Quyển 3 - Chương 113: Nguyện vọng dưới vực sâu
Hồ Già (Sáo)
20/06/2014
Edit: Trần
“Đến đây thử đi!” Tiếng nói ôn nhu chen vào, vẻ mặt Tử Tô nhân nhượng mà cười yếu ớt.
“Nếu có thể ném trúng thì tất nhiên là chuyện tốt, còn không trúng thì cũng đừng để trong lòng, cứ vui vẻ thôi! Cuộc sống có rất nhiều điều, mọi thứ đều do chính mình tạo ra, đừng quá để ý đến mấy truyền thuyết hư ảo làm gì!”
“Oa, Tử Tô!” Tán thưởng vỗ vai Tử Tô, Đường Đường thương yêu nói: “Không ngờ ngươi không chỉ có bề ngoài hoàn mĩ, mà còn có tư tưởng sâu sắc như thế, ta càng ngày càng thích ngươi rồi đó!”
Khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc đỏ bừng, Tử Tô cảm thấy tay chân luống cuống một lúc lâu không nói ra lời. Trái lại Đường Đường lại ngửa mặt lên trời “Ha ha” cười ầm, cảm giác đùa giỡn thiếu niên bên đường thật sảng khoái!
“Xì ~~~” Tiếng cười nhẹ chế giễu theo gió lọt vào tai, như loại chocolate đậm đặc, hương tỏa khắp nơi. Đường Đường cả kinh dựng thẳng mi, tại sao lại có cảm giác cái tên Thường Túy yêu nghiệt kia đang cười nhỉ?
“Sao thế?” Thấy Đường Đường có vẻ khác thường, Tử Tô mẫn cảm thu lại nét cười, giữa hai tròng mắt hiện lên nét mê man ưu thương, tao nhã mà bất lực.
“Không có gì!” Lắc lắc đầu, Đường Đường cười khổ.
Vừa bị ảo giác!
Từ sau khi rời khỏi Ma Giới, chỉ cần nhìn thấy ai mặc áo bào đen, trái tim nàng sẽ đập điên cuồng không ngừng, sau đó như bị treo lên, rồi lại chìm xuống. Liên tục lặp đi lặp lại hi vọn và thất vọng, tra tấn nàng đến nỗi bắt đầu có ảo giác, hơn nữa phạm vi còn mở rộng đến tên Thường Túy kia.
Xem ra, mình sắp bị điên đến nơi rồi.
Rùng mình một cái, Đường Đường cố gắng dùng vẻ mặt cười vui, hô to một tiếng nói: “Đi thôi! Ta còn phải đi đổi tiền nữa!”
Thân ảnh màu lam nhào vào trong đám người, Thanh Lam và Vô Ưu yên lặng liếc mắt nhìn nhau một cái, mà ông già khô quắt cũng cầm thanh kiếm rỉ bên hông lên, Hổ Thú cũng căng cứng hết cả các bắp thịt toàn thân, khiến cho mấy người phụ nữ bên cạnh sợ tới mức phải lùi vài bước.
Ma khí, ma khí mãnh liệt đến nỗi có thể trực tiếp đánh sâu vào tâm mạch mọi người, không phải là ma chúng bình thường.
Nhưng mà, ma khí được phóng thích ra giống như vui đùa lại giống như mang ý cảnh cáo, hắn muốn làm gì chứ?
********************************
Cầm một đồng tiền trong tay, Đường Đường trái đẩy phải lấn chen chân vào giữa đám người, cuối cùng cũng tìm được một chỗ bên cạnh cái hồ linh thiêng kia.
“Ta kháo, có rùa vàng thật kìa!” Chấn động trừng lớn mắt, Đường Đường run tay lên, mấy đồng tiền tuột tay rơi vào trong nước, khiến cho mọi người xung quanh ồ lên cười.
Phía trước, một con rùa rất lớn quay đầu liếc mắt nhìn Đường Đường một cái, sau đó khua nước nhàn nhã bơi đi, lớp mai rùa vàng óng một cách kì diệu đến nỗi ngay cả nước ao đều óng ánh sắc vàng, mà mặt những người đứng bên cạnh ao cũng vàng theo.
“Rùa ơi, theo ta đi!” Trong phút chốc, Đường Đường sinh ra tà niệm.
Nhảy vào trong nước, trực tiếp bắt trộm con rùa vàng kia, lúc đó nàng sẽ là người thắt lưng dắt bạc triệu, không không, phải là nữ phú hào thắt lưng quấn trăm triệu, đến lúc đó sẽ muốn gió được gió muốn mưa được mưa…
“Dưới đáy ao là vực sâu vạn trượng đó!” Chép chép miệng, nhìn vẻ mặt tỏa sáng và hèn mọn của Đường Đường, nàng còn đang giơ một chân chuẩn bị bước vào, lừa vội vàng chen chúc đến bên cạnh hồ rồi nói.
“Cái gì?” Bán tín bán nghi thu chân lại, Đường Đường nhìn mặt nước lóng lánh ánh vàng, sóng nước xinh đẹp như vậy mà lại ẩn chứa nguy hiểm chết người.
“Nguyện, nguyện vọng, dục, dục niệm, vô ~~~ cùng, cần tâm!” Vỗ vỗ vai Đường Đường, ông lão mặt múi hiền lành nói.
“Tiền của lão nương thật sự mất bóng rồi? Đã rơi xuống đáy?” Mỗ Đường chỉ nghĩ đến tiền.
Khóe môi co giật, trên cái đầu trọc lóc của ông lão chảy đầy mồ hôi.
“Đùa thôi mà, lão nương chỉ đùa thôi!” Khoát khoát tay áo, Đường Đường nâng một đồng tiền lên, nheo một mắt lại để ngắm, ngắm một lúc lâu mới giơ tay lên theo thế ném: “Rùa ơi, tới đón tiền này~~~”
“Sặc, ngươi chỉ ném có tí tiền thế thôi? Nghiêng đầu xem thường, lừa khinh thường muốn chế nhạo Đường Đường hai câu, đã thấy “Tõm” một tiếng, gợn nước bắt đầu lan ra, con rùa vàng hướng chiếc mai của nó về phía đồng tiền rồi bắt đầu rơi qua đó.
Cùng lúc đó, ở xa xôi cũng “tõm” một tiếng nước chảy, một người nào đó bắt đầu mở Thủy Kính, mắt không chớp lấy một lần nhìn về phía bên trong kính, nơi đó có….
“Đến đây thử đi!” Tiếng nói ôn nhu chen vào, vẻ mặt Tử Tô nhân nhượng mà cười yếu ớt.
“Nếu có thể ném trúng thì tất nhiên là chuyện tốt, còn không trúng thì cũng đừng để trong lòng, cứ vui vẻ thôi! Cuộc sống có rất nhiều điều, mọi thứ đều do chính mình tạo ra, đừng quá để ý đến mấy truyền thuyết hư ảo làm gì!”
“Oa, Tử Tô!” Tán thưởng vỗ vai Tử Tô, Đường Đường thương yêu nói: “Không ngờ ngươi không chỉ có bề ngoài hoàn mĩ, mà còn có tư tưởng sâu sắc như thế, ta càng ngày càng thích ngươi rồi đó!”
Khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc đỏ bừng, Tử Tô cảm thấy tay chân luống cuống một lúc lâu không nói ra lời. Trái lại Đường Đường lại ngửa mặt lên trời “Ha ha” cười ầm, cảm giác đùa giỡn thiếu niên bên đường thật sảng khoái!
“Xì ~~~” Tiếng cười nhẹ chế giễu theo gió lọt vào tai, như loại chocolate đậm đặc, hương tỏa khắp nơi. Đường Đường cả kinh dựng thẳng mi, tại sao lại có cảm giác cái tên Thường Túy yêu nghiệt kia đang cười nhỉ?
“Sao thế?” Thấy Đường Đường có vẻ khác thường, Tử Tô mẫn cảm thu lại nét cười, giữa hai tròng mắt hiện lên nét mê man ưu thương, tao nhã mà bất lực.
“Không có gì!” Lắc lắc đầu, Đường Đường cười khổ.
Vừa bị ảo giác!
Từ sau khi rời khỏi Ma Giới, chỉ cần nhìn thấy ai mặc áo bào đen, trái tim nàng sẽ đập điên cuồng không ngừng, sau đó như bị treo lên, rồi lại chìm xuống. Liên tục lặp đi lặp lại hi vọn và thất vọng, tra tấn nàng đến nỗi bắt đầu có ảo giác, hơn nữa phạm vi còn mở rộng đến tên Thường Túy kia.
Xem ra, mình sắp bị điên đến nơi rồi.
Rùng mình một cái, Đường Đường cố gắng dùng vẻ mặt cười vui, hô to một tiếng nói: “Đi thôi! Ta còn phải đi đổi tiền nữa!”
Thân ảnh màu lam nhào vào trong đám người, Thanh Lam và Vô Ưu yên lặng liếc mắt nhìn nhau một cái, mà ông già khô quắt cũng cầm thanh kiếm rỉ bên hông lên, Hổ Thú cũng căng cứng hết cả các bắp thịt toàn thân, khiến cho mấy người phụ nữ bên cạnh sợ tới mức phải lùi vài bước.
Ma khí, ma khí mãnh liệt đến nỗi có thể trực tiếp đánh sâu vào tâm mạch mọi người, không phải là ma chúng bình thường.
Nhưng mà, ma khí được phóng thích ra giống như vui đùa lại giống như mang ý cảnh cáo, hắn muốn làm gì chứ?
********************************
Cầm một đồng tiền trong tay, Đường Đường trái đẩy phải lấn chen chân vào giữa đám người, cuối cùng cũng tìm được một chỗ bên cạnh cái hồ linh thiêng kia.
“Ta kháo, có rùa vàng thật kìa!” Chấn động trừng lớn mắt, Đường Đường run tay lên, mấy đồng tiền tuột tay rơi vào trong nước, khiến cho mọi người xung quanh ồ lên cười.
Phía trước, một con rùa rất lớn quay đầu liếc mắt nhìn Đường Đường một cái, sau đó khua nước nhàn nhã bơi đi, lớp mai rùa vàng óng một cách kì diệu đến nỗi ngay cả nước ao đều óng ánh sắc vàng, mà mặt những người đứng bên cạnh ao cũng vàng theo.
“Rùa ơi, theo ta đi!” Trong phút chốc, Đường Đường sinh ra tà niệm.
Nhảy vào trong nước, trực tiếp bắt trộm con rùa vàng kia, lúc đó nàng sẽ là người thắt lưng dắt bạc triệu, không không, phải là nữ phú hào thắt lưng quấn trăm triệu, đến lúc đó sẽ muốn gió được gió muốn mưa được mưa…
“Dưới đáy ao là vực sâu vạn trượng đó!” Chép chép miệng, nhìn vẻ mặt tỏa sáng và hèn mọn của Đường Đường, nàng còn đang giơ một chân chuẩn bị bước vào, lừa vội vàng chen chúc đến bên cạnh hồ rồi nói.
“Cái gì?” Bán tín bán nghi thu chân lại, Đường Đường nhìn mặt nước lóng lánh ánh vàng, sóng nước xinh đẹp như vậy mà lại ẩn chứa nguy hiểm chết người.
“Nguyện, nguyện vọng, dục, dục niệm, vô ~~~ cùng, cần tâm!” Vỗ vỗ vai Đường Đường, ông lão mặt múi hiền lành nói.
“Tiền của lão nương thật sự mất bóng rồi? Đã rơi xuống đáy?” Mỗ Đường chỉ nghĩ đến tiền.
Khóe môi co giật, trên cái đầu trọc lóc của ông lão chảy đầy mồ hôi.
“Đùa thôi mà, lão nương chỉ đùa thôi!” Khoát khoát tay áo, Đường Đường nâng một đồng tiền lên, nheo một mắt lại để ngắm, ngắm một lúc lâu mới giơ tay lên theo thế ném: “Rùa ơi, tới đón tiền này~~~”
“Sặc, ngươi chỉ ném có tí tiền thế thôi? Nghiêng đầu xem thường, lừa khinh thường muốn chế nhạo Đường Đường hai câu, đã thấy “Tõm” một tiếng, gợn nước bắt đầu lan ra, con rùa vàng hướng chiếc mai của nó về phía đồng tiền rồi bắt đầu rơi qua đó.
Cùng lúc đó, ở xa xôi cũng “tõm” một tiếng nước chảy, một người nào đó bắt đầu mở Thủy Kính, mắt không chớp lấy một lần nhìn về phía bên trong kính, nơi đó có….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.