Quyển 3 - Chương 201: Lại đấu thêm một lần
Hắc Huyền
27/09/2017
Sự việc ngoài ý muốn lần thứ hai phát sinh, đám người vây xem chung quanh đều trợn tròn mắt.
Cửa lồng vừa mới sửa xong, làm sao có thể hư tiếp? Hơn nữa mọi người rất kinh ngạc là, không chỉ Hứa Kính Chi đang đứng sững sờ trước cửa bị rơi vào đấu trường, mà cả cái tên Thiên Môn hầu mới vừa thoát ra kia, rõ ràng cũng rơi vào theo.
Rầm rầm, trong tiếng nổ ầm vang, xiềng xích đứt gãy, cánh cửa cực lớn lập tức đóng xuống, một mảng cát bụi bốc lên. Thân hình Từ Ngôn bị bụi đất che đậy, rốt cuộc hắn nhếch môi cười lạnh.
Đưa tay xua bụi đất đi, khóe miệng cười lạnh biến thành phẫn nộ, Từ Ngôn chợt nổi giận mắng mỏ Vạn Hộ Hầu đang sững người ở bên ngoài:
"Họ Vạn kia, có phải hại chết ta ngươi mới cam tâm hay không!? Khoản sổ sách này Thái Bảo gia ta nhớ kỹ, đến khi ra ngoài, ta sẽ lột da ngươi!"
Vừa quay đầu lại, thấy được con mắt đăm đăm Hứa Kính Chi, hắn lập tức giả bộ kinh hãi kêu:
"A! Hứa huynh! Ngươi cũng bị đá vào đây à!"
Hai trận đấu thú, trận đầu tiên một người rơi vào, trận thứ hai có hai. Loại tình huống này có thể nói hiếm thấy. Chẳng những Hứa Kính Chi trợn to mắt, mà ở bên ngoài huynh muội Bàng gia, Vạn Hộ Hầu cũng không khác gì, Lê Dịch Minh càng trợn lớn hơn. Những người vây quanh cũng thế, đều mở to hai mắt, miệng há hốc, bộ dạng như đang gặp quỷ vậy.
"Ta..." Hứa Kính Chi vừa định nói chuyện, lập tức bị Từ Ngôn cắt ngang.
"Ngươi bị Vạn Hộ Hầu đá vào, ta tận mắt nhìn thấy. Đợi lát nữa chúng ta đi ra ngoài cùng đập cho y một trận."
Hắn xoa tay nói nhanh:
"Quyết định vậy nha!"
"Ngươi ngậm máu phun người!"
Ở ngoài lồng, Vạn Hộ Hầu lúc này tỉnh lại, phản bác:
"Lần đầu tiên đúng là ta đẩy, mới vừa rồi là tự ngươi xông vào!"
"Đã thừa nhận?"
Từ Ngôn chậm rãi quay đầu lại, sắc mặt âm trầm nói:
"Lần đầu, quả nhiên là ngươi a!"
Vạn Hộ Hầu không có âm hiểm xảo trá như Hứa Kính Chi, tính y vốn lỗ mãng, khi bị người vạch trần, lại thẹn quá hoá giận, liền mắng:
"Ta đẩy ngươi đấy thì sao! Ta muốn nhìn ngươi đấu thú đấy! Thái Bảo Tề quốc, dưới mí mắt chính phái Đại Phổ chúng ta giả bộ làm rùa đen, ngươi cho rằng chúng ta đều là kẻ đần sao? Ngày kết hôn coi như ngươi tránh được một kiếp, hôm nay gia gia muốn phế ngươi đấy! Giờ giả bộ làm rùa đen cũng được, bò quanh đấu trường ba vòng, lão tử liền làm chứng ngươi là một con rùa đen khốn kiếp!"
Theo tiếng quát mắng của y, có thật nhiều cao thủ chính phái thân phận không tầm thường thi nhau phụ họa.
"Đánh chết vương xà, thân thủ Thiên Môn hầu thật cao. Nếu lại tiến vào, vậy thì giết chết luôn chồn chuột và tuyết ưng đi, để chúng ta mở mang tầm mắt nào."
" Văn Thái Bảo bảy bước thành thơ. Hừ, đến Đại Phổ chúng ta làm bộ thành rùa đen, bò hai vòng trước rồi nói."
"Thái Bảo Quỷ Vương môn, có thể là kẻ tầm thường sao. Lòng dạ hắn vốn độc ác, hết lần này tới lần khác giả bộ vô hại, khinh người Đại Phổ chúng ta là người ngu hả?!"
"Nghe nói Ngọc Lâm Sơn sụp đổ, mười tám Thái Bảo gặp nạn, chỉ có một mình hắn trốn thoát, chẳng lẽ hắn thật sự có cái mai rùa? Nếu có thì phải nhìn một cái cho rõ mới được!"
"Bàng gia nên phế kinh mạch hắn đi, biến hắn thành một phế nhân!"
"Phế hắn đi! Hứa thiếu gia phế hắn đi!"
Ngoài đấu trường không chỉ có mỗi người Bàng gia và Lê gia, người hai nhà Vạn Hứa cũng không ít, hơn nữa người có quan hệ với hai nhà càng nhiều hơn. Vương xà của Vạn Hộ Hầu bị giết, trong lúc nhất thời Từ Ngôn trở thành công địch của hai nhà Hứa Vạn. Thực tế và rồi rất nhiều người ở đây đều trông thấy rõ ràng hắn đạp Hứa Kính Chi một cái, lúc này chịu người quát mắng sao ít được?
Lúc kết hôn, để tránh sự thăm dò của đám người chính phái mà Từ Ngôn đã diễn vai tân lang như vậy. Hắn vốn tưởng rằng chỉ cần mình không sanh sự, sau này chắc sẽ không có nguy hiểm gì. Từ tình cảnh hôm nay, xem ra người ta cũng không buông tha tính toán hắn nha.
Phế ta?
Đáy lòng hắn cười lạnh. Các ngươi đã muốn nhìn thân thủ của ta, vậy hãy để các ngươi nhìn cho đã mắt đi!
Từ khi bị Vạn Hộ Hầu đẩy vào sàn đấu, Từ Ngôn đã sinh ra sát ý với hai nhà Hứa Vạn. Vào ở Đại Phổ hắn thật sự định làm rùa đen rút đầu, chỉ cần người khác không chọc hắn, hắn căn bản sẽ không gây chuyện. Tiếc rằng không làm được rùa đen, trốn ở trong mai rùa cũng phải chịu gõ. Đã như vậy, đành thò đầu ra, cắn loạn một trận là được rồi ! Cho bọn chúng biết con rùa ẩn trong mai chưa chắc đã là rùa đen, cũng có thể ác thú mượn mai rùa để thanh tĩnh!
Bên ngoài cảnh cửa lớn, Bàng Thiếu Thành nhìn cơ quan ổ khóa đứt gãy và cục đá vỡ vụn ở trước mắt, y bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về Từ Ngôn đang ở trong lồng cười tủm tỉm.
Ổ quay bị gãy là do một hòn đá đập trúng. Tảng đá mang lực lượng rất lớn, không sai biệt lắm so với lực đạo mà cao thủ ngũ mạch dùng đao kiếm chém ra.
Là hắn cố tình phá hư ổ khóa, cố ý nhốt bản thân và Hứa Kính Chi. Hắn định làm gì nhỉ?
Nghi hoặc này không lâu sau liền được giải đáp. Theo việc Từ Ngôn tươi cười vẫy tay, một khối đá nho nhỏ được hắn phóng ra không hề báo trước, bắn thẳng đến mặt Hứa Kính Chi.
"A!"
Hứa Kính Chi biết rõ Từ Ngôn không bằng lòng, nhưng gã không nghĩ tới chưa cùng đối phương trở mặt mà hắn đã ra tay trước rồi, hơn nữa còn tàn nhẫn như thế, đúng là nghe rợn cả người.
Còn có chiêu ném ám khí ở cạnh người sao!?
Vội vàng lắc người tránh né, ỷ vào thân thủ Tiên Thiên ngũ mạch, Hứa Kính Chi khó khăn lắm tránh được phi thạch. Viên đá xẹt qua bên tai, một vết rạch tóe máu xuất hiện trên lỗ tai gã.
"Thiên Môn hầu!"
Hứa Kính Chi giận dữ hét:
"Ngươi muốn như thế nào? Đẩy ta vào đây, chẳng lẽ ngươi định cùng ta chiến một trận sao!?"
"Đấu người a, không phải ngươi mới vừa nói rất thích mở mang kiến thức sao? Chúng ta đây liền đấu một là được rồi."
Khuôn mặt mang vẻ hòa ái vui vẻ, Từ Ngôn đáp:
"Hứa thiếu gia vốn đã ái mộ ta, tại hạ chỉ có thể dốc hết sức chân thành tương bồi thôi. Ngươi nói rõ lời trong lòng cho ta nghe, nên ta cũng phải biểu diễn cho ngươi xem đấu người trong tà phái vậy!"
Nét tươi cười dần trở nên lạnh lùng, bên trên dao găm dần dần phủ một tầng một hào quang, chân khí phá ngũ mạch được hắn vận dụng triệt để. Thật vất vả mới đưa được Hứa Kính Chi vào vào trong lồng, hắn sao có thể buông tha gã.
Nhìn thấy con dao găm, trong lòng Hứa Kính Chi trầm xuống.
Thầm nói lần này hỏng mất, bản thân mình không có vũ khí, đối phương lại có một con dao găm. Nếu đã quyết đấu sinh tử, chẳng phải mình chịu thiệt sao!
"Thiên Môn hầu bình tĩnh một chút, chớ gấp gáp, có chuyện gì chúng ta từ từ nói!"
Gã lui về phía sau hai bước, vẫy tay kêu con chồn chuột của mình. Từ Ngôn có dao găm, nhưng trong lồng có linh cầm của gã.
Con chồn chuột nhỏ nhắn vốn đang ngó chừng bạch ưng trên đầu, phát hiện chủ nhân cũng tiến vào lồng sắt, lập tức khí thế đại chấn. Lúc này được Hứa Kính Chi kêu gọi, nó đang định chuẩn bị bò lên vai chủ nhân.
"Được rồi, chúng ta vừa đánh vừa nói!"
Trong tiếng hét lớn, thân hình Từ Ngôn khẽ động, thi triển công phu người nhẹ như yến, nhào thẳng tới Hứa Kính Chi, đồng thời Phi Hoàng cùng đánh về phía chồn chuột trên mặt đất.
Mới vừa rồi còn nói năng chậm rãi, tốc độ trở mặt của hắn còn nhanh hơn lật sách. Căn bản không cho Hứa Kính Chi chút thời gian chuẩn bị nào, dao găm đâm hướng cổ họng đối phương, phi thạch tức thì đánh trúng con chồn chuột đang vọt tới.
Linh cầm chồn chuột, miệng lưỡi sắc nhọn, đang phi nước đại khi đối mặt bay tới viên đá bay tới cũng không thèm quan tâm, nâng lên móng vuốt sắc nhỏ ngăn cản. Nó còn tưởng rằng là đây là một khối đá bình thường, không nghĩ tới viên đá rõ ràng mang theo châm khí Tiên Thiên ngũ mạch. Tuy viên đá đánh không chết được chồn chuột, lại có thể đánh bay nó đi.
Chồn chuột vốn nhỏ nhắn, tự nhiên không có da dày thịt béo như vương xà, bị Phi Hoàng đánh trúng, nó phát ra một tiếng kêu rất nhỏ. Thời điểm này thân hình Từ Ngôn đã đến trước mặt, dao găm phát ra hào quang khiến cho Hứa Kính Chi vừa sợ vừa giận. Gã cũng không dám đón đỡ, đành phải đồng thi triển thân pháp người nhẹ như yến, nhanh chóng lui về phía sau.
Bên này hai người vừa mới giao thủ, trên cao tiểu bạch ưng tìm được cơ hội. Sau một tiếng kêu, nó đáp xuống, đánh về phía con chồn chuột vừa mới bị phi thạch đánh bay.
Cửa lồng vừa mới sửa xong, làm sao có thể hư tiếp? Hơn nữa mọi người rất kinh ngạc là, không chỉ Hứa Kính Chi đang đứng sững sờ trước cửa bị rơi vào đấu trường, mà cả cái tên Thiên Môn hầu mới vừa thoát ra kia, rõ ràng cũng rơi vào theo.
Rầm rầm, trong tiếng nổ ầm vang, xiềng xích đứt gãy, cánh cửa cực lớn lập tức đóng xuống, một mảng cát bụi bốc lên. Thân hình Từ Ngôn bị bụi đất che đậy, rốt cuộc hắn nhếch môi cười lạnh.
Đưa tay xua bụi đất đi, khóe miệng cười lạnh biến thành phẫn nộ, Từ Ngôn chợt nổi giận mắng mỏ Vạn Hộ Hầu đang sững người ở bên ngoài:
"Họ Vạn kia, có phải hại chết ta ngươi mới cam tâm hay không!? Khoản sổ sách này Thái Bảo gia ta nhớ kỹ, đến khi ra ngoài, ta sẽ lột da ngươi!"
Vừa quay đầu lại, thấy được con mắt đăm đăm Hứa Kính Chi, hắn lập tức giả bộ kinh hãi kêu:
"A! Hứa huynh! Ngươi cũng bị đá vào đây à!"
Hai trận đấu thú, trận đầu tiên một người rơi vào, trận thứ hai có hai. Loại tình huống này có thể nói hiếm thấy. Chẳng những Hứa Kính Chi trợn to mắt, mà ở bên ngoài huynh muội Bàng gia, Vạn Hộ Hầu cũng không khác gì, Lê Dịch Minh càng trợn lớn hơn. Những người vây quanh cũng thế, đều mở to hai mắt, miệng há hốc, bộ dạng như đang gặp quỷ vậy.
"Ta..." Hứa Kính Chi vừa định nói chuyện, lập tức bị Từ Ngôn cắt ngang.
"Ngươi bị Vạn Hộ Hầu đá vào, ta tận mắt nhìn thấy. Đợi lát nữa chúng ta đi ra ngoài cùng đập cho y một trận."
Hắn xoa tay nói nhanh:
"Quyết định vậy nha!"
"Ngươi ngậm máu phun người!"
Ở ngoài lồng, Vạn Hộ Hầu lúc này tỉnh lại, phản bác:
"Lần đầu tiên đúng là ta đẩy, mới vừa rồi là tự ngươi xông vào!"
"Đã thừa nhận?"
Từ Ngôn chậm rãi quay đầu lại, sắc mặt âm trầm nói:
"Lần đầu, quả nhiên là ngươi a!"
Vạn Hộ Hầu không có âm hiểm xảo trá như Hứa Kính Chi, tính y vốn lỗ mãng, khi bị người vạch trần, lại thẹn quá hoá giận, liền mắng:
"Ta đẩy ngươi đấy thì sao! Ta muốn nhìn ngươi đấu thú đấy! Thái Bảo Tề quốc, dưới mí mắt chính phái Đại Phổ chúng ta giả bộ làm rùa đen, ngươi cho rằng chúng ta đều là kẻ đần sao? Ngày kết hôn coi như ngươi tránh được một kiếp, hôm nay gia gia muốn phế ngươi đấy! Giờ giả bộ làm rùa đen cũng được, bò quanh đấu trường ba vòng, lão tử liền làm chứng ngươi là một con rùa đen khốn kiếp!"
Theo tiếng quát mắng của y, có thật nhiều cao thủ chính phái thân phận không tầm thường thi nhau phụ họa.
"Đánh chết vương xà, thân thủ Thiên Môn hầu thật cao. Nếu lại tiến vào, vậy thì giết chết luôn chồn chuột và tuyết ưng đi, để chúng ta mở mang tầm mắt nào."
" Văn Thái Bảo bảy bước thành thơ. Hừ, đến Đại Phổ chúng ta làm bộ thành rùa đen, bò hai vòng trước rồi nói."
"Thái Bảo Quỷ Vương môn, có thể là kẻ tầm thường sao. Lòng dạ hắn vốn độc ác, hết lần này tới lần khác giả bộ vô hại, khinh người Đại Phổ chúng ta là người ngu hả?!"
"Nghe nói Ngọc Lâm Sơn sụp đổ, mười tám Thái Bảo gặp nạn, chỉ có một mình hắn trốn thoát, chẳng lẽ hắn thật sự có cái mai rùa? Nếu có thì phải nhìn một cái cho rõ mới được!"
"Bàng gia nên phế kinh mạch hắn đi, biến hắn thành một phế nhân!"
"Phế hắn đi! Hứa thiếu gia phế hắn đi!"
Ngoài đấu trường không chỉ có mỗi người Bàng gia và Lê gia, người hai nhà Vạn Hứa cũng không ít, hơn nữa người có quan hệ với hai nhà càng nhiều hơn. Vương xà của Vạn Hộ Hầu bị giết, trong lúc nhất thời Từ Ngôn trở thành công địch của hai nhà Hứa Vạn. Thực tế và rồi rất nhiều người ở đây đều trông thấy rõ ràng hắn đạp Hứa Kính Chi một cái, lúc này chịu người quát mắng sao ít được?
Lúc kết hôn, để tránh sự thăm dò của đám người chính phái mà Từ Ngôn đã diễn vai tân lang như vậy. Hắn vốn tưởng rằng chỉ cần mình không sanh sự, sau này chắc sẽ không có nguy hiểm gì. Từ tình cảnh hôm nay, xem ra người ta cũng không buông tha tính toán hắn nha.
Phế ta?
Đáy lòng hắn cười lạnh. Các ngươi đã muốn nhìn thân thủ của ta, vậy hãy để các ngươi nhìn cho đã mắt đi!
Từ khi bị Vạn Hộ Hầu đẩy vào sàn đấu, Từ Ngôn đã sinh ra sát ý với hai nhà Hứa Vạn. Vào ở Đại Phổ hắn thật sự định làm rùa đen rút đầu, chỉ cần người khác không chọc hắn, hắn căn bản sẽ không gây chuyện. Tiếc rằng không làm được rùa đen, trốn ở trong mai rùa cũng phải chịu gõ. Đã như vậy, đành thò đầu ra, cắn loạn một trận là được rồi ! Cho bọn chúng biết con rùa ẩn trong mai chưa chắc đã là rùa đen, cũng có thể ác thú mượn mai rùa để thanh tĩnh!
Bên ngoài cảnh cửa lớn, Bàng Thiếu Thành nhìn cơ quan ổ khóa đứt gãy và cục đá vỡ vụn ở trước mắt, y bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về Từ Ngôn đang ở trong lồng cười tủm tỉm.
Ổ quay bị gãy là do một hòn đá đập trúng. Tảng đá mang lực lượng rất lớn, không sai biệt lắm so với lực đạo mà cao thủ ngũ mạch dùng đao kiếm chém ra.
Là hắn cố tình phá hư ổ khóa, cố ý nhốt bản thân và Hứa Kính Chi. Hắn định làm gì nhỉ?
Nghi hoặc này không lâu sau liền được giải đáp. Theo việc Từ Ngôn tươi cười vẫy tay, một khối đá nho nhỏ được hắn phóng ra không hề báo trước, bắn thẳng đến mặt Hứa Kính Chi.
"A!"
Hứa Kính Chi biết rõ Từ Ngôn không bằng lòng, nhưng gã không nghĩ tới chưa cùng đối phương trở mặt mà hắn đã ra tay trước rồi, hơn nữa còn tàn nhẫn như thế, đúng là nghe rợn cả người.
Còn có chiêu ném ám khí ở cạnh người sao!?
Vội vàng lắc người tránh né, ỷ vào thân thủ Tiên Thiên ngũ mạch, Hứa Kính Chi khó khăn lắm tránh được phi thạch. Viên đá xẹt qua bên tai, một vết rạch tóe máu xuất hiện trên lỗ tai gã.
"Thiên Môn hầu!"
Hứa Kính Chi giận dữ hét:
"Ngươi muốn như thế nào? Đẩy ta vào đây, chẳng lẽ ngươi định cùng ta chiến một trận sao!?"
"Đấu người a, không phải ngươi mới vừa nói rất thích mở mang kiến thức sao? Chúng ta đây liền đấu một là được rồi."
Khuôn mặt mang vẻ hòa ái vui vẻ, Từ Ngôn đáp:
"Hứa thiếu gia vốn đã ái mộ ta, tại hạ chỉ có thể dốc hết sức chân thành tương bồi thôi. Ngươi nói rõ lời trong lòng cho ta nghe, nên ta cũng phải biểu diễn cho ngươi xem đấu người trong tà phái vậy!"
Nét tươi cười dần trở nên lạnh lùng, bên trên dao găm dần dần phủ một tầng một hào quang, chân khí phá ngũ mạch được hắn vận dụng triệt để. Thật vất vả mới đưa được Hứa Kính Chi vào vào trong lồng, hắn sao có thể buông tha gã.
Nhìn thấy con dao găm, trong lòng Hứa Kính Chi trầm xuống.
Thầm nói lần này hỏng mất, bản thân mình không có vũ khí, đối phương lại có một con dao găm. Nếu đã quyết đấu sinh tử, chẳng phải mình chịu thiệt sao!
"Thiên Môn hầu bình tĩnh một chút, chớ gấp gáp, có chuyện gì chúng ta từ từ nói!"
Gã lui về phía sau hai bước, vẫy tay kêu con chồn chuột của mình. Từ Ngôn có dao găm, nhưng trong lồng có linh cầm của gã.
Con chồn chuột nhỏ nhắn vốn đang ngó chừng bạch ưng trên đầu, phát hiện chủ nhân cũng tiến vào lồng sắt, lập tức khí thế đại chấn. Lúc này được Hứa Kính Chi kêu gọi, nó đang định chuẩn bị bò lên vai chủ nhân.
"Được rồi, chúng ta vừa đánh vừa nói!"
Trong tiếng hét lớn, thân hình Từ Ngôn khẽ động, thi triển công phu người nhẹ như yến, nhào thẳng tới Hứa Kính Chi, đồng thời Phi Hoàng cùng đánh về phía chồn chuột trên mặt đất.
Mới vừa rồi còn nói năng chậm rãi, tốc độ trở mặt của hắn còn nhanh hơn lật sách. Căn bản không cho Hứa Kính Chi chút thời gian chuẩn bị nào, dao găm đâm hướng cổ họng đối phương, phi thạch tức thì đánh trúng con chồn chuột đang vọt tới.
Linh cầm chồn chuột, miệng lưỡi sắc nhọn, đang phi nước đại khi đối mặt bay tới viên đá bay tới cũng không thèm quan tâm, nâng lên móng vuốt sắc nhỏ ngăn cản. Nó còn tưởng rằng là đây là một khối đá bình thường, không nghĩ tới viên đá rõ ràng mang theo châm khí Tiên Thiên ngũ mạch. Tuy viên đá đánh không chết được chồn chuột, lại có thể đánh bay nó đi.
Chồn chuột vốn nhỏ nhắn, tự nhiên không có da dày thịt béo như vương xà, bị Phi Hoàng đánh trúng, nó phát ra một tiếng kêu rất nhỏ. Thời điểm này thân hình Từ Ngôn đã đến trước mặt, dao găm phát ra hào quang khiến cho Hứa Kính Chi vừa sợ vừa giận. Gã cũng không dám đón đỡ, đành phải đồng thi triển thân pháp người nhẹ như yến, nhanh chóng lui về phía sau.
Bên này hai người vừa mới giao thủ, trên cao tiểu bạch ưng tìm được cơ hội. Sau một tiếng kêu, nó đáp xuống, đánh về phía con chồn chuột vừa mới bị phi thạch đánh bay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.