Quyển 3 - Chương 134: Việc lớn cơ mật
Hồ Già (Sáo)
09/08/2014
Edit: Trần
Vỗ vỗ thân ngọn đèn, Đường Đường quay
đầu nhìn Huyền Thiên chân nhân đang trợn tròn mắt cười nói: “Sư tổ, cám
ơn ngài vừa rồi đã dũng cảm quên mình cứu con, – – tuy rằng không làm
được gì! Hì hì, bị đèn hun nóng đến ngốc rồi?”
“Thanh, thanh tâm đăng?” Vươn bàn tay mờ ảo, Huyền Thiên chân nhân như thể muốn xông lên hôn Đường Đường một trận, “Con lại có thể hiệu triệu được thanh tâm đăng, chí bảo của Phật Giới? Ha, ha ha ha, lão phu quả nhiên không nhìn lầm người! Chí Thanh! Chí Thanh – -“ Tiếng la hưng phấn khiến đám tiên ma ngoài động đang đánh nhau điên cuồng đều giật mình, Bạch Chí Thanh ngạc nhiên, cố nén cảm giác đau đớn trong người ngự kiếm đến trước cửa động Thanh Phong, khom người gọi: “Sư phụ!” “Vào động, mau vào trong động đi!” Đưa tay kéo tay Bạch Chí Thanh, nhưng hồn phách không có năng lượng khiến Bạch Chí Thanh lạnh đến rùng mình, ngoan ngoãn thu kiếm đi vào trong động. “Đừng đánh, đừng đánh nữa!” Ông lão lại tiếp tục hô to với đám người đang hỗn chiến ngoài động: “Người kia, nói ngươi đó!” Trường kiếm hơi dừng lại, Mâu Chân cầm kiếm đứng trong mây cúi nhìn xuống. “Đừng đánh nữa!” Huyền Thiên chân nhân vuốt râu cười ha ha. Nữ nhân mà Phong Nhi gọi là Trúc Vũ này quả nhiên thanh lệ tươi mát tuyệt luân, khó trách Phong Nhi yêu thương nàng, nếu lão có thể trẻ đi vài trăm tuổi, hê hê… “Nha đầu xinh đẹp, Ma Vương đi rồi! Còn nha đầu này là tự mình muốn tu tiên, ngươi mau đi đi, chúng ta có việc cần bàn, Phong Nhi không rảnh rỗi để đùa giỡn với ngươi nữa!” Không nhịn được mà cười, Mâu Chân liếc Mặc Phong một cái, nhẹ giọng nói: “Lão già này khá thú vị, so với su phụ chàng thì hay ho hơn nhiều!” “Trúc Vũ!” Mày kiếm hơi nhíu, Mặc Phong bất đắc dĩ khiển trách một tiếng. “Đừng nói gì cả!” Đôi mày đẹp như sương khói hơi nhướn lên, thân hình Mâu Chân xoay tròn hóa thành một đám sương mù lượn lờ xung quanh bên người Mặc Phong, ôn nhu nói: “Ta đi đây! Lần sau đến lượt chàng tới thăm ta…” Gió, cuốn qua, thổi tan sương ảnh mờ ảo, Mặc Phong ngẩn người đứng giữa không trung, mặc cho áo bào trắng tung bay, cầm kiếm mà đứng. Đến lượt hắn đi thăm nàng sao? Hắn cũng muốn, nhưng – – hắn phải đi đâu thăm nàng? Cửu thiên lục giới, có nơi nào có thể chứa được tiên với ma vì tương tư mà mong mỏi gặp nhau? “Phong Nhi, mau tới đây!” Vẫy vẫy tay với Mặc Phong, Huyền Thiên chân nhân bất đắc dĩ thở dài, sau đó quát với các đệ tử phía dưới động: “Để ma chúng thối lui, không được ham chiến! Ngũ tôn đệ tử đều vào động cho ta!” Tiếng nói to ồn ào qua đi, ma chúng rút lui không còn một người, tới cũng nhanh mà đi càng nhanh hơn. Năm bóng trắng bay vụt lên, Tứ Tôn tiên giới và Mặc Phong đồng loạt bay vào động. Sáu thanh trường kiếm sáng loáng và một bóng ma trắng mờ, khiến cả sơn động sáng như ban ngày, Đường Đường rùng mình một cái. Gì thế nhỉ? Gọi cả Mặc Phong và đám người lão lông trắng đều vào động, chẳng lẽ muốn – - “Ê này này, lão lão lông trắng, ngay cả một tiếng sư tổ ta cũng gọi rồi! Lão không thể lật lọng lại muốn giết ta!” “Ma nữ lớn mật!” Gân xanh trên trán lại nổi lên, Bạch Chí Thanh giận dữ rít gào: “Ngươi đầu nhập ma đạo, làm đủ chuyện thương thiên hại lí, vì sao ta không thể giết ngươi?” “Chí Thanh!” Quát lớn một tiếng, Huyền Thiên chân nhân trầm mặt: “Làm trưởng môn rồi, nên lời vi sư nói không nghe phải không?” “Đệ tử không dám!” Hoảng sợ khom người, Bạch Chí Thanh tranh cãi: “Nha đầu kia quỷ kế đa đoan, lại giỏi hoa ngôn xảo ngữ. Chẳng những lừa sư thúc mang nàng đến Tiên Linh đảo, giờ lại dụ dỗ sư phụ tin nàng muốn tu tiên…” “Hừ, con đừng nghĩ là vi sư đã già nên hồ đồ!” Vểnh râu lên, Huyền Thiên chân nhân đưa tay chỉ vào chiếc đèn rỉ sét bên hông Đường Đường: “Các con xem, nếu nàng quả thật là người có tâm bất chính, tà ác vô lương, vậy Thanh tâm đăng chí bảo của Phật giới sao có thể nhận nàng làm chủ?” Yên lặng một hồi, sáu người một ma đồng loạt nhìn bên hông Đường Đường. “Đây – – quả thật là Thanh tâm đăng sao?” Bạch Chí Thanh hơi do dự, tức giận có giảm bớt, nhưng trong lòng vẫn bán tín bán nghi. “Ngươi có muốn thử không?” Nhấc ngọn đèn lên, Đường Đường hưng phấn. Lão lông trắng chết tiệt này, tốt nhất là lão nên dùng hết sức mà nói thử, vậy nàng có thể quan báo tư thù, quang minh chính đại nướng ‘lão lông trắng’ này thành ‘lão lông cháy’, oa ha ha! “Được rồi!” Một bàn tay mờ ảo lại lạnh lẽo chặn tay Đường Đường lại, Huyền Thiên chân nhân sao lại không rõ nha đầu này đang nghĩ gì. Vấn đề là, không thể để cho nàng làm cho mọi chuyện căng thẳng hơn, nếu không tính toán của lão hoàn toàn đi tong. “Uy lực của Thanh Tâm đèn lão phu đã từng tận mắt nhìn thấy, không cần thử nữa. Lão phu gọi các con tới đây, là muốn bàn bạc về một chuyện vô cùng gấp, vô cùng quan trọng, kiếp nạn Càn Khôn lần này có thể hóa giải hay không, muôn dân trong thiên hạ có được cứu vớt hay không, mấu chốt thành hay bại nằm ở việc này.” “A~~~” Trợn tròn mắt, Đường Đường đột nhiên cảm thấy giờ phút này thật quá thần thánh. Có thể hóa giải kiếp nạn Càn khôn hay không nàng không quan tâm, nhưng nghe Huyền Thiên chân nhân trịnh trọng nói như thế, cảm giác như đang nói đến cơ mật quốc gia vậy, cảm giác thần bí long trọng này khiến nàng vô cùng kích động, máu nóng sôi trào, trái tim nổi sóng. “Thỉnh sư phụ (sư tổ) chỉ điểm!” Ngũ Tôn và Mặc Phong đều khom người, vẻ mặt ngưng trọng đợi Huyền thiên chân nhân chỉ bảo. “Chuyện quan trọng này chính là – -” Chỉ Đường Đường, Huyền Thiên chân nhân cất cao giọng nói: “Ai sẽ làm ân sư cho nha đầu này?” Sao bay đầy đầu, Bạch Chí Thanh thiếu chút nữa thì té ngã trên mặt đất. Đây chính là việc vô cùng quan trọng, liên quan đến đại kiếp nạn của Càn Khôn, tính mệnh muôn dân? Sư phụ quả nhiên đã “chết” lâu lắm rồi! “Xì!” Nhìn vẻ mặt ghét bỏ không hẹn mà cùng biểu lộ của Ngũ Tôn, Đường Đường cũng nổi giận. Mấy lão tiên chúng lỗ mũi hướng lên trời này, vẻ mặt cứ như thể ai thu nàng làm đệ tử là giống như không cẩn thận giẫm phải phân vậy, nàng khiến người ta ghét vậy sao? “Sư phụ, tại sao ngài lại khăng khăng muốn thu – – nha đầu này làm đệ tử Tiên môn chúng ta?” Lão Nhị Xuyên Khung cuối cùng vẫn phúc hậu nhất, cho dù lòng không thoải mái, nhưng cách nói chuyện vẫn rất uyển chuyển. “Các đồ nhi không biết đó thôi.” Thấy ánh mắt của Ngũ Tôn đều nhìn mình, Huyền Thiên chân nhân làm như cảm khái vô hạn, than thở nói: “Nha đầu này chính là người hữu duyên với thiên thư mà chúng ta chờ đợi nhiều năm nay!” “Nàng?” Mười mắt trợn trừng, Ngũ Tôn ngốc rồi. Người hóa giải kiếp nạn mà trời cao dự báo lại là một nha đầu không đáng tin như vậy, nàng không phải là người Ma giới sao? Chỉ sợ khi Ma vương tấn công Thiên giới nàng còn có thể vỗ tay cười ấy chứ! “Sư phụ,” Lão Ngũ là người đầu tiên không chịu nổi mở miệng: “Sao ngài biết nha đầu này là người hữu duyên với thiên thư?” Trợn mắt xem thường, Huyền Thiên chân nhân rất không kiên nhẫn. Lão là người “chết”, nhưng… mấy đứa đồ đệ này cũng không thể cho rằng lời của lão là “cái rắm” chứ, nói một câu hỏi một câu, thiếu nợ đòn sao? “Vi sư và Phong Nhi đều tận mắt nhìn thấy, sao hả? Có muốn vi sư viết cho con một giấy cam đoan, giao cho Lý Diệu Ẩn tôn giả bảo tồn?”
“Thanh, thanh tâm đăng?” Vươn bàn tay mờ ảo, Huyền Thiên chân nhân như thể muốn xông lên hôn Đường Đường một trận, “Con lại có thể hiệu triệu được thanh tâm đăng, chí bảo của Phật Giới? Ha, ha ha ha, lão phu quả nhiên không nhìn lầm người! Chí Thanh! Chí Thanh – -“ Tiếng la hưng phấn khiến đám tiên ma ngoài động đang đánh nhau điên cuồng đều giật mình, Bạch Chí Thanh ngạc nhiên, cố nén cảm giác đau đớn trong người ngự kiếm đến trước cửa động Thanh Phong, khom người gọi: “Sư phụ!” “Vào động, mau vào trong động đi!” Đưa tay kéo tay Bạch Chí Thanh, nhưng hồn phách không có năng lượng khiến Bạch Chí Thanh lạnh đến rùng mình, ngoan ngoãn thu kiếm đi vào trong động. “Đừng đánh, đừng đánh nữa!” Ông lão lại tiếp tục hô to với đám người đang hỗn chiến ngoài động: “Người kia, nói ngươi đó!” Trường kiếm hơi dừng lại, Mâu Chân cầm kiếm đứng trong mây cúi nhìn xuống. “Đừng đánh nữa!” Huyền Thiên chân nhân vuốt râu cười ha ha. Nữ nhân mà Phong Nhi gọi là Trúc Vũ này quả nhiên thanh lệ tươi mát tuyệt luân, khó trách Phong Nhi yêu thương nàng, nếu lão có thể trẻ đi vài trăm tuổi, hê hê… “Nha đầu xinh đẹp, Ma Vương đi rồi! Còn nha đầu này là tự mình muốn tu tiên, ngươi mau đi đi, chúng ta có việc cần bàn, Phong Nhi không rảnh rỗi để đùa giỡn với ngươi nữa!” Không nhịn được mà cười, Mâu Chân liếc Mặc Phong một cái, nhẹ giọng nói: “Lão già này khá thú vị, so với su phụ chàng thì hay ho hơn nhiều!” “Trúc Vũ!” Mày kiếm hơi nhíu, Mặc Phong bất đắc dĩ khiển trách một tiếng. “Đừng nói gì cả!” Đôi mày đẹp như sương khói hơi nhướn lên, thân hình Mâu Chân xoay tròn hóa thành một đám sương mù lượn lờ xung quanh bên người Mặc Phong, ôn nhu nói: “Ta đi đây! Lần sau đến lượt chàng tới thăm ta…” Gió, cuốn qua, thổi tan sương ảnh mờ ảo, Mặc Phong ngẩn người đứng giữa không trung, mặc cho áo bào trắng tung bay, cầm kiếm mà đứng. Đến lượt hắn đi thăm nàng sao? Hắn cũng muốn, nhưng – – hắn phải đi đâu thăm nàng? Cửu thiên lục giới, có nơi nào có thể chứa được tiên với ma vì tương tư mà mong mỏi gặp nhau? “Phong Nhi, mau tới đây!” Vẫy vẫy tay với Mặc Phong, Huyền Thiên chân nhân bất đắc dĩ thở dài, sau đó quát với các đệ tử phía dưới động: “Để ma chúng thối lui, không được ham chiến! Ngũ tôn đệ tử đều vào động cho ta!” Tiếng nói to ồn ào qua đi, ma chúng rút lui không còn một người, tới cũng nhanh mà đi càng nhanh hơn. Năm bóng trắng bay vụt lên, Tứ Tôn tiên giới và Mặc Phong đồng loạt bay vào động. Sáu thanh trường kiếm sáng loáng và một bóng ma trắng mờ, khiến cả sơn động sáng như ban ngày, Đường Đường rùng mình một cái. Gì thế nhỉ? Gọi cả Mặc Phong và đám người lão lông trắng đều vào động, chẳng lẽ muốn – - “Ê này này, lão lão lông trắng, ngay cả một tiếng sư tổ ta cũng gọi rồi! Lão không thể lật lọng lại muốn giết ta!” “Ma nữ lớn mật!” Gân xanh trên trán lại nổi lên, Bạch Chí Thanh giận dữ rít gào: “Ngươi đầu nhập ma đạo, làm đủ chuyện thương thiên hại lí, vì sao ta không thể giết ngươi?” “Chí Thanh!” Quát lớn một tiếng, Huyền Thiên chân nhân trầm mặt: “Làm trưởng môn rồi, nên lời vi sư nói không nghe phải không?” “Đệ tử không dám!” Hoảng sợ khom người, Bạch Chí Thanh tranh cãi: “Nha đầu kia quỷ kế đa đoan, lại giỏi hoa ngôn xảo ngữ. Chẳng những lừa sư thúc mang nàng đến Tiên Linh đảo, giờ lại dụ dỗ sư phụ tin nàng muốn tu tiên…” “Hừ, con đừng nghĩ là vi sư đã già nên hồ đồ!” Vểnh râu lên, Huyền Thiên chân nhân đưa tay chỉ vào chiếc đèn rỉ sét bên hông Đường Đường: “Các con xem, nếu nàng quả thật là người có tâm bất chính, tà ác vô lương, vậy Thanh tâm đăng chí bảo của Phật giới sao có thể nhận nàng làm chủ?” Yên lặng một hồi, sáu người một ma đồng loạt nhìn bên hông Đường Đường. “Đây – – quả thật là Thanh tâm đăng sao?” Bạch Chí Thanh hơi do dự, tức giận có giảm bớt, nhưng trong lòng vẫn bán tín bán nghi. “Ngươi có muốn thử không?” Nhấc ngọn đèn lên, Đường Đường hưng phấn. Lão lông trắng chết tiệt này, tốt nhất là lão nên dùng hết sức mà nói thử, vậy nàng có thể quan báo tư thù, quang minh chính đại nướng ‘lão lông trắng’ này thành ‘lão lông cháy’, oa ha ha! “Được rồi!” Một bàn tay mờ ảo lại lạnh lẽo chặn tay Đường Đường lại, Huyền Thiên chân nhân sao lại không rõ nha đầu này đang nghĩ gì. Vấn đề là, không thể để cho nàng làm cho mọi chuyện căng thẳng hơn, nếu không tính toán của lão hoàn toàn đi tong. “Uy lực của Thanh Tâm đèn lão phu đã từng tận mắt nhìn thấy, không cần thử nữa. Lão phu gọi các con tới đây, là muốn bàn bạc về một chuyện vô cùng gấp, vô cùng quan trọng, kiếp nạn Càn Khôn lần này có thể hóa giải hay không, muôn dân trong thiên hạ có được cứu vớt hay không, mấu chốt thành hay bại nằm ở việc này.” “A~~~” Trợn tròn mắt, Đường Đường đột nhiên cảm thấy giờ phút này thật quá thần thánh. Có thể hóa giải kiếp nạn Càn khôn hay không nàng không quan tâm, nhưng nghe Huyền Thiên chân nhân trịnh trọng nói như thế, cảm giác như đang nói đến cơ mật quốc gia vậy, cảm giác thần bí long trọng này khiến nàng vô cùng kích động, máu nóng sôi trào, trái tim nổi sóng. “Thỉnh sư phụ (sư tổ) chỉ điểm!” Ngũ Tôn và Mặc Phong đều khom người, vẻ mặt ngưng trọng đợi Huyền thiên chân nhân chỉ bảo. “Chuyện quan trọng này chính là – -” Chỉ Đường Đường, Huyền Thiên chân nhân cất cao giọng nói: “Ai sẽ làm ân sư cho nha đầu này?” Sao bay đầy đầu, Bạch Chí Thanh thiếu chút nữa thì té ngã trên mặt đất. Đây chính là việc vô cùng quan trọng, liên quan đến đại kiếp nạn của Càn Khôn, tính mệnh muôn dân? Sư phụ quả nhiên đã “chết” lâu lắm rồi! “Xì!” Nhìn vẻ mặt ghét bỏ không hẹn mà cùng biểu lộ của Ngũ Tôn, Đường Đường cũng nổi giận. Mấy lão tiên chúng lỗ mũi hướng lên trời này, vẻ mặt cứ như thể ai thu nàng làm đệ tử là giống như không cẩn thận giẫm phải phân vậy, nàng khiến người ta ghét vậy sao? “Sư phụ, tại sao ngài lại khăng khăng muốn thu – – nha đầu này làm đệ tử Tiên môn chúng ta?” Lão Nhị Xuyên Khung cuối cùng vẫn phúc hậu nhất, cho dù lòng không thoải mái, nhưng cách nói chuyện vẫn rất uyển chuyển. “Các đồ nhi không biết đó thôi.” Thấy ánh mắt của Ngũ Tôn đều nhìn mình, Huyền Thiên chân nhân làm như cảm khái vô hạn, than thở nói: “Nha đầu này chính là người hữu duyên với thiên thư mà chúng ta chờ đợi nhiều năm nay!” “Nàng?” Mười mắt trợn trừng, Ngũ Tôn ngốc rồi. Người hóa giải kiếp nạn mà trời cao dự báo lại là một nha đầu không đáng tin như vậy, nàng không phải là người Ma giới sao? Chỉ sợ khi Ma vương tấn công Thiên giới nàng còn có thể vỗ tay cười ấy chứ! “Sư phụ,” Lão Ngũ là người đầu tiên không chịu nổi mở miệng: “Sao ngài biết nha đầu này là người hữu duyên với thiên thư?” Trợn mắt xem thường, Huyền Thiên chân nhân rất không kiên nhẫn. Lão là người “chết”, nhưng… mấy đứa đồ đệ này cũng không thể cho rằng lời của lão là “cái rắm” chứ, nói một câu hỏi một câu, thiếu nợ đòn sao? “Vi sư và Phong Nhi đều tận mắt nhìn thấy, sao hả? Có muốn vi sư viết cho con một giấy cam đoan, giao cho Lý Diệu Ẩn tôn giả bảo tồn?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.