Quyển 2 - Chương 53: Thí huynh (thí nghĩa là giết, nhưng từ này để chỉ kẻ dưới giết người trên, ở đây ám chỉ việc Vô Ưu giết Trọng Lê).
Hồ Già (Sáo)
20/06/2014
Edit: Trần
Tiếng thở dài bất đắc dĩ lại vang lên, Vô Ưu dừng chân lắc đầu cười, trong nụ cười có vài phần cuồng tứ, vài nét khinh miệt. Ánh mắt liếc nhìn Trọng Lê đang quỳ rạp trên mặt đất, trong đôi mắt xanh biếc hiện lên một tia sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo cả phẫn nộ.
“Vương huynh, huynh cũng biết trong trận chiến ngày hôm nay, những yêu chúng tu hành hơn ngàn năm trong Yêu tộc của chúng ta đã chết gần trăm người, mà những vị trưởng lão trấn thủ mười phương vị cũng đã chết hơn phân nửa, những người còn lại không tàn cũng phế, không biết Vương huynh nghe xong tin tức này có cảm tưởng gì?
Trong đôi mắt biếc hiện lên ánh nhìn của đôi mắt biếc phía trên mình, trong mắt Trọng Lê đầy sự xấu hổ và chật vật, mà trong mắt Vô Ưu chỉ còn lại thanh minh và lãnh khốc.
“Đó, đó là vinh dự của bọn chúng!” Cắn chặt răng không chịu nhận sai, Trọng Lê mặt đỏ tai hồng nghẹn ra một câu.
Huyết mâu hơi đổi, Hiên Viên Hận Thiên cúi đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn Trọng Lê một cái.
“Không, không phải là vinh dự,” chấn động cả người, Trọng Lê lắp ba lắp bắp vội vàng chữa lời: “Đúng rồi, đó là do bọn chúng quá ngu xuẩn…”
“Ha – -!” Tiếng cười nhẹ đầy trào phúng trong từng đợt gió lớn vang lên, Vô Ưu chậm rãi rút ra một ra một sợi xích bạc dài hơn hai thước, chân bước nhỏ một bước, đôi mắt biếc trầm xuống, tiếng nói đầy sát ý lạnh lùng: “Bọn họ ngu xuẩn? Sự dại dột của ngươi chẳng những khiến cho cả Yêu tộc lâm vào mối nguy hại trước nay chưa từng có, hơn nữa rất có thể từ nay về sau không thể không thần phục dưới tộc của hắn. Song ngu xuẩn có thể tha thứ, nhưng không thể dung thứ cho việc, ngươi dám đem toàn bộ vận mệnh của Yêu tộc để đổi lấy tính mạng của một mình ngươi!”
Tiếng nói vừa dứt, cổ tay Vô Ưu khẽ run lên, dây xích dài tựa như một con rắn màu bạc tức thì lao về phía trước. Cùng lúc đó Hiên Viên Hận Thiên chém ra một kiếm, trong phút chốc dây xích bạc khẽ chuyển, tránh khỏi kiếm quang trí mạng, trực tiếp đánh về phía Trọng Lê
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, kiếm quang ẩn vào trong một mảng trắng noãn, Vô Ưu lấy tay che ngực, nở nụ cười. Nhìn sợi xích bạc quấn quanh cổ Trọng Lê khiến hắn chết không nhắm mắt, Vô Ưu nở nụ cười bi thương mà tàn nhẫn, máu tươi từ những kẽ tay chậm rãi chảy ra, rơi trên lớp áo bào trắng, chói mắt mà tươi đẹp. Tỏa Tâm Ngân chung quy vẫn không phải đối thủ của Đế Thiên kiếm, mà Hiên Viên Hận Thiên, hắn tuyệt đối sẽ không cho đối thủ có một cơ hội may mắn nào.
“Vương huynh, xem ra chúng ta chỉ có thể nhận thua!” Đưa tay khẽ phẩy nhẹ một cái trong không chung, một hạt ngọc sáng rực bóng loáng bay ra từ trong miệng Trọng Lê, rơi vào bàn tay của Vô Ưu.
“Khụ~~” Máu tươi tràn ra từ khóe miệng, Vô Ưu không chút để ý đưa tay lau đi, lúc buông ta xuống thì trong lòng bàn tay lại xuất hiện thêm một hạt ngọc khác còn lớn hơn, sáng hơn. Hai viên ngọc cùng nhau chiếu sáng, rực rỡ muôn màu.
Hiên Viên Hận Thiên bất động thanh sắc nhìn Vô Ưu, như kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi ý đồ cuối cùng của hắn, một sự kiên nhẫn đầy ngạo mạn.
“Hiên Viên đại vương, ngươi có cảm thấy ta tàn nhẫn không?” Nhếch mi cười, môi Vô Ưu càng trắng thêm vài phần, gần như một tia huyết sắc cũng hoàn toàn không có, “Ta tự tay giết Vương huynh của mình, lại cướp lấy Yêu nguyên của hắn.”
Đôi mắt xanh nâng lên, đối diện với đôi mắt đỏ như máu, trên khuôn mặt Vô Ưu là sự quyết tuyệt đầy cao ngạo, sự cao ngạo thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, “Ta không thể dễ dàng tha thứ cho việc hắn khúm núm thần ngục dưới chân ngươi, lại càng không thể tha thứ cho việc hắn dám dùng vận mệnh của yêu tộc để đổi lấy tính mạng của mình, thế cho nên – - ta phải tự tay giết hắn!”
Đôi mắt đỏ máu nhíu lại, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng nâng lên thanh kiếm đen tuyền, mà Vô Ưu lại chậm rãi mở bàn tay phải ra, nét tươi cười trên mặt càng âm ngoan, hai viên yêu nguyên tức thì nhảy lên không trung sau đó mất hút. Tụ yêu kỳ vốn rơi trên mặt đất đột nhiên dựng thẳng lên, lá cờ xoay một vòng, thêm hai ba vòng vẫn không ngừng lại.
Tiếng gió lại nổi loạn, như hàng nghìn con dị thú đồng thời phát ra tiếng gầm thét. Bão cát điên cuồng thêm sức gió ầm ầm, như hàng ngàn lưỡi đao bé nhỏ mà sắc bén chém vào thân thể một ma một yêu đang đứng đó. Đế Thiên phát ra từng tiếng kêu rất nhỏ, thân kiếm run rẩy dữ dội, trong gió bão ầm ầm mà thống khổ gào thét.
Tiếng thở dài bất đắc dĩ lại vang lên, Vô Ưu dừng chân lắc đầu cười, trong nụ cười có vài phần cuồng tứ, vài nét khinh miệt. Ánh mắt liếc nhìn Trọng Lê đang quỳ rạp trên mặt đất, trong đôi mắt xanh biếc hiện lên một tia sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo cả phẫn nộ.
“Vương huynh, huynh cũng biết trong trận chiến ngày hôm nay, những yêu chúng tu hành hơn ngàn năm trong Yêu tộc của chúng ta đã chết gần trăm người, mà những vị trưởng lão trấn thủ mười phương vị cũng đã chết hơn phân nửa, những người còn lại không tàn cũng phế, không biết Vương huynh nghe xong tin tức này có cảm tưởng gì?
Trong đôi mắt biếc hiện lên ánh nhìn của đôi mắt biếc phía trên mình, trong mắt Trọng Lê đầy sự xấu hổ và chật vật, mà trong mắt Vô Ưu chỉ còn lại thanh minh và lãnh khốc.
“Đó, đó là vinh dự của bọn chúng!” Cắn chặt răng không chịu nhận sai, Trọng Lê mặt đỏ tai hồng nghẹn ra một câu.
Huyết mâu hơi đổi, Hiên Viên Hận Thiên cúi đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn Trọng Lê một cái.
“Không, không phải là vinh dự,” chấn động cả người, Trọng Lê lắp ba lắp bắp vội vàng chữa lời: “Đúng rồi, đó là do bọn chúng quá ngu xuẩn…”
“Ha – -!” Tiếng cười nhẹ đầy trào phúng trong từng đợt gió lớn vang lên, Vô Ưu chậm rãi rút ra một ra một sợi xích bạc dài hơn hai thước, chân bước nhỏ một bước, đôi mắt biếc trầm xuống, tiếng nói đầy sát ý lạnh lùng: “Bọn họ ngu xuẩn? Sự dại dột của ngươi chẳng những khiến cho cả Yêu tộc lâm vào mối nguy hại trước nay chưa từng có, hơn nữa rất có thể từ nay về sau không thể không thần phục dưới tộc của hắn. Song ngu xuẩn có thể tha thứ, nhưng không thể dung thứ cho việc, ngươi dám đem toàn bộ vận mệnh của Yêu tộc để đổi lấy tính mạng của một mình ngươi!”
Tiếng nói vừa dứt, cổ tay Vô Ưu khẽ run lên, dây xích dài tựa như một con rắn màu bạc tức thì lao về phía trước. Cùng lúc đó Hiên Viên Hận Thiên chém ra một kiếm, trong phút chốc dây xích bạc khẽ chuyển, tránh khỏi kiếm quang trí mạng, trực tiếp đánh về phía Trọng Lê
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, kiếm quang ẩn vào trong một mảng trắng noãn, Vô Ưu lấy tay che ngực, nở nụ cười. Nhìn sợi xích bạc quấn quanh cổ Trọng Lê khiến hắn chết không nhắm mắt, Vô Ưu nở nụ cười bi thương mà tàn nhẫn, máu tươi từ những kẽ tay chậm rãi chảy ra, rơi trên lớp áo bào trắng, chói mắt mà tươi đẹp. Tỏa Tâm Ngân chung quy vẫn không phải đối thủ của Đế Thiên kiếm, mà Hiên Viên Hận Thiên, hắn tuyệt đối sẽ không cho đối thủ có một cơ hội may mắn nào.
“Vương huynh, xem ra chúng ta chỉ có thể nhận thua!” Đưa tay khẽ phẩy nhẹ một cái trong không chung, một hạt ngọc sáng rực bóng loáng bay ra từ trong miệng Trọng Lê, rơi vào bàn tay của Vô Ưu.
“Khụ~~” Máu tươi tràn ra từ khóe miệng, Vô Ưu không chút để ý đưa tay lau đi, lúc buông ta xuống thì trong lòng bàn tay lại xuất hiện thêm một hạt ngọc khác còn lớn hơn, sáng hơn. Hai viên ngọc cùng nhau chiếu sáng, rực rỡ muôn màu.
Hiên Viên Hận Thiên bất động thanh sắc nhìn Vô Ưu, như kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi ý đồ cuối cùng của hắn, một sự kiên nhẫn đầy ngạo mạn.
“Hiên Viên đại vương, ngươi có cảm thấy ta tàn nhẫn không?” Nhếch mi cười, môi Vô Ưu càng trắng thêm vài phần, gần như một tia huyết sắc cũng hoàn toàn không có, “Ta tự tay giết Vương huynh của mình, lại cướp lấy Yêu nguyên của hắn.”
Đôi mắt xanh nâng lên, đối diện với đôi mắt đỏ như máu, trên khuôn mặt Vô Ưu là sự quyết tuyệt đầy cao ngạo, sự cao ngạo thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, “Ta không thể dễ dàng tha thứ cho việc hắn khúm núm thần ngục dưới chân ngươi, lại càng không thể tha thứ cho việc hắn dám dùng vận mệnh của yêu tộc để đổi lấy tính mạng của mình, thế cho nên – - ta phải tự tay giết hắn!”
Đôi mắt đỏ máu nhíu lại, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng nâng lên thanh kiếm đen tuyền, mà Vô Ưu lại chậm rãi mở bàn tay phải ra, nét tươi cười trên mặt càng âm ngoan, hai viên yêu nguyên tức thì nhảy lên không trung sau đó mất hút. Tụ yêu kỳ vốn rơi trên mặt đất đột nhiên dựng thẳng lên, lá cờ xoay một vòng, thêm hai ba vòng vẫn không ngừng lại.
Tiếng gió lại nổi loạn, như hàng nghìn con dị thú đồng thời phát ra tiếng gầm thét. Bão cát điên cuồng thêm sức gió ầm ầm, như hàng ngàn lưỡi đao bé nhỏ mà sắc bén chém vào thân thể một ma một yêu đang đứng đó. Đế Thiên phát ra từng tiếng kêu rất nhỏ, thân kiếm run rẩy dữ dội, trong gió bão ầm ầm mà thống khổ gào thét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.