Quyển 4 - Chương 131: Chúng hương chi quốc (thượng).
Huỳnh Dị
27/04/2015
Minh Tâm nói:
- Chúng ta không phải ngồi thiền, mà là phản bổn hoàn nguyên (trở lại gốc gác bản chất), tu chân nhập định. Hi hi! Thật là vui! Trước khi gặp được Long tiên sinh, Minh Tâm lười tu hành lắm, chỉ vì bắt buộc phải nghe lời của sư tôn thôi. Giờ đây ta lại rất thích ngồi thiền, bởi lẽ khi đạt đến thanh tĩnh cực độ, có cảm giác như đang nằm trên lưng Long tiên sinh, hòa vào làm một với tiên sinh. Những lúc như vậy toàn thân nóng lên, quên hết mọi thứ, trong lòng chỉ còn có tiên sinh.
Long Ưng hôn lên đôi môi nàng, nhìn vóc dáng xinh xắn mê lòng người của nàng, hắn vui vẻ nói:
- Giờ đây không còn Mộng Điệp tỷ của nàng quản thúc nữa, chúng ta thân mật thế nào cũng được, Minh Tâm có vui không?
Minh Tâm vui vẻ nói:
- Đương nhiên là Minh Tâm đồng ý, tiên sinh dạy Minh Tâm phải thân mật với ngài thế nào được không?
Cuối cùng Long Ưng đã phát hiện ra sự khác thường của nàng, dù tu vi của nàng cao như Đoan Mộc Lăng, nhưng dưới sự hấp dẫn của ma chủng, vẫn không thể kìm nổi sự xúc động trong lòng. Mộng Điệp, Tiểu Ma Nữ và những người khác thì càng không phải nói nữa. Nhưng đến tận bây giờ, mặc dù Minh Tâm tình nguyện, vậy mà hắn vẫn không cảm nhận được sắc xuân hừng hực trong lòng nàng.
Long Ưng hỏi:
- Nàng có nói với Trai chủ về tình hình sau khi nhập định không?
Minh Tâm ngây thơ nói:
- Sư tôn nói Minh Tâm phải nghe lời của Sư trai chủ! Đương nhiên không được giấu ngài. Sau khi Sư trai chủ nghe được, bèn nói rằng, “cởi chuông cần người buộc chuông”, và từ đó không còn câu gì khác. Ngài chỉ dặn Minh Tâm khi có ý thì phải nhập định, không cần cố làm việc khác. Minh Tâm biết rằng người cởi chuông mà ngài nói chính là Long tiên sinh, nhưng Minh Tâm thích cảm giác nằm trên lưng Long tiên sinh! Không còn cảm giác đó, những ngày tháng này mới khó chịu làm sao!
Cuối cùng Long Ưng đã cảm nhận được vấn đề của nàng, bởi nàng quá thích cảm giác kỳ diệu khi ma chủng và nữ đan hợp nhất, khiến nàng không chịu nổi, không muốn rời ra khỏi cảnh giới này, nên đến giờ vẫn chưa tiến lên được.
Long Ưng vui mừng, nói:
- Lần này Minh Tâm gặp ta, trong lòng có xúc động không, ví dụ như muốn làm chuyện gì đó?
Đôi mắt Minh Tâm sáng lên, nàng nói:
- Có thể gặp được tiên sinh, Minh Tâm đã hài lòng lắm rồi, đâu còn thời gian nghĩ những chuyện khác nữa.
Long Ưng nói:
- Minh Tâm không muốn thân mật với ta sao?
Minh Tâm ngây thơ đáp:
- Chẳng phải chúng ta đang thân mật ư? Tiên sinh thơm lên má Minh Tâm, rồi lại hôn lên môi làm Minh Tâm rất thoải mái đấy!
Long Ưng cảm thấy đau đầu nói:
- Minh Tâm biết thế nào là nam nữ giao hợp không?
Minh Tâm lộ vẻ suy tư, nàng nói:
- “Vô Thượng Trí Kinh” đã từng nói: “Thuận tắc nhân, nghịch tắc đan”, sư tôn cũng từng nói, hợp tịch song tu của chúng ta không có liên quan gì đến Phòng Trung Thuật của Thái Âm Bổ Dương trong thế tục. Đó là một loại “nhân nguyên đan pháp”, chỉ luận đến khí giao chứ không có sự tiếp xúc xác thịt. Nhưng Minh Tâm lại thích tiếp xúc với tiên sinh!
Long Ưng ngạc nhiên:
- Minh Tâm chỉ thấy vui, nhưng trong lòng không hề có chút dục niệm, phải không?
Minh Tâm thấp giọng nói:
- Dục niệm là gì?
Suýt nữa thì Long Ưng ôm đầu kêu đau, trước khi Tiểu Ma Nữ và Thanh Chi vui vẻ với hắn, cũng không hiểu chuyện đời, nhưng nhất định không giống với tình trạng của Minh Tâm. Nàng ấy giống như một tờ giấy trắng. Nhưng dù ngươi làm gì với tờ giấy ấy, viết gì lên nó, tờ giấy trắng đó vẫn giữ được vẻ trắng ngần như tuyết.
Nữ Đan thật sự là vượt ngoài phàm trần.
Long Ưng nói:
- Ta có thể sờ người nàng không?
Minh Tâm vui vẻ nói:
- Đương nhiên là được! Sau khi sư tôn mất, Long tiên sinh là người thân cận nhất của ta và sư tỷ rồi. Sư tôn dặn chúng ta nhất định phải nghe lời ngài.
Long Ưng ngơ ngác nhìn nàng.
Minh Tâm ngạc nhiên nói:
- Chẳng phải tiên sinh muốn sờ Minh Tâm sao?
Long Ưng cười khổ:
- Nàng có hiểu ý nghĩa của việc nam tử sờ vào người phụ nữ không?
Minh Tâm nhoẻn miệng cười:
- Hiểu một chút, trước khi tới Ba Thục, Sư tôn đã dặn chúng ta rằng, không được để bất kỳ người đàn ông nào động vào người, để tránh bị tạp khí xâm phạm, động phạm niệm. Nhưng sao Long tiên sinh lại giống thế được?
Long Ưng bèn quyết tâm, nói:
- Xem ra Minh Tâm đã hòa thành một với Nữ Đan, không có cảm giác ham muốn giữa nam nữ, mà chỉ có cảm giác của Nữ Đan mà thôi. Ta nghĩ tới một cách, đó là dùng ma khí xâm phạm nàng hoàn toàn, kích thích Nữ Đan trong nàng tỉnh dậy từ trong giấc ngủ vùi. Việc này không hề khác với việc xâm phạm cơ thể Minh Tâm. Sự khác biệt duy nhất là Minh Tâm vẫn có thể bảo vệ cơ thể trinh nữ. Minh Tâm có hiểu ta đang nói gì không?
Minh Tâm không thuận theo:
- Minh Tâm không muốn tiếc gì với Long tiên sinh cả.
Minh Tâm nói:
- Minh Tâm có biết cái gì là nam hoan nữ ái không?
Hai mắt Minh Tâm lộ ra tình cảm sâu sắc, nàng nói:
- Trước kia không hiểu, nhưng sau khi ở cùng với Long tiên sinh thì đã hiểu. Nhìn Long tiên sinh, nghe lời Long tiên sinh nói, trong lòng ta có một cảm giác vui mừng không hình dung nổi, hi vọng thời gian sẽ không bao giờ trôi đi, càng hi vọng có thể ở gần tiên sinh nhiều hơn.
Long Ưng cố gắng hỏi đến cuối cùng:
- Nàng có ý niệm muốn hợp thể giao hoan cùng ta không?
Minh Tâm cười rạng rỡ say lòng người, dịu dàng nói:
- Giờ chúng ta chẳng phải đang hợp thể giao hoan sao? Minh Tâm vui đến độ dường như mình đã đắc đạo thành tiên vậy!
Lòng Long Ưng chấn động, hắn hiểu ra rằng, sự kết hợp giữa ma chủng và đạo thể là vô hình vô ảnh, vượt qua những ham muốn vật chất. Và điều này có ích lợi không thể tưởng tượng đối với cả hai bên, bởi lẽ chưa từng có một đôi nam nữ nào thử qua cả.
Ông trời ơi.
Một tay Long Ưng luồn vào dưới lớp đạo bào của nàng, sờ vào chiếc đùi mềm mại từng khiến hắn rung động, có điều lúc này lòng hắn không hề có chút sắc dục nào, ma khí dồn vào kinh mạch của nàng như một cơn lũ.
Minh Tâm nhắm mắt lại, “a” lên một tiếng, nói rất say mê:
- Tiên sinh à! Minh Tâm có thể nhìn thấy vầng mây tỏa ra ánh sáng vàng, vầng mây lại trở thành ngọn lửa rừng rực, chúng ta đang lớn lên. A!
Tiếng của nàng vang vọng trong phòng thiền.
Long Ưng ôm lấy nàng, hắn ngồi vào bồ đoàn, rồi mở hai chân nàng ra, ôm vào trong lòng, làm thành tư thế nam nữ giao hoan của Phật Hoan Hỉ Mật Tông. Bụng và ngực cả hai ghé sát, mặt đối mặt.
Tâm linh hợp nhất giữa đạo tâm và ma chủng của hắn đồng thời bị Nữ Đan đốt cháy. Hai tay hắn luồn vào trong chiếc áo đạo bào của nàng rồi hoạt động, hết nhẹ rồi mạnh, hết nhanh rồi chậm. Hắn dùng ma khí kích thích nữ đan không chịu tỉnh dậy do quá mê muội hắn của nàng.
Long Ưng dâng ma chủng của mình lên tới mức toàn tâm toàn ý, và Minh Tâm cũng đáp lại hắn bằng cách như vậy.
Phòng thiền không còn tồn tại nữa, họ đã dùng một phương thức kỳ diệu, đạt đến cõi hư vô vĩnh hằng. Trong trời đất giờ chỉ còn họ không còn gì khác. Họ cũng không còn là hai cá thể độc lập, ma chủng và nữ đan dần hòa vào nhau, không còn phân tách ra nữa.
Sự “kết hợp” đó cuồng nhiệt hơn nhiều so với nam hoan nữ ái mà Long Ưng luôn theo đuổi, nó không khác gì nhau về bản chất, nhưng nếu nhìn sâu hơn thì nó càng khiến người ta mê muội hơn.
Long Ưng đã có một sự lĩnh ngộ mới về nam hoan nữ ái sau khi tiếp xúc với cơ thể và nữ đan của Minh Tâm.
Long Ưng đẩy cánh cửa phòng thiền, Minh Huệ bước vào, ân cần hỏi:
- Sư muội đâu rồi? Ra nhanh như vậy sao, chưa tới một canh giờ mà.
Long Ưng nhìn về phía Minh Tâm đang ngồi yên trên bồ đoàn, rồi nghiêng người đi ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại, nói:
- Nàng ấy ngủ mất rồi, và ngủ rất ngon nữa.
Minh Huệ vui vẻ nói:
- Hơn một năm nay muội ấy lấy nhập định thay cho giấc ngủ, chưa từng ngủ được. Thế này có được coi là tiến triển không?
Long Ưng ngạc nhiên nói:
- Tiên Tử đi đâu rồi?
Minh Huệ ghé người vào người hắn, nhẹ nhàng nói:
- Đoan Mộc cô nương đến phòng khách gặp Thiên Nữ. Cô nương đã đi khoảng nửa canh giờ, có lẽ là thương lượng về chuyện của phái Thượng Thanh ngày mai.
Long Ưng liền dùng một tay ôm lấy eo nàng. Hắn ôm nàng đến bên cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tuyệt đẹp, ngửi mùi thơm đặc biệt trên người Minh Huệ mà cảm giác say mê:
- Đêm nay thật đẹp.
Minh Huệ hơi mắng:
- Long tiên sinh còn chưa nói đến việc của Minh Tâm.
Long Ưng nhìn dò xét nàng, cười hì hì nói:
- Hóa ra trước kia tiểu đệ cõng nàng chạy trốn, đã dẫn phát Nữ Đan của nàng. Vừa rồi tiểu đệ làm tới bến, kích phát toàn bộ Nữ Đan của nàng, nhất định chỉ có lợi mà không có hại. Còn về việc nàng ấy sẽ trở thành thế nào sau khi tỉnh lại, giờ vẫn là một chuyện khó đoán.
Mặt Minh Huệ hơi đỏ, nàng cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Long tiên sinh và sư muội, chẳng lẽ đã...
Long Ưng mừng rỡ nói:
- May mà Minh Huệ hiểu chuyện, còn biết đỏ mặt. Ha! Nữ Đan của Minh Tâm thật huyền diệu, dù ta có thất lễ với nàng ấy thế nào, nàng ấy vẫn không có chút phản ứng, nhưng vẫn vô cùng hấp dẫn. Ha! Sư tỷ yên tâm, mặc dù tiểu sư muội của nàng gặp phải sắc quỷ, nhưng vẫn giữ được tấm thân trinh bạch.
Minh Huệ ngượng ngùng nói:
- Long tiên sinh không phải là sắc quỷ, người ta cũng không hiểu chuyện nam nữ như tiểu sư muội thôi.
Long Ưng nói:
- Nàng biết xấu hổ là được rồi! Còn bao lâu nữa thì trời sáng?
Minh Tâm nói:
- Ít nhất còn ba canh giờ nữa. Suýt nữa thì quên mất, Đoan Mộc cô nương nói rằng, sau khi ngài ra khỏi phòng thiền thì đến gặp họ ở phòng khách.
Long Ưng nói:
- Nhưng ta vẫn chưa ôm nàng đủ mà.
Minh Huệ trách:
- Long tiên sinh không được vì Minh Huệ mà lỡ mất chính sự.
Long Ưng vuốt ve mấy cái trên lưng nàng, rồi bỏ nàng ra, nói:
- Nàng có nhớ từng nói muốn gả cho tiểu đệ không?
Minh Huệ thẹn thùng gật đầu, nói:
- May mà lúc đó Long tiên sinh chịu gật đầu đồng ý, nếu không Minh Huệ chẳng biết phải làm thế nào. Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng đó, Minh Huệ đều có cảm giác thật hài lòng. Thật là vui.
Long Ưng nhìn nàng nói:
- Không ảnh hưởng tới thanh tu của nàng sao?
Minh Huệ đẩy hắn ra khỏi cửa, rồi dịu dàng nói:
- Không đâu! Không đâu! Nhanh đi đi!
Long Ưng cười ha ha, rồi bước về phía phòng khách.
Khi Long Ưng ngồi đối diện với Đoan Mộc Lăng và Mẫn Huyền Thanh, ngay lập tức hắn hoa mắt.
Mẫn Huyền Thanh đã thay bộ nữ quan phục nền trắng họa tiết hoa xanh, đầu tết tóc, khiến chiếc cổ như thiên nga của nàng càng dài và trắng, vô cùng hấp dẫn lòng người. Sắc mặt của Đoan Mộc Lăng ung dung. Với thần thái như tiên tử của nàng, dưới sự góp mặt của Mẫn nữ quan khiến cho khung cảnh càng trở nên siêu thực, đẹp không thể tả.
Đoan Mộc Lăng nói:
- Tình hình của Minh Tâm thế nào rồi?
Mẫn Huyền Thanh cười nhìn Long Ưng, xem hắn trả lời thế nào.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu ở hai đầu, bị hai đôi mắt đẹp nhìn, Long Ưng như mềm nhũn ra, suýt nữa thì không nói nên lời. Lòng thầm nghĩ, người đẹp đẽ đáng ngắm nhất trên đời, chắc hẳn phải là mỹ nữ, hai cô gái này mỗi người có một sắc đẹp khác nhau, thực sự khiến người ta quên cả đường về, hi vọng thời gian có thể dừng lại ở phút giây này mãi mãi. Hắn vội lên tiếng:
- May mà không sao, tiểu đệ đã làm tiểu sư muội thay da đổi thịt, ngày mai nhất định có thể phát huy uy lực của Nữ Đan.
Mẫn Huyền Thanh phì cười, giống như bông hoa nở rộ vậy, nàng nhìn hắn nói:
- Không ngờ Long huynh lại có cách đối với Nữ Đan thần bí của Đạo môn ta, Long huynh có thể giải thích sự huyền diệu trong đó không?
Long Ưng giơ tay đầu hàng:
- Giờ này ngày này, tiểu đệ sao dám giấu Mẫn đại nhân. Ha! Có điều nói ra thì dài, ngày mai ta sẽ tìm cơ hội để bẩm báo sau.
Rồi hắn lại nhìn sang Đoan Mộc Lăng:
- Tiên Tử minh giám, tiểu tử dùng thủ pháp chính tông, không hề vượt quá giới tuyến, Tiên Tử minh xét.
Cuối cùng Đoan Mộc Lăng đã chịu nở nụ cười với hắn, nàng điềm đạm nói:
- Đừng có chột dạ, tiểu nữ tử chưa từng nghĩ tới vấn đề chính tông hay không.
- Chúng ta không phải ngồi thiền, mà là phản bổn hoàn nguyên (trở lại gốc gác bản chất), tu chân nhập định. Hi hi! Thật là vui! Trước khi gặp được Long tiên sinh, Minh Tâm lười tu hành lắm, chỉ vì bắt buộc phải nghe lời của sư tôn thôi. Giờ đây ta lại rất thích ngồi thiền, bởi lẽ khi đạt đến thanh tĩnh cực độ, có cảm giác như đang nằm trên lưng Long tiên sinh, hòa vào làm một với tiên sinh. Những lúc như vậy toàn thân nóng lên, quên hết mọi thứ, trong lòng chỉ còn có tiên sinh.
Long Ưng hôn lên đôi môi nàng, nhìn vóc dáng xinh xắn mê lòng người của nàng, hắn vui vẻ nói:
- Giờ đây không còn Mộng Điệp tỷ của nàng quản thúc nữa, chúng ta thân mật thế nào cũng được, Minh Tâm có vui không?
Minh Tâm vui vẻ nói:
- Đương nhiên là Minh Tâm đồng ý, tiên sinh dạy Minh Tâm phải thân mật với ngài thế nào được không?
Cuối cùng Long Ưng đã phát hiện ra sự khác thường của nàng, dù tu vi của nàng cao như Đoan Mộc Lăng, nhưng dưới sự hấp dẫn của ma chủng, vẫn không thể kìm nổi sự xúc động trong lòng. Mộng Điệp, Tiểu Ma Nữ và những người khác thì càng không phải nói nữa. Nhưng đến tận bây giờ, mặc dù Minh Tâm tình nguyện, vậy mà hắn vẫn không cảm nhận được sắc xuân hừng hực trong lòng nàng.
Long Ưng hỏi:
- Nàng có nói với Trai chủ về tình hình sau khi nhập định không?
Minh Tâm ngây thơ nói:
- Sư tôn nói Minh Tâm phải nghe lời của Sư trai chủ! Đương nhiên không được giấu ngài. Sau khi Sư trai chủ nghe được, bèn nói rằng, “cởi chuông cần người buộc chuông”, và từ đó không còn câu gì khác. Ngài chỉ dặn Minh Tâm khi có ý thì phải nhập định, không cần cố làm việc khác. Minh Tâm biết rằng người cởi chuông mà ngài nói chính là Long tiên sinh, nhưng Minh Tâm thích cảm giác nằm trên lưng Long tiên sinh! Không còn cảm giác đó, những ngày tháng này mới khó chịu làm sao!
Cuối cùng Long Ưng đã cảm nhận được vấn đề của nàng, bởi nàng quá thích cảm giác kỳ diệu khi ma chủng và nữ đan hợp nhất, khiến nàng không chịu nổi, không muốn rời ra khỏi cảnh giới này, nên đến giờ vẫn chưa tiến lên được.
Long Ưng vui mừng, nói:
- Lần này Minh Tâm gặp ta, trong lòng có xúc động không, ví dụ như muốn làm chuyện gì đó?
Đôi mắt Minh Tâm sáng lên, nàng nói:
- Có thể gặp được tiên sinh, Minh Tâm đã hài lòng lắm rồi, đâu còn thời gian nghĩ những chuyện khác nữa.
Long Ưng nói:
- Minh Tâm không muốn thân mật với ta sao?
Minh Tâm ngây thơ đáp:
- Chẳng phải chúng ta đang thân mật ư? Tiên sinh thơm lên má Minh Tâm, rồi lại hôn lên môi làm Minh Tâm rất thoải mái đấy!
Long Ưng cảm thấy đau đầu nói:
- Minh Tâm biết thế nào là nam nữ giao hợp không?
Minh Tâm lộ vẻ suy tư, nàng nói:
- “Vô Thượng Trí Kinh” đã từng nói: “Thuận tắc nhân, nghịch tắc đan”, sư tôn cũng từng nói, hợp tịch song tu của chúng ta không có liên quan gì đến Phòng Trung Thuật của Thái Âm Bổ Dương trong thế tục. Đó là một loại “nhân nguyên đan pháp”, chỉ luận đến khí giao chứ không có sự tiếp xúc xác thịt. Nhưng Minh Tâm lại thích tiếp xúc với tiên sinh!
Long Ưng ngạc nhiên:
- Minh Tâm chỉ thấy vui, nhưng trong lòng không hề có chút dục niệm, phải không?
Minh Tâm thấp giọng nói:
- Dục niệm là gì?
Suýt nữa thì Long Ưng ôm đầu kêu đau, trước khi Tiểu Ma Nữ và Thanh Chi vui vẻ với hắn, cũng không hiểu chuyện đời, nhưng nhất định không giống với tình trạng của Minh Tâm. Nàng ấy giống như một tờ giấy trắng. Nhưng dù ngươi làm gì với tờ giấy ấy, viết gì lên nó, tờ giấy trắng đó vẫn giữ được vẻ trắng ngần như tuyết.
Nữ Đan thật sự là vượt ngoài phàm trần.
Long Ưng nói:
- Ta có thể sờ người nàng không?
Minh Tâm vui vẻ nói:
- Đương nhiên là được! Sau khi sư tôn mất, Long tiên sinh là người thân cận nhất của ta và sư tỷ rồi. Sư tôn dặn chúng ta nhất định phải nghe lời ngài.
Long Ưng ngơ ngác nhìn nàng.
Minh Tâm ngạc nhiên nói:
- Chẳng phải tiên sinh muốn sờ Minh Tâm sao?
Long Ưng cười khổ:
- Nàng có hiểu ý nghĩa của việc nam tử sờ vào người phụ nữ không?
Minh Tâm nhoẻn miệng cười:
- Hiểu một chút, trước khi tới Ba Thục, Sư tôn đã dặn chúng ta rằng, không được để bất kỳ người đàn ông nào động vào người, để tránh bị tạp khí xâm phạm, động phạm niệm. Nhưng sao Long tiên sinh lại giống thế được?
Long Ưng bèn quyết tâm, nói:
- Xem ra Minh Tâm đã hòa thành một với Nữ Đan, không có cảm giác ham muốn giữa nam nữ, mà chỉ có cảm giác của Nữ Đan mà thôi. Ta nghĩ tới một cách, đó là dùng ma khí xâm phạm nàng hoàn toàn, kích thích Nữ Đan trong nàng tỉnh dậy từ trong giấc ngủ vùi. Việc này không hề khác với việc xâm phạm cơ thể Minh Tâm. Sự khác biệt duy nhất là Minh Tâm vẫn có thể bảo vệ cơ thể trinh nữ. Minh Tâm có hiểu ta đang nói gì không?
Minh Tâm không thuận theo:
- Minh Tâm không muốn tiếc gì với Long tiên sinh cả.
Minh Tâm nói:
- Minh Tâm có biết cái gì là nam hoan nữ ái không?
Hai mắt Minh Tâm lộ ra tình cảm sâu sắc, nàng nói:
- Trước kia không hiểu, nhưng sau khi ở cùng với Long tiên sinh thì đã hiểu. Nhìn Long tiên sinh, nghe lời Long tiên sinh nói, trong lòng ta có một cảm giác vui mừng không hình dung nổi, hi vọng thời gian sẽ không bao giờ trôi đi, càng hi vọng có thể ở gần tiên sinh nhiều hơn.
Long Ưng cố gắng hỏi đến cuối cùng:
- Nàng có ý niệm muốn hợp thể giao hoan cùng ta không?
Minh Tâm cười rạng rỡ say lòng người, dịu dàng nói:
- Giờ chúng ta chẳng phải đang hợp thể giao hoan sao? Minh Tâm vui đến độ dường như mình đã đắc đạo thành tiên vậy!
Lòng Long Ưng chấn động, hắn hiểu ra rằng, sự kết hợp giữa ma chủng và đạo thể là vô hình vô ảnh, vượt qua những ham muốn vật chất. Và điều này có ích lợi không thể tưởng tượng đối với cả hai bên, bởi lẽ chưa từng có một đôi nam nữ nào thử qua cả.
Ông trời ơi.
Một tay Long Ưng luồn vào dưới lớp đạo bào của nàng, sờ vào chiếc đùi mềm mại từng khiến hắn rung động, có điều lúc này lòng hắn không hề có chút sắc dục nào, ma khí dồn vào kinh mạch của nàng như một cơn lũ.
Minh Tâm nhắm mắt lại, “a” lên một tiếng, nói rất say mê:
- Tiên sinh à! Minh Tâm có thể nhìn thấy vầng mây tỏa ra ánh sáng vàng, vầng mây lại trở thành ngọn lửa rừng rực, chúng ta đang lớn lên. A!
Tiếng của nàng vang vọng trong phòng thiền.
Long Ưng ôm lấy nàng, hắn ngồi vào bồ đoàn, rồi mở hai chân nàng ra, ôm vào trong lòng, làm thành tư thế nam nữ giao hoan của Phật Hoan Hỉ Mật Tông. Bụng và ngực cả hai ghé sát, mặt đối mặt.
Tâm linh hợp nhất giữa đạo tâm và ma chủng của hắn đồng thời bị Nữ Đan đốt cháy. Hai tay hắn luồn vào trong chiếc áo đạo bào của nàng rồi hoạt động, hết nhẹ rồi mạnh, hết nhanh rồi chậm. Hắn dùng ma khí kích thích nữ đan không chịu tỉnh dậy do quá mê muội hắn của nàng.
Long Ưng dâng ma chủng của mình lên tới mức toàn tâm toàn ý, và Minh Tâm cũng đáp lại hắn bằng cách như vậy.
Phòng thiền không còn tồn tại nữa, họ đã dùng một phương thức kỳ diệu, đạt đến cõi hư vô vĩnh hằng. Trong trời đất giờ chỉ còn họ không còn gì khác. Họ cũng không còn là hai cá thể độc lập, ma chủng và nữ đan dần hòa vào nhau, không còn phân tách ra nữa.
Sự “kết hợp” đó cuồng nhiệt hơn nhiều so với nam hoan nữ ái mà Long Ưng luôn theo đuổi, nó không khác gì nhau về bản chất, nhưng nếu nhìn sâu hơn thì nó càng khiến người ta mê muội hơn.
Long Ưng đã có một sự lĩnh ngộ mới về nam hoan nữ ái sau khi tiếp xúc với cơ thể và nữ đan của Minh Tâm.
Long Ưng đẩy cánh cửa phòng thiền, Minh Huệ bước vào, ân cần hỏi:
- Sư muội đâu rồi? Ra nhanh như vậy sao, chưa tới một canh giờ mà.
Long Ưng nhìn về phía Minh Tâm đang ngồi yên trên bồ đoàn, rồi nghiêng người đi ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại, nói:
- Nàng ấy ngủ mất rồi, và ngủ rất ngon nữa.
Minh Huệ vui vẻ nói:
- Hơn một năm nay muội ấy lấy nhập định thay cho giấc ngủ, chưa từng ngủ được. Thế này có được coi là tiến triển không?
Long Ưng ngạc nhiên nói:
- Tiên Tử đi đâu rồi?
Minh Huệ ghé người vào người hắn, nhẹ nhàng nói:
- Đoan Mộc cô nương đến phòng khách gặp Thiên Nữ. Cô nương đã đi khoảng nửa canh giờ, có lẽ là thương lượng về chuyện của phái Thượng Thanh ngày mai.
Long Ưng liền dùng một tay ôm lấy eo nàng. Hắn ôm nàng đến bên cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tuyệt đẹp, ngửi mùi thơm đặc biệt trên người Minh Huệ mà cảm giác say mê:
- Đêm nay thật đẹp.
Minh Huệ hơi mắng:
- Long tiên sinh còn chưa nói đến việc của Minh Tâm.
Long Ưng nhìn dò xét nàng, cười hì hì nói:
- Hóa ra trước kia tiểu đệ cõng nàng chạy trốn, đã dẫn phát Nữ Đan của nàng. Vừa rồi tiểu đệ làm tới bến, kích phát toàn bộ Nữ Đan của nàng, nhất định chỉ có lợi mà không có hại. Còn về việc nàng ấy sẽ trở thành thế nào sau khi tỉnh lại, giờ vẫn là một chuyện khó đoán.
Mặt Minh Huệ hơi đỏ, nàng cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Long tiên sinh và sư muội, chẳng lẽ đã...
Long Ưng mừng rỡ nói:
- May mà Minh Huệ hiểu chuyện, còn biết đỏ mặt. Ha! Nữ Đan của Minh Tâm thật huyền diệu, dù ta có thất lễ với nàng ấy thế nào, nàng ấy vẫn không có chút phản ứng, nhưng vẫn vô cùng hấp dẫn. Ha! Sư tỷ yên tâm, mặc dù tiểu sư muội của nàng gặp phải sắc quỷ, nhưng vẫn giữ được tấm thân trinh bạch.
Minh Huệ ngượng ngùng nói:
- Long tiên sinh không phải là sắc quỷ, người ta cũng không hiểu chuyện nam nữ như tiểu sư muội thôi.
Long Ưng nói:
- Nàng biết xấu hổ là được rồi! Còn bao lâu nữa thì trời sáng?
Minh Tâm nói:
- Ít nhất còn ba canh giờ nữa. Suýt nữa thì quên mất, Đoan Mộc cô nương nói rằng, sau khi ngài ra khỏi phòng thiền thì đến gặp họ ở phòng khách.
Long Ưng nói:
- Nhưng ta vẫn chưa ôm nàng đủ mà.
Minh Huệ trách:
- Long tiên sinh không được vì Minh Huệ mà lỡ mất chính sự.
Long Ưng vuốt ve mấy cái trên lưng nàng, rồi bỏ nàng ra, nói:
- Nàng có nhớ từng nói muốn gả cho tiểu đệ không?
Minh Huệ thẹn thùng gật đầu, nói:
- May mà lúc đó Long tiên sinh chịu gật đầu đồng ý, nếu không Minh Huệ chẳng biết phải làm thế nào. Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng đó, Minh Huệ đều có cảm giác thật hài lòng. Thật là vui.
Long Ưng nhìn nàng nói:
- Không ảnh hưởng tới thanh tu của nàng sao?
Minh Huệ đẩy hắn ra khỏi cửa, rồi dịu dàng nói:
- Không đâu! Không đâu! Nhanh đi đi!
Long Ưng cười ha ha, rồi bước về phía phòng khách.
Khi Long Ưng ngồi đối diện với Đoan Mộc Lăng và Mẫn Huyền Thanh, ngay lập tức hắn hoa mắt.
Mẫn Huyền Thanh đã thay bộ nữ quan phục nền trắng họa tiết hoa xanh, đầu tết tóc, khiến chiếc cổ như thiên nga của nàng càng dài và trắng, vô cùng hấp dẫn lòng người. Sắc mặt của Đoan Mộc Lăng ung dung. Với thần thái như tiên tử của nàng, dưới sự góp mặt của Mẫn nữ quan khiến cho khung cảnh càng trở nên siêu thực, đẹp không thể tả.
Đoan Mộc Lăng nói:
- Tình hình của Minh Tâm thế nào rồi?
Mẫn Huyền Thanh cười nhìn Long Ưng, xem hắn trả lời thế nào.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu ở hai đầu, bị hai đôi mắt đẹp nhìn, Long Ưng như mềm nhũn ra, suýt nữa thì không nói nên lời. Lòng thầm nghĩ, người đẹp đẽ đáng ngắm nhất trên đời, chắc hẳn phải là mỹ nữ, hai cô gái này mỗi người có một sắc đẹp khác nhau, thực sự khiến người ta quên cả đường về, hi vọng thời gian có thể dừng lại ở phút giây này mãi mãi. Hắn vội lên tiếng:
- May mà không sao, tiểu đệ đã làm tiểu sư muội thay da đổi thịt, ngày mai nhất định có thể phát huy uy lực của Nữ Đan.
Mẫn Huyền Thanh phì cười, giống như bông hoa nở rộ vậy, nàng nhìn hắn nói:
- Không ngờ Long huynh lại có cách đối với Nữ Đan thần bí của Đạo môn ta, Long huynh có thể giải thích sự huyền diệu trong đó không?
Long Ưng giơ tay đầu hàng:
- Giờ này ngày này, tiểu đệ sao dám giấu Mẫn đại nhân. Ha! Có điều nói ra thì dài, ngày mai ta sẽ tìm cơ hội để bẩm báo sau.
Rồi hắn lại nhìn sang Đoan Mộc Lăng:
- Tiên Tử minh giám, tiểu tử dùng thủ pháp chính tông, không hề vượt quá giới tuyến, Tiên Tử minh xét.
Cuối cùng Đoan Mộc Lăng đã chịu nở nụ cười với hắn, nàng điềm đạm nói:
- Đừng có chột dạ, tiểu nữ tử chưa từng nghĩ tới vấn đề chính tông hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.