Quyển 1 - Chương 22: Đe dọa sách nhiễu(hạ) - Hứa cho chàng làm thiếp (thượng)
Huỳnh Dị
29/08/2013
Công chúa Thái Bình trầm mặc: “Chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Tối hôm qua, có người bên Thẩm phán viện nhận ra cây cung dùng để ám sát ngươi là của tam hoàng huynh, và đã báo cáo tin này cho tên cẩu tặc Võ Thừa Tự. Chắc chắn, trong buổi lâm triều sáng hôm nay, hắn sẽ bẩm báo lên mẫu hoàng đồng thời cũng kích động đồng bọn cùng nhau yêu cầu mẫu hoàng xử tam hoàng huynh tội phản nghịch. Trong thời điểm tranh dành quyền kế thừa ngôi vị nóng bỏng như hiện nay, sợ nhất là mẫu hoàng lại thuận nước đẩy thuyền, vậy thì…
Long Ưng tiện tay lấy cái bánh ngọt nhét vào trong miệng, đứng dậy ngồm ngoàm hỏi: “Mấy giờ bắt đầu lâm triều? Ở đâu?”
Công chúa Thái Bình lo lắng đáp: “Còn nửa canh giờ nữa là tới lúc lâm triều. Ngươi có biết cần phải làm gì không?”
Long Ưng vui vẻ trả lời: “Đương nhiên biết. Theo lý thì lúc này Võ Thừa Tự chưa ra khỏi nhà, tên hỗn đản này ở đâu?”
Công chúa Thái Bình thầm nghĩ ‘sự việc đã không thể căng thẳng hơn được nữa rồi, để cho hắn làm bừa có khi còn có cơ hội chuyển biến tốt’, liền than thở: “Hành cung của hắn là Lưu Bôi điện nằm ở phía đông nam, cách đây không xa. Mưa lớn quá! Để ta dùng xe ngựa đưa ngươi đi. Nhớ kỹ, không nên ra tay đánh nhau.”
Long Ưng bước xuống xe trong hàng loạt lời dặn dò của công chúa Thái Bình. Hắn đội mưa tiến thẳng tới Lưu Bôi điện. Sau khi báo danh, vệ binh giữ cửa hẳn đã biết hắn là ai nên lập tức dẫn hắn vào phòng khách ngồi chờ, một người khác vào trong bẩm báo.
Lát sau, một tên quan quân vẻ mặt khó chịu đi ra, trầm giọng nói: “Tiểu tướng đã bẩm báo cho Ngụy vương, Ngụy vương nói hai bên vốn từ trước chẳng có liên quan gì, nay cũng không muốn có quan hệ với ngài, vả lại người có chuyện quan trọng cần xử lý nên ngài hãy ‘lập tức cút đi’. Đó là lời Ngụy vương, và ngài ấy cũng đã lệnh cho tiểu tướng chuyển lại cho Ưng gia không sót một từ.”
Long Ưng bật cười khanh khách: “Làm phiền huynh đài chuyển lời tới Ngụy vương lần nữa, cũng đừng sai từ nào.”
Chưa kịp nói xong, tên quan quân không biết tên kia đã chặn ngang: “Thứ cho tiểu tướng không thể tuân lời.”
Long Ưng liền nói: “Nếu như ngươi không nghe lời thì người chém đầu ngươi không phải là ta mà là chủ của ngươi. Nói cho hắn ba câu, đó là ‘Trữ Nguyên Thiên’, ‘đại thiết cung’ và ‘chứng cứ rõ ràng’.”
Tiếp đó, mắt hắn bừng bừng ma quang, Long Ưng nhìn chằm chằm tên vệ binh kia mà quát lớn: “Còn không mau cút đi báo cho Ngụy vương!”
Tên quan quân bị ánh mắt hắn làm cho cả người run lên, vội vã rời đi giống như bị thôi miên.
----- oOo -----
Thế trận mà Võ Thừa Tự bày ra để ‘đón tiếp’ Long Ưng quả thực có thể hù té rất nhiều người. Trong cung điện hoa lệ, y chễm chệ ngồi ở nơi cao nhất trên đỉnh đài chín tầng làm bằng ngọc thạch, mão đỏ hoàng bào, ngũ quan cũng tính là đoan chính. Y khoảng ba mươi tuổi, lông mi được cố ý tô vẽ cho thô lên nhằm che giấu vẻ mặt tái nhợt do tửu sắc quá độ, ánh mắt thì hung ác nham hiểm.
Ở hai bên, khoảng hai, ba mươi người đang đứng. Trong số đó có không ít cao thủ, bao gồm cả Trữ Nguyên Thiên đang đứng đầu một hàng, Trương Gia Phúc – kẻ hùa theo Trữ Nguyên Thiên ở quán Bát Phương – thì đứng ở phía đối diện. Ai ai cũng đằng đằng sát khí, vẻ mặt không thiện cảm nhìn chằm chằm vào Long Ưng. Long Ưng đến cách bậc thang khoảng 10 bước thì dừng lại.
Võ Thừa Tự chăm chú nhìn người khách không mời mà đến này, ánh mắt đầy vẻ châm chọc. Y đưa tay ra hiệu, Trương Gia Phúc đứng ở đầu hàng bên phải liền nói: “Ngụy vương phải lâm triều sớm, Long tiên sinh cần nói ngắn gọn, chớ nên lãng phí thời gian quý báu của Ngụy vương.”
Long Ưng biết nếu lời mình sắp nói không có tính uy hiếp thì y sẽ lập tức rũ áo bỏ đi, dùng hành động đó để chế nhạo mình, nên ung dung đáp: “Ngụy vương đã sai khi để Trữ Nguyên Thiên xuất hiện trước mặt Long mỗ. Long mỗ chỉ cần liếc mắt đã nhận ra ngay hắn là tên thích khách ngốc bắn lén Long mỗ vào đêm hôm đó…”
Trữ Nguyên Thiên vội lớn tiếng chen ngang: “Long Ưng, ngươi đừng có vu oan giá họa. Bằng chứng đâu?”
Ánh mắt nghi hoặc Võ Thừa Tự xoay chuyển liên tục càng chứng tỏ ý nghĩ của Long Ưng là đúng, kẻ này biết về chuyện Chủng ma đại pháp, cũng biết Võ Chiếu quyết tâm phải có được nó bằng bất cứ giá nào nên mới định giết chết Long Ưng để hi vọng trong lúc tức giận Võ Chiếu sẽ xử tử Lư lăng vương Lý Hiển.
Long Ưng ngang nhiên nói: “Ông đây có một bộ công pháp mà hễ gặp qua bất cứ kẻ nào, dù cho nó có ôm đầu che mặt ta cũng vẫn nhận ra. Thánh thượng biết rõ ta có công pháp này, chỉ cần ta nói ra đảm bảo thánh thượng sẽ tin ngay. Nếu không, ta lập tức cuốn gói về quê cày ruộng, với địa vị quốc khách thì ta khó mà bị giết lắm. Nếu Thánh Thượng biết, Ngụy vương gián tiếp bức ta phải rời đi, e rằng cuộc sống của ngươi sẽ không được thoải mái lắm đâu
'' Cùng lắm là phạm tội ''khi vương'', còn lão huynh ngươi thì là tội ‘khi quân’ đó. Nếu ngươi không phục, chúng ta lập tức cùng nhau vào triều nói rõ ràng để cho thánh thượng và các đại thần, tiểu thần phán xét theo lẽ công bằng, xem tội người nào nặng hơn.”
Rốt cuộc Võ Thừa Tự cũng biến sắc.
Cao thủ đứng ở hai bên nhấp nhổm muốn ra tay, chỉ còn chờ Võ Thừa Tự ra lệnh nữa mà thôi.
Long Ưng thản nhiên nói: “Hình như chư vị đã quên tối hôm qua thánh thượng nói những gì, ai mà sinh sự với bổn quốc khách vì tiết Hoài Nghĩa thì lập tức giết không tha, tru luôn cả gia tộc.”
Trương Gia Phúc trầm giọng hỏi: “Việc này có liên quan gì tới Tiết Hoài Nghĩa cơ chứ?”
Hai mắt Long Ưng bừng bừng ma khí, nhìn chằm chằm Võ Thừa Tự mà nói: “Tất nhiên có liên hệ. Lần này ta tiện đường tới đây vì hai chuyện, một trong số đó là thu nợ. Trữ thích thích hoặc là trả ta khoản nợ mười lượng hoàng kim, hoặc là theo ta đi gặp thánh thượng, để thánh thượng bảo vệ công bằng cho ta. Việc này chối không được đâu, bởi vì chí ít cũng có đến mấy trăm nhân chứng.”
Võ Thừa Tự bị ánh mắt hắn hù dọa, lại thêm trong lòng có quỷ, miễn cưỡng không bật dậy, hỏi: “Còn chuyện khác là chuyện gì?”
Long Ưng nói: “Chính là chuyện thu phí kín miệng, cũng mất mười lượng hoàng kim. Tổng cộng là hai mươi lượng. Nhưng mà phí giữ miệng là có kì hạn, nếu có bất cứ kẻ nào dám đề cập cập tới việc ám sát một lần nữa thì ta sẽ bẩm báo lên thánh thượng về phí giữ miệng này.”
Trữ Nguyên Thiên giận dữ, mắt như muốn tóe lửa, nói: “Long Ưng, ngươi thực khinh người quá đáng, dám cả gan vu khống Ngụy vương đã phạm tử tội, chỉ cần giết chết ngươi ngay tại đây rồi thông báo trị tội ngươi ám sát Ngụy vương, vậy thì ngay cả thánh thượng cũng không thể trách được Ngụy vương.” Nói xong, gã ta quay nhìn Võ Thừa Tự đợi y hạ lệnh.
Đôi mắt gian xảo của Võ Thừa Tự thay đổi liên tục, trong lòng do dự không quyết được.
Long Ưng cười thích thú nói: “Thì ra Trữ huynh là kẻ hữu dũng vô mưu, Ngụy vương đã sai khi dùng ngươi rồi, nếu không thì cũng không bị mất mười lượng hoàng kim vì một vụ cược. Lại coi ta như là Tiết Hoài Nghĩa ư, nếu như lấy số đông vây đánh mà có tác dụng thì hắn đã chết từ lâu rồi chứ đâu có sống sờ sờ ra đó để tới hoàng thành rước nhục. Tên ngốc nhà ngươi lại không chịu tìm hiểu ý chủ, nếu như công khai giết chết ta mà không có hậu quả gì thì Ngụy vương đã làm như vậy từ lâu rồi. Hiểu chứ?”
Tiếp theo đó hắn nhìn Vô Tưởng tăng quát lớn: “Thời gian của ông mới thật là quý giá đây này, một câu thôi, hai mươi lượng hoàng kim, đưa hay là không đưa? Không đưa, ông lập tức đi gặp thánh thượng, hậu quả tự mà gánh lấy nhé!”
Vẻ mặt Võ Thừa Tự lúc này không thể khó coi hơn được nữa.
----- oOo -----
Ở trong xe ngựa, Long Ưng tường thuật lại toàn bộ quá trình gặp Võ Thừa Tự một cách rất sống động, hắn còn thêm mắm thêm muối khiến cho công chúa Thái Bình cười nghiêng ngả, phóng đãng vô cùng, để mặc hắn ôm chặt vòng eo thon thả của mình.
Công chúa cười duyên dáng nói: “Ngươi thật không phải là người, lấy được mười lượng hoàng kim vẫn chưa thấy đủ lại còn vơ vét thêm mười lượng nữa. Đúng là lòng tham không đáy mà!”
Long Ưng cười: “Tham thì quả có tham, nhưng cũng vì việc này quan trọng. Võ Thừa Tự chịu trả phí giữ miệng coi như đã thừa nhận vụ ám sát là do hắn chủ mưu, về sau, không những hắn không dám nhắc lại việc này mà còn phải bịt miệng người của viện Thẩm phán.”
Công chúa nói: “Bắt đầu từ bây giờ, Võ Thừa Tự sẽ trăm phương ngàn kế tìm cách đưa ngươi vào chỗ chết. Hừ! Thật hi vọng hắn làm như vậy, có thế hắn mới nếm thử được sức mạnh của Tà đế là như thế nào.”
Long Ưng lại hôn lên mặt nàng một cái, nói: “Bây giờ công chúa có hứng thú không?”
Công chúa Thái Bình nói: “Đừng có háo sắc như vậy. Muốn có được bản điện cũng không khó, ta đã nạp phò mã hai lần, trong chuyện nam nữ cũng chỉ làm theo ý mình không cần quan tâm người khác nghĩ gì, thánh thượng cũng không can thiệp, dù vậy ta cũng chẳng thấy vui vẻ gì, có lúc thật không biết cuộc sống phải như thế nào mới cảm thấy thoải mái. Nhưng ở gần tên quỷ háo sắc nhà ngươi lại có thể dễ dàng thoát khỏi phiền não. Đợi ta đi xem tình hình lâm triều như thế nào và việc giữa ngươi và thánh thượng xong xuôi, bản điện sẽ quay lại rước ngươi đi chơi bời thoải mái.”
Long Ưng chợt nhớ tới Nhân Nhã, nhỏ giọng nói: “Đêm nay không được rồi!”
Công chúa Thái Bình giận dữ hỏi: “Cái gì?”
Lúc này, xe ngựa đã tới bên ngoài ngự thư phòng, Long Ưng bỏ lại một câu ‘Ngày mai gặp lại’ rồi thừa dịp công chúa Thái Bình chưa kịp trút cơn giận dữ liền vội vàng nhảy tót xuống xe.
Sau khi xe ngựa rời đi, trời mưa nhỏ lại, hạt mưa như bụi. Long Ưng nói với Vinh công công đang cung kính đứng đợi ngoài cửa Ngự thư phòng: “Làm phiền công công nghĩ cách tìm Phó thống lĩnh tới đây dùm. Nói với hắn là cuối cuộc đã xoay được ngân lượng rồi.”
Vinh công công đáp: “Có thể làm việc cho Ưng gia là vinh hạnh của tiểu nhân.”
Long Ưng ngạc nhiên nhìn lão.
Vinh công công hạ giọng nói: “Ưng gia giết chết tên ác tặc ngốc kia, mọi người rất vui mừng. Tên tặc ngốc đó vẫn luôn hoành hành ở trong cung, nội thị chúng ta bị hắn đánh tử thương đến mấy chục người, cung nữ bị hắn dâm ô tàn bạo đến chết càng khó mà đếm hết. Mọi người biết được tối hôm qua, Ưng gia đại triển thần uy chém rụng đầu tên tặc ngốc đó thì chúng ta thoải mái vô cùng, trong lòng như bỏ đi một cục đá lớn, chỉ tiếc không đốt pháo chúc mừng được như dân chúng ngoài cung.”
Long Ưng thầm nghĩ ‘lại có cả việc này cơ à, giờ thì mình không muốn nổi tiếng cũng không được rồi’. Hắn vô vỗ vai Vinh công công như muốn chia sẻ rồi đi vào Ngự thư phòng.
Người đẹp xinh xắn dễ thương Nhân Nhã đang đứng mài mực bên cạnh bàn. Thấy Long Ưng đi tới, nàng vui mừng quỳ xuống thi lễ, tiếp đó cầu xin: “hôm nay, Thánh thượng lúc nào cũng có thể giá lâm, Nhân Nhã không dám ngồi mài mực.”
Long Ưng ngồi xuống trước bàn, cười nói: “Đừng trách ta tới chậm nhé, bởi vì ta còn phải đi kiếm tiền về nuôi Nhân Nhã của ta, để nàng cơm no áo ấm, cả đời không lo.”
Vẻ mặt Nhân Nhã buồn bã, rầu rầu nói: “Ưng gia đừng nói lời vui đùa, được không? Nhân Nhã bạc mệnh, không có diễm phúc đó.”
Long Ưng vừa cầm bút hí hoáy vừa ngạc nhiên hỏi: “Sao Nhân Nhã lại nghĩ như vậy? Chỉ cần thánh thượng gật đầu là được thôi.”
Nhân Nhã đáp: “Thánh thượng tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
Long Ưng cười hỏi: “Vì sao Nhân Nhã nghĩ vậy?”
Nhân Nhã định nói rồi lại thôi.
Long Ưng vỗ ngực đảm bảo: “Cứ yên tâm nói ra, ta nhất định sẽ không nói lại với ai.”
Nhân Nhã liếc nhìn hắn, ánh mắt chứa chan tình cảm, nhẹ nhàng nói: “Có lúc, ánh mắt thánh thượng nhìn Nhân Nhã rất kì quái, làm Nhân Nhã sợ hãi vô cùng, rồi thánh thượng còn lẩm bẩm mấy câu rất khó hiểu, cái gì mà vĩnh viễn không cho ngươi rời đi gì đó.”
Long Ưng âm thầm suy nghĩ thấy Võ Chiếu đối với Nhân Nhã quả thực có điểm khác thường, thà làm mất lòng Tiết Hoài Nghĩa chứ không chịu đẩy nàng đi. Lại nghĩ tới lời đồn về Võ Chiếu, bất chợt hắn sởn cả tóc gáy. Nhưng nếu Võ Chiếu tốt với Nhân Nhã là thật thì việc hứa đem nàng cho mình cũng hợp lý.
Hắn mỉm cười nói: “Tình hình thực sự thường xảy ra ngoài mọi người dự liệu, cứ để thánh giá tới đây sẽ biết liền. Quan trọng nhất chính là Nhân Nhã có bằng lòng theo ta hay không?”
Nhân Nhã oán trách liếc nhìn hắn, vẻ đẹp thiếu nữ động lòng người, giọng điệu hờn giận: “Ưng gia à! Việc này, còn phải hỏi nữa sao?”
Long Ưng tiện tay lấy cái bánh ngọt nhét vào trong miệng, đứng dậy ngồm ngoàm hỏi: “Mấy giờ bắt đầu lâm triều? Ở đâu?”
Công chúa Thái Bình lo lắng đáp: “Còn nửa canh giờ nữa là tới lúc lâm triều. Ngươi có biết cần phải làm gì không?”
Long Ưng vui vẻ trả lời: “Đương nhiên biết. Theo lý thì lúc này Võ Thừa Tự chưa ra khỏi nhà, tên hỗn đản này ở đâu?”
Công chúa Thái Bình thầm nghĩ ‘sự việc đã không thể căng thẳng hơn được nữa rồi, để cho hắn làm bừa có khi còn có cơ hội chuyển biến tốt’, liền than thở: “Hành cung của hắn là Lưu Bôi điện nằm ở phía đông nam, cách đây không xa. Mưa lớn quá! Để ta dùng xe ngựa đưa ngươi đi. Nhớ kỹ, không nên ra tay đánh nhau.”
Long Ưng bước xuống xe trong hàng loạt lời dặn dò của công chúa Thái Bình. Hắn đội mưa tiến thẳng tới Lưu Bôi điện. Sau khi báo danh, vệ binh giữ cửa hẳn đã biết hắn là ai nên lập tức dẫn hắn vào phòng khách ngồi chờ, một người khác vào trong bẩm báo.
Lát sau, một tên quan quân vẻ mặt khó chịu đi ra, trầm giọng nói: “Tiểu tướng đã bẩm báo cho Ngụy vương, Ngụy vương nói hai bên vốn từ trước chẳng có liên quan gì, nay cũng không muốn có quan hệ với ngài, vả lại người có chuyện quan trọng cần xử lý nên ngài hãy ‘lập tức cút đi’. Đó là lời Ngụy vương, và ngài ấy cũng đã lệnh cho tiểu tướng chuyển lại cho Ưng gia không sót một từ.”
Long Ưng bật cười khanh khách: “Làm phiền huynh đài chuyển lời tới Ngụy vương lần nữa, cũng đừng sai từ nào.”
Chưa kịp nói xong, tên quan quân không biết tên kia đã chặn ngang: “Thứ cho tiểu tướng không thể tuân lời.”
Long Ưng liền nói: “Nếu như ngươi không nghe lời thì người chém đầu ngươi không phải là ta mà là chủ của ngươi. Nói cho hắn ba câu, đó là ‘Trữ Nguyên Thiên’, ‘đại thiết cung’ và ‘chứng cứ rõ ràng’.”
Tiếp đó, mắt hắn bừng bừng ma quang, Long Ưng nhìn chằm chằm tên vệ binh kia mà quát lớn: “Còn không mau cút đi báo cho Ngụy vương!”
Tên quan quân bị ánh mắt hắn làm cho cả người run lên, vội vã rời đi giống như bị thôi miên.
----- oOo -----
Thế trận mà Võ Thừa Tự bày ra để ‘đón tiếp’ Long Ưng quả thực có thể hù té rất nhiều người. Trong cung điện hoa lệ, y chễm chệ ngồi ở nơi cao nhất trên đỉnh đài chín tầng làm bằng ngọc thạch, mão đỏ hoàng bào, ngũ quan cũng tính là đoan chính. Y khoảng ba mươi tuổi, lông mi được cố ý tô vẽ cho thô lên nhằm che giấu vẻ mặt tái nhợt do tửu sắc quá độ, ánh mắt thì hung ác nham hiểm.
Ở hai bên, khoảng hai, ba mươi người đang đứng. Trong số đó có không ít cao thủ, bao gồm cả Trữ Nguyên Thiên đang đứng đầu một hàng, Trương Gia Phúc – kẻ hùa theo Trữ Nguyên Thiên ở quán Bát Phương – thì đứng ở phía đối diện. Ai ai cũng đằng đằng sát khí, vẻ mặt không thiện cảm nhìn chằm chằm vào Long Ưng. Long Ưng đến cách bậc thang khoảng 10 bước thì dừng lại.
Võ Thừa Tự chăm chú nhìn người khách không mời mà đến này, ánh mắt đầy vẻ châm chọc. Y đưa tay ra hiệu, Trương Gia Phúc đứng ở đầu hàng bên phải liền nói: “Ngụy vương phải lâm triều sớm, Long tiên sinh cần nói ngắn gọn, chớ nên lãng phí thời gian quý báu của Ngụy vương.”
Long Ưng biết nếu lời mình sắp nói không có tính uy hiếp thì y sẽ lập tức rũ áo bỏ đi, dùng hành động đó để chế nhạo mình, nên ung dung đáp: “Ngụy vương đã sai khi để Trữ Nguyên Thiên xuất hiện trước mặt Long mỗ. Long mỗ chỉ cần liếc mắt đã nhận ra ngay hắn là tên thích khách ngốc bắn lén Long mỗ vào đêm hôm đó…”
Trữ Nguyên Thiên vội lớn tiếng chen ngang: “Long Ưng, ngươi đừng có vu oan giá họa. Bằng chứng đâu?”
Ánh mắt nghi hoặc Võ Thừa Tự xoay chuyển liên tục càng chứng tỏ ý nghĩ của Long Ưng là đúng, kẻ này biết về chuyện Chủng ma đại pháp, cũng biết Võ Chiếu quyết tâm phải có được nó bằng bất cứ giá nào nên mới định giết chết Long Ưng để hi vọng trong lúc tức giận Võ Chiếu sẽ xử tử Lư lăng vương Lý Hiển.
Long Ưng ngang nhiên nói: “Ông đây có một bộ công pháp mà hễ gặp qua bất cứ kẻ nào, dù cho nó có ôm đầu che mặt ta cũng vẫn nhận ra. Thánh thượng biết rõ ta có công pháp này, chỉ cần ta nói ra đảm bảo thánh thượng sẽ tin ngay. Nếu không, ta lập tức cuốn gói về quê cày ruộng, với địa vị quốc khách thì ta khó mà bị giết lắm. Nếu Thánh Thượng biết, Ngụy vương gián tiếp bức ta phải rời đi, e rằng cuộc sống của ngươi sẽ không được thoải mái lắm đâu
'' Cùng lắm là phạm tội ''khi vương'', còn lão huynh ngươi thì là tội ‘khi quân’ đó. Nếu ngươi không phục, chúng ta lập tức cùng nhau vào triều nói rõ ràng để cho thánh thượng và các đại thần, tiểu thần phán xét theo lẽ công bằng, xem tội người nào nặng hơn.”
Rốt cuộc Võ Thừa Tự cũng biến sắc.
Cao thủ đứng ở hai bên nhấp nhổm muốn ra tay, chỉ còn chờ Võ Thừa Tự ra lệnh nữa mà thôi.
Long Ưng thản nhiên nói: “Hình như chư vị đã quên tối hôm qua thánh thượng nói những gì, ai mà sinh sự với bổn quốc khách vì tiết Hoài Nghĩa thì lập tức giết không tha, tru luôn cả gia tộc.”
Trương Gia Phúc trầm giọng hỏi: “Việc này có liên quan gì tới Tiết Hoài Nghĩa cơ chứ?”
Hai mắt Long Ưng bừng bừng ma khí, nhìn chằm chằm Võ Thừa Tự mà nói: “Tất nhiên có liên hệ. Lần này ta tiện đường tới đây vì hai chuyện, một trong số đó là thu nợ. Trữ thích thích hoặc là trả ta khoản nợ mười lượng hoàng kim, hoặc là theo ta đi gặp thánh thượng, để thánh thượng bảo vệ công bằng cho ta. Việc này chối không được đâu, bởi vì chí ít cũng có đến mấy trăm nhân chứng.”
Võ Thừa Tự bị ánh mắt hắn hù dọa, lại thêm trong lòng có quỷ, miễn cưỡng không bật dậy, hỏi: “Còn chuyện khác là chuyện gì?”
Long Ưng nói: “Chính là chuyện thu phí kín miệng, cũng mất mười lượng hoàng kim. Tổng cộng là hai mươi lượng. Nhưng mà phí giữ miệng là có kì hạn, nếu có bất cứ kẻ nào dám đề cập cập tới việc ám sát một lần nữa thì ta sẽ bẩm báo lên thánh thượng về phí giữ miệng này.”
Trữ Nguyên Thiên giận dữ, mắt như muốn tóe lửa, nói: “Long Ưng, ngươi thực khinh người quá đáng, dám cả gan vu khống Ngụy vương đã phạm tử tội, chỉ cần giết chết ngươi ngay tại đây rồi thông báo trị tội ngươi ám sát Ngụy vương, vậy thì ngay cả thánh thượng cũng không thể trách được Ngụy vương.” Nói xong, gã ta quay nhìn Võ Thừa Tự đợi y hạ lệnh.
Đôi mắt gian xảo của Võ Thừa Tự thay đổi liên tục, trong lòng do dự không quyết được.
Long Ưng cười thích thú nói: “Thì ra Trữ huynh là kẻ hữu dũng vô mưu, Ngụy vương đã sai khi dùng ngươi rồi, nếu không thì cũng không bị mất mười lượng hoàng kim vì một vụ cược. Lại coi ta như là Tiết Hoài Nghĩa ư, nếu như lấy số đông vây đánh mà có tác dụng thì hắn đã chết từ lâu rồi chứ đâu có sống sờ sờ ra đó để tới hoàng thành rước nhục. Tên ngốc nhà ngươi lại không chịu tìm hiểu ý chủ, nếu như công khai giết chết ta mà không có hậu quả gì thì Ngụy vương đã làm như vậy từ lâu rồi. Hiểu chứ?”
Tiếp theo đó hắn nhìn Vô Tưởng tăng quát lớn: “Thời gian của ông mới thật là quý giá đây này, một câu thôi, hai mươi lượng hoàng kim, đưa hay là không đưa? Không đưa, ông lập tức đi gặp thánh thượng, hậu quả tự mà gánh lấy nhé!”
Vẻ mặt Võ Thừa Tự lúc này không thể khó coi hơn được nữa.
----- oOo -----
Ở trong xe ngựa, Long Ưng tường thuật lại toàn bộ quá trình gặp Võ Thừa Tự một cách rất sống động, hắn còn thêm mắm thêm muối khiến cho công chúa Thái Bình cười nghiêng ngả, phóng đãng vô cùng, để mặc hắn ôm chặt vòng eo thon thả của mình.
Công chúa cười duyên dáng nói: “Ngươi thật không phải là người, lấy được mười lượng hoàng kim vẫn chưa thấy đủ lại còn vơ vét thêm mười lượng nữa. Đúng là lòng tham không đáy mà!”
Long Ưng cười: “Tham thì quả có tham, nhưng cũng vì việc này quan trọng. Võ Thừa Tự chịu trả phí giữ miệng coi như đã thừa nhận vụ ám sát là do hắn chủ mưu, về sau, không những hắn không dám nhắc lại việc này mà còn phải bịt miệng người của viện Thẩm phán.”
Công chúa nói: “Bắt đầu từ bây giờ, Võ Thừa Tự sẽ trăm phương ngàn kế tìm cách đưa ngươi vào chỗ chết. Hừ! Thật hi vọng hắn làm như vậy, có thế hắn mới nếm thử được sức mạnh của Tà đế là như thế nào.”
Long Ưng lại hôn lên mặt nàng một cái, nói: “Bây giờ công chúa có hứng thú không?”
Công chúa Thái Bình nói: “Đừng có háo sắc như vậy. Muốn có được bản điện cũng không khó, ta đã nạp phò mã hai lần, trong chuyện nam nữ cũng chỉ làm theo ý mình không cần quan tâm người khác nghĩ gì, thánh thượng cũng không can thiệp, dù vậy ta cũng chẳng thấy vui vẻ gì, có lúc thật không biết cuộc sống phải như thế nào mới cảm thấy thoải mái. Nhưng ở gần tên quỷ háo sắc nhà ngươi lại có thể dễ dàng thoát khỏi phiền não. Đợi ta đi xem tình hình lâm triều như thế nào và việc giữa ngươi và thánh thượng xong xuôi, bản điện sẽ quay lại rước ngươi đi chơi bời thoải mái.”
Long Ưng chợt nhớ tới Nhân Nhã, nhỏ giọng nói: “Đêm nay không được rồi!”
Công chúa Thái Bình giận dữ hỏi: “Cái gì?”
Lúc này, xe ngựa đã tới bên ngoài ngự thư phòng, Long Ưng bỏ lại một câu ‘Ngày mai gặp lại’ rồi thừa dịp công chúa Thái Bình chưa kịp trút cơn giận dữ liền vội vàng nhảy tót xuống xe.
Sau khi xe ngựa rời đi, trời mưa nhỏ lại, hạt mưa như bụi. Long Ưng nói với Vinh công công đang cung kính đứng đợi ngoài cửa Ngự thư phòng: “Làm phiền công công nghĩ cách tìm Phó thống lĩnh tới đây dùm. Nói với hắn là cuối cuộc đã xoay được ngân lượng rồi.”
Vinh công công đáp: “Có thể làm việc cho Ưng gia là vinh hạnh của tiểu nhân.”
Long Ưng ngạc nhiên nhìn lão.
Vinh công công hạ giọng nói: “Ưng gia giết chết tên ác tặc ngốc kia, mọi người rất vui mừng. Tên tặc ngốc đó vẫn luôn hoành hành ở trong cung, nội thị chúng ta bị hắn đánh tử thương đến mấy chục người, cung nữ bị hắn dâm ô tàn bạo đến chết càng khó mà đếm hết. Mọi người biết được tối hôm qua, Ưng gia đại triển thần uy chém rụng đầu tên tặc ngốc đó thì chúng ta thoải mái vô cùng, trong lòng như bỏ đi một cục đá lớn, chỉ tiếc không đốt pháo chúc mừng được như dân chúng ngoài cung.”
Long Ưng thầm nghĩ ‘lại có cả việc này cơ à, giờ thì mình không muốn nổi tiếng cũng không được rồi’. Hắn vô vỗ vai Vinh công công như muốn chia sẻ rồi đi vào Ngự thư phòng.
Người đẹp xinh xắn dễ thương Nhân Nhã đang đứng mài mực bên cạnh bàn. Thấy Long Ưng đi tới, nàng vui mừng quỳ xuống thi lễ, tiếp đó cầu xin: “hôm nay, Thánh thượng lúc nào cũng có thể giá lâm, Nhân Nhã không dám ngồi mài mực.”
Long Ưng ngồi xuống trước bàn, cười nói: “Đừng trách ta tới chậm nhé, bởi vì ta còn phải đi kiếm tiền về nuôi Nhân Nhã của ta, để nàng cơm no áo ấm, cả đời không lo.”
Vẻ mặt Nhân Nhã buồn bã, rầu rầu nói: “Ưng gia đừng nói lời vui đùa, được không? Nhân Nhã bạc mệnh, không có diễm phúc đó.”
Long Ưng vừa cầm bút hí hoáy vừa ngạc nhiên hỏi: “Sao Nhân Nhã lại nghĩ như vậy? Chỉ cần thánh thượng gật đầu là được thôi.”
Nhân Nhã đáp: “Thánh thượng tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
Long Ưng cười hỏi: “Vì sao Nhân Nhã nghĩ vậy?”
Nhân Nhã định nói rồi lại thôi.
Long Ưng vỗ ngực đảm bảo: “Cứ yên tâm nói ra, ta nhất định sẽ không nói lại với ai.”
Nhân Nhã liếc nhìn hắn, ánh mắt chứa chan tình cảm, nhẹ nhàng nói: “Có lúc, ánh mắt thánh thượng nhìn Nhân Nhã rất kì quái, làm Nhân Nhã sợ hãi vô cùng, rồi thánh thượng còn lẩm bẩm mấy câu rất khó hiểu, cái gì mà vĩnh viễn không cho ngươi rời đi gì đó.”
Long Ưng âm thầm suy nghĩ thấy Võ Chiếu đối với Nhân Nhã quả thực có điểm khác thường, thà làm mất lòng Tiết Hoài Nghĩa chứ không chịu đẩy nàng đi. Lại nghĩ tới lời đồn về Võ Chiếu, bất chợt hắn sởn cả tóc gáy. Nhưng nếu Võ Chiếu tốt với Nhân Nhã là thật thì việc hứa đem nàng cho mình cũng hợp lý.
Hắn mỉm cười nói: “Tình hình thực sự thường xảy ra ngoài mọi người dự liệu, cứ để thánh giá tới đây sẽ biết liền. Quan trọng nhất chính là Nhân Nhã có bằng lòng theo ta hay không?”
Nhân Nhã oán trách liếc nhìn hắn, vẻ đẹp thiếu nữ động lòng người, giọng điệu hờn giận: “Ưng gia à! Việc này, còn phải hỏi nữa sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.