Quyển 6 - Chương 1045: Vân Thượng Phong và Vân Hạ Phong
Hắc Huyền
07/08/2021
Có cảnh giới Trúc Cơ nên sau khi ba người Vương
Chiêu ghi danh xong, mỗi người còn được nhận một kiện pháp khí thượng
phẩm, lệnh bài thân phận và một số thứ trường bào các loại.
Tại Địa Kiếm tông, môn nhân Luyện Khí kỳ mặc áo bào màu xám, đệ tử Trúc Cơ mặc màu xanh còn cảnh giới Kim Đan là màu lam. Dựa vào màu sắc này có thể nhìn thấy được cách phân chia xuất thân và địa vị.
Tuy rằng áo bào xanh mà Kiếm Môn viện phát ra có kiểu dáng như bình thường nhưng tài liệu chế tác áo lại không làm từ vải vóc tầm thường, mà được chế tác từ tài liệu luyện khí có thể chống được lửa nước thông thường. Có thể không đạt đến trình độ pháp khí nhưng tối thiểu nhất thì đi đường không cần phải lo mưa ướt áo quần.
Nhận lấy quần áo xong, ba người được an bài đến chân một ngọn núi khác cách Kiếm Môn viện không quá xa.
Nơi đây đầy những tiểu viện được dùng làm nơi cư trú cho đệ tử Trúc Cơ.
Phòng của ba người kề sát nhau, bên ngoài phòng đều có một gian viện nhỏ. Có thể nói điều kiện nơi này vô cùng tốt, linh khí chung quanh nồng đậm gấp mấy lần ở đảo Lâm Uyên.
Ngô Hạo sắp xếp cho ba người xong hết, lập tức khống chế mây mù bay đi, xem chừng là đang có việc gấp.
Vương Chiêu lớn tiếng nói lời cảm tạ, ánh mắt nhìn theo bóng người nơi xa đầy hâm mộ. Thật ra không chỉ mỗi Vương Chiêu nhìn mê mẩn mây mù dưới chân Ngô Hạo, mà cả Phí Tài cũng tán thưởng không thôi.
"Đây mới gọi là đằng vân giá vũ! Thủ đoạn của tiên gia a, lúc nào ta mới có thể khống chế mây mù phi hành đây. Người khác mà nhìn thấy có lẽ còn cho rằng ông đây là thần tiên nha!" Phí Tài thổn thức cảm khái.
"Chúng ta đã chính thức bái nhập Địa Kiếm tông, chỉ cần khổ tâm tu luyện, sớm muộn gì cũng có ngày có thể đằng vân giá vũ." Vương Chiêu trầm giọng nói: "Chúng ta không chỉ đằng vân giá vũ được, mà còn phải báo thù rửa hận cho các sư đệ sư muội đã chết nữa."
Nghe hai người nói vậy, Từ Ngôn lại cảm thấy không đồng tình. Vương Chiêu Phí Tài không nhìn ra, nhưng đám mây mù dưới chân Ngô Hạo kia không lừa được ánh mắt của Từ Ngôn.
Đó chỉ là một kiện pháp bảo dùng sương mù dày đặc che lấp bản thể mà thôi, có lẽ bên trên đó có khắc trận pháp hữu hình mây mù, không có gì quá mức kỳ lạ quý hiếm cả.
"Khu cư trú này lớn thật a, mỗi người còn ở một gian phòng ốc riêng, tốt hơn trên đảo Lâm Uyên nhiều nha. Chưa kể linh khí cũng tinh thuần hơn trên đảo nhiều." Phí Tài đánh giá rừng phòng ốc chung quanh, kỳ quái nói: "Phải chăng chỗ ở Địa Kiếm tông quá nhiều, sao có vẻ có nhiều phòng bỏ không quá vậy? Không có bao nhiều người sống trong này a."
Khu cư trú rất lớn, thế nhưng đúng như Phí Tài nói, đệ tử Trúc Cơ ở nơi này lại không có mấy người. Cho nên cả khu này rất vắng vẻ.
"Đại điện Kiếm Môn viện tuyên bố nhiệm vụ cực kỳ lớn nhưng đệ tử ra vào cũng không nhiều lắm." Từ Ngôn cũng nói đến một hiện tượng khá cổ quái. Nói xong cả Vương Chiêu cùng Phí Tài đều đồng thời phát giác có chuyện không đúng.
"Đúng vậy, theo lý mà nói đại tông môn hẳn phải có rất nhiều nhiệm vụ tông môn chứ, các đệ tử phải là tiếp nhận mãi còn không hết. Sao trong Kiếm Môn viện lại vắng ngắt vậy? Còn không bằng đảo Lâm Uyên chúng ta." Phí Tài vò đầu nói.
"Đúng là như vậy. Cha ta từng nói Địa Kiếm tông đệ tử rất nhiều, cường giả như rừng, ít nhất cũng phải to lớn gấp mười lần đảo Lâm Uyên. Thế nhưng hôm nay xem ra tông môn này không nhỏ, có điều lại như thâm sơn ít ai lui tới."
Vương Chiêu nghi hoặc khó hiểu, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ vốn dĩ đệ tử của Địa Kiếm tông không có nhiều lắm? Hay là đã bế quan tu luyện hết rồi, không ai đi ra ngoài?"
"Không thể có chuyện bế quan cả ngày, hay là toàn bộ đã bế quan cả rồi? Không đúng, tông môn này có điểm không đúng."
Phí Tài lắc đầu nói, như thể một nhà nghiên cứu khoanh tay bắt đầu phân tích: "Ta nghe nói trong thâm sơn chắc chắn sẽ có sơn linh yêu mị. Địa Kiếm tông này ở sâu trong hoang sơn dã lĩnh, quanh dãy núi này không có thôn trấn xóm làng nào. Có khi nào chúng ta đã tiến vào trong mê hồn trận của sơn linh yêu mị rồi không?"
Mấy sơn linh yêu mị ngụy trang ra được tông môn nhưng không thể nào làm giả ra được quá nhiều đệ tử. Bọn chúng lừa được vài người sống đi vào, rồi lựa ban đêm chúng ta say ngủ, không phòng bị nữa, tất cả đại điện nơi đây sẽ lại biến thành đá tảng hết.... Đến nửa đêm không người, những quỷ quái kia, ma quỷ kia... Sẽ lại dần xuất hiện..."
Nói xong, Phí Tài run cả người, tự mình dọa mình, quả nhiên thật sự có tài!
"Sơn linh yêu mị cái gì? Không thấy Ngô Hạo sư huynh kia sao? Không thấy hai tiền bối Kim Đan kia sao?" Vương Chiêu nghe mà sởn cả gai ốc, bèn quát bảo Phí Tài ngừng kể mấy chuyện ma quỷ kia lại, cả giận nói: "Địa Kiếm tông lệ thuộc vào Kiếm Vương điện, ai dám giả mạo, ai giả mạo được?"
Nghe Đại sư tỷ nói như vậy, Phí Tài có thêm chút ít can đảm lại. Có điều gã vẫn nhích về phía Từ Ngôn thì thầm: "Từ sư huynh, tối nay hai chúng ta ở chung với nhau được không? Ta nhiều thịt, đến lúc đó yêu quái có đến thì cũng sẽ ăn ta trước, ngươi có thể thừa cơ chạy thoát được."
"Ta không sợ yêu quái, Phí sư huynh lo quá rồi. Ngươi tự ngủ một mình đi, đừng đến phiền ta."
Từ Ngôn nói xong bèn chuyển hướng qua Vương Chiêu hỏi: "Đại sư tỷ, đảo chủ có từng nhắc đến tình huống bên trong Địa Kiếm tông thế nào không? Vân Thượng Phong và Vân Hạ Phong là thế nào?"
Vương Chiêu lắc đầu đáp: "Cha ta chỉ nói Địa Kiếm tông rất lớn, trong đó có rất nhiều chi nhánh. Ví dụ như Chấp Pháp điện và Kiếm Môn viện các loại, không nói thêm mấy thứ gì khác. Ta cũng lần đầu tiên nghe nói đến Vân Thượng Phong, Vân Hạ Phong, không biết Vân Thượng, Vân Hạ là thế nào cả."
"Ta biết đấy!" Phí Tài bên kia chen miệng vào: "không phải có một tầng mây trôi nổi trên ngọn núi Địa Kiếm tông hay sao? Vân Thượng Phong chính là chỉ ngọn núi phía trên mây mù, trên không là ngọn núi phía dưới tầng mây."
"Lại nói nhảm!" Vương Chiêu quát: "Làm gì có chuyện phân chia như vậy? Vân Thượng, Vân Hạ lại là trên mây dưới mấy hay sao?"
Bị Vương Chiêu quở trách một trận, Phí Tài rầu rĩ không vui, không lên tiếng nữa. Từ Ngôn cũng trầm ngâm không nói gì thêm.
Mãi một lúc lâu sau, Từ Ngôn mới nhìn về phía ngọn núi chính đâm xuyên tầng mây phía xa xa kia, cau mày nói: "Chỉ sợ Phí Tài nói đúng. Có lẽ Vân Thượng Phong thật sự chỉ ngọn núi phía trên tầng mây, mà Vân Hạ Phong thì là thân núi phía dưới tầng mây. Nếu mà một tông môn xuất hiện phân chia cao thấp, cao thấp khác nhau..."
Từ Ngôn không nói tiếp những lời phía sau nữa vì Vương Chiêu đã hiểu ra, coi như có là Phí Tài thì cũng hiểu được.
Phân ra cao thấp, luận ra cao thấp, chỉ có thể chứng minh một điều.
Địa Kiếm tông, e là nội bộ đã bị phân chia thành hai thế lực, hơn nữa hai thế lực này còn đối lập hẳn với nhau!
Từ khi nghe nói tới Vân Thượng Phong và Vân Hạ Phong, nhìn thấy cảnh huynh đệ Lương Triết Lương Nghị khống chế thuyền lớn va chạm vào Ngô Hạo, Từ Ngôn đã nhìn ra trong Địa Kiếm tông có một loại nguy cơ, mà loại nguy cơ này hắn cũng không thể nào giải quyết được. Nhưng Từ Ngôn hiểu rõ ràng một tông môn cỡ lớn này mà bị chia ra làm hai phái chắc chắn không phải do tông chủ vô năng bị tất cả các đại trưởng lão tiếm quyền, mà là trong tông môn có hai vị cường giả tu vi cực cao đang lục đục với nhau.
Từ Ngôn không hiểu rõ về Địa Kiếm tông. Dù sao hắn chỉ mới đến tông môn ngày đầu tiên, ngoại trừ chuyện có thể nhìn ra được Địa Kiếm tông có thế lực rất lớn, còn biết chắc trong dãy núi Đằng Vân này có tồn tại linh mạch thượng phẩm ra thì không hề biết thêm gì về những cường nhân trong tông môn này cả.
Kỳ thật tình huống này cũng rất đơn giản, tìm vài người hỏi han một chút là được. Chỉ cần không phải là chuyện cơ mật của tông môn ra, thì môn quy của tông môn có nghiêm ngặt đến đâu vẫn có vài đệ tử nhiều chuyện cả.
Chung quanh đây không người, đa phần là phòng bỏ không, nhìn trong tiểu viện vẫn còn đủ loại đồ dùng thì hẳn là vốn quanh đây phải có người ở mới đúng.
Khu cư trú của đệ tử Trúc Cơ có thể tùy ý đi lại, nếu quanh đây không có đệ tử tông môn thì hắn sẽ đi xa nhìn ngó một chút.
Khu cư trú rộng lớn, ít nhất có thể chứa được hơn ngàn người, không thể nào không thấy một người sống nào.
Từ Ngôn nói ra ý định của mình, hai người kia cũng tán thành, bèn chuẩn bị đi tìm vài người đồng môn. Có điều ba người vừa mới đi ra ngoài thì mây mù phía trên bầu trời đã đột nhiên xoay tròn. Rồi một chiếc thuyền sắt khổng lồ như cưỡi mây vượt sóng xuyên qua tầng mây mù, xông thẳng đến khu cư trú này.
Tại Địa Kiếm tông, môn nhân Luyện Khí kỳ mặc áo bào màu xám, đệ tử Trúc Cơ mặc màu xanh còn cảnh giới Kim Đan là màu lam. Dựa vào màu sắc này có thể nhìn thấy được cách phân chia xuất thân và địa vị.
Tuy rằng áo bào xanh mà Kiếm Môn viện phát ra có kiểu dáng như bình thường nhưng tài liệu chế tác áo lại không làm từ vải vóc tầm thường, mà được chế tác từ tài liệu luyện khí có thể chống được lửa nước thông thường. Có thể không đạt đến trình độ pháp khí nhưng tối thiểu nhất thì đi đường không cần phải lo mưa ướt áo quần.
Nhận lấy quần áo xong, ba người được an bài đến chân một ngọn núi khác cách Kiếm Môn viện không quá xa.
Nơi đây đầy những tiểu viện được dùng làm nơi cư trú cho đệ tử Trúc Cơ.
Phòng của ba người kề sát nhau, bên ngoài phòng đều có một gian viện nhỏ. Có thể nói điều kiện nơi này vô cùng tốt, linh khí chung quanh nồng đậm gấp mấy lần ở đảo Lâm Uyên.
Ngô Hạo sắp xếp cho ba người xong hết, lập tức khống chế mây mù bay đi, xem chừng là đang có việc gấp.
Vương Chiêu lớn tiếng nói lời cảm tạ, ánh mắt nhìn theo bóng người nơi xa đầy hâm mộ. Thật ra không chỉ mỗi Vương Chiêu nhìn mê mẩn mây mù dưới chân Ngô Hạo, mà cả Phí Tài cũng tán thưởng không thôi.
"Đây mới gọi là đằng vân giá vũ! Thủ đoạn của tiên gia a, lúc nào ta mới có thể khống chế mây mù phi hành đây. Người khác mà nhìn thấy có lẽ còn cho rằng ông đây là thần tiên nha!" Phí Tài thổn thức cảm khái.
"Chúng ta đã chính thức bái nhập Địa Kiếm tông, chỉ cần khổ tâm tu luyện, sớm muộn gì cũng có ngày có thể đằng vân giá vũ." Vương Chiêu trầm giọng nói: "Chúng ta không chỉ đằng vân giá vũ được, mà còn phải báo thù rửa hận cho các sư đệ sư muội đã chết nữa."
Nghe hai người nói vậy, Từ Ngôn lại cảm thấy không đồng tình. Vương Chiêu Phí Tài không nhìn ra, nhưng đám mây mù dưới chân Ngô Hạo kia không lừa được ánh mắt của Từ Ngôn.
Đó chỉ là một kiện pháp bảo dùng sương mù dày đặc che lấp bản thể mà thôi, có lẽ bên trên đó có khắc trận pháp hữu hình mây mù, không có gì quá mức kỳ lạ quý hiếm cả.
"Khu cư trú này lớn thật a, mỗi người còn ở một gian phòng ốc riêng, tốt hơn trên đảo Lâm Uyên nhiều nha. Chưa kể linh khí cũng tinh thuần hơn trên đảo nhiều." Phí Tài đánh giá rừng phòng ốc chung quanh, kỳ quái nói: "Phải chăng chỗ ở Địa Kiếm tông quá nhiều, sao có vẻ có nhiều phòng bỏ không quá vậy? Không có bao nhiều người sống trong này a."
Khu cư trú rất lớn, thế nhưng đúng như Phí Tài nói, đệ tử Trúc Cơ ở nơi này lại không có mấy người. Cho nên cả khu này rất vắng vẻ.
"Đại điện Kiếm Môn viện tuyên bố nhiệm vụ cực kỳ lớn nhưng đệ tử ra vào cũng không nhiều lắm." Từ Ngôn cũng nói đến một hiện tượng khá cổ quái. Nói xong cả Vương Chiêu cùng Phí Tài đều đồng thời phát giác có chuyện không đúng.
"Đúng vậy, theo lý mà nói đại tông môn hẳn phải có rất nhiều nhiệm vụ tông môn chứ, các đệ tử phải là tiếp nhận mãi còn không hết. Sao trong Kiếm Môn viện lại vắng ngắt vậy? Còn không bằng đảo Lâm Uyên chúng ta." Phí Tài vò đầu nói.
"Đúng là như vậy. Cha ta từng nói Địa Kiếm tông đệ tử rất nhiều, cường giả như rừng, ít nhất cũng phải to lớn gấp mười lần đảo Lâm Uyên. Thế nhưng hôm nay xem ra tông môn này không nhỏ, có điều lại như thâm sơn ít ai lui tới."
Vương Chiêu nghi hoặc khó hiểu, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ vốn dĩ đệ tử của Địa Kiếm tông không có nhiều lắm? Hay là đã bế quan tu luyện hết rồi, không ai đi ra ngoài?"
"Không thể có chuyện bế quan cả ngày, hay là toàn bộ đã bế quan cả rồi? Không đúng, tông môn này có điểm không đúng."
Phí Tài lắc đầu nói, như thể một nhà nghiên cứu khoanh tay bắt đầu phân tích: "Ta nghe nói trong thâm sơn chắc chắn sẽ có sơn linh yêu mị. Địa Kiếm tông này ở sâu trong hoang sơn dã lĩnh, quanh dãy núi này không có thôn trấn xóm làng nào. Có khi nào chúng ta đã tiến vào trong mê hồn trận của sơn linh yêu mị rồi không?"
Mấy sơn linh yêu mị ngụy trang ra được tông môn nhưng không thể nào làm giả ra được quá nhiều đệ tử. Bọn chúng lừa được vài người sống đi vào, rồi lựa ban đêm chúng ta say ngủ, không phòng bị nữa, tất cả đại điện nơi đây sẽ lại biến thành đá tảng hết.... Đến nửa đêm không người, những quỷ quái kia, ma quỷ kia... Sẽ lại dần xuất hiện..."
Nói xong, Phí Tài run cả người, tự mình dọa mình, quả nhiên thật sự có tài!
"Sơn linh yêu mị cái gì? Không thấy Ngô Hạo sư huynh kia sao? Không thấy hai tiền bối Kim Đan kia sao?" Vương Chiêu nghe mà sởn cả gai ốc, bèn quát bảo Phí Tài ngừng kể mấy chuyện ma quỷ kia lại, cả giận nói: "Địa Kiếm tông lệ thuộc vào Kiếm Vương điện, ai dám giả mạo, ai giả mạo được?"
Nghe Đại sư tỷ nói như vậy, Phí Tài có thêm chút ít can đảm lại. Có điều gã vẫn nhích về phía Từ Ngôn thì thầm: "Từ sư huynh, tối nay hai chúng ta ở chung với nhau được không? Ta nhiều thịt, đến lúc đó yêu quái có đến thì cũng sẽ ăn ta trước, ngươi có thể thừa cơ chạy thoát được."
"Ta không sợ yêu quái, Phí sư huynh lo quá rồi. Ngươi tự ngủ một mình đi, đừng đến phiền ta."
Từ Ngôn nói xong bèn chuyển hướng qua Vương Chiêu hỏi: "Đại sư tỷ, đảo chủ có từng nhắc đến tình huống bên trong Địa Kiếm tông thế nào không? Vân Thượng Phong và Vân Hạ Phong là thế nào?"
Vương Chiêu lắc đầu đáp: "Cha ta chỉ nói Địa Kiếm tông rất lớn, trong đó có rất nhiều chi nhánh. Ví dụ như Chấp Pháp điện và Kiếm Môn viện các loại, không nói thêm mấy thứ gì khác. Ta cũng lần đầu tiên nghe nói đến Vân Thượng Phong, Vân Hạ Phong, không biết Vân Thượng, Vân Hạ là thế nào cả."
"Ta biết đấy!" Phí Tài bên kia chen miệng vào: "không phải có một tầng mây trôi nổi trên ngọn núi Địa Kiếm tông hay sao? Vân Thượng Phong chính là chỉ ngọn núi phía trên mây mù, trên không là ngọn núi phía dưới tầng mây."
"Lại nói nhảm!" Vương Chiêu quát: "Làm gì có chuyện phân chia như vậy? Vân Thượng, Vân Hạ lại là trên mây dưới mấy hay sao?"
Bị Vương Chiêu quở trách một trận, Phí Tài rầu rĩ không vui, không lên tiếng nữa. Từ Ngôn cũng trầm ngâm không nói gì thêm.
Mãi một lúc lâu sau, Từ Ngôn mới nhìn về phía ngọn núi chính đâm xuyên tầng mây phía xa xa kia, cau mày nói: "Chỉ sợ Phí Tài nói đúng. Có lẽ Vân Thượng Phong thật sự chỉ ngọn núi phía trên tầng mây, mà Vân Hạ Phong thì là thân núi phía dưới tầng mây. Nếu mà một tông môn xuất hiện phân chia cao thấp, cao thấp khác nhau..."
Từ Ngôn không nói tiếp những lời phía sau nữa vì Vương Chiêu đã hiểu ra, coi như có là Phí Tài thì cũng hiểu được.
Phân ra cao thấp, luận ra cao thấp, chỉ có thể chứng minh một điều.
Địa Kiếm tông, e là nội bộ đã bị phân chia thành hai thế lực, hơn nữa hai thế lực này còn đối lập hẳn với nhau!
Từ khi nghe nói tới Vân Thượng Phong và Vân Hạ Phong, nhìn thấy cảnh huynh đệ Lương Triết Lương Nghị khống chế thuyền lớn va chạm vào Ngô Hạo, Từ Ngôn đã nhìn ra trong Địa Kiếm tông có một loại nguy cơ, mà loại nguy cơ này hắn cũng không thể nào giải quyết được. Nhưng Từ Ngôn hiểu rõ ràng một tông môn cỡ lớn này mà bị chia ra làm hai phái chắc chắn không phải do tông chủ vô năng bị tất cả các đại trưởng lão tiếm quyền, mà là trong tông môn có hai vị cường giả tu vi cực cao đang lục đục với nhau.
Từ Ngôn không hiểu rõ về Địa Kiếm tông. Dù sao hắn chỉ mới đến tông môn ngày đầu tiên, ngoại trừ chuyện có thể nhìn ra được Địa Kiếm tông có thế lực rất lớn, còn biết chắc trong dãy núi Đằng Vân này có tồn tại linh mạch thượng phẩm ra thì không hề biết thêm gì về những cường nhân trong tông môn này cả.
Kỳ thật tình huống này cũng rất đơn giản, tìm vài người hỏi han một chút là được. Chỉ cần không phải là chuyện cơ mật của tông môn ra, thì môn quy của tông môn có nghiêm ngặt đến đâu vẫn có vài đệ tử nhiều chuyện cả.
Chung quanh đây không người, đa phần là phòng bỏ không, nhìn trong tiểu viện vẫn còn đủ loại đồ dùng thì hẳn là vốn quanh đây phải có người ở mới đúng.
Khu cư trú của đệ tử Trúc Cơ có thể tùy ý đi lại, nếu quanh đây không có đệ tử tông môn thì hắn sẽ đi xa nhìn ngó một chút.
Khu cư trú rộng lớn, ít nhất có thể chứa được hơn ngàn người, không thể nào không thấy một người sống nào.
Từ Ngôn nói ra ý định của mình, hai người kia cũng tán thành, bèn chuẩn bị đi tìm vài người đồng môn. Có điều ba người vừa mới đi ra ngoài thì mây mù phía trên bầu trời đã đột nhiên xoay tròn. Rồi một chiếc thuyền sắt khổng lồ như cưỡi mây vượt sóng xuyên qua tầng mây mù, xông thẳng đến khu cư trú này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.