Quyển 5 - Chương 915: Trăm năm
Hắc Huyền
29/05/2020
Bữa tiệc chiêu đãi Yêu vương lần thứ nhất, Từ Ngôn đã có được năm phần tài liệu từ các vị Yêu vương.
Bữa tiệc lần này, Từ Ngôn không hề mở miệng vòi vĩnh gì cả.
Chẳng phải Thiên Môn hầu ngượng ngùng mà kiềm chế bản thân. Đôi khi sự im lặng lại súc tích hơn rất nhiều.
Xin xỏ đồ của người khác thì không tốt, nhưng nếu là mượn thì không vấn đề.
Vì vậy, Từ Ngôn mượn nguyên một kho tài liệu quý báu của Trương Đại Kiềm.
Mượn của Văn Thất Dạ chín đuôi Yêu vương, truyền thừa của bộ tộc Linh Hồ.
Mượn của Lôi Sơn chiếc ngà còn nguyên vẹn của Yêu vương, thứ mà gã cất kỹ nhiều năm không nỡ dùng.
Mượn một bộ da sói và hơn trăm cây linh thảo quý hiếm của Thanh Nha.
Cuối cùng, Từ Ngôn mượn tất cả túi trữ vật trên người Lôi Vũ.
Một bữa tiệc toàn cá, ba vị Thần Văn ăn sướng miệng vô cùng, Từ Ngôn ăn rất thỏa mãn, còn vị năm vị Yêu vương ăn xong thì mặt ủ mày chau. May mắn nhất là Kim Uế, khi bữa tiệc mới ăn được hai phần, thấy Từ Ngôn vừa giở bài muộn đồ, lập tức Kim Uế cáo rằng đã ăn no rồi, lại cõng Thiên Cơ phủ bay tiếp. Bởi vậy, gã mới tránh được một kiếp.
Năm vị yêu vương đã bị lột gần như sạch sành sanh, cả đám tụ tập trong phòng của Trương Đại Kiềm, mỗi người một vẻ.
“Liều mạng với mi! Ta muốn liều mạng với mi!” Lôi Vũ đập bàn, nghiến răng kèn kẹt.
“Chúng ta đã lên nhầm thuyền giặc rồi. Không nghĩ tới tiểu tử này lại nham hiểm đến thế, chẳng lẽ tim hắn cũng đen xì ư? Chúng ta không phải đồng minh của hắn sao?”
“Mười năm trước hắn còn nói khi tới Tiên giới và Yêu giới sẽ cùng chúng ta nâng chén chung vui, thì ra là lừa đảo cả!”. Lôi Sơn thở phì phò quát: “Pha trà ủ rượu, chém gió luận đạo, sung sướng hân hoan cái quái gì chứ. Giờ thì hắn sướng rồi, còn chúng ta mới thảm thay! Lý nào lại như vây!”
“Chư vị, có tức giận cũng vô dụng, đừng quên với Yêu tộc chúng ta, kẻ mạnh đứng đầu.” Văn Thất Dạ gượng cười, nói: “Hắn giết Yêu vương hải tộc không tốn mấy sức, lại có pháp bảo cực phẩm trong tay. Chiến lực của Từ Ngôn giờ đã mạnh hơn, dù chúng ta liên thủ cũng không có mấy phần thắng đâu.”
“Cảnh tượng chiến đấu với Hà Mẫu năm đó, ai có thể quên chứ.” Trương Đại Kiềm thở dài cam chịu rồi nói: “Nhịn đi, đến Hà Mẫu còn bị hắn làm thịt, mấy Yêu vương như chúng ta có đáng là gì đối với hắn.”
“Các ngươi chịu được, nhưng ta không chịu được! Ta không thèm đi đến phần cuối Thiên Hà nữa!”
Lôi Vũ đập bàn rồi đẩy cửa đi ra. Nhưng chỉ một lát sau, gã vác bộ mặt xám xịt quay trở lại. Gã muốn ra ngoài, nhưng Thiên Cơ phủ đã bị Từ Ngôn đóng kín, Yêu vương cũng chẳng thể đi ra.
“Kể cả hắn giết yêu Yêu chủ, bầy một bàn tiệc toàn thịt rồng ông đây cũng không thèm! Ta đi bế quan, trăm năm gặp lại!”
Lôi Vũ tức đến xanh mặt, quay trở về phòng của mình bắt đầu bế quan không ra. Bốn vị Yêu vương còn lại nhìn nhau cười nhạt, rồi lần lượt quay trở về chỗ ở của mình.
“Nhóc con, ngươi nham hiểm quá…”
Trong phòng Từ Ngôn, Sở Bạch liếc nhìn kỳ trân dị bảo đầy đất mà cười không ra nước mắt.
“Lưng vốn của mấy vị Yêu vương cũng khá lắm, đồ tốt nhiều thế này chắc ta cũng nên có phần.” Vương Khải cầm vài món bảo bối yêu thích không rời tay, rung đùi thích chí nói.
“Ngôn ca nhi há là người nhỏ mọn sao, gõ Yêu vương một nồi, tất chia cho chúng ta một chén, khà khà.” Hà Điền vừa nói vừa cắm cúi tìm kiếm thứ mình ưng ý.
“Ở đời không nên cạn tàu ráo máng, làm như này hình như không ổn đâu?” Sở Bạch hỏi lo lắng nói:
“Năm đó, năm vị Yêu vương giúp chúng ta ngăn cản hạo kiếp, không có công lao cũng có khổ lao.”
“Bọn chúng đâu có cam tâm tình nguyện chiến đấu với Hà Mẫu.” Từ Ngôn vừa cười, vừa nói: “Sư huynh yên tâm, nếu lửa giận của Yêu vương bốc lên, ta sẽ dập giúp.”
Sở Bạch gượng cười, đành gật đầu. Y biết rõ thực lựa hiện tại của Từ Ngôn, dù chấp cả năm vị Yêu vương cũng chẳng dưới cơ.
Sau khi giao bộ da sói cho sư huynh phòng thân, lần này Từ Ngôn rất hào phóng để Vương Khải và Hà Điền chọn lấy không ít đồ tốt. Ngay cả tinh hồn của con cá voi mới làm thịt cũng bị Hà Điền xí phần, mà theo ông ta là đền bù cho Thiên Quỷ bị tổn thất.
Đối với người phe mình, Từ Ngôn luôn luôn hào phóng. Sau khi chia chác tài liệu xong, hắn lại tiếp tục tế luyện pháp bảo.
Dùng xương cá voi làm chủ đạo, lại bỏ thêm chiếc ngà voi lấy được của Lôi Sơn, cộng với ba năm rèn luyện đêm ngày, một thanh trường kiếm trắng toát đã được luyện thành.
Trên kiếm hằn lên những hoa văn như xương cá, cứng rắn không thua gì Giao Nha, còn có dao động hỏi thở của pháp bảo cực phẩm.
Thanh pháp bảo cực phẩm thứ hai được Từ Ngôn đặt tên là Ngư Cốt kiếm.
Sau khi luyện thành hai thanh pháp bảo cực phẩm thuận tay, một đao một kiếm, Từ Ngôn chuyển sang luyện linh đan.
Trên chuyến hành trình dài dằng dặc, năm tháng dần trôi, Anh hỏa bập bùng, từng viên đan dược, từng món pháp bảo, từng lá bùa chú được luyện thành, tưởng chừng như chớp mắt.
Bên cạnh hồ nước, bàn tay Từ Ngôn vãi hàng nắm linh đan xuống hồ, hơn ba ngàn con cua xanh đồng loạt nhao lên tranh ăn.
Trong vườn hoa, hắn đứng ngắm hoa Mạch Dương, trên người không tỏa ra bất kỳ khí tức nào, chỉ như một phàm nhân. Hải Đại Kiềm núp ở phía xa, đang lười biếng đánh một giấc, khóe miệng thỉnh thoảng lại phun bong bóng.
Trong đình viện, một mảng hoa Thiên Tiết màu xanh nhạt đảng nở rộ. Rễ của loài hoa nhỏ này như thể từng đoạn trúc nhỏ, tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ tựa như mùi thơm của rừng trúc sau mưa.
Càng ngày càng có nhiều cua xanh trở thành .
Hoa Mạch Dương tựa như một vầng mặt trời, càng ngày càng sáng.
Hoa Thiên Tiết tàn, rồi nở, luân chuyển liên tục, bốn mùa xoay vần…
Thời gian trăm năm rất dài, dài tới cả một đời người.
Thời gian trăm năm rất ngắn, ngắn chỉ như một giấc mộng.
Trăm năm qua, bù nhìn ngoài sân không buồn tỉnh.
Trăm năm qua, tu sĩ đóng cửa chẳng buồn ra.
Không biết từ khi nào, trong sân đã xuất hiện một cô gái mặc váy xanh, mặt mũi thanh tú, đôi mắt ngô nghê, bưng thức ăn tới, dọn dẹp phòng ốc, rồi mới đi ra ngoài.
Hải Đải Kiềm đã chờ sẵn ở ngoài cửa, lúc này bèn đi tới, hớn hở nói: “Tiểu Thanh à, phần của ta đâu, sức ăn của Hải ca khỏe lắm, phải dùng bát lớn nhá!”
Cô gái dừng lại, nhìn chằm chằm vào Hải Đại Kiềm, sau đó lắc đầu nói: “Chủ nhân đã dặn không cho ngươi ăn, lương thực nơi đây còn chẳng đủ ngươi ăn một bữa. Ngươi mà ăn thì chủ nhân sẽ ăn người.”
“Làm gì đến mức đấy chứ!” Hải Đại Kiềm rên rỉ nói: “Lương thực ở đây đều do ta chăm bón đây! Cớ gì lại không cho ta ăn! Ta là Đại yêu, làm gì có Đại yêu nào mà đến cơm cũng có mà ăn chứ?”
Không để ý đến tiếng than vãn của Hải Đại Kiềm, Tiểu Thanh tiếp tục đi về phía hồ nước. Tuy rằng đã trở thành Đại yêu, có thể hóa thành hình người nhưng Tiểu Thanh vẫn thích ở bên cạnh hồ nước để bầu bạn với đồng tộc.
“Mới lên Đại yêu, quả nhiên là khờ khạo…”
Hải Đại Kiềm hừ một tiếng khinh thường rồi vội đuổi theo nói: “Tiểu Thanh à, Hải ca dạy ngươi thi triển thiên phú của cua tộc nhá. Lần sau mang cơm cho trưởng lão, ngươi cũng mang cho ta một bát được không? Không, không cần bát, chỉ cần một chén nhỏ là tốt lắm rồi! Ngươi xem, mấy bữa nay Hải ca gầy trơ xương rồi.”
Gầm…
Trong phòng lớn, bên cạnh Từ Ngôn truyền tới một tiếng gầm lớn. Hắc Long ngủ say đã trăm năm, hôm nay cuối cùng đã tỉnh lại. Thân thể nó đã to hơn, nhìn không giống một con heo như trước. Hôm này, Tiểu Hắc trông giống giao long, trên thân tản ra hơi thở của Yêu vương.
Quan sát bổn mạng linh thú của mình, Từ Ngôn khẽ gật đầu rồi đứng dậy đi tới bàn ăn bữa cơm đơn giản.
Tuy hiện giờ Tiểu Hắc vẫn khác xa so với Hắc Long khi ở thành Linh Thủy, nhưng Từ Ngôn tin chắc rằng sớm muộn gì cũng sẽ có ngày Tiểu Hắc của hắn sẽ trở thành Hắc Long chân chính.
Cơm rau đạm bạc đâu phải để no bụng, mà là để không quên hương vị của nhân gian.
Buông bát đũa xuống, Từ Ngôn đẩy cửa ra ngoài.
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu bù nhìn, khóe miệng mỉm cười.
“Đến nhà rồi, Tiểu Mộc Đầu.”
Trong lúc cất lời, Từ Ngôn đã bước ra khỏi Thiên Cơ phủ, xuất hiện trên lưng Kim Uế. Hắn dõi mắt trông thì đã thấy một cậy cổ thụ nối thẳng vòm trời xuất hiện phía xa xa.
Bữa tiệc lần này, Từ Ngôn không hề mở miệng vòi vĩnh gì cả.
Chẳng phải Thiên Môn hầu ngượng ngùng mà kiềm chế bản thân. Đôi khi sự im lặng lại súc tích hơn rất nhiều.
Xin xỏ đồ của người khác thì không tốt, nhưng nếu là mượn thì không vấn đề.
Vì vậy, Từ Ngôn mượn nguyên một kho tài liệu quý báu của Trương Đại Kiềm.
Mượn của Văn Thất Dạ chín đuôi Yêu vương, truyền thừa của bộ tộc Linh Hồ.
Mượn của Lôi Sơn chiếc ngà còn nguyên vẹn của Yêu vương, thứ mà gã cất kỹ nhiều năm không nỡ dùng.
Mượn một bộ da sói và hơn trăm cây linh thảo quý hiếm của Thanh Nha.
Cuối cùng, Từ Ngôn mượn tất cả túi trữ vật trên người Lôi Vũ.
Một bữa tiệc toàn cá, ba vị Thần Văn ăn sướng miệng vô cùng, Từ Ngôn ăn rất thỏa mãn, còn vị năm vị Yêu vương ăn xong thì mặt ủ mày chau. May mắn nhất là Kim Uế, khi bữa tiệc mới ăn được hai phần, thấy Từ Ngôn vừa giở bài muộn đồ, lập tức Kim Uế cáo rằng đã ăn no rồi, lại cõng Thiên Cơ phủ bay tiếp. Bởi vậy, gã mới tránh được một kiếp.
Năm vị yêu vương đã bị lột gần như sạch sành sanh, cả đám tụ tập trong phòng của Trương Đại Kiềm, mỗi người một vẻ.
“Liều mạng với mi! Ta muốn liều mạng với mi!” Lôi Vũ đập bàn, nghiến răng kèn kẹt.
“Chúng ta đã lên nhầm thuyền giặc rồi. Không nghĩ tới tiểu tử này lại nham hiểm đến thế, chẳng lẽ tim hắn cũng đen xì ư? Chúng ta không phải đồng minh của hắn sao?”
“Mười năm trước hắn còn nói khi tới Tiên giới và Yêu giới sẽ cùng chúng ta nâng chén chung vui, thì ra là lừa đảo cả!”. Lôi Sơn thở phì phò quát: “Pha trà ủ rượu, chém gió luận đạo, sung sướng hân hoan cái quái gì chứ. Giờ thì hắn sướng rồi, còn chúng ta mới thảm thay! Lý nào lại như vây!”
“Chư vị, có tức giận cũng vô dụng, đừng quên với Yêu tộc chúng ta, kẻ mạnh đứng đầu.” Văn Thất Dạ gượng cười, nói: “Hắn giết Yêu vương hải tộc không tốn mấy sức, lại có pháp bảo cực phẩm trong tay. Chiến lực của Từ Ngôn giờ đã mạnh hơn, dù chúng ta liên thủ cũng không có mấy phần thắng đâu.”
“Cảnh tượng chiến đấu với Hà Mẫu năm đó, ai có thể quên chứ.” Trương Đại Kiềm thở dài cam chịu rồi nói: “Nhịn đi, đến Hà Mẫu còn bị hắn làm thịt, mấy Yêu vương như chúng ta có đáng là gì đối với hắn.”
“Các ngươi chịu được, nhưng ta không chịu được! Ta không thèm đi đến phần cuối Thiên Hà nữa!”
Lôi Vũ đập bàn rồi đẩy cửa đi ra. Nhưng chỉ một lát sau, gã vác bộ mặt xám xịt quay trở lại. Gã muốn ra ngoài, nhưng Thiên Cơ phủ đã bị Từ Ngôn đóng kín, Yêu vương cũng chẳng thể đi ra.
“Kể cả hắn giết yêu Yêu chủ, bầy một bàn tiệc toàn thịt rồng ông đây cũng không thèm! Ta đi bế quan, trăm năm gặp lại!”
Lôi Vũ tức đến xanh mặt, quay trở về phòng của mình bắt đầu bế quan không ra. Bốn vị Yêu vương còn lại nhìn nhau cười nhạt, rồi lần lượt quay trở về chỗ ở của mình.
“Nhóc con, ngươi nham hiểm quá…”
Trong phòng Từ Ngôn, Sở Bạch liếc nhìn kỳ trân dị bảo đầy đất mà cười không ra nước mắt.
“Lưng vốn của mấy vị Yêu vương cũng khá lắm, đồ tốt nhiều thế này chắc ta cũng nên có phần.” Vương Khải cầm vài món bảo bối yêu thích không rời tay, rung đùi thích chí nói.
“Ngôn ca nhi há là người nhỏ mọn sao, gõ Yêu vương một nồi, tất chia cho chúng ta một chén, khà khà.” Hà Điền vừa nói vừa cắm cúi tìm kiếm thứ mình ưng ý.
“Ở đời không nên cạn tàu ráo máng, làm như này hình như không ổn đâu?” Sở Bạch hỏi lo lắng nói:
“Năm đó, năm vị Yêu vương giúp chúng ta ngăn cản hạo kiếp, không có công lao cũng có khổ lao.”
“Bọn chúng đâu có cam tâm tình nguyện chiến đấu với Hà Mẫu.” Từ Ngôn vừa cười, vừa nói: “Sư huynh yên tâm, nếu lửa giận của Yêu vương bốc lên, ta sẽ dập giúp.”
Sở Bạch gượng cười, đành gật đầu. Y biết rõ thực lựa hiện tại của Từ Ngôn, dù chấp cả năm vị Yêu vương cũng chẳng dưới cơ.
Sau khi giao bộ da sói cho sư huynh phòng thân, lần này Từ Ngôn rất hào phóng để Vương Khải và Hà Điền chọn lấy không ít đồ tốt. Ngay cả tinh hồn của con cá voi mới làm thịt cũng bị Hà Điền xí phần, mà theo ông ta là đền bù cho Thiên Quỷ bị tổn thất.
Đối với người phe mình, Từ Ngôn luôn luôn hào phóng. Sau khi chia chác tài liệu xong, hắn lại tiếp tục tế luyện pháp bảo.
Dùng xương cá voi làm chủ đạo, lại bỏ thêm chiếc ngà voi lấy được của Lôi Sơn, cộng với ba năm rèn luyện đêm ngày, một thanh trường kiếm trắng toát đã được luyện thành.
Trên kiếm hằn lên những hoa văn như xương cá, cứng rắn không thua gì Giao Nha, còn có dao động hỏi thở của pháp bảo cực phẩm.
Thanh pháp bảo cực phẩm thứ hai được Từ Ngôn đặt tên là Ngư Cốt kiếm.
Sau khi luyện thành hai thanh pháp bảo cực phẩm thuận tay, một đao một kiếm, Từ Ngôn chuyển sang luyện linh đan.
Trên chuyến hành trình dài dằng dặc, năm tháng dần trôi, Anh hỏa bập bùng, từng viên đan dược, từng món pháp bảo, từng lá bùa chú được luyện thành, tưởng chừng như chớp mắt.
Bên cạnh hồ nước, bàn tay Từ Ngôn vãi hàng nắm linh đan xuống hồ, hơn ba ngàn con cua xanh đồng loạt nhao lên tranh ăn.
Trong vườn hoa, hắn đứng ngắm hoa Mạch Dương, trên người không tỏa ra bất kỳ khí tức nào, chỉ như một phàm nhân. Hải Đại Kiềm núp ở phía xa, đang lười biếng đánh một giấc, khóe miệng thỉnh thoảng lại phun bong bóng.
Trong đình viện, một mảng hoa Thiên Tiết màu xanh nhạt đảng nở rộ. Rễ của loài hoa nhỏ này như thể từng đoạn trúc nhỏ, tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ tựa như mùi thơm của rừng trúc sau mưa.
Càng ngày càng có nhiều cua xanh trở thành .
Hoa Mạch Dương tựa như một vầng mặt trời, càng ngày càng sáng.
Hoa Thiên Tiết tàn, rồi nở, luân chuyển liên tục, bốn mùa xoay vần…
Thời gian trăm năm rất dài, dài tới cả một đời người.
Thời gian trăm năm rất ngắn, ngắn chỉ như một giấc mộng.
Trăm năm qua, bù nhìn ngoài sân không buồn tỉnh.
Trăm năm qua, tu sĩ đóng cửa chẳng buồn ra.
Không biết từ khi nào, trong sân đã xuất hiện một cô gái mặc váy xanh, mặt mũi thanh tú, đôi mắt ngô nghê, bưng thức ăn tới, dọn dẹp phòng ốc, rồi mới đi ra ngoài.
Hải Đải Kiềm đã chờ sẵn ở ngoài cửa, lúc này bèn đi tới, hớn hở nói: “Tiểu Thanh à, phần của ta đâu, sức ăn của Hải ca khỏe lắm, phải dùng bát lớn nhá!”
Cô gái dừng lại, nhìn chằm chằm vào Hải Đại Kiềm, sau đó lắc đầu nói: “Chủ nhân đã dặn không cho ngươi ăn, lương thực nơi đây còn chẳng đủ ngươi ăn một bữa. Ngươi mà ăn thì chủ nhân sẽ ăn người.”
“Làm gì đến mức đấy chứ!” Hải Đại Kiềm rên rỉ nói: “Lương thực ở đây đều do ta chăm bón đây! Cớ gì lại không cho ta ăn! Ta là Đại yêu, làm gì có Đại yêu nào mà đến cơm cũng có mà ăn chứ?”
Không để ý đến tiếng than vãn của Hải Đại Kiềm, Tiểu Thanh tiếp tục đi về phía hồ nước. Tuy rằng đã trở thành Đại yêu, có thể hóa thành hình người nhưng Tiểu Thanh vẫn thích ở bên cạnh hồ nước để bầu bạn với đồng tộc.
“Mới lên Đại yêu, quả nhiên là khờ khạo…”
Hải Đại Kiềm hừ một tiếng khinh thường rồi vội đuổi theo nói: “Tiểu Thanh à, Hải ca dạy ngươi thi triển thiên phú của cua tộc nhá. Lần sau mang cơm cho trưởng lão, ngươi cũng mang cho ta một bát được không? Không, không cần bát, chỉ cần một chén nhỏ là tốt lắm rồi! Ngươi xem, mấy bữa nay Hải ca gầy trơ xương rồi.”
Gầm…
Trong phòng lớn, bên cạnh Từ Ngôn truyền tới một tiếng gầm lớn. Hắc Long ngủ say đã trăm năm, hôm nay cuối cùng đã tỉnh lại. Thân thể nó đã to hơn, nhìn không giống một con heo như trước. Hôm này, Tiểu Hắc trông giống giao long, trên thân tản ra hơi thở của Yêu vương.
Quan sát bổn mạng linh thú của mình, Từ Ngôn khẽ gật đầu rồi đứng dậy đi tới bàn ăn bữa cơm đơn giản.
Tuy hiện giờ Tiểu Hắc vẫn khác xa so với Hắc Long khi ở thành Linh Thủy, nhưng Từ Ngôn tin chắc rằng sớm muộn gì cũng sẽ có ngày Tiểu Hắc của hắn sẽ trở thành Hắc Long chân chính.
Cơm rau đạm bạc đâu phải để no bụng, mà là để không quên hương vị của nhân gian.
Buông bát đũa xuống, Từ Ngôn đẩy cửa ra ngoài.
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu bù nhìn, khóe miệng mỉm cười.
“Đến nhà rồi, Tiểu Mộc Đầu.”
Trong lúc cất lời, Từ Ngôn đã bước ra khỏi Thiên Cơ phủ, xuất hiện trên lưng Kim Uế. Hắn dõi mắt trông thì đã thấy một cậy cổ thụ nối thẳng vòm trời xuất hiện phía xa xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.