Quyển 4 - Chương 638: Thôn dân ti tiện
Hắc Huyền
21/05/2019
Cửa phòng một hộ ở cuối thôn khẽ đung đưa, phát ra âm thanh khô khốc. Từ Ngôn nhấc chân bước đi vào.
Trong phòng mờ tối, bên cạnh chiếc giường cũ nát là hai bộ xương trắng, một bộ đang trong tư thế quỳ, đầu chạm đất, có lẽ trước khi chết đang cầu xin tha mạng. Bộ xương trắng còn lại đưa lưng về phía cửa phòng, giang tay quay mặt vào phía giường như đang ngăn trở lấy hung thủ.
Đây hẳn là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, bởi trên giường cũ nát còn có một bộ xương trắng nho nhỏ. Dưới thân xương trắng còn bọc tã lót đã bị kiến gặm cắn rách mướp.
Góc tã lót còn thêu chữ, đại khái có thể nhìn ra là một chữ "Thái" không hoàn chỉnh, trước đó có lẽ còn một chữ "An" nữa, ngụ ý trẻ mới sinh được an khang. Bây giờ chữ Thái kia đã bị kiến gặm cắn đến vô cùng mơ hồ, chỉ còn lại có một nét ở giữa, nhìn như một con ác trùng dữ tợn mà thôi.
Ánh mắt thanh lãnh đảo qua phòng nhỏ, bên tai Từ Ngôn như xuất hiện tiếng người đàn ông kêu khóc hòa cùng tiếng người phụ nữ cầu khẩn, còn có cả tiếng trẻ mới sinh khóc nỉ non.
Trong phòng tĩnh mịch, thế nhưng tiếng kêu rên bên tai càng lúc càng lớn, một tràng cảnh thê thảm lưu chuyển trước mắt Từ Ngôn.
Vào một đêm khuya nào đó, một tên gia hỏa khủng bố xông vào gia đình này, giết sạch một nhà ba người rồi tàn sát cả tòa thôn nhỏ này sạch sẽ không còn ai...
Từ Ngôn cau chặt hàng mày, ngồi ở đầu giường nhìn qua xương trắng nho nhỏ bên người.
Phần cuối ánh mắt, là có một cái lỗ nhỏ trên trán bộ xương, từ sau não xỏ xuyên qua. Chính là cái lỗ nhỏ này đã hút khô toàn bộ sinh cơ của thi cốt nho nhỏ này.
"Yêu..."
Một tiếng than nhẹ đã trở thành thanh âm duy nhất trong tử địa này. Thôn nhỏ không hề có sinh cơ này lại khiến Từ Ngôn nhớ tới dịch châu chấu ở Đại Phổ năm đó.
Sơn Hà đồ đón gió dựng lên trong thôn nhỏ không người, bay lên không trung.
Đưa mắt nhìn về phía xa, Từ Ngôn nhìn thấy một con sông không tính quá rộng, hẳn là mạch nhánh của Thông Thiên hà. Phía trên dòng sông có một tòa đại thành kỳ quái như được treo trên bầu trời.
Đại thành không cách nào treo trên bầu trời, đó chỉ là do quá trình xây dựng trên dòng sông, dưới đáy đại thành đầy những cột đá khắp hai bên đường sông, kéo dài vài dặm.
Những cột đá kia chính là móng của tòa thành trên con sông này.
Dưới ánh trời chiều nổi bật, đại thành hẹp dài phương xa nhìn như thể con rết nhiều chân, không chỉ có kỳ dị mà còn đầy dữ tợn.
Thành Thiên Túc, dùng ngàn cây cột đá chống xuống lòng sông mà thành danh!
Thôn nhỏ dưới chân là hạ cấp của thành Thiên Túc, Từ Ngôn vốn định rời xa mấy đại thành này, tìm chỗ mà đi lại đổi ý định. Dưới chân hắn khẽ động, Sơn Hà đồ thẳng đến đại thành trên dòng sông kia mà đi.
Thôn nhỏ đầy rẫy xương trắng không khiến Từ Ngôn sinh ra một tia thương cảm. Mạnh được yếu thua vốn là phép tắc thế gian này, nhưng mà trong lòng hắn lại có một mồi lửa đang dần sôi sục.
Đến trẻ mới sinh đều không buông tha, thành chủ thành Thiên Túc này còn đáng chết hơn cả Ngưu Trường Nhạc!
Pháp khí phi hành nhanh như chớp đã đến gần đại thành trên sông. Thân ảnh trẻ tuổi kia như đạp ánh chiều tà, bước lên cầu thang ngoài cửa thành, mang theo nét cười chất phác yếu ớt, lại nhuốm lấy muôn vàn sát ý đi về ngôi thành ngàn chân này!
Cửa thành nằm cuối cầu thang, có vài người thủ vệ mặc thiết giáp. Trời sắp tối rồi, mấy thủ vệ này đang đang chuẩn bị đóng cửa thành, thấy có người muốn vào thành, tên đầu lĩnh trong đó lập tức không kiên nhẫn quát: "Đóng cửa! Giờ còn muốn vào thành? Thành Thiên Túc là nhà ngươi xây nên hay sao? Ngồi ngoài thành một đêm đi."
Cọt kẹt..t..tttt, cửa thành động, mấy thủ vệ trốn phía sau cửa mỉa mai mà nhìn thanh niên mới vừa đi tới gần cửa.
Trời tốt sẽ đóng cổng là quy củ thành Thiên Túc, còn về phần đóng sớm hay muộn thì phải do thủ thành định đoạt.
Từ Ngôn bước chân không ngừng, không nhanh cũng không chậm. Chỉ một đại thành mà thôi, sao có thể ngăn nổi cường nhân Hư Đan.
Mới vừa đi tới ngoài cửa thành, cửa thành hạ xuống chỉ cao cỡ nửa người. Thủ thành bên trong còn cố ý cười nhạo nói: "Động tác nhanh chút thì có thể bò đi vào đấy, không kịp thì chỉ chịu đại môn đè chết vậy, ha ha ha ha."
Ánh mắt Từ Ngôn lạnh xuống, đang muốn ra tay nổ nát cửa thành thì sau lưng hắn chợt có tiếng vó ngựa truyền đến. Một đội khoái mã trực tiếp xông lên cầu thang, người cầm đầu vẫn còn cao giọng quát mắng.
"Mở cửa! Thế nào mà đóng cửa sớm vậy, cmn các ngươi muốn bị đánh hết phải không?"
Nghe thấy tiếng quát mắng, thủ vệ trong thành lập tức biến sắc mặt, vội vàng mở cửa thành ra lại. Cũng không còn ai dám cười nhạo, bộ dáng biết vâng lời, miệng nói Thiên đại nhân.
"Ồ! Là ngươi."
Người tới trên ngựa nhìn thấy Từ Ngôn, lập tức cười hắc hắc nói: "hóa ra là Từ huynh đệ, đi đi đi, chúng ta cùng vào thành nào!"
Ngồi trên lưng ngựa chính là tráng hán Thiên Lê hắn từng gặp trong tửu lâu thành Trường Nhạc.
"Cũng đang có ý đó."
Từ Ngôn cười nhạt một tiếng, theo đối phương vào thành. Thiên Lê đã nhảy xuống ngựa, vừa đi vừa nói chuyện: "Tốc độ Từ huynh đệ không chậm a, làm sao không thấy ngươi cưỡi ngựa hả? Không phải một đường từ thành Trường Nhạc đi tới sao?"
"Có pháp khí mà đến." Từ Ngôn thuận miệng nói.
"Ngươi có pháp khí phi hành?" Thiên Lê cả kinh, nói: "Xem ra thân gia Từ huynh đệ xa xỉ thật, còn cần phải xa xỉ hơn so với ta nhiều. Ta lăn lộn nhiều năm ở phủ thành chủ như vậy mà còn không có được một kiện pháp khí phi hành."
Đang khi nói chuyện, ánh mắt Thiên Lê khẽ nheo một cái, một cỗ tham niệm bị gã nhanh chóng che giấu đi mất.
"Đề nghị lần trước, Từ huynh đệ cân nhắc thế nào rồi? Chỉ cần ta và ngươi liên thủ, những tu sĩ thâm sơn cùng cốc kia tuyệt đối không ngăn cản nổi." Thiên Lê thấp giọng hỏi. Cách thu hoạch linh thạch mà gã đề nghị chính là chém giết, cướp đoạt của những tu sĩ trong thôn trấn kia.
"Được." Từ Ngôn không chút thay đổi nói: "Lúc đến nhìn thấy không ít thôn xóm không người, những thôn dân chết mất kia chẳng lẽ là do không giao nộp đủ Thanh Nga thiền hả?"
"Những thôn dân ti tiện kia đều là bị thành chủ giết chết đấy. Chỉ cần thiếu một con Thanh nga thì cả thôn dân đấy khó mà sống được." Thiên Lê hừ một tiếng, nói: "Cũng không phải không biết quy củ của thành Thiên Túc à? Thôn dân bây giờ càng lúc càng lười, đào côn trùng chứ có phải bảo bọn chúng đi tìm bảo bối đâu? Chính chúng muốn chết thì trách ai được?"
"Vì sao thôn dân không chuyển vào trong thành? Hình như cư dân trong thành không cần phải giao những nhiệm vụ kia?" Từ Ngôn hỏi một vấn đề mà hắn suy nghĩ đã lâu vẫn không có cách giải thích được.
"Bọn chúng làm sao có có tư cách ở nội thành. Nội thành đều là gia quyến bọn hộ vệ phủ thành chủ ở, tệ nhất cũng là thân thuộc của hạ nhân phủ thành chủ. Một tên hộ vệ có tới trăm thân thích đấy, cho nên nói người đang ở nội thành tất cả đều là người thành chủ cả, không giống với đám thôn dân đê tiện kia."
Lời giải đáp của Thiên Lê đã triệt để đốt lên lửa giận trong lòng Từ Ngôn.
Thân thích đám hộ vệ Phủ thành chủ có thể ở trong thành, không cần phải nhận những nhiệm vụ thu thập khó khăn kia, còn như không có họ hàng liên quan tới phủ thành chủ chỉ có thể ở thôn trấn bên ngoài, bị đối xử như nô lệ, một năm buộc phải thu thập các loại tài nguyên. Chỉ một lần thu thập chưa đủ tài nguyên sẽ chết mất, đây cũng không phải là mối quan hệ giữa đất phong và chư hầu, mà là biến dân đen thành heo chó nuôi nhốt!
"Thành chủ, ở trong thành chứ?" Từ Ngôn khẽ nở nụ cười, hỏi: "Tại hạ bất tài, thân thủ coi như không tệ, không biết Thiên huynh có thể nể tình tiến cử ta một phen không?"
"Dễ mà, hắc hắc, thành chủ ngay tại phủ thành chủ, vừa vặn ta phải đi về phục mệnh. Đến lúc đó có thể thành thành chủ vệ hay không phải coi vào vận khí của Từ huynh đệ thôi."
Thiên Lê thuận miệng đáp ứng, trong lòng cũng đầy đại hỉ.
Từ lúc thanh toán dùm tiền rượu, gã đã nhìn ra thân gia đối phương tương đối khá, chẳng qua là ngại không biết lai lịch của đối phương nên không dám xuống tay. Hôm nay đã đến địa bàn Thiên Lê gã, không thể để đầu dê béo này chạy mất được rồi.
Vốn gã dự định lường gạt Từ Ngôn cướp bóc những thôn trấn khác, tạo cơ hội làm thịt Từ Ngôn. Không nghĩ tới đối phương nhờ dẫn tiến, như vậy bớt việc rồi. Bởi vì thành chủ vệ thành Thiên Túc này chưa bao giờ tuyển người ngoài, chỉ có võ giả và tu sĩ nội thành mới có tư cách đó. Nếu như ngoại nhân mạo muội dám lẻn vào làm thành chủ vệ, khả năng lớn nhất chỉ có thể bị thành chủ đánh chết tại chỗ!
Trong phòng mờ tối, bên cạnh chiếc giường cũ nát là hai bộ xương trắng, một bộ đang trong tư thế quỳ, đầu chạm đất, có lẽ trước khi chết đang cầu xin tha mạng. Bộ xương trắng còn lại đưa lưng về phía cửa phòng, giang tay quay mặt vào phía giường như đang ngăn trở lấy hung thủ.
Đây hẳn là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, bởi trên giường cũ nát còn có một bộ xương trắng nho nhỏ. Dưới thân xương trắng còn bọc tã lót đã bị kiến gặm cắn rách mướp.
Góc tã lót còn thêu chữ, đại khái có thể nhìn ra là một chữ "Thái" không hoàn chỉnh, trước đó có lẽ còn một chữ "An" nữa, ngụ ý trẻ mới sinh được an khang. Bây giờ chữ Thái kia đã bị kiến gặm cắn đến vô cùng mơ hồ, chỉ còn lại có một nét ở giữa, nhìn như một con ác trùng dữ tợn mà thôi.
Ánh mắt thanh lãnh đảo qua phòng nhỏ, bên tai Từ Ngôn như xuất hiện tiếng người đàn ông kêu khóc hòa cùng tiếng người phụ nữ cầu khẩn, còn có cả tiếng trẻ mới sinh khóc nỉ non.
Trong phòng tĩnh mịch, thế nhưng tiếng kêu rên bên tai càng lúc càng lớn, một tràng cảnh thê thảm lưu chuyển trước mắt Từ Ngôn.
Vào một đêm khuya nào đó, một tên gia hỏa khủng bố xông vào gia đình này, giết sạch một nhà ba người rồi tàn sát cả tòa thôn nhỏ này sạch sẽ không còn ai...
Từ Ngôn cau chặt hàng mày, ngồi ở đầu giường nhìn qua xương trắng nho nhỏ bên người.
Phần cuối ánh mắt, là có một cái lỗ nhỏ trên trán bộ xương, từ sau não xỏ xuyên qua. Chính là cái lỗ nhỏ này đã hút khô toàn bộ sinh cơ của thi cốt nho nhỏ này.
"Yêu..."
Một tiếng than nhẹ đã trở thành thanh âm duy nhất trong tử địa này. Thôn nhỏ không hề có sinh cơ này lại khiến Từ Ngôn nhớ tới dịch châu chấu ở Đại Phổ năm đó.
Sơn Hà đồ đón gió dựng lên trong thôn nhỏ không người, bay lên không trung.
Đưa mắt nhìn về phía xa, Từ Ngôn nhìn thấy một con sông không tính quá rộng, hẳn là mạch nhánh của Thông Thiên hà. Phía trên dòng sông có một tòa đại thành kỳ quái như được treo trên bầu trời.
Đại thành không cách nào treo trên bầu trời, đó chỉ là do quá trình xây dựng trên dòng sông, dưới đáy đại thành đầy những cột đá khắp hai bên đường sông, kéo dài vài dặm.
Những cột đá kia chính là móng của tòa thành trên con sông này.
Dưới ánh trời chiều nổi bật, đại thành hẹp dài phương xa nhìn như thể con rết nhiều chân, không chỉ có kỳ dị mà còn đầy dữ tợn.
Thành Thiên Túc, dùng ngàn cây cột đá chống xuống lòng sông mà thành danh!
Thôn nhỏ dưới chân là hạ cấp của thành Thiên Túc, Từ Ngôn vốn định rời xa mấy đại thành này, tìm chỗ mà đi lại đổi ý định. Dưới chân hắn khẽ động, Sơn Hà đồ thẳng đến đại thành trên dòng sông kia mà đi.
Thôn nhỏ đầy rẫy xương trắng không khiến Từ Ngôn sinh ra một tia thương cảm. Mạnh được yếu thua vốn là phép tắc thế gian này, nhưng mà trong lòng hắn lại có một mồi lửa đang dần sôi sục.
Đến trẻ mới sinh đều không buông tha, thành chủ thành Thiên Túc này còn đáng chết hơn cả Ngưu Trường Nhạc!
Pháp khí phi hành nhanh như chớp đã đến gần đại thành trên sông. Thân ảnh trẻ tuổi kia như đạp ánh chiều tà, bước lên cầu thang ngoài cửa thành, mang theo nét cười chất phác yếu ớt, lại nhuốm lấy muôn vàn sát ý đi về ngôi thành ngàn chân này!
Cửa thành nằm cuối cầu thang, có vài người thủ vệ mặc thiết giáp. Trời sắp tối rồi, mấy thủ vệ này đang đang chuẩn bị đóng cửa thành, thấy có người muốn vào thành, tên đầu lĩnh trong đó lập tức không kiên nhẫn quát: "Đóng cửa! Giờ còn muốn vào thành? Thành Thiên Túc là nhà ngươi xây nên hay sao? Ngồi ngoài thành một đêm đi."
Cọt kẹt..t..tttt, cửa thành động, mấy thủ vệ trốn phía sau cửa mỉa mai mà nhìn thanh niên mới vừa đi tới gần cửa.
Trời tốt sẽ đóng cổng là quy củ thành Thiên Túc, còn về phần đóng sớm hay muộn thì phải do thủ thành định đoạt.
Từ Ngôn bước chân không ngừng, không nhanh cũng không chậm. Chỉ một đại thành mà thôi, sao có thể ngăn nổi cường nhân Hư Đan.
Mới vừa đi tới ngoài cửa thành, cửa thành hạ xuống chỉ cao cỡ nửa người. Thủ thành bên trong còn cố ý cười nhạo nói: "Động tác nhanh chút thì có thể bò đi vào đấy, không kịp thì chỉ chịu đại môn đè chết vậy, ha ha ha ha."
Ánh mắt Từ Ngôn lạnh xuống, đang muốn ra tay nổ nát cửa thành thì sau lưng hắn chợt có tiếng vó ngựa truyền đến. Một đội khoái mã trực tiếp xông lên cầu thang, người cầm đầu vẫn còn cao giọng quát mắng.
"Mở cửa! Thế nào mà đóng cửa sớm vậy, cmn các ngươi muốn bị đánh hết phải không?"
Nghe thấy tiếng quát mắng, thủ vệ trong thành lập tức biến sắc mặt, vội vàng mở cửa thành ra lại. Cũng không còn ai dám cười nhạo, bộ dáng biết vâng lời, miệng nói Thiên đại nhân.
"Ồ! Là ngươi."
Người tới trên ngựa nhìn thấy Từ Ngôn, lập tức cười hắc hắc nói: "hóa ra là Từ huynh đệ, đi đi đi, chúng ta cùng vào thành nào!"
Ngồi trên lưng ngựa chính là tráng hán Thiên Lê hắn từng gặp trong tửu lâu thành Trường Nhạc.
"Cũng đang có ý đó."
Từ Ngôn cười nhạt một tiếng, theo đối phương vào thành. Thiên Lê đã nhảy xuống ngựa, vừa đi vừa nói chuyện: "Tốc độ Từ huynh đệ không chậm a, làm sao không thấy ngươi cưỡi ngựa hả? Không phải một đường từ thành Trường Nhạc đi tới sao?"
"Có pháp khí mà đến." Từ Ngôn thuận miệng nói.
"Ngươi có pháp khí phi hành?" Thiên Lê cả kinh, nói: "Xem ra thân gia Từ huynh đệ xa xỉ thật, còn cần phải xa xỉ hơn so với ta nhiều. Ta lăn lộn nhiều năm ở phủ thành chủ như vậy mà còn không có được một kiện pháp khí phi hành."
Đang khi nói chuyện, ánh mắt Thiên Lê khẽ nheo một cái, một cỗ tham niệm bị gã nhanh chóng che giấu đi mất.
"Đề nghị lần trước, Từ huynh đệ cân nhắc thế nào rồi? Chỉ cần ta và ngươi liên thủ, những tu sĩ thâm sơn cùng cốc kia tuyệt đối không ngăn cản nổi." Thiên Lê thấp giọng hỏi. Cách thu hoạch linh thạch mà gã đề nghị chính là chém giết, cướp đoạt của những tu sĩ trong thôn trấn kia.
"Được." Từ Ngôn không chút thay đổi nói: "Lúc đến nhìn thấy không ít thôn xóm không người, những thôn dân chết mất kia chẳng lẽ là do không giao nộp đủ Thanh Nga thiền hả?"
"Những thôn dân ti tiện kia đều là bị thành chủ giết chết đấy. Chỉ cần thiếu một con Thanh nga thì cả thôn dân đấy khó mà sống được." Thiên Lê hừ một tiếng, nói: "Cũng không phải không biết quy củ của thành Thiên Túc à? Thôn dân bây giờ càng lúc càng lười, đào côn trùng chứ có phải bảo bọn chúng đi tìm bảo bối đâu? Chính chúng muốn chết thì trách ai được?"
"Vì sao thôn dân không chuyển vào trong thành? Hình như cư dân trong thành không cần phải giao những nhiệm vụ kia?" Từ Ngôn hỏi một vấn đề mà hắn suy nghĩ đã lâu vẫn không có cách giải thích được.
"Bọn chúng làm sao có có tư cách ở nội thành. Nội thành đều là gia quyến bọn hộ vệ phủ thành chủ ở, tệ nhất cũng là thân thuộc của hạ nhân phủ thành chủ. Một tên hộ vệ có tới trăm thân thích đấy, cho nên nói người đang ở nội thành tất cả đều là người thành chủ cả, không giống với đám thôn dân đê tiện kia."
Lời giải đáp của Thiên Lê đã triệt để đốt lên lửa giận trong lòng Từ Ngôn.
Thân thích đám hộ vệ Phủ thành chủ có thể ở trong thành, không cần phải nhận những nhiệm vụ thu thập khó khăn kia, còn như không có họ hàng liên quan tới phủ thành chủ chỉ có thể ở thôn trấn bên ngoài, bị đối xử như nô lệ, một năm buộc phải thu thập các loại tài nguyên. Chỉ một lần thu thập chưa đủ tài nguyên sẽ chết mất, đây cũng không phải là mối quan hệ giữa đất phong và chư hầu, mà là biến dân đen thành heo chó nuôi nhốt!
"Thành chủ, ở trong thành chứ?" Từ Ngôn khẽ nở nụ cười, hỏi: "Tại hạ bất tài, thân thủ coi như không tệ, không biết Thiên huynh có thể nể tình tiến cử ta một phen không?"
"Dễ mà, hắc hắc, thành chủ ngay tại phủ thành chủ, vừa vặn ta phải đi về phục mệnh. Đến lúc đó có thể thành thành chủ vệ hay không phải coi vào vận khí của Từ huynh đệ thôi."
Thiên Lê thuận miệng đáp ứng, trong lòng cũng đầy đại hỉ.
Từ lúc thanh toán dùm tiền rượu, gã đã nhìn ra thân gia đối phương tương đối khá, chẳng qua là ngại không biết lai lịch của đối phương nên không dám xuống tay. Hôm nay đã đến địa bàn Thiên Lê gã, không thể để đầu dê béo này chạy mất được rồi.
Vốn gã dự định lường gạt Từ Ngôn cướp bóc những thôn trấn khác, tạo cơ hội làm thịt Từ Ngôn. Không nghĩ tới đối phương nhờ dẫn tiến, như vậy bớt việc rồi. Bởi vì thành chủ vệ thành Thiên Túc này chưa bao giờ tuyển người ngoài, chỉ có võ giả và tu sĩ nội thành mới có tư cách đó. Nếu như ngoại nhân mạo muội dám lẻn vào làm thành chủ vệ, khả năng lớn nhất chỉ có thể bị thành chủ đánh chết tại chỗ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.