Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Quyển 2 - Chương 14: Thường Túy quyến rũ

Hồ Già (Sáo)

20/06/2014

Edit: Tiểu Trần.

“Ngạch!” Lạnh run cả người, Đường Đường lập tức từ “Đường cứng” biến thành “Đường mềm”, vẻ mặt nịnh nọt cười: “Mỹ nữ a mỹ nữ, ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ta không phải là nói ngươi đâu! Ngươi coi các ngươ quá xinh đẹp như vậy, chỗ nào khiến cho người gặp người sợ, rõ ràng là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở a! Tôn Đường Đường ta dù có chuyển thế luân hồi tám đời cũng không cản nổi một đầu ngón tay của các ngươi a ! A ha ha.” (Tiểu Trần: E sặc >”<)

“Ai!” U oán thở dài, trên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của Mâu Chân bỗng nhiên hiện ra một tia ưu thương nặng nề, thoáng chốc khơi dậy trong lòng Đường Đường vài phần chân thành thương tiếc, “Ma mặc dù đẹp, nhưng cũng chỉ là vẻ đẹp từ tâm sinh, hoa trong gương, trăng trong nước thôi*! (ám chỉ vẻ đẹp không chân thực).

“Mâu Chân!” Vội vàng bật dậy, Đường Đường vẻ mặt khoa trương thành khẩn, chỉ thiếu nước không chảy ra hai giọt nước mắt để tăng cường sức thuyết phục.

“Ta không có ý nói tu ma không tốt, mà là con người của ta vừa lười, tư chất lại kém, lại không tìm được người khiến ta có thể sửa đổi bản thân mình, cho mình lý do hăng hái tu ma, thế nên – -.”

“Tiểu mỹ nhân, vì ta tu ma được không?”

Há hốc miệng, Đường Đường trong nháy mắt hóa đá, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một đôi mắt – - mắt Thường Túy.

Hai mắt hẹp dài hoàn toàn mở to, hàng mi dài đậm rõ ràng, giống như cánh bướm, mà đôi mắt lại là màu tím sậm, kiểu màu tím rất gần với màu đen, nhờ dạ minh châu sáng ngời trên mặt bàn nên mới có thể thấy rõ.

Nhưng có điều sau khi thấy rõ ràng lại không thể rời con mắt đi chỗ khác, đôi mắt hắn giống như hồ nước màu tím thần bí, có thể khiến người ta chết chìm, hơn nữa còn đón chào người ta rơi vào đó.

“Được không?” Đưa tay, Thường Túy xoa lên mặt Đường Đường, cảm nhận xúc cảm mềm mại như tơ trắng mịn, không khỏi hài lòng cười một tiếng, thanh âm chậm rãi trầm thấp, giống như rượu ngon được ủ lâu năm, có thể khiến người say chết.

Tiếng vang rầm rầm trong tai, Đường Đường cảm thấy trái tim cùng bộ não như bị hai con ngựa mạnh mẽ đồng thời kéo đi, băng băng mà chạy theo hai hướng khác nhau. Trong đầu rõ ràng muốn kháng cự lại hắn ta, nhưng trái tim lại không nghe sai khiến, muốn dựa gần vào hắn ta, đáp ứng tất cả yêu cầu của hắn, bất luận điều gì, chỉ cần là do hắn đưa ra.



“Ta….” Mê man nói một chữ, Đường Đường mơ hô nghe được một tiếng Phật khánh* du dương, sau đó trước mắt bỗng dưng thoáng hiện lên một đôi mắt, mơ hồ quen biết. (khánh: một đồ vật sử dụng trong chùa, hình dáng gần tương tự với cái chuông).

Một đôi mắt đen, lạnh, nhìn vào đó giống như ngắm nhìn vũ trụ vô biên, lạnh lùng bình tĩnh, trống rỗng vô tình, nhưng kì lạ là Đường Đường lại chỉ cảm thấy đau lòng sâu sắc, loại đau lòng như sâu thẳm bên trong bị chôn giấu thứ gì đó, có thể đau nhói lòng người, như đã từng rung động nơi bí ẩn nhất của linh hồn…. (tiểu Trần: m.n đoán đôi mắt của ai >O<)

“Ta không muốn!” Giống như bị một châm châm tỉnh lại, Đường Đường mạnh mẽ vọt về phía đằng sau, trong nháy mắt thoát ra khỏi bóng ma của Thường Túy, lần nữa trở lại trong ánh sáng ấm áp.

“Ta không muốn vì ngươi tu ma!” Có chút tức giận đón nhận ánh mắt của Thường Túy, Đường Đường trả lời như chém đinh chặt sắt, sang sảng hữu lực.

Một hồi lặng ngắt như tờ, yên lặng gần như quỷ dị!

Đường Đường sống lưng thẳng tắp, mắt sáng như đuốc, trên người lại không hiểu vì sao mà cảm thấy mệt muốn chết, mệt mỏi giống như vừa đánh một trận ác chiến, tay chân như nhũn ra, tứ chi đau nhức.

“Tôn cô nương” vừa đứng lên, vẻ mặt Mâu Chân khiếp sợ đi về phía Đường Đường, nhưng mới vừa đi được hai ba bước sau bước chân vội dừng lại – -

Một thân ảnh thon dài đứng ở sau lưng Đường Đường, hắc y, tóc đen, nét vui vẻ hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt tuấn lãng, chỉ còn lại ngưng trọng khiếp người.

Đôi thủy mâu vẫn sáng ngời như trước, chỉ là nét dịu dàng dường như đã kết thành băng, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người, Tùy Hỉ đưa tay đặt lên vai Đường Đường, nhẹ nhàng xoay người nàng hướng mặt về phía mình, băng giá trong mắt lập tức tan ra, vẫn ôn nhuận như nước như cũ – -

“Đường Đường, lễ mừng kết thúc, ta đưa ngươi trở về!”a

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook