Quyển 3 - Chương 121: Nhốt
Hồ Già (Sáo)
02/08/2014
Edit: Trần
Một cơn gió nhẹ mang theo hơi ấm phe
phẩy trên mặt, là hơi thở của người nào đó. Đường Đường hoảng sợ, thậm
chí nàng có thể nghe thấy được vài tiếng cười trầm nhẹ trong lồng ngực
người vừa tới.
“Sư thúc và đại sư huynh tức giận làm gì, nhị sư huynh cũng không cần phải nôn nóng như thế. Mọi chuyện chẳng qua là do cô bé này cứ hôn mê bất tỉnh, hay là để cho A Lãng thử xem, có khi lại làm cho nàng tỉnh lại!” Thanh âm lười biếng vang lên bên tai Đường Đường, không biết là hương trái cây hay mùi rượi, phả vào mặt Đường Đường, khiến nàng thấy ngưa ngứa. “A Lãng, đệ học thuật trị liệu từ bao giờ?” Tiếng bước chân lộn xộn vang lên, Đường Đường cảm thấy không khí bên người trở nên ngột ngạt, dường như tất cả mọi người đều đang vây quanh đây. “Đã học bao giờ đâu!” “Con cừu lười” tiếp tục lười biếng. “Thế….” “Xin chưởng môn sư huynh cứ yên tâm, sư đệ tự có biện pháp!” “Biện pháp? Biện pháp gì?” Trái tim căng thẳng đập bùm bùm, Đường Đường đột nhiên muốn tỉnh dậy. “Xuyên Khung sư huynh, sư đệ muốn mượn kim châm của huynh dùng chút!” “A Lãng, dùng kim châm huyệt, tính liệt rất mạnh, đệ có nắm chắc cả mười phần chứ?” “Xin sư huynh cứ yên tâm, huyệt thái dương này đệ cũng biết!” “Huyệt thái dương đâu thể châm vào, sư đệ đệ….” “Dù sao nàng cũng đã không xong rồi, không bằng cứ châm một cái, biết đâu lại “ngựa chết thành ngựa sống” ấy chứ!” “A?” “Ưm~~~” Kim vừa mới chạm vào bì lợn, Đường Đường lập tức tỉnh dậy, đôi mắt hạnh còn như đang mơ màng đối diện một đôi mắt hoa đào điện lực mười phần. “Hì hì!” Tiếng cười khẽ vang lên, đôi mắt hoa đào chớp chớp, đáy mắt đầy ánh sao lưu chuyển. “Con sói đào hoa này, bảo sao lại kêu là ‘A Lang’!” Không thèm tốn hơi thừa lời, Đường Đường trừng mắt nhìn “sói đào hoa”, cảm thấy hắn đúng là một tên đào kép, rõ ràng khóe mắt đuôi lông mày đều mang vẻ xuân tình, lại cố tình thích cắm một bộ râu dài ra vẻ già dặn. “A Lãng sư đệ quả nhiên có biện pháp!” “Ma nữ đã tỉnh rồi!” ” Đường Đường~~~” “Nha, nha đầu~~~” Tiếng nói từ bảy tám cái miệng truyền đến, Đường Đường mặc kệ tất cả, chỉ nhìn vẻ mặt cười gian của sói đào hoa, hắn từ từ rời khỏi đám người, rút lui sang một bên giơ một cái hồ lô lớn lên nốc một ngụm lớn. “Rượu, con sói kia uống chắc chắn là rượu!” Mắt hạnh vừa chuyển, Đường Đường cảm thấy con sói kia cũng không hay ho gì. “Xú nha đầu, hóa ra ngươi giả bộ hôn mê!” Ma nữ đã tỉnh, trái tim Bạch Chí Thanh cũng thả lỏng, đầu óc cũng minh mẫn hơn. “Ây da~~~” Cố nặn ra nụ cười, Đường Đường xấu hổ phất phất tay nói: “Bá phụ, đã lâu không gặp, ngài gần đây vẫn ổn chứ?” “Hừ, đừng có hoa ngôn xảo ngữ!” Túm lấy áo Đường Đường, không mặt Bạch Chí Thanh vặn vẹo như nuốt phải ruồi bọ, hét lớn một tiếng nói: “Người đâu, ném nha đầu này ra ngoài cho ta!” “Ai, ai dám!” Tấm sắt gỉ keng một tiếng đập tới, ông lão gân cổ quát. “Sư thúc!” Mặt trầm xuống, Bạch Chí Thanh lạnh lùng nói: “Nha đầu kia vốn là người theo bên cạnh Ma Vương, mới vừa rồi lại lừa gạt chúng ta. Con người xảo trá thế này chắc chắn là do Ma vương phái nàng đi theo bên người sư thúc, chờ thời cơ lẩn vào tiên giới dò la tin tức, để làm nội ứng cho Ma Vương…” “Nói bậy!” Đường Đường nổi giận, lão già này sao cứ khiến người ta ghét thế chứ!
Nàng rõ ràng bị đại thúc đuổi đi, lão già này còn cố tình cứ “người của Ma Vương”, “làm nội ứng cho Ma Vương”, chẳng phải là lấy kim đâm vào lòng nàng hay sao? Trời mới biết nàng muốn làm nội ứng cho đại thúc như thế nào, nhưng căn bản là đại thúc không hề cần nàng! Trái tim đau đớn, đôi mắt Đường Đường nhòa lệ, Ngũ Tôn của Tiên giới nhìn thấy sửng sốt, ông lão càng nhìn càng thấy đau lòng. “Bạch, Bạch Chí Thanh!” Tiếng vang lên từng hồi, ông lão chỉ hai ngón tay, nổi giận đùng đùng nói: “Không được ăn nói bừa bãi, oan uổng sư muội của con!” “Ặc~~~” Mồ hôi lạnh chảy ra, Bạch Chí Thanh và Tôn Đường Đường đồng thời rùng mình một cái. Từ lúc nào, bọn họ trở thành sư huynh muội? “Ma nữ sao có thể vào Tiên môn của chúng ta!” “Ta không muốn tu tiên!” Hai câu nói liên tiếp chấm dứt, trong điện một mảng im lặng. “Nha, nha đầu?” Ông lão trừng lớn mắt, trên khuôn mặt già nua đầy nét không thể tin. “Ta không muốn tu tiên!” Cau mày, mím chặt môi, Đường Đường kiên định đến không thể kiên định hơn. Đại thúc tuy bất nhân, nhưng nàng không thể bất nghĩa. Nàng bị đại thúc đuổi ra khỏi Ma giới, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không vì tham sống mà phản bội đại thúc! Nàng không muốn, kiên quyết không muốn! “Ngươi không muốn tu tiên?” Nghiến răng nghiến lợi, Bạch Chí Thanh nở nụ cười lạnh lẽo. Nếu vừa rồi hắn còn hoài nghi xú nha đầu gian hoạt xảo trá này, thì bây giờ hắn hoàn toàn không còn gì để nghi ngờ nữa. Nàng, từ đầu đến cuối đều là người Ma giới! “Người đâu, mang bọn họ ra ngoài cho ta!” Ống tay áo vung lên, Bạch Chí Thanh hét lớn. “Không được~~~” Dựng thẳng tấm sắt gỉ, ông lão vùng vẫy. “Đưa sư thúc về Diêu Quang điện!” Mắt phượng long lên sòng sọc, Bạch Chí Thanh dùng tư thế của chưởng môn. Một đám đệ tử Tiên giới lập tức đồng loạt xông lên, lập tức trói chặt đám người Đường Đường. “Từ từ!” Đường Đường cũng phát hỏa, từng thấy người không nói lý, nhưng chưa thấy ai không nói lý lẽ đến mức này, lão lông trắng này sao lại bắt luôn cả Tử Tô và Hổ Thú? “Ngươi muốn bắt thì bắt ta, bắt bọn họ làm gì?” Xòe ống tay áo pose một tạo hình hiên ngang lẫm liệt, Đường Đường rất có khí thế anh hùng, “Ta không quen biết bọn họ, đừng gây khó dễ cho họ!” “Đường Đường~~” Hai tròng mắt ảm đạm, bị che phủ bởi lớp sương mù đầy ưu thương, Tử Tô hiểu Đường Đường muốn bảo vệ hắn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nhàn nhạt mất mát. Bọn họ, vẫn không thể cùng nhau đồng cam cộng khổ sao? “Các ngươi là ai?” Trầm ngâm một lúc, Bạch Chí Thanh cuối cùng cũng xoay mặt về phía hai người. “Bạch Chưởng môn mời xem!” Vung cánh tay, Hổ Thú thoát khỏi sự trói buộc của hai gã Tiên chúng, đem một món đồ che che lấp lấp đưa tới trước mặt Bạch Chí Thanh. “Ngươi?” Nét mặt run sợ, Bạch Chí Thanh vuốt vuốt chòm râu nói: “Người tới, mang hai vị khách quý này đến ngọc hành điện tạm nghỉ. Sau đó, giải ma nữ này xuống!” “Cái, cái gì?” Hai chân bị túm lên khỏi mặt đất, Đường Đường choáng váng.
Rốt cuộc Hổ Thú cho lão lông trắng xem cái gì, khiến cho hắn từ giận chuyển cười, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ? “Bà nó, có bảo bối còn không sớm mang ra!” Thầm mắng một câu, Đường Đường hối hận. Tại sao nàng lại muốn sính anh hùng mà phân rõ giới hạn với Tử Tô bọn họ chứ, con mẹ nó quá là ngu mà.
“Sư thúc và đại sư huynh tức giận làm gì, nhị sư huynh cũng không cần phải nôn nóng như thế. Mọi chuyện chẳng qua là do cô bé này cứ hôn mê bất tỉnh, hay là để cho A Lãng thử xem, có khi lại làm cho nàng tỉnh lại!” Thanh âm lười biếng vang lên bên tai Đường Đường, không biết là hương trái cây hay mùi rượi, phả vào mặt Đường Đường, khiến nàng thấy ngưa ngứa. “A Lãng, đệ học thuật trị liệu từ bao giờ?” Tiếng bước chân lộn xộn vang lên, Đường Đường cảm thấy không khí bên người trở nên ngột ngạt, dường như tất cả mọi người đều đang vây quanh đây. “Đã học bao giờ đâu!” “Con cừu lười” tiếp tục lười biếng. “Thế….” “Xin chưởng môn sư huynh cứ yên tâm, sư đệ tự có biện pháp!” “Biện pháp? Biện pháp gì?” Trái tim căng thẳng đập bùm bùm, Đường Đường đột nhiên muốn tỉnh dậy. “Xuyên Khung sư huynh, sư đệ muốn mượn kim châm của huynh dùng chút!” “A Lãng, dùng kim châm huyệt, tính liệt rất mạnh, đệ có nắm chắc cả mười phần chứ?” “Xin sư huynh cứ yên tâm, huyệt thái dương này đệ cũng biết!” “Huyệt thái dương đâu thể châm vào, sư đệ đệ….” “Dù sao nàng cũng đã không xong rồi, không bằng cứ châm một cái, biết đâu lại “ngựa chết thành ngựa sống” ấy chứ!” “A?” “Ưm~~~” Kim vừa mới chạm vào bì lợn, Đường Đường lập tức tỉnh dậy, đôi mắt hạnh còn như đang mơ màng đối diện một đôi mắt hoa đào điện lực mười phần. “Hì hì!” Tiếng cười khẽ vang lên, đôi mắt hoa đào chớp chớp, đáy mắt đầy ánh sao lưu chuyển. “Con sói đào hoa này, bảo sao lại kêu là ‘A Lang’!” Không thèm tốn hơi thừa lời, Đường Đường trừng mắt nhìn “sói đào hoa”, cảm thấy hắn đúng là một tên đào kép, rõ ràng khóe mắt đuôi lông mày đều mang vẻ xuân tình, lại cố tình thích cắm một bộ râu dài ra vẻ già dặn. “A Lãng sư đệ quả nhiên có biện pháp!” “Ma nữ đã tỉnh rồi!” ” Đường Đường~~~” “Nha, nha đầu~~~” Tiếng nói từ bảy tám cái miệng truyền đến, Đường Đường mặc kệ tất cả, chỉ nhìn vẻ mặt cười gian của sói đào hoa, hắn từ từ rời khỏi đám người, rút lui sang một bên giơ một cái hồ lô lớn lên nốc một ngụm lớn. “Rượu, con sói kia uống chắc chắn là rượu!” Mắt hạnh vừa chuyển, Đường Đường cảm thấy con sói kia cũng không hay ho gì. “Xú nha đầu, hóa ra ngươi giả bộ hôn mê!” Ma nữ đã tỉnh, trái tim Bạch Chí Thanh cũng thả lỏng, đầu óc cũng minh mẫn hơn. “Ây da~~~” Cố nặn ra nụ cười, Đường Đường xấu hổ phất phất tay nói: “Bá phụ, đã lâu không gặp, ngài gần đây vẫn ổn chứ?” “Hừ, đừng có hoa ngôn xảo ngữ!” Túm lấy áo Đường Đường, không mặt Bạch Chí Thanh vặn vẹo như nuốt phải ruồi bọ, hét lớn một tiếng nói: “Người đâu, ném nha đầu này ra ngoài cho ta!” “Ai, ai dám!” Tấm sắt gỉ keng một tiếng đập tới, ông lão gân cổ quát. “Sư thúc!” Mặt trầm xuống, Bạch Chí Thanh lạnh lùng nói: “Nha đầu kia vốn là người theo bên cạnh Ma Vương, mới vừa rồi lại lừa gạt chúng ta. Con người xảo trá thế này chắc chắn là do Ma vương phái nàng đi theo bên người sư thúc, chờ thời cơ lẩn vào tiên giới dò la tin tức, để làm nội ứng cho Ma Vương…” “Nói bậy!” Đường Đường nổi giận, lão già này sao cứ khiến người ta ghét thế chứ!
Nàng rõ ràng bị đại thúc đuổi đi, lão già này còn cố tình cứ “người của Ma Vương”, “làm nội ứng cho Ma Vương”, chẳng phải là lấy kim đâm vào lòng nàng hay sao? Trời mới biết nàng muốn làm nội ứng cho đại thúc như thế nào, nhưng căn bản là đại thúc không hề cần nàng! Trái tim đau đớn, đôi mắt Đường Đường nhòa lệ, Ngũ Tôn của Tiên giới nhìn thấy sửng sốt, ông lão càng nhìn càng thấy đau lòng. “Bạch, Bạch Chí Thanh!” Tiếng vang lên từng hồi, ông lão chỉ hai ngón tay, nổi giận đùng đùng nói: “Không được ăn nói bừa bãi, oan uổng sư muội của con!” “Ặc~~~” Mồ hôi lạnh chảy ra, Bạch Chí Thanh và Tôn Đường Đường đồng thời rùng mình một cái. Từ lúc nào, bọn họ trở thành sư huynh muội? “Ma nữ sao có thể vào Tiên môn của chúng ta!” “Ta không muốn tu tiên!” Hai câu nói liên tiếp chấm dứt, trong điện một mảng im lặng. “Nha, nha đầu?” Ông lão trừng lớn mắt, trên khuôn mặt già nua đầy nét không thể tin. “Ta không muốn tu tiên!” Cau mày, mím chặt môi, Đường Đường kiên định đến không thể kiên định hơn. Đại thúc tuy bất nhân, nhưng nàng không thể bất nghĩa. Nàng bị đại thúc đuổi ra khỏi Ma giới, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không vì tham sống mà phản bội đại thúc! Nàng không muốn, kiên quyết không muốn! “Ngươi không muốn tu tiên?” Nghiến răng nghiến lợi, Bạch Chí Thanh nở nụ cười lạnh lẽo. Nếu vừa rồi hắn còn hoài nghi xú nha đầu gian hoạt xảo trá này, thì bây giờ hắn hoàn toàn không còn gì để nghi ngờ nữa. Nàng, từ đầu đến cuối đều là người Ma giới! “Người đâu, mang bọn họ ra ngoài cho ta!” Ống tay áo vung lên, Bạch Chí Thanh hét lớn. “Không được~~~” Dựng thẳng tấm sắt gỉ, ông lão vùng vẫy. “Đưa sư thúc về Diêu Quang điện!” Mắt phượng long lên sòng sọc, Bạch Chí Thanh dùng tư thế của chưởng môn. Một đám đệ tử Tiên giới lập tức đồng loạt xông lên, lập tức trói chặt đám người Đường Đường. “Từ từ!” Đường Đường cũng phát hỏa, từng thấy người không nói lý, nhưng chưa thấy ai không nói lý lẽ đến mức này, lão lông trắng này sao lại bắt luôn cả Tử Tô và Hổ Thú? “Ngươi muốn bắt thì bắt ta, bắt bọn họ làm gì?” Xòe ống tay áo pose một tạo hình hiên ngang lẫm liệt, Đường Đường rất có khí thế anh hùng, “Ta không quen biết bọn họ, đừng gây khó dễ cho họ!” “Đường Đường~~” Hai tròng mắt ảm đạm, bị che phủ bởi lớp sương mù đầy ưu thương, Tử Tô hiểu Đường Đường muốn bảo vệ hắn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nhàn nhạt mất mát. Bọn họ, vẫn không thể cùng nhau đồng cam cộng khổ sao? “Các ngươi là ai?” Trầm ngâm một lúc, Bạch Chí Thanh cuối cùng cũng xoay mặt về phía hai người. “Bạch Chưởng môn mời xem!” Vung cánh tay, Hổ Thú thoát khỏi sự trói buộc của hai gã Tiên chúng, đem một món đồ che che lấp lấp đưa tới trước mặt Bạch Chí Thanh. “Ngươi?” Nét mặt run sợ, Bạch Chí Thanh vuốt vuốt chòm râu nói: “Người tới, mang hai vị khách quý này đến ngọc hành điện tạm nghỉ. Sau đó, giải ma nữ này xuống!” “Cái, cái gì?” Hai chân bị túm lên khỏi mặt đất, Đường Đường choáng váng.
Rốt cuộc Hổ Thú cho lão lông trắng xem cái gì, khiến cho hắn từ giận chuyển cười, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ? “Bà nó, có bảo bối còn không sớm mang ra!” Thầm mắng một câu, Đường Đường hối hận. Tại sao nàng lại muốn sính anh hùng mà phân rõ giới hạn với Tử Tô bọn họ chứ, con mẹ nó quá là ngu mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.