Quyển 3 - Chương 110: Thủy Kính
Hồ Già (Sáo)
20/06/2014
Edit: Trần
Hơi nước bốc lên lượn lờ bốn phía, che đi mảng lớn lá sen. Mái tóc trắng dài dần dần nổi lên, như bóng trăng nổi trên mặt nước.
Đôi lãnh mâu nhìn thẳng phía trước, như thất thần mà chăm chú nhìn một cái trụ cầu. Chỗ đó, Đăng Nô từng dùng một đóa hoa sen giấu mặt vào đó rồi lén lút nhìn trộm mình.
Khép mắt lại, hắn như cảm nhận được thân thể ấm nóng đầy đặn kia kề sát mình, một cánh tay nhỏ bé không biết sống chết sờ tới sờ lui trên ngực mình – -
“Đẹp quá đi, giống như thât vậy – -”
“Xuống mau!”
“Khụ khụ, không xuống!”
Một đôi mắt hạnh đột nhiên thoáng hiện trong bóng đêm, sáng lạn như những vì sao trên bầu trời đêm, lóe ra ánh sáng bướng bỉnh.
“Ta không muốn bị chết đuối! Đại thúc, sao chàng có thể đối xử như thế với nô lệ tận tâm và trung thành như thế chứ….”
“Rầm!” Đập mạnh tay lên mặt nước, như muốn xua đi trí nhớ khiến mình thấy phiền lòng, không ngờ lại mở ra Thủy Kính, mà trong tim hắn, tất cả đều là Đăng Nô…
“Ngươi không ăn sao?” Tiếng nói thanh thúy truyền ra từ Thủy Kính, sự quen thuộc khiến hắn giật mình, Đăng Nô?
“Khụ khụ!” Tiếng ho nhẹ vang lên, là thanh âm một nam nhân: “Tại hạ ăn no rồi, Tôn cô nương cứ từ từ dùng!”
“Là ai?” Mày kiếm thoáng chốc nhíu chặt, sự tức giận không hiểu từ đâ kéo tới khiến mặt nước nổi lên từng vòng, từng vòng gợn sóng, đám hơi nước trắng mờ từ mặt nước bốc lên dần dần tản ra, hình ảnh trong nước rõ ràng hơn nhiều.
Đường Đường đang cầm bát cơm, khóe miệng vẫn còn dính một hạt cơm trắng bóc, nàng trợn mắt há miệng nhìn thiếu niên phản tặc gầy yếu cơ hồ một trận gió cũng có thể thổi bay – tên Tử Tô, nói “Ta nói, ngươi từng nghe đến 《 Mẫn Nông*》? (mẫn nông: Thương xót người nông dân)
Cười ngượng ngùng, Tử Tô lắc đầu: “Tại hạ tài sơ học thiển, chưa từng nghe qua.”
“Vậy giờ ta dạy cho ngươi!” Cạch một tiếng buông đũa xuống, Đường Đường thở dài một hơi nói:
“Cày đồng đang buổi ban trưa
Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày
Ai ơi bưng bát cơm đầy
Rẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần!”
Mỗi một chữ nàng lại phụ họa bằng một nhịp gõ bát. Đường Đường dùng vẻ mặt bà mẹ dạy con vô cùng đau đớn nói: “Ngươi có biết, ngươi ăn ít thế chẳng những lãng phí công sức của người nông dân mà còn có lỗi với thân thể của mình! Thân thể là gì ngươi biết không? Thân thể là vốn liếng để làm cách mạng!”
“Nàng lại dám dỗ cái tên nam nhân kia ăn cơm?” Lạnh lùng hừ mũi, Hiên Viên Hận Thiên đứng dậy từ trong nước, những bọt nước từ ngực từ vai trượt xuống rồi rơi vào trong nước, khiến Thủy Kính bị rung động.
“Khụ khụ!” Lấy ra một chiếc khăn lụa từ trong tay áo, Tử Tô tao nhã lau miệng, xấu hổ cười: “Xin lỗi, tại hạ cũng biết xa hoa lãng phí là tội lớn, nhưng – - thật sự ăn không nổi nữa.”
“Ăn không nổi sao còn gọi nhiều như vậy?” Mắt hạnh trợn tròn, Đường Đường liếc nhìn vòng eo thon nhỏ không được nắm tay của Tử Tô.
“Là ngươi gọi mà!” Mắt hổ trợn lên, Hổ Thú ngồi ăn cơm bên cạnh cảm thấy không vui. Một nha đầu quê mùa ở đâu không rõ lại dám dạy bảo Thiếu chủ, đúng là làm càn.
“Ta gọi, ta gọi đấy, thì sao hả?” Khí thế nhất thời giảm đi một nửa, Đường Đường hận muốn cong mười đầu ngón tay, cào chết cái tên nam nhân ngu ngốc không biết tốt xấu này.
“Tôn cô nương, ngươi cũng ăn nhiều một chút đi!” Ngại ngùng cười, Tử Tô hơi quay đầu ánh mắt dừng lại trên người Vô Ưu, “Không thì, mời các bằng hữu của ngươi qua đây ăn cơm!”
“Hừ!” Bên ngoài Thủy Kính, tiếng nói trầm thấp lại lạnh lùng vang lên: “Không có chuyện gì cũng nịnh bợ!” (trần: Sao anh có thể đáng yêu thế chứ ^_^)
“A? À!” Giữa Thủy Kính, Đường Đường sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Phỉ Nhi đang ngồi trên ghế.
“Ta không cần ăn!” Miễn cưỡng dùng chân sau gãi lỗ tai, Vô Ưu không chút kiêng kị “Chó nói tiếng người”: “Bổn vương và Thanh Lam đã sớm không ăn khói lửa nhân gian! Mà ngay cả cái lão già kia – -”
Đôi mắt xanh chợt nhìn qua ông lão đang ngồi xếp bằng đằng trước, Vô Ưu duỗi người tì cằm lên chân trước, chậm rãi nói: “Trên người hắn có tiên khí, chỉ sợ cũng đã tích cốc*! (Là hai chữ này 辟谷, theo tớ hiểu thì đây là một giai đoạn trong quá trình tu tiên, hiểu là tiến đến giai đoạn không cần ăn ngũ cốc nữa)
“Hừ, yêu quái thì tài ba rồi!” Duỗi tay bưng một đĩa thịt bò to đùng đặt trước mặt mình, Đường Đường trút hết bất mãn vào việc nhai thịt, “Làm thần tiên thì có gì tốt? Đói bụng thì khác gì dân Somalia chạy nạn, còn chẳng bằng con người ta đây!
Hơi nước bốc lên lượn lờ bốn phía, che đi mảng lớn lá sen. Mái tóc trắng dài dần dần nổi lên, như bóng trăng nổi trên mặt nước.
Đôi lãnh mâu nhìn thẳng phía trước, như thất thần mà chăm chú nhìn một cái trụ cầu. Chỗ đó, Đăng Nô từng dùng một đóa hoa sen giấu mặt vào đó rồi lén lút nhìn trộm mình.
Khép mắt lại, hắn như cảm nhận được thân thể ấm nóng đầy đặn kia kề sát mình, một cánh tay nhỏ bé không biết sống chết sờ tới sờ lui trên ngực mình – -
“Đẹp quá đi, giống như thât vậy – -”
“Xuống mau!”
“Khụ khụ, không xuống!”
Một đôi mắt hạnh đột nhiên thoáng hiện trong bóng đêm, sáng lạn như những vì sao trên bầu trời đêm, lóe ra ánh sáng bướng bỉnh.
“Ta không muốn bị chết đuối! Đại thúc, sao chàng có thể đối xử như thế với nô lệ tận tâm và trung thành như thế chứ….”
“Rầm!” Đập mạnh tay lên mặt nước, như muốn xua đi trí nhớ khiến mình thấy phiền lòng, không ngờ lại mở ra Thủy Kính, mà trong tim hắn, tất cả đều là Đăng Nô…
“Ngươi không ăn sao?” Tiếng nói thanh thúy truyền ra từ Thủy Kính, sự quen thuộc khiến hắn giật mình, Đăng Nô?
“Khụ khụ!” Tiếng ho nhẹ vang lên, là thanh âm một nam nhân: “Tại hạ ăn no rồi, Tôn cô nương cứ từ từ dùng!”
“Là ai?” Mày kiếm thoáng chốc nhíu chặt, sự tức giận không hiểu từ đâ kéo tới khiến mặt nước nổi lên từng vòng, từng vòng gợn sóng, đám hơi nước trắng mờ từ mặt nước bốc lên dần dần tản ra, hình ảnh trong nước rõ ràng hơn nhiều.
Đường Đường đang cầm bát cơm, khóe miệng vẫn còn dính một hạt cơm trắng bóc, nàng trợn mắt há miệng nhìn thiếu niên phản tặc gầy yếu cơ hồ một trận gió cũng có thể thổi bay – tên Tử Tô, nói “Ta nói, ngươi từng nghe đến 《 Mẫn Nông*》? (mẫn nông: Thương xót người nông dân)
Cười ngượng ngùng, Tử Tô lắc đầu: “Tại hạ tài sơ học thiển, chưa từng nghe qua.”
“Vậy giờ ta dạy cho ngươi!” Cạch một tiếng buông đũa xuống, Đường Đường thở dài một hơi nói:
“Cày đồng đang buổi ban trưa
Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày
Ai ơi bưng bát cơm đầy
Rẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần!”
Mỗi một chữ nàng lại phụ họa bằng một nhịp gõ bát. Đường Đường dùng vẻ mặt bà mẹ dạy con vô cùng đau đớn nói: “Ngươi có biết, ngươi ăn ít thế chẳng những lãng phí công sức của người nông dân mà còn có lỗi với thân thể của mình! Thân thể là gì ngươi biết không? Thân thể là vốn liếng để làm cách mạng!”
“Nàng lại dám dỗ cái tên nam nhân kia ăn cơm?” Lạnh lùng hừ mũi, Hiên Viên Hận Thiên đứng dậy từ trong nước, những bọt nước từ ngực từ vai trượt xuống rồi rơi vào trong nước, khiến Thủy Kính bị rung động.
“Khụ khụ!” Lấy ra một chiếc khăn lụa từ trong tay áo, Tử Tô tao nhã lau miệng, xấu hổ cười: “Xin lỗi, tại hạ cũng biết xa hoa lãng phí là tội lớn, nhưng – - thật sự ăn không nổi nữa.”
“Ăn không nổi sao còn gọi nhiều như vậy?” Mắt hạnh trợn tròn, Đường Đường liếc nhìn vòng eo thon nhỏ không được nắm tay của Tử Tô.
“Là ngươi gọi mà!” Mắt hổ trợn lên, Hổ Thú ngồi ăn cơm bên cạnh cảm thấy không vui. Một nha đầu quê mùa ở đâu không rõ lại dám dạy bảo Thiếu chủ, đúng là làm càn.
“Ta gọi, ta gọi đấy, thì sao hả?” Khí thế nhất thời giảm đi một nửa, Đường Đường hận muốn cong mười đầu ngón tay, cào chết cái tên nam nhân ngu ngốc không biết tốt xấu này.
“Tôn cô nương, ngươi cũng ăn nhiều một chút đi!” Ngại ngùng cười, Tử Tô hơi quay đầu ánh mắt dừng lại trên người Vô Ưu, “Không thì, mời các bằng hữu của ngươi qua đây ăn cơm!”
“Hừ!” Bên ngoài Thủy Kính, tiếng nói trầm thấp lại lạnh lùng vang lên: “Không có chuyện gì cũng nịnh bợ!” (trần: Sao anh có thể đáng yêu thế chứ ^_^)
“A? À!” Giữa Thủy Kính, Đường Đường sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Phỉ Nhi đang ngồi trên ghế.
“Ta không cần ăn!” Miễn cưỡng dùng chân sau gãi lỗ tai, Vô Ưu không chút kiêng kị “Chó nói tiếng người”: “Bổn vương và Thanh Lam đã sớm không ăn khói lửa nhân gian! Mà ngay cả cái lão già kia – -”
Đôi mắt xanh chợt nhìn qua ông lão đang ngồi xếp bằng đằng trước, Vô Ưu duỗi người tì cằm lên chân trước, chậm rãi nói: “Trên người hắn có tiên khí, chỉ sợ cũng đã tích cốc*! (Là hai chữ này 辟谷, theo tớ hiểu thì đây là một giai đoạn trong quá trình tu tiên, hiểu là tiến đến giai đoạn không cần ăn ngũ cốc nữa)
“Hừ, yêu quái thì tài ba rồi!” Duỗi tay bưng một đĩa thịt bò to đùng đặt trước mặt mình, Đường Đường trút hết bất mãn vào việc nhai thịt, “Làm thần tiên thì có gì tốt? Đói bụng thì khác gì dân Somalia chạy nạn, còn chẳng bằng con người ta đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.