Quyển 3 - Chương 153: tính toán của lão lông trắng
Hồ Già (Sáo)
19/08/2014
Edit: Trần
Hô hấp hơi ngừng lại, Hiên Viên Hận
Thiên cúi đầu nhìn đôi mắt hạnh tỏa sáng rực rỡ kia, vừa mở miệng định
nói, lại phát hiện thanh âm của mình đã trở nên khàn khàn như vậy:
“Ngươi muốn bổn vương ngay tại đây muốn ngươi sao, Đăng Nô?”
“Cái, cái gì?” Cả khuôn mặt đỏ bừng như cà chua, tay chân Đường Đường luống cuống. Ma quỷ! Đại thúc quả nhiên là ma quỷ chính hiệu! Mấy chuyện thế này, làm hoặc không làm, cứ trực tiếp hành động thôi! Sao, sao có thể nói ra miệng như thế cơ chứ! Khóe môi cong lên, Hiên Viên Hận Thiên dùng một ngón tay chậm rãi ma xát cánh môi anh đào của Đường Đường, như đang chạm nhẹ vào hai cánh hoa xinh đẹp, rất chậm, rất ôn nhu, ngay cả trái tim lạnh giá của hắn cũng cảm thấy mềm mại. Cô gái này là người hắn muốn, nàng chắc chắn cũng chỉ có thể là của một mình hắn! Nhưng không phải bây giờ! “Đăng Nô, loại chuyện thế này làm trên mặt đất không thoải mái…” “Oái oái!” Cuống quýt che kín miệng đại thúc, Đường Đường chịu không nổi loại khiêu khích vừa mập mờ vừa trực tiếp này, trái tim đập nhanh đến không chịu nổi nữa. Té ra đại thúc cũng sẽ có lúc hư hỏng thế này! “Ma tặc vô sỉ!” Ai có thể nhẫn lại, chứ hắn không thể nhẫn được nữa. Bạch Chí Thanh run rẩy chỉ bàn tay bị cháy sạch vào đôi ‘gian, phu, dâm, phụ’ trước mặt, phẫn nộ quát: “Nghiệt đồ, con còn không mau qua đây cho ta!” “Qua đó?” Không khí đầy mập mờ bị phá vỡ, Đường Đường ù ù cạc cạc nhìn đại sư phụ. Lão già cổ hủ này lại tức cái gì nữa đây? Chuyện của nàng và đại thúc cũng không phải ngày một ngày hai, tại sao lão vẫn không chịu tiếp nhận sự thật chứ? “Đại sư phụ,” Ôm một cánh tay đại thúc, Đường Đường cợt nhả nói: “Lâu lắm rồi con mới gặp chàng, sao người có thể nhẫn tâm bảo con qua đó?” “Thúi lắm!” Bạch Chí Thanh tức giận đến nỗi đầu óc choáng váng: “Từ lần trước ma tặc tấn công Tiên giới tới giờ mới chừng người ngày, con còn có thể nói bao lâu không gặp hắn!” “Một ngày không gặp như cách ba thu mà!” Dựng ba ngón tay, Đường Đường cười như nở hoa: “Tính ra cũng hơn – ba mươi năm không gặp rồi~~~” “Xú nha đầu này!” Nộ khí công tâm, Bạch Chí Thanh lảo đảo, chuẩn bị bước lên dùng cái chiêu mà lão quen thuộc nhất – – túm áo! “Dừng lại!” Quát lớn một tiếng, Hiên Viên Hận Thiên ôm lấy Đường Đường, ngạo nghễ đứng thẳng dậy. Ánh mắt lạnh như băng, đầy vẻ kiêu ngạo, trong phút chốc, không khí trong sơn động đều như bị thân hình kia làm đè nén xuống, mọi người đều cảm thấy kinh hãi không hiểu vì sao. “Ma tặc!” Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Bạch Chí Thanh giật mình tiến lên từng bước nói: “Ngươi thừa dịp ta bị vây trong động, xâm lấn Tiên giới, ngươi – – rốt cuộc ngươi đã giết bao nhiêu đệ tử Tiên giới chúng ta?” “Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, Hiên Viên Hận Thiên thờ ơ nói: “Sao bổn vương nhớ rõ được! Chỉ cần ta gặp phải – – toàn bộ!” “Cái gì?” Mắt tối sầm lại, thân hình Bạch Chí Thanh nhoáng lên lại suýt nữa ngã xuống đất, phía sau hắn vang lên những tiếng chửi thề đầy căm phẫn – - “Ma tặc chết tiệt!” “Ma tặc, còn không mau nạp mạng đi!” “Ma tặc tội đáng chết vạn lần, hôm nay lão phu nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!” ……… Hờ hững nhìn tất cả, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám tiên chúng đang phẫn nộ, nước miếng tung bay mà lên án hắn. Khung cảnh này khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc, sự chán ghét quen thuộc, oán hận quen thuộc, đến nỗi hắn muốn ngay lập tức rút kiếm chém mấy cái tên đang lải nhải này! “Đại thúc!” Một bàn tay nho nhỏ giữ lấy bàn tay đang muốn lấy kiếm của hắn, Hiên Viên Hận Thiên cúi đầu, lại thấy khuôn mặt kinh ngạc mà ưu thương của Đăng Nô. “Chàng, thật sự đã giết nhiều người như vậy sao?” Trái tim lạnh lão, bàn tay cũng run rẩy, Đường Đường nhớ đến cảnh lúc mình mới vào Tiên giới, những đệ tử đến bắt nàng nhiều như lũ cuốn, ùn ùn kéo đến. Nhiều người đến thế, đại thúc thật sự đã giết tất cả họ sao? Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng nhìn Đường Đường, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn, như thể hai hồ băng ngàn năm, một cơn giận không hiểu sao dần nổi lên trong lòng. Đúng thì sao, mà không đúng thì sao? Chẳng lẽ, ngay cả nàng cũng thấy bổn vương đáng bị bầm thây vạn đoạn, chết mà đền mạng sao? Rùng mình một cái, Đường Đường kinh ngạc nhìn đại thúc, đôi mắt sâu thẳm của chàng dần dần bị tơ máu che lấp, lóe ra sát khí nồng đậm. “Đại thúc – – ” Mũi bỗng dưng chua xót, trong mắt Đường Đường đầy lệ. Hơn vạn mạng người, cả vạn oán niệm, đại thúc đều gánh trên lưng sao? “Ma tặc Hiên Viên, nạp mạng đi!” Tiếng rống giận dữ vang lên, khóe mắt Đường Đường thoáng nhìn thấy lão bạch lông vươn kiếm đâm về phía này. Người, muốn giết đại thúc? Vội xoay người, Đường Đường không hiểu vì sao giờ phút này mình có thể bình tĩnh như thế, bình tĩnh nhìn ra bước chân lảo đảo của đại sư phụ, nếu người liều lĩnh xông tới thì chỉ có một kết quả – - “Không được!” Vội bám lấy cánh tay đại thúc, Đế Thiên kiếm trên không trung bỗng nhiên dừng lại, cách lão lông trắng chỉ một lóng tay, Đường Đường ngẩng đầu lên, thanh âm khe khẽ lại tha thiết: “Đại thúc, vừa rồi đại sư phụ đã không để ý tính mạng mà cứu ta…” “Thế thì sao?” Đôi mắt sắc lạnh bắn ra hai tia sáng rét buốt, Hiên Viên Hận Thiên trầm giọng nói: “Nên ngươi phải giúp sư phụ Tiên Tôn của ngươi, chém bổn vương – – “ “Không, không phải! Tủi thân khóc, Đường Đường nhào vào lòng đại thúc, dùng thân hình lấp đầy lồng ngực người kia, không để hở một tia nào. Quay đầu lại, nước mắt rơi lã chã, Đường Đường nhìn Bạch Chí Thanh đang kinh ngạc đến ngây người: “Đại sư phụ, bất kể đại thúc giết chết bao nhiêu người, chàng đều là vì cứu con! Nếu người tức giận, vậy giết con đi! Con sẽ đền mạng cho các đệ tử Tiên giới, người muốn giết, muốn phạt con thế nào cũng được, nhưng, người không thể động vào đại thúc!” “Tôn Đường Đường!” Mắt hổ trợn tròn, trán nổi gân xanh, Bạch Chí Thanh không thể tin nhìn Đường Đường đang che trước người Ma Vương, nộ khí công tâm phun ra một ngụm máu tươi: “Nghiệt, nghiệt đồ!” Trường kiếm đâm mạnh về phía trước, trước mắt Bạch Chí Thanh tối sầm, chỉ còn nghe thấy tiếng kêu sợ hãi vang lên pở bốn phía: “Đường Đường!” “Đại sư huynh!” “Chưởng môn sư huynh…” “Keng!” Cánh tay buông xuống, thanh trường kiếm không biết đã rơi vào chỗ nào, Bạch Chí Thanh nhũn người ngã lăn ra đất. Lão đã không còn chút sức lực nào nữa. Lão biết, khi lão đâm một kiếm kia Ma Vương sẽ dễ dàng ngăn cản, nhưng lão vẫn phải đâm! Chỉ vì, nếu lão phải xuống âm phủ, gặp những đệ tử đã uổng mạng, vậy bọn họ cũng sẽ đay nghiến hắn làm chưởng môn mà cố ý thiên vị đồ đệ gàn bướng của mình?
“Cái, cái gì?” Cả khuôn mặt đỏ bừng như cà chua, tay chân Đường Đường luống cuống. Ma quỷ! Đại thúc quả nhiên là ma quỷ chính hiệu! Mấy chuyện thế này, làm hoặc không làm, cứ trực tiếp hành động thôi! Sao, sao có thể nói ra miệng như thế cơ chứ! Khóe môi cong lên, Hiên Viên Hận Thiên dùng một ngón tay chậm rãi ma xát cánh môi anh đào của Đường Đường, như đang chạm nhẹ vào hai cánh hoa xinh đẹp, rất chậm, rất ôn nhu, ngay cả trái tim lạnh giá của hắn cũng cảm thấy mềm mại. Cô gái này là người hắn muốn, nàng chắc chắn cũng chỉ có thể là của một mình hắn! Nhưng không phải bây giờ! “Đăng Nô, loại chuyện thế này làm trên mặt đất không thoải mái…” “Oái oái!” Cuống quýt che kín miệng đại thúc, Đường Đường chịu không nổi loại khiêu khích vừa mập mờ vừa trực tiếp này, trái tim đập nhanh đến không chịu nổi nữa. Té ra đại thúc cũng sẽ có lúc hư hỏng thế này! “Ma tặc vô sỉ!” Ai có thể nhẫn lại, chứ hắn không thể nhẫn được nữa. Bạch Chí Thanh run rẩy chỉ bàn tay bị cháy sạch vào đôi ‘gian, phu, dâm, phụ’ trước mặt, phẫn nộ quát: “Nghiệt đồ, con còn không mau qua đây cho ta!” “Qua đó?” Không khí đầy mập mờ bị phá vỡ, Đường Đường ù ù cạc cạc nhìn đại sư phụ. Lão già cổ hủ này lại tức cái gì nữa đây? Chuyện của nàng và đại thúc cũng không phải ngày một ngày hai, tại sao lão vẫn không chịu tiếp nhận sự thật chứ? “Đại sư phụ,” Ôm một cánh tay đại thúc, Đường Đường cợt nhả nói: “Lâu lắm rồi con mới gặp chàng, sao người có thể nhẫn tâm bảo con qua đó?” “Thúi lắm!” Bạch Chí Thanh tức giận đến nỗi đầu óc choáng váng: “Từ lần trước ma tặc tấn công Tiên giới tới giờ mới chừng người ngày, con còn có thể nói bao lâu không gặp hắn!” “Một ngày không gặp như cách ba thu mà!” Dựng ba ngón tay, Đường Đường cười như nở hoa: “Tính ra cũng hơn – ba mươi năm không gặp rồi~~~” “Xú nha đầu này!” Nộ khí công tâm, Bạch Chí Thanh lảo đảo, chuẩn bị bước lên dùng cái chiêu mà lão quen thuộc nhất – – túm áo! “Dừng lại!” Quát lớn một tiếng, Hiên Viên Hận Thiên ôm lấy Đường Đường, ngạo nghễ đứng thẳng dậy. Ánh mắt lạnh như băng, đầy vẻ kiêu ngạo, trong phút chốc, không khí trong sơn động đều như bị thân hình kia làm đè nén xuống, mọi người đều cảm thấy kinh hãi không hiểu vì sao. “Ma tặc!” Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Bạch Chí Thanh giật mình tiến lên từng bước nói: “Ngươi thừa dịp ta bị vây trong động, xâm lấn Tiên giới, ngươi – – rốt cuộc ngươi đã giết bao nhiêu đệ tử Tiên giới chúng ta?” “Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, Hiên Viên Hận Thiên thờ ơ nói: “Sao bổn vương nhớ rõ được! Chỉ cần ta gặp phải – – toàn bộ!” “Cái gì?” Mắt tối sầm lại, thân hình Bạch Chí Thanh nhoáng lên lại suýt nữa ngã xuống đất, phía sau hắn vang lên những tiếng chửi thề đầy căm phẫn – - “Ma tặc chết tiệt!” “Ma tặc, còn không mau nạp mạng đi!” “Ma tặc tội đáng chết vạn lần, hôm nay lão phu nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!” ……… Hờ hững nhìn tất cả, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám tiên chúng đang phẫn nộ, nước miếng tung bay mà lên án hắn. Khung cảnh này khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc, sự chán ghét quen thuộc, oán hận quen thuộc, đến nỗi hắn muốn ngay lập tức rút kiếm chém mấy cái tên đang lải nhải này! “Đại thúc!” Một bàn tay nho nhỏ giữ lấy bàn tay đang muốn lấy kiếm của hắn, Hiên Viên Hận Thiên cúi đầu, lại thấy khuôn mặt kinh ngạc mà ưu thương của Đăng Nô. “Chàng, thật sự đã giết nhiều người như vậy sao?” Trái tim lạnh lão, bàn tay cũng run rẩy, Đường Đường nhớ đến cảnh lúc mình mới vào Tiên giới, những đệ tử đến bắt nàng nhiều như lũ cuốn, ùn ùn kéo đến. Nhiều người đến thế, đại thúc thật sự đã giết tất cả họ sao? Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng nhìn Đường Đường, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn, như thể hai hồ băng ngàn năm, một cơn giận không hiểu sao dần nổi lên trong lòng. Đúng thì sao, mà không đúng thì sao? Chẳng lẽ, ngay cả nàng cũng thấy bổn vương đáng bị bầm thây vạn đoạn, chết mà đền mạng sao? Rùng mình một cái, Đường Đường kinh ngạc nhìn đại thúc, đôi mắt sâu thẳm của chàng dần dần bị tơ máu che lấp, lóe ra sát khí nồng đậm. “Đại thúc – – ” Mũi bỗng dưng chua xót, trong mắt Đường Đường đầy lệ. Hơn vạn mạng người, cả vạn oán niệm, đại thúc đều gánh trên lưng sao? “Ma tặc Hiên Viên, nạp mạng đi!” Tiếng rống giận dữ vang lên, khóe mắt Đường Đường thoáng nhìn thấy lão bạch lông vươn kiếm đâm về phía này. Người, muốn giết đại thúc? Vội xoay người, Đường Đường không hiểu vì sao giờ phút này mình có thể bình tĩnh như thế, bình tĩnh nhìn ra bước chân lảo đảo của đại sư phụ, nếu người liều lĩnh xông tới thì chỉ có một kết quả – - “Không được!” Vội bám lấy cánh tay đại thúc, Đế Thiên kiếm trên không trung bỗng nhiên dừng lại, cách lão lông trắng chỉ một lóng tay, Đường Đường ngẩng đầu lên, thanh âm khe khẽ lại tha thiết: “Đại thúc, vừa rồi đại sư phụ đã không để ý tính mạng mà cứu ta…” “Thế thì sao?” Đôi mắt sắc lạnh bắn ra hai tia sáng rét buốt, Hiên Viên Hận Thiên trầm giọng nói: “Nên ngươi phải giúp sư phụ Tiên Tôn của ngươi, chém bổn vương – – “ “Không, không phải! Tủi thân khóc, Đường Đường nhào vào lòng đại thúc, dùng thân hình lấp đầy lồng ngực người kia, không để hở một tia nào. Quay đầu lại, nước mắt rơi lã chã, Đường Đường nhìn Bạch Chí Thanh đang kinh ngạc đến ngây người: “Đại sư phụ, bất kể đại thúc giết chết bao nhiêu người, chàng đều là vì cứu con! Nếu người tức giận, vậy giết con đi! Con sẽ đền mạng cho các đệ tử Tiên giới, người muốn giết, muốn phạt con thế nào cũng được, nhưng, người không thể động vào đại thúc!” “Tôn Đường Đường!” Mắt hổ trợn tròn, trán nổi gân xanh, Bạch Chí Thanh không thể tin nhìn Đường Đường đang che trước người Ma Vương, nộ khí công tâm phun ra một ngụm máu tươi: “Nghiệt, nghiệt đồ!” Trường kiếm đâm mạnh về phía trước, trước mắt Bạch Chí Thanh tối sầm, chỉ còn nghe thấy tiếng kêu sợ hãi vang lên pở bốn phía: “Đường Đường!” “Đại sư huynh!” “Chưởng môn sư huynh…” “Keng!” Cánh tay buông xuống, thanh trường kiếm không biết đã rơi vào chỗ nào, Bạch Chí Thanh nhũn người ngã lăn ra đất. Lão đã không còn chút sức lực nào nữa. Lão biết, khi lão đâm một kiếm kia Ma Vương sẽ dễ dàng ngăn cản, nhưng lão vẫn phải đâm! Chỉ vì, nếu lão phải xuống âm phủ, gặp những đệ tử đã uổng mạng, vậy bọn họ cũng sẽ đay nghiến hắn làm chưởng môn mà cố ý thiên vị đồ đệ gàn bướng của mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.