Quyển 4 - Chương 43: Binh thư sống.
Huỳnh Dị
27/04/2015
Trong đêm, hậu viện của viện Cam Thang biến thành một cái sân khấu.
Cả ba cô gái bỏ hết tất cả vốn liếng biểu diễn ca múa cho phu quân đại nhân. Lệ Lệ cùng với Tú Thanh hết sức xuất sắc nhưng Nhân Nhã lại có một phong cách riêng khiến cho nàng khác hẳn hai người kia một bậc. Nàng mang theo tiếng nói của trẻ thơ trong trắng, tao nhã, di chuyển nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi. Kỹ thuật nhảy của nàng lúc xuất hiện ở phía Đông, lúc lại phía Tây.
Đêm đó nam nữ cố gắng vui vẻ như cá với nước. Sáng sớm hôm sau, Long Ưng cưỡi Đạp Tuyết phi ra khỏi cung Thượng Dương. Nhân lúc còn vắng người, hắn thúc ngựa chạy như điên trên dường cái ra khỏi thành mới cưỡi ngựa thong thả đi vào trong núi rừng. Long Ưng dựa vào Ma chủng khiến cho người và ngựa như hóa thành một thể thống nhất. Nhớ ngày đó bị Mạc Vấn Thường đuổi giết cả hai con chiến mã bị bắn chết và hết sức mà hắn cảm thấy đau lòng thề rằng sau này phải bảo vệ được ngựa yêu của mình, không để cho chúng bị thương trên chiến trường.
Cứ như vậy, hắn sử dụng Ma khí chăm sóng từng chút thân thể của Đạp Tuyết khiến cho con ngựa như có được linh tính của ma chủng mà làm được những điều hắn nghĩ.
Khi trở về, trong thành người xe đã tăng lên nhiều. Long Ưng cưỡi ngựa chậm hơn đi tới cầu Thiên Tân. Tiểu ma nữ cưỡi Mã Hắc nhi của mình đuổi theo.
Long Ưng quay sang nàng vừa cười vừa chào hỏi:
- Đại tỷ tiểu ma nữ có khỏe không?
Địch Ngẫu Tiên hơi cau có nói:
- Mấy ngày vừa rồi ngươi lặn đi đâu? Tởm nhất là hôm trước biết rõ người ta có tham gia Thiên nữ du yến vậy mà cố ý chuồn mất. Tiên nhi hận ngươi.
Long Ưng mỉm cười rồi nói:
- Còn dám nói ta? Câu đó phải để cho ta nói mới đúng. Đại tỷ trốn thật nhanh khiến cho lão tử phải đối diện với cha của tỷ. Cho dù da mặt của lão tử có dày thì cũng còn biết liêm sỉ. Tiểu Ma nữ thấy khó chịu với lão tử thì lão tử làm chuyện mất mặt để làm gì?
Tiểu Ma nữ buồn rầu:
- Không phải người ta không muốn. Nhưng Tiên nhi còn chơi chưa đủ. Ngươi đúng là đồ ngu ngốc.
Long Ưng bật cười ha hả:
- Thì ra là vậy. Như thế đại tiểu thư đã xác định với tiểu đệ chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi đúng không? Lão tử không nghe nhầm chứ?
Cả hai người cùng cưỡi ngựa đi lên cầu Thiên Tân.
Tiểu Ma nữ đỏ mặt, gắt:
- Người ta chỉ làm chuyện tương tự không được hiểu nhầm.
Nàng quay người cười hì hì nói:
- Ngươi cưỡi con ngựa này từ đâu ra đây? Có phải mới ra ngoài thành về không? Ngày mai chúng ta so xem ai cưỡi ngựa tốt hơn nhé?
Long Ưng vui vẻ nói:
- So chuyện gì cũng được. Chỉ cần ngươi nói lại câu vừa rồi.
Hết cầu Thiên Kiều, cả hai người cưỡi ngựa đi về phía Hoàng thành.
Tiểu Ma nữ cau mày nhăn mũi rồi nói:
- Nói thì nói. Người ta không bảo đó không phải là ngươi. Nhưng cái tên tiểu tử thối này thật đáng giận. Nếu vẫn như vậy thì ta làm sao mà gả cho ngươi. Hi hi.
Long Ưng biết mặc dù nàng nói thêm một câu khiến cho ý của câu nói thay đổi nhưng vốn dĩ với tính nết của nàng mà nói như vậy đại diện cho sự đầu hàng. Hắn thúc ngựa dừng lại, cười nói:
- Lỗ tai của ta có vấn đề nên chỉ nghe được câu trước. Hắc! Sớm hay muộn cũng không sao. Khi nào lão tử có hứng sẽ tới gặp Quốc lão cầu hôn. Ha ha! Có khi, lão dự định trong tương lai sẽ thắm thiết với vợ yêu làm cho đại tỷ bị trúng chiêu. Cho nên đại tỷ phải chuẩn bị tâm lý trước. Ha ha! Lão tử có chuyện phải về.
Địch Ngẫu Tiên sẵng giọng:
- Trúng chiêu nào, còn chưa có đâu.
Long Ưng không hiểu liền hỏi:
- Còn chưa có gì?
Hai tai của Địch Ngẫu Tiên đỏ lựng, mắng:
- Long ưng thối, ngu ngốc.
Cuối cùng thì Long Ưng cũng hiểu, nói:
- Ngày mai mở thành, lão tử chờ kiều thê tương lai của ta ở ngoài thành.
Địch Ngẫu Tiên vượt qua hắn còn liếc một cái đầy tình tứ mới phóng đi.
Long Ưng cũng hiểu được ý trong lòng của Tiểu Ma nữ nên chẳng còn lo lắng, vui vẻ đi tới điện Võ Thành. Trên quảng trường bên ngoài điện vẫn còn đầy xe ngựa cho thấy buổi triều vẫn đang tiến hành.
Vinh công công bước ra chào đón:
- Thượng Quan đại nhân vẫn ở trong điện. Quách tướng quân thì ở nội điện đợi Ưng gia.
Nói xong, y sai người đón lấy Đạp Tuyết.
Long Ưng theo Vinh công công đi vào một cái hành lang dài về phía nội điện. Vừa đi hắn vừa nói:
- Nghĩ cách thông báo cho Bàn công công, sau khi xử lý việc xong ta sẽ tới phủ Cung giám tìm lão.
Vinh công công vui vẻ đồng ý:
- Ưng gia giúp Lưu Mỹ khiến cho chúng ta rất cảm động.
Long Ưng chợt nảy ra một ý liền hỏi:
- Nếu ta muốn mời thiên kim của Quốc lão tới cung Thượng dương thì phải làm thế nào?
Vinh công công nói:
- Đơn giản nhất là được Thánh thượng ban thưởng. Nhưng nếu chỉ một hai lần, Ưng gia muốn đưa nàng vào cung thì ai dám cản? Cũng chẳng có ai dám thông báo cho Thánh thượng bởi có nhiều khả năng là Thánh thượng sẽ chém kẻ mật báo. Ha ha.
Long Ưng bắt đầu cảm nhận được uy thế của mình ở trong cung liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Vừa bước vào điện, một người vạm vỡ mặc trang phục tướng quân liền dứng dậy giơ hai tay ra nắm chặt lấy gã mà nói đầy kích động:
- Ưng gia! Quốc lão đã nói với mạt tướng, đại ân không biết cảm ơn thế nào cho hết. Quách Nguyên Chấn nguyện quên mục phục vụ cho Ưng gia.
Mới nhìn Quách Nguyên Chấn hơi giống với Lục Thạch Phu nhưng cao hơn một chút, gương mặt hào phóng, ánh mắt sáng như sao cho thấy võ công hết sức lợi hại. Chẳng trách mà khi y tới cầu Địch Nhân Kiệt và Trương Giản Chi, cả hai người lập tức đồng ý.
Vinh công công nhân cơ hội cáo lui.
Long Ưng cảm thấy vui mừng đối với người đàn ông nhiệt huyết trước mặt. Hắn dắt gã tới ngồi xuống rồi nói:
- Tướng quân không phải là thuộc hạ mà là huynh đệ của ta. Tất cả cùng kề vai chiến đấu, không chỉ đạp nát sự xâm lấn của quân địch mà còn nhổ tận gốc Đột Quyết. Suy nghĩ của ngươi cũng chính là của ta. Tướng quân có biết gì về người Khiết Đan?
Quách Nguyên Chấn kinh ngạc hỏi:
- Tại sao không phải là Đột Quyết mà lại là người Khiết Đan?
Long Ưng nói:
- Bởi vì chúng ta nắm được tin tình báo chính xác rằng người Khiết Đan sẽ xâm phạm với quy mô nhỏ.
Quách Nguyên Chấn mừng rỡ nói:
- Nếu thật sự như vậy chúng ta có thể ung dung đối đầu đánh địch.
Y nói tiếp:
- Người Khiết Đan dũng mãnh thiện chiến nhưng hiện tại nhân số không bằng Đột Quyết vì vậy mà không thể mở rộng lãnh thổ. Vào thời Thái Tông, đại tù trưởng Quật Ca của Khiết Đan dẫn các bộ lạc quy hàng chúng ta. Vì vậy mà chúng ta mới bố trí phủ Tùng Mạc đô đốc. Sau thời Quật Ca, Khiết Đan làm phản rồi bị ta phái binh dẹp yên. Nhưng tới thời Quật Ca Tôn Tẫn thì quân ta liên tục bị thua. Nguyên nhân cũng là vì người Khiết Đan sinh ra một mãnh tướng Tôn Vạn Vinh. Người này trí dũng song toàn không thể coi thường.
Long Ưng nghe thấy vậy thì bỗng nhiên hiểu ra, nói:
- Có diệu pháp gì đối phó với người Khiết Đan không?
Quách Nguyên Chấn như biến thành một người khác mà đàm đạo chậm rãi:
- Sự đáng sợ nhất của ngoại tộc đó không phải là khó đánh ở bình nguyên mà là một khi chúng thua sẽ rút vào sâu trong thảo nguyên hoang mạc để nghỉ ngơi lấy sức chờ lần sau. Khiết Đan và Hề như môi với răng. Khi xảy ra chiến tranh, Tôn Vạn Vinh nổi lên thi thoảng lấy những cái cớ khác nhau lừa Hề khiến cho người Hề rất bất mãn. Nếu chúng ta liên kết với Hề thì chắc chắn có thể tiêu diệt được Khiết Đan.
Long Ưng vỗ đùi khen ngợi rồi lại hỏi:
- Lần này muốn dựa vào ba ngàn kỳ binh để đánh địch. Quách lão huynh thấy sao?
Quách Nguyên Chấn nói:
- Chỉ từ điểm này cũng thấy Ưng gia là người biết binh pháp. Vả lại Quốc lão đã nói chỉ cần một mình Ưng gia cũng so với thiên quân vạn mã. Chưa nói còn có Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ.
Long Ưng nói:
- Không phải khen tiểu đệ. Phải tới chiến trường mới biết được. Vậy ba ngàn binh chúng ta xử lý ra sao?
Quách Nguyên Chấn nói:
- Nếu theo biên chế của ta thì một phủ có từ bốn tới sáu đoàn, mỗi đoàn có hai trăm người do một viên Hiệu úy chỉ huy. Mỗi đoàn có hai lữ, mỗi lữ có một trăm người do đội trưởng dẫn đầu. Mỗi đội lại có năm hỏa, mỗi hỏa mười người do Thiết Hỏa trưởng cầm đầu. Đây là biên chế chính quy. Có điều mạt tướng lại thích dùng "kết đội pháp" của Lý Tĩnh. Mỗi một đại đội có năm trung đội. Lấy năm mươi người. Một trung đội có ba tiểu đội. Quan trọng nhất là trong đội có sự hòa hợp khiến cho tướng sĩ bớt nhớ nhà dễ sai bảo. Nhưng biên chế cuối cùng thế nào thì phải do Ưng gia quyết định.
Long Ưng nói:
- Đương nhiên là dùng biên chế mà lão ca thích. Ba nghìn quân này bố trí ra sao xin để Quách lão ca chinh chiến nhiều giải quyết. Ba người chúng ta không có bất kỳ chức quan nào. Ha ha. Thánh thượng có thăng chức lão ca không?
Quách Nguyên Chấn nói:
- Khi mạt tướng bị cách chức là phó tướng, bây giờ được thăng làm chủ tướng. Tất cả đều nhờ Ưng gia ban tặng, giúp mạt tướng không phụ sở học của mình.
Long Ưng nói:
- Tướng quân phân ra bao nhiêu cấp?
Quách Nguyên Chấn nói:
- Đại khái phân ra làm đại tướng, chủ tướng, phó tướng, thiên tướng và năm tì tướng.
Long Ưng vui vẻ nói:
- Tất cả cứ theo ý lão ca. Chúng ta chọn ba ngàn tinh binh ở đâu? Quan trọng nhất là phải tránh được sự do thám của quân địch cho tới khi chúng ta tập kích địch bất gờ mới khiến cho quân địch bừng tỉnh biết rằng có một đội quân như vậy.
Quách Nguyên Chấn nói:
- Nếu như được Thánh thượng ân chuẩn, ta sẽ tới Bắc cương lựa chọn những người dũng mãnh. Trương lão đã hứa mạt tướng cần chuyện gì cho dù binh khí, cung nỏ, hỏa khí, giáp trụ, chiến mã, lương thảo y dược đều cấp cho chúng ta thứ tốt nhất. Quách Nguyên Chấn ta thề nếu như vậy mà không đánh thắng trận này sẽ chết để tạ tội.
Long Ưng thầm nghĩ nếu mình là Đạo Tâm chủng ma đạo pháp sống thì Quách Nguyên Chấn chính là một cuốn binh thư sống. Hắn cũng có cảm giác sự an nguy trong tương lai của Trung Thổ là nhờ vào vị mãnh tướng trước mặt. Hắn cười nói:
- Quách lão ca nói tới dụng binh chẳng khác nào ta nói tới chuyện luận võ.
Quách Nguyên Chấn nói nhỏ:
- Quốc lão nói chỉ cần Ưng gia thuyết phục được Thánh thượng thì ta cứ thoải mái mà làm không phải sợ sệt như trước.
Long Ưng nói:
- Lần này là toàn bộ đội kỵ binh, biên chế có gì khác không?
Quách Nguyên Chấn nói:
- Khác biệt nhiều nhất là "mã giai hữu phó". Mỗi một kỵ binh có hai con chiến mã để thay đổi. Chiến mã phải được huấn luyện nghiêm khắc ngoại trừ có tốc độ cao ra còn phải nhảy cao, nằm sấp, vượt sông, lên dốc, thiên biến vạn hóa trong chiến trường, thuần thục nghe theo sự chỉ huy, phối hợp hoàn mỹ.
Có tiếng vỗ tay từ ngoài điện vọng vào rồi âm thanh của Võ Chiếu vang lên:
- Nói hay lắm.
- Thánh thượng giá lâm.
Võ Chiếu bước lên long tọa rồi lệnh cho đám tùy tùng rời điện chỉ đệ lại Thượng Quan Uyển Nhi đứng hầu ở phía sau. Bà ta nhìn Quách Nguyên Chấn đang quỳ mà nói:
- Khanh bình thân.
Quách Nguyên Chấn đứng thẳng dậy.
Võ Chiếu nói:
- Ban ngồi.
Quách Nguyên Chấn giật mình nói:
- Thần xin đứng.
Long Ưng đang ngồi thấy vậy thì ngượng ngùng đứng dậy tiếp y. Võ Chiếu cũng không ép chỉ nói:
- Nói cho trẫm biết làm thế nào có thể nhổ tận gốc người Đột Quyết?
Cả ba cô gái bỏ hết tất cả vốn liếng biểu diễn ca múa cho phu quân đại nhân. Lệ Lệ cùng với Tú Thanh hết sức xuất sắc nhưng Nhân Nhã lại có một phong cách riêng khiến cho nàng khác hẳn hai người kia một bậc. Nàng mang theo tiếng nói của trẻ thơ trong trắng, tao nhã, di chuyển nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi. Kỹ thuật nhảy của nàng lúc xuất hiện ở phía Đông, lúc lại phía Tây.
Đêm đó nam nữ cố gắng vui vẻ như cá với nước. Sáng sớm hôm sau, Long Ưng cưỡi Đạp Tuyết phi ra khỏi cung Thượng Dương. Nhân lúc còn vắng người, hắn thúc ngựa chạy như điên trên dường cái ra khỏi thành mới cưỡi ngựa thong thả đi vào trong núi rừng. Long Ưng dựa vào Ma chủng khiến cho người và ngựa như hóa thành một thể thống nhất. Nhớ ngày đó bị Mạc Vấn Thường đuổi giết cả hai con chiến mã bị bắn chết và hết sức mà hắn cảm thấy đau lòng thề rằng sau này phải bảo vệ được ngựa yêu của mình, không để cho chúng bị thương trên chiến trường.
Cứ như vậy, hắn sử dụng Ma khí chăm sóng từng chút thân thể của Đạp Tuyết khiến cho con ngựa như có được linh tính của ma chủng mà làm được những điều hắn nghĩ.
Khi trở về, trong thành người xe đã tăng lên nhiều. Long Ưng cưỡi ngựa chậm hơn đi tới cầu Thiên Tân. Tiểu ma nữ cưỡi Mã Hắc nhi của mình đuổi theo.
Long Ưng quay sang nàng vừa cười vừa chào hỏi:
- Đại tỷ tiểu ma nữ có khỏe không?
Địch Ngẫu Tiên hơi cau có nói:
- Mấy ngày vừa rồi ngươi lặn đi đâu? Tởm nhất là hôm trước biết rõ người ta có tham gia Thiên nữ du yến vậy mà cố ý chuồn mất. Tiên nhi hận ngươi.
Long Ưng mỉm cười rồi nói:
- Còn dám nói ta? Câu đó phải để cho ta nói mới đúng. Đại tỷ trốn thật nhanh khiến cho lão tử phải đối diện với cha của tỷ. Cho dù da mặt của lão tử có dày thì cũng còn biết liêm sỉ. Tiểu Ma nữ thấy khó chịu với lão tử thì lão tử làm chuyện mất mặt để làm gì?
Tiểu Ma nữ buồn rầu:
- Không phải người ta không muốn. Nhưng Tiên nhi còn chơi chưa đủ. Ngươi đúng là đồ ngu ngốc.
Long Ưng bật cười ha hả:
- Thì ra là vậy. Như thế đại tiểu thư đã xác định với tiểu đệ chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi đúng không? Lão tử không nghe nhầm chứ?
Cả hai người cùng cưỡi ngựa đi lên cầu Thiên Tân.
Tiểu Ma nữ đỏ mặt, gắt:
- Người ta chỉ làm chuyện tương tự không được hiểu nhầm.
Nàng quay người cười hì hì nói:
- Ngươi cưỡi con ngựa này từ đâu ra đây? Có phải mới ra ngoài thành về không? Ngày mai chúng ta so xem ai cưỡi ngựa tốt hơn nhé?
Long Ưng vui vẻ nói:
- So chuyện gì cũng được. Chỉ cần ngươi nói lại câu vừa rồi.
Hết cầu Thiên Kiều, cả hai người cưỡi ngựa đi về phía Hoàng thành.
Tiểu Ma nữ cau mày nhăn mũi rồi nói:
- Nói thì nói. Người ta không bảo đó không phải là ngươi. Nhưng cái tên tiểu tử thối này thật đáng giận. Nếu vẫn như vậy thì ta làm sao mà gả cho ngươi. Hi hi.
Long Ưng biết mặc dù nàng nói thêm một câu khiến cho ý của câu nói thay đổi nhưng vốn dĩ với tính nết của nàng mà nói như vậy đại diện cho sự đầu hàng. Hắn thúc ngựa dừng lại, cười nói:
- Lỗ tai của ta có vấn đề nên chỉ nghe được câu trước. Hắc! Sớm hay muộn cũng không sao. Khi nào lão tử có hứng sẽ tới gặp Quốc lão cầu hôn. Ha ha! Có khi, lão dự định trong tương lai sẽ thắm thiết với vợ yêu làm cho đại tỷ bị trúng chiêu. Cho nên đại tỷ phải chuẩn bị tâm lý trước. Ha ha! Lão tử có chuyện phải về.
Địch Ngẫu Tiên sẵng giọng:
- Trúng chiêu nào, còn chưa có đâu.
Long Ưng không hiểu liền hỏi:
- Còn chưa có gì?
Hai tai của Địch Ngẫu Tiên đỏ lựng, mắng:
- Long ưng thối, ngu ngốc.
Cuối cùng thì Long Ưng cũng hiểu, nói:
- Ngày mai mở thành, lão tử chờ kiều thê tương lai của ta ở ngoài thành.
Địch Ngẫu Tiên vượt qua hắn còn liếc một cái đầy tình tứ mới phóng đi.
Long Ưng cũng hiểu được ý trong lòng của Tiểu Ma nữ nên chẳng còn lo lắng, vui vẻ đi tới điện Võ Thành. Trên quảng trường bên ngoài điện vẫn còn đầy xe ngựa cho thấy buổi triều vẫn đang tiến hành.
Vinh công công bước ra chào đón:
- Thượng Quan đại nhân vẫn ở trong điện. Quách tướng quân thì ở nội điện đợi Ưng gia.
Nói xong, y sai người đón lấy Đạp Tuyết.
Long Ưng theo Vinh công công đi vào một cái hành lang dài về phía nội điện. Vừa đi hắn vừa nói:
- Nghĩ cách thông báo cho Bàn công công, sau khi xử lý việc xong ta sẽ tới phủ Cung giám tìm lão.
Vinh công công vui vẻ đồng ý:
- Ưng gia giúp Lưu Mỹ khiến cho chúng ta rất cảm động.
Long Ưng chợt nảy ra một ý liền hỏi:
- Nếu ta muốn mời thiên kim của Quốc lão tới cung Thượng dương thì phải làm thế nào?
Vinh công công nói:
- Đơn giản nhất là được Thánh thượng ban thưởng. Nhưng nếu chỉ một hai lần, Ưng gia muốn đưa nàng vào cung thì ai dám cản? Cũng chẳng có ai dám thông báo cho Thánh thượng bởi có nhiều khả năng là Thánh thượng sẽ chém kẻ mật báo. Ha ha.
Long Ưng bắt đầu cảm nhận được uy thế của mình ở trong cung liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Vừa bước vào điện, một người vạm vỡ mặc trang phục tướng quân liền dứng dậy giơ hai tay ra nắm chặt lấy gã mà nói đầy kích động:
- Ưng gia! Quốc lão đã nói với mạt tướng, đại ân không biết cảm ơn thế nào cho hết. Quách Nguyên Chấn nguyện quên mục phục vụ cho Ưng gia.
Mới nhìn Quách Nguyên Chấn hơi giống với Lục Thạch Phu nhưng cao hơn một chút, gương mặt hào phóng, ánh mắt sáng như sao cho thấy võ công hết sức lợi hại. Chẳng trách mà khi y tới cầu Địch Nhân Kiệt và Trương Giản Chi, cả hai người lập tức đồng ý.
Vinh công công nhân cơ hội cáo lui.
Long Ưng cảm thấy vui mừng đối với người đàn ông nhiệt huyết trước mặt. Hắn dắt gã tới ngồi xuống rồi nói:
- Tướng quân không phải là thuộc hạ mà là huynh đệ của ta. Tất cả cùng kề vai chiến đấu, không chỉ đạp nát sự xâm lấn của quân địch mà còn nhổ tận gốc Đột Quyết. Suy nghĩ của ngươi cũng chính là của ta. Tướng quân có biết gì về người Khiết Đan?
Quách Nguyên Chấn kinh ngạc hỏi:
- Tại sao không phải là Đột Quyết mà lại là người Khiết Đan?
Long Ưng nói:
- Bởi vì chúng ta nắm được tin tình báo chính xác rằng người Khiết Đan sẽ xâm phạm với quy mô nhỏ.
Quách Nguyên Chấn mừng rỡ nói:
- Nếu thật sự như vậy chúng ta có thể ung dung đối đầu đánh địch.
Y nói tiếp:
- Người Khiết Đan dũng mãnh thiện chiến nhưng hiện tại nhân số không bằng Đột Quyết vì vậy mà không thể mở rộng lãnh thổ. Vào thời Thái Tông, đại tù trưởng Quật Ca của Khiết Đan dẫn các bộ lạc quy hàng chúng ta. Vì vậy mà chúng ta mới bố trí phủ Tùng Mạc đô đốc. Sau thời Quật Ca, Khiết Đan làm phản rồi bị ta phái binh dẹp yên. Nhưng tới thời Quật Ca Tôn Tẫn thì quân ta liên tục bị thua. Nguyên nhân cũng là vì người Khiết Đan sinh ra một mãnh tướng Tôn Vạn Vinh. Người này trí dũng song toàn không thể coi thường.
Long Ưng nghe thấy vậy thì bỗng nhiên hiểu ra, nói:
- Có diệu pháp gì đối phó với người Khiết Đan không?
Quách Nguyên Chấn như biến thành một người khác mà đàm đạo chậm rãi:
- Sự đáng sợ nhất của ngoại tộc đó không phải là khó đánh ở bình nguyên mà là một khi chúng thua sẽ rút vào sâu trong thảo nguyên hoang mạc để nghỉ ngơi lấy sức chờ lần sau. Khiết Đan và Hề như môi với răng. Khi xảy ra chiến tranh, Tôn Vạn Vinh nổi lên thi thoảng lấy những cái cớ khác nhau lừa Hề khiến cho người Hề rất bất mãn. Nếu chúng ta liên kết với Hề thì chắc chắn có thể tiêu diệt được Khiết Đan.
Long Ưng vỗ đùi khen ngợi rồi lại hỏi:
- Lần này muốn dựa vào ba ngàn kỳ binh để đánh địch. Quách lão huynh thấy sao?
Quách Nguyên Chấn nói:
- Chỉ từ điểm này cũng thấy Ưng gia là người biết binh pháp. Vả lại Quốc lão đã nói chỉ cần một mình Ưng gia cũng so với thiên quân vạn mã. Chưa nói còn có Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ.
Long Ưng nói:
- Không phải khen tiểu đệ. Phải tới chiến trường mới biết được. Vậy ba ngàn binh chúng ta xử lý ra sao?
Quách Nguyên Chấn nói:
- Nếu theo biên chế của ta thì một phủ có từ bốn tới sáu đoàn, mỗi đoàn có hai trăm người do một viên Hiệu úy chỉ huy. Mỗi đoàn có hai lữ, mỗi lữ có một trăm người do đội trưởng dẫn đầu. Mỗi đội lại có năm hỏa, mỗi hỏa mười người do Thiết Hỏa trưởng cầm đầu. Đây là biên chế chính quy. Có điều mạt tướng lại thích dùng "kết đội pháp" của Lý Tĩnh. Mỗi một đại đội có năm trung đội. Lấy năm mươi người. Một trung đội có ba tiểu đội. Quan trọng nhất là trong đội có sự hòa hợp khiến cho tướng sĩ bớt nhớ nhà dễ sai bảo. Nhưng biên chế cuối cùng thế nào thì phải do Ưng gia quyết định.
Long Ưng nói:
- Đương nhiên là dùng biên chế mà lão ca thích. Ba nghìn quân này bố trí ra sao xin để Quách lão ca chinh chiến nhiều giải quyết. Ba người chúng ta không có bất kỳ chức quan nào. Ha ha. Thánh thượng có thăng chức lão ca không?
Quách Nguyên Chấn nói:
- Khi mạt tướng bị cách chức là phó tướng, bây giờ được thăng làm chủ tướng. Tất cả đều nhờ Ưng gia ban tặng, giúp mạt tướng không phụ sở học của mình.
Long Ưng nói:
- Tướng quân phân ra bao nhiêu cấp?
Quách Nguyên Chấn nói:
- Đại khái phân ra làm đại tướng, chủ tướng, phó tướng, thiên tướng và năm tì tướng.
Long Ưng vui vẻ nói:
- Tất cả cứ theo ý lão ca. Chúng ta chọn ba ngàn tinh binh ở đâu? Quan trọng nhất là phải tránh được sự do thám của quân địch cho tới khi chúng ta tập kích địch bất gờ mới khiến cho quân địch bừng tỉnh biết rằng có một đội quân như vậy.
Quách Nguyên Chấn nói:
- Nếu như được Thánh thượng ân chuẩn, ta sẽ tới Bắc cương lựa chọn những người dũng mãnh. Trương lão đã hứa mạt tướng cần chuyện gì cho dù binh khí, cung nỏ, hỏa khí, giáp trụ, chiến mã, lương thảo y dược đều cấp cho chúng ta thứ tốt nhất. Quách Nguyên Chấn ta thề nếu như vậy mà không đánh thắng trận này sẽ chết để tạ tội.
Long Ưng thầm nghĩ nếu mình là Đạo Tâm chủng ma đạo pháp sống thì Quách Nguyên Chấn chính là một cuốn binh thư sống. Hắn cũng có cảm giác sự an nguy trong tương lai của Trung Thổ là nhờ vào vị mãnh tướng trước mặt. Hắn cười nói:
- Quách lão ca nói tới dụng binh chẳng khác nào ta nói tới chuyện luận võ.
Quách Nguyên Chấn nói nhỏ:
- Quốc lão nói chỉ cần Ưng gia thuyết phục được Thánh thượng thì ta cứ thoải mái mà làm không phải sợ sệt như trước.
Long Ưng nói:
- Lần này là toàn bộ đội kỵ binh, biên chế có gì khác không?
Quách Nguyên Chấn nói:
- Khác biệt nhiều nhất là "mã giai hữu phó". Mỗi một kỵ binh có hai con chiến mã để thay đổi. Chiến mã phải được huấn luyện nghiêm khắc ngoại trừ có tốc độ cao ra còn phải nhảy cao, nằm sấp, vượt sông, lên dốc, thiên biến vạn hóa trong chiến trường, thuần thục nghe theo sự chỉ huy, phối hợp hoàn mỹ.
Có tiếng vỗ tay từ ngoài điện vọng vào rồi âm thanh của Võ Chiếu vang lên:
- Nói hay lắm.
- Thánh thượng giá lâm.
Võ Chiếu bước lên long tọa rồi lệnh cho đám tùy tùng rời điện chỉ đệ lại Thượng Quan Uyển Nhi đứng hầu ở phía sau. Bà ta nhìn Quách Nguyên Chấn đang quỳ mà nói:
- Khanh bình thân.
Quách Nguyên Chấn đứng thẳng dậy.
Võ Chiếu nói:
- Ban ngồi.
Quách Nguyên Chấn giật mình nói:
- Thần xin đứng.
Long Ưng đang ngồi thấy vậy thì ngượng ngùng đứng dậy tiếp y. Võ Chiếu cũng không ép chỉ nói:
- Nói cho trẫm biết làm thế nào có thể nhổ tận gốc người Đột Quyết?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.