Quyển 3 - Chương 157: Ý chí bị bẻ cong
Hồ Già (Sáo)
21/08/2014
Edit: Trần
“Sư phụ, sư thúc!” Bước chân hơi dừng lại, Mặc Phong hơi cúi người cung kính thi lễ với sương mù dày đặc trước người.
“Sư phụ?” Hai chân mềm nhũn, Đường Đường gần như theo bản năng ném thanh kiếm như ném rác lên trên, bước hai bước nhảy lên, học đám đệ tử Tiên giới chuẩn bị ngự kiếm – - “Keng keng!” Thanh kiếm rơi xuống, Đường Đường bước hụt thiếu chút thì ngã chổng vó. Ngau lập tức, một bàn tay dùng thủ pháp vô cùng quen thuộc nắm lấy cổ áo nàng, tiếng gầm gừ nổ vang như sấm dậy: “Ngu ngốc, lấy tu vi ít ỏi của con, bảo vi sư làm sao yên tâm cho một mình con đi Nhân gian giới!” “Nhân Gian Giới?” Ngạc nhiên, Đường Đường không dám cử động đứng im tại chỗ, vì sao đại sư phụ lại nghĩ nàng muốn đi Nhân Gian Giới? Bàn tay to lớn đang nắm cổ áo nàng hơi nhấc cao hơn, Đường Đường xoay xoay người, cả người vẫn nằm trong cái áo, quay mặt lại đối diện với khuôn mặt nổi giận đùng đùng của Đại sư phụ. “Đại, đại sư phụ ~~” Mặt mày rạng rỡ, Đường Đường cười nịnh nọt, trong lòng lại mơ mơ hồ hồ. Sao thế này, sao lại thế này? Vì sao dường như ai cũng biết nàng muốn “xuất môn”? “Phong Nhi, con đi cùng với nha đầu này đi, dọc đường nhớ trông coi nó cẩn thận!” Hạ tay xuống, Bạch Chí Thanh thả tay ra, nhưng đôi hàng mi vẫn cứ nhăn tít lại. “Con, con không muốn đi Nhân gian giới…” Không thể xen miệng vào, Đường Đường sốt ruột, nàng nói muốn đi Nhân gian giới lúc nào chứ? “Thỉnh sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ trông coi nàng cẩn thận!” Không chút lo lắng nào cắt ngang lời Đường Đường, Mặc Phong hơi vuốt cằm, trao đổi ánh mắt với sư phụ. “Đúng rồi, Tử Tô công tử?” Không để ý tới Đường Đường đang nóng ruột vò đầu bứt tai, Bạch Chí Thanh hơi đi sang một bên nhường lối, Đường Đường thấy Tử Tô mỉm cười đứng đó, tựa hồ đã sớm chờ từ lâu. “Bạch chưởng môn!” Hơi tiến một bước, Tử Tô khom người hành lễ, sau đó ngẩng đầu, vẻ mặt vui sướng nhìn Đường Đường. “Ngươi, ngươi – -” Há miệng, Đường Đường kinh ngạc nhìn Tử Tô. Vẫn nụ cười ngại ngùng đó, vẫn ánh mắt trong suốt đó, nhưng, hình như có gì đó không đúng! “Đường Đường, dáng vẻ của ngươi giống hệt những gì ta đã tưởng tượng!” Sắc mặt hơi đỏ, Tử Tô cố lấy dũng khí nhẹ giọng nói. “Ngươi có thể nhìn được rồi?” Kinh hỉ vỗ tay một cái, Đường Đường cười to. Thấy Đường Đường nở nụ cười, Bạch Chí Thanh lén thở phafp một hơi, sau đó lại sầm mặt xuống, trầm giọng nói: “Được rồi, thời gian không còn nhiều, không nói chuyện nữa! Theo hồi báo của các đệ tử được phái đi thám thính, hôm nay đã có một bộ phận lớn ma chúng lén lẻn vào Nhân gian giới, nhưng sau đó không biết có chuyện gì xảy ra, tất cả ma chúng đột nhiên rút lui, toàn bộ tấn công Tiên giới.” Bạch Chí Thanh hơi ngừng lại, liếc mắt nhìn Đường Đường. Sắc mặt Đường Đường tối sầm lại, hơi cúi thấp đầu xuống. Ma chúng đến Tiên giới, là bởi vì đại thúc tới đây, mà đại thúc đến Tiên giới, là bởi vì nàng gặp nguy hiểm, đại thúc đến để cứu nàng! Vành mắt hơi đỏ, Đường Đường ngẩng đầu lên lớn tiếng nói: “Đại sư phụ, con muốn đi….” “Nhân gian giới, vi sư biết!” Vuốt chòm râu, Bạch Chí Thanh dùng thanh âm lớn hơn nữa cắt lời Đường Đường: “Tử Tô, ngươi cũng phải quay về! Ma Vương muốn tấn công Nhân giới, đã không phải là chuyện ngày một ngày hai. Mượn cơ hội này, ngươi về đảm nhiệm trách nhiệm của ngươi đi! Nhất định phải nhớ rằng, tình phụ tử mặc dù không thể mất đi, nhưng lẽ trời, vương đạo, dân chúng cũng không thể vứt bỏ. Là vương giả, mà không có vương đức, thì sẽ bị bất kì ai trong thiên hạ có thể đứng lên thảo phạt, đây là đạo lý muôn đời, phải bỏ đi tiểu tiết, ngươi hiểu chưa?” Thở dài một hơi, Tử Tô hơi do dự một chút, sau đó cắn răng kiên quyết nói: “Tử Tô đã hiểu.” “Rốt cuộc mọi người đang nói gì vậy? Đầu đầy dấu chấm hỏi, Đường Đường chỉ cảm thấy đầu mình đầy hồ dán, mờ mờ, trắng trắng, lại còn quánh đặc nữa. “Vi sư đang nói, là kẻ vương giả, mà không có vương đức, thì không xứng xưng vương!” Hai mắt Bạch Chí Thanh sáng ngời, sâu không thấy đáy nhìn Đường Đường, “Thiên thư của Tiên giới đã mở ra, nhưng câu hỏi cho việc hóa giải kiếp nạn của đất trời vẫn chưa có lời giải. Thế nên, vi sư và mọi người đã bàn bạc, phương pháp hóa giải có lẽ ghi ở trên những cuốn thiên thư khác, có lẽ là Nhân giới, Yêu giới, cũng có thể là Quỷ giới…” “Thế nên người muốn con đi Nhân giới, tiếp tục mở Thiên thư?” Trợn tròn mắt, cuối cùng Đường Đường cũng biết mất người này có chủ ý gì. “Không phải con muốn đi Nhân giới sao?” Bạch Chí Thanh tỏ vẻ ngạc nhiên, đôi mắt còn mở to hơn Đường Đường, đầy vẻ vô tội. “Ực ~~~” Trừng mắt nhìn, Đường Đường bỗng nhiên nở nụ cười, hai tay vỗ cái bộp: “Đúng thế, con muốn đi Nhân giới. Nhưng hình như ý tứ của sư phụ ngài là muốn – – muốn để Mặc Phong sư huynh và Tử Tô đi cùng con?” “Đúng vậy!” Vuốt vuốt râu, Bạch Chí Thanh hơi nheo mắt lại: “Không phải chỉ có các con, Tam sư phụ A Lãng của con cũng đi cùng!” “Sói đào hoa kia?” Trái tim run rẩy, Đường Đường cố gắng duy trì khuôn mặt tươi cười nói: “Có Mặc Phong sư huynh là được rồi, con sẽ làm việc tùy hoàn cảnh, không cần làm phiền Tam sư phụ đâu!” “Hừ, làm việc tùy hoàn cảnh!” Khinh thường bĩu môi một cái, Bạch Chí Thanh chỉ chỉ mặt biển mênh mông sau người nói: “Vậy trước con thử làm việc tùy hoàn cảnh vi sư xem, làm thế nào để một mình Phong Nhi có thể mang ba người các con qua biển!” Nghẹn, Đường Đường câm nín triệt để. Lão lông trắng này sớm đã tính kế xong hết rồi, lão căn bản không cho mình lí do để phản bác, mà giờ thì nàng – - “Vậy thì đi thôi!” Đôi lông mày dựng đứng, Đường Đường tựa như một con gà bị tức đến xù lông: “Vậy phải nói cho chắc, con mới là người có duyên với thiên thư, bất kì mọi việc đều phải nghe theo ý kiến của con!” “Không có chuyện đó đâu!” Bàn tay giơ lên chặn lại, Bạch Chí Thanh quả quyết cự tuyệt: “Mọi chuyện mà nghe theo con thì thiên hạ loạn mất. Cùng lắm thì- -“ Nhướn đôi lông mày, lão Bạch nở nụ cười âm hiểm: “Con có thể phát biểu ý kiến, chỉ cần tam sư phụ của con đồng ý!” “Không thành vấn đề!” Xoay người đoạt lấy bao đồ, Đường Đường sải bước đi ra phía bờ biển. Chỉ cần lấy cớ thuyết phục con sói kia thôi à? Nàng chỉ cần xoay người đã nghĩ ra rồi – - Nàng sẽ nói là, nàng muốn đi Ma giới khuyên ngăn đại thúc, lấy tinh thần cao thượng dâng hiến cuộc đời mình và mị lực vô cùng của bản thân để hóa giải tai kiếp cho thiên hạ! Chậc chậc, quá vĩ đại, quá chính nghĩa, ngay cả nàng cũng nhịn không được muốn bội phục mình! Thở dài một hơi, Bạch Chí Thanh trầm giọng gọi: “Tam sư đệ!” “Sư huynh cứ yên tâm đi!” Hồ lô rượu bên hông phát ra những tiếng lách cách, A Lãng mỉm cười, đôi mắt hoa đào trong bóng đêm lóe ra ánh sáng những vì tinh tú: “Nếu không theo ý nguyện của nha đầu kia, nàng chắc sẽ không ngoan ngoãn hết hy vọng đâu!” Cắn chặt răng, Bạch Chí Thanh ngửa đầu mình bầu trời đầy sao, miệng lẩm bẩm: “Sư đệ, tuy nói kẻ không có vương đức, thì ai trong thiên hạ cũng có thể thảo phạt! Nhưng – – đi cẩn thận nhé!” “À~~~” Cười cười xoay người, A Lãng đi nhanh. Tất cả mọi chuyện, là thật hay giả, là đúng hay sai, có lẽ, đất trời thật sự cũng đã bị đảo điên rồi…
“Sư phụ?” Hai chân mềm nhũn, Đường Đường gần như theo bản năng ném thanh kiếm như ném rác lên trên, bước hai bước nhảy lên, học đám đệ tử Tiên giới chuẩn bị ngự kiếm – - “Keng keng!” Thanh kiếm rơi xuống, Đường Đường bước hụt thiếu chút thì ngã chổng vó. Ngau lập tức, một bàn tay dùng thủ pháp vô cùng quen thuộc nắm lấy cổ áo nàng, tiếng gầm gừ nổ vang như sấm dậy: “Ngu ngốc, lấy tu vi ít ỏi của con, bảo vi sư làm sao yên tâm cho một mình con đi Nhân gian giới!” “Nhân Gian Giới?” Ngạc nhiên, Đường Đường không dám cử động đứng im tại chỗ, vì sao đại sư phụ lại nghĩ nàng muốn đi Nhân Gian Giới? Bàn tay to lớn đang nắm cổ áo nàng hơi nhấc cao hơn, Đường Đường xoay xoay người, cả người vẫn nằm trong cái áo, quay mặt lại đối diện với khuôn mặt nổi giận đùng đùng của Đại sư phụ. “Đại, đại sư phụ ~~” Mặt mày rạng rỡ, Đường Đường cười nịnh nọt, trong lòng lại mơ mơ hồ hồ. Sao thế này, sao lại thế này? Vì sao dường như ai cũng biết nàng muốn “xuất môn”? “Phong Nhi, con đi cùng với nha đầu này đi, dọc đường nhớ trông coi nó cẩn thận!” Hạ tay xuống, Bạch Chí Thanh thả tay ra, nhưng đôi hàng mi vẫn cứ nhăn tít lại. “Con, con không muốn đi Nhân gian giới…” Không thể xen miệng vào, Đường Đường sốt ruột, nàng nói muốn đi Nhân gian giới lúc nào chứ? “Thỉnh sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ trông coi nàng cẩn thận!” Không chút lo lắng nào cắt ngang lời Đường Đường, Mặc Phong hơi vuốt cằm, trao đổi ánh mắt với sư phụ. “Đúng rồi, Tử Tô công tử?” Không để ý tới Đường Đường đang nóng ruột vò đầu bứt tai, Bạch Chí Thanh hơi đi sang một bên nhường lối, Đường Đường thấy Tử Tô mỉm cười đứng đó, tựa hồ đã sớm chờ từ lâu. “Bạch chưởng môn!” Hơi tiến một bước, Tử Tô khom người hành lễ, sau đó ngẩng đầu, vẻ mặt vui sướng nhìn Đường Đường. “Ngươi, ngươi – -” Há miệng, Đường Đường kinh ngạc nhìn Tử Tô. Vẫn nụ cười ngại ngùng đó, vẫn ánh mắt trong suốt đó, nhưng, hình như có gì đó không đúng! “Đường Đường, dáng vẻ của ngươi giống hệt những gì ta đã tưởng tượng!” Sắc mặt hơi đỏ, Tử Tô cố lấy dũng khí nhẹ giọng nói. “Ngươi có thể nhìn được rồi?” Kinh hỉ vỗ tay một cái, Đường Đường cười to. Thấy Đường Đường nở nụ cười, Bạch Chí Thanh lén thở phafp một hơi, sau đó lại sầm mặt xuống, trầm giọng nói: “Được rồi, thời gian không còn nhiều, không nói chuyện nữa! Theo hồi báo của các đệ tử được phái đi thám thính, hôm nay đã có một bộ phận lớn ma chúng lén lẻn vào Nhân gian giới, nhưng sau đó không biết có chuyện gì xảy ra, tất cả ma chúng đột nhiên rút lui, toàn bộ tấn công Tiên giới.” Bạch Chí Thanh hơi ngừng lại, liếc mắt nhìn Đường Đường. Sắc mặt Đường Đường tối sầm lại, hơi cúi thấp đầu xuống. Ma chúng đến Tiên giới, là bởi vì đại thúc tới đây, mà đại thúc đến Tiên giới, là bởi vì nàng gặp nguy hiểm, đại thúc đến để cứu nàng! Vành mắt hơi đỏ, Đường Đường ngẩng đầu lên lớn tiếng nói: “Đại sư phụ, con muốn đi….” “Nhân gian giới, vi sư biết!” Vuốt chòm râu, Bạch Chí Thanh dùng thanh âm lớn hơn nữa cắt lời Đường Đường: “Tử Tô, ngươi cũng phải quay về! Ma Vương muốn tấn công Nhân giới, đã không phải là chuyện ngày một ngày hai. Mượn cơ hội này, ngươi về đảm nhiệm trách nhiệm của ngươi đi! Nhất định phải nhớ rằng, tình phụ tử mặc dù không thể mất đi, nhưng lẽ trời, vương đạo, dân chúng cũng không thể vứt bỏ. Là vương giả, mà không có vương đức, thì sẽ bị bất kì ai trong thiên hạ có thể đứng lên thảo phạt, đây là đạo lý muôn đời, phải bỏ đi tiểu tiết, ngươi hiểu chưa?” Thở dài một hơi, Tử Tô hơi do dự một chút, sau đó cắn răng kiên quyết nói: “Tử Tô đã hiểu.” “Rốt cuộc mọi người đang nói gì vậy? Đầu đầy dấu chấm hỏi, Đường Đường chỉ cảm thấy đầu mình đầy hồ dán, mờ mờ, trắng trắng, lại còn quánh đặc nữa. “Vi sư đang nói, là kẻ vương giả, mà không có vương đức, thì không xứng xưng vương!” Hai mắt Bạch Chí Thanh sáng ngời, sâu không thấy đáy nhìn Đường Đường, “Thiên thư của Tiên giới đã mở ra, nhưng câu hỏi cho việc hóa giải kiếp nạn của đất trời vẫn chưa có lời giải. Thế nên, vi sư và mọi người đã bàn bạc, phương pháp hóa giải có lẽ ghi ở trên những cuốn thiên thư khác, có lẽ là Nhân giới, Yêu giới, cũng có thể là Quỷ giới…” “Thế nên người muốn con đi Nhân giới, tiếp tục mở Thiên thư?” Trợn tròn mắt, cuối cùng Đường Đường cũng biết mất người này có chủ ý gì. “Không phải con muốn đi Nhân giới sao?” Bạch Chí Thanh tỏ vẻ ngạc nhiên, đôi mắt còn mở to hơn Đường Đường, đầy vẻ vô tội. “Ực ~~~” Trừng mắt nhìn, Đường Đường bỗng nhiên nở nụ cười, hai tay vỗ cái bộp: “Đúng thế, con muốn đi Nhân giới. Nhưng hình như ý tứ của sư phụ ngài là muốn – – muốn để Mặc Phong sư huynh và Tử Tô đi cùng con?” “Đúng vậy!” Vuốt vuốt râu, Bạch Chí Thanh hơi nheo mắt lại: “Không phải chỉ có các con, Tam sư phụ A Lãng của con cũng đi cùng!” “Sói đào hoa kia?” Trái tim run rẩy, Đường Đường cố gắng duy trì khuôn mặt tươi cười nói: “Có Mặc Phong sư huynh là được rồi, con sẽ làm việc tùy hoàn cảnh, không cần làm phiền Tam sư phụ đâu!” “Hừ, làm việc tùy hoàn cảnh!” Khinh thường bĩu môi một cái, Bạch Chí Thanh chỉ chỉ mặt biển mênh mông sau người nói: “Vậy trước con thử làm việc tùy hoàn cảnh vi sư xem, làm thế nào để một mình Phong Nhi có thể mang ba người các con qua biển!” Nghẹn, Đường Đường câm nín triệt để. Lão lông trắng này sớm đã tính kế xong hết rồi, lão căn bản không cho mình lí do để phản bác, mà giờ thì nàng – - “Vậy thì đi thôi!” Đôi lông mày dựng đứng, Đường Đường tựa như một con gà bị tức đến xù lông: “Vậy phải nói cho chắc, con mới là người có duyên với thiên thư, bất kì mọi việc đều phải nghe theo ý kiến của con!” “Không có chuyện đó đâu!” Bàn tay giơ lên chặn lại, Bạch Chí Thanh quả quyết cự tuyệt: “Mọi chuyện mà nghe theo con thì thiên hạ loạn mất. Cùng lắm thì- -“ Nhướn đôi lông mày, lão Bạch nở nụ cười âm hiểm: “Con có thể phát biểu ý kiến, chỉ cần tam sư phụ của con đồng ý!” “Không thành vấn đề!” Xoay người đoạt lấy bao đồ, Đường Đường sải bước đi ra phía bờ biển. Chỉ cần lấy cớ thuyết phục con sói kia thôi à? Nàng chỉ cần xoay người đã nghĩ ra rồi – - Nàng sẽ nói là, nàng muốn đi Ma giới khuyên ngăn đại thúc, lấy tinh thần cao thượng dâng hiến cuộc đời mình và mị lực vô cùng của bản thân để hóa giải tai kiếp cho thiên hạ! Chậc chậc, quá vĩ đại, quá chính nghĩa, ngay cả nàng cũng nhịn không được muốn bội phục mình! Thở dài một hơi, Bạch Chí Thanh trầm giọng gọi: “Tam sư đệ!” “Sư huynh cứ yên tâm đi!” Hồ lô rượu bên hông phát ra những tiếng lách cách, A Lãng mỉm cười, đôi mắt hoa đào trong bóng đêm lóe ra ánh sáng những vì tinh tú: “Nếu không theo ý nguyện của nha đầu kia, nàng chắc sẽ không ngoan ngoãn hết hy vọng đâu!” Cắn chặt răng, Bạch Chí Thanh ngửa đầu mình bầu trời đầy sao, miệng lẩm bẩm: “Sư đệ, tuy nói kẻ không có vương đức, thì ai trong thiên hạ cũng có thể thảo phạt! Nhưng – – đi cẩn thận nhé!” “À~~~” Cười cười xoay người, A Lãng đi nhanh. Tất cả mọi chuyện, là thật hay giả, là đúng hay sai, có lẽ, đất trời thật sự cũng đã bị đảo điên rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.