Quyển 4 - Chương 479: Đệ tử nô lệ
Hắc Huyền
17/10/2018
Hắn xuất pháp khí ra đe dọa nhưng cũng không nghĩ có thể khiến đối phương nói thật như vậy.
Trong Thiên Điện này không có bao nhiêu người, Từ Ngôn nhìn quanh rồi cúi người, nói thật khẽ: "Có phải bất luận dã thú gì ngươi cũng có thể cảm giác được?"
Nữ tử đầu trọc kinh hoảng gật gật đầu. Như thể quả thật đệ tử nô lệ như nàng ta đây có bị giết chết, thật sự không có người hỏi đến.
"Ngươi có thể khống chế mấy loại trùng được không? Ví dụ như dẫn xuất chúng ra khỏi huyệt động?"
Từ Ngôn thầm dâng lên một tia hi vọng bèn hỏi. Nếu như đối phương có thể khống chế được loại trùng, có lẽ sẽ trục xuất được quái trùng bên trong giải độc đan ra ngoài.
Nữ tử đầu trọc nghe được câu này, ánh mắt khẽ giật giật, rồi dứt khoát lắc đầu.
Nàng phát giác được mục đích của đối phương cực kỳ nguy hiểm. Có lẽ bị phân đến Sa lao sẽ bị những đệ tử nô lệ khác chà đạp, thế nhưng giúp đỡ một tên đệ tử lạ lẫm dẫn dụ loại trùng nào đó ra thì cầm chắc chỉ một đường chết.
Từ Ngôn có chút thất vọng, lại nhìn thấy trong mắt đối phương như đang trốn tránh, bèn nói: "Giúp ta một chuyện, ta giúp ngươi miễn tai ương ở Sa lao." Cuối cùng Từ Ngôn nói ra một câu. Nếu như đối phương cự tuyệt thì hắn cũng đành phải tìm cách khác vậy.
"Nói phải giữ lời."
Nữ tử đầu trọc nghe được miễn đi tai ương ở Sa lao lập tức do dự, nàng ta nhìn nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn như sợ đối phương đổi ý.
Từ Ngôn khẽ sững sờ, rồi nói: "Quả nhiên ngươi có thể không chế được tiểu thú. Với năng lực thế kia, sao phải lâm vào tình trạng này?"
"Ta vốn là đệ tử hạch tâm, phạm vào môn quy nên bị phạt làm nô lệ." Nữ tử đầu trọc cắn răng, nói ra chân tướng.
"Ta dùng tích góp cuối cùng đổi lấy phần nhiềm vụ lao dịch ở Tàng Thư điện. Vốn nhằm tránh bị nhốt ở Sa lao. Không nghĩ tới mới được một năm, gia hỏa thu chỗ tốt của ta bị chuyển đi mất, đành phải mặc người chém giết. Ngươi giúp ta lần này, ta sẽ giúp ngươi."
"Một lời đã định."
Từ Ngôn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, hỏi ra được tên đối phương là Lâm Vũ, bèn nói: "Ngày mai ta sẽ đến Sa lao kiếm ngươi đi ra ngoài."
Đã sắp tối, tên đệ tử trung niên lúc nãy lại xuất hiện ở phía xa. Từ Ngôn không nhiều lời, đi ra khỏi Thiên Điện. Về phần làm sao cứu nữ tử đầu trọc ra thì Từ Ngôn vẫn còn chưa có cách nào, đành phải nghe ngóng một phen đã.
Phỉ lão tam đã sớm không thấy tăm hơi, Từ Ngôn không định tìm gã mà đi thẳng ra khỏi đại điện.
Trước cửa Tàng Thư điện vẫn có rất nhiều đệ tử ra vào. Từ Ngôn khẽ chau đôi mày kiếm, một đường đầy tâm sự nặng nề đi thẳng về nơi cư trú. Khi hắn đi ra tới quảng trường trước cửa Tàng Thư điện, chợt có một ánh mắt kinh ngạc bỗng xẹt qua người hắn.
Từ Ngôn lại không biết đang có người nhìn về phía mình, bước chân gấp gáp nhanh chóng rời khỏi phạm vi Tàng Thư điện.
"Thập thất Thái Bảo... Từ Ngôn!"
Ở phía bên kia quảng trường gần đại điện, có một đệ tử trung niên mày rậm mắt sâu, thân hình cao gầy kinh ngạc tự lẩm bẩm. Sau đó trong mắt y nổi lên sát ý lạnh như băng. Không lâu lắm, một đệ tử trung niên vóc dáng thấp bé, diện mạo rất bình thường từ trong đại điện đi ra, đứng cạnh đối phương.
"Đi thôi, đã lấy được kiếm quyết rồi. Cất kỹ như vậy báo hại ta phải tìm cả buổi mới ra." Rõ ràng tên đệ tử trung niên vóc dáng thấp bé kia lại có thân phận đệ tử hạch tâm, lúc này trong tay gã có thêm một cái thẻ tre.
"Kim Sơn, đoán xem ta vừa thấy kẻ nào?" Đệ tử cao gầy kia nở nụ cười quái dị, âm lãnh hỏi.
"Nhìn thấy ai? Bạch Dương ngươi đừng hòng thừa nước đục thả câu, mau nói xem." Tên đệ tử trung niên tên Kim Sơn nhíu mày thúc dục đối phương.
"Thập thất Thái Bảo." Dáng tươi cười của Bạch Dương lạnh dần.
"Thập thất Thái Bảo?" Kim Sơn sững sờ trong chốc lát, chợt nói: "Là tên nghĩa tử thứ mười bảy của Thiên Ưng sao? Không phải hắn ở rể Bàng gia bên Đại Phổ rồi hả? Làm sao lại đến Thiên Quỷ tông?"
Bạch Dương và Kim Sơn, chính là hai vị hộ pháp của là Quỷ Vương môn.
"Đúng vậy a, làm sao hắn lại ở Thiên Quỷ tông kia chứ? Với thân phận là con tin mà còn bỏ trốn được, tên thập thất Thái Bảo kia cũng không đơn giản đâu."
"Một năm qua không hề có tin tức gì của Thanh Vũ và Ô bà bà, chẳng lẽ đã bị hắn trừ khử cả rồi? Đến độc Ô Anh thảo còn không giết được hắn, là tìm được giải dược sao?"
"Ai biết được, có lẽ hắn quả thật đã tìm được giải dược. Chẳng qua nếu đã đến Thiên Quỷ tông thì khó có thể rời đi được rồi. Nếu Thiên Ưng biết được cừu gia rõ ràng lại đang ở trong tông môn, nhất định sẽ rất cao hứng đấy."
"Ta đây sẽ trở về Quỷ Vương môn một chuyến báo cho Thiên Ưng biết. Thù hận giết con nên để cho chính tay Thiên Ưng trả lại mới được?"
"Ngươi đi đi, ta sẽ phái người canh chừng hắn. Lần này chính hắn tự xông vào đầm rồng hang hổ chẳng trách ai được?"
Liên tiếp không ngừng có phiền toái khó giải kéo đến khiến Từ Ngôn phải mệt mỏi đối phó. Cho nên hắn không biết rằng mình vừa bị hai người quen nhận ra, hơn nữa hai kẻ này còn là đệ tử hạch tâm chân chính ở Thiên Quỷ tông.
Vừa trở lại khu Tây, Phỉ lão tam đang chờ trên quảng trường lập tức bu lấy hắn. Đêm nay Độc Nhãn Long muốn mở tiệc chiêu đãi Từ Ngôn, không đủ người sao được. Dù sao lão đại thì phải có uy phong của lão đại mới được.
Không để Phỉ lão tam kéo thủ hạ đến, Từ Ngôn đã kéo gã qua một bên hỏi: "Sa lao là nơi nào?"
Nghe nói đến Sa lao, Phỉ lão tam lập tức co rụt cổ lại.
"Là nơi giam giữ đệ tử nô lệ. Có một nhà giam lớn dưới lòng sa mạc, ngày nào cũng có người chết, tối tối lại nghe thấy đầy rẫy quỷ khóc."
Phỉ lão tam nơm nớp lo sợ trả lời, rõ ràng Sa lao kia không phải nơi tốt lành gì.
"Vì sao còn có đệ tử nô lệ không ở trong Sa lao mà bị phân công đến nơi khác?" Từ Ngôn lại hỏi.
"Bị phân đến Sa lao cơ bản đều là chờ chết cả, phải trở thành mồi nhử hấp dẫn Yêu vật, hoặc làm đá dò đường chết thay trong mấy hiểm địa, cũng có khả năng trở thành thức ăn cho mấy Yêu thú được nuôi trong tông môn... Dù sao đã vào đến Sa lao rồi thì nhất định sẽ phải chết. Đương nhiên cũng có đệ tử nô lệ bị phân đến các nơi khác làm việc tay chân. Ngay cả khu Tây chúng ta cũng có đệ tử nô lệ đấy, trong khu nhà bếp thường hay chiêu nạp. Loại đệ tử nô lệ muốn làm việc tay chân bên ngoài này đều phải nộp chút ít lợi ích, bằng không sẽ bị phán là nô lệ, bị ném vào trong Sa lao ngay."
Quả nhiên, Phỉ lão tam giảng giải không khác với Từ Ngôn suy nghĩ nhiều lắm.
"Làm sao mới miễn phần tai ương cho tên đệ tử nô lệ hả?" Từ Ngôn nhíu mày hỏi.
"Một ngàn linh thạch. Có ít nhất một ngàn linh thạch thì một đệ tử nô lệ mới thoát khỏi Sa lao." Phỉ lão tam gần như cắn răng mới nói ra được con số một ngàn linh thạch khổng lồ này.
"Chưởng quản Sa lao là một vị quỷ sứ đại nhân có ánh mắt cao hơn trưởng lão Hư Đan bình thường nhiều. Không có một ngàn linh thạch đừng nghĩ lấy được người khỏi tay lão."
Phỉ lão tam nhìn nhìn Từ Ngôn, nhỏ giọng hỏi: "Từ gia, chẳng lẽ ngài có một vị bằng hữu nào bị phán thành đệ tử nô lệ hả? Cái này có hơi phiền toái a, là một ngàn linh thạch a, đặt trong mặt trưởng lão bình thường cũng là một con số rất lớn chứ đừng nói loại đệ tử bình thường chúng ta, căn bản không xuất ra nổi a."
Từ Ngôn cũng nghĩ tới quy củ dùng chỗ tốt chuộc người, không nghĩ tới lại phải cần con số khổng lồ như vậy. Dù là hắn cũng không có đủ một ngàn linh thạch trong trong túi trữ vật, tổng cộng chỉ chừng sáu trăm là cùng.
Nếu như ngày mai không thể cứu Lâm Vũ ra được, đến khi nàng ta bị đám đầy tớ khác trong Sa lao giày vò đến sống dở chết dở thì coi như cứu ra khỏi đó cũng thành phế nhân rồi.
Đè nén lo lắng trong lòng xuống, ánh mắt Từ Ngôn chợt khẽ động.
Linh thạch không đủ sao? Tìm người gom góp vào là được.
"Nếu như đưa ngươi một ngàn linh thạch, có thể chuộc một tên đệ tử nô lệ ra khỏi Sa lao, an bài tại khu Tây hay không?" Từ Ngôn hỏi.
"Có thể! Ta có quen biết một gia hỏa trông coi Sa lao, có thể nói qua hắn được. Có điều phải trích ra cho hắn chút ít chỗ tốt."
Phỉ lão tam do dự một chút, nói: "Chỉ cần Từ gia chuẩn bị một ngàn linh thạch là đủ rồi, về phần chỗ tốt trích ra kia để ta xử là được, không tốn bao nhiêu linh thạch đâu."
Không nghĩ tới Phỉ lão tam lại rộng lượng như vậy, Từ Ngôn khẽ kinh ngạc, sau đó cười nhạt một tiếng, nói: "Việc này không gấp, trước tiên chúng ta đi dự tiệc đã. Ăn uống no say rồi hãy nói tiếp."
Trong Thiên Điện này không có bao nhiêu người, Từ Ngôn nhìn quanh rồi cúi người, nói thật khẽ: "Có phải bất luận dã thú gì ngươi cũng có thể cảm giác được?"
Nữ tử đầu trọc kinh hoảng gật gật đầu. Như thể quả thật đệ tử nô lệ như nàng ta đây có bị giết chết, thật sự không có người hỏi đến.
"Ngươi có thể khống chế mấy loại trùng được không? Ví dụ như dẫn xuất chúng ra khỏi huyệt động?"
Từ Ngôn thầm dâng lên một tia hi vọng bèn hỏi. Nếu như đối phương có thể khống chế được loại trùng, có lẽ sẽ trục xuất được quái trùng bên trong giải độc đan ra ngoài.
Nữ tử đầu trọc nghe được câu này, ánh mắt khẽ giật giật, rồi dứt khoát lắc đầu.
Nàng phát giác được mục đích của đối phương cực kỳ nguy hiểm. Có lẽ bị phân đến Sa lao sẽ bị những đệ tử nô lệ khác chà đạp, thế nhưng giúp đỡ một tên đệ tử lạ lẫm dẫn dụ loại trùng nào đó ra thì cầm chắc chỉ một đường chết.
Từ Ngôn có chút thất vọng, lại nhìn thấy trong mắt đối phương như đang trốn tránh, bèn nói: "Giúp ta một chuyện, ta giúp ngươi miễn tai ương ở Sa lao." Cuối cùng Từ Ngôn nói ra một câu. Nếu như đối phương cự tuyệt thì hắn cũng đành phải tìm cách khác vậy.
"Nói phải giữ lời."
Nữ tử đầu trọc nghe được miễn đi tai ương ở Sa lao lập tức do dự, nàng ta nhìn nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn như sợ đối phương đổi ý.
Từ Ngôn khẽ sững sờ, rồi nói: "Quả nhiên ngươi có thể không chế được tiểu thú. Với năng lực thế kia, sao phải lâm vào tình trạng này?"
"Ta vốn là đệ tử hạch tâm, phạm vào môn quy nên bị phạt làm nô lệ." Nữ tử đầu trọc cắn răng, nói ra chân tướng.
"Ta dùng tích góp cuối cùng đổi lấy phần nhiềm vụ lao dịch ở Tàng Thư điện. Vốn nhằm tránh bị nhốt ở Sa lao. Không nghĩ tới mới được một năm, gia hỏa thu chỗ tốt của ta bị chuyển đi mất, đành phải mặc người chém giết. Ngươi giúp ta lần này, ta sẽ giúp ngươi."
"Một lời đã định."
Từ Ngôn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, hỏi ra được tên đối phương là Lâm Vũ, bèn nói: "Ngày mai ta sẽ đến Sa lao kiếm ngươi đi ra ngoài."
Đã sắp tối, tên đệ tử trung niên lúc nãy lại xuất hiện ở phía xa. Từ Ngôn không nhiều lời, đi ra khỏi Thiên Điện. Về phần làm sao cứu nữ tử đầu trọc ra thì Từ Ngôn vẫn còn chưa có cách nào, đành phải nghe ngóng một phen đã.
Phỉ lão tam đã sớm không thấy tăm hơi, Từ Ngôn không định tìm gã mà đi thẳng ra khỏi đại điện.
Trước cửa Tàng Thư điện vẫn có rất nhiều đệ tử ra vào. Từ Ngôn khẽ chau đôi mày kiếm, một đường đầy tâm sự nặng nề đi thẳng về nơi cư trú. Khi hắn đi ra tới quảng trường trước cửa Tàng Thư điện, chợt có một ánh mắt kinh ngạc bỗng xẹt qua người hắn.
Từ Ngôn lại không biết đang có người nhìn về phía mình, bước chân gấp gáp nhanh chóng rời khỏi phạm vi Tàng Thư điện.
"Thập thất Thái Bảo... Từ Ngôn!"
Ở phía bên kia quảng trường gần đại điện, có một đệ tử trung niên mày rậm mắt sâu, thân hình cao gầy kinh ngạc tự lẩm bẩm. Sau đó trong mắt y nổi lên sát ý lạnh như băng. Không lâu lắm, một đệ tử trung niên vóc dáng thấp bé, diện mạo rất bình thường từ trong đại điện đi ra, đứng cạnh đối phương.
"Đi thôi, đã lấy được kiếm quyết rồi. Cất kỹ như vậy báo hại ta phải tìm cả buổi mới ra." Rõ ràng tên đệ tử trung niên vóc dáng thấp bé kia lại có thân phận đệ tử hạch tâm, lúc này trong tay gã có thêm một cái thẻ tre.
"Kim Sơn, đoán xem ta vừa thấy kẻ nào?" Đệ tử cao gầy kia nở nụ cười quái dị, âm lãnh hỏi.
"Nhìn thấy ai? Bạch Dương ngươi đừng hòng thừa nước đục thả câu, mau nói xem." Tên đệ tử trung niên tên Kim Sơn nhíu mày thúc dục đối phương.
"Thập thất Thái Bảo." Dáng tươi cười của Bạch Dương lạnh dần.
"Thập thất Thái Bảo?" Kim Sơn sững sờ trong chốc lát, chợt nói: "Là tên nghĩa tử thứ mười bảy của Thiên Ưng sao? Không phải hắn ở rể Bàng gia bên Đại Phổ rồi hả? Làm sao lại đến Thiên Quỷ tông?"
Bạch Dương và Kim Sơn, chính là hai vị hộ pháp của là Quỷ Vương môn.
"Đúng vậy a, làm sao hắn lại ở Thiên Quỷ tông kia chứ? Với thân phận là con tin mà còn bỏ trốn được, tên thập thất Thái Bảo kia cũng không đơn giản đâu."
"Một năm qua không hề có tin tức gì của Thanh Vũ và Ô bà bà, chẳng lẽ đã bị hắn trừ khử cả rồi? Đến độc Ô Anh thảo còn không giết được hắn, là tìm được giải dược sao?"
"Ai biết được, có lẽ hắn quả thật đã tìm được giải dược. Chẳng qua nếu đã đến Thiên Quỷ tông thì khó có thể rời đi được rồi. Nếu Thiên Ưng biết được cừu gia rõ ràng lại đang ở trong tông môn, nhất định sẽ rất cao hứng đấy."
"Ta đây sẽ trở về Quỷ Vương môn một chuyến báo cho Thiên Ưng biết. Thù hận giết con nên để cho chính tay Thiên Ưng trả lại mới được?"
"Ngươi đi đi, ta sẽ phái người canh chừng hắn. Lần này chính hắn tự xông vào đầm rồng hang hổ chẳng trách ai được?"
Liên tiếp không ngừng có phiền toái khó giải kéo đến khiến Từ Ngôn phải mệt mỏi đối phó. Cho nên hắn không biết rằng mình vừa bị hai người quen nhận ra, hơn nữa hai kẻ này còn là đệ tử hạch tâm chân chính ở Thiên Quỷ tông.
Vừa trở lại khu Tây, Phỉ lão tam đang chờ trên quảng trường lập tức bu lấy hắn. Đêm nay Độc Nhãn Long muốn mở tiệc chiêu đãi Từ Ngôn, không đủ người sao được. Dù sao lão đại thì phải có uy phong của lão đại mới được.
Không để Phỉ lão tam kéo thủ hạ đến, Từ Ngôn đã kéo gã qua một bên hỏi: "Sa lao là nơi nào?"
Nghe nói đến Sa lao, Phỉ lão tam lập tức co rụt cổ lại.
"Là nơi giam giữ đệ tử nô lệ. Có một nhà giam lớn dưới lòng sa mạc, ngày nào cũng có người chết, tối tối lại nghe thấy đầy rẫy quỷ khóc."
Phỉ lão tam nơm nớp lo sợ trả lời, rõ ràng Sa lao kia không phải nơi tốt lành gì.
"Vì sao còn có đệ tử nô lệ không ở trong Sa lao mà bị phân công đến nơi khác?" Từ Ngôn lại hỏi.
"Bị phân đến Sa lao cơ bản đều là chờ chết cả, phải trở thành mồi nhử hấp dẫn Yêu vật, hoặc làm đá dò đường chết thay trong mấy hiểm địa, cũng có khả năng trở thành thức ăn cho mấy Yêu thú được nuôi trong tông môn... Dù sao đã vào đến Sa lao rồi thì nhất định sẽ phải chết. Đương nhiên cũng có đệ tử nô lệ bị phân đến các nơi khác làm việc tay chân. Ngay cả khu Tây chúng ta cũng có đệ tử nô lệ đấy, trong khu nhà bếp thường hay chiêu nạp. Loại đệ tử nô lệ muốn làm việc tay chân bên ngoài này đều phải nộp chút ít lợi ích, bằng không sẽ bị phán là nô lệ, bị ném vào trong Sa lao ngay."
Quả nhiên, Phỉ lão tam giảng giải không khác với Từ Ngôn suy nghĩ nhiều lắm.
"Làm sao mới miễn phần tai ương cho tên đệ tử nô lệ hả?" Từ Ngôn nhíu mày hỏi.
"Một ngàn linh thạch. Có ít nhất một ngàn linh thạch thì một đệ tử nô lệ mới thoát khỏi Sa lao." Phỉ lão tam gần như cắn răng mới nói ra được con số một ngàn linh thạch khổng lồ này.
"Chưởng quản Sa lao là một vị quỷ sứ đại nhân có ánh mắt cao hơn trưởng lão Hư Đan bình thường nhiều. Không có một ngàn linh thạch đừng nghĩ lấy được người khỏi tay lão."
Phỉ lão tam nhìn nhìn Từ Ngôn, nhỏ giọng hỏi: "Từ gia, chẳng lẽ ngài có một vị bằng hữu nào bị phán thành đệ tử nô lệ hả? Cái này có hơi phiền toái a, là một ngàn linh thạch a, đặt trong mặt trưởng lão bình thường cũng là một con số rất lớn chứ đừng nói loại đệ tử bình thường chúng ta, căn bản không xuất ra nổi a."
Từ Ngôn cũng nghĩ tới quy củ dùng chỗ tốt chuộc người, không nghĩ tới lại phải cần con số khổng lồ như vậy. Dù là hắn cũng không có đủ một ngàn linh thạch trong trong túi trữ vật, tổng cộng chỉ chừng sáu trăm là cùng.
Nếu như ngày mai không thể cứu Lâm Vũ ra được, đến khi nàng ta bị đám đầy tớ khác trong Sa lao giày vò đến sống dở chết dở thì coi như cứu ra khỏi đó cũng thành phế nhân rồi.
Đè nén lo lắng trong lòng xuống, ánh mắt Từ Ngôn chợt khẽ động.
Linh thạch không đủ sao? Tìm người gom góp vào là được.
"Nếu như đưa ngươi một ngàn linh thạch, có thể chuộc một tên đệ tử nô lệ ra khỏi Sa lao, an bài tại khu Tây hay không?" Từ Ngôn hỏi.
"Có thể! Ta có quen biết một gia hỏa trông coi Sa lao, có thể nói qua hắn được. Có điều phải trích ra cho hắn chút ít chỗ tốt."
Phỉ lão tam do dự một chút, nói: "Chỉ cần Từ gia chuẩn bị một ngàn linh thạch là đủ rồi, về phần chỗ tốt trích ra kia để ta xử là được, không tốn bao nhiêu linh thạch đâu."
Không nghĩ tới Phỉ lão tam lại rộng lượng như vậy, Từ Ngôn khẽ kinh ngạc, sau đó cười nhạt một tiếng, nói: "Việc này không gấp, trước tiên chúng ta đi dự tiệc đã. Ăn uống no say rồi hãy nói tiếp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.