Quyển 5 - Chương 853: Trò vui kinh người
Hắc Huyền
27/02/2020
"Tu hành khó, khó như lên trời!"
Lâm Tiểu Nhu vẫn im lặng nãy giờ, hiện tại bèn quan sát các vị trưởng lão bốn phía rồi trầm giọng nói: "Nếu đã lựa chọn hành trình khổ tu như thế này, sinh tử do trời định. Thế nhưng muôn dân thiên hạ vô tội, Lâm Tiểu Nhu ta và phu quân Từ Trạch không phải là thánh nhân, thầm nghĩ muốn góp một phần sức lực tu sĩ, tình nguyện dùng cái mạng này."
"Chỉ là hạo kiếp thôi mà, tông chủ đã không sợ, cường giả Thần Văn đã không sợ, vậy tại sao chúng ta lại sợ? Chẳng qua là chết một lần thôi. Đi nào! Quay về thành Linh Thủy hỗ trợ một tông chủ một tay!"
Có người thét dài dẫn đầu, sau đó là bốn mươi, năm mươi vị trưởng lão Hư Đan còn lại liền đổi hướng mũi kiếm, tiến về thành Linh Thủy.
"Ta chỉ mang cái danh là đệ tử, nên không cần quay về thành Linh Thủy đâu." Bàng Thiếu Thành chần chờ nói.
"Muội quay lại, huynh cứ đi đi." Bàng Hồng Nguyệt nói xong, liền đuổi theo nhóm người Lâm Tiểu Nhu.
"Coi chừng không còn mạng đấy, Hồng Nguyệt." Bàng Thiếu Thành kinh hãi.
"Hắn ở thành Linh Thủy." Từ 'hắn' mà Bàng Hồng Nguyệt nói rõ ràng chính là Từ Ngôn.
Kéo muội muội lại, Bàng Thiếu Thành tỏ vẻ nghiêm nghị mà trước giờ chưa từng biểu hiện, trầm giọng nói: "Nha đầu, nghe nhị ca lần này. Ta về giúp Từ Ngôn, muội dẫn đại ca và Tam Nương đi hải ngoại."
Bàng Thiếu Vĩ và Mai Tam Nương đều bị Bàng Thiếu Thành cưỡng ép trói lại. Lúc này, vị nhị thiếu gia Bàng gia đã không còn nét láu lỉnh thường ngày. Y nói bằng một thái độ cực kỳ nghiêm túc: "Cả đời nhị ca đã rất hồ đồ, hôm nay hiếm thấy tỉnh táo một lần. Người trong Bàng gia chúng ta đông đảo, không vì thiên hạ muôn dân cũng nên vì những tộc nhân kia mà đi ngăn chặn hạo kiếp. Lần này huynh đi chưa chắc có thể sống sót trở về. Đây là lựa chọn của huynh. Hồng Nguyệt, muội nhất định phải nghe huynh, không thì chúng ta không còn là huynh muội."
Một câu gào to bao hàm cả sự kiên quyết, Bàng Thiếu Thành ném một túi trữ vật cho muội muội. Y không cho Bàng Hồng Nguyệt có cơ hội từ chối, cứ thế đạp kiếm mà đi, đuổi theo đoàn người Từ Trạch hướng đến thành Linh Thủy.
Bàng Hồng Nguyệt kinh ngạc chụp lấy túi trữ vật. Nàng không kịp ngăn cản, lại không thể bỏ mặc đại ca và Mai Tam Nương, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là giậm chân tức tối, rồi vội vã bay về hướng hải ngoại.
Cơ bản là nàng dự định sắp xếp ổn thỏa cho đại ca và Mai tam nương trước, sau đó lại quay về tìm Từ Ngôn sau.
...
Dù là tu sĩ hay người phàm đều bắt buộc phải đối mặt với rất nhiều sự lựa chọn trong cuộc đời dài đằng đẵng này, có lúc sẽ tránh lui, cũng có lúc sẽ quyết chí tiến lên.
Con người là linh hồn của vạn vật, mà tu sĩ Nhân tộc lại đứng thứ hạng kiệt xuất trong số đó. Giữa đất trời to lớn, có những vị tu sĩ khác biệt với những người khác như thế này mới khiến thế giới càng sinh động hơn, góp phần biến giới tu hành này thêm bao la, rộng lớn.
Từ Ngôn cũng có lựa chọn của bản thân mình; khi đối mặt với mười con Đại yêu bao vây, hắn lựa chọn một mình đánh với tất cả.
Từ Ngôn đã nhìn ra hai phái chính tà chỉ là hợp tác bề ngoài. Trong lòng hắn vẫn luôn có một sự cao ngạo chôn kín sâu bên trong. Nếu mười tên Đại yêu Thiên Nam bị Tuyết Sơn khống chế như với trường hợp của Mao Đà đều vì Từ Ngôn mà đến, vậy thì hắn cứ tự mình giải quyến mới ổn thỏa.
Quỷ Diện đã dám can đảm đối mặt với trăm yêu, vậy hà cớ gì lại sợ sệt bọn Đại yêu trước mặt này?
Bên trong thành Linh Thủy xuất hiện một khoảng trống rộng lớn. Ngoài thành là Man tộc liều mạng vọt tới, trong thành đã biến thành một tòa đấu trường. Dưới ánh mắt tràn đầy khinh thường của đám Nguyên Anh tà phái, Quỷ Diện vừa trở về từ Thiên Bắc đã bộc lộ ra sức chiến đấu kinh người.
Từ Ngôn bay lên, mở Thiên Cơ phủ ra, Thiên Nhãn Vương xà khổng lồ theo đó mà hiện thân.
Đạp một bước nhảy lên đầu rắn, bóng người ấy đứng chắp tay sau lưng, tỏa ra sát ý ngập trời. Gương mặt thanh tú hắn đã bị tấm mặt nạ quỷ che kín, chỉ còn lộ ra đôi mắt lạnh lùng cùng với nụ cười quái dị của lớp mặt nạ kia.
"Bách quỷ... Dạ hành!"
Vèo vèo!!!
Theo pháp quyết vừa thi triển, từng con Đại yêu luyện hồn xuất hiện, có mãnh hổ to đến vài trượng, có thằn lằn Quỷ Nhãn khổng lồ, có con dơi to lớn,... Hơn hai mươi con Đại yêu luyện hồn xuất hiện, im ắng rít gào giữa hư không.
"Thiên Nhãn vương xà"
"Đại yêu luyện hồn."
Trước đó, bọn điện chủ Thiên Quỷ tông còn đang định bụng xem trò hay, chẳng ngờ trò hay này lại quá mức kinh người. Không những có Thiên Nhãn vương xà, ngay cả Đại yêu luyện hồn cũng xuất hiện với số lượng vượt hơn hai mươi con, cảnh tượng khủng khiếp này khiến bọn điện chủ phải giật mình, há hốc mồm.
Đây đều là Đại yêu luyện hồn, muốn luyện hóa một con nói rõ kẻ đó phải giết chết một con Đại yêu. Nếu số lượng vượt qua hai mươi con, điều này chỉ ra Từ Ngôn từng giết chết hơn hai mươi con Đại yêu có trình độ ngang với tu sĩ Nguyên Anh!
Những vị điện chủ hiện tại quả thật là cũng có khả năng đánh giết Đại yêu, nhưng chỉ giới hạn ở mức một, hai con mà thôi. Trong khi đó, tính tổng số lượng Đại yêu luyện hồn của tất cả các điện chủ ở đây cũng không đủ hai mươi con nha.
Bọn điện chủ cảnh giới Nguyên Anh có thể trông thấy mấy đầu luyện hồn kia, nhưng biên quân giữ thành lại không thế. Hiện tại, lực lượng biên quân cũng giống như vật trang trí, bất lực trước lực lượng Man tộc khủng khiếp ngoài kia, lại không có ai đủ khả năng nhúng tay vào trận ác đấu trong thành này. Mỗi người chỉ có thể giương ánh mắt sợ hãi nhìn về phía bóng người trên đầu rắn.
"Tiểu đạo sĩ năm đó đã trưởng thành rồi, phát triển vô cùng mạnh mẽ..."
Trình Dục nhìn bóng dáng Từ Ngôn, cảm khái nói: "Đệ tử của Từ Đạo Viễn đúng thật là không tầm thường mà."
"Dùng Thiên Nhãn Vương xà làm thú cưỡi, bản lĩnh của tên tiểu tử này cũng quá lớn rồi đó."
Lưu Y Thủ đứng trên tường thành che chắn cho Trình Dục, hiếu kỳ quan sát. Y biết rõ con Vương xà kia chính là hung thú bị Thiên Quỷ tông gam cầm nhiều năm nay, ngay cả mấy vị điện chủ cũng không thể thuần phục, thế mà bây giờ lại trở thành linh thú của Từ Ngôn.
Trong thành, sau khi triệu hóa ra bầy luyện hồn, Từ Ngôn liền bấm pháp quyết điều khiển hơn hai mươi đầu luyện hồn trấn thủ bên ngoài thân thể. Hắn đứng đối mặt với mười con Đại yêu, trầm giọng hỏi:
"Cuối cùng thì chủ nhân của các ngươi là ai?"
Cà uồm!!!
Chỉ có tiếng gào thét vang trời đáp lại câu hỏi của Từ Ngôn. Chẳng biết bọn Đại yêu Thiên Nam này đang bị loại bí pháp nào đó giam cầm mà lúc này mắt chúng hiện ra một màu đỏ tươi như máu, nhìn chằm chằm lấy con mồi.
"Không nói cũng được, nhưng nếu muốn bắt ta, vậy chủ nhân của các ngươi cũng nên tự thân đến đây một chuyến..."
Vừa thì thầm vừa điều động pháp quyết, hơn hai mươi con Đại yêu luyện hồn theo đó mà dồn dập tiến lên vồ giết, quấn lấy bầy Đại yêu xung quanh. Con Vương xà dưới chân hắn thè lưỡi rắn ra, đập đuôi một cái, cuốn về hướng Đại yêu Mãnh Hổ.
Xà đấu với Hổ không phải là một trận đấu dễ dàng. Vương xà rất hung mãnh nhưng Mãnh hổ cũng không yếu. Bốn chân hổ hơi khuỵu xuống, sau đó nhảy lên, nhẹ nhàng tránh khỏi đuôi lớn của Vương xà.
Dù tránh được cái đuôi rắn kia nhưng nó lại không né được thanh phát bảo giáng mạnh vào giữa người, khiến cả thân thể to lớn bị đánh bay ra xa.
Một khi Đại yêu khác loại phi hành bay lên, chắc chắn sẽ trở thành bia ngắm.
Từ Ngôn bên trên đầu rắn vẫn chưa hề động thân, đã có một đạo sấm sét được triệu hồi ra. Mãnh hổ chưa kịp rơi xuống đã bị tia chớp đuổi theo sát sao, đánh xuống làm thủng một lỗ lớn trên mặt đất.
Mãnh hổ vừa bị đánh trọng thương thì một con báo cao to dùng tốc độ cực nhanh của mình đã tránh né bầy luyện hồn, rồi men theo thân rắn mà vọt lên cao, lao vào Từ Ngôn.
Đưa tay bắt lấy trường đao Hổ Cốt, Từ Ngôn xoay người chém một nhát.
Ầm!
Uy lực của pháp bảo cộng với sức mạnh cơ thể gần vạn cân ấy đánh bay con báo có sở trường về tốc độ này trong một đòn. Máu tươi chảy ràn rụa trên hai chân của nó.
Hắn tiếp tục bắt pháp quyết, một cơn lốc xoáy xuất hiện đột ngột nhốt lại con báo săn vừa bị đánh bay kia vào bên trong. Sau đó, Phách Đao được vận chuyển, liên tiếp ba đao, con báo săn cao hơn hai trượng bị chia thành hai phần.
Chỉ vừa giao thủ, một con Đại yêu đã bị chém chết!
Lúc này, bọn điện chủ phe tà phái đứng trên tường thành cũng khó mà bình tĩnh được. Mỗi tên đều tỏ vẻ khiếp sợ. Bị mười con Đại yêu vây công, chẳng ngờ rằng tên Từ Ngôn đó không những không rơi vào thế yếu mà còn nhanh chóng giết được một Đại yêu.
Tu sĩ ở cảnh giới Nguyên Anh bình thường không thể nào đạt đến thực lực mạnh như thế, ngay cả Điện chủ Lý Nham Tông của Âm Phong điện và Tông chủ Nhạn Hành Thiên của Kim Tiền tông đều khó mà làm được.
Thấy Từ Ngôn ra tay mạnh mẽ như thế, Sở Bạch rốt cuộc cũng yên lòng, bèn xoay người hỗ trợ Nhàn Hành Thiên đối phó ba tên Man tướng bên ngoài thành. Giữa ánh lửa xen lẫn với cơn hồng thủy ngập trời, trận ác chiến vẫn diễn ra không ngừng.
Lâm Tiểu Nhu vẫn im lặng nãy giờ, hiện tại bèn quan sát các vị trưởng lão bốn phía rồi trầm giọng nói: "Nếu đã lựa chọn hành trình khổ tu như thế này, sinh tử do trời định. Thế nhưng muôn dân thiên hạ vô tội, Lâm Tiểu Nhu ta và phu quân Từ Trạch không phải là thánh nhân, thầm nghĩ muốn góp một phần sức lực tu sĩ, tình nguyện dùng cái mạng này."
"Chỉ là hạo kiếp thôi mà, tông chủ đã không sợ, cường giả Thần Văn đã không sợ, vậy tại sao chúng ta lại sợ? Chẳng qua là chết một lần thôi. Đi nào! Quay về thành Linh Thủy hỗ trợ một tông chủ một tay!"
Có người thét dài dẫn đầu, sau đó là bốn mươi, năm mươi vị trưởng lão Hư Đan còn lại liền đổi hướng mũi kiếm, tiến về thành Linh Thủy.
"Ta chỉ mang cái danh là đệ tử, nên không cần quay về thành Linh Thủy đâu." Bàng Thiếu Thành chần chờ nói.
"Muội quay lại, huynh cứ đi đi." Bàng Hồng Nguyệt nói xong, liền đuổi theo nhóm người Lâm Tiểu Nhu.
"Coi chừng không còn mạng đấy, Hồng Nguyệt." Bàng Thiếu Thành kinh hãi.
"Hắn ở thành Linh Thủy." Từ 'hắn' mà Bàng Hồng Nguyệt nói rõ ràng chính là Từ Ngôn.
Kéo muội muội lại, Bàng Thiếu Thành tỏ vẻ nghiêm nghị mà trước giờ chưa từng biểu hiện, trầm giọng nói: "Nha đầu, nghe nhị ca lần này. Ta về giúp Từ Ngôn, muội dẫn đại ca và Tam Nương đi hải ngoại."
Bàng Thiếu Vĩ và Mai Tam Nương đều bị Bàng Thiếu Thành cưỡng ép trói lại. Lúc này, vị nhị thiếu gia Bàng gia đã không còn nét láu lỉnh thường ngày. Y nói bằng một thái độ cực kỳ nghiêm túc: "Cả đời nhị ca đã rất hồ đồ, hôm nay hiếm thấy tỉnh táo một lần. Người trong Bàng gia chúng ta đông đảo, không vì thiên hạ muôn dân cũng nên vì những tộc nhân kia mà đi ngăn chặn hạo kiếp. Lần này huynh đi chưa chắc có thể sống sót trở về. Đây là lựa chọn của huynh. Hồng Nguyệt, muội nhất định phải nghe huynh, không thì chúng ta không còn là huynh muội."
Một câu gào to bao hàm cả sự kiên quyết, Bàng Thiếu Thành ném một túi trữ vật cho muội muội. Y không cho Bàng Hồng Nguyệt có cơ hội từ chối, cứ thế đạp kiếm mà đi, đuổi theo đoàn người Từ Trạch hướng đến thành Linh Thủy.
Bàng Hồng Nguyệt kinh ngạc chụp lấy túi trữ vật. Nàng không kịp ngăn cản, lại không thể bỏ mặc đại ca và Mai Tam Nương, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là giậm chân tức tối, rồi vội vã bay về hướng hải ngoại.
Cơ bản là nàng dự định sắp xếp ổn thỏa cho đại ca và Mai tam nương trước, sau đó lại quay về tìm Từ Ngôn sau.
...
Dù là tu sĩ hay người phàm đều bắt buộc phải đối mặt với rất nhiều sự lựa chọn trong cuộc đời dài đằng đẵng này, có lúc sẽ tránh lui, cũng có lúc sẽ quyết chí tiến lên.
Con người là linh hồn của vạn vật, mà tu sĩ Nhân tộc lại đứng thứ hạng kiệt xuất trong số đó. Giữa đất trời to lớn, có những vị tu sĩ khác biệt với những người khác như thế này mới khiến thế giới càng sinh động hơn, góp phần biến giới tu hành này thêm bao la, rộng lớn.
Từ Ngôn cũng có lựa chọn của bản thân mình; khi đối mặt với mười con Đại yêu bao vây, hắn lựa chọn một mình đánh với tất cả.
Từ Ngôn đã nhìn ra hai phái chính tà chỉ là hợp tác bề ngoài. Trong lòng hắn vẫn luôn có một sự cao ngạo chôn kín sâu bên trong. Nếu mười tên Đại yêu Thiên Nam bị Tuyết Sơn khống chế như với trường hợp của Mao Đà đều vì Từ Ngôn mà đến, vậy thì hắn cứ tự mình giải quyến mới ổn thỏa.
Quỷ Diện đã dám can đảm đối mặt với trăm yêu, vậy hà cớ gì lại sợ sệt bọn Đại yêu trước mặt này?
Bên trong thành Linh Thủy xuất hiện một khoảng trống rộng lớn. Ngoài thành là Man tộc liều mạng vọt tới, trong thành đã biến thành một tòa đấu trường. Dưới ánh mắt tràn đầy khinh thường của đám Nguyên Anh tà phái, Quỷ Diện vừa trở về từ Thiên Bắc đã bộc lộ ra sức chiến đấu kinh người.
Từ Ngôn bay lên, mở Thiên Cơ phủ ra, Thiên Nhãn Vương xà khổng lồ theo đó mà hiện thân.
Đạp một bước nhảy lên đầu rắn, bóng người ấy đứng chắp tay sau lưng, tỏa ra sát ý ngập trời. Gương mặt thanh tú hắn đã bị tấm mặt nạ quỷ che kín, chỉ còn lộ ra đôi mắt lạnh lùng cùng với nụ cười quái dị của lớp mặt nạ kia.
"Bách quỷ... Dạ hành!"
Vèo vèo!!!
Theo pháp quyết vừa thi triển, từng con Đại yêu luyện hồn xuất hiện, có mãnh hổ to đến vài trượng, có thằn lằn Quỷ Nhãn khổng lồ, có con dơi to lớn,... Hơn hai mươi con Đại yêu luyện hồn xuất hiện, im ắng rít gào giữa hư không.
"Thiên Nhãn vương xà"
"Đại yêu luyện hồn."
Trước đó, bọn điện chủ Thiên Quỷ tông còn đang định bụng xem trò hay, chẳng ngờ trò hay này lại quá mức kinh người. Không những có Thiên Nhãn vương xà, ngay cả Đại yêu luyện hồn cũng xuất hiện với số lượng vượt hơn hai mươi con, cảnh tượng khủng khiếp này khiến bọn điện chủ phải giật mình, há hốc mồm.
Đây đều là Đại yêu luyện hồn, muốn luyện hóa một con nói rõ kẻ đó phải giết chết một con Đại yêu. Nếu số lượng vượt qua hai mươi con, điều này chỉ ra Từ Ngôn từng giết chết hơn hai mươi con Đại yêu có trình độ ngang với tu sĩ Nguyên Anh!
Những vị điện chủ hiện tại quả thật là cũng có khả năng đánh giết Đại yêu, nhưng chỉ giới hạn ở mức một, hai con mà thôi. Trong khi đó, tính tổng số lượng Đại yêu luyện hồn của tất cả các điện chủ ở đây cũng không đủ hai mươi con nha.
Bọn điện chủ cảnh giới Nguyên Anh có thể trông thấy mấy đầu luyện hồn kia, nhưng biên quân giữ thành lại không thế. Hiện tại, lực lượng biên quân cũng giống như vật trang trí, bất lực trước lực lượng Man tộc khủng khiếp ngoài kia, lại không có ai đủ khả năng nhúng tay vào trận ác đấu trong thành này. Mỗi người chỉ có thể giương ánh mắt sợ hãi nhìn về phía bóng người trên đầu rắn.
"Tiểu đạo sĩ năm đó đã trưởng thành rồi, phát triển vô cùng mạnh mẽ..."
Trình Dục nhìn bóng dáng Từ Ngôn, cảm khái nói: "Đệ tử của Từ Đạo Viễn đúng thật là không tầm thường mà."
"Dùng Thiên Nhãn Vương xà làm thú cưỡi, bản lĩnh của tên tiểu tử này cũng quá lớn rồi đó."
Lưu Y Thủ đứng trên tường thành che chắn cho Trình Dục, hiếu kỳ quan sát. Y biết rõ con Vương xà kia chính là hung thú bị Thiên Quỷ tông gam cầm nhiều năm nay, ngay cả mấy vị điện chủ cũng không thể thuần phục, thế mà bây giờ lại trở thành linh thú của Từ Ngôn.
Trong thành, sau khi triệu hóa ra bầy luyện hồn, Từ Ngôn liền bấm pháp quyết điều khiển hơn hai mươi đầu luyện hồn trấn thủ bên ngoài thân thể. Hắn đứng đối mặt với mười con Đại yêu, trầm giọng hỏi:
"Cuối cùng thì chủ nhân của các ngươi là ai?"
Cà uồm!!!
Chỉ có tiếng gào thét vang trời đáp lại câu hỏi của Từ Ngôn. Chẳng biết bọn Đại yêu Thiên Nam này đang bị loại bí pháp nào đó giam cầm mà lúc này mắt chúng hiện ra một màu đỏ tươi như máu, nhìn chằm chằm lấy con mồi.
"Không nói cũng được, nhưng nếu muốn bắt ta, vậy chủ nhân của các ngươi cũng nên tự thân đến đây một chuyến..."
Vừa thì thầm vừa điều động pháp quyết, hơn hai mươi con Đại yêu luyện hồn theo đó mà dồn dập tiến lên vồ giết, quấn lấy bầy Đại yêu xung quanh. Con Vương xà dưới chân hắn thè lưỡi rắn ra, đập đuôi một cái, cuốn về hướng Đại yêu Mãnh Hổ.
Xà đấu với Hổ không phải là một trận đấu dễ dàng. Vương xà rất hung mãnh nhưng Mãnh hổ cũng không yếu. Bốn chân hổ hơi khuỵu xuống, sau đó nhảy lên, nhẹ nhàng tránh khỏi đuôi lớn của Vương xà.
Dù tránh được cái đuôi rắn kia nhưng nó lại không né được thanh phát bảo giáng mạnh vào giữa người, khiến cả thân thể to lớn bị đánh bay ra xa.
Một khi Đại yêu khác loại phi hành bay lên, chắc chắn sẽ trở thành bia ngắm.
Từ Ngôn bên trên đầu rắn vẫn chưa hề động thân, đã có một đạo sấm sét được triệu hồi ra. Mãnh hổ chưa kịp rơi xuống đã bị tia chớp đuổi theo sát sao, đánh xuống làm thủng một lỗ lớn trên mặt đất.
Mãnh hổ vừa bị đánh trọng thương thì một con báo cao to dùng tốc độ cực nhanh của mình đã tránh né bầy luyện hồn, rồi men theo thân rắn mà vọt lên cao, lao vào Từ Ngôn.
Đưa tay bắt lấy trường đao Hổ Cốt, Từ Ngôn xoay người chém một nhát.
Ầm!
Uy lực của pháp bảo cộng với sức mạnh cơ thể gần vạn cân ấy đánh bay con báo có sở trường về tốc độ này trong một đòn. Máu tươi chảy ràn rụa trên hai chân của nó.
Hắn tiếp tục bắt pháp quyết, một cơn lốc xoáy xuất hiện đột ngột nhốt lại con báo săn vừa bị đánh bay kia vào bên trong. Sau đó, Phách Đao được vận chuyển, liên tiếp ba đao, con báo săn cao hơn hai trượng bị chia thành hai phần.
Chỉ vừa giao thủ, một con Đại yêu đã bị chém chết!
Lúc này, bọn điện chủ phe tà phái đứng trên tường thành cũng khó mà bình tĩnh được. Mỗi tên đều tỏ vẻ khiếp sợ. Bị mười con Đại yêu vây công, chẳng ngờ rằng tên Từ Ngôn đó không những không rơi vào thế yếu mà còn nhanh chóng giết được một Đại yêu.
Tu sĩ ở cảnh giới Nguyên Anh bình thường không thể nào đạt đến thực lực mạnh như thế, ngay cả Điện chủ Lý Nham Tông của Âm Phong điện và Tông chủ Nhạn Hành Thiên của Kim Tiền tông đều khó mà làm được.
Thấy Từ Ngôn ra tay mạnh mẽ như thế, Sở Bạch rốt cuộc cũng yên lòng, bèn xoay người hỗ trợ Nhàn Hành Thiên đối phó ba tên Man tướng bên ngoài thành. Giữa ánh lửa xen lẫn với cơn hồng thủy ngập trời, trận ác chiến vẫn diễn ra không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.