Nhật Nguyệt Đương Không

Quyển 4 - Chương 105: Đêm trước bão giông (hạ).

Huỳnh Dị

27/04/2015

Sau khi chia tay công chúa, Long Ưng đến Đại Cung Giam Phủ tìm Bàn công công. Hai người đến thiên sảnh ngồi nói chuyện bí mật.

Nghe xong bước phát triển mới nhất, Bàn công công nói:

- Sau khi đến Trường An, ngươi hãy trực tiếp đi tìm Pháp Minh để đàm phán.

Long Ưng thất thanh nói:

- Ta và y có chuyện gì để nói chứ?

Bàn công công mỉm cười:

- Tiểu tử ngươi thật chẳng phát triển gì cả. Đến Thần Đô lâu như vậy, mà vẫn không biết cách chơi chính trị.

Long Ưng gãi đầu nói:

- Tiểu tử thì có chuyện gì cần đàm phán với y? Chẳng lẽ buộc y không cho Tịch Diêu đi chọn đạo tôn sao?

Bàn công công ung dung nói:

- Bàn việc gì cũng được, mục đích là không để cho Tịch Diêu độc đại, cuối cùng ôm trọn đạo môn trong thiên hạ.

Long Ưng nói:

- Điều này ai cũng hiểu được. Vấn đề là hiện tại Pháp Minh rõ ràng có Võ Chiếu chống lưng, y căn bản không coi ta ra gì.

Bàn công công cười nói:

- Y thật sự không coi ngươi ra gì sao?

Long Ưng thở dài:

- Vì sao y phải coi ta ra gì chứ? Nếu chỉ luận võ công, ta vẫn không làm gì được y cả.

Bàn công công ung dung nói:

- Nhất định là y đã đồng ý với Minh Không, sẽ không động võ với ngươi. Cho nên đây không phải là vấn đề võ công ai cao ai thấp, mà chính là vấn đề sức ảnh hưởng. Ngươi đã trở thành một lực lượng mới xuất hiện bên cạnh lực lượng Pháp Minh, Tịch Diêu. Chỉ cần suy nghĩ mình đã trở thành Thiếu soái, ngươi tự khắc có thể phát huy tầm ảnh hưởng của mình.

Ngừng lại rồi nói tiếp:

- Còn nữa, chính là tầm ảnh hưởng của ngươi đối với Minh Không. Hiện tại, chúng ta vẫn như chơi một trò chơi, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. Nếu ngươi hiển lộ bản sắc Tà Đế, ngươi cũng không phải là thủ hạ của Minh Không mà chính là người cùng hội cùng thuyền mà bà ta tôn kính.

Long Ưng gật đầu nói:

- Ta bắt đầu hơi hiểu ra rồi.

Rời khỏi Đại Cung Giam Phủ, mặt trời đã lặn phía đằng tây. Long Ưng nhớ vợ nên quay trở về Cam Thang Viện. Trong bữa cơm tối không thể không nói với Nhân Nhã, ba ngày sau hắn sẽ khởi hành đến Trường An, còn nói sẽ dẫn theo Tiểu Ma Nữ.

Nhân Nhã hớn hở nói:

- Thiên kim quốc lão, chúng thiếp cũng nghe nhắc đến nhiều. Mấy tháng nay trong nội cung còn có tin đồn nàng yêu mến phu quân đại nhân của chúng ta.

Lệ Lệ nói:

- Khi nào phu quân để chúng em gặp nàng? Nàng được mọi người công nhận là mỹ nữ đấy.

Long Ưng kinh ngạc nói:

- Sau khi ta trở về, mông ngồi còn chưa ấm chỗ lại phải rời xa các nàng, trong lòng cảm thấy bất an, các nàng lại...

Tú Thanh cắt đứt lời nói của hắn:

- Bàn công công nhiều lần nói với chúng em, bởi vì thân phận của chàng đặc biệt, mấy năm nay sẽ phải bôn ba bốn phía, nên trong lòng chúng em đều có chuẩn bị, tuyệt đối không làm chàng lo lắng. Phu quân yên tâm lo chuyện của mình, chúng em sẽ ở nhà làm tốt bổn phận thê tử.

Nhân Nhã cười quyến rũ nói:

- Nhưng ba ngày này chàng phải ở cùng chúng em.

Vẻ mặt Long Ưng cợt nhã nói:

- Là ba đêm...Ha ha ha...

Sáng hôm sau vừa tỉnh lại, Long Ưng giữ lời hứa dẫn các nàng ra ngoài thành cưỡi ngựa vui đùa. Sau khi vui chơi thoải mái lại đưa các nàng trở lại Cam Thang Viện rồi lập tức đến Ngự Thư Phòng gặp Võ Chiếu.

Bởi vì cuộc thiết triều buổi sáng kéo dài, Võ Chiếu không thể đến Ngự Thư Phòng đúng giờ. Long Ưng vùi đầu viết nhanh, lặng yên viết ra chương cuối cùng "Ma Tiên" của "Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp".

Đây là chương ngắn nhất, chỉ khoảng trăm câu với hơn ngàn chữ.

Nhưng lại sâu sắc nan giải, hiển nhiên toàn là lý luận cần phải phỏng đoán, tìm tòi nghiên cứu. Thiếu kinh nghiệm, Long Ưng cũng chỉ là hiểu nửa vời, chỗ biết chỗ không. Bốn chữ "Phá Toái Hư Không" của Hướng Vũ Điền trong chương cuối cùng làm cho hắn cảm thấy rất khó hiểu.

Sau khi hoàn thành hai quyển "Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp", hắn như cảm thấy mình đã làm sống lại những bí mật từ đống tro tàn.

Trước khi Võ Chiếu đến, Long Ưng bước ra khỏi thư phòng. Bước đi trong ngự viên đầy ánh nắng mặt trời, Long Ưng giống như vừa trở lại nhân thế.

Vinh công công bước tới nói:



- Thánh Thượng có chuyện quan trọng cần xử lý, ra lệnh cho tiểu nhân đến nói với Ưng gia, mời Ưng gia đến Trinh Quan Điện kiến giá vào lúc hoàng hôn.

Long Ưng tiếp nhận Tuyết Nhi từ tay vệ binh, thầm nghĩ chuyện gì mà cần Võ Chiếu xử lý gấp đến như vậy? Liền ừm một tiếng rồi nhảy lên lưng ngựa.

Vinh công công đứng bên cạnh ngựa nói:

- Còn nữa, Lương Vương mời Ưng gia hôm nay bớt chút thời gian đến phủ đệ cung ngoại của ngài, có việc muốn thương lượng với Ưng gia.

Long Ưng cười ha ha một tiếng, nói:

- Không thể tưởng tượng được sau khi hồi cung lại bận rộn hơn khi còn chiến đấu ở Bắc cương.

Sau đó hắn quất ngựa đi.

Sau khi về đến Thượng Dương Cung, Long Ưng đi thẳng đến phủ Quốc lão. Chưa qua cầu Thiên Tân, Phong Quá Đình đã cưỡi tuấn mã đuổi theo đằng sau. Hai người phi ngựa chậm qua cầu.

Long Ưng hỏi:

- Bọn họ đi chưa?

Phong Quá Đình nói:

- Đi ngày hôm qua rồi. Những bá quan văn võ ở Thần Đô mệt mỏi đến độ không còn tâm trí đâu nói chuyện chính sự. Ha ha...

Long Ưng cười nói:

- Thực là khoa trương. Sau khi trở về ngươi có gặp Hoa Tú Mỹ không?

Phong Quá Đình nói:

- Vạn gia đã đến an ủi Nhiếp đại gia rồi. Lão ca ngươi thì an ủi vợ thôi. Cái này đành phải do tại hạ gánh vác, đi tiễn huynh muội bọn họ một đoạn đường. Hoa Tú Mỹ dặn đi dặn lại, muốn ngươi nhanh chóng đến Quy Tư. Xem ra rất có ý tứ đối với ngươi.

Long Ưng bật cười khanh khách:

- Không lừa được ta đâu. Công tử mới chính là tri âm của nàng. Người nàng muốn gặp là ngươi chứ không phải ta.

Hai mắt Phong Quá Đình phát ra thần sắc thương cảm nói:

- Nàng có thiện cảm với ta cũng vô ích thôi. Thứ cho Quá Đình vô phúc không hưởng được.

Long Ưng nhịn không được, vội hỏi:

- Mỹ nữ như thế, trên thế gian này ít lắm. Rốt cuộc có chuyện gì khiến cho công tử thương tâm như thế? Công tử đã từng vượt qua biển cả, không sợ nước sâu mà?

Phong Quá Đình cười khổ nói:

- Có lẽ sẽ có một ngày ta nói cho ngươi biết, nhưng không phải lúc này. Nhận Vũ đang đợi chúng ta ở phủ Quốc lão. Như Tiểu Ma Nữ đã nói, tại hạ đã biến thành người xấu cấu kết với Ưng gia. Chuyện của các người cũng là chuyện của ta.

Long Ưng hỏi:

- Công tử biết được tình huống hiện tại sao?

Phong Quá Đình nói:

- Tối hôm qua Thôi Huyền Vĩ đến tìm ta, nói rõ tình hình hiện tại. Có lời đồn Võ Thừa Tự đang thông qua Trương Gia Phúc, toàn lực xúi giục các cấp tai to mặt lớn ở Thần Đô dâng sớ cho Thánh thượng, yêu cầu Thánh Thượng sửa lập y làm Thái tử.

Long Ứng mắng:

- Thật là không biết xấu hổ.

Phong Quá Đình nói:

- Rất khó trách được Võ Thừa Tự. Y chỉ là hiểu rõ đạo lý gió chiều nào ngả theo chiều nấy. Hiểu được tâm ý Thánh Thượng rất thích đưa ra khiêu chiến với việc lên ngôi của Lý Đán. Hiện tại Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh đều bị tiêu diệt, khí thế độc ác của người Đột Quyết bị chèn ép. Nếu không nhân cơ hội này làm mưa làm gió thì còn đợi khi nào?

Long Ưng thở dài:

- Biến hóa như thế thật không kịp chuẩn bị. Lão tử thà lên chiến trường chém giết đấu đá thật, còn hơn ở trong tình thế địch ta khó phân như thế này.

Phong Quá Đình nói:

- Dù con cháu Võ thị luồn cúi như thế nào, nhưng nhược điểm duy nhất của bọn họ chính là vô đức vô năng, không thể đưa ra nổi thứ gì có thể khiến thiên hạ tâm phục. “Từ xưa thiên tử không cho người khác họ thừa kế” cũng không phải là câu nói suông. Nếu như lần này phá được Khiết Đan, áp chế được Đột Quyết chính là Võ Thừa Tự hoặc Võ Tam Tư, Lý Đán đã sớm bị quét ra ngoài Đông cung rồi.

Long Ưng cười ha hả nói:

- Nói hay lắm. Đột nhiên tiểu đệ lại tràn ngập lòng tin. Ha ha, hỏi lại ngươi một câu, lão ca ngươi có buông tay Hoa Tú Mỹ thật không?

Phong Quá Đình tức giận nói:

- Tại hạ là người tri âm của nàng chứ không phải người theo đuổi nàng. Nếu như huynh có được nàng thì Quá Đình thấy vui về việc đó.

Long Ưng hung hăng nói:

- Thật sự không hối hận?



Phong Quá Đình nói:

- Tại sao lại hối hận chứ?

Long Ưng cười khổ nói:

- Thế này mà vẫn không dò ra ý ngươi được, có lẽ thật là “lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình”. Thật khiến tiểu đệ lo lắng cho tương lai hạnh phúc của công tử.

Phong Quá Đình cười nói:

- Tại hạ sống vui vẻ lắm. Đến rồi.

Chẳng biết tự bao giờ, hai người đã đi đến cửa lớn phủ Quốc lão.

Tiến vào phủ Quốc lão, Địch Nhân Kiệt vẫn chưa trở về, chỉ có Vạn Nhận Vũ đang chờ bọn họ.

Ba người đến ngôi đình trong viện ngồi nói chuyện.

Long Ưng giải thích tình thế hiện nay với hai người, cuối cùng nói:

- Tình huống bây giờ thật sự nguy hiểm, còn ác liệt hơn so với chiến trường, chính bởi vì tình huống phức tạp, mập mờ khó hiểu.

Vẻ mặt Vạn Nhận Vũ oán giận, cơ hồ muốn chửi ầm Võ Chiếu. Chỉ vì e ngại sự có mặt của Phong Quá Đình, nên cố đè nén lửa giận:

- Cuối cùng cũng có một ngày, giang sơn của chúng ta sẽ thua trong tay Võ Chiếu và con cháu Võ thị.

Phong Quá Đình lo lắng nói:

- Với võ công như Vô Cẩu Tử mà còn bị ám sát. Điều đó nói lên rằng bất luận kẻ nào cũng có thể bị Pháp Minh tiêu diệt. Ôi, ta phải lập tức chạy tới Tây Đô.

Long Ưng biết gã lo lắng cho Mẫn Huyền Thanh, nói:

- Không phải ngươi đi mà là ta đi. Còn phải dẫn theo Tiểu Ma Nữ tối ngày la hét muốn bước chân vào giang hồ.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Chúng ta cùng đi. Dứt khoát phải làm lớn lên, quyết đấu đến cùng với Pháp Minh và Tịch Diêu.

Long Ưng nói:

- Việc này không có cách nào giải quyết bằng vũ lực. Tây Đô cũng giống như Thần Đô, người chủ trì đổi thành Võ Du Nghi. Nếu chúng ta ra tay, Võ Du Nghi không biết sẽ cao hứng cỡ nào, và gán cho chúng ta với cái tội mưu phản.

Vạn Nhận Vũ cười khổ nói:

- Vậy trước tiên hãy đến Tây Đô xem xét tình huống rồi quyết định sau.

Long Ưng đã tính trước nói:

- Thứ tiểu đệ am hiểu nhất chính là ăn miếng trả miếng. Pháp Minh giết Vô Cấu Tử, vậy thì ông đây sẽ giết thuộc hạ đứng đầu Mạc Vấn Thường của y. Một mạng trả một mạng.

Phong Quá Đình khó hiểu hỏi:

- Sao tự dưng lại chui ra một tên Mạc Vấn Thường vậy?

Long Ưng nói:

- Hiện tại, người Pháp Minh muốn giết nhất là ta. Y càng hiểu được nếu Tĩnh Trai Tiên Tử đã đến Trường An, ta sẽ liều lĩnh chạy đến Tây Đô. Pháp Minh làm sao bỏ qua cơ hội tốt như vậy?

Phong Quá Đình nói:

- Ngươi không phải vừa mới nói, Pháp Minh đã đồng ý Thánh Thượng không đấu với ngươi sao?

Long Ưng nói:

- Chỉ cần Pháp Minh mỗi ngày đều đến Trường An thuyết pháp, tứ đại đệ tử đi theo bên cạnh, nếu bỗng nhiên tập kích ta, Thánh Thượng cũng khó mà định tội lên người y. Pháp Minh và Mạc Vấn Thường đều không biết ta là Phạm Khinh Chu, nên cho rằng ta không biết được sự tồn tại của Mạc Vấn Thường và Tử Sĩ.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Mạc Vấn Thường và người của y rất có thể đang ở Ba Thục.

Long Ưng phân tích:

- Mạc Vấn Thường đánh lén núi Thanh Thành ban đêm, đã chứng tỏ y nhận lệnh từ Pháp Minh, nhúng tay vào cuộc đấu tranh giữa đạo môn. Cho nên, đi cùng với y tối hôm đó còn có Tịch Diêu và Thẩm Phụng. Hiện tại, đạo tôn chi tranh ở Tây Đô, Thẩm Phụng tuyệt đối sẽ không vắng mặt. Mạc Vấn Thường đương nhiên sẽ đến tham gia. Pháp Minh và Thẩm Phụng ở ngoài sáng. Mạc Vấn Thường và tử sĩ của y ở trong tối. Nếu ta đoán không sai, Vô Cấu Tử bị Pháp Minh và Mạc Vấn Thường liên thủ đánh lén. Với năng lực của “Đa tình công tử” Hầu Hi Bạch, mà vẫn không thoát khỏi tay Pháp Minh và Mạc Vấn Thường. Vô Cấu Tử đương nhiên là không thể so sánh với Hầu Hi Bạch, khó lòng mà thoát khỏi độc thủ của bọn họ.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Ta và công tử sẽ đi cùng ngươi đến Tây Đô.

Long Ưng nói:

- Nếu như các ngươi đi cùng tiểu đệ, vậy đại kế của ta sẽ không còn linh nghiệm nữa. Mạc Vấn Thường sẽ từ bỏ việc đối phó ta.

Phong Quá Đình thất kinh nói:

- Nếu ngươi chỉ đi một mình thì ta không lo lắng. Nhưng bây giờ ngươi đi cùng với Tiểu Ma Nữ, thì sẽ mất đi cơ hội phá vòng vây đào tẩu. Như vậy có khác gì đâm đầu vào chỗ chết?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Nguyệt Đương Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook