Nhất Ngôn Thông Thiên

Quyển 4 - Chương 401: Đệ tử Huyền Lục phong

Hắc Huyền

04/08/2018

Nói tới linh cụ, Từ Ngôn nhớ tới lúc ở phường thị dường như đã từng gặp loại công cụ này. Khi đó hắn không để ý, nhưng hôm nay mới biết được đó là công cụ được cải tạo từ pháp khí, chuyên môn dùng để làm việc đấy.

Các loại cuốc xẻng bình thường rất khó để đào vào đá nhưng linh cụ lại hỗ trợ rất tốt cho công việc này.

Trần Minh có một cái cuốc, y quơ quơ cánh tay, bắt đầu đào.

Trần Minh đào còn Từ Ngôn chỉ đứng một bên chờ. Hắn tìm một chỗ sạch sẽ, khoanh chân ngồi, nhìn Trần Minh đang đào núi đá trầm ngâm suy nghĩ.

Trước khi bước vào tông môn, Từ Ngôn không biết những linh thạch này cực kỳ khó khai thác. Nếu là đệ tử bình thường, không biết năm nào tháng nào mới có được một khoản linh thạch. Ngay cả một kiện pháp khí hạ phẩm, chỉ sợ phải tiết kiệm mấy tháng thậm chí hàng năm mới có thể đổi được.

Lúc này Từ Ngôn đã bắt đầu dần hiểu được chuyện tu luyện khó khăn.

Nguyên bản còn muốn chuẩn bị đổi lấy một kiện pháp khí phòng thân, sau đó xem xét chuyện có nên để lộ thân phận Tông sư của mình hay không. Đến hôm nay hắn xem ra phải rất lâu nữa mới kiếm được một kiện pháp khí.

Với thân phận Tông sư Lục Mạch, có thể trực tiếp trở thành đệ tử chân truyền. Hôm nay đã tránh được Tự Linh đường, bái nhập vào Linh Yến các, Từ Ngôn bắt đầu suy nghĩ tới việc công khai tu vi của mình, trở thành đệ tử chân truyền.

Trở thành đệ tử chân truyền chẳng những được phát linh thạch định kỳ, còn có trưởng lão Hư Đan tự mình truyền thụ, đãi ngộ so với với đệ tử bình thường tốt gấp hàng trăm lần, tốc độ tu luyện theo đó cũng tăng lên không ít. Ít nhất không cần vì một kiện pháp khí hạ phẩm mà đau khổ, tiều tụy.

Kỳ thật Từ Ngôn cũng không quá để ý tới chuyện được sư tôn dạy bảo, hay được là đệ tử chân truyền hay không. Chủ yếu hắn muốn mau chóng thoát ly thân phận đệ tử bình thường vẫn là vì tên hàng xóm xuất quỷ nhập thần Khương Đại kia.

Trong những ngày này, khi tinh luyện Hàn Lôi thạch, lúc nửa đêm, Từ Ngôn luôn mơ hồ như nghe được một loại âm thanh quái dị truyền tới từ bên cạnh. Âm thanh vô cùng mịt mờ, hơn nữa cực kỳ nhỏ, giống tiếng gầm nhẹ của cô hồn dã quỷ.

Nhớ tới Khương Đại, Từ Ngôn lần nữa hiện lên ba chữ Thiên Quỷ tông trong đầu, hàng mày cau lại, hỏi Trần Minh : “Nghe nói qua Thiên Quỷ tông chưa?”

Nhắc tới ba chữ Thiên Quỷ tông, Trần Minh thiếu chút nữa làm rơi cái cuốc, lau mồ hôi nói: “Thiên Quỷ tông là tà phái của Tề quốc, không thua gì Kim Tiền tông của chúng ta, chính là đối thủ một mất một còn.”

Quả nhiên là tông môn tà phái, Từ Ngôn nhẹ gật đầu, không hỏi nhiều nữa, lại đi vào trầm ngâm.

Nếu như Khương Đại là cường nhân của Thiên Quỷ tông, gã vào Kim Tiền tông tất nhiên phải có toan tính không nhỏ. Muốn giết người, hay vẫn là đoạt bảo đây?



Nhìn không thấu Khương Đại, bất quá Từ Ngôn có thể cảm nhận được đối phương cực kỳ nguy hiểm.

Hắn vẫn nên nhanh chóng hiện lộ thân phận Tông sư của bản thân, như vậy mới có thể rời xa tên Khương Đại kia. Cùng lắm thì mất đi túi trữ vật còn hơn là để bản thân rơi vào mối nguy hiểm đến tính mạng.

Lấy hay bỏ đối với Từ Ngôn không khó, nghĩ tới đây, hắn đã đưa ra được quyết định.

Bên trong Linh Yến các không có cừu gia của hắn. Trở thành đệ tử chân truyền rồi, mặc dù Hứa gia biết được sự hiện hữu của hắn cũng chưa chắc dám động vào hắn.

“Cuối năm là thời điểm tiến hành các trận thi đấu nhỏ, Từ ca, ngươi có muốn lên đài thể hiện bản lĩnh hay không?”

Trần Minh đào cả buổi mới móc được một khối Hàn Lôi thạch, đang rất cao hứng nên cũng nhiều lời hơn.

“Mỗi một năm các đại chi mạch trong tông môn đầu tiến hành thi đấu giữa các đệ tử. Kẻ đạt được một trong ba danh hiệu đứng đầu có thể tiến hành tu luyện trong linh nhãn một đoạn thời gian. Sau khi tu luyện trong linh nhãn đi ra, tu vi tăng lên nhiều. Thế nhưng cơ hội của chúng ta không lớn. Những đệ tử cũ đều có kinh nghiệm phong phú hơn, lại còn có pháp khí trong tay, tân đệ tử như chúng ta đừng mơ thắng được họ.”

“Trận đấu nhỏ giữa các chi mạch? Đệ tử chân truyền cũng tham dự sao.” Từ Ngôn hỏi: “Là mỗi một phân mạch của chi thi đấu với nhau hay là đệ tử cả tông môn cùng thi đấu? Linh nhãn lại là vật gì?”

“Các đại chi mạch tự hành tổ chức tỷ thí mỗi năm một lần, chỉ các đệ tử bình thường cùng chấp sự đệ tử được tham gia. Ba năm một lần mới là tất cả đệ tử của tông môn tham gia thi đấu, khi đó sẽ có đệ tử chân truyền, nghe nói ban thưởng phong phú đến mức làm cho chúng ta phải đỏ mắt.”

Trần Minh vừa đào lấy tảng đá vừa nói: “Linh nhãn là linh khí chi nhãn, nằm ở cấm địa của tông môn, nếu đi vào có thể thu nạp rất nhiều linh khí, cụ thể là cái dạng gì ta cũng không rõ lắm, nhưng chắc hẳn thập phần kỳ dị.”

Trần Minh cũng không hiễu rõ những bí mật che giấu của tông môn nhưng cũng được coi là hiểu biết hơn so với các đệ tự bình thường.

Hắn không muốn tham gia cái gọi là trận thi đấu nhỏ của chi mạch. Chỉ cần hắn để lộ tu vi đã đả thông Lục mạch, sẽ có các trưởng lão của Linh Yến các tới thu làm môn hạ.

“Tông Sư phá Lục mạch, hẳn là không nhiều lắm so với những đệ tử bình thường?” Để xác nhận suy nghĩ của mình, Từ Ngôn không đổi sắc hỏi một câu.

“Không phải là không nhiều mà là ít đến thương cảm.”

Trần Minh lau mồ hôi nói ra: “Đệ tử Tông sư chính là thiên tài, mặc dù vừa mới phá vỡ mạch thứ sáu, đều bị các trưởng lão tranh đoạt, hơn nữa trở thành đệ tử chân truyền. Thân phận đệ tử Tông sư chân truyền giống như hạc giữa bầy gà, cho dù là trưởng lão Hư Đan nhìn thấy cũng đầy hòa khí cả đấy.”

Trần Minh nói vậy khiến cho Từ Ngôn triệt để yên tâm, chuẩn bị tìm cơ hội công bố thân phận Tông sư của mình.



Khi hai người đang nói chuyện, từ khe núi khác truyền đến một tiếng kinh hô.

“Nơi đây quả thực có quá nhiều Hàn Lôi thạch, nhiều như vậy chúng ta làm sao mang về được?”

“Chỉ có Chu sư huynh mới có túi trữ vật. Chúng ta chỉ có thể vác trên lưng mang về.”

“May mắn, có pháp khí phi hành của Chu sư huynh, bằng không sẽ khiến chúng ta phải mệt chết a.”

Nhóm người Huyền Lục Phong dường như thu hoạch không tệ, đào ra không ít Hàn Lôi Thạch, chẳng qua không có túi trữ vật, nhất thời không cách nào đem toàn bộ về.

Không bao lâu, một cái thuyền gỗ hẹp dài bay lên trời, bên trên có bảy tám người, từng người ôm lấy từng khối Hàn Lôi thạch. Vị Chu Liêm sau khi đem túi trữ vật chứa đầy Hàn Lôi thạch về, chỉ có thể chở mấy người kia vòng về vài chuyến mới có thể chở toàn bộ Hàn Lôi thạch khai thác được kia về.

Bay đến không trung, Chu Liêm thấy được Trần Minh cùng Từ Ngôn ở phía xa, khẽ động chân, thuyền gỗ bay tới đỉnh đầu của hai người họ.

“Này, hai người các ngươi nhớ kỹ, Hàn Lôi thạch trong khe núi là của chúng ta đào lên, các người đừng có trộm đi.” Một tên tân đệ tử Huyền Lục Phong thăm dò lên tiếng.

“Bọn hắn dám sao?” Chu Liêm đứng ở đầu thuyền cười lạnh nói một tiếng. “Cho bọn hắn mười lá gan cũng không dám đụng đến đồ của bọn ta.”

Nói xong, Chu Liêm khống chế thuyền gỗ bay về phía xa, tốc độ thuyền gỗ không nhanh nhưng so với đi đường bằng cũng là nhanh hơn rất nhiều. Từ Ngôn suy đoán, cái thuyền gỗ kia vận chuyển người nhẹ như yến, cùng tốc độ phi hành của nó chắc tương đương hạ phẩm pháp khí phi hành.

Từ Ngôn thu hồi ánh mắt, cái thuyền gỗ kia chẳng qua là pháp khí phi hành hạ phẩm mà thôi, bởi vì so với Sơn Hà Đồ của hắn thì chậm hơn rất nhiều.

“Ai thèm trộm đồ của các ngươi.” Trần Minh thấy thuyền gỗ bay xa, hung hăng bổ một cuộc thật mạnh, nhỏ giọng nói: “Cũng không lưu lại một ai giữ đồ, nếu như bị mất đừng có oán ta.”

Rõ ràng muốn đem Trần Minh cùng Từ Ngôn, hai người ở lại làm canh cổng, người ta rời đi hết, không lưu lại một ai.

Trần Minh nói nhỏ, Từ Ngôn lại nhìn qua khe núi nhếch miệng cười.

Không cần phải mượn gan người khác, dùng đảm lượng của Từ Ngôn, đừng nói trộm mấy thứ đó, giết chết trăm ngàn người một lúc cũng không nháy mắt đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Ngôn Thông Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook