Quyển 3 - Chương 100: Thành hay bại chỉ là một ý niệm
Hồ Già (Sáo)
20/06/2014
Edit: Trần
Trái tim bỗng dưng trầm xuống, Hiên Viên Hận Thiên buông mắt nhìn dưới chân.
Dưới sự sụp đổ hỗn loạn, một thân ảnh dùng tốc độ không gì sánh được lao thẳng xuống dưới…
“Đăng Nô!” Trái tim như bị bóp chặt, như có một kết giới vô hình trong lòng ầm ầm sụp đổ, Hiên Viên Hận Thiên phẫn nộ siết chặt nắm tay.
Ngũ đại tùy thị ở đâu?
Vì sao không có ai bảo vê nàng?
Nàng chỉ là một nhân loại bình thường, nếu cứ thế mà rơi xuống, chỉ sợ chết rồi ngay cả một mảnh vụn cũng không còn!
Phỉ yêu đâu?
Lãnh mâu chuyển nhanh, dừng trên một thân ảnh bạch sắc.
Vì sao hắn đuổi theo nàng chậm như vậy? Ra khỏi Thất Trọng thành, yêu lực bị phong ấn đã giải khai hoàn toàn, hắn không thể nào đuổi chậm như vậy! Chẳng lẽ hắn cho rằng, mình bị hệ mệnh tác trói thân, là sẽ không có năng lực giết chết tất cả yêu tộc hay sao?
Hừ, hắn nghĩ sai rồi, mười phần sai!
Siết chặt hai nắm đấm, tới nỗi đầu khớp xương trắng bệch, phát ra tiếng khanh khách. Hiên Viên Hận Thiên nhìn thân ảnh màu lam sắp bị bóng tối hoàn toàn thôn tính, ma khí trong cơ thể không thể khống chế mà tuôn ra nhè nhẹ, từng đợt, từng đợt thấm ra ngoài chiếc kén vàng, càng ngày càng dày đặc, đen đặc lạnh lẽo, cơ hồ che đi phật quang sáng lạn của hệ mệnh tác.
Cứu nàng, hay không cứu?
Con mặc long trước ngực thoáng hiện lên, giữa cánh tay Đế Thiên phát ra tiếng ngâm nhẹ, nôn nóng sợ hãi, khiến đôi mắt đỏ như máu càng lạnh lẽo, nhưng trái tim từ đầu đến cuối không thể đưa ra quyết định.
Hắn chỉ có cơ hội lần này, nếu buông tay, xuất ra toàn lực, thì có thể tránh thoát hệ mệnh tác, dù không thoát khỏi, cũng có thể lấy kiếm ra từ cánh tay, dùng Đế Thiên giết chết hai gã thiên chúng, khiến cho cả trận tơ thừng này không thể bá đạo vững chắc như xưa.
Sau đó, đánh lên Thiên giới, hủy thiên diệt địa, thực hiện chấp niệm duy nhất từ khi hắn chuyển thế tới nay.
Hay – -
Hắn thoát khỏi đám dây dợ này, gọi Đế Thiên ra, cứu sống Đăng Nô!
Thành hay bại, sống hay chết, hắn chỉ có thể chọn một, đều chỉ trong một ý niệm của hắn.
Đế Thiên là chí bảo, là bạn chuyển thế của hắn, là một phần thân thể, một phần lực lượng, càng là một phần linh hồn của hắn.
Không có Đế Thiên, hắn không thể chắc chắn có thể tay không đối phó với Tam Thập Tam Thiên chúng và vô số thiên binh thiên tướng.
Hắn cuồng ngạo, nhưng tuyệt không hồ đồ!
Bóng trắng đuổi theo nhanh hơn, dần dần đến gần lam ảnh, Phỉ yêu rốt cuộc đuổi kịp. Đăng Nô, lần này bổn vương không thể cứu ngươi, bổn vương có chuyện quan trọng hơn phải làm!
Kế hoạch hết thảy bình thường, chỉ chờ một bước cuối cùng.
Mặc long dần dần biến mất, Đế Thiên cũng không còn rung động nữa, cánh tay Vô Ưu gần chạm tới Đường Đường, trái tim Hiên Viên Hận Thiên rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Đăng Nô, chờ bổn vương trở về!
Chờ bổn vương hàng phục thiên chúng sau, chắc chắn sẽ cho ngươi một kết giới hoàn mỹ, để ngươi bình yên trốn ở bên trong, sau đó, lại hủy, thiên, diệt, địa!
Một tia sáng màu vàng đột nhiên xuất hiện, im hơi lặng tiếng mà dũng mãnh sắc bén, xuyên qua ma tháp, chuẩn xác bắn về phía Vô Ưu, Phỉ yêu nhất thời như diều đứt dây, bị tập kích bắn bay ra ngoài.
“Ai? Là ai công kích Phỉ yêu?”
Lửa giận trong nháy mắt dâng trào như sóng thần, ma khí điên cuồng trào dâng trong cơ thể rồi tuôn ra ầm ầm. Ong một tiếng, Đế Thiên chợt thoáng hiện giữa cánh tay, mặc long nổi lên trước ngực, tiếng dị thú ngâm nga vang vọng cả trời đất, toàn thân Hiên Viên Hận Thiên chấn động mãnh liệt.
Một tia sáng màu vàng mang ánh đỏ và đen nứt vỡ ra, Đường Đường rơi mạnh trên một vật cứng mà lạnh lẽo, cảm giác quen thuộc mãnh liệt lập tức truyền đến, giống như lồng ngực của đại thúc, mới nhìn tưởng vô tình, cứng rắn mà lạnh lẽo, nhưng khi tiến vào là ấm áp và bình yên.
Nhưng mà, không phải đại thúc!
Kinh ngạc mở mắt ra, Đường Đường phát hiện mình nằm trên một thanh kiếm đen, là kiếm của đại thúc – - Đế Thiên!
Nước mắt rơi đầy, Đường Đường nhìn thấy đại thúc ngã xuống từ giữa không trung, chân tay buông thõng, tóc dài tán loạn, vô lực, không có bất kì hành động nào cứ như thể cứ thế mà chết đi!
“Không – -” Tiếng la tan nát cõi lòng, Đường Đường chỉ cảm thấy trái tim như vỡ vụn, thống khổ và bi thương tràn ngập khiến nàng phun ra một ngụm máu, “Cứu, mau cứ đại thúc! Cầu xin các ngươi, mau cứu đại thúc – -”
Trái tim bỗng dưng trầm xuống, Hiên Viên Hận Thiên buông mắt nhìn dưới chân.
Dưới sự sụp đổ hỗn loạn, một thân ảnh dùng tốc độ không gì sánh được lao thẳng xuống dưới…
“Đăng Nô!” Trái tim như bị bóp chặt, như có một kết giới vô hình trong lòng ầm ầm sụp đổ, Hiên Viên Hận Thiên phẫn nộ siết chặt nắm tay.
Ngũ đại tùy thị ở đâu?
Vì sao không có ai bảo vê nàng?
Nàng chỉ là một nhân loại bình thường, nếu cứ thế mà rơi xuống, chỉ sợ chết rồi ngay cả một mảnh vụn cũng không còn!
Phỉ yêu đâu?
Lãnh mâu chuyển nhanh, dừng trên một thân ảnh bạch sắc.
Vì sao hắn đuổi theo nàng chậm như vậy? Ra khỏi Thất Trọng thành, yêu lực bị phong ấn đã giải khai hoàn toàn, hắn không thể nào đuổi chậm như vậy! Chẳng lẽ hắn cho rằng, mình bị hệ mệnh tác trói thân, là sẽ không có năng lực giết chết tất cả yêu tộc hay sao?
Hừ, hắn nghĩ sai rồi, mười phần sai!
Siết chặt hai nắm đấm, tới nỗi đầu khớp xương trắng bệch, phát ra tiếng khanh khách. Hiên Viên Hận Thiên nhìn thân ảnh màu lam sắp bị bóng tối hoàn toàn thôn tính, ma khí trong cơ thể không thể khống chế mà tuôn ra nhè nhẹ, từng đợt, từng đợt thấm ra ngoài chiếc kén vàng, càng ngày càng dày đặc, đen đặc lạnh lẽo, cơ hồ che đi phật quang sáng lạn của hệ mệnh tác.
Cứu nàng, hay không cứu?
Con mặc long trước ngực thoáng hiện lên, giữa cánh tay Đế Thiên phát ra tiếng ngâm nhẹ, nôn nóng sợ hãi, khiến đôi mắt đỏ như máu càng lạnh lẽo, nhưng trái tim từ đầu đến cuối không thể đưa ra quyết định.
Hắn chỉ có cơ hội lần này, nếu buông tay, xuất ra toàn lực, thì có thể tránh thoát hệ mệnh tác, dù không thoát khỏi, cũng có thể lấy kiếm ra từ cánh tay, dùng Đế Thiên giết chết hai gã thiên chúng, khiến cho cả trận tơ thừng này không thể bá đạo vững chắc như xưa.
Sau đó, đánh lên Thiên giới, hủy thiên diệt địa, thực hiện chấp niệm duy nhất từ khi hắn chuyển thế tới nay.
Hay – -
Hắn thoát khỏi đám dây dợ này, gọi Đế Thiên ra, cứu sống Đăng Nô!
Thành hay bại, sống hay chết, hắn chỉ có thể chọn một, đều chỉ trong một ý niệm của hắn.
Đế Thiên là chí bảo, là bạn chuyển thế của hắn, là một phần thân thể, một phần lực lượng, càng là một phần linh hồn của hắn.
Không có Đế Thiên, hắn không thể chắc chắn có thể tay không đối phó với Tam Thập Tam Thiên chúng và vô số thiên binh thiên tướng.
Hắn cuồng ngạo, nhưng tuyệt không hồ đồ!
Bóng trắng đuổi theo nhanh hơn, dần dần đến gần lam ảnh, Phỉ yêu rốt cuộc đuổi kịp. Đăng Nô, lần này bổn vương không thể cứu ngươi, bổn vương có chuyện quan trọng hơn phải làm!
Kế hoạch hết thảy bình thường, chỉ chờ một bước cuối cùng.
Mặc long dần dần biến mất, Đế Thiên cũng không còn rung động nữa, cánh tay Vô Ưu gần chạm tới Đường Đường, trái tim Hiên Viên Hận Thiên rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Đăng Nô, chờ bổn vương trở về!
Chờ bổn vương hàng phục thiên chúng sau, chắc chắn sẽ cho ngươi một kết giới hoàn mỹ, để ngươi bình yên trốn ở bên trong, sau đó, lại hủy, thiên, diệt, địa!
Một tia sáng màu vàng đột nhiên xuất hiện, im hơi lặng tiếng mà dũng mãnh sắc bén, xuyên qua ma tháp, chuẩn xác bắn về phía Vô Ưu, Phỉ yêu nhất thời như diều đứt dây, bị tập kích bắn bay ra ngoài.
“Ai? Là ai công kích Phỉ yêu?”
Lửa giận trong nháy mắt dâng trào như sóng thần, ma khí điên cuồng trào dâng trong cơ thể rồi tuôn ra ầm ầm. Ong một tiếng, Đế Thiên chợt thoáng hiện giữa cánh tay, mặc long nổi lên trước ngực, tiếng dị thú ngâm nga vang vọng cả trời đất, toàn thân Hiên Viên Hận Thiên chấn động mãnh liệt.
Một tia sáng màu vàng mang ánh đỏ và đen nứt vỡ ra, Đường Đường rơi mạnh trên một vật cứng mà lạnh lẽo, cảm giác quen thuộc mãnh liệt lập tức truyền đến, giống như lồng ngực của đại thúc, mới nhìn tưởng vô tình, cứng rắn mà lạnh lẽo, nhưng khi tiến vào là ấm áp và bình yên.
Nhưng mà, không phải đại thúc!
Kinh ngạc mở mắt ra, Đường Đường phát hiện mình nằm trên một thanh kiếm đen, là kiếm của đại thúc – - Đế Thiên!
Nước mắt rơi đầy, Đường Đường nhìn thấy đại thúc ngã xuống từ giữa không trung, chân tay buông thõng, tóc dài tán loạn, vô lực, không có bất kì hành động nào cứ như thể cứ thế mà chết đi!
“Không – -” Tiếng la tan nát cõi lòng, Đường Đường chỉ cảm thấy trái tim như vỡ vụn, thống khổ và bi thương tràn ngập khiến nàng phun ra một ngụm máu, “Cứu, mau cứ đại thúc! Cầu xin các ngươi, mau cứu đại thúc – -”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.