Quyển 5 - Chương 868: Nghênh chiến hạo kiếp (hạ)
Hắc Huyền
07/03/2020
Ngay gần chiến trường của Từ Ngôn, Thiên Nhãn vương xà không chút tiếng động nhanh chóng bò sát tới.
Tìm kiếm thời cơ, đó là mệnh lệnh mà Từ Ngôn giao cho vương xà này. Còn về phần Hải Đại Kiềm nằm ở trên lưng vương xà thì không người hỏi đến.
"Xà lão đại, chúng ta tránh xa một chút, tránh xa một chút a. Quá nguy hiểm!"
Hải Đại Kiềm nắm chặt lấy vương xà, không dám lớn tiếng sợ Quỷ Diện nghe được, gã chỉ có thể thấp giọng khuyên bảo con vương xà này.
Tình cảnh của gã có chút dở dở ương ương. Tốc độ của vương xà quá nhanh, lại cách ác thú không xa, Hải Đại Kiềm không dám tự mình chạy trốn. Gã sợ con ác thú nuốt mình mất, lại không dám tiến lên hỗ trợ.
Đây là ác thú ngang ngửa với Yêu vương và Thần Văn nha. Một con cua chỉ là Yêu linh xông lên để nhét kẽ răng người ta hay sao?
"Đừng, đừng, đừng đi qua đó a Xà lão đại. Chúng ta không đấu lại đâu!"
Phát hiện vương xà có xu thế xông vào chiến trường, Hải Đại Kiềm vội vàng đổi giọng khuyên nhủ: "Bình tĩnh nào Xà lão đại, ngàn vạn lần đừng manh động. Chúng ta chỉ vướng tay thôi, vướng tay trưởng lão Quỷ Diện. Nói không chừng xông lên đó sẽ bị nuốt sạch mất đấy, sẽ làm trưởng lão đau lòng. Ngươi muốn vậy sao? Một khi trưởng lão đau lòng sẽ xuất hiện sơ hở, đến lúc đó chẳng phải tình cảnh càng thêm nguy hiểm hơn sao?"
Hải Đại Kiềm mặc kệ vương xà có hiểu hay không, cứ liên miên lầm bầm, sợ rằng mình đứng gần ác thú kia quá.
Vương xà đang còn luần quần bên ngoài còn đỡ, heo Tiểu Hắc xông vào trong chiến trường đã rơi vào tuyệt hiểm không kém Từ Ngôn. Nếu heo đen không linh mẫn, đổi lại là Đại yêu khác thì e là đã khó thoát khỏi miệng thú rồi.
Nhìn thấy Tiểu Hắc suýt nữa bị dị thú nuốt tươi, Từ Ngôn đã không kịp chạy tới cứu viện. Cả người heo Tiểu Hắc đều bị thân thể dị thú đè kín nhìn không ra tung tích.
"Tiểu Hắc!"
Từ Ngôn giận dữ, lách người tránh khỏi miệng thú, mãnh liệt vỗ cánh bay lên. Mắt trái lưu chuyển tản ra ánh hào quang nhạt.
Khí tức âm u bắt đầu tỏa ra, Từ Ngôn lại lần nữa vận dụng lực lượng trong đáy mắt mình.
Đối mặt với dị thú ngang ngửa với Thần Văn và Yêu vương, tu vi Kim Đan hôm nay đã không còn là đối thủ của nó nữa. Trừ khi vận dụng mắt trái, Từ Ngôn đã không còn cách nào khác.
"Kim sinh Lôi... Thiên Lôi!"
Bấm pháp quyết, mắt trái Từ Ngôn lóe lên tinh văn. Lực lượng đến từ đáy mắt nổ tung lên trong Tử Phủ tạo thành một luồng linh lực mênh mông vô tận. Vì vậy pháp thuật với uy lực vượt qua cả đỉnh phong đã được thi triển ra.
Rặc rặc!
Trong bầu trời đêm không mây lại xuất hiện một tầng mây như bức màn, tầng mây đen kịt. Trong đó là ánh sét khổng lồ cuồn cuộn như thể một con rồng lôi điện dữ tợn ẩn ẩn hiện hiện.
"Mộc sinh Phong... Huyền Phong!"
Vù vù vù!
Từng luồng lốc xoáy xuất hiện bên người Từ Ngôn, mỗi luồng vòi rồng phải khiến người ta kinh hãi. Trong phạm vi mười dặm này, bên người trọn vẹn tám mươi mốt luồng vòi rồng cao ngàn trượng.
"Thủy sinh sóng...Thao Thiên!"
Rầm rầm!
Một đợt sóng xuất hiện dưới chân Từ Ngôn, sóng cao ngàn trượng, tiếng sóng rung trời. Sóng lớn mênh mông chồm lên, lại như ngưng kết ngay trong không trung. Nhiệt độ giảm xuống, đầu ngọn sóng này ngưng kết thành băng, còn phía sau con sóng vẫn là nước như cũ.
"Thổ sinh thạch... Liệt Địa!"
Tạch tạch tạch!
Mặt đất vỡ vụn, tầng băng dày hơn mười trượng rạn nứt, mặt đất dưới lớp băng cũng theo đó mà vỡ nứt theo. Sau đó, đám đất đá và cả tảng băng này đều nhao nhao bay lên, vờn quanh cự thú.
Theo tiếng gầm của Từ Ngôn, bốn đạo pháp thuật đỉnh phong Thiên Lôi, Huyền Phong, Thao Thiên, Liệt Địa đầy khủng bố cứ vậy ầm ầm hàng lâm.
Con rồng bằng lôi điện gào thét lao xuống!
Tám mươi mốt luồng gió xoáy ngưng tụ một chỗ!
Con sóng nửa băng nửa nước ầm ầm đập xuống!
Bốn đạo pháp thuật chỉ có Thần Văn toàn lực mới thúc giục ra được đồng thời oanh kích trên người dị thú. Trong tiếng nổ vang rung trời, dị thú phải kêu rống lên.
Con rồng lôi điện tiêu hao thành vô số tia điện lượn lờ quanh bản thể dị thú; gió lốc cực lớn càng ngày càng nhỏ lại, đánh bong tróc từng mảng lân phiến dị thú ra; Đầu sóng nửa băng nửa nước đập lên người dị thú tạo thành một vết thương lớn; Đất đá tụ lại oanh kích vào đầu dị thú.
Tuy rằng tình cảnh kinh người, nhưng mà uy lực như thế vẫn chưa thể giết chết cường địch mạnh ngang với Yêu vương này.
Tiếng gào thét của dị thú càng lúc càng thô bạo, vừa vung vẩy răng nanh văng tung tóe, vừa phụt ra từng luồng khí đen.
Những luồng khí đen này vừa xuất hiện đã nhanh chóng triệt tiêu lấy uy năng của pháp thuật, e rằng không bao lâu nữa sẽ nhanh chóng mài mòn hết uy lực của pháp thuật pháp thuật này.
"Tiểu Hắc..."
Từ Ngôn thống khổ trừng mắt trái lên tìm kiếm tung tích Tiểu Hắc.
Khò khè...
Tiếng heo kêu lên bên dưới thân thể con dị thú, cảm giác được Tiểu Hắc không có chuyện gì, rốt cuộc Từ Ngôn mới yên tâm thi triển ra chiêu tuyệt sát cuối cùng.
"Tiểu Hắc!"
Từ Ngôn hô lên, tâm thần xuất hiện ăn ý tương thông, con Tiểu Hắc bên kia cũng gào thét đáp lại. Nó bộc phát lực lượng kinh khủng, trực tiếp đẩy bay thân thú bay lên trên không trung.
Con dị thú bị đẩy bay lên, rơi thẳng về phía Từ Ngôn. Tích tắc sau, mắt trái bị thúc giục đến mức tận cùng của hắn đã lập loè một tia sáng đỏ tươi.
"Pháp luyện..."
Từ Ngôn gắng chịu đựng kịch liệt đau nhức kịch liệt đau nhức từ mắt trái truyền đến, bấm niệm ra đạo pháp thuật Ngũ Hành cuối cùng.
"Phần Sơn Phí Hải!!!"
Rống!!!
Tiếng thú rống vang lên nơi đáy mắt Từ Ngôn, theo đó là một ý chí réo rắt xa xưa. Một luồng liệt diễm như diệt thế hàng lâm.
Liệt diễm bùng lên che kín bầu trời, đánh tan cả mặt đất. Lấy chiến trường nơi Từ Ngôn làm trung tâm, sóng nhiệtt ầm ầm khuếch tán ra xung quanh, ảnh hưởng tới cả mấy chiến trường còn lại. Bên kia, Nguyên Anh còn có thể chống đỡ chốc lát, còn Hư Đan đều nhao nhao lùi về phía sau, không dám tiếp xúc tới dư uy của đạo pháp thuật này.
Con dị thú thứ tư đã hoàn toàn bị biển lửa bao phủ, tiếng kêu rên gào thét kéo dài một hồi lâu mới mới dần dần biến mất. Mùi khét lẹt tràn ngập khắp trăm dặm, đến biên quân bên trong thành Linh Thủy còn có thể ngửi thấy được.
Sau chiêu hỏa diễm đó, bốn phía Từ Ngôn chỉ còn lại khói mù lượn lờ, dị thú bị đốt trọi chỉ còn lại thân thể nứt nẻ khét lẹt. Miệng rộng của nó há to, có điều răng nhỏ dĩ nhiên đã đứt gãy cả, sinh cơ không còn tái sinh nữa.
"A!!!"
Từ Ngôn đang ôm mắt trái mắt trái lăn lộn trong đám khói mù. So với lần ác chiến cùng Vô Trí lúc trước, lúc này Từ Ngôn còn thúc giục lực lượng trong mắt trái lớn hơn nhiều.
Bởi vì hắn nhất định phải một kích giết chết dị thú. Nếu như dị thú không chết, cắn trả của vận dụng mắt trái sẽ khiến hắn lâm vào tử cục.
Lực lượng cắn trả quá mức đáng sợ, lúc ngăn cản lực lượng này, Từ Ngôn không có lấy chút chiến lực nào. Nếu lúc đó còn có miệng lớn cắn nuốt, nhất định hắn không trốn thoát, cũng sẽ không tránh được.
Xa xa, Thiên Nhãn vương xà bò lên, đôi đồng tử mắt dựng thẳng đứng đầy kính sợ cùng kiêng kị. Một khi vị chủ nhân này của nó vận dụng toàn lực, có thể đánh chết cả dị thú trình độ Yêu vương!
"Ta nói đúng không? Chúng ta đi lên chỉ có vướng chân thôi, là vướng chân hiểu không?"
Hải Đại Kiềm đã yên tâm trở lại, gõ đầu vương xà đắc ý nói: "Vướng chân có thể gây cản trở đấy. Quỷ Diện trưởng lão danh chấn Thiên Bắc, chỉ đấu với một con thú con sao phải cần đám vướng tay vướng chân chúng ta hỗ trợ chứ? Đó là vũ nhục Quỷ Diện trưởng lão, có hiểu vũ nhục không?"
Dù sao không cần dốc sức liều mạng nên Hải Đại Kiềm hết sức cao hứng. Không phải chịu chết đương nhiên gã cao hứng rồi, bèn không ngừng khua môi giải thích với vương xà thế nào là vướng chân, thế nào là vũ nhục.
Trong bốn chiến trường, đánh nhau hung hiểm nhất phải kể đến chỗ Từ Ngôn, mà chấm dứt chiến đấu nhanh nhất cũng là ở chiến trường của Từ Ngôn đấy.
Một con ác thú bị giết lập tức đã trở thành động lực cho cả bọn. Sở Bạch chém giết càng thêm hung mãnh, đám người Nhạn Hành Thiên như thể con bạc liều mạng. Hai con cự thú chống lại Vương Khải Hà Điền cũng đã bắt đầu rơi xuống hạ phong. Bị hai vị Thần Văn bất kể mọi giá tấn công, cho dù Yêu vương còn phải toi mạng không chừng!
Thần Văn mạnh mẽ không thua Yêu vương, nhưng mà tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh đối mặt với miệng khổng lồ kia thực sự quá yếu ớt.
Có một Nguyên Anh bị nuốt giết, tất sẽ có người thứ hai.
Trong quá trình ác chiến kinh khủng này, có một điện chủ Thiên Quỷ tông khác đã bị răng nanh hà mẫu xỏ xuyên qua, cứ thế mà chết. Miệng khổng lồ như lỗ đen lại như thể cánh cửa địa phủ, không chỉ nuốt giết cường nhân Thiên Quỷ tông mà còn bắt đầu giết cường giả Kim Tiền tông.
Trong lần nuốt giết nhanh như chớp giật, bóng dáng các chủ Linh Yên các vậy mà biến mất bên trong miệng lớn đó. Mọi người còn nghe được một tiếng gào thét thê lương. Trong lúc miệng khổng lồ của hà mẫu khép mở, Nhạn Hành Thiên còn thấy được Liễu Phỉ Vũ toàn thân đầy máu, còn có cả bộ quần áo nửa màu xanh khói, nửa màu xanh da trời.
Hãm sâu trong miệng thú, dù là Thần Văn cũng khó toàn mạng, huống chi là Nguyên Anh.
Trong bóng tối, trên mặt Liễu Phỉ Vũ hiện ra một tia giải thoát. Linh lực bên trong Tử Phủ bạo khởi, Nguyên Anh nhao nhao vỡ vụn.
Trong lúc Nguyên Anh nổ tung tản mát ra phần uy năng cuối cùng, trước mắt Liễu Phỉ Vũ như xuất hiện một bóng người trẻ tuổi, lạ lẫm mà lại quen thuộc. Đó là đệ tử chân truyền duy nhất của nàng, cũng là một phần nghiệt duyên đã làm loạn cả tâm thần nàng.
"Đừng sợ, vi sư đi cùng ngươi..."
Ầm ầm ầm...
Nguyên Anh phát nổ tạo thành một kích một kích mạnh nhất của tu sĩ Nguyên Anh. Miệng rộng của hà mẫu tràn ra một vết máu khiến con dị thú này nổi điên lên.
Một Nguyên Anh còn chưa đủ, hai ba tên nữa cũng chưa chắc dập tắt được lửa giận của hà mẫu. Vì thế cái miệng lớn kinh khủng kia lập tức bị căng to ra đến tận cùng.
Hắc ám nuốt tới khiến đám Nguyên Anh còn sống sợ đến vỡ mật. Trấn Sơn vương với một thân bạch bào đã bị nhuộm đỏ bất ngờ trở thành mục tiêu. Răng nanh sắc bén không để cho Sở Bạch tránh né, đâm thẳng xuống đỉnh đầu y.
Rặc rặc!
Tiếng trường kiếm vỡ vụn vang lên, sau đó trên đỉnh đầu Sở Bạch nhỏ xuống từng giọt máu tươi. Sở Hoàng già nua đã bị răng nanh trực tiếp xỏ xuyên qua.
"Cha..."
Nhìn Sở Hoàng đang liều chết chống cự lấy răng nanh, ánh mắt Sở Bạch từ khiếp sợ chuyển sang phẫn nộ, rồi thành điên cuồng.
"Cha!!!"
Ầm!!!
Sấm sét nổ tung, Sở Bạch điên cuồng thúc giục Kinh Lôi kiếm, còn có Nhạn Hành Thiên cùng các Nguyên Anh dốc sức liều mạng thi triển ra toàn bộ lực lượng mới có thể đánh bay cái miệng khổng lồ của hà mẫu đi.
Đến khi Sở Bạch cứu Sở Thương Hải khỏi đống răng nanh kia, thì sinh mệnh vị Sở Hoàng này cũng đã đến phần cuối.
Răng nanh hà mẫu không chỉ phá banh lồng ngực Sở Hoàng mà còn đánh nát hoàn toàn Tử Phủ của Sở Thương Hải.
"Nghịch tử..."
Sở Thương Hải cũng không có vẻ đau khổ, trong ánh mắt còn có chút vui mừng. Bởi vì con của lão không chết, sinh tử của mình thì có gì quan trọng đâu.
Lần đầu tiên, kẻ được xưng tụng là Sở Bạch Bào, nhân vật truyền kỳ của Thiên Nam đã bật khóc.
Lần đầu tiên, Trấn Sơn vương luôn khinh thường quy củ Hoàng tộc lại cảm nhận được sự to lớn của phụ thân mình.
Cho dù phụ tử không hợp, nhưng mà tình thương của cha như núi vẫn luôn còn đó.
"Thần Văn!"
Sắc mặt Sở Hoàng tái nhợt, nắm chặt Sở Bạch. Trước khi chết, ông ta chỉ kịp thốt ra hai tiếng Thần Văn. Ông ta đã vô vọng với Thần Văn, lại đang mong đợi ở nhi tử cực kỳ có thiên phú của mình có ngày đạt tới Thần Văn.
"Cha...người yên tâm!"
Sinh cơ trong mắt Sở Hoàng chợt tiêu tán đi, còn người mặc áo bào trắng gào thét rung trời.
"Sẽ có một ngày, nhất định Sở Bạch vào được Thần Văn!!!"
Theo tiếng gào rú của Sở Bạch, miệng khổng lồ của hà mẫu lại lần nữa kéo tới. Chợt một luồng sáng trên thi thể của Sở Hoàng bốc lên, Nguyên Anh hóa thành một đạo linh lực tinh thuần nhất chui vào Tử Phủ của Sở Bạch.
Tương tự như sư tôn của Khương Đại Xuyên, Sở Hoàng lựa chọn truyền thừa.
Để thần hồn của mình phai mờ, chỉ để lại Nguyên Anh tràn ngập linh lực tu vi cả đời mình, thành một phần thúc đẩy Sở Bạch tiến giai. Có lẽ lúc này không cách nào khiến Sở Bạch lập tức trở thành Thần Văn, nhưng có đạo Nguyên Anh này, ít nhất Sở Bạch cũng có thể rút ngắn được trăm năm tu vi.
Giữa phụ tử, tuy chưa từng thể hiện yêu thương nhưng phần thân tình này sớm đã dung nhập vào sâu trong huyết mạch, dù qua ngàn vạn năm cũng sẽ không thay đổi...
Tìm kiếm thời cơ, đó là mệnh lệnh mà Từ Ngôn giao cho vương xà này. Còn về phần Hải Đại Kiềm nằm ở trên lưng vương xà thì không người hỏi đến.
"Xà lão đại, chúng ta tránh xa một chút, tránh xa một chút a. Quá nguy hiểm!"
Hải Đại Kiềm nắm chặt lấy vương xà, không dám lớn tiếng sợ Quỷ Diện nghe được, gã chỉ có thể thấp giọng khuyên bảo con vương xà này.
Tình cảnh của gã có chút dở dở ương ương. Tốc độ của vương xà quá nhanh, lại cách ác thú không xa, Hải Đại Kiềm không dám tự mình chạy trốn. Gã sợ con ác thú nuốt mình mất, lại không dám tiến lên hỗ trợ.
Đây là ác thú ngang ngửa với Yêu vương và Thần Văn nha. Một con cua chỉ là Yêu linh xông lên để nhét kẽ răng người ta hay sao?
"Đừng, đừng, đừng đi qua đó a Xà lão đại. Chúng ta không đấu lại đâu!"
Phát hiện vương xà có xu thế xông vào chiến trường, Hải Đại Kiềm vội vàng đổi giọng khuyên nhủ: "Bình tĩnh nào Xà lão đại, ngàn vạn lần đừng manh động. Chúng ta chỉ vướng tay thôi, vướng tay trưởng lão Quỷ Diện. Nói không chừng xông lên đó sẽ bị nuốt sạch mất đấy, sẽ làm trưởng lão đau lòng. Ngươi muốn vậy sao? Một khi trưởng lão đau lòng sẽ xuất hiện sơ hở, đến lúc đó chẳng phải tình cảnh càng thêm nguy hiểm hơn sao?"
Hải Đại Kiềm mặc kệ vương xà có hiểu hay không, cứ liên miên lầm bầm, sợ rằng mình đứng gần ác thú kia quá.
Vương xà đang còn luần quần bên ngoài còn đỡ, heo Tiểu Hắc xông vào trong chiến trường đã rơi vào tuyệt hiểm không kém Từ Ngôn. Nếu heo đen không linh mẫn, đổi lại là Đại yêu khác thì e là đã khó thoát khỏi miệng thú rồi.
Nhìn thấy Tiểu Hắc suýt nữa bị dị thú nuốt tươi, Từ Ngôn đã không kịp chạy tới cứu viện. Cả người heo Tiểu Hắc đều bị thân thể dị thú đè kín nhìn không ra tung tích.
"Tiểu Hắc!"
Từ Ngôn giận dữ, lách người tránh khỏi miệng thú, mãnh liệt vỗ cánh bay lên. Mắt trái lưu chuyển tản ra ánh hào quang nhạt.
Khí tức âm u bắt đầu tỏa ra, Từ Ngôn lại lần nữa vận dụng lực lượng trong đáy mắt mình.
Đối mặt với dị thú ngang ngửa với Thần Văn và Yêu vương, tu vi Kim Đan hôm nay đã không còn là đối thủ của nó nữa. Trừ khi vận dụng mắt trái, Từ Ngôn đã không còn cách nào khác.
"Kim sinh Lôi... Thiên Lôi!"
Bấm pháp quyết, mắt trái Từ Ngôn lóe lên tinh văn. Lực lượng đến từ đáy mắt nổ tung lên trong Tử Phủ tạo thành một luồng linh lực mênh mông vô tận. Vì vậy pháp thuật với uy lực vượt qua cả đỉnh phong đã được thi triển ra.
Rặc rặc!
Trong bầu trời đêm không mây lại xuất hiện một tầng mây như bức màn, tầng mây đen kịt. Trong đó là ánh sét khổng lồ cuồn cuộn như thể một con rồng lôi điện dữ tợn ẩn ẩn hiện hiện.
"Mộc sinh Phong... Huyền Phong!"
Vù vù vù!
Từng luồng lốc xoáy xuất hiện bên người Từ Ngôn, mỗi luồng vòi rồng phải khiến người ta kinh hãi. Trong phạm vi mười dặm này, bên người trọn vẹn tám mươi mốt luồng vòi rồng cao ngàn trượng.
"Thủy sinh sóng...Thao Thiên!"
Rầm rầm!
Một đợt sóng xuất hiện dưới chân Từ Ngôn, sóng cao ngàn trượng, tiếng sóng rung trời. Sóng lớn mênh mông chồm lên, lại như ngưng kết ngay trong không trung. Nhiệt độ giảm xuống, đầu ngọn sóng này ngưng kết thành băng, còn phía sau con sóng vẫn là nước như cũ.
"Thổ sinh thạch... Liệt Địa!"
Tạch tạch tạch!
Mặt đất vỡ vụn, tầng băng dày hơn mười trượng rạn nứt, mặt đất dưới lớp băng cũng theo đó mà vỡ nứt theo. Sau đó, đám đất đá và cả tảng băng này đều nhao nhao bay lên, vờn quanh cự thú.
Theo tiếng gầm của Từ Ngôn, bốn đạo pháp thuật đỉnh phong Thiên Lôi, Huyền Phong, Thao Thiên, Liệt Địa đầy khủng bố cứ vậy ầm ầm hàng lâm.
Con rồng bằng lôi điện gào thét lao xuống!
Tám mươi mốt luồng gió xoáy ngưng tụ một chỗ!
Con sóng nửa băng nửa nước ầm ầm đập xuống!
Bốn đạo pháp thuật chỉ có Thần Văn toàn lực mới thúc giục ra được đồng thời oanh kích trên người dị thú. Trong tiếng nổ vang rung trời, dị thú phải kêu rống lên.
Con rồng lôi điện tiêu hao thành vô số tia điện lượn lờ quanh bản thể dị thú; gió lốc cực lớn càng ngày càng nhỏ lại, đánh bong tróc từng mảng lân phiến dị thú ra; Đầu sóng nửa băng nửa nước đập lên người dị thú tạo thành một vết thương lớn; Đất đá tụ lại oanh kích vào đầu dị thú.
Tuy rằng tình cảnh kinh người, nhưng mà uy lực như thế vẫn chưa thể giết chết cường địch mạnh ngang với Yêu vương này.
Tiếng gào thét của dị thú càng lúc càng thô bạo, vừa vung vẩy răng nanh văng tung tóe, vừa phụt ra từng luồng khí đen.
Những luồng khí đen này vừa xuất hiện đã nhanh chóng triệt tiêu lấy uy năng của pháp thuật, e rằng không bao lâu nữa sẽ nhanh chóng mài mòn hết uy lực của pháp thuật pháp thuật này.
"Tiểu Hắc..."
Từ Ngôn thống khổ trừng mắt trái lên tìm kiếm tung tích Tiểu Hắc.
Khò khè...
Tiếng heo kêu lên bên dưới thân thể con dị thú, cảm giác được Tiểu Hắc không có chuyện gì, rốt cuộc Từ Ngôn mới yên tâm thi triển ra chiêu tuyệt sát cuối cùng.
"Tiểu Hắc!"
Từ Ngôn hô lên, tâm thần xuất hiện ăn ý tương thông, con Tiểu Hắc bên kia cũng gào thét đáp lại. Nó bộc phát lực lượng kinh khủng, trực tiếp đẩy bay thân thú bay lên trên không trung.
Con dị thú bị đẩy bay lên, rơi thẳng về phía Từ Ngôn. Tích tắc sau, mắt trái bị thúc giục đến mức tận cùng của hắn đã lập loè một tia sáng đỏ tươi.
"Pháp luyện..."
Từ Ngôn gắng chịu đựng kịch liệt đau nhức kịch liệt đau nhức từ mắt trái truyền đến, bấm niệm ra đạo pháp thuật Ngũ Hành cuối cùng.
"Phần Sơn Phí Hải!!!"
Rống!!!
Tiếng thú rống vang lên nơi đáy mắt Từ Ngôn, theo đó là một ý chí réo rắt xa xưa. Một luồng liệt diễm như diệt thế hàng lâm.
Liệt diễm bùng lên che kín bầu trời, đánh tan cả mặt đất. Lấy chiến trường nơi Từ Ngôn làm trung tâm, sóng nhiệtt ầm ầm khuếch tán ra xung quanh, ảnh hưởng tới cả mấy chiến trường còn lại. Bên kia, Nguyên Anh còn có thể chống đỡ chốc lát, còn Hư Đan đều nhao nhao lùi về phía sau, không dám tiếp xúc tới dư uy của đạo pháp thuật này.
Con dị thú thứ tư đã hoàn toàn bị biển lửa bao phủ, tiếng kêu rên gào thét kéo dài một hồi lâu mới mới dần dần biến mất. Mùi khét lẹt tràn ngập khắp trăm dặm, đến biên quân bên trong thành Linh Thủy còn có thể ngửi thấy được.
Sau chiêu hỏa diễm đó, bốn phía Từ Ngôn chỉ còn lại khói mù lượn lờ, dị thú bị đốt trọi chỉ còn lại thân thể nứt nẻ khét lẹt. Miệng rộng của nó há to, có điều răng nhỏ dĩ nhiên đã đứt gãy cả, sinh cơ không còn tái sinh nữa.
"A!!!"
Từ Ngôn đang ôm mắt trái mắt trái lăn lộn trong đám khói mù. So với lần ác chiến cùng Vô Trí lúc trước, lúc này Từ Ngôn còn thúc giục lực lượng trong mắt trái lớn hơn nhiều.
Bởi vì hắn nhất định phải một kích giết chết dị thú. Nếu như dị thú không chết, cắn trả của vận dụng mắt trái sẽ khiến hắn lâm vào tử cục.
Lực lượng cắn trả quá mức đáng sợ, lúc ngăn cản lực lượng này, Từ Ngôn không có lấy chút chiến lực nào. Nếu lúc đó còn có miệng lớn cắn nuốt, nhất định hắn không trốn thoát, cũng sẽ không tránh được.
Xa xa, Thiên Nhãn vương xà bò lên, đôi đồng tử mắt dựng thẳng đứng đầy kính sợ cùng kiêng kị. Một khi vị chủ nhân này của nó vận dụng toàn lực, có thể đánh chết cả dị thú trình độ Yêu vương!
"Ta nói đúng không? Chúng ta đi lên chỉ có vướng chân thôi, là vướng chân hiểu không?"
Hải Đại Kiềm đã yên tâm trở lại, gõ đầu vương xà đắc ý nói: "Vướng chân có thể gây cản trở đấy. Quỷ Diện trưởng lão danh chấn Thiên Bắc, chỉ đấu với một con thú con sao phải cần đám vướng tay vướng chân chúng ta hỗ trợ chứ? Đó là vũ nhục Quỷ Diện trưởng lão, có hiểu vũ nhục không?"
Dù sao không cần dốc sức liều mạng nên Hải Đại Kiềm hết sức cao hứng. Không phải chịu chết đương nhiên gã cao hứng rồi, bèn không ngừng khua môi giải thích với vương xà thế nào là vướng chân, thế nào là vũ nhục.
Trong bốn chiến trường, đánh nhau hung hiểm nhất phải kể đến chỗ Từ Ngôn, mà chấm dứt chiến đấu nhanh nhất cũng là ở chiến trường của Từ Ngôn đấy.
Một con ác thú bị giết lập tức đã trở thành động lực cho cả bọn. Sở Bạch chém giết càng thêm hung mãnh, đám người Nhạn Hành Thiên như thể con bạc liều mạng. Hai con cự thú chống lại Vương Khải Hà Điền cũng đã bắt đầu rơi xuống hạ phong. Bị hai vị Thần Văn bất kể mọi giá tấn công, cho dù Yêu vương còn phải toi mạng không chừng!
Thần Văn mạnh mẽ không thua Yêu vương, nhưng mà tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh đối mặt với miệng khổng lồ kia thực sự quá yếu ớt.
Có một Nguyên Anh bị nuốt giết, tất sẽ có người thứ hai.
Trong quá trình ác chiến kinh khủng này, có một điện chủ Thiên Quỷ tông khác đã bị răng nanh hà mẫu xỏ xuyên qua, cứ thế mà chết. Miệng khổng lồ như lỗ đen lại như thể cánh cửa địa phủ, không chỉ nuốt giết cường nhân Thiên Quỷ tông mà còn bắt đầu giết cường giả Kim Tiền tông.
Trong lần nuốt giết nhanh như chớp giật, bóng dáng các chủ Linh Yên các vậy mà biến mất bên trong miệng lớn đó. Mọi người còn nghe được một tiếng gào thét thê lương. Trong lúc miệng khổng lồ của hà mẫu khép mở, Nhạn Hành Thiên còn thấy được Liễu Phỉ Vũ toàn thân đầy máu, còn có cả bộ quần áo nửa màu xanh khói, nửa màu xanh da trời.
Hãm sâu trong miệng thú, dù là Thần Văn cũng khó toàn mạng, huống chi là Nguyên Anh.
Trong bóng tối, trên mặt Liễu Phỉ Vũ hiện ra một tia giải thoát. Linh lực bên trong Tử Phủ bạo khởi, Nguyên Anh nhao nhao vỡ vụn.
Trong lúc Nguyên Anh nổ tung tản mát ra phần uy năng cuối cùng, trước mắt Liễu Phỉ Vũ như xuất hiện một bóng người trẻ tuổi, lạ lẫm mà lại quen thuộc. Đó là đệ tử chân truyền duy nhất của nàng, cũng là một phần nghiệt duyên đã làm loạn cả tâm thần nàng.
"Đừng sợ, vi sư đi cùng ngươi..."
Ầm ầm ầm...
Nguyên Anh phát nổ tạo thành một kích một kích mạnh nhất của tu sĩ Nguyên Anh. Miệng rộng của hà mẫu tràn ra một vết máu khiến con dị thú này nổi điên lên.
Một Nguyên Anh còn chưa đủ, hai ba tên nữa cũng chưa chắc dập tắt được lửa giận của hà mẫu. Vì thế cái miệng lớn kinh khủng kia lập tức bị căng to ra đến tận cùng.
Hắc ám nuốt tới khiến đám Nguyên Anh còn sống sợ đến vỡ mật. Trấn Sơn vương với một thân bạch bào đã bị nhuộm đỏ bất ngờ trở thành mục tiêu. Răng nanh sắc bén không để cho Sở Bạch tránh né, đâm thẳng xuống đỉnh đầu y.
Rặc rặc!
Tiếng trường kiếm vỡ vụn vang lên, sau đó trên đỉnh đầu Sở Bạch nhỏ xuống từng giọt máu tươi. Sở Hoàng già nua đã bị răng nanh trực tiếp xỏ xuyên qua.
"Cha..."
Nhìn Sở Hoàng đang liều chết chống cự lấy răng nanh, ánh mắt Sở Bạch từ khiếp sợ chuyển sang phẫn nộ, rồi thành điên cuồng.
"Cha!!!"
Ầm!!!
Sấm sét nổ tung, Sở Bạch điên cuồng thúc giục Kinh Lôi kiếm, còn có Nhạn Hành Thiên cùng các Nguyên Anh dốc sức liều mạng thi triển ra toàn bộ lực lượng mới có thể đánh bay cái miệng khổng lồ của hà mẫu đi.
Đến khi Sở Bạch cứu Sở Thương Hải khỏi đống răng nanh kia, thì sinh mệnh vị Sở Hoàng này cũng đã đến phần cuối.
Răng nanh hà mẫu không chỉ phá banh lồng ngực Sở Hoàng mà còn đánh nát hoàn toàn Tử Phủ của Sở Thương Hải.
"Nghịch tử..."
Sở Thương Hải cũng không có vẻ đau khổ, trong ánh mắt còn có chút vui mừng. Bởi vì con của lão không chết, sinh tử của mình thì có gì quan trọng đâu.
Lần đầu tiên, kẻ được xưng tụng là Sở Bạch Bào, nhân vật truyền kỳ của Thiên Nam đã bật khóc.
Lần đầu tiên, Trấn Sơn vương luôn khinh thường quy củ Hoàng tộc lại cảm nhận được sự to lớn của phụ thân mình.
Cho dù phụ tử không hợp, nhưng mà tình thương của cha như núi vẫn luôn còn đó.
"Thần Văn!"
Sắc mặt Sở Hoàng tái nhợt, nắm chặt Sở Bạch. Trước khi chết, ông ta chỉ kịp thốt ra hai tiếng Thần Văn. Ông ta đã vô vọng với Thần Văn, lại đang mong đợi ở nhi tử cực kỳ có thiên phú của mình có ngày đạt tới Thần Văn.
"Cha...người yên tâm!"
Sinh cơ trong mắt Sở Hoàng chợt tiêu tán đi, còn người mặc áo bào trắng gào thét rung trời.
"Sẽ có một ngày, nhất định Sở Bạch vào được Thần Văn!!!"
Theo tiếng gào rú của Sở Bạch, miệng khổng lồ của hà mẫu lại lần nữa kéo tới. Chợt một luồng sáng trên thi thể của Sở Hoàng bốc lên, Nguyên Anh hóa thành một đạo linh lực tinh thuần nhất chui vào Tử Phủ của Sở Bạch.
Tương tự như sư tôn của Khương Đại Xuyên, Sở Hoàng lựa chọn truyền thừa.
Để thần hồn của mình phai mờ, chỉ để lại Nguyên Anh tràn ngập linh lực tu vi cả đời mình, thành một phần thúc đẩy Sở Bạch tiến giai. Có lẽ lúc này không cách nào khiến Sở Bạch lập tức trở thành Thần Văn, nhưng có đạo Nguyên Anh này, ít nhất Sở Bạch cũng có thể rút ngắn được trăm năm tu vi.
Giữa phụ tử, tuy chưa từng thể hiện yêu thương nhưng phần thân tình này sớm đã dung nhập vào sâu trong huyết mạch, dù qua ngàn vạn năm cũng sẽ không thay đổi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.