Quyển 4 - Chương 675: Thiên Cơ Phủ
Hắc Huyền
17/07/2019
Từ Ngôn đoán đúng; pháp bảo truyền thừa mấy trăm năm của Trảm Yêu Minh chính là tòa nhà lớn này.
“Nơi này được gọi là Thiên Cơ phủ, chính là từ Minh chủ đầu tiên để lại. Qua mấy trăm năm nay, tòa phủ này vẫn luôn ẩn bên trong hốc cây, chưa từng được di dời.
Sợ Quỷ Diện nổi giận, Phí Minh Viễn cười giả lả, cẩn thận nói ra từng lời: “Dù cho Minh chủ không thể mang được pháp bảo này đi, thì Thiên Cơ phủ cũng là tài sản của ngài. Hốc cây này có diện tích lớn như vậy, chúng ta sẽ dọn đến một vị trí khác để xây lại một ít phòng ở, mọi chuyện cũng đơn giản thôi mà.”
Bình thúc liền tiếp lời phụ họa ngay bên cạnh: “Từ nay về sau Thiên Cơ phủ có chủ nhân mới. Nơi này đã thuộc quyền sở hữu của Minh chủ, chúng ta mới chính là khách nhân. Nếu Minh chủ cần tĩnh tu, chúng ta sẽ rời đi ngay.”
“Minh chủ vừa chiến đấu với hàng chục con Yêu linh đã hao phí nhiều linh lực rồi. Bên trong phủ này vẫn còn một số Thiên Linh thạch, để lại cho Minh chủ dùng khôi phục linh lực a.” Tô Tễ Vân đột nhiên ngắt lời, hai mắt nhấp nháy ra dấu với đồng bạn.
“Bùn đất trong vườn hoa ẩn chứa linh khí, rất thuận tiện cho việc trồng trọt linh thảo, hiện tại vẫn còn vài cây quanh vườn đấy.”
“Phía sau tòa phủ còn có một ao cá và một hòn non bộ to lớn. Minh chủ có thể tận dụng để nuôi nhốt linh cầm vô cùng hiệu quả.”
“Có rất nhiều phòng bên trong Thiên Cơ phủ, Minh chủ có thể phân loại và sử dụng như một nhà kho. Sức chứa của chúng thậm chí còn hơn nghìn túi trữ vật.”
“Thiên Cơ phủ có thể thu nạp các loại Yêu thú, chim chóc thần kỳ, đây giống như là một pháp bảo trữ vật hàng cực phẩm, là sự kết hợp hoàn hảo giữa túi trữ vật và túi nhốt linh thú.”
Đám trưởng lão Trảm Yêu Minh tranh nhau nói, cố gắng moi hết tầng tầng lớp lớp những lợi ích của Thiên Cơ Phủ nói cho Từ Ngôn biết nhưng hắn vẫn bình tĩnh đứng yên không nhúc nhích.
Hơn nửa ngày, Từ Ngôn bỗng run nhẹ ngón tay rồi bất ngờ động thủ, bóp chặt cổ Phí Minh Viễn, cả giận nói: “Lão gia hỏa, ngươi dám gạt ta? Ta ghét nhất bị người khác gài bẫy!”
Vừa bị Mập Cửu lừa gạt suýt chết, lần này lại bị truyền thừa của lão cho vào tròng, Từ Ngôn không giận mới là chuyện lạ. Hắn bắt lấy Phí Minh Viễn, giận dữ lay siết lão.
Biết Từ Ngôn không phải thật muốn giết mình, Phí Minh Viễn cũng không phản kháng. Sau một lúc bị Từ Ngôn túm cổ, lão khổ sở giải bày: “Minh chủ, lão phu cũng là bất đắc dĩ, thật ra ta đã hết cách, với lại ta cũng giữ đúng lời hứa rồi, Thiên Cơ phủ chính là một món pháp bảo mà.”
Loại pháp bảo dùng để thu, trữ vật cũng được xem như là một loại pháp bảo, đây là sự thật. Từ Ngôn khó có thể phản bác lại luận điểm này.
“Giờ ta nói thẳng.”
Buông Phí Minh Viễn xuống, Từ Ngôn sầm mặt, nói: “Thiên Cơ phủ từ nay sẽ thuộc về ta, các ngươi lập tức rời khỏi. Còn nữa, ta không phải là Minh chủ Trảm Yêu Minh, sau này cũng không có bất cứ mối quan hệ nào với các ngươi nữa.
“Xin hỏi Minh chủ, sau này người sẽ đầu nhập Yêu tộc, trở thành Hư Đan nô lệ, có phải không?”
Tất cả mọi người đều cảm nhận được lửa giận của Từ Ngôn, không ai dám lên tiếng. Chỉ có Tô Tễ Vân, một nữ tử nhưng có khí tức hiên ngang, dám nghĩ dám nói, bước ra khỏi đám đông mở lời chất vấn.
“Trở thành nô lệ của Yêu tộc à?” Từ Ngôn cười lạnh, trả lời: “Là nô lệ của trời đất, ta còn khinh, Yêu tộc là cái thá gì?”
“Khá khen một câu khinh thường việc bán mạng cho trời đất”. Lúc này, Tề Dương Bình lên tiếng khen ngợi.
“Yêu tộc là cái thá gì, ha ha, nói hay lắm!” Thợ rèn đầu trọc ha hả cười to.
“Nếu Minh chủ đã không muốn bái nhập dưới trướng của Yêu tộc, xin hãy cùng Trảm Yêu Minh chúng ta đứng chung trận tuyến, trợ Nhân tộc trảm yêu trừ ma, hạ bệ bè lũ bóc lột!” Tô Tễ Vân ngẩng cao đầu, bộ dáng bất khuất quát to.
“Không có gì phức tạp cả, Từ đạo hữu chỉ cần trên danh nghĩa nhận lấy vị trí Minh chủ, mọi chuyện còn lại trong tổ chức đã có người xử lý cho ngài.” Phí Minh Viễn như đã nắm chắc thế trận, tiếp tục nói: “Lão phu vô dụng, lui về giữ chức Phó Minh chủ, thống lĩnh đệ tử Trảm Yêu Minh, Từ đạo hữu nghĩ sao?
“Tùy các ngươi thôi.” Từ Ngôn cố dằn cơn giận, nói: “Khi gặp phải khó khăn, đừng có trông chờ ta cứu giúp.”
“Minh chủ, người nói vậy không đúng rồi, dù sao người cũng là Minh chủ.”
“Chỉ cần ra tay trong thoát chốc cũng được, lẽ nào người định khoanh tay đứng nhìn?”
Ngay khi các vị trưởng lão Trảm Yêu Minh vừa định khuyên nhủ, Phí Viễn vội vàng ngăn lại.
“Được thôi, như lời Minh chủ nói, ngài không cần quan tâm các công việc của Trảm Yêu Minh, tự chúng ta sẽ xử lý tốt.”
Phí Minh Viễn có tính toán riêng, lão chỉ cần giữ Từ Ngôn lại, đến khi có biến, Từ Ngôn thật sẽ ngoảnh mặt làm ngơ ư? Những rắc rối nhỏ không nói, nếu thật sự tổng bộ bị Yêu tộc cường giả vây công, Từ Ngôn thân là Minh chủ, nếu không ra tay, ngay cả Thiên Cơ phủ của hắn cũng sẽ trở thành vật trong tay người khác.
“Kể từ hôm nay, Từ đạo hữu chính là Minh chủ Trảm Yêu Minh, hiện giờ tâm tình của ngài không được tốt, chúng ta nên đi ngay.”
Phí Minh Viễn nháy mắt ra dấu cho mọi người rút đi.
“Thu dọn đồ đạc của các ngươi đi, ta muốn mang Thiên Cơ Phủ đi.”
Nghe Từ Ngôn nói xong, mọi người đều sững sờ.
“Pháp bảo Hóa cảnh, Minh chủ làm sao mang đi?” Thợ rèn nghi hoặc hỏi thăm, tay vuốt vuốt đầu trọc của lão.
“Thử xem thì sẽ biết thôi.” Từ Ngôn nửa cười nửa nghiêm túc nói, Phí Minh Viễn muốn dùng cái bẫy Pháp bảo để giữ hắn lại, căn bản là nằm mơ.
Mọi người cảm giác thật khó hiểu, đồng loạt lui ra ngoài, một lát sau, hơn một nghìn người tập trung đông đủ phía trước gốc cổ thụ.
“Hắn thật có thể mang đi Thiên Cơ Phủ sao?” Thợ rèn nhíu mày hỏi.
“Không thể được, chưa đạt được tu vi Nguyên Anh, không ai có thể mang đi Thiên Cơ Phủ. Bởi vì từ khi Minh chủ đầu tiên để lại món Pháp bảo này, nó vẫn luôn là trạng thái này, chưa từng bị thu nhỏ lại.” Bình thúc lắc đầu nói ra.
“Cứ để hắn làm thử, thất bại vài lần thì hắn cũng sẽ bỏ cuộc thôi.” Phí Minh Viễn hồi đáp, tay vân vê chòm râu, lộ vẻ nắm chắc mọi việc trong tay.
Ở Trảm Yêu Minh, tu vi của lão không phải cao nhất, nhưng là người mang tâm cơ sâu nhất. Không nhờ lão, Trảm Yêu Minh làm sao còn tồn tại được giữa vùng đất Thiên Bắc đầy rẫy Yêu tộc hoành hành.
Tuy nhiên, tính toán của Phí Minh Viễn lần này có nguy cơ bị phá hỏng, vì người khác không thể mang Thiên Cơ Phủ đi nhưng Từ Ngôn không nằm trong số “người khác” đó.
Trong tòa phủ không còn bóng người, Từ Ngôn lớn tiếng chửi: “Mập Cửu ngươi là cái đồ chết tiệt! Ta chưa đòi món nợ ngươi lừa ta, Trảm Yêu Minh đời sau của ngươi lại còn dám gạt ta? Bảo ta làm Minh chủ, quên việc đó đi. Lão tử thu lấy Thiên Cơ Phủ rồi sẽ tìm một chỗ bí mật để bế quan. Đến khi ta đột phá đến Nguyên Anh sẽ quay lại tìm các ngươi tính sổ!”
Đi vào giữa toà nhà, Từ Ngôn khẽ quát một tiếng, hô to “Súc!”, bên dưới chân có tiếng ầm ầm dần vang lên.
Hắn thi triển Súc Linh quyết, thu nhỏ Thiên Cơ phủ khoảng 10 trượng. Thế nhưng loại dị bảo này quá to lớn, diện tích dù giảm đi 10 trượng nhưng nhìn từ xa vẫn không khác gì trạng thái lúc ban đầu. Thấy vậy, Từ Ngôn liều mạng, vận dụng tất cả Linh khí vốn có của bản thân, liên tục phát động Súc Linh quyết.
“Súc! Súc! Súc! Súc nhỏ lại cho ta!!!”
Ầm ầm, ầm ầm.
Hòa theo từng âm thanh trầm đục vang lên, cả tòa Thiên Cơ phủ đang dần thu nhỏ lại, bắt đầu là vị trí hoa viên, sau đó là đại sảnh, hành lang bên cạnh hòn non bộ lần lượt biến mất. Nửa ngày sau, cả một toà nhà to lớn đã biến thành một viên ngọc nhỏ trong suốt xinh xắn đang xoay tròn liên tục trên bàn tay của Từ Ngôn. Nhìn kĩ vào, có thể thấy rõ một tòa phủ đệ nhỏ bé có đầy đủ kiến trúc, hành lang hoa viên.
Phía bên trong hốc cây to lớn lúc này hiện ra một vùng không gian trống rỗng. Trên mặt Từ Ngôn đầy mồ hôi, linh khí gần như cạn kiệt.
Ngay khi cửa đại thụ mở ra, nhờ có ánh sáng chiếu vào, các vị trưởng lão Trảm Yêu Minh đang chờ đợi ở bên ngoài lúc này vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy trong hốc cây trống trơn, cả đám đều mắt chữ O mồm chữ A.
“Hắn... hắn thật sự mang đi được!” Nghẹn họng một lúc, Phí Minh Viễn rốt cuộc hô toáng lên, hàng râu mép dựng ngược vì giật mình.
“Nơi này được gọi là Thiên Cơ phủ, chính là từ Minh chủ đầu tiên để lại. Qua mấy trăm năm nay, tòa phủ này vẫn luôn ẩn bên trong hốc cây, chưa từng được di dời.
Sợ Quỷ Diện nổi giận, Phí Minh Viễn cười giả lả, cẩn thận nói ra từng lời: “Dù cho Minh chủ không thể mang được pháp bảo này đi, thì Thiên Cơ phủ cũng là tài sản của ngài. Hốc cây này có diện tích lớn như vậy, chúng ta sẽ dọn đến một vị trí khác để xây lại một ít phòng ở, mọi chuyện cũng đơn giản thôi mà.”
Bình thúc liền tiếp lời phụ họa ngay bên cạnh: “Từ nay về sau Thiên Cơ phủ có chủ nhân mới. Nơi này đã thuộc quyền sở hữu của Minh chủ, chúng ta mới chính là khách nhân. Nếu Minh chủ cần tĩnh tu, chúng ta sẽ rời đi ngay.”
“Minh chủ vừa chiến đấu với hàng chục con Yêu linh đã hao phí nhiều linh lực rồi. Bên trong phủ này vẫn còn một số Thiên Linh thạch, để lại cho Minh chủ dùng khôi phục linh lực a.” Tô Tễ Vân đột nhiên ngắt lời, hai mắt nhấp nháy ra dấu với đồng bạn.
“Bùn đất trong vườn hoa ẩn chứa linh khí, rất thuận tiện cho việc trồng trọt linh thảo, hiện tại vẫn còn vài cây quanh vườn đấy.”
“Phía sau tòa phủ còn có một ao cá và một hòn non bộ to lớn. Minh chủ có thể tận dụng để nuôi nhốt linh cầm vô cùng hiệu quả.”
“Có rất nhiều phòng bên trong Thiên Cơ phủ, Minh chủ có thể phân loại và sử dụng như một nhà kho. Sức chứa của chúng thậm chí còn hơn nghìn túi trữ vật.”
“Thiên Cơ phủ có thể thu nạp các loại Yêu thú, chim chóc thần kỳ, đây giống như là một pháp bảo trữ vật hàng cực phẩm, là sự kết hợp hoàn hảo giữa túi trữ vật và túi nhốt linh thú.”
Đám trưởng lão Trảm Yêu Minh tranh nhau nói, cố gắng moi hết tầng tầng lớp lớp những lợi ích của Thiên Cơ Phủ nói cho Từ Ngôn biết nhưng hắn vẫn bình tĩnh đứng yên không nhúc nhích.
Hơn nửa ngày, Từ Ngôn bỗng run nhẹ ngón tay rồi bất ngờ động thủ, bóp chặt cổ Phí Minh Viễn, cả giận nói: “Lão gia hỏa, ngươi dám gạt ta? Ta ghét nhất bị người khác gài bẫy!”
Vừa bị Mập Cửu lừa gạt suýt chết, lần này lại bị truyền thừa của lão cho vào tròng, Từ Ngôn không giận mới là chuyện lạ. Hắn bắt lấy Phí Minh Viễn, giận dữ lay siết lão.
Biết Từ Ngôn không phải thật muốn giết mình, Phí Minh Viễn cũng không phản kháng. Sau một lúc bị Từ Ngôn túm cổ, lão khổ sở giải bày: “Minh chủ, lão phu cũng là bất đắc dĩ, thật ra ta đã hết cách, với lại ta cũng giữ đúng lời hứa rồi, Thiên Cơ phủ chính là một món pháp bảo mà.”
Loại pháp bảo dùng để thu, trữ vật cũng được xem như là một loại pháp bảo, đây là sự thật. Từ Ngôn khó có thể phản bác lại luận điểm này.
“Giờ ta nói thẳng.”
Buông Phí Minh Viễn xuống, Từ Ngôn sầm mặt, nói: “Thiên Cơ phủ từ nay sẽ thuộc về ta, các ngươi lập tức rời khỏi. Còn nữa, ta không phải là Minh chủ Trảm Yêu Minh, sau này cũng không có bất cứ mối quan hệ nào với các ngươi nữa.
“Xin hỏi Minh chủ, sau này người sẽ đầu nhập Yêu tộc, trở thành Hư Đan nô lệ, có phải không?”
Tất cả mọi người đều cảm nhận được lửa giận của Từ Ngôn, không ai dám lên tiếng. Chỉ có Tô Tễ Vân, một nữ tử nhưng có khí tức hiên ngang, dám nghĩ dám nói, bước ra khỏi đám đông mở lời chất vấn.
“Trở thành nô lệ của Yêu tộc à?” Từ Ngôn cười lạnh, trả lời: “Là nô lệ của trời đất, ta còn khinh, Yêu tộc là cái thá gì?”
“Khá khen một câu khinh thường việc bán mạng cho trời đất”. Lúc này, Tề Dương Bình lên tiếng khen ngợi.
“Yêu tộc là cái thá gì, ha ha, nói hay lắm!” Thợ rèn đầu trọc ha hả cười to.
“Nếu Minh chủ đã không muốn bái nhập dưới trướng của Yêu tộc, xin hãy cùng Trảm Yêu Minh chúng ta đứng chung trận tuyến, trợ Nhân tộc trảm yêu trừ ma, hạ bệ bè lũ bóc lột!” Tô Tễ Vân ngẩng cao đầu, bộ dáng bất khuất quát to.
“Không có gì phức tạp cả, Từ đạo hữu chỉ cần trên danh nghĩa nhận lấy vị trí Minh chủ, mọi chuyện còn lại trong tổ chức đã có người xử lý cho ngài.” Phí Minh Viễn như đã nắm chắc thế trận, tiếp tục nói: “Lão phu vô dụng, lui về giữ chức Phó Minh chủ, thống lĩnh đệ tử Trảm Yêu Minh, Từ đạo hữu nghĩ sao?
“Tùy các ngươi thôi.” Từ Ngôn cố dằn cơn giận, nói: “Khi gặp phải khó khăn, đừng có trông chờ ta cứu giúp.”
“Minh chủ, người nói vậy không đúng rồi, dù sao người cũng là Minh chủ.”
“Chỉ cần ra tay trong thoát chốc cũng được, lẽ nào người định khoanh tay đứng nhìn?”
Ngay khi các vị trưởng lão Trảm Yêu Minh vừa định khuyên nhủ, Phí Viễn vội vàng ngăn lại.
“Được thôi, như lời Minh chủ nói, ngài không cần quan tâm các công việc của Trảm Yêu Minh, tự chúng ta sẽ xử lý tốt.”
Phí Minh Viễn có tính toán riêng, lão chỉ cần giữ Từ Ngôn lại, đến khi có biến, Từ Ngôn thật sẽ ngoảnh mặt làm ngơ ư? Những rắc rối nhỏ không nói, nếu thật sự tổng bộ bị Yêu tộc cường giả vây công, Từ Ngôn thân là Minh chủ, nếu không ra tay, ngay cả Thiên Cơ phủ của hắn cũng sẽ trở thành vật trong tay người khác.
“Kể từ hôm nay, Từ đạo hữu chính là Minh chủ Trảm Yêu Minh, hiện giờ tâm tình của ngài không được tốt, chúng ta nên đi ngay.”
Phí Minh Viễn nháy mắt ra dấu cho mọi người rút đi.
“Thu dọn đồ đạc của các ngươi đi, ta muốn mang Thiên Cơ Phủ đi.”
Nghe Từ Ngôn nói xong, mọi người đều sững sờ.
“Pháp bảo Hóa cảnh, Minh chủ làm sao mang đi?” Thợ rèn nghi hoặc hỏi thăm, tay vuốt vuốt đầu trọc của lão.
“Thử xem thì sẽ biết thôi.” Từ Ngôn nửa cười nửa nghiêm túc nói, Phí Minh Viễn muốn dùng cái bẫy Pháp bảo để giữ hắn lại, căn bản là nằm mơ.
Mọi người cảm giác thật khó hiểu, đồng loạt lui ra ngoài, một lát sau, hơn một nghìn người tập trung đông đủ phía trước gốc cổ thụ.
“Hắn thật có thể mang đi Thiên Cơ Phủ sao?” Thợ rèn nhíu mày hỏi.
“Không thể được, chưa đạt được tu vi Nguyên Anh, không ai có thể mang đi Thiên Cơ Phủ. Bởi vì từ khi Minh chủ đầu tiên để lại món Pháp bảo này, nó vẫn luôn là trạng thái này, chưa từng bị thu nhỏ lại.” Bình thúc lắc đầu nói ra.
“Cứ để hắn làm thử, thất bại vài lần thì hắn cũng sẽ bỏ cuộc thôi.” Phí Minh Viễn hồi đáp, tay vân vê chòm râu, lộ vẻ nắm chắc mọi việc trong tay.
Ở Trảm Yêu Minh, tu vi của lão không phải cao nhất, nhưng là người mang tâm cơ sâu nhất. Không nhờ lão, Trảm Yêu Minh làm sao còn tồn tại được giữa vùng đất Thiên Bắc đầy rẫy Yêu tộc hoành hành.
Tuy nhiên, tính toán của Phí Minh Viễn lần này có nguy cơ bị phá hỏng, vì người khác không thể mang Thiên Cơ Phủ đi nhưng Từ Ngôn không nằm trong số “người khác” đó.
Trong tòa phủ không còn bóng người, Từ Ngôn lớn tiếng chửi: “Mập Cửu ngươi là cái đồ chết tiệt! Ta chưa đòi món nợ ngươi lừa ta, Trảm Yêu Minh đời sau của ngươi lại còn dám gạt ta? Bảo ta làm Minh chủ, quên việc đó đi. Lão tử thu lấy Thiên Cơ Phủ rồi sẽ tìm một chỗ bí mật để bế quan. Đến khi ta đột phá đến Nguyên Anh sẽ quay lại tìm các ngươi tính sổ!”
Đi vào giữa toà nhà, Từ Ngôn khẽ quát một tiếng, hô to “Súc!”, bên dưới chân có tiếng ầm ầm dần vang lên.
Hắn thi triển Súc Linh quyết, thu nhỏ Thiên Cơ phủ khoảng 10 trượng. Thế nhưng loại dị bảo này quá to lớn, diện tích dù giảm đi 10 trượng nhưng nhìn từ xa vẫn không khác gì trạng thái lúc ban đầu. Thấy vậy, Từ Ngôn liều mạng, vận dụng tất cả Linh khí vốn có của bản thân, liên tục phát động Súc Linh quyết.
“Súc! Súc! Súc! Súc nhỏ lại cho ta!!!”
Ầm ầm, ầm ầm.
Hòa theo từng âm thanh trầm đục vang lên, cả tòa Thiên Cơ phủ đang dần thu nhỏ lại, bắt đầu là vị trí hoa viên, sau đó là đại sảnh, hành lang bên cạnh hòn non bộ lần lượt biến mất. Nửa ngày sau, cả một toà nhà to lớn đã biến thành một viên ngọc nhỏ trong suốt xinh xắn đang xoay tròn liên tục trên bàn tay của Từ Ngôn. Nhìn kĩ vào, có thể thấy rõ một tòa phủ đệ nhỏ bé có đầy đủ kiến trúc, hành lang hoa viên.
Phía bên trong hốc cây to lớn lúc này hiện ra một vùng không gian trống rỗng. Trên mặt Từ Ngôn đầy mồ hôi, linh khí gần như cạn kiệt.
Ngay khi cửa đại thụ mở ra, nhờ có ánh sáng chiếu vào, các vị trưởng lão Trảm Yêu Minh đang chờ đợi ở bên ngoài lúc này vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy trong hốc cây trống trơn, cả đám đều mắt chữ O mồm chữ A.
“Hắn... hắn thật sự mang đi được!” Nghẹn họng một lúc, Phí Minh Viễn rốt cuộc hô toáng lên, hàng râu mép dựng ngược vì giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.