Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Quyển 3 - Chương 177: Tới không phải lúc

Hồ Già (Sáo)

20/10/2015

“Cổ Cổ!” Hàng mi dài nhíu chặt, Thanh Lam phiền não thở dài: “Ngươi về trước đi, ta tự có chủ trương!”

Cổ Cổ không nói gì mà bướng bỉnh đứng đó, trong đôi mắt to hằn lên sự thù địch. “Vương đang chờ ở hồ Bích U để kiểm tra xem tu vi của ngươi có tiến bộ không đó.” Xoa xoa đôi mày, Thanh LAm thấp giọng nói. “Thật sao?’ Khóe môi cong cong, Cổ Cổ nở nụ cười vui vẻ mà vô cùng quyến rũ, tựa như ánh nắng mùa xuân kéo về giữa trời đầy tuyết: “Vậy ta về đây! Nhưng – -“ “Ta biết!” Vung tay áo lên, Thanh Lam sải bước, lạnh lùng dặn dò: “Các ngươi đều về đi! Đưa thánh nữ tới hồ Bích U, Vương đang ở đó!” “Vâng!” Đám yêu chúng đồng loạt khom người nhận lệnh, một cơn gió thổi qua, chúng đều biến mất. Cổ Cổ kiêu ngạo nhìn Đường Đường, đôi mắt xanh nhíu lại, nở nụ cười xấu xa rồi ẩn thân đi mất. Vì không hiểu ra sao, Đường Đường ngơ ngác nhìn Thanh Lam mặt không chút thay đổi đi tới trước mặt mình, trong đôi mắt không hề có sự vui sướng hay kinh ngạc, hờ hững tựa như người xa lạ. “Cô tới làm gì?” Liếc mắt nhìn Tam Tôn Tiên Giới đang đứng một bên ung dung nốc rượu, lại quay đầu nhìn Đường Đường, Thanh Lam khinh thường chép môi, trầm giọng: “Tôn tiên nhân?” “Thanh Lam!” Chóp mũi cay xè, Đường Đường thiếu chút nữa lại rơi lệ, Giờ nàng thực sự rất mệt mỏi, những gì trông thấy trong Thiên Thư của Nhân giới đã bẻ gãy đôi cánh của tình yêu vừa mới chớm nở của nàng, trò đùa dai của Cổ Cổ lại giáng thêm cho nàng một đòn nữa. Đường Đường hiểu, trò đùa kia đã đem phơi bày hết tất cả sự sợ hãi trong nội tâm nàng. Nàng rất sợ, không dám thừa nhận cũng không dám nghĩ, sợ có một ngày đại thúc sẽ như Cổ Cổ, sẽ hờ hững, không còn quan tâm nàng, bất kể nàng sống, hay chết. “Thanh Lam, tôi là Tôn Đường Đường, vẫn là Đường Đường trước kia mà.” Mũi sụt sịt, Đường Đường cúi đầu lẩm bẩm một câu, đây là giải thích duy nhất mà nàng có thể. Mặc kệ là nàng tu tiên hay nhập ma, nàng vẫn là nàng. Trong mắt nàng, người, tiên, ma, yêu đều giống nhau, hợp tính thì thành bạn, không hợp thì tách ra, vì sao cứ nhất định phải dựa trên thân phận mà phân chia địch bạn? “Thế sao?” Khóe môi hơi cong lên, Thanh Lam nở nụ cười, ánh mắt khóa chặt khuôn mặt Đường Đường, như muốn có thể nhìn thấu nội tâm nàng: “Được rồi, Tôn Đường Đường, cô tới đây làm gì? Đừng có nói với tôi là cô nhớ chúng tôi, người đã từng, bạn của Yêu giới!” “Không phải là đã từng!” Cắn chặt môi, Đường Đường căm tức nhìn Thanh Lam. Thay đổi hết rồi, vì sao mọi thứ đều thay đổi? Thanh Lam đã không còn là Thanh Lam như trước kia, nàng chỉ muốn cứ như trước đây, vui hay không đều nói với hắn, khiến hắn dùng ánh mắt tang thương nhìn nàng, sau đó lạnh lùng đổ cho nàng cả thùng nước lạnh, khiến nàng tức giận nhéo đôi tai lừa của hắn, tức giận, ầm ĩ một lúc rồi lại cười vui cho qua, nhưng giờ đây…. Trong ánh mắt Thanh Lam nhìn nàng đều là châm chọc, như kết luận nàng nói dối, nghĩ một đằng nói một nẻo. “Được rồi.” Thấy Thanh LAm không tin, Đường Đường cũng không muốn giải thích nhiều, hai mắt trợn ngược, dứt khoát nói: “Tôi tới vì muốn xem thiên thư của Yêu giới.” “Thiên thư của Yêu giới?” Hàng mi dài hơi nhướn lên, Thanh Lam nheo mắt, “Vì sao? Vì sao cô muốn xem thiên thư của Yêu giới?” “Tôi muốn biết vì sao đại thúc muốn hủy diệt trời đất, tôi phải tìm kiếm tất cả nguyên nhân từ đầu tới cuối.” Khuôn mặt Đường Đường đầy sự kiên định, nàng lớn tiếng nói: “Tôi muốn cho đại thúc một sự trong sạch.” “Ha ha, quả nhiên!” Thanh Lam mệt mỏi mở miệng: “Cô đi đi! Thiên thư của Yêu giới không thể cho cô xem được.” “Thanh Lam!” Đường Đường mở to mắt, vội vã kéo lấy ống tay áo của hắn, “Xin anh đó, chuyện này rất quan trọng với tôi.” “Rất quan trọng với cô, nhưng lại không hề liên quan gì đến chúng ta cả.” Kéo cánh tay Đường Đường ra, Thanh Lam càng dứt khoát hơn: “Các ngươi đi đi! Yêu giới không chào đón tiên chúng.” “Thanh Lam–“ “Có liên quan đến các ngươi, còn rất quan trọng là đằng khác!” Tiếng nốc rượu vang lên, A Lãng bước lên đứng chắn trước mặt Đường Đường. “Liên quan gì?” Tròng mắt đảo quanh, Thanh Lam nhìn gã tiên chúng áo trắng trước mặt. Tên đàn ông này là sư phụ của Tôn Đường Đường? Hừ, gã quái đản. “Ngươi cũng biết thiên thư Lục giới có ghi lại cách cứu thế.” Khóe môi cong lên nụ cười ung dung, A Lãng không nhanh không chậm nói: “Không muốn mở thiên thư? Không muốn cứu thế? Nếu đúng là chán sống rồi, muốn cùng bị hủy diệt với trời đất, thế thì các ngươi cần gì phải tìm một phỉ yêu (胐妖) còn chưa đủ ba trăm năm tu hành làm thánh nữ? (Từ phỉ yêu ở đây tớ không hiểu là con gì, ai hiểu bảo tớ nhé.” Nghiến chặt hàm răng, hai bàn tay nắm chặt, đôi mắt Thanh Lam trợn trừng nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt. Lơ đễnh nốc thêm một ngụm rượu, A Lãng nhướn mi với Thanh Lam, trong đôi mắt hoa đào đầy vẻ tự tin. Gió thổi qua, khung cảnh càng thêm u ám, trong khoảnh khắc, một tiên một yêu đã đánh qua lại một chiêu. Đường Đường mờ mịt nhìn Tam sư phụ và Thanh Lam. Thánh nữ, phỉ yêu tu hành chưa đủ ba trăm năm, là nói nữ tử Cổ Cổ vừa rồi sao? Thanh Lam rũ mắt xuống, cất tiếng nói: “Các ngươi đã mở được thiên thư của Tiên giới và Nhân giới rồi sao?” “Xem ra các ngươi đã biết rồi.” Nút chặt miệng hồ lô, rồi buộc chặt nó vào bên hông, A Lãng khẽ mỉm cười nói: “Thế nào, muốn mở không?” “Vì sao lại muốn mở tiếp Yêu giới?” Tròng mắt hơi xoay, Thanh Lam nhìn Đường Đường. “Đây là quyết định của đồ đệ ta.” Quay đầu lại, A Lãng cũng nhìn Đường Đường, “Nó là người hữu duyên với thiên thư, thế nên sư phụ ta đây cũng phải nghe theo nó.” “Vậy lúc này không thể nghe theo được rồi.” Thanh Lam khôi phục lại vẻ mặt như người chết, ánh mắt thâm trầm đầy tang thương: “Cấm địa thiên thư, chỉ có Yêu Vương mới được vào, mà các ngươi – -“ Hơi dừng lại, Thanh Lam lại tiếp lời: “Tới không phải lúc.” “Tới không đúng lúc?” Một câu nói, Đường Đường đờ ra, A Lãng cũng đực mặt ra nhìn vẻ mặt Thanh Lam, hàng lông mày nhíu chặt, khuôn mặt ưu thương, chẳng lẽ — “Vô Ưu bị làm sao? Đã có chuyện gì? Hắn bị bệnh, bị thương, hay….” Trái tim hơi thắt lại, Đường Đường không thể nói tiếp. “Sắp chết rồi?” Thở dài tiếp lời, A Lãng cũng buồn bực, theo bản năng lại muốn nốc rượu. “Khụ!” Trợn trắng mắt, Thanh Lam bặm môi: “Nói lung tung gì thế hả? Ngài ấy chẳng có chuyện gì cả.” “Vậy anh…” Chớp chớp mắt, Đường Đường không dám nói lung tung. Quay đầu lại nhìn Tam sư phụ, ngài ấy còn mê man hơn mình. “Ừm — ” Thở mạnh một hơi, Thanh Lam dường như hạ quyết tâm rất lớn rồi nói: “Vương sắp cử hành hôn lễ, vào ngày mốt!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook