Nhất Ngôn Thông Thiên

Quyển 1 - Chương 10: Khốn điểu

Hắc Huyền

22/11/2016

Nhìn đám chim chóc quanh đây, Từ Ngôn kinh ngạc một chút rồi trở nên nghi hoặc.

Đám chim chóc này không phải không bay lên, mà là không bay lên được. Bởi vì chúng nó đều bị nhốt trong những tấm lưới đánh cá. Từng tấm từng tấm lưới, ước chừng cũng tới ngàn vạn con.

Là ai bắt chim?

Tính ra nơi này cách Lâm Sơn Trấn một đoạn không xa. Dân chúng trong Lâm Sơn Trấn cũng có người bắt chim, chỉ bắt vài loại Vẹt có thể nói được, sau khi dạy dỗ thì có thể mang tới Đại Thành bán với giá cả khá cao. Thế nhưng chim chóc trong mấy tấm lưới nhiều vô số, không những có Ma tước, Hoàng Oanh mà còn có các loại chim Nhạn nữa.

Nhìn mấy tấm lưới đánh cá này, Từ Ngôn cũng biết đây là con mồi mà người ta bắt được nên cũng không quá để ý tới mà bỏ qua chúng nó đi xuống núi. Không lâu sau đó thì hắn tụ họp được với đám Thiết Trụ, quay trở về Lâm Sơn Trấn.

Sát sinh là chuyện hoàn toàn không tốt. Đạo gia thường chú ý tới thanh tâm quả dục, nhưngđạo sĩ Tiểu Đạo Sơn cũng không quá để tâm như vậy, ít ra thì Từ Ngôn vẫn còn ăn thịt đấy. Hơn nữa, ngươi cũng không thể đem thả toàn bộ con mồi mà người ta vất vả lắm mới bắt được đi. Bởi như vậy thì đám chim chóc đó được sống, nhưng ngược lại ai biết được người bắt chim kia có vì thế mà chết đói hay không, vậy không phải là hại người hay sao?

Chuyện tình thương hại đến người khác, Từ Ngôn không vui thích gì. Cho dù có thương cảm cho đám chim chóc kia đến mấy thì khi về đến Lâm Sơn Trấn, mọi thứ đã bị hắn bỏ ra khỏi đầu.

Lần này lên núi, kéo dài một ngày một đêm, người nhà của đám trẻ kia lo lắng không ít. Đặc biệt là khi nghe nói đến thiếu niên tên là A Vượng đã bị sói cắn chết, đám người nhà của nó đều khóc rống lên.

Có điều, thời đại ngày nay, tính mạng con người lại không đáng giá, nhất là tính mạng của một đứa trẻ con nhà nghèo. Cho nên người nhà của nó có thương tâm nhưng cũng không tới mức tuyệt vọng, dù sao phần lớn những gia đình này đều không chỉ có một đứa con đấy.

Sau khi cùng với đám Thiết Trụ an ủi người nhà của A Vượng xong, Từ Ngôn tạm biệt cả bọn rồi đi về Thừa Vân Quan.

Từ Ngôn thường xuyên lên núi, lão đạo sĩ cũng tập mãi thành quen. Có một ngày thôi thì cũng không đến mức lo lắng nhiều lắm. Từ Ngôn đưa tay chạm vào gốc Dã Sơn Sâm trong ngực, tâm tình có chút khá hơn. Khi hắn không nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường đứng ngoài cửa đạo quán nữa thì lại càng thêm cao hứng, vội vàng cắm đầu lao vào bên trong.

“Đạo gia là nơi thanh tịnh, đừng có chạy loạn trong này!”

Vừa mới mở cửa bước vào, Từ Ngôn đã nghe được một câu nói lạnh lùng mà lạ lẫm, sau đó lại bị một bóng dáng cao lớn chặn lại. Người này là một đạo sĩ trung niên có thân hình cường tráng, bên thái dương có một vết sẹo dài khiến cho gương mặt nhìn qua có vẻ bất thiện.

Bị chặn cửa, Từ Ngôn gãi gãi đầu lùi lại vài bước, rồi tranh thủ ngẩng đầu nhìn tấm bảng với ba chữ Thừa Vân Quan. Trong lòng hắn thầm nhủ mình không có đi lộn chỗ a.

Thừa Vân Quan cũng chỉ có hai đạo sĩ, từ lúc nào lại có thêm một đạo sĩ nữa vậy?



"Khục khục khục... Đó là đồ nhi của bần đạo."

Một thanh âm suy yếu từ đằng xa vọng đến, rồi lão đạo sĩ bước đến gần, chắp tay với đạo sĩ cao lớn kia, nói: “Đồ nhi yếu kém chỉ thích chơi đùa, đôi khi vài ngày không về, chê cười rồi.”

“A, hóa ra là cao đồ của quán chủ.”

Đạo sĩ mặt sẹo đánh giá Từ Ngôn một phen, tuy lời nói khách khí nhưng ánh mắt lại luôn giữ vẻ âm trầm.

Đánh giá Từ Ngôn từ trên xuống dưới, sau nửa ngày, y mới gật đầu rời đi.

“Sư phụ, bữa nay có đạo sĩ khác ghé nghỉ nhờ trong đạo quán sao?” Từ Ngôn trừng hai mắt, tò mò hỏi. Lão đạo sĩ lập tức khẽ lắc đầu, trầm mặc đi về chỗ ở, bước chân có chút yếu ớt. Từ Ngôn bước theo phía sau.

Một đường cùng nhau đi tới, Từ Ngôn mới phát hiện hóa ra trong đạo quán không chỉ có thêm một đạo sĩ, mà là một đám đạo sĩ khoảng chừng bốn năm mươi người. Lúc này tất cả bọn họ đều tập trung tại đại điện như đang bàn bạc chuyện gì đó.

Khi hai thầy trò trở lại chỗ ở sau hậu viện, lão đạo sĩ chợt ho khan vài tiếng, rồi mới giảng giải: “Bọn họ là người của Thái Thanh giáo.”

“Thái Thanh giáo?” Từ Ngôn ngẩn người. Sau đó hắn ngẫm nghĩ một chút rồi kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ chính là môn phái đứng đầu Phổ Quốc, được xưng tụng là giáo phái đứng đầu chính phái, Thái Thanh giáo!”

Nói đến môn phái, Từ Ngôn mười phần mới lạ, còn đang giơ giơ nắm tay ra.

Hắn không hiểu biết nhiều về chuyện tình mấy môn phái, chỉ được nghe mấy chuyện võ phong trong thiên hạ qua điển cố, còn thêm vài truyền kỳ về nhân sĩ giang hồ trừng ác dương thiện. Hắn còn nghe đến chuyện có vài người võ nghệ cao cường, hành hiệp trượng nghĩa, cướp của người giàu chia cho người nghèo. Cho nên hắn đã ngưỡng mộ cái gọi là giang hồ từ lâu lắm rồi.

Nơi con cá vui chơi thỏa thích, được gọi là giang hà hồ bạc. Còn nơi ân oán gút mắc thì mới được gọi là giang hồ. Giang hồ không yên lặng, Từ Ngôn chỉ nghe qua một vài truyện kể xưa cũ thì không cách nào biết được, nơi đây còn là một nơi gió tanh mưa máu nữa.

“Đứng đầu chính phái? Khục khục khục…” Lão đạo sĩ như muốn cười lên, thế nhưng thân thể yếu đuối của lão chỉ phát ra vài tiếng ho khan xé họng, sau một hồi hít thở kịch liệt mới đáp: “Chính và tà, ai có thể phân biệt được chứ.”

“Nghe nói mấy nhân sĩ võ lâm có thân thủ bất phàm, được gọi là Võ giả. Mấy người này chuyên quản chuyện bênh vực kẻ yếu. Sư phụ, giang hồ không thú vị sao? Mấy người giang hồ kia có được xem như là Tu Hành giả không?”



“Giang hồ có thú vị hay không, gia nhập vào là biết.” Lão đạo sĩ khẽ cười nói. “Võ giả, vẫn chưa được coi là Tu Hành giả đâu, trừ phi…khục khục khục…”

Lão đạo sĩ lại nổi thêm một tràng ho khan kịch liệt, Từ Ngôn vội vàng vỗ nhẹ sau lưng của sư phụ. Sau đó hắn trở nên yên tĩnh lại, không muốn hỏi nhiều, móc gốc Dã Sơn Sâm trong ngực ra, nói: “Lần này lên núi, thu hoạch tương đối khá! Sư phụ người chờ đi, ta đi nấu sâm này đã.”

"Không cần." Lão đạo sĩ phất tay ngăn bước chân Từ Ngôn lại, ánh mắt ảm đạm, suy yếu nói: "Ta nghỉ ngơi một chút, cái gốc sâm kia cứ giữ đó đi đã."

Từ Ngôn đã bước chân tới cửa, lưng quay về phía lão đạo sĩ, trầm mặc một lúc rồi khẽ gật đầu một cái. Hắn không lên tiếng, bước vài bước đi ra ngoài, ngay khi vừa ra khỏi căn phòng thì có thứ gì đó nơi khóe mắt rơi xuống.

Sau lưng, tiếng ngâm nga khe khẽ của lão đạo sĩ như tự nói cho mình nghe: “Đời người mấy ai không phải chết, đứa nhỏ ngốc, đứa nhỏ ngốc a…”

Thật sự ra, Từ Đạo Viễn đúng là đã sắp chết rồi. Vừa rồi Từ Ngôn đứng sau vỗ lưng cho lão cũng đồng thời nhìn thấy được trong lòng bàn tay mà sư phụ che miệng kia, là một đám máu đỏ thẫm. Tính mạng Từ Đạo Viễn không còn nhiều nữa, lão không muốn lãng phí thêm một gốc Dã Sơn Sâm, lão cũng tự biết đại nạn của mình chỉ còn vài ngày nữa là tới mà thôi.

Cạnh vườn rau, tiểu đạo sĩ khom người ngồi xuống một chỗ bên ngoài chuồng heo. Không biết hắn suy nghĩ đến chuyện gì mà giữa hai đầu mày thanh tú vương đầy vẻ không muốn và buồn bã.

“Tiểu Hắc, hôm nay ta gặp phải một con Yêu Lang rất lợi hại, sau đó ta còn gặp phải một con nhện rất rất lớn…”

Từ Ngôn ngồi ngoài chuồng heo, thấp giọng kể lể cho Tiểu Hắc nghe chuyến đi lên núi đầy kì dị lần này của hắn. Lúc này lão đạo sĩ đã ngủ say, Từ Ngôn không muốn quấy rầy sư phụ nghỉ ngơi bèn tìm đến Tiểu Hắc trút hết bầu tâm sự. Chẳng qua sau khi kể xong mọi chuyện, tiểu đạo sĩ nho nhỏ kia chợt dâng lên đầy vẻ nghẹn ngào, tựa đầu vào chấn song chuồng bên này, nói nhỏ: “Sư phụ người, sắp đi rồi…”

Kỳ thật sáu năm trước lão đạo sĩ nên đi rồi, là nhờ một gốc Sơn Sâm kéo mạng của Từ Đạo Viễn lại. Sáu năm sau, Sơn Sâm cũng đã không thể nào bồi bổ được thân thể đã tiêu hao hết sinh cơ của Từ Đạo Viễn nữa, bổ dưỡng thế nào cũng vô dụng rồi.

Khò khè, khò khè.

Bên kia chấn song, con heo Tiểu Hắc thò cái mũi dài của mình qua, ủi ủi vào Từ Ngôn đầy thân thiết, nhìn vừa giống như đòi ăn, lại giống như đang an ủi…

Bầu trời lấp lánh ánh sao, ánh trăng sáng treo cao nơi xa, cả một vùng đất nhìn qua đầy an bình lại không ngừng diễn ra từng tràng cảnh sinh ly tử biệt. Sinh tử như sương khói, luân hồi cũng tương tự vậy, còn cái phiến thiên địa to lớn này lại như một cái lồng giam lớn vây khốn lấy vô số chim chóc. Trong đám chim chóc đó còn có thú vật, và có cả con người trong đó nữa.

Chim chóc bị vây khốn, không thể nào bay ra khỏi lồng được, càng không cách nào thay đổi được vận mệnh.

Lần đầu tiên, Từ Ngôn cảm nhận được sinh mạng là trân quý và khó khăn. Đám chim chóc hoang dã bị vây khốn trong lưới đánh cá sau núi đã trở thành ác mộng trong cả đêm dài của Từ Ngôn. Thế nhưng ác mộng chân chính, thì chỉ khi bình minh ló dạng mới chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Ngôn Thông Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook