Quyển 4 - Chương 653: Minh chủ chạy thoát
Hắc Huyền
07/06/2019
Bị Yêu linh Hải Đại Kiềm hãm hại, Từ Ngôn bị biến thành gian tế ở Trảm
Yêu Minh. Mà Kiều Tùng kia tức thì âm thầm cười lạnh, giả vờ giả vịt bày ra tư thế dốc sức liều mạng.
Hải Đại Kiềm lẫn lộn thật giả như vậy khiến Phí Minh Viễn do dự, những người khác lại sinh ra địch ý với Từ Ngôn. Chẳng qua là Từ Ngôn xông về Hải Đại Kiềm, trong chớp mắt hai người đối chiến với nhau, kiếm quang và cự chùy va chạm tung tóe.
Có người động thủ, Quy Nguyên tông lập tức vây giết mà đến. Trong lúc nhất thời đại viện đã thành chiến trường.
Không tính Từ Ngôn, Trảm Yêu Minh chỉ có năm vị Hư Đan, còn có một gian tế là Kiều Tùng, Quy Nguyên tông có đến hơn hơn mười Yêu linh và phó trưởng lão. Một khi giao thủ, Trảm Yêu Minh lập tức rơi vào hạ phong, nếu không có Từ Ngôn đối mặt với Hải Đại Kiềm khó chơi nhất thì tình cảnh Trảm Yêu Minh càng thêm hung hiểm.
"Bình thúc, mau dẫn bọn họ đi trước đi!"
Phí Minh Viễn quát khẽ một tiếng, thúc giục trường kiếm ngăn trở hai Yêu linh hóa hình. Lão đang liều mạng, không chỉ có pháp khí tấn công mạnh mẽ liên tục mà tay kia còn không ngừng thúc giục pháp thuật lôi điện, linh khí bị tiêu hao như thủy triều.
Minh chủ lấy một địch hai, chiến lực quả nhiên bất phàm, nhưng mà thời gian ngắn cũng không thể nào địch nổi hai người cùng giai được.
"Phí lão tinh thông độn pháp, ngươi mang theo Tiểu Linh Đang trốn trước đi. Chúng ta đều có phương pháp thoát thân riêng."
Bình thúc thúc giục hai kiện pháp khí trường đao, cũng đang ngăn cản hai vị cùng giai, khàn giọng quát lớn. Trong đám người bọn họ, chỉ có Phí Minh Viễn tinh thông độn pháp, cũng chỉ có Minh chủ có cơ hội đào tẩu cao mà thôi.
"Trốn?" Một vị Yêu linh mặc thiết giáp Quy Nguyên tông quát lạnh: "Vọng tưởng!"
Hồng hộc!
Kẻ này gào to, quái điểu trên đỉnh đầu nhao nhao kéo tới, đám người Trảm Yêu Minh nhất thời luống cuống tay chân.
Rặc rặc!
Tiếng kim loại vang vọng, Trường Phong kiếm bị Từ Ngôn toàn lực thúc giục, một kiếm bổ đôi đại chùy của Hải Đại Kiềm. Tia lửa bắn ra tung tóe, thiếu chút nữa chặt đứt cả một tay của gã.
Hải Đại Kiềm thân là trưởng lão Quy Nguyên tông, tu luyện không phải ngắn. Trong tông môn không có mấy người chống được mấy chiêu dưới tay gã, mạnh mẽ hơn mấy thành chủ kia rất nhiều. Gã không nghĩ rằng vừa mới giao thủ suýt nữa bị thương, bèn cả kinh liên tục rút lui.
"Động thủ!"
Hải Đại Kiềm gầm lên một tiếng, đám quái điểu lại buông bỏ không tấn công nữa mà lại bay lên trời. Móng vuốt chim nhao nhao xòe ra, tiếng ken két vang lên từng tràng liên hồi. Một mãng tơ nhện lập tức lộn xộn rơi xuống bên dưới, một khi đụng vào lập tức dính chùm với nhau tạo thành một tấm lưới khổng lồ bao phủ hoàn toàn sân nhỏ lại.
Mắt thấy tấm lưới khổng lồ rơi xuống, đám người Trảm Yêu Minh nhao nhao kinh hãi, không nghĩ ra được đối sách. Chợt một tia máu tươi bên cạnh mọi người phun ra tung tóe.
Sau lưng Chương Cảnh Sơn, Kiều Tùng hiện ra một tia cười âm hiểm, nhấc chân đạp bay đem thi thể bay ra ngoài.
"Ngươi là Gian tế! Kiều Tùng!"
Phát hiện Chương Cảnh Sơn bị giết, ánh mắt đám người Phí Minh Viễn đỏ bừng. Lúc này tấm lưới lớn đã rơi xuống, mọi người không thể quát mắng được nữa mà chỉ có thể ra tay ngăn cản.
Từng thanh trường kiếm bay lên, nâng lên một mảnh không gian hẹp. Tình cảnh đám người Trảm Yêu Minh càng thêm hung hiểm. Hóa ra Hải Đại Kiềm gào to động thủ không chỉ kêu quái điểu buông lưới, mà còn có dụng ý ra lệnh cho Kiều Tùng.
Lúc này Từ Ngôn cũng bị vậy ở trong lưới lớn. Chém vào thiết chùy của Hải Đại Kiềm rồi, Trường Phong kiếm của hắn lập tức trở nên ảm đạm không sáng nữa.
Pháp khí thượng phẩm này đã trải qua quá nhiều ác đấu, sớm đã đầy những vết rạn, không lâu sau sẽ vỡ nát.
Hải Đại Kiềm giảo hoạt hoàn toàn ngoài dự liệu của Từ Ngôn.
Động tĩnh đánh nhau rất lớn, truyền đi rất xa, ngoài cửa tửu quán cũng có rất nhiều người đang tụ tập. Chỉ sợ không lâu nữa các thế lực khác sẽ kéo tới, đến lúc đó muốn đi càng khó.
Không chỉ có Từ Ngôn sinh lòng thoái ý, Phí Minh Viễn cũng như vậy. Trong mắt lão giả hiện lên một tia kiên quyết, phi kiếm tấn công mạnh vào một điểm của tấm lưới, định phá vỡ điểm này. Đáng tiếc lưới lớn thập phần cổ quái, một khi bị phi kiếm chém trúng lập tức lại căng phình về phía sau, rất bền dẻo không khác gì tơ nhện.
"Thiên Ti võng!"
Phí Minh Viễn phát hiện lưới lớn quái dị, lập tức lên tiếng kinh hô. Lưới lớn này do loại nhện Yêu linh kết xuất, pháp khí phi kiếm bình thường trong chốc lát khó mà phá vỡ được. Thiên Ti võng không chỉ vây khốn địch nhân mà còn khiến độn pháp đều không thể xuyên thấu qua.
"Bạo!"
Ầm ầm ầm!
Phí Minh Viễn không phá vỡ được lưới lớn, thế nhưng lại có người phá được. Từ Ngôn bỏ qua Trường Phong kiếm, kiên quyết tự bạo phi kiếm. Ánh lửa chói mắt rực lên, một góc lưới lớn xuất hiện lỗ thủng.
Cả người hắn mơ hồ, Thanh Phong giáp bị thúc giục, phong độn thi triển giúp Từ Ngôn chui ra khỏi lỗ thủng kia ra ngoài.
Có người mở đường, lập tức Trảm Yêu Minh theo sát phía sau. Phí Minh Viễn bắt lấy Tiểu Linh Đang dùng độn pháp vọt phóng ra ngoài đầu tiên, Tô Tễ Vân cũng nối gót, Bình thúc tức thì chịu trách nhiệm cản phía sau, liên tiếp bạo nổ hai kiện pháp bảo trường đao của mình ngăn trở truy binh lại.
Ô...ô...n...g!
Tiếng gió rít nổi lên trong sân, Hải Đại Kiềm vung cự chùy còn lại lên, đập tới lỗ thủng trên tấm lưới kia. Phí Minh Viễn sắp chạy ra khỏi tấm lưới bị nện trở về, miệng phun máu tươi.
Bộp bộp hai tiếng.
Hải Đại Kiềm nhanh chóng đuổi tới, lúc này khôi giáp trên cánh tay phải đã văng tung tóe, hiện ra một cái càng cua cực lớn đang rắc rắc kẹp không ngừng.
"Bắt lại hết cho ta!"
Hải Đại Kiềm cánh tay cua vung lên, dữ tợn xông về đám người Phí Minh Viễn. Sau đó Thiên Ti võng ầm ầm nện xuống, bụi đất trong sân nổi lên.
Cảnh tượng cuối cùng Từ Ngôn nhìn thấy chính là Hải Đại Kiềm hiện ra càng cua cùng tấm lưới rơi xuống. Lúc hắn xuất hiện lần nữa đã ở đầu đường cái cách tửu quán nhỏ hơn ngàn trượng rồi.
Trong hẻm nhỏ không người, sắc mặt Từ Ngôn có chút âm trầm, Linh lực khẽ động. Mặt nạ hắn phủ lên trên người, nhanh chóng bước đi trong ngõ nhỏ, dung nhập giữa đám người.
Trên đường cái kia người đến người đi như nước, chẳng qua ánh mắt của mọi người đều bị ánh lửa và cát bụi bạo khởi xa xa hấp dẫn, cho nên mới nghị luận xôn xao, càng có rất nhiều người dũng mãnh chạy tới nơi gặp chuyện không may kia xem xét tình hình.
Không chỉ có người trên phố xem náo nhiệt, còn có rất nhiều phi cầm yêu thú mang hình người từ đằng xa tiến đến.
Từ Ngôn đứng ở bên đường, đã đổi bộ áo bào đi, đưa mắt nhìn về tửu quán nhỏ phương xa, ánh mắt khẽ lóe lên một cái.
Hắn có thể trốn được là mượn nhờ bạo nổ Trường Phong kiếm và năng lực độn pháp của Thanh Phong giáp, những người khác chưa hẳn có thể chạy thoát.
Hơn mười Yêu linh hóa hình và phó trưởng lão nhân tộc, cộng thêm vài Yêu linh phi cầm, lần này Quy Nguyên tông phái ra không ít nhân thủ. Mà Hải Đại Kiềm kia thập phần khó chơi, nếu đơn đả độc đấu thì Từ Ngôn không sợ, thậm chí có thể giết chết đối phương không khó. Đáng tiếc người ta mang đến trợ giúp quá nhiều.
Thành Ngũ Địa chung quy là địa bàn Yêu tộc, đánh nhau ở chỗ này rõ ràng phải chịu thiệt rồi. Từ Ngôn có chút do dự, rồi vẫn chậm rãi bước về phía trước, đi tới đường cái chỗ tửu quán.
Từ xa nhìn lại, chiến đấu dĩ nhiên chấm dứt. Hải Đại Kiềm vác đại chùy mang theo lấy thủ hạ rời đi, trong miệng vẫn còn hùng hùng hổ hổ.
Sau lưng Hải Đại Kiềm kéo lấy một tấm lưới lớn, trong lưới vây khốn ba người. Theo thứ tự là Bình thúc, Tô Tễ Vân cùng Tiểu Linh Đang. Toàn thân ba người đều là máu, không biết sống chết, duy chỉ có không thấy Phí Minh Viễn.
"Minh chủ chạy thoát?"
Nhìn từ xa thấy ba người bị bắt, lại không thấy tung tích của Phí lão, Từ Ngôn tự nói một câu. Nhớ tới pháp môn thổ thạch hóa thân của Phí Minh Viễn, có lẽ là đối phương vận dụng phân thân mà thoát được một mạng.
Hải Đại Kiềm lẫn lộn thật giả như vậy khiến Phí Minh Viễn do dự, những người khác lại sinh ra địch ý với Từ Ngôn. Chẳng qua là Từ Ngôn xông về Hải Đại Kiềm, trong chớp mắt hai người đối chiến với nhau, kiếm quang và cự chùy va chạm tung tóe.
Có người động thủ, Quy Nguyên tông lập tức vây giết mà đến. Trong lúc nhất thời đại viện đã thành chiến trường.
Không tính Từ Ngôn, Trảm Yêu Minh chỉ có năm vị Hư Đan, còn có một gian tế là Kiều Tùng, Quy Nguyên tông có đến hơn hơn mười Yêu linh và phó trưởng lão. Một khi giao thủ, Trảm Yêu Minh lập tức rơi vào hạ phong, nếu không có Từ Ngôn đối mặt với Hải Đại Kiềm khó chơi nhất thì tình cảnh Trảm Yêu Minh càng thêm hung hiểm.
"Bình thúc, mau dẫn bọn họ đi trước đi!"
Phí Minh Viễn quát khẽ một tiếng, thúc giục trường kiếm ngăn trở hai Yêu linh hóa hình. Lão đang liều mạng, không chỉ có pháp khí tấn công mạnh mẽ liên tục mà tay kia còn không ngừng thúc giục pháp thuật lôi điện, linh khí bị tiêu hao như thủy triều.
Minh chủ lấy một địch hai, chiến lực quả nhiên bất phàm, nhưng mà thời gian ngắn cũng không thể nào địch nổi hai người cùng giai được.
"Phí lão tinh thông độn pháp, ngươi mang theo Tiểu Linh Đang trốn trước đi. Chúng ta đều có phương pháp thoát thân riêng."
Bình thúc thúc giục hai kiện pháp khí trường đao, cũng đang ngăn cản hai vị cùng giai, khàn giọng quát lớn. Trong đám người bọn họ, chỉ có Phí Minh Viễn tinh thông độn pháp, cũng chỉ có Minh chủ có cơ hội đào tẩu cao mà thôi.
"Trốn?" Một vị Yêu linh mặc thiết giáp Quy Nguyên tông quát lạnh: "Vọng tưởng!"
Hồng hộc!
Kẻ này gào to, quái điểu trên đỉnh đầu nhao nhao kéo tới, đám người Trảm Yêu Minh nhất thời luống cuống tay chân.
Rặc rặc!
Tiếng kim loại vang vọng, Trường Phong kiếm bị Từ Ngôn toàn lực thúc giục, một kiếm bổ đôi đại chùy của Hải Đại Kiềm. Tia lửa bắn ra tung tóe, thiếu chút nữa chặt đứt cả một tay của gã.
Hải Đại Kiềm thân là trưởng lão Quy Nguyên tông, tu luyện không phải ngắn. Trong tông môn không có mấy người chống được mấy chiêu dưới tay gã, mạnh mẽ hơn mấy thành chủ kia rất nhiều. Gã không nghĩ rằng vừa mới giao thủ suýt nữa bị thương, bèn cả kinh liên tục rút lui.
"Động thủ!"
Hải Đại Kiềm gầm lên một tiếng, đám quái điểu lại buông bỏ không tấn công nữa mà lại bay lên trời. Móng vuốt chim nhao nhao xòe ra, tiếng ken két vang lên từng tràng liên hồi. Một mãng tơ nhện lập tức lộn xộn rơi xuống bên dưới, một khi đụng vào lập tức dính chùm với nhau tạo thành một tấm lưới khổng lồ bao phủ hoàn toàn sân nhỏ lại.
Mắt thấy tấm lưới khổng lồ rơi xuống, đám người Trảm Yêu Minh nhao nhao kinh hãi, không nghĩ ra được đối sách. Chợt một tia máu tươi bên cạnh mọi người phun ra tung tóe.
Sau lưng Chương Cảnh Sơn, Kiều Tùng hiện ra một tia cười âm hiểm, nhấc chân đạp bay đem thi thể bay ra ngoài.
"Ngươi là Gian tế! Kiều Tùng!"
Phát hiện Chương Cảnh Sơn bị giết, ánh mắt đám người Phí Minh Viễn đỏ bừng. Lúc này tấm lưới lớn đã rơi xuống, mọi người không thể quát mắng được nữa mà chỉ có thể ra tay ngăn cản.
Từng thanh trường kiếm bay lên, nâng lên một mảnh không gian hẹp. Tình cảnh đám người Trảm Yêu Minh càng thêm hung hiểm. Hóa ra Hải Đại Kiềm gào to động thủ không chỉ kêu quái điểu buông lưới, mà còn có dụng ý ra lệnh cho Kiều Tùng.
Lúc này Từ Ngôn cũng bị vậy ở trong lưới lớn. Chém vào thiết chùy của Hải Đại Kiềm rồi, Trường Phong kiếm của hắn lập tức trở nên ảm đạm không sáng nữa.
Pháp khí thượng phẩm này đã trải qua quá nhiều ác đấu, sớm đã đầy những vết rạn, không lâu sau sẽ vỡ nát.
Hải Đại Kiềm giảo hoạt hoàn toàn ngoài dự liệu của Từ Ngôn.
Động tĩnh đánh nhau rất lớn, truyền đi rất xa, ngoài cửa tửu quán cũng có rất nhiều người đang tụ tập. Chỉ sợ không lâu nữa các thế lực khác sẽ kéo tới, đến lúc đó muốn đi càng khó.
Không chỉ có Từ Ngôn sinh lòng thoái ý, Phí Minh Viễn cũng như vậy. Trong mắt lão giả hiện lên một tia kiên quyết, phi kiếm tấn công mạnh vào một điểm của tấm lưới, định phá vỡ điểm này. Đáng tiếc lưới lớn thập phần cổ quái, một khi bị phi kiếm chém trúng lập tức lại căng phình về phía sau, rất bền dẻo không khác gì tơ nhện.
"Thiên Ti võng!"
Phí Minh Viễn phát hiện lưới lớn quái dị, lập tức lên tiếng kinh hô. Lưới lớn này do loại nhện Yêu linh kết xuất, pháp khí phi kiếm bình thường trong chốc lát khó mà phá vỡ được. Thiên Ti võng không chỉ vây khốn địch nhân mà còn khiến độn pháp đều không thể xuyên thấu qua.
"Bạo!"
Ầm ầm ầm!
Phí Minh Viễn không phá vỡ được lưới lớn, thế nhưng lại có người phá được. Từ Ngôn bỏ qua Trường Phong kiếm, kiên quyết tự bạo phi kiếm. Ánh lửa chói mắt rực lên, một góc lưới lớn xuất hiện lỗ thủng.
Cả người hắn mơ hồ, Thanh Phong giáp bị thúc giục, phong độn thi triển giúp Từ Ngôn chui ra khỏi lỗ thủng kia ra ngoài.
Có người mở đường, lập tức Trảm Yêu Minh theo sát phía sau. Phí Minh Viễn bắt lấy Tiểu Linh Đang dùng độn pháp vọt phóng ra ngoài đầu tiên, Tô Tễ Vân cũng nối gót, Bình thúc tức thì chịu trách nhiệm cản phía sau, liên tiếp bạo nổ hai kiện pháp bảo trường đao của mình ngăn trở truy binh lại.
Ô...ô...n...g!
Tiếng gió rít nổi lên trong sân, Hải Đại Kiềm vung cự chùy còn lại lên, đập tới lỗ thủng trên tấm lưới kia. Phí Minh Viễn sắp chạy ra khỏi tấm lưới bị nện trở về, miệng phun máu tươi.
Bộp bộp hai tiếng.
Hải Đại Kiềm nhanh chóng đuổi tới, lúc này khôi giáp trên cánh tay phải đã văng tung tóe, hiện ra một cái càng cua cực lớn đang rắc rắc kẹp không ngừng.
"Bắt lại hết cho ta!"
Hải Đại Kiềm cánh tay cua vung lên, dữ tợn xông về đám người Phí Minh Viễn. Sau đó Thiên Ti võng ầm ầm nện xuống, bụi đất trong sân nổi lên.
Cảnh tượng cuối cùng Từ Ngôn nhìn thấy chính là Hải Đại Kiềm hiện ra càng cua cùng tấm lưới rơi xuống. Lúc hắn xuất hiện lần nữa đã ở đầu đường cái cách tửu quán nhỏ hơn ngàn trượng rồi.
Trong hẻm nhỏ không người, sắc mặt Từ Ngôn có chút âm trầm, Linh lực khẽ động. Mặt nạ hắn phủ lên trên người, nhanh chóng bước đi trong ngõ nhỏ, dung nhập giữa đám người.
Trên đường cái kia người đến người đi như nước, chẳng qua ánh mắt của mọi người đều bị ánh lửa và cát bụi bạo khởi xa xa hấp dẫn, cho nên mới nghị luận xôn xao, càng có rất nhiều người dũng mãnh chạy tới nơi gặp chuyện không may kia xem xét tình hình.
Không chỉ có người trên phố xem náo nhiệt, còn có rất nhiều phi cầm yêu thú mang hình người từ đằng xa tiến đến.
Từ Ngôn đứng ở bên đường, đã đổi bộ áo bào đi, đưa mắt nhìn về tửu quán nhỏ phương xa, ánh mắt khẽ lóe lên một cái.
Hắn có thể trốn được là mượn nhờ bạo nổ Trường Phong kiếm và năng lực độn pháp của Thanh Phong giáp, những người khác chưa hẳn có thể chạy thoát.
Hơn mười Yêu linh hóa hình và phó trưởng lão nhân tộc, cộng thêm vài Yêu linh phi cầm, lần này Quy Nguyên tông phái ra không ít nhân thủ. Mà Hải Đại Kiềm kia thập phần khó chơi, nếu đơn đả độc đấu thì Từ Ngôn không sợ, thậm chí có thể giết chết đối phương không khó. Đáng tiếc người ta mang đến trợ giúp quá nhiều.
Thành Ngũ Địa chung quy là địa bàn Yêu tộc, đánh nhau ở chỗ này rõ ràng phải chịu thiệt rồi. Từ Ngôn có chút do dự, rồi vẫn chậm rãi bước về phía trước, đi tới đường cái chỗ tửu quán.
Từ xa nhìn lại, chiến đấu dĩ nhiên chấm dứt. Hải Đại Kiềm vác đại chùy mang theo lấy thủ hạ rời đi, trong miệng vẫn còn hùng hùng hổ hổ.
Sau lưng Hải Đại Kiềm kéo lấy một tấm lưới lớn, trong lưới vây khốn ba người. Theo thứ tự là Bình thúc, Tô Tễ Vân cùng Tiểu Linh Đang. Toàn thân ba người đều là máu, không biết sống chết, duy chỉ có không thấy Phí Minh Viễn.
"Minh chủ chạy thoát?"
Nhìn từ xa thấy ba người bị bắt, lại không thấy tung tích của Phí lão, Từ Ngôn tự nói một câu. Nhớ tới pháp môn thổ thạch hóa thân của Phí Minh Viễn, có lẽ là đối phương vận dụng phân thân mà thoát được một mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.