Quyển 4 - Chương 103: Đoàn tụ sau xa cách.
Huỳnh Dị
27/04/2015
Ngay lập tức, Long Ưng trở nên vô cùng phấn chấn, hắn nói:
- Đúng vậy! Dù có bị ăn tát, cũng phải thử một lần.
Bàn công công nói:
- Ngươi muốn tới Trường An sao?
Long Ưng gật đầu nói:
- Còn phải dẫn theo Tiểu Ma Nữ nữa. Ta vốn tưởng rằng Quốc lão sẽ từ chối khéo. Ai ngờ ngài còn bị Tiểu Ma Nữ bám dính chặt hơn, ta dẫn nàng ấy đi, ngài vui mừng vô cùng.
Bàn công công nói:
- Mọi người đều đoán được rằng ngươi sẽ tới Trường An vì Trứ Mẫn Huyền và Đoan Mộc Lăng. Giờ có thêm Tiểu Ma Nữ, nếu muốn giết ngươi, đây thực sự là một cơ hội tốt. Nhưng công công ta không lo lắng cho ngươi, người đáng lo là kẻ địch của ngươi kìa. Bởi lẽ chúng không biết rằng thứ chúng phải đối mặt là gì. Ha! Võ Chiếu không biết, công công ta không biết, điều hay nhất là ngay cả bản thân ngươi cũng không biết. Không ngờ trong thiên hạ lại có chuyện hoang đường kỳ lạ đến vậy!
Long Ưng nói:
- Ôi! Ta đâu còn thời gian rảnh để ý đến những chuyện khác. Công công dạy ta phải đối phó với nữ hoàng đế thế nào vào ngày mai còn thực tế hơn.
Bàn công công nói:
- Có gì khó đối phó chứ! Cứ nói thẳng với bà ta rằng, Tà Đế ta không rảnh mà đi để ý tới chuyện nhà của bà, tốt nhất là bà cũng đừng đến gây sự với ta. Mẹ kiếp, giờ đây ta phải dẫn Tiểu Ma Nữ đi du hí giang hồ. Đến khi Mặc Xuyết lại đến gây sự, ta sẽ xem tâm trạng lúc đó của mình, rồi mới suy nghĩ về việc có nên dồn sức cho bà hay không. Xem xem! Nói thế có sướng tai không chứ!
Long Ưng không nói gì nổi, mà ngơ ngác nhìn ông ấy. Sau đó hai người cười ngặt nghẽo, cười đến độ ôm lấy bụng.
Long Ưng vừa gạt nước mắt, vừa cười nói:
- Công công đang hại ta rồi.
Bàn công công lắc đầu nói:
- Sao ta lại hại ngươi chứ? Nhưng đại ý là như vậy, đương nhiên không thể nói một cách thô thiển thế này. Dù gì, người làm hoàng đế là bà ấy chứ không phải là ngươi.
Long Ưng nói:
- Giờ mối quan hệ của công công và bà ta thế nào?
Bàn công công nói:
- Tốt chưa từng thấy. Sau khi gặp Pháp Minh, bà ấy còn hỏi ý kiến của ta. Công công ta đã nói với bà ấy rằng, mấu chốt của mối quan hệ giữa bà ấy và Pháp Minh nằm ở Long Ưng. Khi Pháp Minh giết được ngươi thành công, đó cũng chính là lúc y tạo phản. Mặc Xuyết cũng sẽ xâm lấn đến phía nam. Giờ đây dù là trong hay ngoài, ai mà không biết Long Ưng là một Khấu Trọng khác chứ?
Long Ưng tê cả da đầu:
- Vậy chẳng phải ta đã trở thành tâm điểm chỉ trích của mọi người rồi sao?
Bàn công công nói:
- Đúng vậy. Có điều tình cảnh của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng năm xưa còn thảm hại hơn ngươi nhiều. Nhưng có ai làm gì được họ chứ? Càng nhiều người đến gây sự với ngươi, thì càng thể hiện được uy thế của Tà Đế ngươi, ngươi phải mừng mới đúng.
Long Ưng nói:
- Người ta lo nhất là Nhân Nhã và những người khác.
Đột nhiên Bàn công công nói sang chuyện khác:
- Ngươi có biết tại sao Võ Chiếu lại ban thưởng Nhân Nhã cho ngươi không?
Long Ưng nói:
- Không phải vì muốn lôi kéo ta sao?
Bàn công công nói:
- Minh Không có tình cảm đặc biệt với Nhân Nhã, cứ nhìn ánh mắt bà ta đối với Nhân Nhã là biết. Bà ta cũng có tình cảm đặc biệt đối với ngươi. Bởi lẽ ngươi là Tà Đế thứ hai luyện thành công Ma Chủng Đại Pháp trong lịch sử Thánh Môn. Vì vậy bà ta ban Nhân Nhã cho ngươi, một mặt là muốn lôi kéo ngươi, cũng là để bà ta nể mặt Nhân Nhã mà không giết ngươi một cách bừa bãi. Nhân Nhã là tâm ma của bà ta, bà ta vừa thích nàng ấy vừa không muốn đối mặt với nàng ấy, ngươi có hiểu không?
Long Ưng trầm ngâm không lên tiếng, ngẫm nghĩ những lời Bàn công công nói.
Bàn công công tiếp lời:
- Ngươi không phải lo cho họ đâu. Dù ngươi có chọc giận Võ Chiếu thế nào, bà ta sẽ không giận lây sang họ. Huống hồ có Bàn công công ta ở đây. Ngươi định bao giờ đi Trường An?
Long Ưng nói:
- Sáng sớm ba ngày sau. Có lẽ ta sẽ không trở về, mà sẽ từ Trường An đến thẳng Tây Vực.
Bàn công công nói:
- Ngươi không cần đưa Tiểu Ma Nữ về sao?
Long Ưng nói:
- Đành phải nhờ Tiên Tử dẫn tiểu đồ đệ của nàng ấy về.
Bàn công công nói:
- Hoa Gian Nữ đã tới Thần Đô tìm ngươi rồi!
Long Ưng kinh ngạc:
- Gì cơ?
Bàn công công nói:
- Ba ngày trước, nàng ấy đi thuyền đến Thần Đô, vào ở trong Tiểu Hồ trang của Kỳ Thánh, ngày mai sẽ tổ chức kỳ hội. Ha! Mọi người biết rằng sẽ thua rất thê thảm, nhưng chưa tới nửa canh giờ đã đầy người rồi.
Lòng Long Ưng ngập tràn cảm giác vui vẻ không kìm nén nổi, hắn nhảy bật lên rồi nói:
- Ta sẽ đi tìm nàng ngay!
Long Ưng cưỡi ngựa với tốc độ như bay, vượt qua xe và ngựa khác, chạy tới Tiểu Hồ trang. Nô tỳ mở cửa vừa nhìn thấy hắn liền reo lên hai tiếng Ưng gia, rồi dẫn hắn vào trong sảnh, lại sai người dắt Tuyết Nhi đi.
Kỳ Thánh An Thế Minh chạy như bay tới đón. Gương mặt y đầy sự ngưỡng mộ thật lòng:
- Lần đó lão phu thật sự là có mắt mà không thấy Thái Sơn. Ta không biết rằng người trước mặt mình chính là người đã giết Lý Tận Hôi và Tôn Vạn Trảm. Cả ngày lão phủ chỉ để ý tới đánh cờ, thật quá hồ đồ.
Long Ưng thầm nghĩ lúc đó hắn vẫn chưa giết Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh, có thể thấy rằng Kỳ Thánh đã hồ đồ thật. Hắn bèn cười nói:
- Lý Tận Hôi Tôn Vạn Trạm, tên do ai đổi vậy?
Kỳ Thánh nói:
- Là do Thánh Thượng hạ chiếu lệnh đổi. Mời Ưng gia đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Long Ưng đi cùng y vào trong viện, rồi hắn đính chính:
- Tẫn Trung thực sự là do chính tay ta giết, nhưng cái đầu của Tôn Vạn Vinh thì lại do người bạn của ta, Vạn Nhận Vũ chém bay.
Kỳ Thánh vui vẻ nói:
- Ai chém cũng vậy mà, đều là bạn của ta cả. Ha! Kỳ Thánh ta chưa từng hào nhoáng được như vậy.
Long Ưng thấy y dẫn mình đi xuyên qua một vườn cờ không có người, bèn ngạc nhiên nói:
- Ngài đưa tiểu tử đi đâu vậy?
Kỳ Thánh vui vẻ đáp:
- Đương nhiên là đưa Ưng gia đi gặp phu nhân. Nàng vừa tới Thần Đô, đã nói rõ rằng, chỉ đồng ý gặp riêng một mình ngươi. Lão phu đã nhờ mấy người bạn đại quan, xem phải đưa tin tới Ưng gia thế nào. Không ngờ Ưng gia nhận được tin nhanh đến vậy.
Long Ưng nghe vậy, thì cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Hắn cùng Kỳ Thánh bước ra khỏi cửa sau vườn cờ, “Mạch Thượng Trần” của Mộng Điệp bất thình lình xuất hiện ở cạnh bến đò bên dòng song trong vườn.
Long Ưng thừa cơ thoát thân, vỗ vai Kỳ Thánh rồi nói:
- Đa tạ Kỳ Thánh đã đưa đi, tiểu tử tự lên đó là được rồi.
Không đợi y đáp lại, hắn bèn nhảy lên, hạ xuống bong thuyền, giống như cảnh tìm thuyền hoa ở Ba Thục vậy.
Âm thanh quen thuộc của Mộng Điệp bay vào trái tim hắn, nhẹ nhàng giống một làn gió xuân:
- Chàng đến rồi à!
Long Ưng xoay người lại, hạ xuống trước cánh cửa khoang thuyền đang đóng. Cánh cửa hé mở, hiện ra dung nhan đẹp tuyệt trần và cơ thể mỹ miều của Mộng Điệp. Nàng đã hơi gầy đi, nhưng vẻ đẹp của nàng đã càng hấp dẫn hơn trước, nó làm cho người ta khó mà kháng cự lại được. Đôi mắt nàng sâu thẳm nói rõ ràng Bất Tử Ấn Pháp của nàng đã bước lên một tầm cao mới.
Long Ưng lao đến như chớp giật, ôm nàng vào lòng.
Mộng Điệp nở nụ cười, ánh mắt hơi trách sự thô lỗ của hắn, nhưng lại đầy niềm vui khi lâu ngày gặp lại. Nàng lùi về phía sau, không cho hắn làm tới.
Long Ưng thấy Hoa Gian mỹ nữ tuyệt sắc xuất hiện trước mặt mình, ma tính tăng lên vùn vụt, đâu còn để ý đến việc nàng có đồng ý hay không. Nàng lùi, hắn tiến như hình với bóng.
Chớp mắt, Mộng Điệp đã lùi tới vách của khoang thuyền, không còn đường lùi nữa. Nàng kêu lên một tiếng, bị Long Ưng ép lên vách khoang, hai tay chống vào hai vai hắn một cách bất lực, phát ra tiếng kêu như tiêu hồn thực cốt:
- Long Ưng! Ôi!
Long Ưng tìm lấy bờ môi của nàng, hôn say đắm, giải tỏa hết nỗi nhớ nhung của hắn với nàng. Lúc bắt đầu Hoa Gian mỹ nữ còn đóng chặt mình, sau đó hàng phòng ngự bị đổ, nàng đáp lại một cách nhiệt tình.
Trời đất quay cuồng, tất cả mọi việc đều bay xa tận chín tầng mây.
Không phải Long Ưng chưa từng thử ôm nàng, nhưng hắn chưa từng có cảm giác mê hồn hai cơ thể hòa vào làm một, không tách rời được như lần này. Cánh tay vốn đẩy hắn ra của Mộng Điệp, giờ ôm lấy cổ hắn. Cơ thể nàng không ngừng run lên, mỗi lần run lên đều kích thích ma tính của Long Ưng.
Long Ưng đành phải khống chế một cách khổ sở không dám xâm phạm nàng thêm. Mặc dù Mộng Điệp rất có thiện cảm với hắn, hai người từng cùng vào sinh ra tử, tình nghĩa sâu đậm, nhưng do tâm pháp độc đáo “rong chơi giữa vườn hoa” của phái Hoa Gian nên mặc dù Mộng Điệp có tình yêu với hắn, nhưng đó chỉ là tình yêu giữa bạn bè chân tay, không hề để lại dấu vết. Nàng không kháng cự được hắn, chỉ là vì không kháng cự nổi Ma Chủng áp đảo tất cả tâm pháp Thánh Môn của hắn, không chịu nổi sự hấp dẫn của ma khí mà thôi. Sự hấp dẫn bất thường giữa hai bên như vậy cuối cùng liệu có sinh ra lửa tình hay không thì chẳng ai biết được.
Tính cách của Mộng Điệp độc lập, tự làm theo ý mình. Nếu Long Ưng quá ép sẽ khiến nàng ấy phản cảm.
Long Ưng lưu luyến rời khỏi làn môi nóng bỏng, mềm mại, ngọt ngào của nàng.
Cơ thể Mộng Điệp nhũn ra, đôi mắt nhắm hờ, muốn tránh khỏi ánh mắt của hắn, nhưng lại không thể.
Long Ưng lại vùi đầu vào mái tóc nàng, hai tay ôm chặt lấy bờ vai mềm mại như nhung, ngửi mùi hương cơ thể say đắm rồi hôn vào cổ, khiến nàng lại run lên lần nữa. Nàng dịu dàng nói:
- Hiện giờ có một cơ hội giết Mạc Vấn Thường, đại tỷ có muốn cùng hợp tác với tiểu đệ không?
Hơi thở của Mộng Điệp trở nên gấp gáp, nàng yêu ớt “ừm” một tiếng, dường như đã đồng ý, nhưng vẫn không hiểu được rằng tên đàn ông đang sàm sỡ nàng kia đang nói điều gì.
Long Ưng mê mẩn tâm thần, hưởng thụ nét đẹp mê hồn của bờ ngực nàng đang phập phồng vì thở dốc. Đột nhiên thùy tai của hắn như bị bọ cạp chích vậy, đau đến độ hắn “a” lên một tiếng.
Long Ưng giật đầu về phía sau, nhìn nàng bất mãn nói:
- Sao đại tỷ lại hoàn lễ như vậy, muốn lấy mạng người khác sao?
Mộng Điệp vẫn để mặc hắn ép mình vào vách khoang, vẫn ôm chặt lấy hắn, nhưng đôi mắt đã hồi phục lại sự trong sáng, nàng lười nhác nhìn hắn, cười nói:
- Ngươi đáng ghét như vậy, khiến cho người ta dào dạt lòng xuân, không trừng phạt ngươi sao được?
Hai người vẫn giữ tư thế thân mật nhất. Hắn nghe thấy nàng tự nhận về tình cảm với mình, sức hấp dẫn đó quả thực rất lớn.
Long Ưng chịu nỗi đau ở tai, cười khổ nói:
- Nhưng nhìn mắt của đại tỷ, tiểu đệ không hề thấy dấu vết của lòng xuân dào dạt đâu hết. Ôi! Mẹ ơi! Đừng nói với tiểu đệ câu gì vô tình, tiểu đệ không chịu nổi đâu.
Mộng Điệp ngượng ngùng nói:
- Tài tán gái của tiểu tử nhà ngươi ngày càng cao rồi. Sao lại có chuyện không cho phép người ta nói những lời không vừa ý ngươi chứ? Có điều ngươi có thể yên tâm, nếu người ta thật sự vô tình với ngươi, thì sẽ không đến Thần Đô, để ngươi có cơ hội đùa giỡn với ta đâu... Ôi!
Long Ưng lại ra tay, bịt chặt làn môi của nàng, Hoa Gian mỹ nữ hoàn toàn mất đi sức phản kháng, để mặc hắn làm tới.
Một lúc lâu, Long Ưng mới buông nàng ra.
Mộng Điệp lại trở lại với nét mặt mê mẩn trước đó.
Long Ưng hung hăng nói:
- Dù đại tỷ có thừa nhận hay không, đây chính là nụ hôn chứng minh tình cảm đời này của chúng ta. Bắt đầu từ nụ hôn này, đại tỷ đã là người tình của tiểu đệ. Có gả cho tiểu đệ hay không cũng không sao, nhưng quan hệ của chúng ta không còn giống như trước nữa, cũng không thể quay về như trước nữa.
Mộng Điệp cố gắng mở to đôi mắt, gò má nàng ửng hồng, hơi thẹn thùng:
- Ngươi ép người quá đáng, bắt người ta làm người tình của ngươi. Có điều nể mặt cảm giác mà ngươi mang đến không tệ, tạm thời ta không tính toán với ngươi.
- Đúng vậy! Dù có bị ăn tát, cũng phải thử một lần.
Bàn công công nói:
- Ngươi muốn tới Trường An sao?
Long Ưng gật đầu nói:
- Còn phải dẫn theo Tiểu Ma Nữ nữa. Ta vốn tưởng rằng Quốc lão sẽ từ chối khéo. Ai ngờ ngài còn bị Tiểu Ma Nữ bám dính chặt hơn, ta dẫn nàng ấy đi, ngài vui mừng vô cùng.
Bàn công công nói:
- Mọi người đều đoán được rằng ngươi sẽ tới Trường An vì Trứ Mẫn Huyền và Đoan Mộc Lăng. Giờ có thêm Tiểu Ma Nữ, nếu muốn giết ngươi, đây thực sự là một cơ hội tốt. Nhưng công công ta không lo lắng cho ngươi, người đáng lo là kẻ địch của ngươi kìa. Bởi lẽ chúng không biết rằng thứ chúng phải đối mặt là gì. Ha! Võ Chiếu không biết, công công ta không biết, điều hay nhất là ngay cả bản thân ngươi cũng không biết. Không ngờ trong thiên hạ lại có chuyện hoang đường kỳ lạ đến vậy!
Long Ưng nói:
- Ôi! Ta đâu còn thời gian rảnh để ý đến những chuyện khác. Công công dạy ta phải đối phó với nữ hoàng đế thế nào vào ngày mai còn thực tế hơn.
Bàn công công nói:
- Có gì khó đối phó chứ! Cứ nói thẳng với bà ta rằng, Tà Đế ta không rảnh mà đi để ý tới chuyện nhà của bà, tốt nhất là bà cũng đừng đến gây sự với ta. Mẹ kiếp, giờ đây ta phải dẫn Tiểu Ma Nữ đi du hí giang hồ. Đến khi Mặc Xuyết lại đến gây sự, ta sẽ xem tâm trạng lúc đó của mình, rồi mới suy nghĩ về việc có nên dồn sức cho bà hay không. Xem xem! Nói thế có sướng tai không chứ!
Long Ưng không nói gì nổi, mà ngơ ngác nhìn ông ấy. Sau đó hai người cười ngặt nghẽo, cười đến độ ôm lấy bụng.
Long Ưng vừa gạt nước mắt, vừa cười nói:
- Công công đang hại ta rồi.
Bàn công công lắc đầu nói:
- Sao ta lại hại ngươi chứ? Nhưng đại ý là như vậy, đương nhiên không thể nói một cách thô thiển thế này. Dù gì, người làm hoàng đế là bà ấy chứ không phải là ngươi.
Long Ưng nói:
- Giờ mối quan hệ của công công và bà ta thế nào?
Bàn công công nói:
- Tốt chưa từng thấy. Sau khi gặp Pháp Minh, bà ấy còn hỏi ý kiến của ta. Công công ta đã nói với bà ấy rằng, mấu chốt của mối quan hệ giữa bà ấy và Pháp Minh nằm ở Long Ưng. Khi Pháp Minh giết được ngươi thành công, đó cũng chính là lúc y tạo phản. Mặc Xuyết cũng sẽ xâm lấn đến phía nam. Giờ đây dù là trong hay ngoài, ai mà không biết Long Ưng là một Khấu Trọng khác chứ?
Long Ưng tê cả da đầu:
- Vậy chẳng phải ta đã trở thành tâm điểm chỉ trích của mọi người rồi sao?
Bàn công công nói:
- Đúng vậy. Có điều tình cảnh của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng năm xưa còn thảm hại hơn ngươi nhiều. Nhưng có ai làm gì được họ chứ? Càng nhiều người đến gây sự với ngươi, thì càng thể hiện được uy thế của Tà Đế ngươi, ngươi phải mừng mới đúng.
Long Ưng nói:
- Người ta lo nhất là Nhân Nhã và những người khác.
Đột nhiên Bàn công công nói sang chuyện khác:
- Ngươi có biết tại sao Võ Chiếu lại ban thưởng Nhân Nhã cho ngươi không?
Long Ưng nói:
- Không phải vì muốn lôi kéo ta sao?
Bàn công công nói:
- Minh Không có tình cảm đặc biệt với Nhân Nhã, cứ nhìn ánh mắt bà ta đối với Nhân Nhã là biết. Bà ta cũng có tình cảm đặc biệt đối với ngươi. Bởi lẽ ngươi là Tà Đế thứ hai luyện thành công Ma Chủng Đại Pháp trong lịch sử Thánh Môn. Vì vậy bà ta ban Nhân Nhã cho ngươi, một mặt là muốn lôi kéo ngươi, cũng là để bà ta nể mặt Nhân Nhã mà không giết ngươi một cách bừa bãi. Nhân Nhã là tâm ma của bà ta, bà ta vừa thích nàng ấy vừa không muốn đối mặt với nàng ấy, ngươi có hiểu không?
Long Ưng trầm ngâm không lên tiếng, ngẫm nghĩ những lời Bàn công công nói.
Bàn công công tiếp lời:
- Ngươi không phải lo cho họ đâu. Dù ngươi có chọc giận Võ Chiếu thế nào, bà ta sẽ không giận lây sang họ. Huống hồ có Bàn công công ta ở đây. Ngươi định bao giờ đi Trường An?
Long Ưng nói:
- Sáng sớm ba ngày sau. Có lẽ ta sẽ không trở về, mà sẽ từ Trường An đến thẳng Tây Vực.
Bàn công công nói:
- Ngươi không cần đưa Tiểu Ma Nữ về sao?
Long Ưng nói:
- Đành phải nhờ Tiên Tử dẫn tiểu đồ đệ của nàng ấy về.
Bàn công công nói:
- Hoa Gian Nữ đã tới Thần Đô tìm ngươi rồi!
Long Ưng kinh ngạc:
- Gì cơ?
Bàn công công nói:
- Ba ngày trước, nàng ấy đi thuyền đến Thần Đô, vào ở trong Tiểu Hồ trang của Kỳ Thánh, ngày mai sẽ tổ chức kỳ hội. Ha! Mọi người biết rằng sẽ thua rất thê thảm, nhưng chưa tới nửa canh giờ đã đầy người rồi.
Lòng Long Ưng ngập tràn cảm giác vui vẻ không kìm nén nổi, hắn nhảy bật lên rồi nói:
- Ta sẽ đi tìm nàng ngay!
Long Ưng cưỡi ngựa với tốc độ như bay, vượt qua xe và ngựa khác, chạy tới Tiểu Hồ trang. Nô tỳ mở cửa vừa nhìn thấy hắn liền reo lên hai tiếng Ưng gia, rồi dẫn hắn vào trong sảnh, lại sai người dắt Tuyết Nhi đi.
Kỳ Thánh An Thế Minh chạy như bay tới đón. Gương mặt y đầy sự ngưỡng mộ thật lòng:
- Lần đó lão phu thật sự là có mắt mà không thấy Thái Sơn. Ta không biết rằng người trước mặt mình chính là người đã giết Lý Tận Hôi và Tôn Vạn Trảm. Cả ngày lão phủ chỉ để ý tới đánh cờ, thật quá hồ đồ.
Long Ưng thầm nghĩ lúc đó hắn vẫn chưa giết Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh, có thể thấy rằng Kỳ Thánh đã hồ đồ thật. Hắn bèn cười nói:
- Lý Tận Hôi Tôn Vạn Trạm, tên do ai đổi vậy?
Kỳ Thánh nói:
- Là do Thánh Thượng hạ chiếu lệnh đổi. Mời Ưng gia đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Long Ưng đi cùng y vào trong viện, rồi hắn đính chính:
- Tẫn Trung thực sự là do chính tay ta giết, nhưng cái đầu của Tôn Vạn Vinh thì lại do người bạn của ta, Vạn Nhận Vũ chém bay.
Kỳ Thánh vui vẻ nói:
- Ai chém cũng vậy mà, đều là bạn của ta cả. Ha! Kỳ Thánh ta chưa từng hào nhoáng được như vậy.
Long Ưng thấy y dẫn mình đi xuyên qua một vườn cờ không có người, bèn ngạc nhiên nói:
- Ngài đưa tiểu tử đi đâu vậy?
Kỳ Thánh vui vẻ đáp:
- Đương nhiên là đưa Ưng gia đi gặp phu nhân. Nàng vừa tới Thần Đô, đã nói rõ rằng, chỉ đồng ý gặp riêng một mình ngươi. Lão phu đã nhờ mấy người bạn đại quan, xem phải đưa tin tới Ưng gia thế nào. Không ngờ Ưng gia nhận được tin nhanh đến vậy.
Long Ưng nghe vậy, thì cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Hắn cùng Kỳ Thánh bước ra khỏi cửa sau vườn cờ, “Mạch Thượng Trần” của Mộng Điệp bất thình lình xuất hiện ở cạnh bến đò bên dòng song trong vườn.
Long Ưng thừa cơ thoát thân, vỗ vai Kỳ Thánh rồi nói:
- Đa tạ Kỳ Thánh đã đưa đi, tiểu tử tự lên đó là được rồi.
Không đợi y đáp lại, hắn bèn nhảy lên, hạ xuống bong thuyền, giống như cảnh tìm thuyền hoa ở Ba Thục vậy.
Âm thanh quen thuộc của Mộng Điệp bay vào trái tim hắn, nhẹ nhàng giống một làn gió xuân:
- Chàng đến rồi à!
Long Ưng xoay người lại, hạ xuống trước cánh cửa khoang thuyền đang đóng. Cánh cửa hé mở, hiện ra dung nhan đẹp tuyệt trần và cơ thể mỹ miều của Mộng Điệp. Nàng đã hơi gầy đi, nhưng vẻ đẹp của nàng đã càng hấp dẫn hơn trước, nó làm cho người ta khó mà kháng cự lại được. Đôi mắt nàng sâu thẳm nói rõ ràng Bất Tử Ấn Pháp của nàng đã bước lên một tầm cao mới.
Long Ưng lao đến như chớp giật, ôm nàng vào lòng.
Mộng Điệp nở nụ cười, ánh mắt hơi trách sự thô lỗ của hắn, nhưng lại đầy niềm vui khi lâu ngày gặp lại. Nàng lùi về phía sau, không cho hắn làm tới.
Long Ưng thấy Hoa Gian mỹ nữ tuyệt sắc xuất hiện trước mặt mình, ma tính tăng lên vùn vụt, đâu còn để ý đến việc nàng có đồng ý hay không. Nàng lùi, hắn tiến như hình với bóng.
Chớp mắt, Mộng Điệp đã lùi tới vách của khoang thuyền, không còn đường lùi nữa. Nàng kêu lên một tiếng, bị Long Ưng ép lên vách khoang, hai tay chống vào hai vai hắn một cách bất lực, phát ra tiếng kêu như tiêu hồn thực cốt:
- Long Ưng! Ôi!
Long Ưng tìm lấy bờ môi của nàng, hôn say đắm, giải tỏa hết nỗi nhớ nhung của hắn với nàng. Lúc bắt đầu Hoa Gian mỹ nữ còn đóng chặt mình, sau đó hàng phòng ngự bị đổ, nàng đáp lại một cách nhiệt tình.
Trời đất quay cuồng, tất cả mọi việc đều bay xa tận chín tầng mây.
Không phải Long Ưng chưa từng thử ôm nàng, nhưng hắn chưa từng có cảm giác mê hồn hai cơ thể hòa vào làm một, không tách rời được như lần này. Cánh tay vốn đẩy hắn ra của Mộng Điệp, giờ ôm lấy cổ hắn. Cơ thể nàng không ngừng run lên, mỗi lần run lên đều kích thích ma tính của Long Ưng.
Long Ưng đành phải khống chế một cách khổ sở không dám xâm phạm nàng thêm. Mặc dù Mộng Điệp rất có thiện cảm với hắn, hai người từng cùng vào sinh ra tử, tình nghĩa sâu đậm, nhưng do tâm pháp độc đáo “rong chơi giữa vườn hoa” của phái Hoa Gian nên mặc dù Mộng Điệp có tình yêu với hắn, nhưng đó chỉ là tình yêu giữa bạn bè chân tay, không hề để lại dấu vết. Nàng không kháng cự được hắn, chỉ là vì không kháng cự nổi Ma Chủng áp đảo tất cả tâm pháp Thánh Môn của hắn, không chịu nổi sự hấp dẫn của ma khí mà thôi. Sự hấp dẫn bất thường giữa hai bên như vậy cuối cùng liệu có sinh ra lửa tình hay không thì chẳng ai biết được.
Tính cách của Mộng Điệp độc lập, tự làm theo ý mình. Nếu Long Ưng quá ép sẽ khiến nàng ấy phản cảm.
Long Ưng lưu luyến rời khỏi làn môi nóng bỏng, mềm mại, ngọt ngào của nàng.
Cơ thể Mộng Điệp nhũn ra, đôi mắt nhắm hờ, muốn tránh khỏi ánh mắt của hắn, nhưng lại không thể.
Long Ưng lại vùi đầu vào mái tóc nàng, hai tay ôm chặt lấy bờ vai mềm mại như nhung, ngửi mùi hương cơ thể say đắm rồi hôn vào cổ, khiến nàng lại run lên lần nữa. Nàng dịu dàng nói:
- Hiện giờ có một cơ hội giết Mạc Vấn Thường, đại tỷ có muốn cùng hợp tác với tiểu đệ không?
Hơi thở của Mộng Điệp trở nên gấp gáp, nàng yêu ớt “ừm” một tiếng, dường như đã đồng ý, nhưng vẫn không hiểu được rằng tên đàn ông đang sàm sỡ nàng kia đang nói điều gì.
Long Ưng mê mẩn tâm thần, hưởng thụ nét đẹp mê hồn của bờ ngực nàng đang phập phồng vì thở dốc. Đột nhiên thùy tai của hắn như bị bọ cạp chích vậy, đau đến độ hắn “a” lên một tiếng.
Long Ưng giật đầu về phía sau, nhìn nàng bất mãn nói:
- Sao đại tỷ lại hoàn lễ như vậy, muốn lấy mạng người khác sao?
Mộng Điệp vẫn để mặc hắn ép mình vào vách khoang, vẫn ôm chặt lấy hắn, nhưng đôi mắt đã hồi phục lại sự trong sáng, nàng lười nhác nhìn hắn, cười nói:
- Ngươi đáng ghét như vậy, khiến cho người ta dào dạt lòng xuân, không trừng phạt ngươi sao được?
Hai người vẫn giữ tư thế thân mật nhất. Hắn nghe thấy nàng tự nhận về tình cảm với mình, sức hấp dẫn đó quả thực rất lớn.
Long Ưng chịu nỗi đau ở tai, cười khổ nói:
- Nhưng nhìn mắt của đại tỷ, tiểu đệ không hề thấy dấu vết của lòng xuân dào dạt đâu hết. Ôi! Mẹ ơi! Đừng nói với tiểu đệ câu gì vô tình, tiểu đệ không chịu nổi đâu.
Mộng Điệp ngượng ngùng nói:
- Tài tán gái của tiểu tử nhà ngươi ngày càng cao rồi. Sao lại có chuyện không cho phép người ta nói những lời không vừa ý ngươi chứ? Có điều ngươi có thể yên tâm, nếu người ta thật sự vô tình với ngươi, thì sẽ không đến Thần Đô, để ngươi có cơ hội đùa giỡn với ta đâu... Ôi!
Long Ưng lại ra tay, bịt chặt làn môi của nàng, Hoa Gian mỹ nữ hoàn toàn mất đi sức phản kháng, để mặc hắn làm tới.
Một lúc lâu, Long Ưng mới buông nàng ra.
Mộng Điệp lại trở lại với nét mặt mê mẩn trước đó.
Long Ưng hung hăng nói:
- Dù đại tỷ có thừa nhận hay không, đây chính là nụ hôn chứng minh tình cảm đời này của chúng ta. Bắt đầu từ nụ hôn này, đại tỷ đã là người tình của tiểu đệ. Có gả cho tiểu đệ hay không cũng không sao, nhưng quan hệ của chúng ta không còn giống như trước nữa, cũng không thể quay về như trước nữa.
Mộng Điệp cố gắng mở to đôi mắt, gò má nàng ửng hồng, hơi thẹn thùng:
- Ngươi ép người quá đáng, bắt người ta làm người tình của ngươi. Có điều nể mặt cảm giác mà ngươi mang đến không tệ, tạm thời ta không tính toán với ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.