Quyển 1 - Chương 41: Cửu Đầu Xà
Hắc Huyền
25/01/2017
Tiệc mừng được bắt đầu vào lúc chạng vạng tối, kéo dài đến đêm khuya. Toàn bộ Nguyên sơn trại đều vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều thấy được cảnh một đám sơn phỉ say khướt đang la lối om sòm.
Phía bãi đất trống đã được dọn sẵn một cái bàn gỗ lớn, tiếng xúc xắc vang lên, tiếng chửi mắng hòa cùng tiếng trầm trồ khen ngợi thành một tràng ồn ào.
Địa thế khu bếp núc so ra có cao hơn trong sơn trại một chút, cho nên khi đứng trên cọc gỗ tại nơi này có thể nhìn thấy được cả cổng lớn của sơn trại. Mãi gần đến nửa đêm, qua ánh đuốc phập phừng của cửa trại, bóng dáng lắc lư của Tam đương gia một mình rời núi được mười tên sơn phỉ nghênh đón vào trong sơn trại.
Món gà ăn mày chôn trong đống lửa đã chín. Nhìn thấy Lô Hải trở về, Từ Ngôn mới có được chút khẩu vị, bèn xé lấy cái đùi gà, ngồi trên cọc gỗ, bắt đầu cắn từng miếng từng miếng nuốt vào. Trong bụng hắn vẫn không ngừng thăm dò thêm mười mấy viên đá có hình dạng thuận tay cầm nhất.
Cũng đã sắp có người bị độc phát ra ngoài, trong khi Lô Hải trở về quá muộn, cho dù gã có ăn chút thịt dê nướng và đám đồ ăn thì ít nhất tới sáng, độc trên người gã mới phát tác. Khoảng thời gian đó chính là lúc Từ Ngôn đối mặt với nguy hiểm nhất.
Hắn còn muốn tiếp ứng Mai Tam Nương nữa. Hắn có thể bỏ đi, thể nhưng nếu bỏ đi thì tình cảnh Mai Tam Nương sẽ càng thêm nguy hiểm.
Một nữ nhân, không phải là đối thủ của lại võ giả Tiên Thiên như Lô Hải.
Không ai là kẻ ngốc. Với tâm cơ của Lô Hải, chỉ cần gã phát hiện trong đám người bị độc chết, chỉ có Mai Tam Nương còn sống thì tất nhiên sẽ đoán ra được kẻ đã hạ độc.
Từ Ngôn gặm lấy đùi gà, bắt đầu chuẩn bị một cuộc giao phong chính thức với võ giả Tiên Thiên. Hắn không cứu được nữ hài Triệu gia, cho nên lần này hắn cũng không muốn phải để Mai Tam Nương ở lại mảnh tử địa này.
Cho dù thế nào đi nữa, hắn cũng quyết định thử một lần. Nếu không, cái gai nhọn đâm trong tâm hắn sẽ vĩnh viễn không cách nào nhổ ra được.
Từ Ngôn đang suy tư, chuẩn bị xem có cách nào đối phó với Lô Hải thì vị Tam đương gia kia cũng đang suy nghĩ xem làm thế nào giết chết tên tiểu đạo sĩ đáng giận kia.
Lô Hải tiếp chuyện với Đại đương gia và Nhị đương gia, uống vài chén ở viện tử Đại đương gia, ăn hai ba miếng đồ ăn rồi trở về viện tử của mình. Bản thân gã không ăn thêm một chút nào nữa, cũng không đụng đến phần dê nướng của mình mà đem phân phát hết cho đám thủ hạ bên dưới.
Không phải Lô Hải nhìn ra trong đồ ăn có độc. Độc dược điều chế từ Câu Vẫn và Tinh Ngô Thảo vô sắc vô vị. Trừ phi là người hiểu biết rất cặn kẽ về dụng độc mới có thể phát hiện ra chút dấu vết, còn như một võ giả cấp Tiên Thiên hoàn toàn không thể nhận ra được.
Thật ra, căn bản là Lô Hải không đói.
Lô Hải rời núi nhằm vào Trung Thu để đi gặp tình nhân cũ của gã, cơm nước no nê rồi mới trở về Nguyên sơn trại.
Ngồi trong viện tử một lúc, nghĩ tới một phen điên loan đảo phượng lúc ban sáng, Lô Hải nhếch miệng, trên mặt có chút phiền chán.
Gã đã sinh lòng chán ghét ả tình nhân cũ kia rồi. Lúc này gã đang nghĩ tới những nữ tử xinh đẹp trẻ trung khác, nghĩ tới khuê nữ trong một gia đình giàu có hôm nay gặp trong thành, vị Cửu Đầu Xà này lập tức nhe răng cười một tiếng.
Thật ra gã vô cùng hợp ý với khuê nữ Triệu gia lần trước, đáng tiếc đã bị Nhị trại chủ nẫng tay trên cướp mất khiến gã hối hận không thôi. Lô Hải vốn ưa thích những hoàng hoa khuê nữ của các gia đình giàu có. Trước khi nương tựa ở Nguyên sơn trại, thanh danh bên trên giang hồ của Cửu Đầu Xà gã không hề tốt đẹp chút nào, chỉ riêng nữ tử đã có không dưới mười người bị gã lăng nhục chết rồi.
Giang hồ Đại Phổ lấy chính phái làm chủ, đám tà đạo chỉ như chuột chạy qua đường. Sự tình Lô Hải phạm phải, những bộ khoái quan binh bắt không được gã, nhưng gã lại không thể ngăn được cao thủ chính phái Đại Phổ, cho nên đành phải tha hương đi xa. Cuối cùng gã mới gia nhập Nguyên sơn trại, chiếm núi xưng vương.
Nhớ đến chuyện cũ đầy khí phách của mình, Lô Hải cảm thấy có một luồng lửa nóng cháy trong lòng. Trong lúc đầy phiền muộn, gã cầm trường đao lên đi ra khỏi viện tử, một mình chậm rãi đi thẳng về phía khu bếp núc phía sau.
Giết người, mới có thể khiến vị Cửu Đầu Xà này cảm thấy thoải mái được.
Từ lần trước Từ Ngôn thả cho Tiểu Hắc trư chạy mất, Lô Hải đã quyết định làm thịt hắn. Lúc đó có Mai Tam Nương ra mặt, Lô Hải đành phải bán cho trại chủ phu nhân chút ít thể diện. Thế nhưng ở Nguyên sơn trại này, thể diện của nữ nhân không phải là thứ gì đáng giá đấy.
Lúc này đám đầu bếp khu bếp núc đang cùng nhau ăn uống thả cửa. Bọn hắn là đám người bận rộn nên đến trễ nhất, tên nào tên nấy đều như con sói đói. Toàn bộ thịt dê nướng còn dư đều bị bọn hắn phân chia cho nhau, ăn uống như lũ quét, vô cùng sung sướng thỏa mãn.
"Ôi!!! Là Tam đương gia." Có người tinh mắt, nhanh chóng nhìn thấy Lô Hải đang đi tới đây bèn vội vàng nghênh đón, hỏi: “Tam đương gia có muốn ăn thêm chút gì không? Chỉ cần ngài phái người đến phân phó một câu là được, hà tất tự mình đến đây. Có câu nói thế này...à đúng rồi, là quân tử thì nên tránh xa nhà bếp, xa nhà bếp, hắc hắc…”
Tên Ngô đầu bếp đang ăn, vẫn còn bóng loáng mỡ màng khắp mồm miệng nhanh chóng đứng dậy, cười cười đoán hỏi ý đồ đến đây của vị Tam đương gia này.
“Tên tiểu đạo sĩ kia đâu?”
Lô Hải không để ý đến một đám đầu bếp, lạnh lùng hỏi một câu.
“Hắn đang bận việc đang ở phía sau kia a, còn chút việc lặt vặt chưa làm xong.” Một tên đầu bếp chỉ về phía đống lửa sau hậu viện.
“Các ngươi cứ việc ăn đi, ta tìm chút việc vui.”
Lô Hải cười lạnh một tiếng, bước đều chân tiến thẳng ra đống lửa ở hậu viện. Đám đầu bếp nhìn thấy Lô Hải cầm theo cương đao, không ai dám đi theo, cũng không kẻ nào dám hỏi nhiều.
Đây chính là Tam đương gia, người chiếm vị trí thứ ba trong Nguyên sơn trại. Tiểu đạo sĩ kia thật sự rất chịu khó, thế nhưng hắn có chết hay không cũng không khiến đám đầu bếp này phải bận tâm nhiều. Ngoại trừ việc có chút tiếc rẻ một tên cu li ra, thì bọn chúng lại còn có chút hả hê nữa.
Từ Ngôn vẫn cứ ngồi cạnh đống lửa như cũ, mặc dù lửa lúc này đã tắt chỉ còn lại hai cột khói đen cuồn cuộn bay thẳng lên bầu trời đêm. Nghe thấy tiếng bước chân, Từ Ngôn bèn quay đầu nhìn lại, con ngươi sáng ngời dưới bầu trời đen lại đầy vẻ thâm thúy mà u tĩnh.
“Từ Ngôn, đã ăn uống gì chưa?”
Lô Hải cầm theo cương đao đột nhiên đầy thiện ý hỏi một câu, bước chân bước đến nhanh hơn. Đối phương vừa định trả lời thì cương đao của gã đã được giơ lên trên cao, thân đao mang theo một quầng sáng mờ mờ, được ánh trăng sáng phụ trợ tạo thành một vẻ trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng.
Phốc!
Đao phong nổi lên, Lô Hải hung hãn quát lớn: “Ăn rồi làm một con quỷ no bụng, còn không thì làm một con quỷ chết đói đi!”
Rạt rạt!
Một đao của võ giả Tiên Thiên hạ xuống, cái cọc Từ Ngôn ngồi lên bị chẻ ra làm hai nửa. Thân ảnh nho nhỏ của tiểu đạo sĩ lảo đảo hung hiểm tránh được một kích trí mạng.
Nhìn bộ dạng đầy chật vật của tiểu đạo sĩ, Lô Hải cười lớn bước tới gần, miệng chế giễu cười cợt: “Nước tiểu heo có thể làm thanh hỏa sao? Hôm nay lão tử đang nổi điên, ngươi mau tìm lấy một vạc nước tiểu heo cho ta tắm một cái. Không tìm được thì hôm nay người cũng đừng mong sống sót!”
“Được, được!” Từ Ngôn vừa chật vật lùi lại, vừa nói năng lộn xộn: “Trong chuồng có heo, có nhiều…nhiều heo. Có thể…có thể thu được rất nhiều!”
“Heo con bà ngươi!” Lô Hải giận dữ mắng chửi: “Đi chết đi!”
Một bước lao ra, Lô Hải cũng vừa vặn vung đao chém mạnh xuống. Lần này gã lại chém trúng một cái cây nhỏ cỡ bằng bắp đùi người. Một đao chém đứt ngang cả cây nhỏ này.
Năng lực của võ giả Tiên Thiên nhất mạch, có thể lấy một địch mười hoặc hai mươi người. Đến hai mươi tên ác phỉ Nguyên sơn trại lưỡi đao đều đã liếm máu có xông lên một lượt cũng không phải là đối thủ của loại võ giả Tiên Thiên như Lô Hải này, nên việc gã muốn giết một tên nhóc choai choai tay không tất sắt căn bản là một việc vô cùng dễ dàng.
Vốn chỉ là một việc tiện tay mà thôi. Lô Hải không nghĩ tới mình chém ra ba đao rồi mà đối phương vẫn tránh được. Đừng nhìn thấy tiểu đạo sĩ còn nhỏ, thế nhưng thân thể rất nhanh nhẹn, né trái tránh phải, trơn trượt không thua gì một con cá trạch.
"Có chút ý tứ, ha ha ha ha!"
Ba đao không trúng khiến sát tâm của Lô Hải nổi lên càng nồng đậm, bước chân càng lúc càng nhanh hơn.
Võ giả luyện thân thể, Tiên thiên thì luyện khí. Có thể thành công giải khai Nhất mạch trong Lục mạch thì Lô Hải cũng không phải là kẻ vũ phu tầm thường. Gã đã xuất toàn lực ra, có thể nói lực đạo gấp đôi một tên tráng hán bình thường bộc phát hết sức ra ngoài.
Nhìn thấy đã sắp sửa đuổi kịp Từ Ngôn, thì tiểu đạo sĩ trước mắt lại đột ngột nhảy thẳng qua hàng rào sau bức tường rồi chạy trốn lên núi, Lô Hải lập tức giận dữ.
“Được a tiểu tử, còn biết chạy. Để xem ngươi có thể chay trốn được không?”
Lô Hải chém ra một đao vào tường viện, sau đó nâng người nhảy lên nhanh chóng gắt gao đuổi theo phía sau.
Phía bãi đất trống đã được dọn sẵn một cái bàn gỗ lớn, tiếng xúc xắc vang lên, tiếng chửi mắng hòa cùng tiếng trầm trồ khen ngợi thành một tràng ồn ào.
Địa thế khu bếp núc so ra có cao hơn trong sơn trại một chút, cho nên khi đứng trên cọc gỗ tại nơi này có thể nhìn thấy được cả cổng lớn của sơn trại. Mãi gần đến nửa đêm, qua ánh đuốc phập phừng của cửa trại, bóng dáng lắc lư của Tam đương gia một mình rời núi được mười tên sơn phỉ nghênh đón vào trong sơn trại.
Món gà ăn mày chôn trong đống lửa đã chín. Nhìn thấy Lô Hải trở về, Từ Ngôn mới có được chút khẩu vị, bèn xé lấy cái đùi gà, ngồi trên cọc gỗ, bắt đầu cắn từng miếng từng miếng nuốt vào. Trong bụng hắn vẫn không ngừng thăm dò thêm mười mấy viên đá có hình dạng thuận tay cầm nhất.
Cũng đã sắp có người bị độc phát ra ngoài, trong khi Lô Hải trở về quá muộn, cho dù gã có ăn chút thịt dê nướng và đám đồ ăn thì ít nhất tới sáng, độc trên người gã mới phát tác. Khoảng thời gian đó chính là lúc Từ Ngôn đối mặt với nguy hiểm nhất.
Hắn còn muốn tiếp ứng Mai Tam Nương nữa. Hắn có thể bỏ đi, thể nhưng nếu bỏ đi thì tình cảnh Mai Tam Nương sẽ càng thêm nguy hiểm.
Một nữ nhân, không phải là đối thủ của lại võ giả Tiên Thiên như Lô Hải.
Không ai là kẻ ngốc. Với tâm cơ của Lô Hải, chỉ cần gã phát hiện trong đám người bị độc chết, chỉ có Mai Tam Nương còn sống thì tất nhiên sẽ đoán ra được kẻ đã hạ độc.
Từ Ngôn gặm lấy đùi gà, bắt đầu chuẩn bị một cuộc giao phong chính thức với võ giả Tiên Thiên. Hắn không cứu được nữ hài Triệu gia, cho nên lần này hắn cũng không muốn phải để Mai Tam Nương ở lại mảnh tử địa này.
Cho dù thế nào đi nữa, hắn cũng quyết định thử một lần. Nếu không, cái gai nhọn đâm trong tâm hắn sẽ vĩnh viễn không cách nào nhổ ra được.
Từ Ngôn đang suy tư, chuẩn bị xem có cách nào đối phó với Lô Hải thì vị Tam đương gia kia cũng đang suy nghĩ xem làm thế nào giết chết tên tiểu đạo sĩ đáng giận kia.
Lô Hải tiếp chuyện với Đại đương gia và Nhị đương gia, uống vài chén ở viện tử Đại đương gia, ăn hai ba miếng đồ ăn rồi trở về viện tử của mình. Bản thân gã không ăn thêm một chút nào nữa, cũng không đụng đến phần dê nướng của mình mà đem phân phát hết cho đám thủ hạ bên dưới.
Không phải Lô Hải nhìn ra trong đồ ăn có độc. Độc dược điều chế từ Câu Vẫn và Tinh Ngô Thảo vô sắc vô vị. Trừ phi là người hiểu biết rất cặn kẽ về dụng độc mới có thể phát hiện ra chút dấu vết, còn như một võ giả cấp Tiên Thiên hoàn toàn không thể nhận ra được.
Thật ra, căn bản là Lô Hải không đói.
Lô Hải rời núi nhằm vào Trung Thu để đi gặp tình nhân cũ của gã, cơm nước no nê rồi mới trở về Nguyên sơn trại.
Ngồi trong viện tử một lúc, nghĩ tới một phen điên loan đảo phượng lúc ban sáng, Lô Hải nhếch miệng, trên mặt có chút phiền chán.
Gã đã sinh lòng chán ghét ả tình nhân cũ kia rồi. Lúc này gã đang nghĩ tới những nữ tử xinh đẹp trẻ trung khác, nghĩ tới khuê nữ trong một gia đình giàu có hôm nay gặp trong thành, vị Cửu Đầu Xà này lập tức nhe răng cười một tiếng.
Thật ra gã vô cùng hợp ý với khuê nữ Triệu gia lần trước, đáng tiếc đã bị Nhị trại chủ nẫng tay trên cướp mất khiến gã hối hận không thôi. Lô Hải vốn ưa thích những hoàng hoa khuê nữ của các gia đình giàu có. Trước khi nương tựa ở Nguyên sơn trại, thanh danh bên trên giang hồ của Cửu Đầu Xà gã không hề tốt đẹp chút nào, chỉ riêng nữ tử đã có không dưới mười người bị gã lăng nhục chết rồi.
Giang hồ Đại Phổ lấy chính phái làm chủ, đám tà đạo chỉ như chuột chạy qua đường. Sự tình Lô Hải phạm phải, những bộ khoái quan binh bắt không được gã, nhưng gã lại không thể ngăn được cao thủ chính phái Đại Phổ, cho nên đành phải tha hương đi xa. Cuối cùng gã mới gia nhập Nguyên sơn trại, chiếm núi xưng vương.
Nhớ đến chuyện cũ đầy khí phách của mình, Lô Hải cảm thấy có một luồng lửa nóng cháy trong lòng. Trong lúc đầy phiền muộn, gã cầm trường đao lên đi ra khỏi viện tử, một mình chậm rãi đi thẳng về phía khu bếp núc phía sau.
Giết người, mới có thể khiến vị Cửu Đầu Xà này cảm thấy thoải mái được.
Từ lần trước Từ Ngôn thả cho Tiểu Hắc trư chạy mất, Lô Hải đã quyết định làm thịt hắn. Lúc đó có Mai Tam Nương ra mặt, Lô Hải đành phải bán cho trại chủ phu nhân chút ít thể diện. Thế nhưng ở Nguyên sơn trại này, thể diện của nữ nhân không phải là thứ gì đáng giá đấy.
Lúc này đám đầu bếp khu bếp núc đang cùng nhau ăn uống thả cửa. Bọn hắn là đám người bận rộn nên đến trễ nhất, tên nào tên nấy đều như con sói đói. Toàn bộ thịt dê nướng còn dư đều bị bọn hắn phân chia cho nhau, ăn uống như lũ quét, vô cùng sung sướng thỏa mãn.
"Ôi!!! Là Tam đương gia." Có người tinh mắt, nhanh chóng nhìn thấy Lô Hải đang đi tới đây bèn vội vàng nghênh đón, hỏi: “Tam đương gia có muốn ăn thêm chút gì không? Chỉ cần ngài phái người đến phân phó một câu là được, hà tất tự mình đến đây. Có câu nói thế này...à đúng rồi, là quân tử thì nên tránh xa nhà bếp, xa nhà bếp, hắc hắc…”
Tên Ngô đầu bếp đang ăn, vẫn còn bóng loáng mỡ màng khắp mồm miệng nhanh chóng đứng dậy, cười cười đoán hỏi ý đồ đến đây của vị Tam đương gia này.
“Tên tiểu đạo sĩ kia đâu?”
Lô Hải không để ý đến một đám đầu bếp, lạnh lùng hỏi một câu.
“Hắn đang bận việc đang ở phía sau kia a, còn chút việc lặt vặt chưa làm xong.” Một tên đầu bếp chỉ về phía đống lửa sau hậu viện.
“Các ngươi cứ việc ăn đi, ta tìm chút việc vui.”
Lô Hải cười lạnh một tiếng, bước đều chân tiến thẳng ra đống lửa ở hậu viện. Đám đầu bếp nhìn thấy Lô Hải cầm theo cương đao, không ai dám đi theo, cũng không kẻ nào dám hỏi nhiều.
Đây chính là Tam đương gia, người chiếm vị trí thứ ba trong Nguyên sơn trại. Tiểu đạo sĩ kia thật sự rất chịu khó, thế nhưng hắn có chết hay không cũng không khiến đám đầu bếp này phải bận tâm nhiều. Ngoại trừ việc có chút tiếc rẻ một tên cu li ra, thì bọn chúng lại còn có chút hả hê nữa.
Từ Ngôn vẫn cứ ngồi cạnh đống lửa như cũ, mặc dù lửa lúc này đã tắt chỉ còn lại hai cột khói đen cuồn cuộn bay thẳng lên bầu trời đêm. Nghe thấy tiếng bước chân, Từ Ngôn bèn quay đầu nhìn lại, con ngươi sáng ngời dưới bầu trời đen lại đầy vẻ thâm thúy mà u tĩnh.
“Từ Ngôn, đã ăn uống gì chưa?”
Lô Hải cầm theo cương đao đột nhiên đầy thiện ý hỏi một câu, bước chân bước đến nhanh hơn. Đối phương vừa định trả lời thì cương đao của gã đã được giơ lên trên cao, thân đao mang theo một quầng sáng mờ mờ, được ánh trăng sáng phụ trợ tạo thành một vẻ trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng.
Phốc!
Đao phong nổi lên, Lô Hải hung hãn quát lớn: “Ăn rồi làm một con quỷ no bụng, còn không thì làm một con quỷ chết đói đi!”
Rạt rạt!
Một đao của võ giả Tiên Thiên hạ xuống, cái cọc Từ Ngôn ngồi lên bị chẻ ra làm hai nửa. Thân ảnh nho nhỏ của tiểu đạo sĩ lảo đảo hung hiểm tránh được một kích trí mạng.
Nhìn bộ dạng đầy chật vật của tiểu đạo sĩ, Lô Hải cười lớn bước tới gần, miệng chế giễu cười cợt: “Nước tiểu heo có thể làm thanh hỏa sao? Hôm nay lão tử đang nổi điên, ngươi mau tìm lấy một vạc nước tiểu heo cho ta tắm một cái. Không tìm được thì hôm nay người cũng đừng mong sống sót!”
“Được, được!” Từ Ngôn vừa chật vật lùi lại, vừa nói năng lộn xộn: “Trong chuồng có heo, có nhiều…nhiều heo. Có thể…có thể thu được rất nhiều!”
“Heo con bà ngươi!” Lô Hải giận dữ mắng chửi: “Đi chết đi!”
Một bước lao ra, Lô Hải cũng vừa vặn vung đao chém mạnh xuống. Lần này gã lại chém trúng một cái cây nhỏ cỡ bằng bắp đùi người. Một đao chém đứt ngang cả cây nhỏ này.
Năng lực của võ giả Tiên Thiên nhất mạch, có thể lấy một địch mười hoặc hai mươi người. Đến hai mươi tên ác phỉ Nguyên sơn trại lưỡi đao đều đã liếm máu có xông lên một lượt cũng không phải là đối thủ của loại võ giả Tiên Thiên như Lô Hải này, nên việc gã muốn giết một tên nhóc choai choai tay không tất sắt căn bản là một việc vô cùng dễ dàng.
Vốn chỉ là một việc tiện tay mà thôi. Lô Hải không nghĩ tới mình chém ra ba đao rồi mà đối phương vẫn tránh được. Đừng nhìn thấy tiểu đạo sĩ còn nhỏ, thế nhưng thân thể rất nhanh nhẹn, né trái tránh phải, trơn trượt không thua gì một con cá trạch.
"Có chút ý tứ, ha ha ha ha!"
Ba đao không trúng khiến sát tâm của Lô Hải nổi lên càng nồng đậm, bước chân càng lúc càng nhanh hơn.
Võ giả luyện thân thể, Tiên thiên thì luyện khí. Có thể thành công giải khai Nhất mạch trong Lục mạch thì Lô Hải cũng không phải là kẻ vũ phu tầm thường. Gã đã xuất toàn lực ra, có thể nói lực đạo gấp đôi một tên tráng hán bình thường bộc phát hết sức ra ngoài.
Nhìn thấy đã sắp sửa đuổi kịp Từ Ngôn, thì tiểu đạo sĩ trước mắt lại đột ngột nhảy thẳng qua hàng rào sau bức tường rồi chạy trốn lên núi, Lô Hải lập tức giận dữ.
“Được a tiểu tử, còn biết chạy. Để xem ngươi có thể chay trốn được không?”
Lô Hải chém ra một đao vào tường viện, sau đó nâng người nhảy lên nhanh chóng gắt gao đuổi theo phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.