Quyển 1 - Chương 52: Rắn sợ heo.
Hắc Huyền
30/01/2017
Đường đều do người đi nhiều mà thành. Lời này Từ Ngôn thường được nghe từ lão đạo sĩ.
Trước mặt hắn thật sự hoàn toàn không có đường, chỉ có một mảnh tuyết trắng nhìn không tới cuối. Thế nhưng chỉ cần đi tới, sau lưng không phải cũng thành một con đường hay sao.
Đạo lý đơn giản này có lẽ heo hiểu được, nhưng có rất nhiều người lại không hiểu.
Cắn răng, hắn quyết định thử băng qua dãy núi tuyết này. Không qua được thì hắn có thể quay trở về, dù sao cũng không thể ở đó chờ độc trên người Mai Tam Nương tái phát lần nữa mà chết được.
Trong ba tháng vừa qua, vị áp trại phu nhân này đã rất chiếu cố đến Từ Ngôn. Nếu như đã là bằng hữu của Từ Ngôn thì hắn tuyệt đối không thể vứt bỏ nàng được.
Đang muốn cõng Mai Tam Nương lên, Từ Ngôn bỗng giật mình phát hiện ra. Phán đoán của mình đến lúc này, cho dù có đi về phía trước hay trở về phía sau, thì cuối cùng cũng vô dụng. Bởi vì cho dù có đi hướng nào, cũng chỉ có một con đường chết!
Hai người đang nghỉ chân dưới gốc cây thì chợt một nhánh rễ cây đột nhiên nhúc nhích, uốn éo chuyển động rồi không chút tiếng động dựng người lên. Một cái đầu rắn đỏ ngòm như máu, to như đầu một con nghé con ngóc lên.
Đó là một con cự mãng đang nghỉ dưới tàng cây, có màu sắc giống hệt với đám rễ cây, chỉ cần nó nằm im thì không ai nhận ra được.
Cự mãng to cỡ bằng thùng nước đang há miệng đỏ lòm trên đầu hai người Từ Ngôn và Mai Tam Nương. Nếu là cự mãng bình thường, Từ Ngôn còn có cơ hội chạy trốn. Nhưng khi hắn nhìn thấy một vòng tròn đỏ máu trong con ngươi của cự mãng, tâm tình Từ Ngôn chìm sâu xuống đáy vực.
Đây không phải mãng xà, mà là một con yêu xà!
Mùi tanh nồng đậm từ trong miệng rộng của nó xộc ra, cái lưỡi liên tục phì phèo tựa như đang lựa xem nên nuốt con mồi nào đầu tiên. Thanh âm phì phì vang lên đánh thức Mai Tam Nương dậy, khi nàng ngẩng đầu nhìn lên, xém chút nữa đã bị dọa bất tỉnh. Nàng bịt chặt lấy miệng, không dám phát ra chút tiếng động nào vì lo sợ gây kinh động khiến đối phương lập tức phát cuồng lên.
Khó khăn nhích lấy người, Mai Tam Nương chặn trước người Từ Ngôn. Lúc này nàng đã không còn quá sợ hãi nữa, hai tay buông xuống, đột nhiên quay mặt lại.
“Phải thay tỷ tỷ sống thật tốt!”
Không biết nàng lấy đâu ra sức lực mà đẩy Từ Ngôn ra. Lúc này yêu xà bị con mồi làm kinh động mà lao tới, miệng há rộng như muốn nuốt lấy Mai Tam Nương vào bụng.
Cả người Từ Ngôn bị đẩy loạng choạng lùi ngược lại ra sau. Hắn định nhặt một hòn đá lên, nhưng cánh tay hắn giơ ra còn không được, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lại trở nên dữ tợn. Rồi một tiếng gào thét như bị đè nén đã lâu, theo thân người hắn ngã xuống mà vang lên.
"Không!!!”
Trước mặt thiên đạo, muôn dân trăm họ hoàn toàn vô lực. Trước mặt thiên địch, thỏ rừng vô lực chống đối. Còn đối mặt với yêu vật cường đại, phàm nhân cũng không có sức lực thay đổi được chuyện gì cả.
Từ Ngôn chỉ cảm thấy trong ngực là một cỗ khó chịu, cổ họng ngọt ngọt rồi phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi tưới trên tuyết trắng nổi bật khiến người khác phải giật mình.
Hai mắt Mai Tam Nương nhắm lại. Nàng đã nghe thấy tiếng gào thét phẫn nộ của Từ Ngôn. Lúc sắp chết lại có người vì mình mà không cam lòng như vậy cũng không tính là chết oan, bản thân mình cũng có thể phụng bổi Tiểu Thành ở lại trong dãy núi hoang vu vô biên này được rồi.
Tiếng gào thét của Từ Ngôn vào tai Mai Tam Nương thì chính là tiếng gào không cam lòng, không chấp nhận của một người bằng hữu, nhưng vào trong lỗ tai heo thì lại là thanh âm quen thuộc, tiếng gọi ăn cơm đấy.
Một tràng rầm rầm tung bay cây cỏ, trong đám giây leo cách đó không xa, một bóng đen nhanh như tia chớp lao vọt ra. Tốc độ nhanh đến sánh ngang với tốc độ Từ Ngôn xuất ra Phi Hoàng, nhào thẳng tới Yêu xà to lớn kia.
Có lẽ do xông đến quá nhanh, mà sau một tiếng bành trầm đục vang lên, cái bóng đen kia đã đụng bay thân thể của Yêu ra ngoài.
Còn chưa nuốt đồ ăn vào, thì Yêu xà đã bị đánh thẳng vào thân cây, sau đó chậm rãi rơi tuột xuống mặt đất.
Trong tiếng phì phì gầm rống giận dữ, thân thể khổng lồ của Yêu xà lại dựng đứng lên lần nữa. Hai con mắt rắn đầy giận dữ nhìn thẳng vào kẻ không mời mà đến, quấy rầy bữa ăn của nó. Vì vậy mà hai mắt rắn và heo chằm chằm nhìn thẳng vào nhau.
"Tiểu Hắc!"
Từ Ngôn bị ngã xuống đất, đang lồm cồm bò dậy thì kinh ngạc phát hiện thấy Tiểu Hắc trư đang đối đấu cùng con Cự xà kia. Đến Mai Tam Nương đã cho rằng mình chắc chắn phải chết cũng mang theo ánh mắt không thể tin được mà nhìn qua.
Heo và rắn cũng không đối đầu nhau quá lâu. Kết cục lật ngược khiến người khác không thể dự đoán được.
Mắt heo khờ ngốc lại có thể đánh bại mắt rắn âm độc, thân thể to lớn như thùng nước dần lay động, rồi im ắng lùi về sau chạy mất. Trước khi đi, nó còn biểu hiện ra vẻ như rất sợ hãi nữa.
Rắn sợ heo?
Từ Ngôn lau lấy khóe miệng, hắn phát hiện tất cả các hiểu biết của hắn đã hoàn toàn bị đảo lộn hết rồi.
Khi Tiểu Hắc trư vọt tới thì Từ Ngôn cũng đã nhìn thấy rõ ràng. Nhìn gốc đại thụ do Tiểu Hắc trư tông Cự xà bay thẳng lên đó vẫn còn rung lắc chưa ngừng, nhìn Tiểu Hắc Trư còn đang ngu ngơ ngây ngốc, Từ Ngôn có chút không hiểu thấu nó nữa.
Cũng may là yêu xà kia đã bỏ đi, hắn và Mai Tam Nương cuối cũng cũng không phải làm mồi cho rắn rồi.
“Đây là Tiểu Hắc nhà ngươi?”
Mai Tam Nương vừa mới từ trong sợ hãi mà hồi phục lại. Hôm qua, lúc nàng nuốt thịt dê nướng thì đã thật sự nghĩ rằng mình chắc chắn phải chết rồi. Tình cảnh nguy hiểm chết người như vậy mà vẫn còn sống khiến nàng không còn bao nhiêu lo lắng nữa. Lúc này nàng cố gắng gượng ngồi dậy, tò mò hỏi một câu.
“Đúng a, đây là Tiểu Hắc nhà ta.”
Nhìn cánh tay buông thõng xuống yếu ớt đến mức không nắm nổi vạt áo rơi xuống đất, cũng không cách nào đưa lên ôm lấy Tiểu Hắc Trư đang lủi vào ngực mình, Từ Ngôn đành cười khổ nói: “Tay của ta gãy rồi, không ôm nổi ngươi rồi.”
Khò khè! Khò khè!
Tựa như có thể nghe hiểu được tiếng người, Tiểu Hắc Trư đi vòng quanh Từ Ngôn một vòng, rồi hếch cái mũi lên khò khè một tràng dài. Nhìn qua như nó đang rất phẫn nộ, còn như đang muốn hỏi kẻ xấu kia ở đâu, nó sẽ đi báo thù cho tiểu đạo sĩ.
Đưa cánh tay đã mất hết sức lực khẽ đụng đụng vào lưng Tiểu Hắc, Từ Ngôn nghiêng đầu một hồi, sau đó hai mắt sáng lên. Hắn quay sang nói với Mai Tam Nương: “Tam tỷ, có cách rồi!”
Tiểu Hắc rất khỏe mạnh, điểm này Từ Ngôn đã biết từ trước rồi.
Lúc trước vẫn còn ở Thừa Vân Quan, có lần Tiểu Hắc chạy băng băng trong núi đã từng tông gãy cả một gốc cây có đường kính to cỡ cái tô cơm. Cây gãy, còn nó lại không chút hư tổn tới một cọng lông.
Dù sao Tiểu Hắc cũng không phải là heo nhà, lực lượng heo rừng tính ra còn vượt qua cả gấu, hổ. Nếu Tiểu Hắc cố hết sức mình thì cũng có một tia hy vọng băng qua đỉnh núi tuyết kia.
Thu nhặt được vài nhánh dây leo chắc chắn trong rừng cây, Từ Ngôn cùng với Mai Tam Nương đang rất suy yếu phải gian nan mất công sức cả buổi trời mới làm thành một chiếc xe trượt tuyết đơn giản, chỉ đủ cho hai người nằm sấp lên trên mà thôi.
Một đầu đám dây leo được bện chặt lại lại với nhau, cột chắc chắn trên cổ Tiểu Hắc Trư, khiến Tiểu Hắc khó chịu khò khè không thôi.
Sau khi đỡ Mai Tam Nương lên chiếc xe, đến phiên mình cũng nằm chắc trên xe thì Từ Ngôn mới hô lên một tiếng ra hiệu cho Tiểu Hắc Trư xuất phát. Chỉ cần có thể băng qua núi tuyết là có thể đến được Tề quốc, quãng đường còn lại thì tương đối dễ đi hơn nhiều rồi.
Phương pháp lấy độc trị độc để tạm thời trì hoãn thời gian phát độc trong cơ thể Mai Tam Nương chỉ kéo dài không quá nửa tháng. Có lẽ chỉ khoảng mười ngày sau, độc trên người Mai Tam Nương phát tác ra càng thêm nghiêm trọng hơn nữa, bởi vì khi đó hai loại kịch độc không còn đối chọi lẫn nhau nữa mà đã tiến hành dung hợp lại làm một. Lúc đó nàng coi như lập tức mất mạng.
Không có đủ thời gian chính là vấn đề khiến Từ Ngôn lo lắng nhất.
Tiểu đạo sĩ lo lắng, không có nghĩa là Tiểu Hắc trư cũng phải gấp gáp theo. Mắt heo đảo đảo không chịu làm việc, uốn trái uốn phải như muốn chui ra khỏi sợi dây bện chặt được lồng vào cổ. Khi nó nhận ra không thể nào chui ra được thì dứt khoát nằm rạp xuống đất, khò khè khò khè rồi khép mắt lại chuẩn bị ngủ gật.
"Tiểu Hắc đi mau!"
"Van ngươi đấy Tiểu Hắc!"
“Tiểu Hắc, ngươi muốn làm heo nướng rồi phải không?”
“Sau này đừng mơ đến chuyện ta cho ngươi ăn cơm nữa!”
Cũng may câu cuối cùng có chút tác dụng, khi Tiểu Hắc trư nghe nói không được ăn cơm thì vội vàng đứng dậy, khò khè khò khè nhưng vẫn không chịu kéo xe. Nhìn một người một heo nói chuyện với nhau mà Mai Tam Nương cũng phải nở một nụ cười khổ.
Từ Ngôn tức giận phát điên lên nhưng lại không có cách nào khác, đành phải lôi đòn sát thủ cuối cùng ra. Chỉ nghe thấy hắn quát to lên một tiếng: “Qua được Tuyết Sơn, chúng ta liền ăn cơm.”
Khò khè khè!!!
Cuối cùng, chỉ cần băng qua núi tuyết xong là được ăn cơm đã trở thành động lực lớn nhất của Tiểu Hắc trư. Vì vậy, một cái bóng đen lướt đi nhanh như một cơn gió lao vọt vào ngọn Tuyết Sơn mênh mông. Tốc độ nhanh như tuấn mã băng ngang qua bầu trời đầy tuyết, hai người một heo cứ như vậy mất hút nơi phần cuối chân trời của ngọn núi tuyết này.
------
Hết quyển 1.
Trước mặt hắn thật sự hoàn toàn không có đường, chỉ có một mảnh tuyết trắng nhìn không tới cuối. Thế nhưng chỉ cần đi tới, sau lưng không phải cũng thành một con đường hay sao.
Đạo lý đơn giản này có lẽ heo hiểu được, nhưng có rất nhiều người lại không hiểu.
Cắn răng, hắn quyết định thử băng qua dãy núi tuyết này. Không qua được thì hắn có thể quay trở về, dù sao cũng không thể ở đó chờ độc trên người Mai Tam Nương tái phát lần nữa mà chết được.
Trong ba tháng vừa qua, vị áp trại phu nhân này đã rất chiếu cố đến Từ Ngôn. Nếu như đã là bằng hữu của Từ Ngôn thì hắn tuyệt đối không thể vứt bỏ nàng được.
Đang muốn cõng Mai Tam Nương lên, Từ Ngôn bỗng giật mình phát hiện ra. Phán đoán của mình đến lúc này, cho dù có đi về phía trước hay trở về phía sau, thì cuối cùng cũng vô dụng. Bởi vì cho dù có đi hướng nào, cũng chỉ có một con đường chết!
Hai người đang nghỉ chân dưới gốc cây thì chợt một nhánh rễ cây đột nhiên nhúc nhích, uốn éo chuyển động rồi không chút tiếng động dựng người lên. Một cái đầu rắn đỏ ngòm như máu, to như đầu một con nghé con ngóc lên.
Đó là một con cự mãng đang nghỉ dưới tàng cây, có màu sắc giống hệt với đám rễ cây, chỉ cần nó nằm im thì không ai nhận ra được.
Cự mãng to cỡ bằng thùng nước đang há miệng đỏ lòm trên đầu hai người Từ Ngôn và Mai Tam Nương. Nếu là cự mãng bình thường, Từ Ngôn còn có cơ hội chạy trốn. Nhưng khi hắn nhìn thấy một vòng tròn đỏ máu trong con ngươi của cự mãng, tâm tình Từ Ngôn chìm sâu xuống đáy vực.
Đây không phải mãng xà, mà là một con yêu xà!
Mùi tanh nồng đậm từ trong miệng rộng của nó xộc ra, cái lưỡi liên tục phì phèo tựa như đang lựa xem nên nuốt con mồi nào đầu tiên. Thanh âm phì phì vang lên đánh thức Mai Tam Nương dậy, khi nàng ngẩng đầu nhìn lên, xém chút nữa đã bị dọa bất tỉnh. Nàng bịt chặt lấy miệng, không dám phát ra chút tiếng động nào vì lo sợ gây kinh động khiến đối phương lập tức phát cuồng lên.
Khó khăn nhích lấy người, Mai Tam Nương chặn trước người Từ Ngôn. Lúc này nàng đã không còn quá sợ hãi nữa, hai tay buông xuống, đột nhiên quay mặt lại.
“Phải thay tỷ tỷ sống thật tốt!”
Không biết nàng lấy đâu ra sức lực mà đẩy Từ Ngôn ra. Lúc này yêu xà bị con mồi làm kinh động mà lao tới, miệng há rộng như muốn nuốt lấy Mai Tam Nương vào bụng.
Cả người Từ Ngôn bị đẩy loạng choạng lùi ngược lại ra sau. Hắn định nhặt một hòn đá lên, nhưng cánh tay hắn giơ ra còn không được, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lại trở nên dữ tợn. Rồi một tiếng gào thét như bị đè nén đã lâu, theo thân người hắn ngã xuống mà vang lên.
"Không!!!”
Trước mặt thiên đạo, muôn dân trăm họ hoàn toàn vô lực. Trước mặt thiên địch, thỏ rừng vô lực chống đối. Còn đối mặt với yêu vật cường đại, phàm nhân cũng không có sức lực thay đổi được chuyện gì cả.
Từ Ngôn chỉ cảm thấy trong ngực là một cỗ khó chịu, cổ họng ngọt ngọt rồi phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi tưới trên tuyết trắng nổi bật khiến người khác phải giật mình.
Hai mắt Mai Tam Nương nhắm lại. Nàng đã nghe thấy tiếng gào thét phẫn nộ của Từ Ngôn. Lúc sắp chết lại có người vì mình mà không cam lòng như vậy cũng không tính là chết oan, bản thân mình cũng có thể phụng bổi Tiểu Thành ở lại trong dãy núi hoang vu vô biên này được rồi.
Tiếng gào thét của Từ Ngôn vào tai Mai Tam Nương thì chính là tiếng gào không cam lòng, không chấp nhận của một người bằng hữu, nhưng vào trong lỗ tai heo thì lại là thanh âm quen thuộc, tiếng gọi ăn cơm đấy.
Một tràng rầm rầm tung bay cây cỏ, trong đám giây leo cách đó không xa, một bóng đen nhanh như tia chớp lao vọt ra. Tốc độ nhanh đến sánh ngang với tốc độ Từ Ngôn xuất ra Phi Hoàng, nhào thẳng tới Yêu xà to lớn kia.
Có lẽ do xông đến quá nhanh, mà sau một tiếng bành trầm đục vang lên, cái bóng đen kia đã đụng bay thân thể của Yêu ra ngoài.
Còn chưa nuốt đồ ăn vào, thì Yêu xà đã bị đánh thẳng vào thân cây, sau đó chậm rãi rơi tuột xuống mặt đất.
Trong tiếng phì phì gầm rống giận dữ, thân thể khổng lồ của Yêu xà lại dựng đứng lên lần nữa. Hai con mắt rắn đầy giận dữ nhìn thẳng vào kẻ không mời mà đến, quấy rầy bữa ăn của nó. Vì vậy mà hai mắt rắn và heo chằm chằm nhìn thẳng vào nhau.
"Tiểu Hắc!"
Từ Ngôn bị ngã xuống đất, đang lồm cồm bò dậy thì kinh ngạc phát hiện thấy Tiểu Hắc trư đang đối đấu cùng con Cự xà kia. Đến Mai Tam Nương đã cho rằng mình chắc chắn phải chết cũng mang theo ánh mắt không thể tin được mà nhìn qua.
Heo và rắn cũng không đối đầu nhau quá lâu. Kết cục lật ngược khiến người khác không thể dự đoán được.
Mắt heo khờ ngốc lại có thể đánh bại mắt rắn âm độc, thân thể to lớn như thùng nước dần lay động, rồi im ắng lùi về sau chạy mất. Trước khi đi, nó còn biểu hiện ra vẻ như rất sợ hãi nữa.
Rắn sợ heo?
Từ Ngôn lau lấy khóe miệng, hắn phát hiện tất cả các hiểu biết của hắn đã hoàn toàn bị đảo lộn hết rồi.
Khi Tiểu Hắc trư vọt tới thì Từ Ngôn cũng đã nhìn thấy rõ ràng. Nhìn gốc đại thụ do Tiểu Hắc trư tông Cự xà bay thẳng lên đó vẫn còn rung lắc chưa ngừng, nhìn Tiểu Hắc Trư còn đang ngu ngơ ngây ngốc, Từ Ngôn có chút không hiểu thấu nó nữa.
Cũng may là yêu xà kia đã bỏ đi, hắn và Mai Tam Nương cuối cũng cũng không phải làm mồi cho rắn rồi.
“Đây là Tiểu Hắc nhà ngươi?”
Mai Tam Nương vừa mới từ trong sợ hãi mà hồi phục lại. Hôm qua, lúc nàng nuốt thịt dê nướng thì đã thật sự nghĩ rằng mình chắc chắn phải chết rồi. Tình cảnh nguy hiểm chết người như vậy mà vẫn còn sống khiến nàng không còn bao nhiêu lo lắng nữa. Lúc này nàng cố gắng gượng ngồi dậy, tò mò hỏi một câu.
“Đúng a, đây là Tiểu Hắc nhà ta.”
Nhìn cánh tay buông thõng xuống yếu ớt đến mức không nắm nổi vạt áo rơi xuống đất, cũng không cách nào đưa lên ôm lấy Tiểu Hắc Trư đang lủi vào ngực mình, Từ Ngôn đành cười khổ nói: “Tay của ta gãy rồi, không ôm nổi ngươi rồi.”
Khò khè! Khò khè!
Tựa như có thể nghe hiểu được tiếng người, Tiểu Hắc Trư đi vòng quanh Từ Ngôn một vòng, rồi hếch cái mũi lên khò khè một tràng dài. Nhìn qua như nó đang rất phẫn nộ, còn như đang muốn hỏi kẻ xấu kia ở đâu, nó sẽ đi báo thù cho tiểu đạo sĩ.
Đưa cánh tay đã mất hết sức lực khẽ đụng đụng vào lưng Tiểu Hắc, Từ Ngôn nghiêng đầu một hồi, sau đó hai mắt sáng lên. Hắn quay sang nói với Mai Tam Nương: “Tam tỷ, có cách rồi!”
Tiểu Hắc rất khỏe mạnh, điểm này Từ Ngôn đã biết từ trước rồi.
Lúc trước vẫn còn ở Thừa Vân Quan, có lần Tiểu Hắc chạy băng băng trong núi đã từng tông gãy cả một gốc cây có đường kính to cỡ cái tô cơm. Cây gãy, còn nó lại không chút hư tổn tới một cọng lông.
Dù sao Tiểu Hắc cũng không phải là heo nhà, lực lượng heo rừng tính ra còn vượt qua cả gấu, hổ. Nếu Tiểu Hắc cố hết sức mình thì cũng có một tia hy vọng băng qua đỉnh núi tuyết kia.
Thu nhặt được vài nhánh dây leo chắc chắn trong rừng cây, Từ Ngôn cùng với Mai Tam Nương đang rất suy yếu phải gian nan mất công sức cả buổi trời mới làm thành một chiếc xe trượt tuyết đơn giản, chỉ đủ cho hai người nằm sấp lên trên mà thôi.
Một đầu đám dây leo được bện chặt lại lại với nhau, cột chắc chắn trên cổ Tiểu Hắc Trư, khiến Tiểu Hắc khó chịu khò khè không thôi.
Sau khi đỡ Mai Tam Nương lên chiếc xe, đến phiên mình cũng nằm chắc trên xe thì Từ Ngôn mới hô lên một tiếng ra hiệu cho Tiểu Hắc Trư xuất phát. Chỉ cần có thể băng qua núi tuyết là có thể đến được Tề quốc, quãng đường còn lại thì tương đối dễ đi hơn nhiều rồi.
Phương pháp lấy độc trị độc để tạm thời trì hoãn thời gian phát độc trong cơ thể Mai Tam Nương chỉ kéo dài không quá nửa tháng. Có lẽ chỉ khoảng mười ngày sau, độc trên người Mai Tam Nương phát tác ra càng thêm nghiêm trọng hơn nữa, bởi vì khi đó hai loại kịch độc không còn đối chọi lẫn nhau nữa mà đã tiến hành dung hợp lại làm một. Lúc đó nàng coi như lập tức mất mạng.
Không có đủ thời gian chính là vấn đề khiến Từ Ngôn lo lắng nhất.
Tiểu đạo sĩ lo lắng, không có nghĩa là Tiểu Hắc trư cũng phải gấp gáp theo. Mắt heo đảo đảo không chịu làm việc, uốn trái uốn phải như muốn chui ra khỏi sợi dây bện chặt được lồng vào cổ. Khi nó nhận ra không thể nào chui ra được thì dứt khoát nằm rạp xuống đất, khò khè khò khè rồi khép mắt lại chuẩn bị ngủ gật.
"Tiểu Hắc đi mau!"
"Van ngươi đấy Tiểu Hắc!"
“Tiểu Hắc, ngươi muốn làm heo nướng rồi phải không?”
“Sau này đừng mơ đến chuyện ta cho ngươi ăn cơm nữa!”
Cũng may câu cuối cùng có chút tác dụng, khi Tiểu Hắc trư nghe nói không được ăn cơm thì vội vàng đứng dậy, khò khè khò khè nhưng vẫn không chịu kéo xe. Nhìn một người một heo nói chuyện với nhau mà Mai Tam Nương cũng phải nở một nụ cười khổ.
Từ Ngôn tức giận phát điên lên nhưng lại không có cách nào khác, đành phải lôi đòn sát thủ cuối cùng ra. Chỉ nghe thấy hắn quát to lên một tiếng: “Qua được Tuyết Sơn, chúng ta liền ăn cơm.”
Khò khè khè!!!
Cuối cùng, chỉ cần băng qua núi tuyết xong là được ăn cơm đã trở thành động lực lớn nhất của Tiểu Hắc trư. Vì vậy, một cái bóng đen lướt đi nhanh như một cơn gió lao vọt vào ngọn Tuyết Sơn mênh mông. Tốc độ nhanh như tuấn mã băng ngang qua bầu trời đầy tuyết, hai người một heo cứ như vậy mất hút nơi phần cuối chân trời của ngọn núi tuyết này.
------
Hết quyển 1.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.