Quyển 3 - Chương 129: Ta sẽ chịu trách nhiệm với chàng
Hồ Già (Sáo)
06/08/2014
Edit: Trần
“Chàng không thể giết ta!” Trừng mắt
nhìn, cố nghiêm mặt lại, Đường Đường cố gắng làm cho mình thoạt nhìn có
vẻ đầy chính khí, hiên ngang lẫm liệt.
“Vì sao?” Nheo mắt lại, trái tim Hiên Viên Hận Thiên hơi trầm xuống. Hắn thật sự không thích Đăng Nô đứng phía sau tên đệ tử Tiên Giới kia, dùng vẻ mặt sợ hãi và hoảng loạn nhìn hắn, điều đó khiến hắn – – rất phẫn nộ! “Vì, vì – -” Cắn chặt răng, Đường Đường đột nhiên quên đi sợ hãi, chỉ còn lại lửa giận thiêu đốt trong lồng ngực. “Chàng có biết là danh tiết đối với một người con gái còn quan trọng hơn so với tính mệnh không!” Ưỡn ngực ngẩng đầu, Đường Đường bất chấp hết tất cả mọi thứ. Cho dù nàng không phải một em mèo hoang nóng bỏng, nhưng thế nào cũng phải là ngọc bích yểu điệu mềm mại chứ! Tại sao đại thúc có thể, có thể, có thể nắm lấy nhũ heo nhỏ của nàng mà một chút phản ứng cũng không có? “Thế thì sao?” Khóe miệng hơi giương lên, Hiên Viên Hận Thiên từ trên cao nhìn xuống Đường Đường, nhìn đôi mắt hạnh như nước xa cách đã lâu nay lại lóe ra thần thái sáng láng như trước, trong lồng ngực như có một dòng suối mát lành lại ấm áp dần dần dâng đầy, rất thoải mái, thậm chí có chút nhớ nhung, khiến hắn dễ dàng khoan dung cho nàng tiếp tục càn quấy. “Vì chàng đã làm việc so với giết ta còn đáng sợ hơn, nên không thể giết ta nữa!” Hơi lùi ra sau, Đường Đường rốt cuộc thoát khỏi ma chưởng của đại thúc, đứng cách ngoài ba thước tức giận đến ngây người. “Lại đây!” Yên lặng một hồi, Hiên Viên Hận Thiên duỗi tay về phía Đường Đường. Hắn đến để mang nàng rời đi, sao nàng lại nghĩ là hắn muốn giết nàng chứ? “Không qua!” Đường Đường lắc lắc đầu, lại lui về phía sau hai bước. Yêu thương nhung nhớ thì có thể, còn chuyện ngu xuẩn như đâm đầu chịu chết thì nàng tuyệt đối không làm. “Lại đây!” Mày kiếm nhăn lên, trong giọng nói của Hiên Viên Hận Thiên đã có vài phần không kiên nhẫn và tức giận. “Ta mới không muốn qua đó để bị chàng giết – -” Lời còn chưa dứt, Đường Đường như bị móc câu ở rốn mà bị kéo mạnh đến trước người đại thúc. “Ê này này!” Duỗi hai tay, Đường Đường liều chết cũng không muốn lại chứng minh việc mị lực của mình không hề có hiệu quả, lại không hề nghĩ tới… “Ngươi.” Buông mắt nhìn bàn tay nhỏ bé trước ngực mình, Hiên Viên Hận Thiên hơi kéo khóe miệng, rất chờ mong tiếng nói kế tiếp của nàng. “Chuyện này – -” Đường Đường không nói gì chảy lệ, xong rồi xong rồi, nàng cũng sờ đại thúc, hơn nữa cơ ngực của đại thúc rất cường tráng rất đàn hồi, sờ vào rất phù hợp với tâm ý của “Đường sắc lang” nàng, nhưng mà… “Chàng có phải muốn nói là chúng ta huề nhau?” Khóe miệng xệ xuống, đôi mắt Đường Đường lấp lánh nước mắt, hy vọng có thể thông qua dáng vẻ đáng thương này đả động đến lòng trắc ẩn rất có thể không hề tồn tại của đại thúc. “Kiến Quan Uyển!” Ba chữ, như có người đem cái búa ra sức đập trên đầu Đường Đường ba nhát, đánh đến nỗi nàng đầu váng mắt hoa, hai tai ù ù. Xong rồi xong rồi, lần này hoàn toàn xong rồi! Nàng lấy cớ không thành! Mới cách đây không lâu, nàng vì muốn nghiên cứu con mặc long kia mà sờ sờ mó mó đại thúc lúc đang tắm, sao nàng có thể quên chứ? Bàn tay to lớn chậm rãi nâng lên, trong sơn động vốn đã tối đen hóa thành một bóng mờ tối càng đen đặc hơn, chậm rãi chụp xuống mặt Đường Đường. Đường Đường choáng váng, nín thở ngưng thần chờ đợi cái chết đến gần, nhưng, nhưng mà, nàng không thể cứ thế mà chết đi, nàng oan mà! Bàn tay kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần hơn, từng lỗ chân lông đã có thể cảm nhận được hơi nóng từ bàn tay đại thúc, Đường Đường nhắm chặt mắt lại hô to một tiếng: “Ta sẽ chịu trách nhiệm với chàng!” “Bộp – -” Bàn tay to lớn hạ xuống mặt nàng, một câu nói cuối cùng của nàng, như lời thề lại như lời cầu xin tha thứ vô cùng hùng hồn, lại vẫn không thể ngăn lại quyết tâm muốn giết nàng của đại thúc, trái tim Đường Đường nguội lạnh. “Ngươi muốn chịu trách nhiệm với ta thế nào?” Tiếng nói trầm thấp sâu kín vang lên bên tai, trầm như mộng, lại ôn nhu mềm mại vây lấy tim nàng. Đường Đường rung động, mê mê man man mở mắt: “Đại thúc?….”
“Vì sao?” Nheo mắt lại, trái tim Hiên Viên Hận Thiên hơi trầm xuống. Hắn thật sự không thích Đăng Nô đứng phía sau tên đệ tử Tiên Giới kia, dùng vẻ mặt sợ hãi và hoảng loạn nhìn hắn, điều đó khiến hắn – – rất phẫn nộ! “Vì, vì – -” Cắn chặt răng, Đường Đường đột nhiên quên đi sợ hãi, chỉ còn lại lửa giận thiêu đốt trong lồng ngực. “Chàng có biết là danh tiết đối với một người con gái còn quan trọng hơn so với tính mệnh không!” Ưỡn ngực ngẩng đầu, Đường Đường bất chấp hết tất cả mọi thứ. Cho dù nàng không phải một em mèo hoang nóng bỏng, nhưng thế nào cũng phải là ngọc bích yểu điệu mềm mại chứ! Tại sao đại thúc có thể, có thể, có thể nắm lấy nhũ heo nhỏ của nàng mà một chút phản ứng cũng không có? “Thế thì sao?” Khóe miệng hơi giương lên, Hiên Viên Hận Thiên từ trên cao nhìn xuống Đường Đường, nhìn đôi mắt hạnh như nước xa cách đã lâu nay lại lóe ra thần thái sáng láng như trước, trong lồng ngực như có một dòng suối mát lành lại ấm áp dần dần dâng đầy, rất thoải mái, thậm chí có chút nhớ nhung, khiến hắn dễ dàng khoan dung cho nàng tiếp tục càn quấy. “Vì chàng đã làm việc so với giết ta còn đáng sợ hơn, nên không thể giết ta nữa!” Hơi lùi ra sau, Đường Đường rốt cuộc thoát khỏi ma chưởng của đại thúc, đứng cách ngoài ba thước tức giận đến ngây người. “Lại đây!” Yên lặng một hồi, Hiên Viên Hận Thiên duỗi tay về phía Đường Đường. Hắn đến để mang nàng rời đi, sao nàng lại nghĩ là hắn muốn giết nàng chứ? “Không qua!” Đường Đường lắc lắc đầu, lại lui về phía sau hai bước. Yêu thương nhung nhớ thì có thể, còn chuyện ngu xuẩn như đâm đầu chịu chết thì nàng tuyệt đối không làm. “Lại đây!” Mày kiếm nhăn lên, trong giọng nói của Hiên Viên Hận Thiên đã có vài phần không kiên nhẫn và tức giận. “Ta mới không muốn qua đó để bị chàng giết – -” Lời còn chưa dứt, Đường Đường như bị móc câu ở rốn mà bị kéo mạnh đến trước người đại thúc. “Ê này này!” Duỗi hai tay, Đường Đường liều chết cũng không muốn lại chứng minh việc mị lực của mình không hề có hiệu quả, lại không hề nghĩ tới… “Ngươi.” Buông mắt nhìn bàn tay nhỏ bé trước ngực mình, Hiên Viên Hận Thiên hơi kéo khóe miệng, rất chờ mong tiếng nói kế tiếp của nàng. “Chuyện này – -” Đường Đường không nói gì chảy lệ, xong rồi xong rồi, nàng cũng sờ đại thúc, hơn nữa cơ ngực của đại thúc rất cường tráng rất đàn hồi, sờ vào rất phù hợp với tâm ý của “Đường sắc lang” nàng, nhưng mà… “Chàng có phải muốn nói là chúng ta huề nhau?” Khóe miệng xệ xuống, đôi mắt Đường Đường lấp lánh nước mắt, hy vọng có thể thông qua dáng vẻ đáng thương này đả động đến lòng trắc ẩn rất có thể không hề tồn tại của đại thúc. “Kiến Quan Uyển!” Ba chữ, như có người đem cái búa ra sức đập trên đầu Đường Đường ba nhát, đánh đến nỗi nàng đầu váng mắt hoa, hai tai ù ù. Xong rồi xong rồi, lần này hoàn toàn xong rồi! Nàng lấy cớ không thành! Mới cách đây không lâu, nàng vì muốn nghiên cứu con mặc long kia mà sờ sờ mó mó đại thúc lúc đang tắm, sao nàng có thể quên chứ? Bàn tay to lớn chậm rãi nâng lên, trong sơn động vốn đã tối đen hóa thành một bóng mờ tối càng đen đặc hơn, chậm rãi chụp xuống mặt Đường Đường. Đường Đường choáng váng, nín thở ngưng thần chờ đợi cái chết đến gần, nhưng, nhưng mà, nàng không thể cứ thế mà chết đi, nàng oan mà! Bàn tay kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần hơn, từng lỗ chân lông đã có thể cảm nhận được hơi nóng từ bàn tay đại thúc, Đường Đường nhắm chặt mắt lại hô to một tiếng: “Ta sẽ chịu trách nhiệm với chàng!” “Bộp – -” Bàn tay to lớn hạ xuống mặt nàng, một câu nói cuối cùng của nàng, như lời thề lại như lời cầu xin tha thứ vô cùng hùng hồn, lại vẫn không thể ngăn lại quyết tâm muốn giết nàng của đại thúc, trái tim Đường Đường nguội lạnh. “Ngươi muốn chịu trách nhiệm với ta thế nào?” Tiếng nói trầm thấp sâu kín vang lên bên tai, trầm như mộng, lại ôn nhu mềm mại vây lấy tim nàng. Đường Đường rung động, mê mê man man mở mắt: “Đại thúc?….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.