Quyển 2 - Chương 2: Dùng võ kết bạn (Hạ) - Hương thơm dịu dàng (Thượng)
Huỳnh Dị
18/11/2013
Long Ưng tự nhiên nhìn về cô nàng tóc vàng, đúng lúc ánh mắt táo tợn của cô nàng đang nhìn chằm chằm vào hắn. Ánh mắt họ chạm nhau, đôi mắt đẹp của cô nàng bắn ra những tia lửa nóng bỏng, hai mắt Long Ưng bùng lên ánh sáng ma quái. Cô gái địch không lại rủ ánh mắt xuống, gò má trắng như ngọc ửng đỏ, cực kỳ động lòng người.
Hoành Không Mục Dã thực sự kinh ngạc nói: "Đây là lần đầu ta thấy Mỹ Tu Na Phù thẹn thùng trước mặt một người đàn ông, ánh mắt của Long Ưng thật là đặc biệt."
Long Ưng ma tâm không đổi, mỉm cười nói: "Hiện giờ tình huống của tiểu đệ là bốn bề đều có địch, sống khắc này không biết khắc sau. Ý tốt của Hoành Không huynh chỉ có thể ghi nhận trong lòng."
Hoành Không Mục Dã ngửa mặt lên trời cười dài mà nói: "Người phi thường luôn làm chuyện khác thường."
"KENG!"
Trường kiếm rời vỏ, cô nàng tóc vàng ôm vỏ không lui về chỗ ngồi nhưng không nhịn được lại lén nhìn Long Ưng mấy lần.
Những người xem thấy hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, lại nghe được một câu cuối cùng không đầu không đuôi của Hoành Không Mục Dã nên lòng hiếu kỳ nổi lên, chỉ hận không cách nào ép bọn hắn kể rõ ra.
Hoành Không Mục Dã giơ ngang kiếm trước ngực. Kiếm dài bốn thước rưỡi, lấp lánh ánh xanh, hiển nhiên là bảo kiếm cực sắc thổi cái đứt tóc.
Long Ưng lùi về sau hai bước, rung tay tạo ra vô vàn thương ảnh trùng điệp, mũi thương lấp lánh phản chiếu ánh đèn trong nội đường như vô vàn điểm sáng bùng nổ, nhìn vô cùng dọa người, đồng thời quát lên: "Mời Hoành Không huynh!"
Hoàng Không Mục Dã cầm kiếm trong tay như trở thành một người khác, khí thế trở nên mạnh mẽ. Chiều cao của hắn tương đương Long Ưng, hai chân đứng thẳng, có khí khái đội trời đạp đất, vững như Thái Sơn nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy cực kỳ linh hoạt.
Đang ngồi xem có không ít người đi theo từ Trường An đến Lạc Dương để xem hội dùng võ kết bạn của hắn, bọn họ chưa từng thấy thần thái như hiện giờ của Hoành Không Mục Dã. Biết là kỳ phùng địch thủ, ngang tài ngang sức, kiếm thủ vô địch Thổ Phiên vẫn thường ung dung đánh bại địch cuối cùng đã gặp phải kình địch khiến hắn phải toàn lực ứng phó, cũng vì đó cảm thấy chuyến đi này không tệ.
Hoành Không Mục Dã nói: "Thứ cho ta không khách khí!"
Nói xong câu này, kiếm trong tay hắn bỗng hóa thành bóng nhọn, như tia sét trên trời giáng xuống bám theo bộ pháp như gió của hắn xông vào trong bóng thương của Long Ưng.
Trong số những người ở đây, dù là hạng cao minh như Dịch Thiên Nam cũng không rõ lắm biến hóa tinh tế từ khi hắn giơ kiếm, vung kiếm cho đến khi bổ kiếm, chỉ thấy trôi chảy tự nhiên, không hề có kẽ hở nào.
Đây mới là công phu thật của Hoành Không Mục Dã.
Công chúa Thái Bình và tiểu ma nữ chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thì ánh thương đã tán đi, biến trở lại thành trường thương, vung mạnh từ dưới lên, đâm chuẩn xác vào mũi nhọn của kiếm, làm vang lên tiếng nổ khiến toàn trường giật mình.
Hai người cùng lui về sau ba bước để hóa giải chân kình của đối thủ.
Hoành Không Mục Dã giờ kiếm chỉ vào Long Ưng ở phía xa mà quát: "Đã qua năm năm rồi mới có một người có thể đỡ một đòn toàn lực của ta."
Long Ưng thu cánh tay trái đang nắm thương ra sau lưng, cười nói: "Bởi vì thời gian xuất đạo của tiểu đệ còn ngắn. Nhưng sợ rằng về sau cũng khó có thể chứng kiến kiếm pháp nào nhanh, hiểm, chuẩn như của Hoành Không huynh. Hai chiêu!"
Hoàng Không Mục Dã đạp một cái vào mé bên, thúc dục kiếm khí. Nhiệt độ cả đại sảnh lập tức hạ xuống, khi hắn đạp thêm một cái nữa thì đại sảnh dường như lắc lư theo, cảm giác quái dị đến cực độ.
Long Ưng cũng dẫm chân tại chỗ một cái. Với những người đã từng đấu trước đây là luận võ mà không phải quyết đấu sinh tử, mục đích là để so chiêu thức, khí thế và chiến thuật. Ma công của hắn bị hạn chế ở mức độ nhất định bởi hiệu năng của thương, nhưng điều này cũng mang đến cảm giác và trải nghiệm mới lạ cho hắn. Theo bất cứ góc độ nào mà nói, Hoành Không Mục Dã tuyệt đối là đối thủ có thể đánh bại hắn, nhưng muốn giết hắn thì tuyệt không thể.
Hoành Không Mục Dã quyết định chủ động, chân đạp kỳ bộ, như chậm mà lại nhanh. Trường kiếm thò ra phía trước thăm dò, rồi bổ vào cổ, ngực Long Ưng, thế kiếm không ngừng biến hóa nên khó có thể dự đoán được mục tiêu cuối cùng là chỗ nào. Cùng với sự tiến công của hắn, từng trận kiếm khí lấy hắn làm trung tâm cũng cuồn cuộn xông về đối thủ. Tuy chỉ là sức mạnh một kiếm nhưng mỗi người đề cảm thấy thứ Long Ưng phải ứng phó chính là toàn bộ tinh khí thần của hắn, uy thế khiến người ta sợ hãi.
Rất nhiều kẻ thường vẫn tự cho mình hạng siêu phàm cũng nhụt chí khi hiểu được nếu đổi vị trí cho Long Ưng thì sợ không chịu nổi một kiếm này.
Thế nhưng với Long Ưng mà nói thì chẳng cần nhìn cũng có thể rõ biến hóa của thế kiếm đối phương, vấn đề chỉ là ngăn như thế nào thôi (Đọc câu này cảm thấy buồn cười quá!!!)
Trường thương từ thắt lưng hắn bắn ra như một tia chớp, trúng ngay một kiếm đang bổ tới của Hoàng Không Mục Dã.
"Keng!"
Thương kiếm chạm nhau phát ra âm thanh giòn tan.
Mọi người cho rằng hai người sẽ lại tách ra, nào ngờ Hoành Không Mục Dã hơi nhích sang bên, áp sát Long Ưng thêm, rồi trở kiếm vào giữa hai người, toàn lực tấn công làm bùng lên lớp lớp bóng kiếm.
Người xem hô hỏng rồi cho Long Ưng, vì trường thương lợi đánh xa, thủ gần kém, một khi để cho Hoành Không Mục Dã nhờ vào đặc tính của kiếm để phát động đánh cận thân, binh khí của Long Ưng ngược lại sẽ thành gánh nặng cho hắn.
Long Ưng vẫn bình tĩnh như thường, hắn cười ha hả, hai tay chuyển sang nắm giữa trường thương, lấy đầu và đuối thương đối phó với thế công dời núi lấp biển của Hoành Không Mục Dã.
Hai người cùng thi triển thân pháp, không dừng lại vị trí hiện tại một khắc, chỉ trong tốc độ chớp mắt, hai bên đã qua lại không biết bao nhiêu chiêu, đừng nói là nhìn rõ được biến hóa chiêu thức của bọn hắn mà cuối cùng ngay cả người bọn hắn cũng chẳng thể nhìn thấy rõ ràng nữa.
"Ầm!"
Kình khí nổ vang, hai người rốt cuộc tách ra.
Hoành Không Mục Dã chống kiếm xuống đất, thở dài: "Chưa bao giờ được sảng khoái như thế này."
Long Ưng cũng lập tức dựng trường thương lên đất, để nó như dựa vào hắn mà như đứng thẳng, rồi vui vẻ nói: "Tính là thừa hay thiếu chiêu đây? Ai! Không bằng lại đặt lại luật, bất kể bao nhiêu chiêu cũng tính là chín mươi chín chiêu, nếu không khó thực sự khó tận hứng."
Dịch Thiên Nam dẫn đầu vỗ tay tán thưởng, lập tức gợi lên tiếng vỗ tay như sấm. Đến lúc này mọi người mới rốt cục yên lòng, hieur được Long Ưng không chỉ có lực đánh một trận mà còn không hề thua kém đối thủ.
Hoành Không Mục Dã gác kiếm lên vai nói: "Lần này Long Ưng huynh tấn công trước."
Long Ưng đánh đã cao hứng, hô một tiếng "Xem thương" rồi nhảy lên, xoay người rút thương, thương đi theo người, bắn về Hoành Không Mục Dã như tên, không thể phân biệt bóng người và bóng thương, nếu quả thực có nhân thương thì chính là bộ dạng như vậy.
Hoành Không Mục Dã kêu một tiếng "Tốt!", kiếm báu bổ ra trước như chớp, không khí bị kiếm cương xé toạc ra, người xem hai bên đều cảm thấy hơi lạnh phả vào mặt.
"Đinh!"
Mũi thương vừa vặn bị kiếm chém trúng.
Công phu cỡ như Hoành Không Mục Dã mà cũng bị một chiêu tụ công lực toàn thân của Long Ưng này đâm cho phải cố đè xuống lùi lại hai, ba bước về hướng hàng ghế danh dự. Khi hắn đang chỉnh đốn trận thế thì thương của Long Ưng lại đã đến.
Sau khi chạm đất, thương trên tay Long Ưng như sống lại, biến thành ác long linh hoạt như thần, thiên biến vạn hóa, tấn công về phía Hoành Không Mục Dã chặt chẽ không một khe hở, chết người nhất là thỉnh thoảng vung vài cái, lúc cứng lúc mềm, cuồng bạo như thác chảy từ núi cao vạn ngàn thước xuống. Rất cao minh như Hoành Không Mục Dã cũng chỉ có thể hoàn toàn phòng thủ, ngay cả không gian đánh trả một kiếm cũng không có.
Chỉ cần không phải đui mù, dù là biết võ công hay không thì cũng hiểu nếu như công kích của Long Ưng còn kéo dài nữa thì Hoành Không Mục Dã thua chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.
May mắn là Đạo Tâm Long Ưng thuần khiết, đủ để khống chế Ma Chủng điên cuồng. Khi Hoành Không Mục Dã đã không thể chịu được, phải lùi nửa bước sau một lần mười thương liên tiếp rung trời lệch đất nữa, Long Ưng cũng chợt bừng tỉnh, kéo thương lui ra sau.
Khi khí thế hai người đang xoắn chặt lấy nhau thì áp lực của Hoành Không Mục Dã chợt thu lại, hắn thuận theo dòng khí, thừa thắng xông lên, đạp chân tiến lên trước, vung kiếm chém vào cổ Long Ưng. Kiếm xé gió phát ra tiếng như sấm nổ, cứ như thế dưới sự dẫn dắt phát động toàn lực xuất ra kiếm chiêu cực kỳ tinh diệu.
Long Ưng chỉ cần ngăn chặn chiêu này là Hoành Không Mục Dã sẽ chẳng ra chiêu nào nữa, nói cho cùng thì mọi người chỉ như huynh đệ đang chơi đùa một trận lớn, ngươi công ta, ta công ngươi, được thì thu tay giảng hòa ngay.
Nhưng đúng vào lúc này, một cây trường châm lặng lẽ bay đến từ dưới lên trên từ dãy bàn bên phải Long Ưng, nhắm vào chỗ đùi hắn, thời gian căn chỉnh chính xác, góc độ xảo quyệt khiến Long Ưng có ngăn cản được kiếm của Hoành Không Mục Dã thì sẽ không tránh nổi châm đánh lén.
Những người có nhãn lực cao cường vội vàng hô lên hoảng sợ nhưng chẳng thể nào ngăn cản số mệnh như đã định sẵn của Long Ưng.
Bởi vì vị trí nên Hoành Không Mục Dã không nhìn thấy được ám khí nhưng từ tiếng hô thất thanh kia vẫn có thể cảm thấy điều khác thường. Có điều chiêu này của hắn đã thành thế có đi không về, không thể nào thay đổi được.
May mà Long Ưng vẫn lưu ý, lắng nghe tiếng xé gió hắn lập tức phân biệt được nó giữa tiếng vỗ tay hoan hô trong đại sảnh, nắm giữ góc độ phóng tới và vị trí của ám khí đến mức dường như ngửi được mùi kịch độc trên châm.
Long Ưng uốn eo ngửa người, trường thương vốn được đẩy ra trước chuyển thành chọc xuống, trúng ngay vào độc châm. Độc châm thuận theo đuôi thương đổi hướng, lướt qua ngực hắn vọt về phía trước.
"Đinh!"
Độc châm bắn trúng mũi kiếm Hoành Không Mục Dã đang xông thẳng tới, phát ra âm thanh trong trẻo.
Một bóng người như quỷ mị phóng ra cửa chính.
Long Ưng vứt trường thương trên tay cho Hoành Không Mục Dã đang thu kiếm lui về sau, quay người liên tục ba cái đuổi theo kẻ đánh lén đang chạy ra phía cửa chính, hét lớn: "Hoành Không huynh, lĩnh giáo rồi! Sau này còn gặp lại. Chào các vị! Tiểu đệ đi bắt hung phạm đã."
Hoành Không Mục Dã còn đang hồi tưởng lại kỳ chiêu biến hóa bất ngờ vừa rồi của hắn, giơ tay tiếp lấy thương và vui vẻ nói: "Không tiễn nhé!"
Dưới trăm nghìn ánh mắt chăm chú, Long Ưng biến mất ngoài cửa chính.
Chỉ có công chúa Thái Bình tức nghiến răng nghiến lợi, biết là tên tiểu tử này cuối cũng cũng tìm được cơ hội chuồn đi.
Trong đêm khuya tối mịt, Long Ưng xuyên phố vượt hẻm, khi bất đắc dĩ thì mới nhảy lên nóc, lướt trên mái nhà, theo gót kẻ địch từ xa, xem đối phương chạy tới nơi nào.
Hắn có cảm giác rằng kẻ địch đang cố ý khiến hắn đuổi theo, chắc là để dẫn hắn vào bẫy. Võ công người này cao không kém mình bao nhiêu, kinh thành đúng là ngọa hổ tàng long, đông đảo người tài.
Đây là lần đầu tiên sau khi thành ma hắn toàn lực bày ra thân pháp, loại việc một mình ẩn núp, chạy băng băng trên mái ngói như trên đất bằng này thật đã người.
Bước chân của hắn khác những người khác, không cần nhìn bằng mắt mà chỉ đơn thuần bằng thính lực cũng đã không mất dấu, thi thoảng hắn lại dựa vào trực giác. Sau khi đuổi một mạch chặng đường hơn mười dặm, kẻ địch nhảy xuống một khu dân cư.
Bốn phía trong sân sắp quả nhiên đặt lính gác kín, chứng minh cho dự đoán lúc nãy của hắn là đúng. Hắn cảm thấy thú vị, bèn thần không biết quỷ không hay ẩn xuống một cây đại thụ cành lá rậm rạp ở đường vòng cạnh sân, vận đủ nhĩ lực, ra sức nghe trộm.
Đợi qua thời gian một tuần trà, trong sân vang lên tiếng nói: "Thằng ôn đó chưa đến!"
Long Ưng nhận ra đó là giọng của Chử Nguyên Thiên, trong lòng thầm hô giỏi lắm ôn con.
Một giọng trầm lớn khác nói: "Mạng thằng nhóc này thật lớn, nhưng không thể xem thường tên này được. Một đòn ta cho rằng ăn chắc lại bị hắn hóa giải với thủ pháp dứt khoát tuyệt vời."
Chử Nguyên Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, lộ vẻ không phục trong lòng nhưng chẳng thể làm gì.
Giọng nói trầm lớn nói tiếp: "Hành động đêm nay đến đây thôi, tất cả các ngươi về chỗ cũ đợi lệnh."
Long Ưng không còn hứng thú nghe tiếp, thầm nghĩ nếu không phải nóng lòng về với Nhân Nhã thì đêm nay phải chơi một trận ra trò với các ngươi. Tương lai còn dài, chỉ cần nghe lại được giọng của người kia chắc chắn sẽ nhận ra.
Long Ưng lặng lẽ rời đi.
Hoành Không Mục Dã thực sự kinh ngạc nói: "Đây là lần đầu ta thấy Mỹ Tu Na Phù thẹn thùng trước mặt một người đàn ông, ánh mắt của Long Ưng thật là đặc biệt."
Long Ưng ma tâm không đổi, mỉm cười nói: "Hiện giờ tình huống của tiểu đệ là bốn bề đều có địch, sống khắc này không biết khắc sau. Ý tốt của Hoành Không huynh chỉ có thể ghi nhận trong lòng."
Hoành Không Mục Dã ngửa mặt lên trời cười dài mà nói: "Người phi thường luôn làm chuyện khác thường."
"KENG!"
Trường kiếm rời vỏ, cô nàng tóc vàng ôm vỏ không lui về chỗ ngồi nhưng không nhịn được lại lén nhìn Long Ưng mấy lần.
Những người xem thấy hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, lại nghe được một câu cuối cùng không đầu không đuôi của Hoành Không Mục Dã nên lòng hiếu kỳ nổi lên, chỉ hận không cách nào ép bọn hắn kể rõ ra.
Hoành Không Mục Dã giơ ngang kiếm trước ngực. Kiếm dài bốn thước rưỡi, lấp lánh ánh xanh, hiển nhiên là bảo kiếm cực sắc thổi cái đứt tóc.
Long Ưng lùi về sau hai bước, rung tay tạo ra vô vàn thương ảnh trùng điệp, mũi thương lấp lánh phản chiếu ánh đèn trong nội đường như vô vàn điểm sáng bùng nổ, nhìn vô cùng dọa người, đồng thời quát lên: "Mời Hoành Không huynh!"
Hoàng Không Mục Dã cầm kiếm trong tay như trở thành một người khác, khí thế trở nên mạnh mẽ. Chiều cao của hắn tương đương Long Ưng, hai chân đứng thẳng, có khí khái đội trời đạp đất, vững như Thái Sơn nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy cực kỳ linh hoạt.
Đang ngồi xem có không ít người đi theo từ Trường An đến Lạc Dương để xem hội dùng võ kết bạn của hắn, bọn họ chưa từng thấy thần thái như hiện giờ của Hoành Không Mục Dã. Biết là kỳ phùng địch thủ, ngang tài ngang sức, kiếm thủ vô địch Thổ Phiên vẫn thường ung dung đánh bại địch cuối cùng đã gặp phải kình địch khiến hắn phải toàn lực ứng phó, cũng vì đó cảm thấy chuyến đi này không tệ.
Hoành Không Mục Dã nói: "Thứ cho ta không khách khí!"
Nói xong câu này, kiếm trong tay hắn bỗng hóa thành bóng nhọn, như tia sét trên trời giáng xuống bám theo bộ pháp như gió của hắn xông vào trong bóng thương của Long Ưng.
Trong số những người ở đây, dù là hạng cao minh như Dịch Thiên Nam cũng không rõ lắm biến hóa tinh tế từ khi hắn giơ kiếm, vung kiếm cho đến khi bổ kiếm, chỉ thấy trôi chảy tự nhiên, không hề có kẽ hở nào.
Đây mới là công phu thật của Hoành Không Mục Dã.
Công chúa Thái Bình và tiểu ma nữ chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thì ánh thương đã tán đi, biến trở lại thành trường thương, vung mạnh từ dưới lên, đâm chuẩn xác vào mũi nhọn của kiếm, làm vang lên tiếng nổ khiến toàn trường giật mình.
Hai người cùng lui về sau ba bước để hóa giải chân kình của đối thủ.
Hoành Không Mục Dã giờ kiếm chỉ vào Long Ưng ở phía xa mà quát: "Đã qua năm năm rồi mới có một người có thể đỡ một đòn toàn lực của ta."
Long Ưng thu cánh tay trái đang nắm thương ra sau lưng, cười nói: "Bởi vì thời gian xuất đạo của tiểu đệ còn ngắn. Nhưng sợ rằng về sau cũng khó có thể chứng kiến kiếm pháp nào nhanh, hiểm, chuẩn như của Hoành Không huynh. Hai chiêu!"
Hoàng Không Mục Dã đạp một cái vào mé bên, thúc dục kiếm khí. Nhiệt độ cả đại sảnh lập tức hạ xuống, khi hắn đạp thêm một cái nữa thì đại sảnh dường như lắc lư theo, cảm giác quái dị đến cực độ.
Long Ưng cũng dẫm chân tại chỗ một cái. Với những người đã từng đấu trước đây là luận võ mà không phải quyết đấu sinh tử, mục đích là để so chiêu thức, khí thế và chiến thuật. Ma công của hắn bị hạn chế ở mức độ nhất định bởi hiệu năng của thương, nhưng điều này cũng mang đến cảm giác và trải nghiệm mới lạ cho hắn. Theo bất cứ góc độ nào mà nói, Hoành Không Mục Dã tuyệt đối là đối thủ có thể đánh bại hắn, nhưng muốn giết hắn thì tuyệt không thể.
Hoành Không Mục Dã quyết định chủ động, chân đạp kỳ bộ, như chậm mà lại nhanh. Trường kiếm thò ra phía trước thăm dò, rồi bổ vào cổ, ngực Long Ưng, thế kiếm không ngừng biến hóa nên khó có thể dự đoán được mục tiêu cuối cùng là chỗ nào. Cùng với sự tiến công của hắn, từng trận kiếm khí lấy hắn làm trung tâm cũng cuồn cuộn xông về đối thủ. Tuy chỉ là sức mạnh một kiếm nhưng mỗi người đề cảm thấy thứ Long Ưng phải ứng phó chính là toàn bộ tinh khí thần của hắn, uy thế khiến người ta sợ hãi.
Rất nhiều kẻ thường vẫn tự cho mình hạng siêu phàm cũng nhụt chí khi hiểu được nếu đổi vị trí cho Long Ưng thì sợ không chịu nổi một kiếm này.
Thế nhưng với Long Ưng mà nói thì chẳng cần nhìn cũng có thể rõ biến hóa của thế kiếm đối phương, vấn đề chỉ là ngăn như thế nào thôi (Đọc câu này cảm thấy buồn cười quá!!!)
Trường thương từ thắt lưng hắn bắn ra như một tia chớp, trúng ngay một kiếm đang bổ tới của Hoàng Không Mục Dã.
"Keng!"
Thương kiếm chạm nhau phát ra âm thanh giòn tan.
Mọi người cho rằng hai người sẽ lại tách ra, nào ngờ Hoành Không Mục Dã hơi nhích sang bên, áp sát Long Ưng thêm, rồi trở kiếm vào giữa hai người, toàn lực tấn công làm bùng lên lớp lớp bóng kiếm.
Người xem hô hỏng rồi cho Long Ưng, vì trường thương lợi đánh xa, thủ gần kém, một khi để cho Hoành Không Mục Dã nhờ vào đặc tính của kiếm để phát động đánh cận thân, binh khí của Long Ưng ngược lại sẽ thành gánh nặng cho hắn.
Long Ưng vẫn bình tĩnh như thường, hắn cười ha hả, hai tay chuyển sang nắm giữa trường thương, lấy đầu và đuối thương đối phó với thế công dời núi lấp biển của Hoành Không Mục Dã.
Hai người cùng thi triển thân pháp, không dừng lại vị trí hiện tại một khắc, chỉ trong tốc độ chớp mắt, hai bên đã qua lại không biết bao nhiêu chiêu, đừng nói là nhìn rõ được biến hóa chiêu thức của bọn hắn mà cuối cùng ngay cả người bọn hắn cũng chẳng thể nhìn thấy rõ ràng nữa.
"Ầm!"
Kình khí nổ vang, hai người rốt cuộc tách ra.
Hoành Không Mục Dã chống kiếm xuống đất, thở dài: "Chưa bao giờ được sảng khoái như thế này."
Long Ưng cũng lập tức dựng trường thương lên đất, để nó như dựa vào hắn mà như đứng thẳng, rồi vui vẻ nói: "Tính là thừa hay thiếu chiêu đây? Ai! Không bằng lại đặt lại luật, bất kể bao nhiêu chiêu cũng tính là chín mươi chín chiêu, nếu không khó thực sự khó tận hứng."
Dịch Thiên Nam dẫn đầu vỗ tay tán thưởng, lập tức gợi lên tiếng vỗ tay như sấm. Đến lúc này mọi người mới rốt cục yên lòng, hieur được Long Ưng không chỉ có lực đánh một trận mà còn không hề thua kém đối thủ.
Hoành Không Mục Dã gác kiếm lên vai nói: "Lần này Long Ưng huynh tấn công trước."
Long Ưng đánh đã cao hứng, hô một tiếng "Xem thương" rồi nhảy lên, xoay người rút thương, thương đi theo người, bắn về Hoành Không Mục Dã như tên, không thể phân biệt bóng người và bóng thương, nếu quả thực có nhân thương thì chính là bộ dạng như vậy.
Hoành Không Mục Dã kêu một tiếng "Tốt!", kiếm báu bổ ra trước như chớp, không khí bị kiếm cương xé toạc ra, người xem hai bên đều cảm thấy hơi lạnh phả vào mặt.
"Đinh!"
Mũi thương vừa vặn bị kiếm chém trúng.
Công phu cỡ như Hoành Không Mục Dã mà cũng bị một chiêu tụ công lực toàn thân của Long Ưng này đâm cho phải cố đè xuống lùi lại hai, ba bước về hướng hàng ghế danh dự. Khi hắn đang chỉnh đốn trận thế thì thương của Long Ưng lại đã đến.
Sau khi chạm đất, thương trên tay Long Ưng như sống lại, biến thành ác long linh hoạt như thần, thiên biến vạn hóa, tấn công về phía Hoành Không Mục Dã chặt chẽ không một khe hở, chết người nhất là thỉnh thoảng vung vài cái, lúc cứng lúc mềm, cuồng bạo như thác chảy từ núi cao vạn ngàn thước xuống. Rất cao minh như Hoành Không Mục Dã cũng chỉ có thể hoàn toàn phòng thủ, ngay cả không gian đánh trả một kiếm cũng không có.
Chỉ cần không phải đui mù, dù là biết võ công hay không thì cũng hiểu nếu như công kích của Long Ưng còn kéo dài nữa thì Hoành Không Mục Dã thua chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.
May mắn là Đạo Tâm Long Ưng thuần khiết, đủ để khống chế Ma Chủng điên cuồng. Khi Hoành Không Mục Dã đã không thể chịu được, phải lùi nửa bước sau một lần mười thương liên tiếp rung trời lệch đất nữa, Long Ưng cũng chợt bừng tỉnh, kéo thương lui ra sau.
Khi khí thế hai người đang xoắn chặt lấy nhau thì áp lực của Hoành Không Mục Dã chợt thu lại, hắn thuận theo dòng khí, thừa thắng xông lên, đạp chân tiến lên trước, vung kiếm chém vào cổ Long Ưng. Kiếm xé gió phát ra tiếng như sấm nổ, cứ như thế dưới sự dẫn dắt phát động toàn lực xuất ra kiếm chiêu cực kỳ tinh diệu.
Long Ưng chỉ cần ngăn chặn chiêu này là Hoành Không Mục Dã sẽ chẳng ra chiêu nào nữa, nói cho cùng thì mọi người chỉ như huynh đệ đang chơi đùa một trận lớn, ngươi công ta, ta công ngươi, được thì thu tay giảng hòa ngay.
Nhưng đúng vào lúc này, một cây trường châm lặng lẽ bay đến từ dưới lên trên từ dãy bàn bên phải Long Ưng, nhắm vào chỗ đùi hắn, thời gian căn chỉnh chính xác, góc độ xảo quyệt khiến Long Ưng có ngăn cản được kiếm của Hoành Không Mục Dã thì sẽ không tránh nổi châm đánh lén.
Những người có nhãn lực cao cường vội vàng hô lên hoảng sợ nhưng chẳng thể nào ngăn cản số mệnh như đã định sẵn của Long Ưng.
Bởi vì vị trí nên Hoành Không Mục Dã không nhìn thấy được ám khí nhưng từ tiếng hô thất thanh kia vẫn có thể cảm thấy điều khác thường. Có điều chiêu này của hắn đã thành thế có đi không về, không thể nào thay đổi được.
May mà Long Ưng vẫn lưu ý, lắng nghe tiếng xé gió hắn lập tức phân biệt được nó giữa tiếng vỗ tay hoan hô trong đại sảnh, nắm giữ góc độ phóng tới và vị trí của ám khí đến mức dường như ngửi được mùi kịch độc trên châm.
Long Ưng uốn eo ngửa người, trường thương vốn được đẩy ra trước chuyển thành chọc xuống, trúng ngay vào độc châm. Độc châm thuận theo đuôi thương đổi hướng, lướt qua ngực hắn vọt về phía trước.
"Đinh!"
Độc châm bắn trúng mũi kiếm Hoành Không Mục Dã đang xông thẳng tới, phát ra âm thanh trong trẻo.
Một bóng người như quỷ mị phóng ra cửa chính.
Long Ưng vứt trường thương trên tay cho Hoành Không Mục Dã đang thu kiếm lui về sau, quay người liên tục ba cái đuổi theo kẻ đánh lén đang chạy ra phía cửa chính, hét lớn: "Hoành Không huynh, lĩnh giáo rồi! Sau này còn gặp lại. Chào các vị! Tiểu đệ đi bắt hung phạm đã."
Hoành Không Mục Dã còn đang hồi tưởng lại kỳ chiêu biến hóa bất ngờ vừa rồi của hắn, giơ tay tiếp lấy thương và vui vẻ nói: "Không tiễn nhé!"
Dưới trăm nghìn ánh mắt chăm chú, Long Ưng biến mất ngoài cửa chính.
Chỉ có công chúa Thái Bình tức nghiến răng nghiến lợi, biết là tên tiểu tử này cuối cũng cũng tìm được cơ hội chuồn đi.
Trong đêm khuya tối mịt, Long Ưng xuyên phố vượt hẻm, khi bất đắc dĩ thì mới nhảy lên nóc, lướt trên mái nhà, theo gót kẻ địch từ xa, xem đối phương chạy tới nơi nào.
Hắn có cảm giác rằng kẻ địch đang cố ý khiến hắn đuổi theo, chắc là để dẫn hắn vào bẫy. Võ công người này cao không kém mình bao nhiêu, kinh thành đúng là ngọa hổ tàng long, đông đảo người tài.
Đây là lần đầu tiên sau khi thành ma hắn toàn lực bày ra thân pháp, loại việc một mình ẩn núp, chạy băng băng trên mái ngói như trên đất bằng này thật đã người.
Bước chân của hắn khác những người khác, không cần nhìn bằng mắt mà chỉ đơn thuần bằng thính lực cũng đã không mất dấu, thi thoảng hắn lại dựa vào trực giác. Sau khi đuổi một mạch chặng đường hơn mười dặm, kẻ địch nhảy xuống một khu dân cư.
Bốn phía trong sân sắp quả nhiên đặt lính gác kín, chứng minh cho dự đoán lúc nãy của hắn là đúng. Hắn cảm thấy thú vị, bèn thần không biết quỷ không hay ẩn xuống một cây đại thụ cành lá rậm rạp ở đường vòng cạnh sân, vận đủ nhĩ lực, ra sức nghe trộm.
Đợi qua thời gian một tuần trà, trong sân vang lên tiếng nói: "Thằng ôn đó chưa đến!"
Long Ưng nhận ra đó là giọng của Chử Nguyên Thiên, trong lòng thầm hô giỏi lắm ôn con.
Một giọng trầm lớn khác nói: "Mạng thằng nhóc này thật lớn, nhưng không thể xem thường tên này được. Một đòn ta cho rằng ăn chắc lại bị hắn hóa giải với thủ pháp dứt khoát tuyệt vời."
Chử Nguyên Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, lộ vẻ không phục trong lòng nhưng chẳng thể làm gì.
Giọng nói trầm lớn nói tiếp: "Hành động đêm nay đến đây thôi, tất cả các ngươi về chỗ cũ đợi lệnh."
Long Ưng không còn hứng thú nghe tiếp, thầm nghĩ nếu không phải nóng lòng về với Nhân Nhã thì đêm nay phải chơi một trận ra trò với các ngươi. Tương lai còn dài, chỉ cần nghe lại được giọng của người kia chắc chắn sẽ nhận ra.
Long Ưng lặng lẽ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.