Quyển 5 - Chương 316: Bỏ lệnh cấm với Đông cung (hạ).
Huỳnh Dị
23/06/2015
Long Ưng nói:
- Đó là vì muốn đánh lạc hướng cảm giác của mọi người rằng Quốc lão và tiểu tử bắt tay gây khó dễ với Thánh Thượng, khiến cho ngài không thể từ chối. Quốc lão và tiểu tử cùng ra tay sẽ có hiệu quả nạt người họ Võ hơn.
Địch Nhân Kiệt dựa lưng vào ghế mỉm cười nhìn hắn rồi nói thật thản nhiên:
- Hôm nay, Ưng gia hơi khách khí với lão phu. Chẳng lẽ sợ lão phu phát hiện ra điều giấu sau thánh chỉ hay sao?
Long Ưng thầm kêu khổ. Đúng là gừng càng già càng cay. Đặc biệt là một người như Địch Nhân Kiệt xứng đáng là cây cao bóng cả trong chính trị. Tuy Bàn công công nói hắn cứ thoải mái nhưng vẫn là nói đùa. Chỉ khi Võ Chiếu nói vậy thì mới là thánh chỉ.
Long Ưng nói nhỏ:
- Có nhạc phụ ở trên! Tiểu Ưng làm sao dám lừa lão nhân gia? Tất cả những gì ta làm, cuối cùng cũng là để cho Lý Hiển quay về làm thái tử. Có thể nói rằng khi tất cả những điều kiện chín muồi, mọi điều sẽ như nhạc phụ mong muốn, nhưng vẫn có những nhân tố bất trắc. Nếu chuyện bị lộ thì chẳng những tất cả vô bổ, có hại mà không có lợi.
Địch Nhân Kiệt bật cười khanh khách:
- Hiền tế không sợ lão phu để lộ bí mật hay sao?
Long Ưng vội nói:
- Không dám! Không dám! Chỉ hận có một số việc ngay cả Thánh thượng cũng không dám khẳng định, nói ra không có nghĩa. Ha ha.
Địch Nhân Kiệt bật cười, nói:
- Hiện tại nhìn cái mặt của ngươi làm ta nhớ lại cảnh lần đầu tiên gặp.
Long Ưng lại nói tiếp:
- Ngay sau khi bái kiến Quốc lão, đã bị Ngẫu Tiên phục kích ở hậu viện.
Ánh mắt của Địch Nhân Kiệt lập tức như chứa đầy yêu thương:
- Ngươi đừng có nói. Đương nhiên có những bí mật không thể nói ra bằng lời. Cái này ta hiểu được. Chẳng qua, ít nhất ngươi cũng nói cho ta xem chuyện làm cho người họ Võ kinh sợ là ý của Thánh thượng hay của Bàn công công?
Long Ưng thở dài:
- Nhạc phụ thật lợi hại. Làm sao tiểu tử là đối thủ của ngài? Con không trả lời có được không?
Địch Nhân Kiệt nói hời hợt:
- Không được.
Cả hai người nhìn nhau giống hệt như lần đầu gặp mặt mà cùng cười ha hả. Trong lòng cả hai tràn ngập cả giác như gặp phải kỳ phùng địch thủ mà lại có thêm niềm vui vì tri kỷ gặp gỡ.
Long Ưng đứng dậy, nói:
- Chỉ một mình nhạc phụ biết.
Địch Nhân Kiệt nói:
- Cam đoan như vậy.
Long Ưng nói:
- Đó là Thánh thượng và công công cùng nhau nghĩ ra. Công công chỉ chốt một câu đó là "tới lúc rồi."
Địch Nhân Kiệt trầm giọng nói:
- Bọn họ có thảo luận gay gắt mà sinh ra những chuyện khiêu khích hay không?
Long Ưng nói:
- Một viên đá tạo ra hàng ngàn vòng sóng. Cái thánh chỉ này tạo ra bước ngoặt trong việc tranh quyền thừa kế. Đứng mũi chịu sào là người họ Võ, cầm đầu là Võ Tam Tư, cũng chính là mục tiêu của tiểu tử.
Địch Nhân Kiệt cau mày:
- Có chuyện gì thì Thánh Thượng nói một câu là được, Võ Tam Tư dám trái lời hay sao?
Long Ưng vui vẻ nói:
- Quan trọng là ở đây. Một số việc nếu cố miễn cưỡng sẽ lộ ra điểm yếu kém.
Địch Nhân Kiệt thở dài:
- Lão phu bắt đầu hiểu được rồi. Lợi hại, lợi hại! Võ Tam Tư có chịu đi hay không? Hiền tế đi với hắn hay sao?
Long Ưng nói:
- Nhạc phụ mới lợi hại. Thuận tiện, tiểu tế cầu nhạc phụ phê chuẩn cho Tiên nhi và Thanh Chi cải trang theo "Xú thần y", nếu không tiểu tế sẽ bị nàng đánh cho nhừ tử.
Địch Nhân Kiệt thở dài:
- Đúng là Ưng gia có những cơ hội quỷ thần không ngờ, việc này không nên để trễ, chúng ta lập tức tới Đông cung để tuyên bố tin tức tốt.
*******
Long Ưng và Lý Long Cơ cùng cưỡi ngựa ra khỏi thành rồi thúc ngựa chạy như điên cho tới tận dòng Y thủy. Lý Long Cơ ngửa mặt lên trời cười nói:
- Sảng khoái.
Thấy tuấn mã của mình thở ra khói trắng còn Tuyết Nhi của Long Ưng lại bước từng bước nhẹ nhàng, y liên khen:
- Ngựa của Ưng gia đúng là kỳ lạ.
Long Ưng cười nói:
- Sau khi trở về thành, chúng ta tìm một quán nào đó chúc mừng Lâm Truy vương lại nhìn thấy ánh mặt trời. Ha ha! Ta nói hơi khuếch trương một chút rằng Đông cung đã nhìn thấy thái dương.
Lý Long Cơ dõi mắt nhìn xung quanh rồi hít một hơi thật sâu mà nói:
- Gọi ta là Long Cơ được rồi. Nhưng ta cũng rất khó mà không gọi ngươi là Ưng gia, bởi vì mỗi khi nhớ tới ngươi ta vẫn thầm gọi như vậy. Haiz! Ở trong cái nhà giam đó có nhìn thấy mặt trời cũng làm quái gì, suýt chút nữa khiến ta phát điên. Lâu lắm rồi! Mỗi người đều trở nên khác thường, không cắm đầu ăn uống thì chìm vào sắc dục.
Long Ưng hỏi:
- Lão ca thì sao?
Lý Long Cơ nói:
- Ta thì chỉ mơ tưởng hão huyền. Có điều hiện tại, những việc đã qua cũng chẳng còn quan trọng nữa. Không biết nếu ta rời khỏi Thần đô có bị gây khó dễ hay không?
Long Ưng nói:
- Đó không phải là vấn đề. Tiêu điểm tập trung về phía cha của ngài, hoặc là huynh trưởng Lý Thành của ngài. Cũng đủ để cho ngài che giấu, không bị người khác để ý.
Hắn lại hỏi:
- Ngài định đi đâu?
Lý Long Cơ nói:
- Đương nhiên là theo Ưng gia đi đánh giặc. Chí của nam nhi nằm ở bốn phương. Từ khi Long Cơ ra đời tới nay nó không phải ở Trường An mà là Lạc Dương.
Long Ưng nói:
- Cái này vẫn được xem là che giấu tốt.
Lý Long Cơ cảm thấy khó hiểu hỏi:
- Đây là lần thứ hai Ưng gia nhắc tới việc Long Cơ biết che giấu. Chuyện này là thế nào?
Long Ưng nói:
- Còn nhớ câu ta nói không?
Lý Long Cơ nói:
- Nhớ từng câu một, thi thoảng còn chợt ngẫm nghĩ. Ôi! Ta biết Ưng gia ám chỉ câu nào. Có điều ta....không dám nghĩ tới câu nói đó.
Long Ưng lại nói:
- Ta không có lựa chọn nào khác mà ngài cũng không có. Chính trị không có sự lựa chọn. Trước mắt, chuyện ngài có thể làm đó là giữ mạng, chờ đợi cơ hội đó xuất hiện.
Lý Long Cơ hỏi:
- Cơ hội đó là cơ hội nào?
Long Ưng trầm giọng nói:
- Cơ hội đó tới, nếu ngài không ra tay thì chẳng những Lý Đường đã xong mà Trung Thổ cũng đi theo.
*******
Sau khi chia tay với Lý Long Cơ, chưa tới cửa cung Thượng Dương thì gặp Thượng Quan Uyển Nhi. Hắn đành phải cho Ngự vệ đưa Tuyết Nhi về viện Cam Thang còn mình thì ngồi lên xe ngựa của nàng.
Thượng Quan Uyển Nhi cười tươi như hoa và hôn hắn thật nồng nàn xong mới nói:
- Đúng là Long đại ra rất giỏi dùng kỳ binh. Về Thần đô chưa được hai ngày đã một tay làm chuyện lớn khiến cho cả Thần đô rung chuyển. Lương vương sợ tới mức gần như mất hồn, xin Uyển Nhi giúp đỡ mà không để ý tới việc Uyển Nhi thấp cổ bé họng, cũng hoàn toàn không hay biết gì thì lấy đâu ra để khuyên. Chuyện duy nhất mà Uyển Nhi có thể làm đó là đưa Long đại ca đi gặp ngài. Ngài còn sợ không mời nổi huynh nhưng Uyển Nhi nói Long đại ca có mối quan hệ rất tốt với Lương vương, làm sao thấy chết mà không cứu được? Hi hi! Uyển Nhi nói đúng không?
Long Ưng biết nàng chỉ chưa nói ra Võ Tam Tư đã trúng gian kế của mình liền cười nói:
- Ngươi lừa ta, ta lừa ngươi. Ta và Thượng Quan đại nhân không thiếu nợ gì nhau.
Thượng Quan Uyển Nhi sẵng giọng:
- Uyên Nhi giấu diếm chuyện gì bao giờ? Nếu không nói rõ, đừng mong Uyển Nhi sẽ bỏ qua cho huynh.
Long Ưng lại chọc thêm vào:
- Thượng Quan đại nhân không lừa ta chuyện có thân xác rất đẹp nhưng nào có trái tim? Ha ha.
Chiếc xe ngựa đi qua cửa rồi chạy tới phủ Lương vương. Gió từ sông Lạc thổi tới qua cửa xe khiến cho người ta cảm thấy tỉnh táo.
Thượng Quan Uyển Nhi lại hờn dỗi, cong người nói:
- Cái này là gán tội cho người khác mà chẳng cần lý do đúng không? Có phải muốn Uyển Nhi móc tim ra cho Ưng gia xem không?
Long Ưng liền ôm lấy nàng mà sờ mó theo cái kế gây nhiễu rồi cười nói:
- Chỉ là trêu đùa, Thượng Quan đại nhân đừng để ý. Có điều đưa được Lý Đán ra, bước tiếp theo thực hiện thế nào với Lý Hiển. Lão tử không hề trách ngươi lừa ta bởi vì hiểu Uyển Nhi có chuyện không thể nói. Nhưng với thần thông quảng đại của ta, ngay cả Tôn Vạn Vinh nói mê còn hiểu được thì ai có thể lừa ta?
Thượng Quan Uyển Nhi nói một cách yếu ớt:
- Long đại ca muốn biết chuyện gì?
Long Ưng nói:
- Ta muốn biết có phải Lương vương vẫn cung cấp tiền cho phu phụ Lư Lăng vương không?
Thượng Quan Uyển Nhi nói nhỏ:
- Vẫn cung cấp tiền cho họ là Tông Sở khách. Còn Lương Vương thì chỉ có tặng họ hai ngàn lượng vàng qua Uyển Nhi cách đây ba năm.
- Đó là vì muốn đánh lạc hướng cảm giác của mọi người rằng Quốc lão và tiểu tử bắt tay gây khó dễ với Thánh Thượng, khiến cho ngài không thể từ chối. Quốc lão và tiểu tử cùng ra tay sẽ có hiệu quả nạt người họ Võ hơn.
Địch Nhân Kiệt dựa lưng vào ghế mỉm cười nhìn hắn rồi nói thật thản nhiên:
- Hôm nay, Ưng gia hơi khách khí với lão phu. Chẳng lẽ sợ lão phu phát hiện ra điều giấu sau thánh chỉ hay sao?
Long Ưng thầm kêu khổ. Đúng là gừng càng già càng cay. Đặc biệt là một người như Địch Nhân Kiệt xứng đáng là cây cao bóng cả trong chính trị. Tuy Bàn công công nói hắn cứ thoải mái nhưng vẫn là nói đùa. Chỉ khi Võ Chiếu nói vậy thì mới là thánh chỉ.
Long Ưng nói nhỏ:
- Có nhạc phụ ở trên! Tiểu Ưng làm sao dám lừa lão nhân gia? Tất cả những gì ta làm, cuối cùng cũng là để cho Lý Hiển quay về làm thái tử. Có thể nói rằng khi tất cả những điều kiện chín muồi, mọi điều sẽ như nhạc phụ mong muốn, nhưng vẫn có những nhân tố bất trắc. Nếu chuyện bị lộ thì chẳng những tất cả vô bổ, có hại mà không có lợi.
Địch Nhân Kiệt bật cười khanh khách:
- Hiền tế không sợ lão phu để lộ bí mật hay sao?
Long Ưng vội nói:
- Không dám! Không dám! Chỉ hận có một số việc ngay cả Thánh thượng cũng không dám khẳng định, nói ra không có nghĩa. Ha ha.
Địch Nhân Kiệt bật cười, nói:
- Hiện tại nhìn cái mặt của ngươi làm ta nhớ lại cảnh lần đầu tiên gặp.
Long Ưng lại nói tiếp:
- Ngay sau khi bái kiến Quốc lão, đã bị Ngẫu Tiên phục kích ở hậu viện.
Ánh mắt của Địch Nhân Kiệt lập tức như chứa đầy yêu thương:
- Ngươi đừng có nói. Đương nhiên có những bí mật không thể nói ra bằng lời. Cái này ta hiểu được. Chẳng qua, ít nhất ngươi cũng nói cho ta xem chuyện làm cho người họ Võ kinh sợ là ý của Thánh thượng hay của Bàn công công?
Long Ưng thở dài:
- Nhạc phụ thật lợi hại. Làm sao tiểu tử là đối thủ của ngài? Con không trả lời có được không?
Địch Nhân Kiệt nói hời hợt:
- Không được.
Cả hai người nhìn nhau giống hệt như lần đầu gặp mặt mà cùng cười ha hả. Trong lòng cả hai tràn ngập cả giác như gặp phải kỳ phùng địch thủ mà lại có thêm niềm vui vì tri kỷ gặp gỡ.
Long Ưng đứng dậy, nói:
- Chỉ một mình nhạc phụ biết.
Địch Nhân Kiệt nói:
- Cam đoan như vậy.
Long Ưng nói:
- Đó là Thánh thượng và công công cùng nhau nghĩ ra. Công công chỉ chốt một câu đó là "tới lúc rồi."
Địch Nhân Kiệt trầm giọng nói:
- Bọn họ có thảo luận gay gắt mà sinh ra những chuyện khiêu khích hay không?
Long Ưng nói:
- Một viên đá tạo ra hàng ngàn vòng sóng. Cái thánh chỉ này tạo ra bước ngoặt trong việc tranh quyền thừa kế. Đứng mũi chịu sào là người họ Võ, cầm đầu là Võ Tam Tư, cũng chính là mục tiêu của tiểu tử.
Địch Nhân Kiệt cau mày:
- Có chuyện gì thì Thánh Thượng nói một câu là được, Võ Tam Tư dám trái lời hay sao?
Long Ưng vui vẻ nói:
- Quan trọng là ở đây. Một số việc nếu cố miễn cưỡng sẽ lộ ra điểm yếu kém.
Địch Nhân Kiệt thở dài:
- Lão phu bắt đầu hiểu được rồi. Lợi hại, lợi hại! Võ Tam Tư có chịu đi hay không? Hiền tế đi với hắn hay sao?
Long Ưng nói:
- Nhạc phụ mới lợi hại. Thuận tiện, tiểu tế cầu nhạc phụ phê chuẩn cho Tiên nhi và Thanh Chi cải trang theo "Xú thần y", nếu không tiểu tế sẽ bị nàng đánh cho nhừ tử.
Địch Nhân Kiệt thở dài:
- Đúng là Ưng gia có những cơ hội quỷ thần không ngờ, việc này không nên để trễ, chúng ta lập tức tới Đông cung để tuyên bố tin tức tốt.
*******
Long Ưng và Lý Long Cơ cùng cưỡi ngựa ra khỏi thành rồi thúc ngựa chạy như điên cho tới tận dòng Y thủy. Lý Long Cơ ngửa mặt lên trời cười nói:
- Sảng khoái.
Thấy tuấn mã của mình thở ra khói trắng còn Tuyết Nhi của Long Ưng lại bước từng bước nhẹ nhàng, y liên khen:
- Ngựa của Ưng gia đúng là kỳ lạ.
Long Ưng cười nói:
- Sau khi trở về thành, chúng ta tìm một quán nào đó chúc mừng Lâm Truy vương lại nhìn thấy ánh mặt trời. Ha ha! Ta nói hơi khuếch trương một chút rằng Đông cung đã nhìn thấy thái dương.
Lý Long Cơ dõi mắt nhìn xung quanh rồi hít một hơi thật sâu mà nói:
- Gọi ta là Long Cơ được rồi. Nhưng ta cũng rất khó mà không gọi ngươi là Ưng gia, bởi vì mỗi khi nhớ tới ngươi ta vẫn thầm gọi như vậy. Haiz! Ở trong cái nhà giam đó có nhìn thấy mặt trời cũng làm quái gì, suýt chút nữa khiến ta phát điên. Lâu lắm rồi! Mỗi người đều trở nên khác thường, không cắm đầu ăn uống thì chìm vào sắc dục.
Long Ưng hỏi:
- Lão ca thì sao?
Lý Long Cơ nói:
- Ta thì chỉ mơ tưởng hão huyền. Có điều hiện tại, những việc đã qua cũng chẳng còn quan trọng nữa. Không biết nếu ta rời khỏi Thần đô có bị gây khó dễ hay không?
Long Ưng nói:
- Đó không phải là vấn đề. Tiêu điểm tập trung về phía cha của ngài, hoặc là huynh trưởng Lý Thành của ngài. Cũng đủ để cho ngài che giấu, không bị người khác để ý.
Hắn lại hỏi:
- Ngài định đi đâu?
Lý Long Cơ nói:
- Đương nhiên là theo Ưng gia đi đánh giặc. Chí của nam nhi nằm ở bốn phương. Từ khi Long Cơ ra đời tới nay nó không phải ở Trường An mà là Lạc Dương.
Long Ưng nói:
- Cái này vẫn được xem là che giấu tốt.
Lý Long Cơ cảm thấy khó hiểu hỏi:
- Đây là lần thứ hai Ưng gia nhắc tới việc Long Cơ biết che giấu. Chuyện này là thế nào?
Long Ưng nói:
- Còn nhớ câu ta nói không?
Lý Long Cơ nói:
- Nhớ từng câu một, thi thoảng còn chợt ngẫm nghĩ. Ôi! Ta biết Ưng gia ám chỉ câu nào. Có điều ta....không dám nghĩ tới câu nói đó.
Long Ưng lại nói:
- Ta không có lựa chọn nào khác mà ngài cũng không có. Chính trị không có sự lựa chọn. Trước mắt, chuyện ngài có thể làm đó là giữ mạng, chờ đợi cơ hội đó xuất hiện.
Lý Long Cơ hỏi:
- Cơ hội đó là cơ hội nào?
Long Ưng trầm giọng nói:
- Cơ hội đó tới, nếu ngài không ra tay thì chẳng những Lý Đường đã xong mà Trung Thổ cũng đi theo.
*******
Sau khi chia tay với Lý Long Cơ, chưa tới cửa cung Thượng Dương thì gặp Thượng Quan Uyển Nhi. Hắn đành phải cho Ngự vệ đưa Tuyết Nhi về viện Cam Thang còn mình thì ngồi lên xe ngựa của nàng.
Thượng Quan Uyển Nhi cười tươi như hoa và hôn hắn thật nồng nàn xong mới nói:
- Đúng là Long đại ra rất giỏi dùng kỳ binh. Về Thần đô chưa được hai ngày đã một tay làm chuyện lớn khiến cho cả Thần đô rung chuyển. Lương vương sợ tới mức gần như mất hồn, xin Uyển Nhi giúp đỡ mà không để ý tới việc Uyển Nhi thấp cổ bé họng, cũng hoàn toàn không hay biết gì thì lấy đâu ra để khuyên. Chuyện duy nhất mà Uyển Nhi có thể làm đó là đưa Long đại ca đi gặp ngài. Ngài còn sợ không mời nổi huynh nhưng Uyển Nhi nói Long đại ca có mối quan hệ rất tốt với Lương vương, làm sao thấy chết mà không cứu được? Hi hi! Uyển Nhi nói đúng không?
Long Ưng biết nàng chỉ chưa nói ra Võ Tam Tư đã trúng gian kế của mình liền cười nói:
- Ngươi lừa ta, ta lừa ngươi. Ta và Thượng Quan đại nhân không thiếu nợ gì nhau.
Thượng Quan Uyển Nhi sẵng giọng:
- Uyên Nhi giấu diếm chuyện gì bao giờ? Nếu không nói rõ, đừng mong Uyển Nhi sẽ bỏ qua cho huynh.
Long Ưng lại chọc thêm vào:
- Thượng Quan đại nhân không lừa ta chuyện có thân xác rất đẹp nhưng nào có trái tim? Ha ha.
Chiếc xe ngựa đi qua cửa rồi chạy tới phủ Lương vương. Gió từ sông Lạc thổi tới qua cửa xe khiến cho người ta cảm thấy tỉnh táo.
Thượng Quan Uyển Nhi lại hờn dỗi, cong người nói:
- Cái này là gán tội cho người khác mà chẳng cần lý do đúng không? Có phải muốn Uyển Nhi móc tim ra cho Ưng gia xem không?
Long Ưng liền ôm lấy nàng mà sờ mó theo cái kế gây nhiễu rồi cười nói:
- Chỉ là trêu đùa, Thượng Quan đại nhân đừng để ý. Có điều đưa được Lý Đán ra, bước tiếp theo thực hiện thế nào với Lý Hiển. Lão tử không hề trách ngươi lừa ta bởi vì hiểu Uyển Nhi có chuyện không thể nói. Nhưng với thần thông quảng đại của ta, ngay cả Tôn Vạn Vinh nói mê còn hiểu được thì ai có thể lừa ta?
Thượng Quan Uyển Nhi nói một cách yếu ớt:
- Long đại ca muốn biết chuyện gì?
Long Ưng nói:
- Ta muốn biết có phải Lương vương vẫn cung cấp tiền cho phu phụ Lư Lăng vương không?
Thượng Quan Uyển Nhi nói nhỏ:
- Vẫn cung cấp tiền cho họ là Tông Sở khách. Còn Lương Vương thì chỉ có tặng họ hai ngàn lượng vàng qua Uyển Nhi cách đây ba năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.