Quyển 4 - Chương 3: Bọn buôn người.
Huỳnh Dị
27/04/2015
Trì Thượng Lâu thở dài:
- Phạm Khinh Chu có đáp ứng không?
Có lẽ là vì Trì Thượng Lâu không động tay động chân nữa, giọng Hoa Giản Ninh Nhi trở lại bình thường, đem những điều kiện mà Long Ưng nói thông qua Hàn Tam, kể lại rõ ràng.
Trì Thượng Lâu trầm ngâm một lát, nói:
- Muốn ta làm gì giúp nàng?
Hoa Giản Ninh Nhi dữ tợn:
- Ngay trước khi hắn gặp Cách Phương Luân, chém bay cái đầu thối tha của hắn!
“Bốp! Bốp!” hai tiếng, khi Hoa Giản Ninh Nhi kêu lên vì đau, Trì Thượng Lâu cười nói:
- Nàng thế này gọi là người đàn bà dũng cảm, muốn giết Phạm Khinh Chu, không dễ, cũng không khó, quan trọng nhất là không để Tiểu Khả Hãn nghi ngờ chúng ta.
Hoa Giản Ninh Nhi hỏi:
- Có diệu kế gì không?
Trì Thượng Lâu nói:
- Trước hết, nàng phải vờ như cam chịu số phận đối với cái chết của chồng nàng, dùng tất cả mọi thủ đoạn để lung lạc cái thằng khốn đoản mệnh đó. Việc hy sinh thân xác là không thể tránh được, ta sẽ không để ý, bởi vì vũ khí lợi hại nhất của nàng chính là sắc đẹp, có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.
Hoa Giản Ninh Nhi oán trách:
- Ngươi đương nhiên không ngại rồi, không có ta, thì ngươi tìm những phụ nữ khác. Ta biết người mà ngươi mong muốn chiếm được nhất là ai, chỉ có điều, nàng ta không có hứng thú đối với ngươi!
Trì Thượng Lâu tức giận:
- Rốt cuộc là muốn hay không muốn trả thù cho chồng?
Hoa Giản Ninh Nhi mỉm cười:
- Ngươi không muốn giết hắn sao? Nếu như hắn được Tiểu Khả Hãn coi trọng, bản thân lại là người Đột Quyết, xem ngươi còn có đất dung thân hay không?
Long Ưng thầm nghĩ Hoa Giản Ninh Nhi cũng là nhân vật lợi hại, đôi nam nữ này quan hệ với nhau chỉ vì nhục dục mà không có tình cảm, chỉ là chơi qua đường mà thôi.
Trì Thượng Lâu thản nhiên:
- Bây giờ ta không có rảnh suy nghĩ xa xôi như vậy, nàng rốt cuộc là có muốn nghe hay không?
Hoa Giản Ninh Nhi nói:
- Nói đi!
Trì Thượng Lâu nói:
- Phương pháp của ta rất đơn giản, chỉ cần nàng có biện pháp khiến cho Phạm Khinh Chu chịu nhận nhiệm vụ đem chiếc thuyền bên cạnh chở các cô gái kia đến Dương Châu. Rồi ta sẽ tiết lộ tin này cho kẻ thù lớn nhất của Phạm Khinh Chu là Vân Quý thương xã, để cho bọn họ bắt lấy tang vật. Chuyện này cho dù hắn có thể thoát thân, nhưng vĩnh viễn mang trên người cái tiếng xấu “buôn người”. Khi đó chẳng những quan binh không tha hắn, mà cũng làm mất đi giá trị lợi dụng của hắn đối với Tiểu Khả Hãn, ngoại trừ giết hắn diệt khẩu ra, không còn cách nào khác.
Hoa Giản Ninh Nhi mừng rỡ:
- Quả là diệu kế! Ư..ư...aaa!
Tiếng hôn hít lại vang lên chùn chụt.
Long Ưng vừa mắng thầm Trì Thượng Lâu tâm địa hiểm độc như rắn rết, vừa lặng lẽ rời đi.
Trời chưa sáng, Long Ưng dùng thân phận mật sứ của Hắc Xỉ Thường Chi, đến cầu kiến Trình Triển tướng quân, lại tháo Xà Thủ đao cùng với giấy thông hành do Khải Việt ký tên, giao cho lính gác đưa cho Trình Triển xem qua.
Trình Triển chờ hắn bên ngoài chỗ ở, mặt còn ngái ngủ, thấy hắn như là đang đối đầu đại địch, trái phải có tất cả bốn tên thân vệ. Trình Triển còn sai người khám xét hắn, xác định chắc chắn không giấu vũ khí, mới bảo hắn đứng cách một trượng nói chuyện.
Vị tướng quân đội cao cấp nhất ở Thạch Cổ trấn, là một người vạm vỡ, oai phong, chừng hơn ba mươi tuổi, mắt lấp lánh có thần, mặt đầy vẻ quả cảm, ngồi trên chiếc ghế bành, toát lên khí thế không giận mà oai.
Sau khi dò xét Long Ưng hồi lâu, y trầm giọng nói:
- Nếu như ngươi giết chết Phạm Khinh Chu, có thể lấy đao của hắn và giấy thông hành để làm tin, ngươi nói với bản tướng quân, ngươi là hắn. Bảo ta làm thế nào tin ngươi đây?
Long Ưng gật đầu:
- Trình tướng quân nghi ngờ như vậy là rất hợp lý. Không biết Khải Việt tướng quân có kể với tướng quân về quá trình bắt tên trộm hái hoa của chúng tôi chưa?
Trình Triển gật đầu:
- Đây có thể xem là biện pháp tốt để làm sáng tỏ thân phận, nói ta nghe.
Long Ưng thấy y suy một ra ba, sâu sắc cẩn trọng, bèn đem toàn bộ quá trình bắt tên trộm hái hoa kể lại, còn đặc biệt nhắc tới tên của đám Quản Định Nhân.
Sau khi nghe xong, Trình Triển vui vẻ:
- Sự thật đúng là như thế, hơn nữa Khải tướng quân đã từng mô tả về hình dáng của tiên sinh cho ta nghe. Không biết Phạm tiên sinh vì chuyện gì mà đến đây?
Long Ưng đáp:
- Chúng ta có thể nói chuyện riêng không?
Trình Triển đứng dậy, nói với thủ hạ:
- Các ngươi cứ ở đây!
Rồi nhìn Long Ưng nói:
- Phạm tiên sinh, xin mời theo ta!
Hai người vào phòng trong ngồi xuống. Long Ưng kể lại việc phát hiện Trì Thượng Lâu và hai chiếc thuyền kia, nói:
- Ta muốn xin tướng quân sai người tấn công hai chiếc thuyền kia, quan trọng nhất là cứu mấy cô nương đáng thương kia, còn đối với những tên kia thì cố gắng bắt sống, nói không chừng có thể nhổ tận gốc hoạt động buôn người ở vùng này.
Sau khi hỏi rõ vị trí thuyền và tình hình xong, Trình Triển gật đầu:
- Chuyện này ta có thể bảo đảm, ta sẽ chỉ huy thủy bộ hai đường bao vây kẻ địch, tấn công khiến chúng trở tay không kịp.
Lại nói:
- Phạm tiên sinh không cùng tham gia hành động với chúng tôi sao?
Long Ưng đáp:
- Đây là chỗ mấu chốt. Tướng quân phải giả vờ như chưa bao giờ gặp ta, bởi vì đêm nay ta còn có nhiệm vụ khác, cần tướng quân chặt chẽ phối hợp.
Trình Triển mỉm cười:
- Bất luận có thể bắt được Trì Thượng Lâu hay không, chỉ cần có thể cứu được đám cô nương kia, đã là lập được công trạng, huống chi còn có thể bắt được bọn buôn người táng tận lương tâm kia. Đối với tiên sinh, bản tướng quân vô cùng cảm kích, có chuyện gì bản tướng quân có thể giúp được một tay, tiên sinh cứ việc nói ra.
Long Ưng nói ra chuyện về Hàn Tam và cuộc hẹn đêm nay, bàn bạc ổn thỏa chi tiết hành động, lại dặn đi lại Trình Triển không nên đụng đến Cách Phương Luân, để tránh đánh rắn động cỏ, rồi rời khỏi công sở, đến khách sạn tìm Hàn Tam.
Hàn Tam đang trằn trọc khó ngủ nằm trên giường, thấy Long Ưng nhảy qua cửa sổ mà vào, hoảng sợ kêu lên, ngồi dậy.
Long Ưng ngồi xuống mép giường, hỏi thẳng:
- Vân Quý thương xã là cái gì?
Khuôn mặt Hàn Tam lộ vẻ kinh dị, nói:
- Vân Quý thương xã là nghiệp đoàn do mấy đại thương gia có tiền có thế đứng ra thành lập, thành viên tới hơn hai trăm người, tất cả đều là thương gia có mặt mũi của các thành trấn. Mặc dù chưa phải là bang hội, nhưng dưới cờ cũng có một đám cao thủ, chuyên bảo vệ quyền lợi của thành viên thương xã, có phần bá đạo, nhưng bởi vì có thế lực hùng mạnh sau lưng, trong những trường hợp bình thường, quan binh cũng không động đến bọn họ.
Long Ưng nói:
- Ta gây thù kết oán với bọn họ trong trường hợp nào?
Hàn Tam nhất thời không hiểu ra ngay, ngẩn ra hồi lâu, mới như từ trong mộng tỉnh lại, gật đầu nói:
- À, đúng rồi. Bởi vì huynh vụng trộm với một ái thiếp của Cổ Mộng một thủ lĩnh của Vân Quý thương xã, bị y phát lệnh truy sát, cho nên huynh không thể không trốn khỏi Vân Quý, làm ta cũng phải chạy tới chân trời góc bể, sống cuộc sống tha phương. Ài! Thật không sao hiểu được đại ca, vì sao huynh ấy lại ngu ngốc đến như vậy, thiếu gì thứ không trộm, lại đi “trộm” thê thiếp của Cổ Mộng!
Long Ưng không vui:
- Ai là “huynh ấy” đây?
Hàn Tam vội đáp:
- Tiểu Tam Tử biết tội, phải gọi là “huynh” mới đúng.
Long Ưng mỉm cười:
- Nhớ kỹ! Tuyệt đối không được lỡ miệng như vậy nữa, nếu không ta và ngươi xong đời. Cổ Mộng biết võ công sao?
Hàn Tam đáp:
- Chẳng những y biết võ công, mà còn là cao thủ hiếm có ở Vân Quý, nếu không sao có thể lên tới vị trí đó? Vân Quý thương xã và Kim Sa bang luôn bất hòa, cho nên ta chạy trốn tới Kim Sa bang.
Long Ưng nói:
- Nhân bây giờ vẫn còn thời gian, ngươi đem tất cả mọi chuyện về Phạm Khinh Chu nói kỹ càng cho ta nghe.
Khi Hàn Tam nói xong, đã quá trưa, y nói đủ hai canh giờ, mà dường như vẫn chưa thỏa mãn.
Long Ưng thấy y muốn nói lại thôi, cau mày:
- Sáo lại ấp a ấp úng như vậy? Còn có chuyện gì quan trọng hay sao?
Hàn Tam đáp:
- Bởi vì chuyện này cũng không quan trọng lắm, với lại chỉ có ta mới biết được bí mật này của huynh, cho nên nói ra có cảm giác hơi kỳ cục.
Long Ưng tức giận:
- Nói mau đi!
Hàn Tam ngập ngừng:
- Huynh còn có một người yêu, là một tay trộm nữ có thể thoắt ẩn thoắt hiện, không để lộ tung tích, tên là Thái Vi. Cô ta từng cùng huynh thân mật một thời gian, sau này rời bỏ ngươi. Huynh vì chuyện này mà đau lòng một thời gian, tinh thần, chí khí sa sút, đêm đêm mượn rượu giải sầu, ta đã phải nhiều phen vất vả cùng ngồi uống với huynh. Không ngờ được một người từ trước đến nay luôn coi phụ nữ như đồ chơi, lại có tình cảm chân thành với phụ nữ như vậy.
Long Ưng cũng không để ý, nói:
- Chuyện này gọi là đi đêm lắm có ngày gặp ma. Đi, chúng ta đi ăn một chút, rồi ta dẫn ngươi đi gặp Trình Triển, thời gian cũng không còn nhiều lắm.
...
Sau khi nhờ Trình Triển trấn an Hàn Tam, Long Ưng để Hàn Tam ở phòng ngoài, cùng Trình Triển vào phòng trong nói chuyện. Thấy vẻ mặt biến đổi của Trình Triển, Long Ưng thầm biết có chuyện không ổn.
Đôi mắt như tóe lửa, Trình Triển nói:
- Lúc chúng ta chạy tới đó, hai chiếc thuyền đã bị lửa cháy bao phủ ngất trời, bởi vì bị tưới dầu hỏa. Chúng ta đành trơ mắt đứng nhìn hai chiếc thuyền cháy thành than, chìm xuống đáy sông, sau đó tìm được xác cháy đen của hai mươi tám cô gái. Ta chửi tổ tiên mười tám đời bọn buôn người, lũ không bằng cả cầm thú.
Long Ưng bình tĩnh lại, trầm giọng nói:
- Trong số thủ hạ của ngài, chắc chắn có người của bọn chúng.
Trình Triển đồng ý:
- Đúng là như vậy, hơn nữa địa vị của tên này là không thấp, lại có phương pháp bí mật để liên lạc với bên ngoài, nếu không, với biện pháp canh giữ nghiêm mật của quân ta, tuyệt đối không có cách nào đưa tin ra ngoài. Ta đã triển khai việc lùng bắt bọn buôn người với quy mô lớn, nhưng đáng tiếc là đến bây giờ vẫn chưa bắt được tên nào, có thể thấy được, bọn chúng đã xé lẻ để dễ bề lẩn trốn, lại có người tiếp ứng. Ài! Bây giờ ta rất muốn giết người, có thể động thủ với người Kim Sa bang không?
Long Ưng thở dài:
- Có thể sao?
Trình Triển cười khổ:
- Kim Sa bang là bang hội lớn nhất vùng này, đại biểu cho thế lực của hơn mười dân tộc thiểu số, rễ sâu gốc vững, tiêu diệt tất cả bọn chúng sẽ kích động dân biến, nếu không ta đã sớm khởi binh càn quét rồi. Hiện giờ vì vấn đề nội gian, càng khiến cho chúng ta tạm thời bị tê liệt, khó thực hiện việc bố trí hữu hiệu.
Rồi mắt ngời sáng, Trình Triển tiếp:
- Phạm tiên sinh chịu giúp ta chuyện này không?
Long Ưng hỏi:
- Ngài muốn ta tìm nội gian cho ngài?
Trình Triển đáp:
- Không phải nội gian, về mặt này, chỉ có thể do ta phụ trách. Trên thực tế, hành động lần này chỉ chậm một chút xíu, nếu chúng ta đến sớm nửa khắc đồng hồ, có thể đã một mẻ lưới hốt gọn bọn hung đồ. Từ đó có thể thấy, sau khi hành động được triển khai toàn diện, nội gian mới báo tin được ra ngoài. Cũng vì vậy phạm vi có nội gian được thu hẹp lại rất nhiều, khiến ta càng nắm chắc sẽ bắt được tên đó. Hừ, tiên sư nó!
Long Ưng biết y hận không thể ăn sống nuốt tươi, đem tên nội gian chém thành muôn mảnh, bản thân hắn cũng muốn như vậy, bọn buôn người này quá sức tàn nhẫn. Hắn nói:
- Trong trường hợp đó, Trình tướng quân muốn tiểu đệ hỗ trợ như thế nào?
Trình Triển trầm ngâm quan sát hắn một lát, nói:
- Hành động tàn ác của bọn buôn người luôn tồn tại, đều bởi vì lợi nhuận kinh người, mỹ nữ loại hảo hạng có giá nghìn vàng, không lo không có người mua. Tuy nhiên chưa bao giờ có bọn buôn người được tổ chức chặt chẽ, thực lực hùng hậu, buôn bán số lượng lớn mỹ nữ như bọn này. Chuyện ngày hôm nay cho thấy bọn chúng đã thâm nhập vào các hệ thống quan lại địa phương, có thể xem chính quyền như không có. Cho nên sẽ không thể dùng thủ đoạn bình thường để đối phó bọn chúng. Trong tình thế này, nếu như chúng tôi có một nhân vật như Phạm tiên sinh, so về tài trí, võ công đều hơn người, giúp chúng tôi âm thầm điều tra, chắc hẳn sẽ thu được kết quả ngoài tưởng tượng.
- Phạm Khinh Chu có đáp ứng không?
Có lẽ là vì Trì Thượng Lâu không động tay động chân nữa, giọng Hoa Giản Ninh Nhi trở lại bình thường, đem những điều kiện mà Long Ưng nói thông qua Hàn Tam, kể lại rõ ràng.
Trì Thượng Lâu trầm ngâm một lát, nói:
- Muốn ta làm gì giúp nàng?
Hoa Giản Ninh Nhi dữ tợn:
- Ngay trước khi hắn gặp Cách Phương Luân, chém bay cái đầu thối tha của hắn!
“Bốp! Bốp!” hai tiếng, khi Hoa Giản Ninh Nhi kêu lên vì đau, Trì Thượng Lâu cười nói:
- Nàng thế này gọi là người đàn bà dũng cảm, muốn giết Phạm Khinh Chu, không dễ, cũng không khó, quan trọng nhất là không để Tiểu Khả Hãn nghi ngờ chúng ta.
Hoa Giản Ninh Nhi hỏi:
- Có diệu kế gì không?
Trì Thượng Lâu nói:
- Trước hết, nàng phải vờ như cam chịu số phận đối với cái chết của chồng nàng, dùng tất cả mọi thủ đoạn để lung lạc cái thằng khốn đoản mệnh đó. Việc hy sinh thân xác là không thể tránh được, ta sẽ không để ý, bởi vì vũ khí lợi hại nhất của nàng chính là sắc đẹp, có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.
Hoa Giản Ninh Nhi oán trách:
- Ngươi đương nhiên không ngại rồi, không có ta, thì ngươi tìm những phụ nữ khác. Ta biết người mà ngươi mong muốn chiếm được nhất là ai, chỉ có điều, nàng ta không có hứng thú đối với ngươi!
Trì Thượng Lâu tức giận:
- Rốt cuộc là muốn hay không muốn trả thù cho chồng?
Hoa Giản Ninh Nhi mỉm cười:
- Ngươi không muốn giết hắn sao? Nếu như hắn được Tiểu Khả Hãn coi trọng, bản thân lại là người Đột Quyết, xem ngươi còn có đất dung thân hay không?
Long Ưng thầm nghĩ Hoa Giản Ninh Nhi cũng là nhân vật lợi hại, đôi nam nữ này quan hệ với nhau chỉ vì nhục dục mà không có tình cảm, chỉ là chơi qua đường mà thôi.
Trì Thượng Lâu thản nhiên:
- Bây giờ ta không có rảnh suy nghĩ xa xôi như vậy, nàng rốt cuộc là có muốn nghe hay không?
Hoa Giản Ninh Nhi nói:
- Nói đi!
Trì Thượng Lâu nói:
- Phương pháp của ta rất đơn giản, chỉ cần nàng có biện pháp khiến cho Phạm Khinh Chu chịu nhận nhiệm vụ đem chiếc thuyền bên cạnh chở các cô gái kia đến Dương Châu. Rồi ta sẽ tiết lộ tin này cho kẻ thù lớn nhất của Phạm Khinh Chu là Vân Quý thương xã, để cho bọn họ bắt lấy tang vật. Chuyện này cho dù hắn có thể thoát thân, nhưng vĩnh viễn mang trên người cái tiếng xấu “buôn người”. Khi đó chẳng những quan binh không tha hắn, mà cũng làm mất đi giá trị lợi dụng của hắn đối với Tiểu Khả Hãn, ngoại trừ giết hắn diệt khẩu ra, không còn cách nào khác.
Hoa Giản Ninh Nhi mừng rỡ:
- Quả là diệu kế! Ư..ư...aaa!
Tiếng hôn hít lại vang lên chùn chụt.
Long Ưng vừa mắng thầm Trì Thượng Lâu tâm địa hiểm độc như rắn rết, vừa lặng lẽ rời đi.
Trời chưa sáng, Long Ưng dùng thân phận mật sứ của Hắc Xỉ Thường Chi, đến cầu kiến Trình Triển tướng quân, lại tháo Xà Thủ đao cùng với giấy thông hành do Khải Việt ký tên, giao cho lính gác đưa cho Trình Triển xem qua.
Trình Triển chờ hắn bên ngoài chỗ ở, mặt còn ngái ngủ, thấy hắn như là đang đối đầu đại địch, trái phải có tất cả bốn tên thân vệ. Trình Triển còn sai người khám xét hắn, xác định chắc chắn không giấu vũ khí, mới bảo hắn đứng cách một trượng nói chuyện.
Vị tướng quân đội cao cấp nhất ở Thạch Cổ trấn, là một người vạm vỡ, oai phong, chừng hơn ba mươi tuổi, mắt lấp lánh có thần, mặt đầy vẻ quả cảm, ngồi trên chiếc ghế bành, toát lên khí thế không giận mà oai.
Sau khi dò xét Long Ưng hồi lâu, y trầm giọng nói:
- Nếu như ngươi giết chết Phạm Khinh Chu, có thể lấy đao của hắn và giấy thông hành để làm tin, ngươi nói với bản tướng quân, ngươi là hắn. Bảo ta làm thế nào tin ngươi đây?
Long Ưng gật đầu:
- Trình tướng quân nghi ngờ như vậy là rất hợp lý. Không biết Khải Việt tướng quân có kể với tướng quân về quá trình bắt tên trộm hái hoa của chúng tôi chưa?
Trình Triển gật đầu:
- Đây có thể xem là biện pháp tốt để làm sáng tỏ thân phận, nói ta nghe.
Long Ưng thấy y suy một ra ba, sâu sắc cẩn trọng, bèn đem toàn bộ quá trình bắt tên trộm hái hoa kể lại, còn đặc biệt nhắc tới tên của đám Quản Định Nhân.
Sau khi nghe xong, Trình Triển vui vẻ:
- Sự thật đúng là như thế, hơn nữa Khải tướng quân đã từng mô tả về hình dáng của tiên sinh cho ta nghe. Không biết Phạm tiên sinh vì chuyện gì mà đến đây?
Long Ưng đáp:
- Chúng ta có thể nói chuyện riêng không?
Trình Triển đứng dậy, nói với thủ hạ:
- Các ngươi cứ ở đây!
Rồi nhìn Long Ưng nói:
- Phạm tiên sinh, xin mời theo ta!
Hai người vào phòng trong ngồi xuống. Long Ưng kể lại việc phát hiện Trì Thượng Lâu và hai chiếc thuyền kia, nói:
- Ta muốn xin tướng quân sai người tấn công hai chiếc thuyền kia, quan trọng nhất là cứu mấy cô nương đáng thương kia, còn đối với những tên kia thì cố gắng bắt sống, nói không chừng có thể nhổ tận gốc hoạt động buôn người ở vùng này.
Sau khi hỏi rõ vị trí thuyền và tình hình xong, Trình Triển gật đầu:
- Chuyện này ta có thể bảo đảm, ta sẽ chỉ huy thủy bộ hai đường bao vây kẻ địch, tấn công khiến chúng trở tay không kịp.
Lại nói:
- Phạm tiên sinh không cùng tham gia hành động với chúng tôi sao?
Long Ưng đáp:
- Đây là chỗ mấu chốt. Tướng quân phải giả vờ như chưa bao giờ gặp ta, bởi vì đêm nay ta còn có nhiệm vụ khác, cần tướng quân chặt chẽ phối hợp.
Trình Triển mỉm cười:
- Bất luận có thể bắt được Trì Thượng Lâu hay không, chỉ cần có thể cứu được đám cô nương kia, đã là lập được công trạng, huống chi còn có thể bắt được bọn buôn người táng tận lương tâm kia. Đối với tiên sinh, bản tướng quân vô cùng cảm kích, có chuyện gì bản tướng quân có thể giúp được một tay, tiên sinh cứ việc nói ra.
Long Ưng nói ra chuyện về Hàn Tam và cuộc hẹn đêm nay, bàn bạc ổn thỏa chi tiết hành động, lại dặn đi lại Trình Triển không nên đụng đến Cách Phương Luân, để tránh đánh rắn động cỏ, rồi rời khỏi công sở, đến khách sạn tìm Hàn Tam.
Hàn Tam đang trằn trọc khó ngủ nằm trên giường, thấy Long Ưng nhảy qua cửa sổ mà vào, hoảng sợ kêu lên, ngồi dậy.
Long Ưng ngồi xuống mép giường, hỏi thẳng:
- Vân Quý thương xã là cái gì?
Khuôn mặt Hàn Tam lộ vẻ kinh dị, nói:
- Vân Quý thương xã là nghiệp đoàn do mấy đại thương gia có tiền có thế đứng ra thành lập, thành viên tới hơn hai trăm người, tất cả đều là thương gia có mặt mũi của các thành trấn. Mặc dù chưa phải là bang hội, nhưng dưới cờ cũng có một đám cao thủ, chuyên bảo vệ quyền lợi của thành viên thương xã, có phần bá đạo, nhưng bởi vì có thế lực hùng mạnh sau lưng, trong những trường hợp bình thường, quan binh cũng không động đến bọn họ.
Long Ưng nói:
- Ta gây thù kết oán với bọn họ trong trường hợp nào?
Hàn Tam nhất thời không hiểu ra ngay, ngẩn ra hồi lâu, mới như từ trong mộng tỉnh lại, gật đầu nói:
- À, đúng rồi. Bởi vì huynh vụng trộm với một ái thiếp của Cổ Mộng một thủ lĩnh của Vân Quý thương xã, bị y phát lệnh truy sát, cho nên huynh không thể không trốn khỏi Vân Quý, làm ta cũng phải chạy tới chân trời góc bể, sống cuộc sống tha phương. Ài! Thật không sao hiểu được đại ca, vì sao huynh ấy lại ngu ngốc đến như vậy, thiếu gì thứ không trộm, lại đi “trộm” thê thiếp của Cổ Mộng!
Long Ưng không vui:
- Ai là “huynh ấy” đây?
Hàn Tam vội đáp:
- Tiểu Tam Tử biết tội, phải gọi là “huynh” mới đúng.
Long Ưng mỉm cười:
- Nhớ kỹ! Tuyệt đối không được lỡ miệng như vậy nữa, nếu không ta và ngươi xong đời. Cổ Mộng biết võ công sao?
Hàn Tam đáp:
- Chẳng những y biết võ công, mà còn là cao thủ hiếm có ở Vân Quý, nếu không sao có thể lên tới vị trí đó? Vân Quý thương xã và Kim Sa bang luôn bất hòa, cho nên ta chạy trốn tới Kim Sa bang.
Long Ưng nói:
- Nhân bây giờ vẫn còn thời gian, ngươi đem tất cả mọi chuyện về Phạm Khinh Chu nói kỹ càng cho ta nghe.
Khi Hàn Tam nói xong, đã quá trưa, y nói đủ hai canh giờ, mà dường như vẫn chưa thỏa mãn.
Long Ưng thấy y muốn nói lại thôi, cau mày:
- Sáo lại ấp a ấp úng như vậy? Còn có chuyện gì quan trọng hay sao?
Hàn Tam đáp:
- Bởi vì chuyện này cũng không quan trọng lắm, với lại chỉ có ta mới biết được bí mật này của huynh, cho nên nói ra có cảm giác hơi kỳ cục.
Long Ưng tức giận:
- Nói mau đi!
Hàn Tam ngập ngừng:
- Huynh còn có một người yêu, là một tay trộm nữ có thể thoắt ẩn thoắt hiện, không để lộ tung tích, tên là Thái Vi. Cô ta từng cùng huynh thân mật một thời gian, sau này rời bỏ ngươi. Huynh vì chuyện này mà đau lòng một thời gian, tinh thần, chí khí sa sút, đêm đêm mượn rượu giải sầu, ta đã phải nhiều phen vất vả cùng ngồi uống với huynh. Không ngờ được một người từ trước đến nay luôn coi phụ nữ như đồ chơi, lại có tình cảm chân thành với phụ nữ như vậy.
Long Ưng cũng không để ý, nói:
- Chuyện này gọi là đi đêm lắm có ngày gặp ma. Đi, chúng ta đi ăn một chút, rồi ta dẫn ngươi đi gặp Trình Triển, thời gian cũng không còn nhiều lắm.
...
Sau khi nhờ Trình Triển trấn an Hàn Tam, Long Ưng để Hàn Tam ở phòng ngoài, cùng Trình Triển vào phòng trong nói chuyện. Thấy vẻ mặt biến đổi của Trình Triển, Long Ưng thầm biết có chuyện không ổn.
Đôi mắt như tóe lửa, Trình Triển nói:
- Lúc chúng ta chạy tới đó, hai chiếc thuyền đã bị lửa cháy bao phủ ngất trời, bởi vì bị tưới dầu hỏa. Chúng ta đành trơ mắt đứng nhìn hai chiếc thuyền cháy thành than, chìm xuống đáy sông, sau đó tìm được xác cháy đen của hai mươi tám cô gái. Ta chửi tổ tiên mười tám đời bọn buôn người, lũ không bằng cả cầm thú.
Long Ưng bình tĩnh lại, trầm giọng nói:
- Trong số thủ hạ của ngài, chắc chắn có người của bọn chúng.
Trình Triển đồng ý:
- Đúng là như vậy, hơn nữa địa vị của tên này là không thấp, lại có phương pháp bí mật để liên lạc với bên ngoài, nếu không, với biện pháp canh giữ nghiêm mật của quân ta, tuyệt đối không có cách nào đưa tin ra ngoài. Ta đã triển khai việc lùng bắt bọn buôn người với quy mô lớn, nhưng đáng tiếc là đến bây giờ vẫn chưa bắt được tên nào, có thể thấy được, bọn chúng đã xé lẻ để dễ bề lẩn trốn, lại có người tiếp ứng. Ài! Bây giờ ta rất muốn giết người, có thể động thủ với người Kim Sa bang không?
Long Ưng thở dài:
- Có thể sao?
Trình Triển cười khổ:
- Kim Sa bang là bang hội lớn nhất vùng này, đại biểu cho thế lực của hơn mười dân tộc thiểu số, rễ sâu gốc vững, tiêu diệt tất cả bọn chúng sẽ kích động dân biến, nếu không ta đã sớm khởi binh càn quét rồi. Hiện giờ vì vấn đề nội gian, càng khiến cho chúng ta tạm thời bị tê liệt, khó thực hiện việc bố trí hữu hiệu.
Rồi mắt ngời sáng, Trình Triển tiếp:
- Phạm tiên sinh chịu giúp ta chuyện này không?
Long Ưng hỏi:
- Ngài muốn ta tìm nội gian cho ngài?
Trình Triển đáp:
- Không phải nội gian, về mặt này, chỉ có thể do ta phụ trách. Trên thực tế, hành động lần này chỉ chậm một chút xíu, nếu chúng ta đến sớm nửa khắc đồng hồ, có thể đã một mẻ lưới hốt gọn bọn hung đồ. Từ đó có thể thấy, sau khi hành động được triển khai toàn diện, nội gian mới báo tin được ra ngoài. Cũng vì vậy phạm vi có nội gian được thu hẹp lại rất nhiều, khiến ta càng nắm chắc sẽ bắt được tên đó. Hừ, tiên sư nó!
Long Ưng biết y hận không thể ăn sống nuốt tươi, đem tên nội gian chém thành muôn mảnh, bản thân hắn cũng muốn như vậy, bọn buôn người này quá sức tàn nhẫn. Hắn nói:
- Trong trường hợp đó, Trình tướng quân muốn tiểu đệ hỗ trợ như thế nào?
Trình Triển trầm ngâm quan sát hắn một lát, nói:
- Hành động tàn ác của bọn buôn người luôn tồn tại, đều bởi vì lợi nhuận kinh người, mỹ nữ loại hảo hạng có giá nghìn vàng, không lo không có người mua. Tuy nhiên chưa bao giờ có bọn buôn người được tổ chức chặt chẽ, thực lực hùng hậu, buôn bán số lượng lớn mỹ nữ như bọn này. Chuyện ngày hôm nay cho thấy bọn chúng đã thâm nhập vào các hệ thống quan lại địa phương, có thể xem chính quyền như không có. Cho nên sẽ không thể dùng thủ đoạn bình thường để đối phó bọn chúng. Trong tình thế này, nếu như chúng tôi có một nhân vật như Phạm tiên sinh, so về tài trí, võ công đều hơn người, giúp chúng tôi âm thầm điều tra, chắc hẳn sẽ thu được kết quả ngoài tưởng tượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.