Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Quyển 3 - Chương 168: Vùng đất Vô Cực Tịnh

Hồ Già (Sáo)

28/01/2015

Edit: Trần

Tiếng hát hơi ưu thương vang lên bên hồ nước tạo thành từng tiếng vọng dài, trái tim Tử Tô hơi loạn nhịp, mà ngay cả đám thị vệ đứng cách đó không xa cũng hơi ngây ngẩn, không dám chớp mắt mà nhìn bóng hình cô độc đang bay giữa không trung, trái tim bỗng dưng có cảm giác đau đớn, ép khiến người ta không thể thở nổi.

“Đường Đường~~~” Ánh mắt hơi ảm đạm, bịt kín bởi sương mù, Tử Tô đứng dậy duỗi tay về phía Đường Đường, nhìn con người giống như bất cứ lúc nào cũng có thể theo sương gió bay đi kia, “Xuống đây đi, đừng chơi nữa!”

“Không vui sao?” Hơi ngừng lại, Đường Đường chậm rãi rơi xuống mặt đất.

“Không vui chút nào!” Nhăn mi lại, cố làm cho khuôn mặt không có vẻ bi thương, Tử Tô bước lên, chỉ chỉ cung trang tinh mỹ trên người Đường Đường nói: “Cô không thích mặc cung trang à?”

“Thích chứ!” Vẫy vẫy ống tay áo đẹp như cánh bướm, Đường Đường nở nụ cười, “Nhưng mà mặc vào hơi phiền phức, vướng tay vướng chân, không hợp với người cả ngày không chịu ngồi yên như tôi.”

“Thế à?” Tử Tô hơi cứng người, nở một nụ cười sâu xa, “Nếu không thích, vậy thay bộ khác! Ta sẽ sai cung nga mang cho cô bộ y phục khác nhé…”

“Không cần, không cần đâu!” Vừa nghe thấy Tử Tô nói thế, Đường Đường liền lắc đầu như trống bỏi, “Đúng là có thể thay bộ khác, nhưng tôi sợ phụ lòng tốt của anh rồi!”

Cánh tay hơi kéo vạt áo, người hơi vọt lên chút, Đường Đường như con bướm màu lam phá kén chui ra, thoát khỏi lớp cung trang tinh xảo, cười to: “Ừm, vẫn mặc thế này là thoải mái nhất!”

Nét tươi cười như u ám đi, dường như có một túi mặt đắng ngắt che kín trong cổ họng, Tử Tô nhìn Đường Đường đang cười như hoa nở. Hóa ra, dưới lớp cung trang kia, nàng vẫn luôn mặc bộ áo váy màu lam đã hơi bạc màu đó.

“Tử Tô, giờ anh có rảnh không?”

Thấy Tử Tô ngẩn người nhìn mình chằm chằm, Đường Đường khua tay lôi kéo sự chú ý của hắn, “Rảnh thì tâm sự với tôi được không?”

“Cô muốn hỏi vì sao Ma Vương không đại khai sát giới, vì sao mà ta đoạt lại được đế vị phải không?”



Khóe môi cong lên, Tử Tô biết điều này cuối cùng cũng đến, mặc dù hắn lấy cớ vì bận rộn cho việc đăng cơ mà né tránh nàng, cũng để nàng ở hoàng cung Nhân giới thêm ba ngày.

Không gặp nàng!

Kỳ thật cũng không phải là không gặp mà là trong lúc nàng không biết, hắn thường đứng một mình ở rất xa, yên lặng nhìn nàng.

Hắn biết, nếu nàng gặp hắn tất sẽ hỏi chuyện của Ma Vương, sau đó, nàng sẽ rời đi. Mà sau đó, không biết đến khi nào mới có thể lại gặp mặt.

“Ừ!” Kéo tay Tử Tô cùng ngồi lại tảng đá lớn, Đường Đường an nhàn thoải mái nở nụ cười, giống như lúc họ vẫn còn trên Tiên Linh đảo, vẫn ngồi bên suối thiêng, hắn vẫn là vị hoàng tử thất thế, mà nàng vẫn là vị đệ tử nghịch ngợm mới vào chốn Tiên môn.

“Ta còn muốn hỏi ngươi, Tam sư phụ ‘bảo bối’ và Mặc Phong sư huynh đi đâu mất rồi, sao họ chưa đánh đã chạy rồi?”

Tử Tô thở dài, nhẹ giọng nói: “Mặc Phong tiên nhân quay về Tiên Linh Đảo, còn A Lãng tiên tôn, ngài ấy đi núi Tu Di rồi.”

“Núi Tu Di? Núi Tu Di là chỗ nào?” Đầu đầy dấu chấm hỏi, Đường Đường khoát tay áo nói: “Không nhắc đến họ nữa, nói đến anh trước đi, anh làm thế nào mới đuổi được cha mình xuống khỏi ngôi vị? Vì sao đại thúc lại đồng ý cho anh làm Nhân Hoàng mà không quấy nhiễu dân chúng?”

“Vì có một giao ước.” Hơi mím môi, trên mặt Tử Tô bỗng hiện ra một tia kiên định, chín chắn, dường như trong khoảnh khắc, chàng thiếu niên nhu nhược lột xác trở thành một vị vua trẻ tuổi không sợ bất cứ điều gì.

“Ta thay mặt cho Nhân giới, mà A Lãng tiên tôn là đại biểu cho Tiên giới, chúng ta có một hiệp ước với Ma Vương!”

“Hiệp ước gì?” Đường Đường trợn tròn mắt, không rõ cái tính cách kiên nghị như bàn thạch của đại thúc, thì có điều kiện gì, giao ước gì có thể làm chàng thay đổi ý nguyện ban đầu.

“Cô biết không?” Quay đầu lại liếc mắt nhìn Đường Đường một cái, Tử Tô tiếp tục nói: “Sau khi Ma Vương tấn công Tiên giới không thu hoạch được gì, Bạch chưởng môn phát hiện hắn không ngừng phái binh dò xét xung quanh Nhân giới, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó. Ban đầu, Bạch chưởng môn cũng không biết hắn đang tìm điều gì. Mãi cho đến một ngày, đám ma binh thăm dò của Ma giới tấn công binh lính canh gác núi Tu Di của Nhân giới, tấn công lên đỉnh núi Tu Di, ngay lập tức Ma Vương phái binh lính với quy mô lớn tiếp cận, muốn tấn công Nhân giới, đến tận lúc này, Bạch chưởng môn mới hiểu được Ma Vương muốn làm gì.”

“Làm gì?” Trái tim như treo trên cuống họng, Đường Đường nóng vội hỏi.

“Cô đã bao giờ nghe đến một truyền thuyết?” Tử Tô mỉm cười, nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt vẫn ôn nhu như trước.



“Truyền thuyết gì?” Đầu đầy sương mù, Đường Đường không rõ vì sao Tử Tô lại đột nhiên chuyển đề tài.

“Truyền thuyết về vùng đất Vô Cực Tịnh.” Hít sâu một hơi, Tử Tô chậm rãi nói: “Từ lần rung chuyển Càn Khôn trước, sau khi nhân loại gặp phải kiếp nạn, loài người vốn là kẻ nhỏ yếu nhất trong lục giới, lại là nguồn cội của vạn vật, nên đã đau khổ cầu xin thần phật bốn phương, rốt cuộc cũng tìm được một chỗ để lánh nạn, đó là do Phật Tổ và chúng thần đồng tâm hiệp lực tạo thành một kết giới, gọi là vùng đất Vô Cực Tịnh. Nếu có một ngày trời đất lại gặp phải kiếp nạn, loài người có thể vào đó lánh nạn. Mà ta, là người duy nhất biết được cách để vào kết giới đó.”

“Anh?” Chỉ chỉ Tử Tô, Đường Đường lạc giọng.

“Chuẩn xác mà nói, là Nhân Hoàng các triều đại!” Hơi mím chặt môi, Tử Tô thở dài nói: “Nhưng phụ hoàng của ta thì không biết, vì người không phải là người mà Nhân Hoàng đời trước chân chính muốn truyền ngôi vị cho.”

“Thế nên đại thúc mới giúp anh đăng cơ?” Cuối cùng cũng hiểu ra, nhưng sau đó lại càng có nhiều thắc mắc hơn, Đường Đường nhíu mi nói: “Nhưng vì sao chàng phải tìm bằng được cái kết giới đó?”

“Không biết.” Lắc lắc đầu, Tử Tô nói: “Sau khi Bạch chưởng môn biết được Ma vương đang đi tìm kết giới, đã để chúng ta cùng với hắn ký kết một hiệp ước: Ta giúp hắn tìm được kết giới, mà hắn sẽ buông tha cho hàng nghìn hàng vạn dân chúng của Đông Lâm Châu.”

“Đại thúc đồng ý sao?” Trố mắt nhìn, Đường Đường không dám tin vào tai mình nữa.

“Đồng ý.” Gật gật đầu, Tử Tô nở nụ cười nhạt.

“Các anh không sợ đại thúc sẽ phá hủy kết giới sao?”

“Kết giới là nơi an toàn, cũng là nơi kiên cố nhất trong trời đất này,” Tử Tô nở nụ cười, hơi rũ mắt xuống: “Nếu Ma Vương muốn hủy kết giới, tức là muốn làm kẻ địch của Thần phật bốn phương, cho dù thắng, chỉ sợ cũng không thể hủy diệt trời đất nữa.”

“Hóa ra mọi người đã tính toán hết rồi!” Đường Đường chun mũi, trái tim trong lúc không để ý lại nghiêng về phía đại thúc. Đám người này, cả đám tiên chúng kia nữa, quá gian xảo.

“Đó cũng là vì không còn cách nào khác.” Tử Tô cười bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà, ta vẫn luôn cảm thấy, Ma Vương cũng không muốn phá hủy kết giới, mà là muốn đưa một người vào đó.”

Tiếng nói vừa dứt, Tử Tô nâng mắt nhìn Đường Đường, trong đôi mắt trong suốt như hai hồ nước trong veo như nước mùa xuân nay lại nổi lên từng gợn xóng, như đồng cảm, lại như xót thương, phức tạp khó phân biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook