Quyển 5 - Chương 763: Nhanh chân đến trước
Hắc Huyền
21/11/2019
Trong hoa viên, bên cạnh hồ nước.
Trước mặt Từ Ngôn là một con cua lớn to hơn cái cối xay đang giơ càng cua lên, miệng phun bong bóng.
Đưa mai rùa Xích Nguyên cực lớn cho đám cua trong hoa viên ăn, rồi Từ Ngôn vỗ vỗ Tiểu Thanh nói: "Sắp sửa đạt tới Yêu linh rồi, không tệ, lớn rất nhanh. Có lẽ ăn nhiều Thiên Trọng quả có thể tiến giai nhanh hơn nữa."
Hồ nước đã được đào rộng ra gấp đôi so với trước. Vốn cái hồ nước đã rất lớn, thế nhưng đám cua lớn nhanh không kém, đã không thể chứa nổi rồi. Chưa kể con cua Tiểu Thanh cầm đầu càng thêm kinh người, mơ hồ đã có dấu hiệu trở thành Yêu linh.
Gần như toàn bộ gia sản của Thương Mộc và Xích Nguyên đều bị Từ Ngôn hốt sạch. Thân gia hai con Đại yêu phải nói là kinh người, chưa kể còn có thêm mai rùa Xích Nguyên đủ để cho đám cua xanh này ăn được một khoảng thời gian dài.
Nuôi hơn vạn con cua có thể nói là tốn kém đến kinh người. Dù cho mai rùa Xích Nguyên có lớn hơn nữa thì sớm muộn gì cũng bị gặm sạch sẽ cả. Cho nên sau khi rời khỏi Thiên Cơ phủ, Từ Ngôn bèn đến thẳng núi Đà Phong.
Mao Đà và Vô Trí đều đã chết, núi Đà Phong đã thành nơi vô chủ. Không thể bỏ phí Thất Tinh đằng và Thiên Trọng quả trên núi được. Chưa nói đến có cả Thiên Trọng mộc trân quý trong lòng núi, là hy vọng luyện chế thêm nhiều Võ Thần đạn nữa.
Chỉ có luyện chế ra thật nhiều Võ Thần đạn, Từ Ngôn mới có thực lực đối chiến với thêm nhiều Đại yêu.
Tuy rằng hắn có năng lực chém giết Thương Mộc. Nhưng nếu bị hơn mười Đại yêu vây giết, trừ phi vận dụng thêm mắt trái nếu không Từ Ngôn tuyệt không có được chỗ tốt.
Nếu có thể đổi toàn bộ Thần Võ pháo trên Sơn Hà đồ thành Võ Thần pháo. Dưới vạn pháo nổ tung thì đừng nói Đại yêu, mà đến Yêu vương cũng không dám đón đỡ!
Ba ngày phi hành, Từ Ngôn đã đến núi Đà Phong. Vừa mới đáp xuống núi, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi.
Trên hai ngọn núi đã trụi lủi một mảnh, đừng nói Thiên Trọng quả mà đến một khúc Thất Tinh đằng cũng không còn.
Có người nhanh chân đến trước!
Từ Ngôn đầy ảo não, bèn đào lòng núi lên, lúc này sắc mặt mới tốt đẹp hơn chút ít.
Thiên Trọng mộc vẫn còn, không rõ vì quá nặng hay vì không bị phát hiện ra.
Dùng trường đao Hổ Cốt đào lần lượt hai ngọn núi, hắn thu hồi được trọn vẹn mười khúc Thiên Trọng mộc chừng mười trượng bỏ vào trong Thiên Cơ phủ. Hắn lại không cam lòng, bèn đào thẳng xuống dưới chân núi. Mãi đến khi hai mỏm đá hình bướu lạc đà trên núi Đà Phong bị san thành bình địa, chỉ còn là hai cái hố lớn sâu hoắm, hắn lại đào lên thêm được bảy khúc Thiên Trọng mộc khá lớn nữa.
Mười tám khúc Thiên Trọng mộc tới tay, Từ Ngôn mới thở phào một hơi.
Có những tài liệu này, ít nhất hắn có thể luyện chế được hơn một ngàn viên Võ Thần đạn. Nếu như bắn nổ một lần, tuyệt đối sẽ mang lại uy lực lớn gấp mấy lần so với pháp bảo.
"Kẻ nào hái mất Thiên Trọng quả? Chỉ có lão hồ ly kia mới có khả năng càn quét núi Đà Phong này."
Nghĩ đến lão hồ ly, ánh mắt Từ Ngôn khẽ giật.
Lúc trước Mao Đà xuất hiện ở bên ngoài thành Ngũ Địa, chỉ có Đại yêu Quỷ Nhãn gặp được. Ngoài ra, còn có thêm Phí lão và thợ rèn.
"Lão hồ ly Phí Minh Viễn nhà ngươi! Nơi nào có lợi tuyệt đối không thiếu mặt ngươi."
Thầm mắng một tiếng, Từ Ngôn tràn ra Linh thức cảm giác lấy địa vực quanh đây hơn trăm dặm. Không bao lâu, hắn nhảy lên, bay thẳng về hướng Đông Nam.
Phía Đông Nam cách núi Đà Phong trăm dặm, có một sơn cốc bao quanh là những dãy núi.
Nơi đây khá hoang vắng, chung quanh lại là dãy núi trùng điệp, cây cối chen chúc, lá khô khắp nơi.
Sơn cốc cực lớn này đáng lẽ chỉ toàn các loại trùng thú nghỉ chân, nhìn từ bên ngoài không thấy có gì đặc biệt cả. Có điều khi đến gần, có thể nghe được tiếng người vọng ra.
Không chỉ một người, mà là rất nhiều người tụ tập.
Trong sơn cốc có từng tòa nhà gỗ được dựng nên, trùng thú trong cốc bị đuổi đi sạch sẽ cả. Cả cái sơn cốc này chỉ còn là nơi nghỉ chân của phàm nhân mà thôi.
Từ Ngôn đứng bên ngoài cốc, thoáng cảm giác một phen.
Trong sơn cốc này có ít nhất phải gần mười vạn phàm nhân. Tuy rằng những người phàm tục này đang bắt đầu cuộc sống hàng ngày nhưng cũng không gây ra âm thanh gì huyên náo, cũng rất hiếm thấy tiếng kêu la lớn giọng.
Xem ra toàn bộ phàm nhân được Trảm Yêu Minh cứu ra đều được thu xếp ở khu vực gần núi Đà Phong này.
Từ Ngôn khẽ gật đầu, không khỏi bội phục thủ đoạn của Phí lão thêm vài phần.
Đại yêu Mao Đà cực kỳ quật cường, không lui tới với bất cứ Yêu tộc nào. Hầu như không có Yêu tộc nào biết được tin tức Mao Đà bị giết cả, cho nên khu vực gần núi Đà Phong này chính là nơi tị nạn tốt nhất của phàm nhân.
Từ Ngôn không cần phải cẩn thận tìm kiếm tung tích Phí lão, một đạo Linh thức bỗng nhiên quét tới. Sau đó, ở sâu trong sơn cốc lập tức có một bóng người lao ra.
Phí lão ngự kiếm đi tới, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng như lâm đại địch. Khi nhìn thấy Từ Ngôn, lão lập tức yên tâm trở lại.
"Minh chủ! Hặc hặc, Minh chủ mau mau vào cốc hãy nói. Nơi này là tổng bộ mới xây của Trảm Yêu Minh chúng ta. Thế nào? Cũng không tệ lắm phải không?" Phí lão hặc hặc cười lớn, định lôi kéo Từ Ngôn vào cốc.
"Phí lão mồm miệng không tệ, Thiên Trọng quả cứng như vậy mà ngươi cắn được hay sao?" Từ Ngôn liếc nhìn đối phương, hỏi.
"Thiên Trọng quả cái gì hả? Ta không thích ăn trái cây, thịt cá vẫn hợp miệng hơn. Hắc hắc." Phí lão nháy mắt ra hiệu, như thể lão chưa từng nhìn thấy qua Thiên Trọng quả vậy.
"Ngươi cũng muốn nuôi cua hả?" Từ Ngôn tức giận hỏi.
"Không nuôi không nuôi, cùng lắm ăn một ít là đủ, ai rảnh mà nuôi cả bầy cua làm gì chứ!" Phí lão rung đùi đắc ý nói.
"Mau lấy Thiên Trọng quả ra." Từ Ngôn không muốn nói nhảm với lão hồ ly này, mở miệng nói thẳng.
"Được được được, không phải chỉ là mấy quả cây thôi sao." Phí lão lấy ra hai túi trữ vật giao cả cho Từ Ngôn, rồi hỏi: "Thiên Trọng quả của núi Đà Phong đều ở trong này, ngươi có muốn lấy thêm Thất Tinh đằng không?"
Cầm lấy túi trữ vật, Từ Ngôn hừ một tiếng: "Dây mây thì không cần, để lại cho lão lấy mà treo cổ."
"Ta còn chưa sống đủ lâu, treo cổ làm gì." Phí lão cũng không tức giận, cười hắc hắc đi cùng Từ Ngôn vào chỗ sâu trong sơn cốc.
Bước vào trong cốc, Từ Ngôn nhìn thấy có vô số phàm nhân.
Mặt mũi những người này tràn đầy bi thương, có kẻ băng bó vải trắng đầy người, có kẻ thỉnh thoảng lại lau khóe mắt. Tuy nơi này nhiều người nhưng cơ bản không nghe thấy tiếng khóc, chỉ có từng tiếng quyền cước nện trên cọc gỗ phía xa xa truyền đến.
Trên một bãi đất trống được dọn dẹp quang đãng, có mấy ngàn tráng hán cùng với một vài đứa nhỏ choai choai đang diễn luyện vũ kỹ. Người đang dạy bảo đám phàm tục này là một vị trưởng lão Trảm Yêu Minh, mặt mày uy nghiêm.
"Chỉ có bản thân mạnh mẽ, mới bảo vệ được nhà, chấn hưng được nước. Nhân tộc chúng ta thế yếu không phải vì không có đủ thiên phú, mà là Yêu tộc quá nhiều. Chỉ cần các ngươi chăm chỉ tập luyện, dù không thành được tu sĩ cũng có thể trở thành võ giả. Đến lúc đó chúng ta có thể chém giết Yêu vật, Nhân tộc mới có cơ hội đặt chân ở Thiên Bắc này!"
Lão giả răn dạy, đám phàm nhân ở đây nghe rất chuyên chú, đến những đứa nhỏ choai choai kia cũng siết chặt nắm tay lại.
Nhìn thấy những người phàm tục này bắt đầu luyện võ, Từ Ngôn như nhìn thấy được hạt giống của hi vọng đang nảy mầm. Có điều thời cơ nảy mầm của hạt giống này có vẻ không tốt, e rằng không lâu sau phải đối mặt với kiếp nạn còn lớn hơn thế này nhiều nữa.
Trưởng lão dạy bảo phàm nhân liếc nhìn thấy Phí lão đi qua bãi đất trống này, tính đi qua, lại nhìn thấy Từ Ngôn bên cạnh Phí lão.
Lão giả đang đầy nghiêm túc lập tức chuyển sang kinh hỉ, bước nhanh đến thi lễ với Từ Ngôn, miệng hô một tiếng Minh chủ.
Từ Ngôn chẳng qua chỉ khẽ gật đầu, không nói gì, cứ vậy cùng Phí lão rời đi. Đến khi hắn đi rồi, một võ giả còn trẻ tuổi mới tò mò hỏi: "Vương trưởng lão, người tuổi trẻ kia là ai vậy, quá kiêu ngạo đi."
"Đó là một vị Minh chủ khác của Trảm Yêu Minh chúng ta."
Trưởng lão họ Vương mang theo vẻ mặt đầy cuồng nhiệt nhìn về bóng người đã đi xa kia, nói: "Hắn ở trong thành Ngũ Địa tung sức chém Đại yêu. Nếu không có hắn, những người phàm tục các ngươi làm gì còn mạng đến bây giờ... Hắn, chính là Quỷ Diện!"
"Là Quỷ Diện có thể chém giết Đại yêu!" Có người bắt đầu kinh hô lên.
"Cường giả mạnh nhất Trảm Yêu Minh chúng ta!"
"Tu sĩ Nhân tộc mạnh nhất Thiên Bắc!"
Một cái tên Quỷ Diện đủ khiến cho mấy ngàn người kinh hô. Ngay sau đó, trên mặt mọi người đều xuất hiện một vẻ cuồng nhiệt, như thể người thanh niên vừa mới đi qua cường đại đến mức có thể thay trời đổi đất.
"Đúng vậy a...." Lão giả họ Vương cảm khái nói: "Nếu như Nhân tộc chúng ta có mấy nhân vật như vậy thì Yêu tộc Thiên Bắc cũng không dám đối xử với Nhân tộc như nô lệ rồi."
Trước mặt Từ Ngôn là một con cua lớn to hơn cái cối xay đang giơ càng cua lên, miệng phun bong bóng.
Đưa mai rùa Xích Nguyên cực lớn cho đám cua trong hoa viên ăn, rồi Từ Ngôn vỗ vỗ Tiểu Thanh nói: "Sắp sửa đạt tới Yêu linh rồi, không tệ, lớn rất nhanh. Có lẽ ăn nhiều Thiên Trọng quả có thể tiến giai nhanh hơn nữa."
Hồ nước đã được đào rộng ra gấp đôi so với trước. Vốn cái hồ nước đã rất lớn, thế nhưng đám cua lớn nhanh không kém, đã không thể chứa nổi rồi. Chưa kể con cua Tiểu Thanh cầm đầu càng thêm kinh người, mơ hồ đã có dấu hiệu trở thành Yêu linh.
Gần như toàn bộ gia sản của Thương Mộc và Xích Nguyên đều bị Từ Ngôn hốt sạch. Thân gia hai con Đại yêu phải nói là kinh người, chưa kể còn có thêm mai rùa Xích Nguyên đủ để cho đám cua xanh này ăn được một khoảng thời gian dài.
Nuôi hơn vạn con cua có thể nói là tốn kém đến kinh người. Dù cho mai rùa Xích Nguyên có lớn hơn nữa thì sớm muộn gì cũng bị gặm sạch sẽ cả. Cho nên sau khi rời khỏi Thiên Cơ phủ, Từ Ngôn bèn đến thẳng núi Đà Phong.
Mao Đà và Vô Trí đều đã chết, núi Đà Phong đã thành nơi vô chủ. Không thể bỏ phí Thất Tinh đằng và Thiên Trọng quả trên núi được. Chưa nói đến có cả Thiên Trọng mộc trân quý trong lòng núi, là hy vọng luyện chế thêm nhiều Võ Thần đạn nữa.
Chỉ có luyện chế ra thật nhiều Võ Thần đạn, Từ Ngôn mới có thực lực đối chiến với thêm nhiều Đại yêu.
Tuy rằng hắn có năng lực chém giết Thương Mộc. Nhưng nếu bị hơn mười Đại yêu vây giết, trừ phi vận dụng thêm mắt trái nếu không Từ Ngôn tuyệt không có được chỗ tốt.
Nếu có thể đổi toàn bộ Thần Võ pháo trên Sơn Hà đồ thành Võ Thần pháo. Dưới vạn pháo nổ tung thì đừng nói Đại yêu, mà đến Yêu vương cũng không dám đón đỡ!
Ba ngày phi hành, Từ Ngôn đã đến núi Đà Phong. Vừa mới đáp xuống núi, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi.
Trên hai ngọn núi đã trụi lủi một mảnh, đừng nói Thiên Trọng quả mà đến một khúc Thất Tinh đằng cũng không còn.
Có người nhanh chân đến trước!
Từ Ngôn đầy ảo não, bèn đào lòng núi lên, lúc này sắc mặt mới tốt đẹp hơn chút ít.
Thiên Trọng mộc vẫn còn, không rõ vì quá nặng hay vì không bị phát hiện ra.
Dùng trường đao Hổ Cốt đào lần lượt hai ngọn núi, hắn thu hồi được trọn vẹn mười khúc Thiên Trọng mộc chừng mười trượng bỏ vào trong Thiên Cơ phủ. Hắn lại không cam lòng, bèn đào thẳng xuống dưới chân núi. Mãi đến khi hai mỏm đá hình bướu lạc đà trên núi Đà Phong bị san thành bình địa, chỉ còn là hai cái hố lớn sâu hoắm, hắn lại đào lên thêm được bảy khúc Thiên Trọng mộc khá lớn nữa.
Mười tám khúc Thiên Trọng mộc tới tay, Từ Ngôn mới thở phào một hơi.
Có những tài liệu này, ít nhất hắn có thể luyện chế được hơn một ngàn viên Võ Thần đạn. Nếu như bắn nổ một lần, tuyệt đối sẽ mang lại uy lực lớn gấp mấy lần so với pháp bảo.
"Kẻ nào hái mất Thiên Trọng quả? Chỉ có lão hồ ly kia mới có khả năng càn quét núi Đà Phong này."
Nghĩ đến lão hồ ly, ánh mắt Từ Ngôn khẽ giật.
Lúc trước Mao Đà xuất hiện ở bên ngoài thành Ngũ Địa, chỉ có Đại yêu Quỷ Nhãn gặp được. Ngoài ra, còn có thêm Phí lão và thợ rèn.
"Lão hồ ly Phí Minh Viễn nhà ngươi! Nơi nào có lợi tuyệt đối không thiếu mặt ngươi."
Thầm mắng một tiếng, Từ Ngôn tràn ra Linh thức cảm giác lấy địa vực quanh đây hơn trăm dặm. Không bao lâu, hắn nhảy lên, bay thẳng về hướng Đông Nam.
Phía Đông Nam cách núi Đà Phong trăm dặm, có một sơn cốc bao quanh là những dãy núi.
Nơi đây khá hoang vắng, chung quanh lại là dãy núi trùng điệp, cây cối chen chúc, lá khô khắp nơi.
Sơn cốc cực lớn này đáng lẽ chỉ toàn các loại trùng thú nghỉ chân, nhìn từ bên ngoài không thấy có gì đặc biệt cả. Có điều khi đến gần, có thể nghe được tiếng người vọng ra.
Không chỉ một người, mà là rất nhiều người tụ tập.
Trong sơn cốc có từng tòa nhà gỗ được dựng nên, trùng thú trong cốc bị đuổi đi sạch sẽ cả. Cả cái sơn cốc này chỉ còn là nơi nghỉ chân của phàm nhân mà thôi.
Từ Ngôn đứng bên ngoài cốc, thoáng cảm giác một phen.
Trong sơn cốc này có ít nhất phải gần mười vạn phàm nhân. Tuy rằng những người phàm tục này đang bắt đầu cuộc sống hàng ngày nhưng cũng không gây ra âm thanh gì huyên náo, cũng rất hiếm thấy tiếng kêu la lớn giọng.
Xem ra toàn bộ phàm nhân được Trảm Yêu Minh cứu ra đều được thu xếp ở khu vực gần núi Đà Phong này.
Từ Ngôn khẽ gật đầu, không khỏi bội phục thủ đoạn của Phí lão thêm vài phần.
Đại yêu Mao Đà cực kỳ quật cường, không lui tới với bất cứ Yêu tộc nào. Hầu như không có Yêu tộc nào biết được tin tức Mao Đà bị giết cả, cho nên khu vực gần núi Đà Phong này chính là nơi tị nạn tốt nhất của phàm nhân.
Từ Ngôn không cần phải cẩn thận tìm kiếm tung tích Phí lão, một đạo Linh thức bỗng nhiên quét tới. Sau đó, ở sâu trong sơn cốc lập tức có một bóng người lao ra.
Phí lão ngự kiếm đi tới, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng như lâm đại địch. Khi nhìn thấy Từ Ngôn, lão lập tức yên tâm trở lại.
"Minh chủ! Hặc hặc, Minh chủ mau mau vào cốc hãy nói. Nơi này là tổng bộ mới xây của Trảm Yêu Minh chúng ta. Thế nào? Cũng không tệ lắm phải không?" Phí lão hặc hặc cười lớn, định lôi kéo Từ Ngôn vào cốc.
"Phí lão mồm miệng không tệ, Thiên Trọng quả cứng như vậy mà ngươi cắn được hay sao?" Từ Ngôn liếc nhìn đối phương, hỏi.
"Thiên Trọng quả cái gì hả? Ta không thích ăn trái cây, thịt cá vẫn hợp miệng hơn. Hắc hắc." Phí lão nháy mắt ra hiệu, như thể lão chưa từng nhìn thấy qua Thiên Trọng quả vậy.
"Ngươi cũng muốn nuôi cua hả?" Từ Ngôn tức giận hỏi.
"Không nuôi không nuôi, cùng lắm ăn một ít là đủ, ai rảnh mà nuôi cả bầy cua làm gì chứ!" Phí lão rung đùi đắc ý nói.
"Mau lấy Thiên Trọng quả ra." Từ Ngôn không muốn nói nhảm với lão hồ ly này, mở miệng nói thẳng.
"Được được được, không phải chỉ là mấy quả cây thôi sao." Phí lão lấy ra hai túi trữ vật giao cả cho Từ Ngôn, rồi hỏi: "Thiên Trọng quả của núi Đà Phong đều ở trong này, ngươi có muốn lấy thêm Thất Tinh đằng không?"
Cầm lấy túi trữ vật, Từ Ngôn hừ một tiếng: "Dây mây thì không cần, để lại cho lão lấy mà treo cổ."
"Ta còn chưa sống đủ lâu, treo cổ làm gì." Phí lão cũng không tức giận, cười hắc hắc đi cùng Từ Ngôn vào chỗ sâu trong sơn cốc.
Bước vào trong cốc, Từ Ngôn nhìn thấy có vô số phàm nhân.
Mặt mũi những người này tràn đầy bi thương, có kẻ băng bó vải trắng đầy người, có kẻ thỉnh thoảng lại lau khóe mắt. Tuy nơi này nhiều người nhưng cơ bản không nghe thấy tiếng khóc, chỉ có từng tiếng quyền cước nện trên cọc gỗ phía xa xa truyền đến.
Trên một bãi đất trống được dọn dẹp quang đãng, có mấy ngàn tráng hán cùng với một vài đứa nhỏ choai choai đang diễn luyện vũ kỹ. Người đang dạy bảo đám phàm tục này là một vị trưởng lão Trảm Yêu Minh, mặt mày uy nghiêm.
"Chỉ có bản thân mạnh mẽ, mới bảo vệ được nhà, chấn hưng được nước. Nhân tộc chúng ta thế yếu không phải vì không có đủ thiên phú, mà là Yêu tộc quá nhiều. Chỉ cần các ngươi chăm chỉ tập luyện, dù không thành được tu sĩ cũng có thể trở thành võ giả. Đến lúc đó chúng ta có thể chém giết Yêu vật, Nhân tộc mới có cơ hội đặt chân ở Thiên Bắc này!"
Lão giả răn dạy, đám phàm nhân ở đây nghe rất chuyên chú, đến những đứa nhỏ choai choai kia cũng siết chặt nắm tay lại.
Nhìn thấy những người phàm tục này bắt đầu luyện võ, Từ Ngôn như nhìn thấy được hạt giống của hi vọng đang nảy mầm. Có điều thời cơ nảy mầm của hạt giống này có vẻ không tốt, e rằng không lâu sau phải đối mặt với kiếp nạn còn lớn hơn thế này nhiều nữa.
Trưởng lão dạy bảo phàm nhân liếc nhìn thấy Phí lão đi qua bãi đất trống này, tính đi qua, lại nhìn thấy Từ Ngôn bên cạnh Phí lão.
Lão giả đang đầy nghiêm túc lập tức chuyển sang kinh hỉ, bước nhanh đến thi lễ với Từ Ngôn, miệng hô một tiếng Minh chủ.
Từ Ngôn chẳng qua chỉ khẽ gật đầu, không nói gì, cứ vậy cùng Phí lão rời đi. Đến khi hắn đi rồi, một võ giả còn trẻ tuổi mới tò mò hỏi: "Vương trưởng lão, người tuổi trẻ kia là ai vậy, quá kiêu ngạo đi."
"Đó là một vị Minh chủ khác của Trảm Yêu Minh chúng ta."
Trưởng lão họ Vương mang theo vẻ mặt đầy cuồng nhiệt nhìn về bóng người đã đi xa kia, nói: "Hắn ở trong thành Ngũ Địa tung sức chém Đại yêu. Nếu không có hắn, những người phàm tục các ngươi làm gì còn mạng đến bây giờ... Hắn, chính là Quỷ Diện!"
"Là Quỷ Diện có thể chém giết Đại yêu!" Có người bắt đầu kinh hô lên.
"Cường giả mạnh nhất Trảm Yêu Minh chúng ta!"
"Tu sĩ Nhân tộc mạnh nhất Thiên Bắc!"
Một cái tên Quỷ Diện đủ khiến cho mấy ngàn người kinh hô. Ngay sau đó, trên mặt mọi người đều xuất hiện một vẻ cuồng nhiệt, như thể người thanh niên vừa mới đi qua cường đại đến mức có thể thay trời đổi đất.
"Đúng vậy a...." Lão giả họ Vương cảm khái nói: "Nếu như Nhân tộc chúng ta có mấy nhân vật như vậy thì Yêu tộc Thiên Bắc cũng không dám đối xử với Nhân tộc như nô lệ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.