Nhật Nguyệt Đương Không

Quyển 4 - Chương 191: Chiến sĩ tộc Bí (hạ).

Huỳnh Dị

29/05/2015

Hắn cố ý để lộ, dùng hết khả năng truyền âm thanh qua tiếng gió, để đi trước người một bước.

Đến giờ hắn đã không tiếp tục được nữa, không còn sức gửi đi một lời nào, vì phải giữ sức chiến đấu.

Hắn cảm nhận được Vạn Sĩ Cơ Thuần đã chuyển động, dưới sự bảo vệ của hơn mười người trong tộc, từ vị trí cách hơn trăm trượng dưới chân núi tiến lên. Hắn nhảy từ đỉnh thành bảo xuống, mượn sức đẩy của gió để lộn vòng hai lần, hạ xuống mặt đất, rồi đạp lên một tảng đá lớn, cười ha ha nói:

- Vạn Sĩ Cơ Thuần! Muốn đến gặp ta, đâu cần có nhiều người đi tiễn như vậy!

Vạn Sĩ Cơ Thuần dừng lại ở giữa sườn núi, hơn mười người trong tộc bảo vệ trước mặt nàng, nâng lá chắn lên, giống như gặp phải đại địch.

Ai dám coi thường kỹ thuật bắt tên nổi tiếng thiên hạ của Long Ưng?

Vạn Sĩ cơ Thuần ngẩng gương mặt lên, đôi mắt đẹp sáng lấp lánh, nói:

- Ưng lang à! Người ta thừa nhận đã ở vào thế hạ phong, nhưng nếu bắt người ta phải đầu hàng nhận thua thế này, Cơ Thuần sẽ không đồng ý đâu. Bởi lẽ ta đã sớm dự liệu được ít nhất phải có một nửa số người hi sinh tính mạng khi giết ngươi.

Long Ưng nói:

- Tại sao phải như vậy? Người Bí còn chưa hi sinh đủ cho người Đột Quyết sao?

Vạn Sĩ Cơ Thuần nói:

- Không phải là lúc bàn đến chuyện này? Giờ đây miếng Thiên Thạch đó đang nằm trong tay ta. Chúng ta đấu một trận lớn mà không dùng cung tên, xem ai thắng thì sẽ thuộc về người đó được không?

Long Ưng nhẹ nhàng nói:

- Cơ Thuần đừng ép tiểu đệ phải đại khai sát giới, chỉ cần ta giơ cung bắn tên ở đây, có lẽ tộc nhân của nàng chẳng còn mấy ai sống mà rời khỏi đây được.

Vạn Sĩ Cơ Thuần sẵng giọng:

- Ai muốn quyết đấu sinh tử với ngươi chứ? Chúng ta mở trận thức trong sa mạc, bảo vệ Thiên Thạch, chỉ cần ngươi động được vào Thiên Thạch, chúng ta sẽ quay đầu đi ngay.

Long Ưng thầm nghĩ đây là lần thứ hai nàng ấy nhắc tới thánh vật mà người Thả Mạt vận chuyển là một thứ tên là Thiên Thạch, có điều giờ đây hắn không rảnh để nghiên cứu sâu, bèn nói:

- Đâu có chuyện dễ dàng đến vậy. Đây chẳng phải là ép ta lấy ít địch nhiều sao? Chỉ là nàng đã ép ta phải đánh trả, mà còn không biết có cao thủ nào khác không. Ví dụ như Vạn Sĩ Kinh. Mẹ ơi! Thế này đi! Nếu ta có thể qua cửa thành công, động vào Thiên Thạch, thì Cơ Thuần hãy ngủ cùng tiểu đệ ba đêm. Ha ha! Thật sung sướng!

Vạn Sĩ Cơ Thuần không đồng ý:

- Người ta còn phải vội trở về Trung Thổ, đâu có thời gian ba đêm chứ? Thế này đi! Ta ở cùng ngươi một đêm, nhưng phải để đến sau khi thoát khỏi người Đột Quyết.

Làm sao Long Ưng có thể ngờ rằng nàng sẽ đồng ý, và lại thực lòng như vậy, bèn mừng rỡ nói:

- Một lời đã định nhé. Ha ha! Ta đến đây!

Vạn Sĩ Cơ Thuần cười duyên nói:

- Hãy cẩn thận một chút! Đừng sướng đến phát rồ!

Rồi nàng cười dẫn tộc nhân đi.

Long Ưng lướt lên cồn cát, chiếc xe có chứa Thiên Thạch xuất hiện ở chỗ cách hắn một nghìn bước phía trước. Phía sau là một cồn cát lớn cao hơn mười trượng hình tháp nhọm, nhưng chỉ thấy một mình Vạn Sĩ Cơ Thuần cao ngạo đứng trước chiếc xe.

Dưới sự điểm tô của bão cát, cô gái này lại có một vẻ đẹp không thể nói bằng lời, thần bí mà mê hồn người. Nàng choàng trên mình chiếc áo choàng màu đen. Dưới chiếc nón, một đôi mắt đẹp sáng lấp lánh, chú ý nhìn hắn. Sắc mặt nàng chăm chú, vạt áo bay trong gió cát, phát ra tiếng phần phật.

Mỹ nữ tộc Bí lơ đãng nói:

- Sao ngươi biết Vạn Sĩ Kinh?



Long Ưng ung dung đáp:

- Không có một chút đạo hạnh, sao xứng là đối thủ tốt của Cơ Thuần? Hì! Hôm nay nếu vẫn không thể đánh bại ta, thì các nàng phải ăn nói thế nào với Mặc Xuyết?

Vạn Sĩ Cơ Thuần bất đắc dĩ nhún vai, nói:

- Ngoài tộc trưởng ra, ta không cần phải báo cáo với bất kỳ ai. Đã không thể giết chết ngươi trong sa mạc, chỉ đành phải giơ tay nhận thua thôi, ai có tư cách trách tội chúng ta chứ?

Long Ưng nói:

- Hiểu rồi! Ta đến đây!

Vạn Sĩ Cơ Thuần nói:

- Đợi chút đã! Ngươi còn nhớ đề nghị của mình không?

Long Ưng gãi đầu:

- Đề nghị gì?

Vạn Sĩ Cơ Thuần nói:

- Ngươi đã từng nói, nếu như ta hôn ngươi, ngươi sẽ tiết lộ thân phận lai lịch của mình, không biết đề nghị này còn hiệu nghiệm hay không?

Cuối cùng Long Ưng đã nhớ lại những lời nói bừa của mình khi trêu chọc nàng, bèn nhắm mắt nói:

- Đương nhiên là vẫn còn hiệu lực, nhưng chỉ được nàng và tộc trưởng biết thôi.

Vạn Sĩ Cơ Thuần nói:

- Ta chỉ có thể đảm bảo không đồn ra khỏi tộc.

Long ưng nói:

- Không phải nàng muốn đến hôn ta ngay chứ! Bị người trong tộc đang trốn trong cát của nàng nghe được những tiếng ưm ưm và nét mặt hưởng thụ vui vẻ của nàng không hay lắm phải không!

Vạn Sĩ Cơ Thuần nói:

- Ta ngày càng cảm thấy không đấu nổi với ngươi, ngươi không thể biết họ đang trốn trong cát, đây là bí pháp của tộc ta. Trước đó càng không thể khống chế được năm mươi chiến sĩ ở thành bảo cũ trong vòng một khắc đồng hồ. Hãy cho ta biết! Ngươi có còn là người không?

Long Ưng không hiểu:

- Vạn Sĩ Kinh không nói với nàng, tiểu đệ làm y nhớ tới Hướng Vũ Điền của quý tộc sao?

Vạn Sĩ Cơ Thuần nhìn hắn, không nói được gì.

Thực ra hai người đang giao đấu, Vạn Sĩ Cơ Thuần thì rơi vào tình trạng hạ phong. Điều này không liên quan tới ai thông minh hơn, bởi đối với những kẻ địch mà mình đã hiểu rõ, Long Ưng luôn ở vào thế bất bại.

Long Ưng giơ hai tay ra nói:

- Nếu đại tiểu thư không còn muốn nói gì khác, thì ta ra tay đây!

Vạn Sĩ Cơ Thuần điềm đạm nói:

- Tại sao đến tận bây giờ, Long Ưng vẫn không ra tay giết chúng ta?

Long Ưng nói như lẽ đương nhiên:



- Bởi lẽ tiểu đệ có sắc tâm với Cơ Thuần, dù thế nào cũng phải hôn nàng cho thỏa. Ha ha! Lý do này đầy đủ chưa?

Nói xong hắn liền lướt nhanh xuống dốc, lao về phía Vạn Sĩ Cơ Thuần và Thiên Thạch.

Bốn trụ cát cuốn từ trên trời xuống, đâm về phía mặt Long Ưng. Hắn không thể chống lại cát, cũng không thể đỡ nổi.

Hơn mười mũi ám tiễn phóng về phía hắn, thực sự là không dùng cung, nên không được coi là phạm quy.

Long Ưng cười ha ha, xoay chuyển nhanh, áo bào bay lên, trở thành một ngọn lốc ma khí mạnh mẽ, ngay lập tức cuốn theo cả một lượng lớn cát nơi hắn đi qua, bay lên trời cùng hắn. Trong phút chốc hắn đã biến thành một ngọn vòi rồng nhân tạo, phía dưới hẹp phía trên rộng mà lướt về phía chiếc xe có chứa Thiên Thạch và cô gái tộc Bí xinh đẹp với tốc độ kinh người.

Tất cả những mũi tên ngầm, trụ cát đều biến thành những luồng tấn công không đáng kể, bị lực chuyển động đánh bật ra ngoài. Điều khó chống lại nhất là Long Ưng hút cả sức gió và luồng khí lưu động ở sa mạc Taklimakan vào, hóa thành vũ khí của hắn. Xung quanh như không còn chút gió nào nữa, tất cả bão cát đều tập trung trên người hắn, trở thành cơn bão vòi rồng, đánh bật tất cả mọi kẻ địch cản đường.

Trận thế hoàn mỹ do mấy chục người Bí tạo thành ngay lập tức tan rã, giống như lá khô bị gió mạnh cuốn lên, ngả rạp về các phía, không thể gây uy hiếp cho Long Ưng. Ngay cả việc muốn mở mắt ra nhìn Long Ưng xông vào cũng không thể được.

Long Ưng biến mất trong cơn lốc vòi rồng, những nơi hắn đi qua cát bay lên tứ tung rợp trời. Bất cứ ai cũng biết rằng với thủ đoạn như của hắn rất khó để giữ được lâu. Nhưng muốn vượt qua khoảng cách giữa hắn và chiếc xe lại là điều dễ dàng.

Bỗng nhiên một lượng cát lớn vung về phía sau. Long Ưng hiện ra ở phía trên cao ba trượng, tay cầm Ô đao, bổ về phía Vạn Sĩ Cơ Thuần đang đứng trên Thiên Thạch.

Vạn Sĩ Cơ Thuần luôn đứng trên Thiên Thạch, mỉm cười nhìn cơn lốc vòi rồng của Long Ưng tiến lại. Những hạt cát bắn lên người, đều bị chân khí hộ thể của nàng hất tung, không thể uy hiếp nàng.

Thấy Long Ưng lao từ trên trời xuống, nàng giơ hai tay ra, đôi mắt như biết nói, thể hiện ý “người ta không có binh khí, vậy mà ngươi dùng vũ khí đến tấn công người ta, thế còn ra thể thống gì”.

Long ưng thấy mỹ nữ đứng ở trên chiếc xe, tay không tấc sắt, không thể mặt dày bổ thanh Ô đao nặng xuống. Hắn vừa sợ làm bị thương người đẹp, vừa thấy thắng không vẻ vang gì. Lúc này những người khác bị gió bão thổi bay ra ngoài đến ba bốn dặm. Trong lòng hắn hoàn toàn yên tâm, cười ha ha, đút đao vào vỏ, để đánh cự ly gần với người đẹp. Nói không chừng còn có thể sờ vào ngực nàng nữa. Một là hắn lại cảm thấy háo sắc, hai là vì hắn đã có tình cảm với mỹ nữ thần bí thông minh này.

Khi đút đao vào vỏ, hắn mới biết mình đã trúng mỹ nhân kế.

Vạn Sĩ Cơ Thuần như một dải ảo ảnh, dùng sức, bật từ trên xe lên, chớp mắt đã triển khai tấn công toàn diện, không cho hắn một chút không gian để thở nào. Điều nguy hiểm nhất là nếu Long Ưng đổi chiêu vào lúc này, lại cho mỹ nữ đáng sợ và thần bí kia cơ hội tấn công.

Long Ưng đã lĩnh giáo kiếm pháp đáng sợ của nàng, lần đó cũng không kiếm được lợi lộc gì, ai ngờ quyền cước của nàng còn lợi hại, cao cường hơn so với kiếm thuật. Nàng lao thẳng vào lòng hắn, mỗi phần cơ thể đều trở thành vũ khí giết người. Trong chớp mắt, hai người đã đấu với nhau hơn mười chiêu trên không. Long Ưng bị một cước của nàng đá lên vai trái, hắn đau hự lên một tiếng, rồi rơi xuống bên trái.

Những người Bí khác tản ra tứ phía. Nhưng thật bất ngờ, họ không tham gia trận chiến.

“Bịch” một tiếng, Long Ưng rơi mạnh trên nền cát, trong lòng dội lên một cảm giác uất ức chưa từng có. Mặc dù vì hắn hao tổn sức lực quá lớn, lại vì không kịp biến chiêu, bị đối phương thừa cơ tấn công, và cũng biết rằng dù đang ở vào trạng thái tốt nhất, muốn dùng quyền cước để áp đảo Vạn Sĩ Cơ Thuần thì hắn cũng không tự tin và cũng không chắc sẽ thắng.

Hắn lộn vòng trong cát, tránh thế công kích dồn dập như bão táp của Vạn Sĩ Cơ Thuần, tiện thể hồi phục sức lực và đào thải chân khí mà nàng dốc vào người. Sau đó hắn uốn eo bật dậy, mới biết mình lại phạm một sai lầm nghiêm trọng khác.

Chính trong thời khắc trước khi hắn đứng vững, người đẹp lại ập tới, đầu tiên nàng dùng khuỷu tay huých vào ngực hắn, sau đó dùng đầu gối đánh liên tiếp vài đòn. Cả người nàng như lắp đầy lò xo, toàn thân đầy tính đàn hồi, có thể tấn công từ mọi góc độ. Mỗi động tác vừa nhanh chóng vừa hoàn mỹ, khiến người ta không chống đỡ được.

Long Ưng sử dụng sức lực toàn thân, chống đỡ với hơn một trăm đòn tấn công từ các phía của “cơ thể” nàng. Hắn vừa đánh vừa lùi, hoàn toàn không thể chiếm lại thế thượng không, và nàng cũng không cho hắn bất kỳ một cơ hội nào.

Cát trên mặt đất bị kình khí khi hai người đấu với nhau hất tung lên nền trời, cộng thêm những cơn gió mạnh trong đêm lạnh, nhìn từ phía ngoài, chỉ thấy hai cái bóng như hai bóng ma đang chuyển động trong cát, nhảy lên lại hạ xuống. Những người Bí đang xem ở bên cạnh hoàn toàn không thể nắm được động tác của họ.

Rầm!

Kình khí nổ tung.

Tay Vạn Sĩ Cơ Thuần dúm lại thành hình đao, bổ xuống một chưởng, vào đúng vị trí giữa trán Long Ưng.

Bên dưới Long Ưng vừa chặn lại hai đòn đá thẳng của nàng, muốn tránh nhưng lại không được, đành phải giơ tay ra đỡ, rồi lại biết đã trúng kế.

Kình lực chèn xuống dưới, cột chặt Long Ưng trong đám cát. Hai chân hắn lún xuống cát đến nửa thước.

Long Ưng thầm kêu cứu mạng, không còn cách nào khác, đành phải dùng tuyệt kỹ. Đầu tiên hắn ngửa về phía sau, tránh ra một cước nàng đang đá ngang tới, kình khí nổ tung dưới lòng bàn chân, rồi phi thẳng lên trời kéo theo một đám cát lớn hất văng về phía mỹ nữ.

Hắn vượt qua chiếc xe nghiêng nghiêng trên độ cao ba trượng, nhưng không thay đổi hướng bay và hạ xuống, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc. Hắn thầm than dài, đồng thời lộn người, hạ xuống đỉnh một cồn cát hình tháp nhọn phía sau chiếc xe.

Vạn Sĩ Cơ Thuần phát ra tiếng cười đầy vui vẻ như tiếng chuông bạc, không thừa cơ đuổi theo, chỉ dùng một tư thế xinh đẹp khó có thể hình dung, hạ xuống bên trên chiếc xe có Thiên Thạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Nguyệt Đương Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook