Quyển 4 - Chương 724: Gặp lại Vô Trí
Hắc Huyền
21/09/2019
Mặt đất ngay chỗ chân núi Đà Phong sụp xuống, một
con lạc đà lông xám cao tới hơn ba trượng đang chậm rãi nhấc cái móng
trước to như miệng giếng lên.
Một cước của Đại yêu đã giẫm sụp cả cái hang mà Hải Đại Kiềm mới đào ra, chặn đứng đường lui của Từ Ngôn.
"Dám đào hang vào trong núi Đà Phong, ngươi muốn chết!"
Bộ móng cực lớn lại giẫm xuống, nhưng đã bị Giao Nha đánh bay đi.
Từ Ngôn nhảy ra khỏi hố, tay phải nhoáng lên, pháp thuật ngưng tụ Phần Hỏa thương gào thét mà ra. Ngay sau đó, ánh sét chớp động, lôi mâu không thua gì Phần Hỏa thương cũng đồng thời đánh ra.
Ánh lửa và lôi điện nổ tung ngay trên người Mao Đà cao lớn. Đại yêu này chỉ đạp đạp lùi về phía sau, bộ lông xám trên thân dâng lên khí tức kỳ dị ngăn cản lấy lực lượng lôi hỏa.
Lông dài quét đất của Mao Đà nhất tộc lợi hại nhất là ở mặt phòng ngự, tuy nhìn rất bình thường nhưng lại cực kỳ dẻo dai.
Tránh được Đại yêu Mao Đà, Từ Ngôn quét mắt xuyên qua tấm mặt nạ nhìn về căn nhà gỗ trên đỉnh núi bên phải. Cả người thúc giục phong độn trở nên mơ hồ, ngay lập tức thoát ra ngoài hơn trăm dặm. Sau đó cả người hắn lại lóe lên, tiếp tục thi triển phong độn đi mất.
Vừa mới giao thủ, Từ Ngôn đã lập tức lựa chọn rút đi, không phải vì hắn e ngại Mao Đà mà là vì mắt trái đã nhìn thấy được một bóng người.
Người nọ vừa đi ra khỏi gian phòng lớn trên đỉnh núi, là một lão già đầu trọc, diện mạo hòa ái nhưng thực tế lại vô cùng ác độc. Chính là một vị cố nhân của Từ Ngôn, yêu tăng Vô Trí!
Vừa nhìn thấy Vô Trí, Từ Ngôn lập tức hiểu ra vì sao Thiên Trọng mộc trong lòng núi lại trải đầy đồ đằng Man tộc.
Yêu tăng kia rõ ràng đã băng qua Thông Thiên hà, đi tới Thiên Bắc!
Vô Trí ít nhất phải có tu vi Nguyên Anh, lại thêm Đại yêu Mao Đà, hôm nay Từ Ngôn tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ, rút đi mới là thượng sách.
Tốc độ phong độn quá nhanh, Từ Ngôn lại bỏ đi đầy dứt khoát, cho nên Đại yêu Mao Đà có muốn cũng không đuổi theo kịp. Con lạc đà cực lớn này nổi giận rống lên rung trời, móng lớn đạp loạn cả lên. Mặt đất bởi thế mà rung lắc không thôi, Thiên Trọng quả trên núi Đà Phong đùng đùng rơi rụng.
"Hắn là ai, dám đánh chủ ý lên núi Đà Phong. E rằng có địa vị không thấp."
Lão già lúc nãy vẫn còn ở đỉnh núi, chẳng rõ lúc nào đã xuất hiện ở bên người Mao Đà. Lão nâng bàn tay lớn lên vỗ vỗ vào lạc đà, như thể đang dỗ dành thủ hạ đang lên cơn phẫn nộ.
Dưới vài cái vỗ của Vô Trí, Mao Đà nhanh chóng bình tĩnh lại, đầu khẽ cúi xuống, phát ra giọng nói nặng nề: "Hẳn là Quỷ Diện, Minh chủ Trảm Yêu Minh làm loạn Ngũ địa. Thủ đoạn của hắn rất cao minh, không dễ đối phó."
"Quỷ Diện?" Vô Trí đưa mắt nhìn xa xa, quay người đi về phía đỉnh núi, nói: "Tiếp tục tìm kiếm người kia, bất kể giá nào."
Mao Đà cao lớn cúi đầu đồng ý, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng Vô Trí đầy kiêng kị.
Rất nhanh, trước mắt nọ hiện ra một gương mặt nhân tộc. Kẻ này hết sức trẻ tuổi, dung mạo thanh tú, khóe miệng còn mỉm cười đầy chất phác.
Đó là nhiệm vụ của Đà tộc mà chủ nhân đã giao cho, tìm được Nhân tộc còn trẻ tuổi kia. Mà vị tu sĩ trẻ tuổi kia, chính là Từ Ngôn!
"Lão yêu quái Vô Trí kia đã hàng phục núi Đà Phong?"
Khống chế pháp bảo đi xa khỏi núi Đà Phong rồi, ánh mắt Từ Ngôn vẫn còn âm trầm.
"Man tộc lại định gây thêm chuyện gì đây? Thiên Bắc đều là Yêu tộc, chúng được chỗ tốt gì chứ..."
Hắn không nhìn thấu được dụng ý của Vô Trí, chẳng qua hắn cũng không muốn để Vô Trí nhận ra mình. Tên yêu tăng u ám đấy không chừng lại có liên quan tới cấm chế trong Thiên Hà vịnh. Dù sao Tuyết Sơn Man tộc cũng nằm ngay trên Thiên Hà vịnh kia mà.
Đi khỏi núi Đà Phong rồi, Từ Ngôn bèn quay trở về khu vực Quy Nguyên tông, tìm một nơi vắng vẻ xuất ra Thiên Cơ phủ.
Trước khi bế quan, Từ Ngôn còn tìm lấy hai con Yêu linh gần đó, chém giết chúng rồi thu lấy hai luyện hồn Yêu linh. Hắn để luyện hồn ở lại ngoài động phủ canh cổng, mới bắt đầu tiến vào bế quan.
Hành động của Man tộc khiến Từ Ngôn nghĩ mãi không thông, tuy nhiên hắn lại không lo lắng gì nhiều.
Nếu như Vô Trí có thể đảo loạn hai nước Tề Phổ ở Thiên Nam, thì cũng nên quấy khắp Yêu tộc Thiên Bắc mới phải. Tốt nhất là Man tộc đi khiêu chiến với các lộ Đại yêu, khiêu chiến với mấy Yêu vương cường đại kia đi.
"Bên trong Thiên Hà vịnh rốt cục có ẩn giấu thứ gì? Chủ nhân của Tuyết Sơn Man tộc là ai? Mặt khác, nửa thẻ tre còn lại có manh mối gì hay không đây..."
Từ Ngôn lâm vào trầm tư, rồi bắt đầu vận chuyển Ích Vân quyết, yên lặng tu luyện.
Dù cho là Man tộc, hay là Thiên Hà vịnh, hay có là Nhân Yêu hai tộc vẫn còn quá nhiều mê hoặc và cơ mật chưa hiểu được... Thì thực lực không đủ cường đại, sẽ vĩnh viễn không thể giải đáp được, mà địch nhân ẩn thân trong bóng tối kia càng vĩnh viễn bất bại.
"Nguyên Anh..."
Bên trong Thiên Cơ phủ yên tĩnh vang lên một tiếng thở dài tràn ngập mong chờ, lại chứa đầy bất đắc dĩ.
Lại thêm một năm tĩnh tu trôi qua, tu vi của Từ Ngôn lại tinh tiến thêm vài phần, pháp thuật Ngũ Hành cũng càng thêm tinh thâm. Ngoài lôi hỏa, hắn còn biết thêm ba loại pháp thuật Thủy, Mộc, Thổ nữa.
Ai nấy đều biết Quỷ Diện của Trảm Yêu Minh tinh thông pháp thuật Lôi Hỏa. Cho nên muốn trong Thần Mộc hạp không xảy ra sơ hở, tốt nhất vẫn nên hạn chế dùng pháp thuật Lôi Hỏa thì hơn.
Lời Xích Nguyên nói tuyệt không nên tin tưởng nhiều. Bởi nếu là Linh Lung quả bình thường, sẽ không có chuyện ngay cả mai rùa bản thể của mình mà Xích Nguyên còn cho hắn mượn được. Từ Ngôn xem ra, lần tranh đấu Thần Mộc hạp này có liên quan rất lớn đến cực phẩm Linh Lung quả xuất hiện trong Thần Mộc hạp.
Vì phần sau tấm thẻ tre của cổ tu Đại Nho, dù Từ Ngôn nhìn ra được chuyến này nguy hiểm trùng trùng, hắn cũng đi vào Thần Mộc hạp một chuyến. Có thể cởi bỏ bí ẩn của Kim Đan và Thông Thiên hà thì mạo hiểm một lần vẫn đáng giá.
Khổ tu một năm, Từ Ngôn bèn ngừng tâm pháp lại.
Bế quan một năm, không chỉ có tu vi hắn tăng trưởng, râu tóc của hắn cũng dài thườn thượt.
Dùng là tu sĩ hay là là phàm nhân, chỉ cần là nam nhân thì tất sẽ mọc râu dài. Có điều với tu hành giả thì chỉ cần một đạo linh lực là đủ khiến chòm râu biến mất, đơn giản hơn bình thường nhiều.
Từ Ngôn không đụng tới râu ria của mình. Không những thế hắn còn đổi sang một thân mặc áo dài màu lam, lưng đeo ngọc bội. Nhìn qua không khác gì một lão viên ngoại bao nhiêu cả.
Hắn khẽ động Linh lực, làn da nơi khóe mắt hơi hơi nhăn lại. Một vài nếp nhăn thật nhỏ được Linh lực ngưng kết ra, hai mắt cũng có chút hẹp dài, hai má co rút lại chừng nửa tấc, lộ vẻ khô gầy vài phần. Vốn dung mạo hắn thanh tú, nay tận lực dùng Linh lực cải biến, hầu như hắn đã đổi sang thành một người khác. Trừ phi có người nào gần gũi với hắn, còn không rất khó có thể nhận ra được hình dạng thật của Từ Ngôn.
Hắn thu hồi luyện hồn lại. Vì không có thói quen chuẩn bị gương, cho nên phải dùng thị giác luyện hồn quan sát dung mạo mới thay đổi của mình.
Sau một lúc lâu, Từ Ngôn thoả mãn gật đầu, cố chỉnh sang giọng nói khàn khàn: "Tại hạ là Từ Chỉ Kiếm, đảm nhiệm chức phó trưởng lão của Quy Nguyên tông."
Từ một thanh niên có dung mạo thanh tú nháy mắt biến thành viên ngoại trung niên, nhìn qua có vẻ công phu dịch dung này rất đơn giản, thế nhưng lại khá mất công. Bởi hắn không chỉ lúc nào cũng phải dùng linh lực cố định dung mạo này, mà lúc giơ tay nhấc chân còn phải làm ra bộ dạng hèn mọn của phó trưởng lão trong tông môn Yêu tộc nữa.
Cũng may bàn về giả vờ giả vịt thì đó chính là sở trường nhất của Từ Ngôn. Chỉ cần hắn triệt để che giấu khí tức của mình đi, thì những Đại yêu kia căn bản không thể nhận ra được. Thậm chí dù là trước mặt Thương Mộc, Từ Ngôn cũng chắn chắc mình sẽ không lộ ra sơ hở.
Vì một nửa thẻ tre của cổ tu Đại Nho, Từ Ngôn đã chuẩn bị đi Thần Mộc hạp một chuyến. Hơn nữa, hắn nhất định phải đạt được cơ mật về dị tượng Kim Đan hậu kỳ cũng như về Thông Thiên hà nữa.
Hai ngày sau đó, Quy Nguyên tông có thêm một vị phó trưởng lão, nghe nói là phụ tá của Hải Đại Kiềm. Người này rất hòa ái, nhìn thấy ai cũng trừng ra một bộ mặt khuôn mặt tươi cười. Hơn nữa tu vi người này tương đối cao, đã từng so tài với mấy vị phó trưởng lão khác, liên tiếp giành được chiến thắng.
Trong tông môn có thêm một cường giả Hư Đan tất nhiên là chuyện tốt. Mấy vị phó trưởng lão bại trận trong mấy lần so tài cũng đều tâm phục khẩu phục. Chẳng qua Hải Đại Kiềm lại cả ngày không tập trung, chưa bao giờ ra mệnh lệnh gì với trợ thủ của gã cả. Thậm chí khi nhìn thấy vị Từ Chỉ Kiếm kia, gã còn muốn đi đường vòng mà qua.
Người khác không biết lai lịch của Từ Chỉ Kiếm này, nhưng Hải Đại Kiềm lại rõ như lòng bàn tay. Trừ gã ra, toàn bộ Quy Nguyên tông cũng chỉ có tông chủ Xích Nguyên mới biết được đó là Từ Ngôn thay đổi dung mạo.
Một cước của Đại yêu đã giẫm sụp cả cái hang mà Hải Đại Kiềm mới đào ra, chặn đứng đường lui của Từ Ngôn.
"Dám đào hang vào trong núi Đà Phong, ngươi muốn chết!"
Bộ móng cực lớn lại giẫm xuống, nhưng đã bị Giao Nha đánh bay đi.
Từ Ngôn nhảy ra khỏi hố, tay phải nhoáng lên, pháp thuật ngưng tụ Phần Hỏa thương gào thét mà ra. Ngay sau đó, ánh sét chớp động, lôi mâu không thua gì Phần Hỏa thương cũng đồng thời đánh ra.
Ánh lửa và lôi điện nổ tung ngay trên người Mao Đà cao lớn. Đại yêu này chỉ đạp đạp lùi về phía sau, bộ lông xám trên thân dâng lên khí tức kỳ dị ngăn cản lấy lực lượng lôi hỏa.
Lông dài quét đất của Mao Đà nhất tộc lợi hại nhất là ở mặt phòng ngự, tuy nhìn rất bình thường nhưng lại cực kỳ dẻo dai.
Tránh được Đại yêu Mao Đà, Từ Ngôn quét mắt xuyên qua tấm mặt nạ nhìn về căn nhà gỗ trên đỉnh núi bên phải. Cả người thúc giục phong độn trở nên mơ hồ, ngay lập tức thoát ra ngoài hơn trăm dặm. Sau đó cả người hắn lại lóe lên, tiếp tục thi triển phong độn đi mất.
Vừa mới giao thủ, Từ Ngôn đã lập tức lựa chọn rút đi, không phải vì hắn e ngại Mao Đà mà là vì mắt trái đã nhìn thấy được một bóng người.
Người nọ vừa đi ra khỏi gian phòng lớn trên đỉnh núi, là một lão già đầu trọc, diện mạo hòa ái nhưng thực tế lại vô cùng ác độc. Chính là một vị cố nhân của Từ Ngôn, yêu tăng Vô Trí!
Vừa nhìn thấy Vô Trí, Từ Ngôn lập tức hiểu ra vì sao Thiên Trọng mộc trong lòng núi lại trải đầy đồ đằng Man tộc.
Yêu tăng kia rõ ràng đã băng qua Thông Thiên hà, đi tới Thiên Bắc!
Vô Trí ít nhất phải có tu vi Nguyên Anh, lại thêm Đại yêu Mao Đà, hôm nay Từ Ngôn tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ, rút đi mới là thượng sách.
Tốc độ phong độn quá nhanh, Từ Ngôn lại bỏ đi đầy dứt khoát, cho nên Đại yêu Mao Đà có muốn cũng không đuổi theo kịp. Con lạc đà cực lớn này nổi giận rống lên rung trời, móng lớn đạp loạn cả lên. Mặt đất bởi thế mà rung lắc không thôi, Thiên Trọng quả trên núi Đà Phong đùng đùng rơi rụng.
"Hắn là ai, dám đánh chủ ý lên núi Đà Phong. E rằng có địa vị không thấp."
Lão già lúc nãy vẫn còn ở đỉnh núi, chẳng rõ lúc nào đã xuất hiện ở bên người Mao Đà. Lão nâng bàn tay lớn lên vỗ vỗ vào lạc đà, như thể đang dỗ dành thủ hạ đang lên cơn phẫn nộ.
Dưới vài cái vỗ của Vô Trí, Mao Đà nhanh chóng bình tĩnh lại, đầu khẽ cúi xuống, phát ra giọng nói nặng nề: "Hẳn là Quỷ Diện, Minh chủ Trảm Yêu Minh làm loạn Ngũ địa. Thủ đoạn của hắn rất cao minh, không dễ đối phó."
"Quỷ Diện?" Vô Trí đưa mắt nhìn xa xa, quay người đi về phía đỉnh núi, nói: "Tiếp tục tìm kiếm người kia, bất kể giá nào."
Mao Đà cao lớn cúi đầu đồng ý, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng Vô Trí đầy kiêng kị.
Rất nhanh, trước mắt nọ hiện ra một gương mặt nhân tộc. Kẻ này hết sức trẻ tuổi, dung mạo thanh tú, khóe miệng còn mỉm cười đầy chất phác.
Đó là nhiệm vụ của Đà tộc mà chủ nhân đã giao cho, tìm được Nhân tộc còn trẻ tuổi kia. Mà vị tu sĩ trẻ tuổi kia, chính là Từ Ngôn!
"Lão yêu quái Vô Trí kia đã hàng phục núi Đà Phong?"
Khống chế pháp bảo đi xa khỏi núi Đà Phong rồi, ánh mắt Từ Ngôn vẫn còn âm trầm.
"Man tộc lại định gây thêm chuyện gì đây? Thiên Bắc đều là Yêu tộc, chúng được chỗ tốt gì chứ..."
Hắn không nhìn thấu được dụng ý của Vô Trí, chẳng qua hắn cũng không muốn để Vô Trí nhận ra mình. Tên yêu tăng u ám đấy không chừng lại có liên quan tới cấm chế trong Thiên Hà vịnh. Dù sao Tuyết Sơn Man tộc cũng nằm ngay trên Thiên Hà vịnh kia mà.
Đi khỏi núi Đà Phong rồi, Từ Ngôn bèn quay trở về khu vực Quy Nguyên tông, tìm một nơi vắng vẻ xuất ra Thiên Cơ phủ.
Trước khi bế quan, Từ Ngôn còn tìm lấy hai con Yêu linh gần đó, chém giết chúng rồi thu lấy hai luyện hồn Yêu linh. Hắn để luyện hồn ở lại ngoài động phủ canh cổng, mới bắt đầu tiến vào bế quan.
Hành động của Man tộc khiến Từ Ngôn nghĩ mãi không thông, tuy nhiên hắn lại không lo lắng gì nhiều.
Nếu như Vô Trí có thể đảo loạn hai nước Tề Phổ ở Thiên Nam, thì cũng nên quấy khắp Yêu tộc Thiên Bắc mới phải. Tốt nhất là Man tộc đi khiêu chiến với các lộ Đại yêu, khiêu chiến với mấy Yêu vương cường đại kia đi.
"Bên trong Thiên Hà vịnh rốt cục có ẩn giấu thứ gì? Chủ nhân của Tuyết Sơn Man tộc là ai? Mặt khác, nửa thẻ tre còn lại có manh mối gì hay không đây..."
Từ Ngôn lâm vào trầm tư, rồi bắt đầu vận chuyển Ích Vân quyết, yên lặng tu luyện.
Dù cho là Man tộc, hay là Thiên Hà vịnh, hay có là Nhân Yêu hai tộc vẫn còn quá nhiều mê hoặc và cơ mật chưa hiểu được... Thì thực lực không đủ cường đại, sẽ vĩnh viễn không thể giải đáp được, mà địch nhân ẩn thân trong bóng tối kia càng vĩnh viễn bất bại.
"Nguyên Anh..."
Bên trong Thiên Cơ phủ yên tĩnh vang lên một tiếng thở dài tràn ngập mong chờ, lại chứa đầy bất đắc dĩ.
Lại thêm một năm tĩnh tu trôi qua, tu vi của Từ Ngôn lại tinh tiến thêm vài phần, pháp thuật Ngũ Hành cũng càng thêm tinh thâm. Ngoài lôi hỏa, hắn còn biết thêm ba loại pháp thuật Thủy, Mộc, Thổ nữa.
Ai nấy đều biết Quỷ Diện của Trảm Yêu Minh tinh thông pháp thuật Lôi Hỏa. Cho nên muốn trong Thần Mộc hạp không xảy ra sơ hở, tốt nhất vẫn nên hạn chế dùng pháp thuật Lôi Hỏa thì hơn.
Lời Xích Nguyên nói tuyệt không nên tin tưởng nhiều. Bởi nếu là Linh Lung quả bình thường, sẽ không có chuyện ngay cả mai rùa bản thể của mình mà Xích Nguyên còn cho hắn mượn được. Từ Ngôn xem ra, lần tranh đấu Thần Mộc hạp này có liên quan rất lớn đến cực phẩm Linh Lung quả xuất hiện trong Thần Mộc hạp.
Vì phần sau tấm thẻ tre của cổ tu Đại Nho, dù Từ Ngôn nhìn ra được chuyến này nguy hiểm trùng trùng, hắn cũng đi vào Thần Mộc hạp một chuyến. Có thể cởi bỏ bí ẩn của Kim Đan và Thông Thiên hà thì mạo hiểm một lần vẫn đáng giá.
Khổ tu một năm, Từ Ngôn bèn ngừng tâm pháp lại.
Bế quan một năm, không chỉ có tu vi hắn tăng trưởng, râu tóc của hắn cũng dài thườn thượt.
Dùng là tu sĩ hay là là phàm nhân, chỉ cần là nam nhân thì tất sẽ mọc râu dài. Có điều với tu hành giả thì chỉ cần một đạo linh lực là đủ khiến chòm râu biến mất, đơn giản hơn bình thường nhiều.
Từ Ngôn không đụng tới râu ria của mình. Không những thế hắn còn đổi sang một thân mặc áo dài màu lam, lưng đeo ngọc bội. Nhìn qua không khác gì một lão viên ngoại bao nhiêu cả.
Hắn khẽ động Linh lực, làn da nơi khóe mắt hơi hơi nhăn lại. Một vài nếp nhăn thật nhỏ được Linh lực ngưng kết ra, hai mắt cũng có chút hẹp dài, hai má co rút lại chừng nửa tấc, lộ vẻ khô gầy vài phần. Vốn dung mạo hắn thanh tú, nay tận lực dùng Linh lực cải biến, hầu như hắn đã đổi sang thành một người khác. Trừ phi có người nào gần gũi với hắn, còn không rất khó có thể nhận ra được hình dạng thật của Từ Ngôn.
Hắn thu hồi luyện hồn lại. Vì không có thói quen chuẩn bị gương, cho nên phải dùng thị giác luyện hồn quan sát dung mạo mới thay đổi của mình.
Sau một lúc lâu, Từ Ngôn thoả mãn gật đầu, cố chỉnh sang giọng nói khàn khàn: "Tại hạ là Từ Chỉ Kiếm, đảm nhiệm chức phó trưởng lão của Quy Nguyên tông."
Từ một thanh niên có dung mạo thanh tú nháy mắt biến thành viên ngoại trung niên, nhìn qua có vẻ công phu dịch dung này rất đơn giản, thế nhưng lại khá mất công. Bởi hắn không chỉ lúc nào cũng phải dùng linh lực cố định dung mạo này, mà lúc giơ tay nhấc chân còn phải làm ra bộ dạng hèn mọn của phó trưởng lão trong tông môn Yêu tộc nữa.
Cũng may bàn về giả vờ giả vịt thì đó chính là sở trường nhất của Từ Ngôn. Chỉ cần hắn triệt để che giấu khí tức của mình đi, thì những Đại yêu kia căn bản không thể nhận ra được. Thậm chí dù là trước mặt Thương Mộc, Từ Ngôn cũng chắn chắc mình sẽ không lộ ra sơ hở.
Vì một nửa thẻ tre của cổ tu Đại Nho, Từ Ngôn đã chuẩn bị đi Thần Mộc hạp một chuyến. Hơn nữa, hắn nhất định phải đạt được cơ mật về dị tượng Kim Đan hậu kỳ cũng như về Thông Thiên hà nữa.
Hai ngày sau đó, Quy Nguyên tông có thêm một vị phó trưởng lão, nghe nói là phụ tá của Hải Đại Kiềm. Người này rất hòa ái, nhìn thấy ai cũng trừng ra một bộ mặt khuôn mặt tươi cười. Hơn nữa tu vi người này tương đối cao, đã từng so tài với mấy vị phó trưởng lão khác, liên tiếp giành được chiến thắng.
Trong tông môn có thêm một cường giả Hư Đan tất nhiên là chuyện tốt. Mấy vị phó trưởng lão bại trận trong mấy lần so tài cũng đều tâm phục khẩu phục. Chẳng qua Hải Đại Kiềm lại cả ngày không tập trung, chưa bao giờ ra mệnh lệnh gì với trợ thủ của gã cả. Thậm chí khi nhìn thấy vị Từ Chỉ Kiếm kia, gã còn muốn đi đường vòng mà qua.
Người khác không biết lai lịch của Từ Chỉ Kiếm này, nhưng Hải Đại Kiềm lại rõ như lòng bàn tay. Trừ gã ra, toàn bộ Quy Nguyên tông cũng chỉ có tông chủ Xích Nguyên mới biết được đó là Từ Ngôn thay đổi dung mạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.