Quyển 3 - Chương 125: Thiên thư Tiên giới
Hồ Già (Sáo)
04/08/2014
Edit: Trần
“Không tu!” Lắc đầu, Đường Đường quả quyết cự tuyệt.
Nàng rất bực bội, đám tiên thối tha này rốt cuộc bị làm sao vậy? Già thì muốn bức nàng tu tiên, nhỏ thì muốn
giết nàng cho hả giận, nói cho cùng thì nàng đã trêu chọc bọn họ chỗ nào vậy?
“Hì hì, tiểu nha đầu, lão phu biết tâm tư của con!” Hai tay giấu trong tay áo, Huyền Thiên chân nhân cũng không nôn nóng, chỉ nhàn nhã thoải mái cười nói: “Vừa rồi con hát gì thế? ‘Ta nguyện hóa thành một chiếc đèn, để vĩnh viễn bên cạnh chàng’, chàng kia là ai thế?” “Ai cần lão lo!” Quay người lại, Đường Đường đối mặt với vách động mà suy sụp hạ thấp vai. Nàng hát là đại thúc, nghĩ đến đại thúc, tưởng niệm đại thúc, nhưng phần tâm tình này của nàng, có thể chia sẻ với ai đây? Nàng yêu một người không yêu nàng, từ đầu đến cuối chỉ có một mình nàng yêu hắn, một mình nàng trả giá, không đợi được hồi báo. Nói ra sẽ rất mất mặt, nàng mới không thèm nói! “Con không nói ta cũng biết! Nở nụ cười gian, ông lão vuốt vuốt chòm râu cố ý ác độc nói: “Tiểu nha đầu, con thích cái tên Ma Vương Hiên Viên Hận Thiên kia đúng không? Hê hê, dám yêu không dám nhận, vô dụng quá!” Yên lặng một hồi, Mặc Phong nhăn mi, cảm giác có gì đó trong không khí chậm rãi nổi lên, lắng đọng, sau đó – - “Ai nói lão nương dám yêu không dám nhận?” Nhảy dựng lên, “Đường núi lửa” mãnh liệt phun trào. “Lão nương họ Tôn tên Đường Đường, đi không thay tên ngồi không đổi họ! Người ta yêu, chính là Ma vương Hiên Viên Hận Thiên các ngươi ước gì trừ được đó! Thế nào, yêu hắn thì phạm pháp sao? Các ngươi muốn giết ta đúng không?” Chống nạnh trừng mắt, Đường Đường tức giận nhìn Huyền Thiên chân nhân đứng đằng trước vỗ tay cười to không nghỉ. Lão già này, chắc là tức giận đến váng đầu rồi, nếu không thì chắc là vui quá hóa điên! Nàng thừa nhận trực tiếp thế này, đám tiên chúng này cuối cùng cũng có thể lấy một cái cớ đường đường chính chính mà giết người, không sợ bị trời phạt nữa! “Ha ha, hảo nha đầu!” Ngừng lại tiếng cười to, ông lão tiến lên một bước đứng trước mặt Đường Đường bay bay mờ mờ ảo ảo, đôi mắt sáng chói như ánh sao, tỏ thấu lòng người, ” Con thật sự thích đại ma đầu kia? Vậy lão phu hỏi con, con có thể đồng ý cho hắn làm điều ngang ngược, nhiễu loạn Càn Khôn hay không?” Vội ngậm chặt miệng, Đường Đường biết đây là bước đầu tiên trong đòn tâm lý của lão già này, muốn dựa vào việc thức tỉnh lương tâm của nàng để tiến thêm một bước khiến nàng sinh ra cừu hận với đại thúc. Hừ hừ, chỉ tiếc, nàng luôn luôn, không, lương, thiện! “Mặc kệ đại thúc làm điều gì, chắc chắn chàng đều có nguyên nhân của mình!” Một câu, phá vỡ tư tưởng giáo hóa của ông lão này. Đường Đường rất kiên định, nước lửa không ăn. “Tiểu nha đầu, con rất cuồng dại đó!” Gật đầu tán thưởng, ông lão cười đến nỗi thân ảnh như càng lay động hơn, càng mờ mịt hơn, khiến Mặc Phong chỉ nhìn xem cũng không nhịn được nhíu mi, sư tổ rốt cuộc bị sao vậy? “Nói nhiều hơn cũng vô dụng, đợi lão phu cho con xem một thứ, rồi con lại quyết định có muốn tu tiên hay không cũng không muộn!” Hai tay hợp lại, một chiếc hộp đá từ hư không hiện ra trong tay Huyền Thiên chân nhân, đưa tới trước mặt Đường Đường và Mặc Phong đang trợn mắt há hốc mồm. “Đây là Thiên Thư của Tiên giới”, ông lão cười nói: “Các thế hệ chưởng môn của Tiên giới sau khi chết không thể lập tức phi thăng, mà sẽ phải hóa thành linh phách tiến vào trong động Thanh Phong để bảo vệ thiên Thư. Chỉ khi đợi đến chưởng môn đời tiếp theo chết đi tới đây nhận nhiệm vụ mới có thể phi thăng, nếu không linh phách chưởng môn đời trước đều phải thủ hộ tại đây. “Vậy thì sao?” Đường Đường thò đầu nhìn, ngắm vài chữ triện* trên hộp đá, không biết, nhưng đẹp như tranh, có cảm giác rất lâu đời. “Nha đầu, con có biết vì sao Ma Vương lại muốn tấn công Thiên giới? Vì sao muốn hủy diệt trời đất không?” Hai câu hỏi, đánh cho Đường Đường đầu váng mắt hoa, đây là những điều mà nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng, đau khổ truy tìm đáp án. Mà nay, chẳng lẽ đáp án lại có trong những hộp đá này, ngay trước mắt này sao? Không nghĩ nhiều nữa, Đường Đường vươn tay. Một tia sáng vàng từ hộp đá hiện lên, Huyền thiên chân nhân hưng phấn ngừng lại hô hấp. Chỉ là ánh vàng nhạt đi, hộp đá vẫn là hộp đá, không có gì biến hóa, tay Đường Đường bị bắn ngược trở lại. “Ha ha!” Lắc lắc đầu, Huyền Thiên chân nhân không nhanh không chậm nói: “Không phải là đệ tử Tiên giới của ta, cũng không phải là người được chọn, thiên thư này không mở được!” _______________________ * chữ triện: là một kiểu chữ cổ của thư pháp Trung Quốc. Nó có nguồn gốc từ chữ giáp cốt thời nhà Chu và phát triển ở nước Tần trong thời kì Chiến quốc. Kiểu chữ triện của nhà Tần trở thành dạng chữ viết chính thức cho toàn Trung Quốc dưới thời nhà Tần và tiếp tục được sử dụng rộng rãi để khắc trang trí trên các ấn tín dưới thời nhà Hán.
“Hì hì, tiểu nha đầu, lão phu biết tâm tư của con!” Hai tay giấu trong tay áo, Huyền Thiên chân nhân cũng không nôn nóng, chỉ nhàn nhã thoải mái cười nói: “Vừa rồi con hát gì thế? ‘Ta nguyện hóa thành một chiếc đèn, để vĩnh viễn bên cạnh chàng’, chàng kia là ai thế?” “Ai cần lão lo!” Quay người lại, Đường Đường đối mặt với vách động mà suy sụp hạ thấp vai. Nàng hát là đại thúc, nghĩ đến đại thúc, tưởng niệm đại thúc, nhưng phần tâm tình này của nàng, có thể chia sẻ với ai đây? Nàng yêu một người không yêu nàng, từ đầu đến cuối chỉ có một mình nàng yêu hắn, một mình nàng trả giá, không đợi được hồi báo. Nói ra sẽ rất mất mặt, nàng mới không thèm nói! “Con không nói ta cũng biết! Nở nụ cười gian, ông lão vuốt vuốt chòm râu cố ý ác độc nói: “Tiểu nha đầu, con thích cái tên Ma Vương Hiên Viên Hận Thiên kia đúng không? Hê hê, dám yêu không dám nhận, vô dụng quá!” Yên lặng một hồi, Mặc Phong nhăn mi, cảm giác có gì đó trong không khí chậm rãi nổi lên, lắng đọng, sau đó – - “Ai nói lão nương dám yêu không dám nhận?” Nhảy dựng lên, “Đường núi lửa” mãnh liệt phun trào. “Lão nương họ Tôn tên Đường Đường, đi không thay tên ngồi không đổi họ! Người ta yêu, chính là Ma vương Hiên Viên Hận Thiên các ngươi ước gì trừ được đó! Thế nào, yêu hắn thì phạm pháp sao? Các ngươi muốn giết ta đúng không?” Chống nạnh trừng mắt, Đường Đường tức giận nhìn Huyền Thiên chân nhân đứng đằng trước vỗ tay cười to không nghỉ. Lão già này, chắc là tức giận đến váng đầu rồi, nếu không thì chắc là vui quá hóa điên! Nàng thừa nhận trực tiếp thế này, đám tiên chúng này cuối cùng cũng có thể lấy một cái cớ đường đường chính chính mà giết người, không sợ bị trời phạt nữa! “Ha ha, hảo nha đầu!” Ngừng lại tiếng cười to, ông lão tiến lên một bước đứng trước mặt Đường Đường bay bay mờ mờ ảo ảo, đôi mắt sáng chói như ánh sao, tỏ thấu lòng người, ” Con thật sự thích đại ma đầu kia? Vậy lão phu hỏi con, con có thể đồng ý cho hắn làm điều ngang ngược, nhiễu loạn Càn Khôn hay không?” Vội ngậm chặt miệng, Đường Đường biết đây là bước đầu tiên trong đòn tâm lý của lão già này, muốn dựa vào việc thức tỉnh lương tâm của nàng để tiến thêm một bước khiến nàng sinh ra cừu hận với đại thúc. Hừ hừ, chỉ tiếc, nàng luôn luôn, không, lương, thiện! “Mặc kệ đại thúc làm điều gì, chắc chắn chàng đều có nguyên nhân của mình!” Một câu, phá vỡ tư tưởng giáo hóa của ông lão này. Đường Đường rất kiên định, nước lửa không ăn. “Tiểu nha đầu, con rất cuồng dại đó!” Gật đầu tán thưởng, ông lão cười đến nỗi thân ảnh như càng lay động hơn, càng mờ mịt hơn, khiến Mặc Phong chỉ nhìn xem cũng không nhịn được nhíu mi, sư tổ rốt cuộc bị sao vậy? “Nói nhiều hơn cũng vô dụng, đợi lão phu cho con xem một thứ, rồi con lại quyết định có muốn tu tiên hay không cũng không muộn!” Hai tay hợp lại, một chiếc hộp đá từ hư không hiện ra trong tay Huyền Thiên chân nhân, đưa tới trước mặt Đường Đường và Mặc Phong đang trợn mắt há hốc mồm. “Đây là Thiên Thư của Tiên giới”, ông lão cười nói: “Các thế hệ chưởng môn của Tiên giới sau khi chết không thể lập tức phi thăng, mà sẽ phải hóa thành linh phách tiến vào trong động Thanh Phong để bảo vệ thiên Thư. Chỉ khi đợi đến chưởng môn đời tiếp theo chết đi tới đây nhận nhiệm vụ mới có thể phi thăng, nếu không linh phách chưởng môn đời trước đều phải thủ hộ tại đây. “Vậy thì sao?” Đường Đường thò đầu nhìn, ngắm vài chữ triện* trên hộp đá, không biết, nhưng đẹp như tranh, có cảm giác rất lâu đời. “Nha đầu, con có biết vì sao Ma Vương lại muốn tấn công Thiên giới? Vì sao muốn hủy diệt trời đất không?” Hai câu hỏi, đánh cho Đường Đường đầu váng mắt hoa, đây là những điều mà nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng, đau khổ truy tìm đáp án. Mà nay, chẳng lẽ đáp án lại có trong những hộp đá này, ngay trước mắt này sao? Không nghĩ nhiều nữa, Đường Đường vươn tay. Một tia sáng vàng từ hộp đá hiện lên, Huyền thiên chân nhân hưng phấn ngừng lại hô hấp. Chỉ là ánh vàng nhạt đi, hộp đá vẫn là hộp đá, không có gì biến hóa, tay Đường Đường bị bắn ngược trở lại. “Ha ha!” Lắc lắc đầu, Huyền Thiên chân nhân không nhanh không chậm nói: “Không phải là đệ tử Tiên giới của ta, cũng không phải là người được chọn, thiên thư này không mở được!” _______________________ * chữ triện: là một kiểu chữ cổ của thư pháp Trung Quốc. Nó có nguồn gốc từ chữ giáp cốt thời nhà Chu và phát triển ở nước Tần trong thời kì Chiến quốc. Kiểu chữ triện của nhà Tần trở thành dạng chữ viết chính thức cho toàn Trung Quốc dưới thời nhà Tần và tiếp tục được sử dụng rộng rãi để khắc trang trí trên các ấn tín dưới thời nhà Hán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.