Quyển 3 - Chương 140: Say mộng
Hồ Già (Sáo)
12/08/2014
Edit: Trần
Hàng mi dài nhăn lại, A Lãng dường như
nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, sau đó mới khoanh hai chân lại, ngồi
trên mặt đất gật đầu nói: “Cũng đúng! Vậy cũng đỡ cho ta sau này suốt
ngày phải đi cắt đuôi ngựa!”
“Hì hì.” Đường Đường nở nụ cười, cái tên “Lãng” này cũng thú vị đấy! Xem ra tiên chúng không phải ai cũng trịnh trọng thế kia, thi thoảng vẫn có “bại hoại” và “ngoại tộc” tồn tại. “‘Lang’ sư phụ, con bị làm sao thế?” “Là ‘A Lãng’ sư phụ, con bị lạnh nên hôn mê!” Ngẩng cao cổ uống một ngụm rượu to, A Lãng trừng mắt nhìn Đường Đường đang chăm chú nhìn hồ lô rượu của mình nói: “Đừng có định dòm ngó rượu của ta, không phải trên người con cũng có bảo bối sao?” “Bảo bối? A đúng rồi!” Bỗng nhiên tỉnh ngộ vỗ đầu một cái, Đường Đường vội vàng lấy ngọn đèn từ bên hông ra, sau đó hô lớn một tiếng: “Đèn hỏng, mau cháy nào!: “Bụp~~” Sau tiếng la lớn, ngọn đèn cháy bùng lên, chẳng những liếm lên lông mày Đường Đường, còn lập tức cuốn về phía A Lãng. “A a a, bảo bối của mình cũng không biết dùng, trông cậy vào ai được!” Thân hình chợt lóe, A Lãng tung người nhảy lên, như con rơi treo trên nóc động. “Xẹt ~~~” Nhưng mà, có chủ nhân nào thì có bảo bối thế. Ngọn đèn kiên cường không khác gì Đường Đường, thấy người nó muốn đốt chạy mất, ngọn lửa càng lớn hơn, muốn đuổi theo đốt mông A Lãng. “Ê này này, nha đầu, con muốn vi sư chết cháy hả?” Lửa thiêu mông, A Lãng nóng nảy, dùng cả hai tay hai chân bò trên nóc đỉnh, không hề chậm hơn chút nào so với đất bằng. “Đèn, đừng đốt hắn!” Thấy thế, Đường Đường cũng luống cuống, hai bàn tay khua trên ánh lửa, tức thời ngọn lửa cũng ngỏ lại. “Chậc chậc, không hổ danh là chí bảo của Phật giới!” Từ trên nóc nhảy xuống, ‘sói đào hoa’ không thèm để ý đến dáng vẻ chật vật của mình, khoanh chân ngồi xuống trước mặt Đường Đường. “Vì sao ai cũng bảo nó là bảo vật?” Xòe bàn tay lạnh lẽo ra hong lửa, Đường Đường tò mò hỏi. “Thanh tâm đăng là chí bảo của Phật Giới, là bảo bối mà mỗi một người tu hành đều mơ ước, tuy rằng vẫn vẫn không ai rõ chỗ thần diệu của nó, nhưng có thể khẳng định, có nó, khi tu hành chắc chắn sẽ đạt được thành quả nhất định!” “Thật sao?” Sờ sờ chiếc đèn đang tỏa sáng, Đường Đường nở nụ cười: “Chỉ tiếc nó lại rơi vào tay con. Tuy rằng đã học thuộc tâm pháp lâu vậy rồi, nhưng con thật sự không biết rõ tâm pháp nói gì?” “Hê hê, tu hành ấy à!” Mỉm cười, A Lãng lại uống một ngụm rượu lớn: “Nói khó thì khó lên trời, mà nói dễ, thì dễ khủng khiếp, chỉ cần nhắm mắt lại, ngủ là cũng có thể tu hành!” “Thật hay giả?” Lại chà sát hai tay, trên người Đường Đường đã không lạnh nữa, nhưng mà bụng lại bắt đầu đói. “Sư phụ A Lãng, người dạy con được không?” Đôi mắt hạnh cong cong, Đường Đường cười rất sáng lạn. Vì mở được Thiên thư, cũng vì không đói bụng chết, nàng đành phải liều mạng vậy. “Được thôi!” Vung ống tay áo, trên vách động nhờ ánh đèn chiếu lên mà xuất hiện một hình người đơn giản, A Lãng nằm ngửa trên mặt đất, miễn cưỡng nói: “Cái gọi là tu hành chẳng qua cũng chỉ là một ý niệm. Nửa bộ tâm kinh cũng vô dụng thôi, nó chỉ dạy con làm thế nào để trừ đi tạp niệm, chứ chưa chắc đã giúp đả thông linh mạch!” Búng một ngón tay, một điểm sáng lờ mờ xuất hiện giữa hình người, A Lãng nói: “Đây là huyệt Khí hải, là huyệt vị quan trọng nhất được mở đầu tiên. Nếu có thể mở được huyệt Khí hải, nắm được cách mở các huyệt, vậy sau cũng dễ hơn rồi. Búng tiếp ngón tay, một mảnh điểm sáng lớn xuất hiện trên hình người, A Lãng cười nói: “Từ từ sẽ đến, lúc trước vi sư mở được huyệt khí hải cũng trong lúc nửa tỉnh nửa mê, sau đó là huyệt Thiên Trung, Tuyền Ki, Trường Cường, Linh Thai, Bách Hợp, Thần Đình…” “Ọc ọc ọc~~~” Tiếng vang kì lạ vang lên, A Lãng đang nói chậm rãi nghiêng đầu nhìn. “Sư phụ,” Dùng hai tay cố ôm bầu hồ lô, Đường Đường chớp đôi mắt đẫm lệ cố giả bộ đánh thương. “Cho con ngụm rượu nữa đi, con đói bụng quá!” “Lại cho nữa?” Đoạt lấy hồ lô rượu, A Lãng đứng bật dậy: “Vi sư từ tầng thứ chín lén chạy tới đây cho con một ngụm rượu đại sư huynh đã sớn biết rồi! Nếu không phải sư phụ lôi kéo huynh ấy hỏi đông hỏi tây, giờ ngay cả ngụm rượu kia con chưa kịp uống đã chết!” “Dù sao lão lông trắng cũng biết rồi, thêm một ngụm kém một ngụm cũng như nhau, người cho con uống ngụm nữa đi!” Bổ nhào về phía trước, Đường Đường đói đến hoa mắt. Bụng nàng vốn không tích được nhiều mỡ, vì chống lại cái rét đã tiêu hết rồi, giờ nàng chỉ muốn – – được ăn! “Cứu người cứu cho chót, tiễn Phật tiễn đến Tây phương! Sư phụ, Sư phụ A Lãng tôn kính nhất của con!” “Ôi chao, mấy lời này là mấy lời ta không thích nghe nhất!” Chạy vòng vòng trong động, Tôn Đường Đường bước sau người càng ngày càng chậm, ánh mắt cũng bắt đầu tỏa ra ánh sáng xanh, A Lãng dừng chân, cười tà nói: “Rượu của ta mà uống nhiều quá con có biết hậu quả là gì không?” “Con chẳng quan tâm nó có hậu quả gì?” Nuốt nước miếng, Đường Đường thèm khát nhìn A Lãng. Ừm, dáng người không tồi! Tuy rằng không cao lớn như đại thúc, nhưng tay ra tay, chân ra chân, tùy tiện lấy xuống một khúc cũng đủ cho nàng ăn no. (=.=”’) “Con~~ ánh mắt đó của con?” A Lãng sửng sốt, ngay lập tức vội vung ống tay áo, nắm lấy Đường Đường dốc thẳng hồ lô – - “Khụ khụ, ặc ~~ khụ khụ!” Bị dốc vài ngụm rượu mà ho không ngừng, Đường Đường ngã người ra sau, trời đất đảo quanh, sao bay đầy đầu…. Một mảnh trời đất toàn sương mù, Đường Đường một mình đi lại giữa không gian mờ mờ trắng đục đó, như thực lại như mơ. “Tam sư phụ?” Thì thào gọi một tiếng lại không có người nào trả lời, Đường Đường vươn hai tay, như người mù cẩn thận sờ soạng trong sương mù. Bỗng dưng, một tiếng xích sắt kéo lê từ phương xa truyền đến, Đường Đường cả kinh chạy vội hai bước, thoát khỏi đám sương mù dày đặc. Một ngọn núi cao ngút tầm mắt, một đám người đi qua dưới chân núi, là mấy chục người đàn ông cao lớn vạm vỡ áp giải một nam tử áo đen… “Đại thúc? Là đại thúc!” Cảnh tượng quen thuộc, là khunh cảnh Đường Đường nhìn thấy khi mới mở được Thiên thư, quen thuộc khiến người ta đau lòng. “Đại thúc, chờ ta!” Khua hai tay, Đường Đường chạy như bay, vừa chạy vừa la, hi vọng có thể gọi khiến đoàn người kia dừng lại. “Sàn sạt, sàn sạt….” Tiếng xích sắt kéo lê trên nền đá tiếp tục vang lên, đại thúc dường như không nghe thấy tiếng Đường Đường gọi, chỉ hờ hững tiếp tục đi về phía trước. “Đại thúc, chàng muốn đi đâu? Đừng đi, đừng đi nữa!” Hoảng hốt la lên, Đường Đường thấy mấy đại hán và đại thúc kia đều như nhau, thờ ơ đi về phía trước, mặt lạnh như than, đôi mắt trống rỗng, khuôn mặt dại ra cùng với bầu không khí quái dị khiến đội ngũ này như một hàng ngũ đưa tiễn linh cữu, mang đầy điềm xấu.
“Hì hì.” Đường Đường nở nụ cười, cái tên “Lãng” này cũng thú vị đấy! Xem ra tiên chúng không phải ai cũng trịnh trọng thế kia, thi thoảng vẫn có “bại hoại” và “ngoại tộc” tồn tại. “‘Lang’ sư phụ, con bị làm sao thế?” “Là ‘A Lãng’ sư phụ, con bị lạnh nên hôn mê!” Ngẩng cao cổ uống một ngụm rượu to, A Lãng trừng mắt nhìn Đường Đường đang chăm chú nhìn hồ lô rượu của mình nói: “Đừng có định dòm ngó rượu của ta, không phải trên người con cũng có bảo bối sao?” “Bảo bối? A đúng rồi!” Bỗng nhiên tỉnh ngộ vỗ đầu một cái, Đường Đường vội vàng lấy ngọn đèn từ bên hông ra, sau đó hô lớn một tiếng: “Đèn hỏng, mau cháy nào!: “Bụp~~” Sau tiếng la lớn, ngọn đèn cháy bùng lên, chẳng những liếm lên lông mày Đường Đường, còn lập tức cuốn về phía A Lãng. “A a a, bảo bối của mình cũng không biết dùng, trông cậy vào ai được!” Thân hình chợt lóe, A Lãng tung người nhảy lên, như con rơi treo trên nóc động. “Xẹt ~~~” Nhưng mà, có chủ nhân nào thì có bảo bối thế. Ngọn đèn kiên cường không khác gì Đường Đường, thấy người nó muốn đốt chạy mất, ngọn lửa càng lớn hơn, muốn đuổi theo đốt mông A Lãng. “Ê này này, nha đầu, con muốn vi sư chết cháy hả?” Lửa thiêu mông, A Lãng nóng nảy, dùng cả hai tay hai chân bò trên nóc đỉnh, không hề chậm hơn chút nào so với đất bằng. “Đèn, đừng đốt hắn!” Thấy thế, Đường Đường cũng luống cuống, hai bàn tay khua trên ánh lửa, tức thời ngọn lửa cũng ngỏ lại. “Chậc chậc, không hổ danh là chí bảo của Phật giới!” Từ trên nóc nhảy xuống, ‘sói đào hoa’ không thèm để ý đến dáng vẻ chật vật của mình, khoanh chân ngồi xuống trước mặt Đường Đường. “Vì sao ai cũng bảo nó là bảo vật?” Xòe bàn tay lạnh lẽo ra hong lửa, Đường Đường tò mò hỏi. “Thanh tâm đăng là chí bảo của Phật Giới, là bảo bối mà mỗi một người tu hành đều mơ ước, tuy rằng vẫn vẫn không ai rõ chỗ thần diệu của nó, nhưng có thể khẳng định, có nó, khi tu hành chắc chắn sẽ đạt được thành quả nhất định!” “Thật sao?” Sờ sờ chiếc đèn đang tỏa sáng, Đường Đường nở nụ cười: “Chỉ tiếc nó lại rơi vào tay con. Tuy rằng đã học thuộc tâm pháp lâu vậy rồi, nhưng con thật sự không biết rõ tâm pháp nói gì?” “Hê hê, tu hành ấy à!” Mỉm cười, A Lãng lại uống một ngụm rượu lớn: “Nói khó thì khó lên trời, mà nói dễ, thì dễ khủng khiếp, chỉ cần nhắm mắt lại, ngủ là cũng có thể tu hành!” “Thật hay giả?” Lại chà sát hai tay, trên người Đường Đường đã không lạnh nữa, nhưng mà bụng lại bắt đầu đói. “Sư phụ A Lãng, người dạy con được không?” Đôi mắt hạnh cong cong, Đường Đường cười rất sáng lạn. Vì mở được Thiên thư, cũng vì không đói bụng chết, nàng đành phải liều mạng vậy. “Được thôi!” Vung ống tay áo, trên vách động nhờ ánh đèn chiếu lên mà xuất hiện một hình người đơn giản, A Lãng nằm ngửa trên mặt đất, miễn cưỡng nói: “Cái gọi là tu hành chẳng qua cũng chỉ là một ý niệm. Nửa bộ tâm kinh cũng vô dụng thôi, nó chỉ dạy con làm thế nào để trừ đi tạp niệm, chứ chưa chắc đã giúp đả thông linh mạch!” Búng một ngón tay, một điểm sáng lờ mờ xuất hiện giữa hình người, A Lãng nói: “Đây là huyệt Khí hải, là huyệt vị quan trọng nhất được mở đầu tiên. Nếu có thể mở được huyệt Khí hải, nắm được cách mở các huyệt, vậy sau cũng dễ hơn rồi. Búng tiếp ngón tay, một mảnh điểm sáng lớn xuất hiện trên hình người, A Lãng cười nói: “Từ từ sẽ đến, lúc trước vi sư mở được huyệt khí hải cũng trong lúc nửa tỉnh nửa mê, sau đó là huyệt Thiên Trung, Tuyền Ki, Trường Cường, Linh Thai, Bách Hợp, Thần Đình…” “Ọc ọc ọc~~~” Tiếng vang kì lạ vang lên, A Lãng đang nói chậm rãi nghiêng đầu nhìn. “Sư phụ,” Dùng hai tay cố ôm bầu hồ lô, Đường Đường chớp đôi mắt đẫm lệ cố giả bộ đánh thương. “Cho con ngụm rượu nữa đi, con đói bụng quá!” “Lại cho nữa?” Đoạt lấy hồ lô rượu, A Lãng đứng bật dậy: “Vi sư từ tầng thứ chín lén chạy tới đây cho con một ngụm rượu đại sư huynh đã sớn biết rồi! Nếu không phải sư phụ lôi kéo huynh ấy hỏi đông hỏi tây, giờ ngay cả ngụm rượu kia con chưa kịp uống đã chết!” “Dù sao lão lông trắng cũng biết rồi, thêm một ngụm kém một ngụm cũng như nhau, người cho con uống ngụm nữa đi!” Bổ nhào về phía trước, Đường Đường đói đến hoa mắt. Bụng nàng vốn không tích được nhiều mỡ, vì chống lại cái rét đã tiêu hết rồi, giờ nàng chỉ muốn – – được ăn! “Cứu người cứu cho chót, tiễn Phật tiễn đến Tây phương! Sư phụ, Sư phụ A Lãng tôn kính nhất của con!” “Ôi chao, mấy lời này là mấy lời ta không thích nghe nhất!” Chạy vòng vòng trong động, Tôn Đường Đường bước sau người càng ngày càng chậm, ánh mắt cũng bắt đầu tỏa ra ánh sáng xanh, A Lãng dừng chân, cười tà nói: “Rượu của ta mà uống nhiều quá con có biết hậu quả là gì không?” “Con chẳng quan tâm nó có hậu quả gì?” Nuốt nước miếng, Đường Đường thèm khát nhìn A Lãng. Ừm, dáng người không tồi! Tuy rằng không cao lớn như đại thúc, nhưng tay ra tay, chân ra chân, tùy tiện lấy xuống một khúc cũng đủ cho nàng ăn no. (=.=”’) “Con~~ ánh mắt đó của con?” A Lãng sửng sốt, ngay lập tức vội vung ống tay áo, nắm lấy Đường Đường dốc thẳng hồ lô – - “Khụ khụ, ặc ~~ khụ khụ!” Bị dốc vài ngụm rượu mà ho không ngừng, Đường Đường ngã người ra sau, trời đất đảo quanh, sao bay đầy đầu…. Một mảnh trời đất toàn sương mù, Đường Đường một mình đi lại giữa không gian mờ mờ trắng đục đó, như thực lại như mơ. “Tam sư phụ?” Thì thào gọi một tiếng lại không có người nào trả lời, Đường Đường vươn hai tay, như người mù cẩn thận sờ soạng trong sương mù. Bỗng dưng, một tiếng xích sắt kéo lê từ phương xa truyền đến, Đường Đường cả kinh chạy vội hai bước, thoát khỏi đám sương mù dày đặc. Một ngọn núi cao ngút tầm mắt, một đám người đi qua dưới chân núi, là mấy chục người đàn ông cao lớn vạm vỡ áp giải một nam tử áo đen… “Đại thúc? Là đại thúc!” Cảnh tượng quen thuộc, là khunh cảnh Đường Đường nhìn thấy khi mới mở được Thiên thư, quen thuộc khiến người ta đau lòng. “Đại thúc, chờ ta!” Khua hai tay, Đường Đường chạy như bay, vừa chạy vừa la, hi vọng có thể gọi khiến đoàn người kia dừng lại. “Sàn sạt, sàn sạt….” Tiếng xích sắt kéo lê trên nền đá tiếp tục vang lên, đại thúc dường như không nghe thấy tiếng Đường Đường gọi, chỉ hờ hững tiếp tục đi về phía trước. “Đại thúc, chàng muốn đi đâu? Đừng đi, đừng đi nữa!” Hoảng hốt la lên, Đường Đường thấy mấy đại hán và đại thúc kia đều như nhau, thờ ơ đi về phía trước, mặt lạnh như than, đôi mắt trống rỗng, khuôn mặt dại ra cùng với bầu không khí quái dị khiến đội ngũ này như một hàng ngũ đưa tiễn linh cữu, mang đầy điềm xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.