Quyển 5 - Chương 840: Món Nguyên Anh khai vị
Hắc Huyền
02/02/2020
Trong Hoàng Cung, hơn mười Đại yêu chen chúc ngoài cửa ra vào.
Cung điện rộng lớn, nhưng thân hình Đại yêu còn to lớn hơn. Lôi Lục có thể đi vào được nhưng đám Đại yêu như Lôi Tượng Bạch Ô lại không thể.
Một tiếng ầm vang.
Bạch Ô quẫy bản thể to mọng đánh sập xà nhà. Một đám Đại yêu ào ào vọt vào.
Nhìn Sở Bạch khiêu tới khiêu lui, cả bọn giận ngứa cả răng, muốn nhanh chóng diệt trừ y.
Thoáng cái đã có hơn hai mươi Đại yêu chui vào cung điện, mái vòm lập tức vỡ vụn ra, đại điện đầy bụi bặm. Một con Đại yêu vượn phủi mớ gạch ngói rơi lên đỉnh đầu mình, quát mắng đám Đại yêu có hình thể quá lớn bên kia.
"Cái nơi bé thế này, chui vào xem náo nhiệt cái gì?"
Phì phì ì...
Bên cạnh nó chợt có một bóng đen khiến Đại yêu vượn này chợt ngẩn người, tập trung nhìn kỹ thì ra là một con đại xà lạ lẫm.
"Yêu xà từ đâu đến?"
Vượn lớn hô to, đại xà toàn thân trải rộng hoa văn hình con mắt co lại thành xà trận, ánh mắt lạnh như băng nhìn về Sở Bạch.
Xà yêu không thuộc về Thiên Bắc xuất hiện không chút tiếng động, khí tức cực kỳ âm lãnh, mang theo địch ý với Nhân tộc như thể trời sinh mà có sẵn.
Trong lúc đánh nhau, Lôi Lục đã phát hiện ra tiếng bò rất nhỏ kia từ sớm. Sau khi đánh bay Kinh Lôi kiếm của Sở Bạch, Lôi Lục cũng không ra tay mà ra lệnh cho đám Đại yêu khác vây chết Sở Bạch Bào, còn gã thì đứng trước mặt vương xà.
"Thiên Nhãn vương xà đã từng là Đại yêu xưng bá Thiên Nam, hôm nay chỉ sợ không còn bao nhiêu con nữa. Ngươi có thể quy nhập vào trăm yêu. Ta có thể để vương xà nhất tộc ngươi tái hiện huy hoàng ở Thiên Nam này!"
Xì xì iii!
Phát ra phát ra tiếng động âm trầm, đầu rắn ngẩng cao chậm rãi lung lay, nằm rạp xuống dưới chân Lôi Lục.
"Trăm yêu Thiên Bắc ta lại có thêm một kẻ nữa!"
Lôi Lục phát ra tràng cười vang, một bước bước lên đầu rắn, được vương xà cực lớn nâng lên.
Giữa không trung, Lôi Lục đứng trên đầu rắn như thể quân lâm thiên hạ. Gã quét mắt nhìn cường giả Kim Tiền tông tiến đến, rồi lạnh lùng đưa mắt nhìn Sở Bạch nói: "Xem ra tông chủ Kim Tiền tông rất thông minh, biết rõ đã bị ta trêu đùa, tốc độ trở về không chậm nha. Đáng tiếc a, Nguyên Anh Nhân tộc các ngươi không cách nào tụ tập một chỗ, chỉ vài tên thế này còn chưa đủ nhìn."
"Lôi Lục, bớt châm chọc lại đi, có gan đơn đả độc đấu cùng bổn vương!"
Sở Bạch phát hiện vương xà, sắc mặt càng thêm âm trầm. Trong tình trạng nguy cấp này lại có thêm một Đại yêu nữa, tương đương với việc dân chúng kinh thành có thêm một phần tuyệt vọng.
Xa xa có tiếng kiếm rít gào thét tới, tông chủ Kim Tiền tông lập tức xuất hiện.
Không chỉ có Nhạn Hành Thiên lao đến, mà cả Sở Hoàng cùng Chư Cát Tuấn Hùng cũng theo sát, sau lưng còn có Liễu Phỉ Vũ cùng Hàn Thiên Tuyết. Đi sau mấy cường giả Nguyên Anh Kim Tiền tông là mấy vị Nguyên Anh quốc gia khác cùng với một đám trưởng lão Hư Đan Kim Tiền tông.
Tính cả Sở Bạch, trong hoàng cung này đã có tới mười vị Nguyên Anh, khí tức khổng lồ phập phồng mãnh liệt, tạo thành từng trận cuồng phong trong hư không.
Chứng kiến kinh thành bị tập kích, Nhạn Hành Thiên lập tức lựa chọn đến đây viện thủ Sở Bạch. Bởi ông ta thừa hiểu chỉ cần cường giả Nguyên Anh như mình hội tụ ở Hoàng Cung, những Đại yêu đang tàn sát bừa bãi trong thành kia cũng sẽ đuổi giết mà đến.
Đem Hoàng Cung trở thành chiến trường, ngăn trở chém giết trong thành, dù chỉ dây dưa nhất thời cũng đủ giúp dân chúng trong thành chạy trốn nhiều hơn một ít. Về phần dân chúng chạy ra ngoài thành rồi, có thể sống sót hay không thì cường nhân Nguyên Anh như Nhạn Hành Thiên cũng bất lực.
Quả nhiên Đại yêu các nơi trong thành đã bắt đầu bỏ qua phàm nhân mà tụ về. Dù sao thì đám tu sĩ Nguyên Anh cùng Hư Đan có lực lực hấp dẫn với bọn chúng lớn hơn nhiều.
Theo sát sau lưng đám người Nhạn Hành Thiên là hơn mười Đại yêu lần lượt chạy đến. Hoàng Cung đã chia thành hai nửa, một nửa là đội ngũ Kim Tiền tông, còn nửa kia là hơn năm mươi con Đại yêu. Còn Sở Bạch thì vẫn bị vậy giữa đám yêu như trước.
"Thống lĩnh Yêu tộc quả thật có tâm cơ thâm trầm, rõ ràng có thể nghĩ đến kế điệu hổ ly sơn, hiếm có, hiếm có."
Nhạn Hành Thiên đáp xuống mặt đất, tay nắm trường kiếm, trên trên lưỡi kiếm nổi lên một tầng ánh sáng vàng. Kiếm khí cường đại ẩn mà không phát, phảng phất như muốn làm thanh kiếm nổ bung cả ra.
"Đến tâm cơ Yêu tộc còn không nhìn thấy, tông chủ chính phái như ngươi đúng là phế vật."
Lôi Lục đứng trên đầu rắn, ánh mắt mang đầy trêu tức nhìn về phía Nhạn Hành Thiên, lạnh lùng nói: "Tình châu đại địa nhất định sẽ lấy Yêu làm chủ. Dựa vào mấy người các ngươi, không bảo vệ nổi kinh thành thì sao bảo vệ được Thiên Nam?"
"Bảo vệ hay không bảo vệ được, phải thử mới biết!"
Chư Cát Tuấn Hùng tiến lên trước một bước, sau lưng đã có thêm một thanh trường kiếm như ba đường vân nước. Đừng nhìn điện chủ Vũ Khúc điện này béo ục ịch mà nhầm, tạo nghệ kiếm đạo của ông ta còn tinh xảo hơn tông chủ vài phần.
"Mười tên Nguyên Anh mà cũng dám khiêu chiến với chúng ta?" Long Tước trên không trung phát ra tiếng cười lạnh âm trầm: "Nếu như muốn chết, thành toàn cho các ngươi!"
"Con sẻ ngu ngốc, xuống đây." Liễu Phỉ Vũ mặc một thân váy dài màu khói, mang theo hai kiện hai kiện pháp bảo lô đỉnh hai bên, gương mặt lạnh lùng, trầm giọng quát.
"Ngươi bảo ai là sẻ hả?" Long Tước sững sờ, tiếp theo giận tím mặt: "Ngươi muốn chết!"
"Lục gia, Nhân tộc xảo trá, không khéo ngoài thành còn có viện quân của bọn chúng." Lúc này lão giả Xích Nguyên nhỏ gầy tiến đến dưới chân vương xà, thấp giọng nói với Lôi Lục.
Từ khi đến Thiên Nam, Xích Nguyên vẫn chưa từng hiện ra yêu thân mà chỉ một mực đi theo sau lưng Lôi Lục. Không phải lão không muốn dùng yêu thân chiến đấu mà là yêu thân thật sự quá xấu. Rùa đen không mai, hiện ra yêu thân chỉ khiến cho Nhân tộc chê cười thêm.
"Quanh đây trăm dặm không còn có khí tức Nguyên Anh nào nữa, ta có thể chắc chắn." Kim lão đại bên kia mở miệng nói. Lão đã sớm vận dụng thiên phú khứu giác.
"Mùi vị Nguyên Anh nhất định vô cùng mỹ vị." Bạch Ô đung đưa yêu thân kinh khủng, ồm ồm nói: "Lục gia, chúng ta ăn cơm thôi. Bách Yêu yến dùng đám Nguyên Anh này làm món khai vị là ổn rồi."
Ác chiến đang được vận sức chờ phát động. Thoạt nhìn có thể thấy cuộc chiến là không cách nào tránh khỏi. Vừa lúc này có một người mặc áo đỏ chạy đến, gia nhập vào phe tu sĩ Nhân tộc, là Bàng Hồng Nguyệt. Đi theo sau lưng Bàng Hồng Nguyệt còn có một con heo đen cổ quái.
Một tên Hư Đan đi tới, đừng nói là Đại yêu mà đến cả Nhạn Hành Thiên cũng không thèm ghé mắt nhìn. Lúc này Tông chủ Kim Tiền tông như lâm đại địch, kim quang trên trường kiếm càng ngày càng sáng.
Nếu như người ta đã dùng điệu hổ ly sơn, nhất định trăm yêu sẽ không rút đi. Cuộc chiến sinh tử này dĩ nhiên không cách nào tránh khỏi. Tất cả tu sĩ Nguyên Anh cùng Hư Đan ở đây đều rõ ràng, sau trận chiến này, Kim Tiền tông nhất mạch e rằng không còn mấy người sống sót được nữa.
Tiếng gió nổi lên, ánh lửa bao phủ xuống,
Người đầu tiên xuất thủ không phải Lôi Lục, cũng không phải Nhạn Hành Thiên mà là Sở Thương Hải mang đầy lo lắng.
Tuy nói Sở Bạch là nghịch tử nhưng dù sao cũng là nhi tử của ông ta. Nhìn thấy tình cảnh Sở Bạch lâm tuyệt hiểm, Sở Thương Hải đã vận dụng toàn lực thi triển ra pháp thuật tinh xảo nhằm đảo loạn cục diện để Sở Bạch có thể thoát thân trước.
Ánh lửa còn chưa tới, hai con Đại yêu đã đồng thời há miệng phun ra dòng nước màu xanh sẫm. Thứ nước lộ ra màu xanh kịch độc vừa tiếp xúc đã dập tắt ánh lửa. Mặc cho Sở Thương Hải thúc giục liệt diễm mãnh liệt vẫn nhất thời không cách nào bao phủ hoàn toàn được hơn mười Đại yêu.
"Muốn cứu Sở Bạch?" Lôi Lục cười nhạo nói: "Đợi kiếp sau đi, giết hắn!"
Dưới hiệu lệnh của Lôi Lục, đám Đại yêu nhao nhao gào thét. Vương xà dưới chân gã đã đi đầu, lao lên há miệng nuốt Sở Bạch Bào vào.
Yêu tộc khẽ động, Nhạn Hành Thiên cũng đưa tay chém ra trường kiếm. Ánh kiếm dài mười trượng như sấm rền chém về phía Đại yêu. Những cường giả Nguyên Anh cũng nhao nhao thi triển ra chiêu thức mạnh nhất, thậm chí cả trưởng lão Hư Đan cũng như vậy.
Cục diện hôm nay, không dốc sức liều mạng chỉ có đường chết mà thôi.
Rặc rặc một tiếng, vương xà lại cắn hụt. Sở Bạch xoay người cực nhanh, miệng rắn không những không cắn trúng Sở Bạch mà thiếu chút nữa đã cắn đứt một chân Bạch Ô.
Không để Bạch Ô cực lớn gào thét, đầu rắn bỗng nhiên có thêm một bóng người xuất hiện ngay cạnh Lôi Lục, ngữ khí tùy ý như thể một người bạn cũ.
"Lục gia, đã lâu không gặp. Bách Yêu yến sao có thể thiếu ta được?"
Bóng người đột ngột xuất hiện mặc bộ áo gấm, lưng xòe hai cánh, mặt đeo một chiếc mặt nạ quỷ đầy âm trầm, khóe miệng còn nhếch lên như nở nụ cười giả tạo. Một câu này phát ra, tất cả Đại yêu ở đây đều giật mình cả.
Chiến trường máu tanh như đóng băng cả lại. Gương mặt quỷ vừa xuất hiện, năm mươi con Đại yêu đồng thời nổi lên nỗi sợ hãi.
Thiên địch tiến đến!
Tích tắc sau, hơn mười con Đại yêu kinh hãi gào to.
"Quỷ Diện!!!"
Cung điện rộng lớn, nhưng thân hình Đại yêu còn to lớn hơn. Lôi Lục có thể đi vào được nhưng đám Đại yêu như Lôi Tượng Bạch Ô lại không thể.
Một tiếng ầm vang.
Bạch Ô quẫy bản thể to mọng đánh sập xà nhà. Một đám Đại yêu ào ào vọt vào.
Nhìn Sở Bạch khiêu tới khiêu lui, cả bọn giận ngứa cả răng, muốn nhanh chóng diệt trừ y.
Thoáng cái đã có hơn hai mươi Đại yêu chui vào cung điện, mái vòm lập tức vỡ vụn ra, đại điện đầy bụi bặm. Một con Đại yêu vượn phủi mớ gạch ngói rơi lên đỉnh đầu mình, quát mắng đám Đại yêu có hình thể quá lớn bên kia.
"Cái nơi bé thế này, chui vào xem náo nhiệt cái gì?"
Phì phì ì...
Bên cạnh nó chợt có một bóng đen khiến Đại yêu vượn này chợt ngẩn người, tập trung nhìn kỹ thì ra là một con đại xà lạ lẫm.
"Yêu xà từ đâu đến?"
Vượn lớn hô to, đại xà toàn thân trải rộng hoa văn hình con mắt co lại thành xà trận, ánh mắt lạnh như băng nhìn về Sở Bạch.
Xà yêu không thuộc về Thiên Bắc xuất hiện không chút tiếng động, khí tức cực kỳ âm lãnh, mang theo địch ý với Nhân tộc như thể trời sinh mà có sẵn.
Trong lúc đánh nhau, Lôi Lục đã phát hiện ra tiếng bò rất nhỏ kia từ sớm. Sau khi đánh bay Kinh Lôi kiếm của Sở Bạch, Lôi Lục cũng không ra tay mà ra lệnh cho đám Đại yêu khác vây chết Sở Bạch Bào, còn gã thì đứng trước mặt vương xà.
"Thiên Nhãn vương xà đã từng là Đại yêu xưng bá Thiên Nam, hôm nay chỉ sợ không còn bao nhiêu con nữa. Ngươi có thể quy nhập vào trăm yêu. Ta có thể để vương xà nhất tộc ngươi tái hiện huy hoàng ở Thiên Nam này!"
Xì xì iii!
Phát ra phát ra tiếng động âm trầm, đầu rắn ngẩng cao chậm rãi lung lay, nằm rạp xuống dưới chân Lôi Lục.
"Trăm yêu Thiên Bắc ta lại có thêm một kẻ nữa!"
Lôi Lục phát ra tràng cười vang, một bước bước lên đầu rắn, được vương xà cực lớn nâng lên.
Giữa không trung, Lôi Lục đứng trên đầu rắn như thể quân lâm thiên hạ. Gã quét mắt nhìn cường giả Kim Tiền tông tiến đến, rồi lạnh lùng đưa mắt nhìn Sở Bạch nói: "Xem ra tông chủ Kim Tiền tông rất thông minh, biết rõ đã bị ta trêu đùa, tốc độ trở về không chậm nha. Đáng tiếc a, Nguyên Anh Nhân tộc các ngươi không cách nào tụ tập một chỗ, chỉ vài tên thế này còn chưa đủ nhìn."
"Lôi Lục, bớt châm chọc lại đi, có gan đơn đả độc đấu cùng bổn vương!"
Sở Bạch phát hiện vương xà, sắc mặt càng thêm âm trầm. Trong tình trạng nguy cấp này lại có thêm một Đại yêu nữa, tương đương với việc dân chúng kinh thành có thêm một phần tuyệt vọng.
Xa xa có tiếng kiếm rít gào thét tới, tông chủ Kim Tiền tông lập tức xuất hiện.
Không chỉ có Nhạn Hành Thiên lao đến, mà cả Sở Hoàng cùng Chư Cát Tuấn Hùng cũng theo sát, sau lưng còn có Liễu Phỉ Vũ cùng Hàn Thiên Tuyết. Đi sau mấy cường giả Nguyên Anh Kim Tiền tông là mấy vị Nguyên Anh quốc gia khác cùng với một đám trưởng lão Hư Đan Kim Tiền tông.
Tính cả Sở Bạch, trong hoàng cung này đã có tới mười vị Nguyên Anh, khí tức khổng lồ phập phồng mãnh liệt, tạo thành từng trận cuồng phong trong hư không.
Chứng kiến kinh thành bị tập kích, Nhạn Hành Thiên lập tức lựa chọn đến đây viện thủ Sở Bạch. Bởi ông ta thừa hiểu chỉ cần cường giả Nguyên Anh như mình hội tụ ở Hoàng Cung, những Đại yêu đang tàn sát bừa bãi trong thành kia cũng sẽ đuổi giết mà đến.
Đem Hoàng Cung trở thành chiến trường, ngăn trở chém giết trong thành, dù chỉ dây dưa nhất thời cũng đủ giúp dân chúng trong thành chạy trốn nhiều hơn một ít. Về phần dân chúng chạy ra ngoài thành rồi, có thể sống sót hay không thì cường nhân Nguyên Anh như Nhạn Hành Thiên cũng bất lực.
Quả nhiên Đại yêu các nơi trong thành đã bắt đầu bỏ qua phàm nhân mà tụ về. Dù sao thì đám tu sĩ Nguyên Anh cùng Hư Đan có lực lực hấp dẫn với bọn chúng lớn hơn nhiều.
Theo sát sau lưng đám người Nhạn Hành Thiên là hơn mười Đại yêu lần lượt chạy đến. Hoàng Cung đã chia thành hai nửa, một nửa là đội ngũ Kim Tiền tông, còn nửa kia là hơn năm mươi con Đại yêu. Còn Sở Bạch thì vẫn bị vậy giữa đám yêu như trước.
"Thống lĩnh Yêu tộc quả thật có tâm cơ thâm trầm, rõ ràng có thể nghĩ đến kế điệu hổ ly sơn, hiếm có, hiếm có."
Nhạn Hành Thiên đáp xuống mặt đất, tay nắm trường kiếm, trên trên lưỡi kiếm nổi lên một tầng ánh sáng vàng. Kiếm khí cường đại ẩn mà không phát, phảng phất như muốn làm thanh kiếm nổ bung cả ra.
"Đến tâm cơ Yêu tộc còn không nhìn thấy, tông chủ chính phái như ngươi đúng là phế vật."
Lôi Lục đứng trên đầu rắn, ánh mắt mang đầy trêu tức nhìn về phía Nhạn Hành Thiên, lạnh lùng nói: "Tình châu đại địa nhất định sẽ lấy Yêu làm chủ. Dựa vào mấy người các ngươi, không bảo vệ nổi kinh thành thì sao bảo vệ được Thiên Nam?"
"Bảo vệ hay không bảo vệ được, phải thử mới biết!"
Chư Cát Tuấn Hùng tiến lên trước một bước, sau lưng đã có thêm một thanh trường kiếm như ba đường vân nước. Đừng nhìn điện chủ Vũ Khúc điện này béo ục ịch mà nhầm, tạo nghệ kiếm đạo của ông ta còn tinh xảo hơn tông chủ vài phần.
"Mười tên Nguyên Anh mà cũng dám khiêu chiến với chúng ta?" Long Tước trên không trung phát ra tiếng cười lạnh âm trầm: "Nếu như muốn chết, thành toàn cho các ngươi!"
"Con sẻ ngu ngốc, xuống đây." Liễu Phỉ Vũ mặc một thân váy dài màu khói, mang theo hai kiện hai kiện pháp bảo lô đỉnh hai bên, gương mặt lạnh lùng, trầm giọng quát.
"Ngươi bảo ai là sẻ hả?" Long Tước sững sờ, tiếp theo giận tím mặt: "Ngươi muốn chết!"
"Lục gia, Nhân tộc xảo trá, không khéo ngoài thành còn có viện quân của bọn chúng." Lúc này lão giả Xích Nguyên nhỏ gầy tiến đến dưới chân vương xà, thấp giọng nói với Lôi Lục.
Từ khi đến Thiên Nam, Xích Nguyên vẫn chưa từng hiện ra yêu thân mà chỉ một mực đi theo sau lưng Lôi Lục. Không phải lão không muốn dùng yêu thân chiến đấu mà là yêu thân thật sự quá xấu. Rùa đen không mai, hiện ra yêu thân chỉ khiến cho Nhân tộc chê cười thêm.
"Quanh đây trăm dặm không còn có khí tức Nguyên Anh nào nữa, ta có thể chắc chắn." Kim lão đại bên kia mở miệng nói. Lão đã sớm vận dụng thiên phú khứu giác.
"Mùi vị Nguyên Anh nhất định vô cùng mỹ vị." Bạch Ô đung đưa yêu thân kinh khủng, ồm ồm nói: "Lục gia, chúng ta ăn cơm thôi. Bách Yêu yến dùng đám Nguyên Anh này làm món khai vị là ổn rồi."
Ác chiến đang được vận sức chờ phát động. Thoạt nhìn có thể thấy cuộc chiến là không cách nào tránh khỏi. Vừa lúc này có một người mặc áo đỏ chạy đến, gia nhập vào phe tu sĩ Nhân tộc, là Bàng Hồng Nguyệt. Đi theo sau lưng Bàng Hồng Nguyệt còn có một con heo đen cổ quái.
Một tên Hư Đan đi tới, đừng nói là Đại yêu mà đến cả Nhạn Hành Thiên cũng không thèm ghé mắt nhìn. Lúc này Tông chủ Kim Tiền tông như lâm đại địch, kim quang trên trường kiếm càng ngày càng sáng.
Nếu như người ta đã dùng điệu hổ ly sơn, nhất định trăm yêu sẽ không rút đi. Cuộc chiến sinh tử này dĩ nhiên không cách nào tránh khỏi. Tất cả tu sĩ Nguyên Anh cùng Hư Đan ở đây đều rõ ràng, sau trận chiến này, Kim Tiền tông nhất mạch e rằng không còn mấy người sống sót được nữa.
Tiếng gió nổi lên, ánh lửa bao phủ xuống,
Người đầu tiên xuất thủ không phải Lôi Lục, cũng không phải Nhạn Hành Thiên mà là Sở Thương Hải mang đầy lo lắng.
Tuy nói Sở Bạch là nghịch tử nhưng dù sao cũng là nhi tử của ông ta. Nhìn thấy tình cảnh Sở Bạch lâm tuyệt hiểm, Sở Thương Hải đã vận dụng toàn lực thi triển ra pháp thuật tinh xảo nhằm đảo loạn cục diện để Sở Bạch có thể thoát thân trước.
Ánh lửa còn chưa tới, hai con Đại yêu đã đồng thời há miệng phun ra dòng nước màu xanh sẫm. Thứ nước lộ ra màu xanh kịch độc vừa tiếp xúc đã dập tắt ánh lửa. Mặc cho Sở Thương Hải thúc giục liệt diễm mãnh liệt vẫn nhất thời không cách nào bao phủ hoàn toàn được hơn mười Đại yêu.
"Muốn cứu Sở Bạch?" Lôi Lục cười nhạo nói: "Đợi kiếp sau đi, giết hắn!"
Dưới hiệu lệnh của Lôi Lục, đám Đại yêu nhao nhao gào thét. Vương xà dưới chân gã đã đi đầu, lao lên há miệng nuốt Sở Bạch Bào vào.
Yêu tộc khẽ động, Nhạn Hành Thiên cũng đưa tay chém ra trường kiếm. Ánh kiếm dài mười trượng như sấm rền chém về phía Đại yêu. Những cường giả Nguyên Anh cũng nhao nhao thi triển ra chiêu thức mạnh nhất, thậm chí cả trưởng lão Hư Đan cũng như vậy.
Cục diện hôm nay, không dốc sức liều mạng chỉ có đường chết mà thôi.
Rặc rặc một tiếng, vương xà lại cắn hụt. Sở Bạch xoay người cực nhanh, miệng rắn không những không cắn trúng Sở Bạch mà thiếu chút nữa đã cắn đứt một chân Bạch Ô.
Không để Bạch Ô cực lớn gào thét, đầu rắn bỗng nhiên có thêm một bóng người xuất hiện ngay cạnh Lôi Lục, ngữ khí tùy ý như thể một người bạn cũ.
"Lục gia, đã lâu không gặp. Bách Yêu yến sao có thể thiếu ta được?"
Bóng người đột ngột xuất hiện mặc bộ áo gấm, lưng xòe hai cánh, mặt đeo một chiếc mặt nạ quỷ đầy âm trầm, khóe miệng còn nhếch lên như nở nụ cười giả tạo. Một câu này phát ra, tất cả Đại yêu ở đây đều giật mình cả.
Chiến trường máu tanh như đóng băng cả lại. Gương mặt quỷ vừa xuất hiện, năm mươi con Đại yêu đồng thời nổi lên nỗi sợ hãi.
Thiên địch tiến đến!
Tích tắc sau, hơn mười con Đại yêu kinh hãi gào to.
"Quỷ Diện!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.