Nhật Nguyệt Đương Không

Quyển 4 - Chương 215: Điệu múa trên phố đêm (hạ).

Huỳnh Dị

02/06/2015

Long Ưng như si như mê, đón nhận hơi thở của nàng, nói:

- Ta cam đoan lúc ở trong phòng tối, cũng sẽ giữ “giới hạn” đối với nàng như đối với Mỹ Tư Na Phù. Mở mắt ra đi, không nhìn được ánh mắt của nàng, ta không thể thấy được thế giới nội tâm rung động lòng người của nàng.

Hoa Tú Mỹ “ưm” một tiếng, xoay người một cái, thoát ra khỏi lồng ngực của hắn, đứng cách hắn khoảng hai trượng, tay chân và thân thể tuyệt mỹ thực hiện hàng trăm động tác nhẹ nhàng, lưu loát như nước chảy mây trôi, mỗi một động tác là sự phối hợp hoàn hảo giữa thân mình và tứ chi, không thể chê được điểm nào, mỗi dáng múa đều mang tính tổng thể, không một tư thế nào giống tư thế nào, ngay cả khi toàn bộ vũ đạo là không thể chia tách thành từng phần, thì mỗi biến hóa trong đó đều hàm chứa ý nghĩa của sự vĩnh hằng huyền bí.

Mặc dù không có nhạc đệm, nhưng nhưng từ những chuyển động nhịp nhàng của nàng, Long Ưng có cảm giác như mỗi động tác tinh tế của nàng đều vang lên một tiết tấu mạnh mẽ.

Có thể gọi nàng là một bậc thầy độc nhất vô nhị về nhảy múa. Thân thể nàng nhẹ như chim yến, khi nàng chạm những ngón chân dài mà có lực xuống đất, trông cứ nhẹ như không, mặc dù chân đặt trên mặt đất, lại khiến người ta có ảo giác là nàng đang bay lượn giữa không trung.

Vẻ mặt nàng tập trung đến mức như thần thánh, ngời sáng, rung động theo từng động tác của nàng.

Long Ưng nhìn mê mẩn, một lòng hưởng thụ cách tỏ tình có một không hai của nàng.

Thoạt nhìn như nàng vừa múa vừa lùi ra ngoài, nhưng bỗng nhiên Long Ưng nhận ra nàng đang không ngừng tới gần, thấy rõ ràng là bước chân lùi ra sau, nhưng thực tế lại là tiến về phía trước. Lần đầu tiên Long Ưng không tin vào mắt mình, đồng thời hiểu rằng tâm thần mình đã bị nàng hoàn toàn khống chế.

Nàng như tiên nữ từ chốn thần tiên giáng hạ phàm trần, nhảy múa như giữa chốn không người, mái tóc tung bay, đôi mắt không ngừng liếc nhìn hắn, lại dùng sự chuyển động của con ngươi phối hợp với động tác múa để diễn tả nỗi niềm vui sướng trong tâm hồn thiếu nữ, không che giấu chút gì. Lúc thì nàng nhìn người yêu một cách nũng nịu, lúc lại liếc ngang, con mắt có đuôi, lúc thì chăm chú nhìn thẳng, luôn thu lấy tất cả hồn vía của Long Ưng.

Động tác của nàng trở nên cường điệu, nhưng vẫn hàm súc. Điều duy nhất có thể dung hòa hai dáng vẻ cực đoan và mâu thuẫn ấy, là sự quyến rũ từ trong xương cốt, là vẻ đẹp của thân thể động lòng người của nàng, của từng đường cong bùng nổ mà nàng kiêu hãnh phơi bày trước mặt Long Ưng trong mỗi động tác múa.

Vừa nhảy múa, đồng thời đôi môi thơm mùi đàn hương của Hoa Tú Mỹ hé mở, khẽ hát một bài tình ca Quy Tư mà Long Ưng nghe không hiểu. Nhưng hiểu hay không, không quan trọng, hắn chìm đắm trong vẻ yêu kiều của nàng, trong tiếng ca như mây như nước, như ngâm như vịnh, mơ hồ ẩn chứa vẻ đẹp, quanh quẩn bồi hồi trong tòa cổ thành xinh đẹp này, trong bầu trời đêm phố dài không người, thành Quy Tư như không phải là thành Quy Tư, mà là nơi hang sâu tăm tối trong mộng cảnh mơ hồ.

Hôm sau tỉnh lại, Hoa Tú Mỹ nằm co ro như một con cừu nhỏ trong lồng ngực hắn.

Đêm qua mưa gió, trước lúc bình minh lại một cơn mưa xuân, bên ngoài cửa sổ là một màn mưa bụi.

Long Ưng thích thú vuốt ve thân thể trơn bóng nõn nà của nàng, không muốn rời tay. Hắn nhớ tới cách thức tỏ tình đặc biệt bằng điệu vũ thanh lệ thoát tục đêm qua của nàng, nhớ tới sự cuồng nhiệt quấn quít triền miên, không chút giữ gìn của nàng, trong lòng dấy lên một ngọn lửa tình mãi mãi không thể dập tắt.

Giây phút ấy, hắn càng hiểu rõ nàng hơn.

Có lẽ quan hệ giữa người với người đến một mức độ nào đó, sẽ gặp những cách trở khó vượt qua được, nhưng hắn biết mình đã vượt qua giai đoạn đó, đã cùng nàng đi tới mức quan hệ hòa hợp gắn bó với nhau.

Do trải qua tình cảnh thảm thương, cho nên Hoa Tú Mỹ cảm thấy chán chường mệt mỏi đối với cuộc đời. Nhưng sự lưu luyến của nàng đối với cuộc sống, cũng không bị thực tế vô tình vắt kiệt, nhiệt tình của nàng thể hiện ở kỹ năng ca múa, trở thành toàn bộ cuộc sống của nàng. Đối với những người khác, kể cả anh ruột nàng, nàng đều che đậy bản thân, nhưng đêm qua, nàng đã hoàn toàn buông thả, biểu lộ tình cảm một cách tinh tế.

Long Ưng biết nàng đã thức dậy, nói:

- Biết vì sao ta chưa từng yêu cầu Tú Mỹ theo ta về Trung Thổ không?

Hoa Tú Mỹ đưa hàm răng đều đặn, trắng như tuyết, cắn nhẹ vào vai hắn, vết cắn chỉ hơi đau ngoài da thịt, nhưng đau đến tận trái tim.

Long Ưng lẩm bẩm:

- Bởi vì nàng thuộc về Quy Tư, Quy Tư không có nàng, sẽ như vương miện mất đi viên đá quý sáng ngời nhất, không còn là biểu tượng tối cao.

Hoa Tú Mỹ cắn hắn một cái nữa.

Long Ưng cố ý xuýt xoa lớn tiếng, nói:

- Muốn lấy mạng người ta sao?

Hoa Tú Mỹ hung hăng nói:

- Là Tú Mỹ đang tính sổ với chàng, “cam đoan giữ giới hạn” của chàng, lại là như thế này sao?

Long Ưng bật cười khanh khách:

- Nàng muốn trách, thì phải tự trách mình khờ dại. Cái gọi là “cam đoan giữ giới hạn” là không có gì quan trọng, mà quan trọng là đừng tự lừa dối mình, đừng để phí hoài thời gian đang nhanh chóng trôi đi. Hì hì! Để dụ dỗ được nàng, thì có chuyện vô sỉ bỉ ổi gì mà ta không dám nói?

Thấy Hoa Tú Mỹ không lên tiếng, Long Ưng cười nói:



- Đêm nay nàng có muốn ta giữ lời không vượt qua giới hạn?

Hoa Tú Mỹ điềm đạm nói:

- Trời mưa kìa!

Long Ưng vui vẻ nói:

- Không phải nàng muốn ta tới xưởng làm lao công đấy chứ? Chuyện này không thành vấn đề, đợi ta đi thông báo cho hai tên tiểu tử kia, bọn hắn sẽ thông cảm cho nỗi khó xử của ta.

Hắn pha trò, khiến Hoa Tú Mỹ không nhịn được, bật ra tiếng cười trong như chuông bạc, nghe thật dịu dàng đáng yêu. Nàng xoa xoa đầu ngón tay trên ngực hắn, lại cười nói:

- Đừng tưởng rằng ta đã phục tùng chàng! Đối với ta, tình yêu nam nữ cũng tựa như đốt củi giữa một trời băng tuyết để sưởi ấm, khi lửa tắt, củi tàn, thì lại là trời đông giá rét như cũ!

Long Ưng ra vẻ kinh ngạc, nói:

- Ví von của nàng rất thú vị, vấn đề duy nhất là, căn cứ vào biểu hiện đêm qua của Tú Mỹ, thật sự là có sự bất nhất giữa lời nói và hành động!

Hoa Tú Mỹ ngúng nguẩy:

- Ưng gia à!

Long Ưng nói:

- Rốt cuộc, nàng muốn ta ở bên nàng suốt ngày, hay muốn ta tới xưởng làm làm thợ nấu quặng? Nói mau!

Hoa Tú Mỹ xấu hổ, dụi mặt vào cổ hắn, không đáp.

Long Ưng bồi hồi, nếu không có mỹ nữ vừa cùng mình hợp thể này, cho dù hắn có vùng vẫy như thế nào, cũng chưa thể thoát khỏi nỗi đau buồn vì cái chết của hai nàng Thải Hồng và Ngọc Chỉ.

Đồng thời hắn nghĩ tới một vấn đề khác.

Vì sao kẻ địch biết được hắn sẽ tới Quy Tư?

Ngày thứ mười lăm, rốt cuộc việc đúc kiếm đã tới giai đoạn mấu chốt.

Mười bốn ngày vừa qua, việc đúc kiếm được tiến hành cả ngày lẫn đêm, lúc chuẩn bị nấu quặng trong lò, Thắng Độ dựa theo bí pháp của Hiệt Kiết Tư, phối hợp ô kim với những kim loại khác theo một tỉ lệ nhất định, đại khái ô kim chiếm sáu phần, sắt chiếm một phần rưỡi, còn lại là thiếc và chì.

Sau khi điều phối thành phần đâu vào đấy, Thắng Độ cho tất cả vào lò nấu quặng chính, trước tiên cho lửa nhỏ, sau đó lần lượt đốt lên mười ba lò nấu độc lập được liên kết với nhau bởi những ống thông, sau năm ngày như thế, mới đạt được ngọn lửa to mạnh mẽ, dùng những máy quạt gió đạp bằng chân, liên tục quạt gió, không ngừng cung cấp nhiệt cho lò luyện chính.

Mỗi ngày xe lừa chở than củi đến hàng trăm chuyến, Thắng Độ lại sai người lên những dòng suối ở Thiên Sơn lấy nước trong sạch, để làm lạnh và tôi luyện khi sắp tới dung dịch quặng nóng chảy ra lò.

Theo lời Thắng Độ, trong quá trình nấu chảy quặng, sẽ loại bỏ tạp chất trong nguyên liệu, khiến cho sự hóa khí, sức lửa càng thêm mãnh liệt, cuối cùng dung dịch càng tinh thuần.

Trước kia, muốn dùng thiên thạch luyện ra thiên binh thần khí, thường phải tập hợp nhiều khối thiên thạch lớn nhỏ không đều, hàm lượng khác nhau dùng làm nguyên liệu, cho nên tốt xấu lẫn lộn, khó đạt được độ tinh thuần, thành phần ô kim thấp. Lần này, có được lõi ô kim lớn như vậy trong thiên thạch, thừa đủ chế hai thanh thiên kiếm, tỉ lệ ô kim lại hết sức cao, có thể nói là chưa từng có tiền lệ trong lịch sử.

Như thanh Ô đao của Long Ưng, đã là thần binh có một không hai, nhưng tỉ lệ ô kim cũng không vượt quá bốn phần, còn lý do vì sao nó nặng như vậy, hẳn là có liên quan tới tạp chất kỳ dị lẫn trong ô kim.

Vấn đề khó khăn nhất, là khống chế độ lửa.

Sau khi cho nguyên liệu vào lò chính, là không thể mở ra xem nữa, chỉ có thể không ngừng tăng thêm nhiên liệu ở đáy lò, cho nên tình trạng ở trong lò như thế nào, chỉ có thể phán đoán bằng kinh nghiệm và khống chế độ lửa.

Đối với điều này, Thắng Độ không hoàn toàn nắm chắc, nếu đổi lại là Chú đại sư - sư phụ y tới đúc kiếm thì cũng chỉ có thể dựa vào vận may, bởi vì chỉ có trời mới biết rõ được độ cứng, hàm lượng tạp chất và điểm nóng chảy của lõi ô kim này, quá độ hoặc chưa tới đều là điều tối kỵ đối với việc đúc kiếm.

Chưa tới đương nhiên không loại được tạp chất, mà quá độ thì kim loại nóng chảy sẽ xảy ra sự biến chất kỳ dị, chỉ có trong khoảnh khắc các nguyên liệu được nấu chảy triệt để, loại hết được tạp chất, mở lò thu kiếm, mới là thành công viên mãn.

Vấn đề này sẽ do Long Ưng giải quyết.



Bằng sự cảm ứng của mình, hắn đều sẽ nắm rõ những biến đổi nhỏ nhất trong lò. Cho nên đến ngày thứ mười bốn, Long Ưng không dám rời lò nấu quặng, một ngày ba bữa đều ăn ở gần đó.

Ba người ngồi nói chuyện phiếm ở bãi đất trống bên ngoài xưởng đúc, có cả Thiết Cương. Ba ngày trước, Thiết Cương đã có thể xuống giường đi được. Mọi người đều hết sức hưng phấn, chờ mong tới thời điểm được nhìn thấy hai thanh thiên kiếm ra đời.

Thắng Độ đi kiểm tra tình hình lò lửa.

Hoang Nguyên Vũ đến, nói:

- Vừa rồi Đạt Đạt tới gặp ta, nói người trong tộc của hắn đang theo dõi Biên Ngao, hy vọng có thể phát hiện sào huyệt bí mật của bọn chúng ở phụ cận sông Khổng Tước.

Long Ưng nhớ ra, Đạt Đạt là người của tộc Thiên Sơn, chuyên ở trong nhà trên cây, vốn Hoang Nguyên Vũ đến nhờ họ hỗ trợ điều tra hành tung của mã tặc Tiết Duyên Đà, nào ngờ chỉ xôi hỏng bỏng không. Hắn gật đầu nói:

- Quan trọng nhất là án binh bất động, rồi sẽ có một ngày ta sẽ đột ngột xuất hiện, đánh cho hắn trở tay không kịp, thanh toán món nợ mà Biên Ngao thiếu của ta.

Hoang Nguyên Vũ nói:

- Ta cũng đã nói với Đạt Đạt như vậy.

Y lại nói:

- Tin ngươi ở thành Quy Tư đã lan truyền khắp các dân tộc Hồi Hột, Đột Kỵ Thi, Yên Kỳ và Cao Xương, làm chấn động toàn bộ khu Thiên Sơn và lưu vực sông Tháp Lý Mộc, sớm muộn gì cũng sẽ lan truyền đến Đột Quyết, không biết có ảnh hưởng đến việc các huynh đến cao nguyên?

Vạn Nhận Vũ hung hăng nói:

- Biên Ngao mà tới đây, ta sẽ khiến chúng không còn một mống sống sót chạy đi.

Thiết Cương cũng biết tiếng Hán, hỏi:

- Tình hình chảy ngược của sông Điền như thế nào?

Hoang Nguyên Vũ đáp:

- Hẳn là sẽ hoàn toàn chảy ngược lại trong mười ngày nữa, khi đó đi trên tiệp đạo sẽ dễ dàng thoải mái hơn nhiều.

Phong Mạc và mấy tên thủ hạ từ xưởng đi ra, Hoang Nguyên Vũ nhìn Phong Mạc ra hiệu bằng mắt, tay lại ra dấu mọi việc đều ổn thỏa.

Ba người Long Ưng không hiểu.

Hoang Nguyên Vũ thấy ba người nhìn mình chằm chằm, cười khổ nói:

- Tuyệt đối đừng nên hỏi, là chuyện liên quan đến việc xử lý thi thể.

Ba người cụt hứng, im lặng.

Hoang Nguyên Vũ nhìn Long Ưng nói:

- Tệ muội đến rồi!

Long Ưng nhấp nhỏm muốn nhảy lên, rồi lại ngượng ngùng ngồi yên ở chỗ cũ.

Vạn Nhận Vũ tức giận nói:

- Đi đi! Không ai trách được huynh đâu!

Long Ưng cười nói:

- Xin thứ lỗi cho tiểu đệ không tiếp chuyện mọi người được.

Rồi như một cơn gió, hắn chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Nguyệt Đương Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook