Quyển 5 - Chương 786: Rùa đen phát nổ
Hắc Huyền
02/01/2020
Tiềm Long lĩnh thường ngày vắng tanh đến cả sâu kiến còn hiếm thấy, hôm nay lại đầy náo nhiệt.
Khắp nơi bên trong dãy núi đều có thể nhìn thấy đủ loại hung thú hổ báo sài lang, chưa kể từng đám bò cạp và cả bầy kiến. Vô số Yêu vật theo Đại yêu đều tiến đến hội tụ cả ở đây.
Yêu thú có quá nhiều loại, thỉnh thoảng lại sẽ phát sinh tranh đấu và cắn nuốt lẫn nhau. Có điều tranh đấu giữa đám Yêu vật bình thường này còn chưa khiến các Đại yêu ghé mắt nhìn qua. Lúc này tất cả Đại yêu còn đang tụ tập trong thạch điện, chỉ một lòng muốn xuôi Nam để rồi đại khai sát giới.
Ở đại điện hình tròn sâu trong Thạch điện, từng con Đại yêu toàn thân đầy sát khí lần lượt đi tới.
"Nơi này được, u ám hệt như hang chuột vậy, hặc hặc."
"Nơi nay bị bịt kín lại mới tốt. Ít nhất đến lúc Lục gia thu Huyết Sát châu sẽ không có sát khí lọt được ra ngoài."
"Nghe nói phạm vi mười vạn dặm quanh Nê Địa đã không có người sống, vẫn là thủ đoạn của Tam thánh cao. Địa bàn của ta có tới mấy trăm phàm nhân trốn vào thâm sơn. Coi như bọn chúng gặp may mắn, lão tử không rảnh xông vào núi chộp đám người kia về."
"Nhà nào mà không có cá lọt lưới. Có mấy tên phàm nhân bỏ trốn mà thôi, không tính là chuyện lớn. Chờ khi đến Thiên Nam, đó mới chính là căn cứ Nhân tộc, đến lúc đó chúng ta được giết đến thoải mái."
"Hắc hắc, nghĩ tới đám phàm nhân Thiên Nam chỉ biết ở trong đại thành, lão tử nôn nóng không kìm được. Đại thành kia dù có tốt, có thể che gió che mưa, có điều sao ngăn được Đại yêu a?"
"Phàm nhân ưa thích tụ tập một chỗ. Nghe nói Hoàng Thành là nơi hưng thịnh nhất đại quốc Thiên Nam. Đến lúc đó chúng ta thẳng hướng tới Hoàng Thành, nuốt hết đám Hoàng tộc kia."
"Để lại cho ta một tên Hoàng đế. Thiên Bắc không có Hoàng đế, cho nên ta phải nếm thử xem mùi vị Hoàng đế Nhân tộc thế nào, hặc hặc!"
"Ăn thịt Hoàng đế có gì ngon? Ta không cần, ta chỉ cần có thêm vài tân phi dung mạo xinh đẹp là được rồi. Nữ tử Nhân tộc vũ mị hàng đầu, làm đồ chơi không gì tốt hơn."
"Nhân tộc là huyết thực, để ăn không tệ, có gì mà vui đùa chứ? Ưa thích nữ nhân thì đơn giản rồi, Độc Thiềm nhất tộc ta có rất nhiều Yêu linh hóa hình xinh đẹp, đưa cho ngươi vài đứa."
"Cút sang một bên, cứ nghĩ lão tử tỉnh ngủ vừa mở mắt ra đã thấy đầu giường có thêm một con cóc đang ngồi, không buồn nôn chết hay sao?"
"Lấy hóa hình nhà cóc các ngươi không bằng tới núi Linh Hồ cầu lấy một nữ tử Hồ tộc. Dù người ta có hiện ra yêu thân cũng không kềm lòng nhìn thêm lần hai a."
Đại yêu tụ tập càng nhiều, trong đại điện hình tròn càng thêm lao xao tiếng bàn luận; có kẻ hùng hùng hổ hổ, có người bàn luận viển vông, cũng có người vùi đầu mà ăn uống.
Huynh đệ Lôi Tượng cầm đầu vài tên Đại yêu uống từng hũ từng hũ linh tửu, dê nướng heo nướng chồng chất đầy bàn. Hai huynh đệ Lôi Tượng kia vừa nắm lấy đầu heo nướng, cắn vài miếng đã nuốt sạch vào bụng. Đôi khi đám tu sĩ Nhân tộc chịu trách nhiệm hầu hạ mấy tên Đại yêu này không kịp tiếp thêm đồ ăn, bị đám Đại yêu tham ăn này chộp lấy, hiện ra yêu thân nuốt tươi cả người. Sau đó chúng lại lần nữa khôi phục hình người, lau miệng tiếp tục ăn uống.
Người giết yêu, yêu ăn thịt người, đó là thiên tính. Điểm này không ai có thể cải biến được.
Lúc Từ Ngôn mang theo dáng vẻ Quỷ Nhãn đi vào thạch điện, hàng mày núi của hắn không chút dấu vết mà giật giật vài cái.
Quét mắt nhìn đại sảnh hình tròn cổ quái, bước chân Từ Ngôn khẽ nhấn mạnh xuống, phát hiện đại sảnh hoàn toàn khác với thạch điện trong phòng bọn họ.
Cửa chỉ có một cái, lại không có cửa sổ, mặt đất cực kỳ cứng rắn như thể được làm từ tài liệu luyện khí... Xem ra vách tường và mái vòm chung quanh cũng được xây dựng bằng loại nham thạch cứng rắn này.
Lẫn vào trong đám Đại yêu, Từ Ngôn bày ra một bộ dạng đầy âm trầm, không giao du với các Đại yêu khác mà tìm một ngóc ngách rồi ngồi xuống.
Từ khi tới đại sảnh này, Từ Ngôn có thể xác định không ai phát hiện ra chân thân của mình. Dù cho Kim lão đại cách hắn rất xa nhưng ánh mắt Từ Ngôn vẫn một mực nhìn chằm chằm vào đối phương.
Nếu như không ai phát hiện, như vậy đại sảnh được Lôi Lục kiến tạo như thể lồng giam này cũng có chút ý vị sâu xa.
Khóe miệng hắn xẹt qua nụ cười lạnh nhàn nhạt. Từ Ngôn đã nhanh chóng nhìn ra chân tướng.
"Loài khỉ quả nhiên giảo hoạt. Lôi Lục, thật sự là làm khó ngươi rồi. Dựng ra một nơi tốt thế này, ngươi là đang chờ ta chui vào trong hũ, sau đó bắt rùa trong hũ a..."
Từ Ngôn lại âm thầm lạnh lẽo nghĩ: "Coi ta như con rùa đen... cũng được, con rùa đen ta đây không chỉ có thể cắn người, mà còn có thể tạc nổ được..."
Một tràng tiếng sấm vang lên, Lôi Lục bước vào trong đại sảnh này. Sau lưng Lôi Lục là một nữ tử mặc một thân váy áo dài.
Chính là Đại yêu núi Linh Hồ, Văn Mai.
Nhìn thấy Văn Mai đi tới, Từ Ngôn không khỏi nhíu mày.
Năm đó ở núi Thạch Đầu, Văn Mai xem như đã giúp hắn một lần, chặn đòn đánh giết liên thủ của hơn mười con Đại yêu. Tuy là nếu Văn Mai không động thủ, thì vẫn còn Phong bà bà ngăn cản giết chóc xuất hiện. Thế nhưng phần nhân tình này vẫn cứ tồn tại như thế.
Hồ tộc không thích huyết thực. Hắn còn tưởng núi Linh Hồ chưa chắc sẽ liên thủ cùng với trăm yêu tiến về Thiên Nam. Hôm nay Văn Mai đã đến, e rằng Đại yêu Thiên Bắc đã tề tụ đầy đủ.
Nhớ tới chuyện Lục nhi bị giam giữ ở Kim Tiền tông, Từ Ngôn thầm thở dài trong lòng.
Đây là Văn Mai mượn cơ hội trăm yêu xuôi nam, đích thân ra tay đi tới Kim Tiền tông cứu muội muội trở về.
Đại yêu Hồ tộc gặp rủi ro ở Thiên Nam, Từ Ngôn thì đang ở nơi tuyệt hiểm tại Thiên Bắc. Kỳ thật loại tính huống này không có gì ngoài dự liệu, dù sao thì nam bắc Thiên Hà này là địa bàn của hai phương Nhân Yêu, kẻ nào tùy tiện đến chỗ của kẻ kia thì sao lại có chuyện thong thả thoải mái cho được.
Nguyên Anh Nhân tộc ở Thiên Bắc sẽ bị trăm yêu đuổi giết, mà Đại yêu ở Thiên Nam cũng tương tự, bị cả cường giả Nhân tộc tru sát.
Lôi Lục vừa đến, trong đại sảnh lập tức yên tĩnh trở lại. Cửa đá nặng nề không chút tiếng động được đóng lại.
"Nghe nói Mai tiên tử cũng đến, thực lực trăm yêu chúng ta lại mạnh mẽ thêm vài phần. Bước tiếp theo là chuẩn bị bắt đầu xuôi nam, tiến tới Thiên Nam."
Lôi Lục đi vào trong sân, đứng chắp tay nhìn đám đang ngồi đang ngồi chung quanh một vòng, nói: "Thiên Hà đã xuất hiện dấu hiệu nước sông lan tràn, hẳn là tu sĩ Nhân tộc Thiên Nam cũng đang tìm nơi tị nạn, đám phàm nhân đã bị bỏ qua rồi, chỉ có thể trở thành huyết thực cho chúng ta. Dùng máu huyết phàm nhân, thức tỉnh chủ nhân của Yêu tộc ta!"
"Yêu chủ thức tỉnh, Yêu tộc bất diệt!"
"Yêu chủ thức tỉnh, Yêu tộc bất diệt!"
Trong đại sảnh nhất thời vang vọng đầy tiếng hò hét, gào thét liên hồi.
"Hai tên Thần Văn Thiên Nam sẽ không xuất thủ ngăn cản chứ?" Lúc này có một Đại yêu bộ dáng già cả mở miệng hỏi, giọng nói mang theo một tia kiêng kị.
Thần Văn Nhân tộc có cảnh giới tương đương với Yêu vương, có thể nói là thiên địch của Đại yêu. Nếu như Thần Văn quả thật ra tay, trăm yêu chưa chắc sẽ chết hết nhưng không thể giết được bao nhiêu phàm nhân Thiên Nam cả. Đến lúc đó không thu thập đủ lực lượng Huyết Sát, không đánh thức được Yêu chủ, trăm yêu còn sống sót trở về được bao nhiêu cũng khó mà nói được.
"Thần Văn Nhân tộc sẽ không xuất thủ."
Lôi Lục lạnh như băng nói: "Nếu như Thần Văn Nhân tộc ra tay, Yêu vương đại nhân Cửu U giản ta sẽ đích thân tới Thiên Nam!"
"Hai lão già Nhân tộc kia sẽ không dám ra tay với trăm yêu chúng ta. Nếu không Hạt Tử Vương ta cũng sẽ đến Thiên Nam tìm Nhân tộc tính sổ!" Tam thánh Nê Địa mang theo tiếng cười khịt khịt nói.
"Lúc đi, Lang Vương cũng có phân phó." Lang Khiếu của Thiên Lang cốc cũng mở miệng nói: "Nếu Thần Văn Thiên Nam dám đánh chết trăm yêu, Xích Nhãn thiên lang nhất tộc ta sẽ tuyên chiến với giới tu hành Thiên Nam."
"Đại nhân nhà ta cũng sẽ ra tay. Thần Văn Nhân tộc tính là cái gì, trước mặt Yêu vương Thiên Bắc căn bản cũng không dám động thủ."
"Ai bảo Nhân tộc bọn họ chỉ có hai Thần Văn cơ chứ, Yêu vương Yêu tộc chúng ta đông người, đây chính là lấy nhiều khi dễ ít mà, hắc hắc."
Hai huynh đệ Lôi Tượng cười ha ha. Bọn hắn xem ra bên nào nhiều người, bên đấy cường đại, lời nói mới có trọng lượng. Bên nào nhỏ yếu chỉ có thể tránh lui qua một bên.
Yêu vương Thiên Bắc quả thật nhiều hơn Thần Văn Thiên Nam không ít. Do đó đám Đại yêu này rất tự tin, tiếng cười điên cuồng vang vọng.
"Thần Văn không ra tay, thế nhưng nếu Nguyên Anh Thiên Nam ra tay thì sao?"
Lại có một tên Đại yêu nhỏ gầy nghi vấn hỏi. Thần Văn e ngại Yêu vương mà không ra tay, thế nhưng Nguyên Anh chính là đối thủ Đại yêu. Dù tu sĩ Nguyên Anh có giết chết một vài Đại yêu thì Yêu vương Thiên Bắc cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Nói chung chém giết đồng giai vô cùng công bằng, Thần Văn Nhân tộc không ra mặt, Yêu vương Yêu tộc cũng sẽ không dễ dàng đến Thiên Nam.
Khắp nơi bên trong dãy núi đều có thể nhìn thấy đủ loại hung thú hổ báo sài lang, chưa kể từng đám bò cạp và cả bầy kiến. Vô số Yêu vật theo Đại yêu đều tiến đến hội tụ cả ở đây.
Yêu thú có quá nhiều loại, thỉnh thoảng lại sẽ phát sinh tranh đấu và cắn nuốt lẫn nhau. Có điều tranh đấu giữa đám Yêu vật bình thường này còn chưa khiến các Đại yêu ghé mắt nhìn qua. Lúc này tất cả Đại yêu còn đang tụ tập trong thạch điện, chỉ một lòng muốn xuôi Nam để rồi đại khai sát giới.
Ở đại điện hình tròn sâu trong Thạch điện, từng con Đại yêu toàn thân đầy sát khí lần lượt đi tới.
"Nơi này được, u ám hệt như hang chuột vậy, hặc hặc."
"Nơi nay bị bịt kín lại mới tốt. Ít nhất đến lúc Lục gia thu Huyết Sát châu sẽ không có sát khí lọt được ra ngoài."
"Nghe nói phạm vi mười vạn dặm quanh Nê Địa đã không có người sống, vẫn là thủ đoạn của Tam thánh cao. Địa bàn của ta có tới mấy trăm phàm nhân trốn vào thâm sơn. Coi như bọn chúng gặp may mắn, lão tử không rảnh xông vào núi chộp đám người kia về."
"Nhà nào mà không có cá lọt lưới. Có mấy tên phàm nhân bỏ trốn mà thôi, không tính là chuyện lớn. Chờ khi đến Thiên Nam, đó mới chính là căn cứ Nhân tộc, đến lúc đó chúng ta được giết đến thoải mái."
"Hắc hắc, nghĩ tới đám phàm nhân Thiên Nam chỉ biết ở trong đại thành, lão tử nôn nóng không kìm được. Đại thành kia dù có tốt, có thể che gió che mưa, có điều sao ngăn được Đại yêu a?"
"Phàm nhân ưa thích tụ tập một chỗ. Nghe nói Hoàng Thành là nơi hưng thịnh nhất đại quốc Thiên Nam. Đến lúc đó chúng ta thẳng hướng tới Hoàng Thành, nuốt hết đám Hoàng tộc kia."
"Để lại cho ta một tên Hoàng đế. Thiên Bắc không có Hoàng đế, cho nên ta phải nếm thử xem mùi vị Hoàng đế Nhân tộc thế nào, hặc hặc!"
"Ăn thịt Hoàng đế có gì ngon? Ta không cần, ta chỉ cần có thêm vài tân phi dung mạo xinh đẹp là được rồi. Nữ tử Nhân tộc vũ mị hàng đầu, làm đồ chơi không gì tốt hơn."
"Nhân tộc là huyết thực, để ăn không tệ, có gì mà vui đùa chứ? Ưa thích nữ nhân thì đơn giản rồi, Độc Thiềm nhất tộc ta có rất nhiều Yêu linh hóa hình xinh đẹp, đưa cho ngươi vài đứa."
"Cút sang một bên, cứ nghĩ lão tử tỉnh ngủ vừa mở mắt ra đã thấy đầu giường có thêm một con cóc đang ngồi, không buồn nôn chết hay sao?"
"Lấy hóa hình nhà cóc các ngươi không bằng tới núi Linh Hồ cầu lấy một nữ tử Hồ tộc. Dù người ta có hiện ra yêu thân cũng không kềm lòng nhìn thêm lần hai a."
Đại yêu tụ tập càng nhiều, trong đại điện hình tròn càng thêm lao xao tiếng bàn luận; có kẻ hùng hùng hổ hổ, có người bàn luận viển vông, cũng có người vùi đầu mà ăn uống.
Huynh đệ Lôi Tượng cầm đầu vài tên Đại yêu uống từng hũ từng hũ linh tửu, dê nướng heo nướng chồng chất đầy bàn. Hai huynh đệ Lôi Tượng kia vừa nắm lấy đầu heo nướng, cắn vài miếng đã nuốt sạch vào bụng. Đôi khi đám tu sĩ Nhân tộc chịu trách nhiệm hầu hạ mấy tên Đại yêu này không kịp tiếp thêm đồ ăn, bị đám Đại yêu tham ăn này chộp lấy, hiện ra yêu thân nuốt tươi cả người. Sau đó chúng lại lần nữa khôi phục hình người, lau miệng tiếp tục ăn uống.
Người giết yêu, yêu ăn thịt người, đó là thiên tính. Điểm này không ai có thể cải biến được.
Lúc Từ Ngôn mang theo dáng vẻ Quỷ Nhãn đi vào thạch điện, hàng mày núi của hắn không chút dấu vết mà giật giật vài cái.
Quét mắt nhìn đại sảnh hình tròn cổ quái, bước chân Từ Ngôn khẽ nhấn mạnh xuống, phát hiện đại sảnh hoàn toàn khác với thạch điện trong phòng bọn họ.
Cửa chỉ có một cái, lại không có cửa sổ, mặt đất cực kỳ cứng rắn như thể được làm từ tài liệu luyện khí... Xem ra vách tường và mái vòm chung quanh cũng được xây dựng bằng loại nham thạch cứng rắn này.
Lẫn vào trong đám Đại yêu, Từ Ngôn bày ra một bộ dạng đầy âm trầm, không giao du với các Đại yêu khác mà tìm một ngóc ngách rồi ngồi xuống.
Từ khi tới đại sảnh này, Từ Ngôn có thể xác định không ai phát hiện ra chân thân của mình. Dù cho Kim lão đại cách hắn rất xa nhưng ánh mắt Từ Ngôn vẫn một mực nhìn chằm chằm vào đối phương.
Nếu như không ai phát hiện, như vậy đại sảnh được Lôi Lục kiến tạo như thể lồng giam này cũng có chút ý vị sâu xa.
Khóe miệng hắn xẹt qua nụ cười lạnh nhàn nhạt. Từ Ngôn đã nhanh chóng nhìn ra chân tướng.
"Loài khỉ quả nhiên giảo hoạt. Lôi Lục, thật sự là làm khó ngươi rồi. Dựng ra một nơi tốt thế này, ngươi là đang chờ ta chui vào trong hũ, sau đó bắt rùa trong hũ a..."
Từ Ngôn lại âm thầm lạnh lẽo nghĩ: "Coi ta như con rùa đen... cũng được, con rùa đen ta đây không chỉ có thể cắn người, mà còn có thể tạc nổ được..."
Một tràng tiếng sấm vang lên, Lôi Lục bước vào trong đại sảnh này. Sau lưng Lôi Lục là một nữ tử mặc một thân váy áo dài.
Chính là Đại yêu núi Linh Hồ, Văn Mai.
Nhìn thấy Văn Mai đi tới, Từ Ngôn không khỏi nhíu mày.
Năm đó ở núi Thạch Đầu, Văn Mai xem như đã giúp hắn một lần, chặn đòn đánh giết liên thủ của hơn mười con Đại yêu. Tuy là nếu Văn Mai không động thủ, thì vẫn còn Phong bà bà ngăn cản giết chóc xuất hiện. Thế nhưng phần nhân tình này vẫn cứ tồn tại như thế.
Hồ tộc không thích huyết thực. Hắn còn tưởng núi Linh Hồ chưa chắc sẽ liên thủ cùng với trăm yêu tiến về Thiên Nam. Hôm nay Văn Mai đã đến, e rằng Đại yêu Thiên Bắc đã tề tụ đầy đủ.
Nhớ tới chuyện Lục nhi bị giam giữ ở Kim Tiền tông, Từ Ngôn thầm thở dài trong lòng.
Đây là Văn Mai mượn cơ hội trăm yêu xuôi nam, đích thân ra tay đi tới Kim Tiền tông cứu muội muội trở về.
Đại yêu Hồ tộc gặp rủi ro ở Thiên Nam, Từ Ngôn thì đang ở nơi tuyệt hiểm tại Thiên Bắc. Kỳ thật loại tính huống này không có gì ngoài dự liệu, dù sao thì nam bắc Thiên Hà này là địa bàn của hai phương Nhân Yêu, kẻ nào tùy tiện đến chỗ của kẻ kia thì sao lại có chuyện thong thả thoải mái cho được.
Nguyên Anh Nhân tộc ở Thiên Bắc sẽ bị trăm yêu đuổi giết, mà Đại yêu ở Thiên Nam cũng tương tự, bị cả cường giả Nhân tộc tru sát.
Lôi Lục vừa đến, trong đại sảnh lập tức yên tĩnh trở lại. Cửa đá nặng nề không chút tiếng động được đóng lại.
"Nghe nói Mai tiên tử cũng đến, thực lực trăm yêu chúng ta lại mạnh mẽ thêm vài phần. Bước tiếp theo là chuẩn bị bắt đầu xuôi nam, tiến tới Thiên Nam."
Lôi Lục đi vào trong sân, đứng chắp tay nhìn đám đang ngồi đang ngồi chung quanh một vòng, nói: "Thiên Hà đã xuất hiện dấu hiệu nước sông lan tràn, hẳn là tu sĩ Nhân tộc Thiên Nam cũng đang tìm nơi tị nạn, đám phàm nhân đã bị bỏ qua rồi, chỉ có thể trở thành huyết thực cho chúng ta. Dùng máu huyết phàm nhân, thức tỉnh chủ nhân của Yêu tộc ta!"
"Yêu chủ thức tỉnh, Yêu tộc bất diệt!"
"Yêu chủ thức tỉnh, Yêu tộc bất diệt!"
Trong đại sảnh nhất thời vang vọng đầy tiếng hò hét, gào thét liên hồi.
"Hai tên Thần Văn Thiên Nam sẽ không xuất thủ ngăn cản chứ?" Lúc này có một Đại yêu bộ dáng già cả mở miệng hỏi, giọng nói mang theo một tia kiêng kị.
Thần Văn Nhân tộc có cảnh giới tương đương với Yêu vương, có thể nói là thiên địch của Đại yêu. Nếu như Thần Văn quả thật ra tay, trăm yêu chưa chắc sẽ chết hết nhưng không thể giết được bao nhiêu phàm nhân Thiên Nam cả. Đến lúc đó không thu thập đủ lực lượng Huyết Sát, không đánh thức được Yêu chủ, trăm yêu còn sống sót trở về được bao nhiêu cũng khó mà nói được.
"Thần Văn Nhân tộc sẽ không xuất thủ."
Lôi Lục lạnh như băng nói: "Nếu như Thần Văn Nhân tộc ra tay, Yêu vương đại nhân Cửu U giản ta sẽ đích thân tới Thiên Nam!"
"Hai lão già Nhân tộc kia sẽ không dám ra tay với trăm yêu chúng ta. Nếu không Hạt Tử Vương ta cũng sẽ đến Thiên Nam tìm Nhân tộc tính sổ!" Tam thánh Nê Địa mang theo tiếng cười khịt khịt nói.
"Lúc đi, Lang Vương cũng có phân phó." Lang Khiếu của Thiên Lang cốc cũng mở miệng nói: "Nếu Thần Văn Thiên Nam dám đánh chết trăm yêu, Xích Nhãn thiên lang nhất tộc ta sẽ tuyên chiến với giới tu hành Thiên Nam."
"Đại nhân nhà ta cũng sẽ ra tay. Thần Văn Nhân tộc tính là cái gì, trước mặt Yêu vương Thiên Bắc căn bản cũng không dám động thủ."
"Ai bảo Nhân tộc bọn họ chỉ có hai Thần Văn cơ chứ, Yêu vương Yêu tộc chúng ta đông người, đây chính là lấy nhiều khi dễ ít mà, hắc hắc."
Hai huynh đệ Lôi Tượng cười ha ha. Bọn hắn xem ra bên nào nhiều người, bên đấy cường đại, lời nói mới có trọng lượng. Bên nào nhỏ yếu chỉ có thể tránh lui qua một bên.
Yêu vương Thiên Bắc quả thật nhiều hơn Thần Văn Thiên Nam không ít. Do đó đám Đại yêu này rất tự tin, tiếng cười điên cuồng vang vọng.
"Thần Văn không ra tay, thế nhưng nếu Nguyên Anh Thiên Nam ra tay thì sao?"
Lại có một tên Đại yêu nhỏ gầy nghi vấn hỏi. Thần Văn e ngại Yêu vương mà không ra tay, thế nhưng Nguyên Anh chính là đối thủ Đại yêu. Dù tu sĩ Nguyên Anh có giết chết một vài Đại yêu thì Yêu vương Thiên Bắc cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Nói chung chém giết đồng giai vô cùng công bằng, Thần Văn Nhân tộc không ra mặt, Yêu vương Yêu tộc cũng sẽ không dễ dàng đến Thiên Nam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.