Quyển 4 - Chương 398: Pháp luyện
Hắc Huyền
01/08/2018
Dịch giả: Hoangtruc
Tu thành Súc linh quyết chẳng qua là bắt nguồn từ một lần vô ý của Từ Ngôn.
Lúc đầu hắn vốn đã định bỏ quyển pháp công vô dụng này đi. Thế nhưng lúc luyện tập Ích Vân thức, không rõ vì sao hắn lại nghĩ tới pháp môn Súc linh quyết bèn thử dùng Ích Vân thức thúc dục Súc linh quyết. Không nghĩ tới hắn lại tu luyện thành công.
Kỳ thật chẳng qua Từ Ngôn không tìm đúng phương pháp vận dụng trong tu luyện Súc linh quyết mà thôi. Khi hắn dựa theo phương thức vận chuyển Ích Vân thức vận chuyển Súc linh quyết, rõ ràng có thể làm cho băng ghế gỗ nhỏ hẳn đi.
Nhìn bằng ghế gỗ nhỏ đi mười mấy lần, chỉ bằng cái ghế gỗ đồ chơi, Từ Ngôn trợn mắt hốc mồm cả buổi.
Tu thành Súc linh quyết thật sự khiến hắn cảm thấy đầy mừng rỡ. Mà hắn càng cuồng hỉ chính là việc dường như loại công pháp Ích Vân thức kia có thể dung hợp với tinh túy của các loại công pháp khác. Chỉ cần tu thành Ích Vân thức, đang tu luyện các pháp môn khác cũng có thể làm chơi ăn thật!
Để nghiệm chứng suy đoán của mình, Từ Ngôn không tinh luyện Hàn Lôi thạch nữa mà bắt đầu tu luyện hai loại pháp môn mà hắn ghi nhớ được là Dẫn Lôi thuật cùng Viêm Hỏa quyết.
Vốn tưởng chẳng cố sức cũng sẽ luyện thành hai loại pháp môn kia, thế nhưng mãi hai ngày sau, Từ Ngôn vận chuyển Ích Vân thức đến cực hạn vẫn không thể hội tụ ra chút vết tích của lôi điện. Chẳng qua hắn lại thành công ngưng tụ ra được một đốm lửa nhỏ.
Nhìn đốm lửa lập lòe trước mặt, sắc mắt Từ Ngôn không tốt cho lắm. Bởi vì ngọn lửa của mình sẽ rất nhanh chóng bị tắt đi.
Loại Viêm Hỏa quyết này, trừ bỏ chuyện thành đốm lửa như ngọn nến ra thì cơ bản không còn làm được gì khác cả.
Xem ra Ích Vân thức cũng không phải là công pháp vạn năng. Hoặc chính hắn chưa tìm ra được điểm huyền diệu chân chính của Ích Vân thức.
Từ Ngôn không tu luyện pháp môn khác nữa mà chuyên tâm cảm ngộ Súc linh quyết. Hắn không phải không hiểu đạo lý tham thì thâm, coi như có luyện thành được nhiều hơn nữa thì với linh khí cực yếu ớt trong đan điền của hắn cũng không vận chuyển đi ra được.
Hắn ngày càng thuần thục, biến mười tảng đá lớn thành hạt cát cả, rồi sau đó cầm một vài miếng Hàn Lôi thạch bị hắn dùng Súc linh quyết biến nhỏ lại đi tìm Nhiếp Ẩn.
"Cái này là..." Nhiếp Ẩn nghi ngờ nhìn ngó hạt cát trong tay. Sau một lúc, y chợt nhớ tới cái gì đó rồi ngẩng đầu hỏi: “Từ sư đệ, ngươi luyện thành Súc linh quyết rồi hả?"
Từ Ngôn gật gật đầu, nói: "Nhiếp sư huynh, loại Hàn Lôi sa này có tính là tinh luyện thành công không?"
Vì muốn bớt việc, Từ Ngôn quyết định hỏi trước cho rõ ràng. Nếu có thể thực hiện được, hắn không cần phải mất công tinh luyện Hàn Lôi thạch nữa. Cứ việc dùng Súc linh quyết co súc tảng đá lại, so với tinh luyện hạt cát thì còn thừa thãi thời gian làm việc khác rồi.
"Cái này không thể được."
Nhiếp Ẩn nở nụ cười khổ, nói: “Tuy nói Hàn Lôi thạch nhỏ bằng hạt cát thì cũng có thể gọi nó là cát, thế nhưng dù sao cũng không phải là tinh luyện thành công. Dùng nó luyện khí có lẽ sẽ xuất hiện luyện khí thất bại, tốt nhất vẫn nên từng bước tinh luyện thỏa đáng hơn.”
Từ Ngôn có chút thất vọng, chẳng qua cũng không phiền lòng cầm mấy hạt cát kia trở về tinh luyện lại.
"Từ sư đệ."
Nhiếp Ẩn gọi Từ Ngôn lại, nói: “Có thể học được một loại pháp môn trong thời gian nhanh như vậy, chứng tỏ thiên phú sư đệ không tầm thường a. Nếu sớm tu luyện linh khí trong đan điền thành đoàn, trở thành chân truyền không khó đâu. Đến lúc đó ta sẽ báo cáo sư tôn, cầu lão nhân gia thu ngươi làm đệ tử chân truyền.”
Vị Nhiếp Ẩn này xem trọng chuyện Từ Ngôn nhanh chóng tu luyện thành Súc linh quyết, nên mới dặn dò hắn sớm đem linh khí tu luyện thêm tinh thuần.
"Đa tạ Nhiếp sư huynh." Từ Ngôn cười mỉm nói.
Vị Nhiếp sư huynh này bình dị gần gũi, không cao ngạo như những đệ tử chân truyền khác. Không chỉ có Từ Ngôn, mà tân sư đệ khác cũng rất thân thiết với Nhiếp Ẩn.
Áp súc Hàn Lôi thạch đã không hiệu quả, Từ Ngôn đành sầu muộn trở lại trong phòng.
Hắn chỉ biết Súc linh quyết, không biết những thứ linh quyết phóng lớn ra. Có thể co súc vật lại, nhưng lại không biến lớn lại như ban đầu được, muốn tinh luyện Hàn Lôi thạch lại càng thêm khó khăn.
Nhớ tới Viêm Hỏa quyết, tâm trí Từ Ngôn khẽ lóe sáng. Hắn bắt đầu thực hiện một pháp môn luyện khí mà người khác chưa từng nghĩ đến qua.
Mấy ngày kế tiếp, ngoại trừ ăn cơm đúng giờ tại nhà ăn ra, hầu như Từ Ngôn không bước chân ra khỏi phòng. Khổ luyện nhiều ngày như vậy, thành quả cũng đầy đủ phong phú. Linh khí trong đan điền hắn tăng lên gấp đôi, mà ngọn lửa do thi triển Viêm Hỏa quyết cũng không còn là một đốm, mà đã là một ngọn lửa.
Ngọn lửa lớn chừng nắm tay được Từ Ngôn tung tẩy giữa hai tay. Kỳ thật uy lực của ngọn lửa này lại không lớn, kém xa với Thần Võ đạn, thế nhưng nhìn qua lại hết sức thần kỳ.
Ngoại trừ mấy trò xiếc ảo thuật trong gánh hát, còn ai có thể thấy được người nào chơi đùa cầu lửa như vậy nữa chứ?
Từ Ngôn đưa ngọn lửa nhỏ dần bao phủ lấy Hàn Lôi thạch, lấy pháp môn dùng để công kích bắt đầu tinh luyện tài liệu…
Dù sao đều là lửa, dùng linh khí chiết xuất đi ra là một phương pháp xử lý bất đắc dĩ của đám đệ tử Từ Ngôn. Nếu có đan hỏa cường đại, hoặc có thể thuần thục khống chế địa hỏa thì làm gì có ai dùng đến linh khí? Cho nên Từ Ngôn dùng pháp thuật tạo ra hỏa cầu, làm ngọn lửa luyện đan luyện khí.
Khoan hãy nói, dùng linh khí giam cầm mấy hạt cát, rồi sau đó lại thúc giục Viêm Hỏa quyết ra, Từ Ngôn cảm thấy rõ ràng dùng ngọn lửa này luyện chế, tinh luyện hạt cát nhanh hơn dùng linh khí nhiều lắm.
Hắn còn tưởng rằng đã tìm được đường tắt, cho nên buồn bực vì sao Nhiếp sư huynh không chỉ dẫn tân đệ tử lựa chọn công pháp tu luyện hỏa diễm. Nếu luyện thành món này, chẳng phải có thể dùng được Viêm Hỏa quyết để luyện khí rồi hay sao.
Người không biết không sợ, câu nói này quả không sai. Nếu lúc này Nhiếp Ẩn nhìn thấy thủ đoạn của Từ Ngôn, hẳn vị kia bị hù chết cũng không chừng.
Đây không phải là thủ đoạn độc đáo mà Từ Ngôn sáng tạo ra, mà là một loại pháp môn đặc biệt có tên là “Pháp Luyện”. Trừ những cường giả có tạo nghệ pháp thuật cao siêu, đừng nói là tân đệ tử mới nhập môn, đến đệ tử chân truyền, thậm chí cả trưởng lão Hư Đan cũng khó có khả năng vận dụng được.
Pháp Luyện không những dùng pháp môn hỏa diễm luyện khí, mà còn có thể dùng lôi điện, thậm chí băng tuyết gió bão luyện. Chỉ có những cường giả tu luyện nhiều năm, hiểu biết lực lượng ngũ hành tinh xảo mới dám vận dụng đến loại pháp môn cao thâm mạt trắc này. Tất nhiên vì vậy không những hiếm thấy, mà còn có rất ít người dùng đến. Bởi vì dùng đan hỏa đơn giản hơn rất nhiều, mà lại dễ dàng không chế hơn nhiều.
Dùng Đan hỏa luyện đan luyện khí được xưng tụng tùy tâm sở dục, Pháp Luyện không thể làm được như vậy. Chỉ cần sơ sẩy một cái, luyện chế đan dược pháp khí thất bại là chuyện nhỏ, mà khi pháp thuật kinh khủng đó nổ tung ngay trên tay mình hậu quá khó mà chịu đựng nổi.
Cho nên thủ đoạn Pháp Luyện chỉ là một chút lời đồn đãi trong giới tu hành mà thôi, trăm năm qua còn chưa từng nhìn thấy một lần.
Lúc Từ Ngôn dùng pháp luyện tinh luyện lấy Hàn Lôi thạch, chính hắn lại không biết trong mắt trái hắn lại đột nhiên lóe lên từng tia sáng mỏng manh ảm đạm.
Từ khi phát mình ra phương pháp luyện khí bằng hỏa cầu, Từ Ngôn không mất tới hai ngày đã hoàn toàn tinh luyện ra được mười hạt Hàn Lôi sa. Có điều không muốn người ngoài quá chú ý, Từ Ngôn chỉ yên lặng tu luyện tâm pháp Trúc Cơ. Đến khi nghe nói có mấy người giao ra mười hạt Hàn Lôi sa, hắn mới giao Hàn Lôi sa cho Nhiếp Ẩn, sau đó nhận về một khối linh thạch hạ phẩm.
Không có túi trữ vật, Từ Ngôn nhìn khối linh thạch hạ phẩm vất vả kiếm được, nhất thời nỗi lòng cuồn cuộn.
Không phải cao hứng, mà trong nội tâm đang chửi ầm tên béo Khương Đại.
Coi như sắp tới túi trữ vật khó mà trở về được! Từ Ngôn oán thầm một lúc, hỏa khí khó tiêu tan thế như lại một mực không biết làm thế nào cả.
Hoàn thành xong nhiệm vụ tông môn đầu tiên, đám tân đệ tử mới tiếp tục lựa chọn một nhiệm vụ khác, hoặc tự mình tu luyện. Từ Ngôn lựa chọn một nhiệm vụ mới. Hắn muốn kiếm đủ linh thạch để đổi một kiện pháp khí mới. Dù sao hôm nay hai tay hắn trống trơn, nếu phải đánh nhau chắc hẳn sẽ ăn phải thiệt thòi lớn.
Sơn Hà đồ sau lưng không thể nện chết người, thân là đệ tử trong tông môn, chỉ có pháp khí treo trên người mới chân chính được coi là yên ổn trong tông môn mà thôi.
Tu thành Súc linh quyết chẳng qua là bắt nguồn từ một lần vô ý của Từ Ngôn.
Lúc đầu hắn vốn đã định bỏ quyển pháp công vô dụng này đi. Thế nhưng lúc luyện tập Ích Vân thức, không rõ vì sao hắn lại nghĩ tới pháp môn Súc linh quyết bèn thử dùng Ích Vân thức thúc dục Súc linh quyết. Không nghĩ tới hắn lại tu luyện thành công.
Kỳ thật chẳng qua Từ Ngôn không tìm đúng phương pháp vận dụng trong tu luyện Súc linh quyết mà thôi. Khi hắn dựa theo phương thức vận chuyển Ích Vân thức vận chuyển Súc linh quyết, rõ ràng có thể làm cho băng ghế gỗ nhỏ hẳn đi.
Nhìn bằng ghế gỗ nhỏ đi mười mấy lần, chỉ bằng cái ghế gỗ đồ chơi, Từ Ngôn trợn mắt hốc mồm cả buổi.
Tu thành Súc linh quyết thật sự khiến hắn cảm thấy đầy mừng rỡ. Mà hắn càng cuồng hỉ chính là việc dường như loại công pháp Ích Vân thức kia có thể dung hợp với tinh túy của các loại công pháp khác. Chỉ cần tu thành Ích Vân thức, đang tu luyện các pháp môn khác cũng có thể làm chơi ăn thật!
Để nghiệm chứng suy đoán của mình, Từ Ngôn không tinh luyện Hàn Lôi thạch nữa mà bắt đầu tu luyện hai loại pháp môn mà hắn ghi nhớ được là Dẫn Lôi thuật cùng Viêm Hỏa quyết.
Vốn tưởng chẳng cố sức cũng sẽ luyện thành hai loại pháp môn kia, thế nhưng mãi hai ngày sau, Từ Ngôn vận chuyển Ích Vân thức đến cực hạn vẫn không thể hội tụ ra chút vết tích của lôi điện. Chẳng qua hắn lại thành công ngưng tụ ra được một đốm lửa nhỏ.
Nhìn đốm lửa lập lòe trước mặt, sắc mắt Từ Ngôn không tốt cho lắm. Bởi vì ngọn lửa của mình sẽ rất nhanh chóng bị tắt đi.
Loại Viêm Hỏa quyết này, trừ bỏ chuyện thành đốm lửa như ngọn nến ra thì cơ bản không còn làm được gì khác cả.
Xem ra Ích Vân thức cũng không phải là công pháp vạn năng. Hoặc chính hắn chưa tìm ra được điểm huyền diệu chân chính của Ích Vân thức.
Từ Ngôn không tu luyện pháp môn khác nữa mà chuyên tâm cảm ngộ Súc linh quyết. Hắn không phải không hiểu đạo lý tham thì thâm, coi như có luyện thành được nhiều hơn nữa thì với linh khí cực yếu ớt trong đan điền của hắn cũng không vận chuyển đi ra được.
Hắn ngày càng thuần thục, biến mười tảng đá lớn thành hạt cát cả, rồi sau đó cầm một vài miếng Hàn Lôi thạch bị hắn dùng Súc linh quyết biến nhỏ lại đi tìm Nhiếp Ẩn.
"Cái này là..." Nhiếp Ẩn nghi ngờ nhìn ngó hạt cát trong tay. Sau một lúc, y chợt nhớ tới cái gì đó rồi ngẩng đầu hỏi: “Từ sư đệ, ngươi luyện thành Súc linh quyết rồi hả?"
Từ Ngôn gật gật đầu, nói: "Nhiếp sư huynh, loại Hàn Lôi sa này có tính là tinh luyện thành công không?"
Vì muốn bớt việc, Từ Ngôn quyết định hỏi trước cho rõ ràng. Nếu có thể thực hiện được, hắn không cần phải mất công tinh luyện Hàn Lôi thạch nữa. Cứ việc dùng Súc linh quyết co súc tảng đá lại, so với tinh luyện hạt cát thì còn thừa thãi thời gian làm việc khác rồi.
"Cái này không thể được."
Nhiếp Ẩn nở nụ cười khổ, nói: “Tuy nói Hàn Lôi thạch nhỏ bằng hạt cát thì cũng có thể gọi nó là cát, thế nhưng dù sao cũng không phải là tinh luyện thành công. Dùng nó luyện khí có lẽ sẽ xuất hiện luyện khí thất bại, tốt nhất vẫn nên từng bước tinh luyện thỏa đáng hơn.”
Từ Ngôn có chút thất vọng, chẳng qua cũng không phiền lòng cầm mấy hạt cát kia trở về tinh luyện lại.
"Từ sư đệ."
Nhiếp Ẩn gọi Từ Ngôn lại, nói: “Có thể học được một loại pháp môn trong thời gian nhanh như vậy, chứng tỏ thiên phú sư đệ không tầm thường a. Nếu sớm tu luyện linh khí trong đan điền thành đoàn, trở thành chân truyền không khó đâu. Đến lúc đó ta sẽ báo cáo sư tôn, cầu lão nhân gia thu ngươi làm đệ tử chân truyền.”
Vị Nhiếp Ẩn này xem trọng chuyện Từ Ngôn nhanh chóng tu luyện thành Súc linh quyết, nên mới dặn dò hắn sớm đem linh khí tu luyện thêm tinh thuần.
"Đa tạ Nhiếp sư huynh." Từ Ngôn cười mỉm nói.
Vị Nhiếp sư huynh này bình dị gần gũi, không cao ngạo như những đệ tử chân truyền khác. Không chỉ có Từ Ngôn, mà tân sư đệ khác cũng rất thân thiết với Nhiếp Ẩn.
Áp súc Hàn Lôi thạch đã không hiệu quả, Từ Ngôn đành sầu muộn trở lại trong phòng.
Hắn chỉ biết Súc linh quyết, không biết những thứ linh quyết phóng lớn ra. Có thể co súc vật lại, nhưng lại không biến lớn lại như ban đầu được, muốn tinh luyện Hàn Lôi thạch lại càng thêm khó khăn.
Nhớ tới Viêm Hỏa quyết, tâm trí Từ Ngôn khẽ lóe sáng. Hắn bắt đầu thực hiện một pháp môn luyện khí mà người khác chưa từng nghĩ đến qua.
Mấy ngày kế tiếp, ngoại trừ ăn cơm đúng giờ tại nhà ăn ra, hầu như Từ Ngôn không bước chân ra khỏi phòng. Khổ luyện nhiều ngày như vậy, thành quả cũng đầy đủ phong phú. Linh khí trong đan điền hắn tăng lên gấp đôi, mà ngọn lửa do thi triển Viêm Hỏa quyết cũng không còn là một đốm, mà đã là một ngọn lửa.
Ngọn lửa lớn chừng nắm tay được Từ Ngôn tung tẩy giữa hai tay. Kỳ thật uy lực của ngọn lửa này lại không lớn, kém xa với Thần Võ đạn, thế nhưng nhìn qua lại hết sức thần kỳ.
Ngoại trừ mấy trò xiếc ảo thuật trong gánh hát, còn ai có thể thấy được người nào chơi đùa cầu lửa như vậy nữa chứ?
Từ Ngôn đưa ngọn lửa nhỏ dần bao phủ lấy Hàn Lôi thạch, lấy pháp môn dùng để công kích bắt đầu tinh luyện tài liệu…
Dù sao đều là lửa, dùng linh khí chiết xuất đi ra là một phương pháp xử lý bất đắc dĩ của đám đệ tử Từ Ngôn. Nếu có đan hỏa cường đại, hoặc có thể thuần thục khống chế địa hỏa thì làm gì có ai dùng đến linh khí? Cho nên Từ Ngôn dùng pháp thuật tạo ra hỏa cầu, làm ngọn lửa luyện đan luyện khí.
Khoan hãy nói, dùng linh khí giam cầm mấy hạt cát, rồi sau đó lại thúc giục Viêm Hỏa quyết ra, Từ Ngôn cảm thấy rõ ràng dùng ngọn lửa này luyện chế, tinh luyện hạt cát nhanh hơn dùng linh khí nhiều lắm.
Hắn còn tưởng rằng đã tìm được đường tắt, cho nên buồn bực vì sao Nhiếp sư huynh không chỉ dẫn tân đệ tử lựa chọn công pháp tu luyện hỏa diễm. Nếu luyện thành món này, chẳng phải có thể dùng được Viêm Hỏa quyết để luyện khí rồi hay sao.
Người không biết không sợ, câu nói này quả không sai. Nếu lúc này Nhiếp Ẩn nhìn thấy thủ đoạn của Từ Ngôn, hẳn vị kia bị hù chết cũng không chừng.
Đây không phải là thủ đoạn độc đáo mà Từ Ngôn sáng tạo ra, mà là một loại pháp môn đặc biệt có tên là “Pháp Luyện”. Trừ những cường giả có tạo nghệ pháp thuật cao siêu, đừng nói là tân đệ tử mới nhập môn, đến đệ tử chân truyền, thậm chí cả trưởng lão Hư Đan cũng khó có khả năng vận dụng được.
Pháp Luyện không những dùng pháp môn hỏa diễm luyện khí, mà còn có thể dùng lôi điện, thậm chí băng tuyết gió bão luyện. Chỉ có những cường giả tu luyện nhiều năm, hiểu biết lực lượng ngũ hành tinh xảo mới dám vận dụng đến loại pháp môn cao thâm mạt trắc này. Tất nhiên vì vậy không những hiếm thấy, mà còn có rất ít người dùng đến. Bởi vì dùng đan hỏa đơn giản hơn rất nhiều, mà lại dễ dàng không chế hơn nhiều.
Dùng Đan hỏa luyện đan luyện khí được xưng tụng tùy tâm sở dục, Pháp Luyện không thể làm được như vậy. Chỉ cần sơ sẩy một cái, luyện chế đan dược pháp khí thất bại là chuyện nhỏ, mà khi pháp thuật kinh khủng đó nổ tung ngay trên tay mình hậu quá khó mà chịu đựng nổi.
Cho nên thủ đoạn Pháp Luyện chỉ là một chút lời đồn đãi trong giới tu hành mà thôi, trăm năm qua còn chưa từng nhìn thấy một lần.
Lúc Từ Ngôn dùng pháp luyện tinh luyện lấy Hàn Lôi thạch, chính hắn lại không biết trong mắt trái hắn lại đột nhiên lóe lên từng tia sáng mỏng manh ảm đạm.
Từ khi phát mình ra phương pháp luyện khí bằng hỏa cầu, Từ Ngôn không mất tới hai ngày đã hoàn toàn tinh luyện ra được mười hạt Hàn Lôi sa. Có điều không muốn người ngoài quá chú ý, Từ Ngôn chỉ yên lặng tu luyện tâm pháp Trúc Cơ. Đến khi nghe nói có mấy người giao ra mười hạt Hàn Lôi sa, hắn mới giao Hàn Lôi sa cho Nhiếp Ẩn, sau đó nhận về một khối linh thạch hạ phẩm.
Không có túi trữ vật, Từ Ngôn nhìn khối linh thạch hạ phẩm vất vả kiếm được, nhất thời nỗi lòng cuồn cuộn.
Không phải cao hứng, mà trong nội tâm đang chửi ầm tên béo Khương Đại.
Coi như sắp tới túi trữ vật khó mà trở về được! Từ Ngôn oán thầm một lúc, hỏa khí khó tiêu tan thế như lại một mực không biết làm thế nào cả.
Hoàn thành xong nhiệm vụ tông môn đầu tiên, đám tân đệ tử mới tiếp tục lựa chọn một nhiệm vụ khác, hoặc tự mình tu luyện. Từ Ngôn lựa chọn một nhiệm vụ mới. Hắn muốn kiếm đủ linh thạch để đổi một kiện pháp khí mới. Dù sao hôm nay hai tay hắn trống trơn, nếu phải đánh nhau chắc hẳn sẽ ăn phải thiệt thòi lớn.
Sơn Hà đồ sau lưng không thể nện chết người, thân là đệ tử trong tông môn, chỉ có pháp khí treo trên người mới chân chính được coi là yên ổn trong tông môn mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.