Quyển 3 - Chương 26: Hô Đông trốn Tây (trung).
Huỳnh Dị
27/04/2015
Mộng Điệp nói:
- Sợ nhất là địch quân có cao thủ đuổi theo, chỉ cần chúng ngăn chặn một người trong bốn chúng ta, hậu quả khó mà lường được.
Long Ưng nói:
- Vậy để xem đối phương có bản lĩnh tránh được kỹ năng bắn tên trong đêm tối của ta không. Chúng ta thừa dịp kẻ địch chưa biết rõ tình hình, lập tức đào tẩu. Hàaa...! Lần này đại tỷ có muốn không có cảm giác nương tựa vào nhau cũng không thể được!
Minh Tâm nằm trên lưng Long Ưng, hai tay ôm cổ, hai chân kẹp lấy hông của Long Ưng, dùng vải bố cột lại ở phía trước. Đó là vì Minh Huệ không yên lòng, cột Minh Tâm vào với Long Ưng.
Mặc dù lúc này không thích hợp nghĩ ngợi những chuyện linh tinh, Long Ưng vẫn cảm nhận được sức hấp dẫn kinh người từ cơ thể của Minh Tâm, thậm chí còn có cảm giác kích thích muốn làm điều cấm kỵ, may mà hắn hiểu, một khi tiến vào cảnh giới Ma Cực, hắn sẽ quên đi tất cả.
Minh Tâm rên lên một tiếng.
Mộng Điệp quan tâm, hỏi:
- Đau không?
Minh Tâm lắc đầu:
- Không đau! A, rất thoải mái! Thoải mái đến nỗi muốn ngủ. Thân thể Phạm tiên sinh rất ấm áp.
Long Ưng sực nhớ, nói:
- Minh Huệ, cô cột cả tay nàng lại, để cho Minh Tâm ngủ một giấc thật say.
Hắn lại quay đầu nhìn Minh Tâm:
- Ngủ dậy là mọi chuyện ổn cả.
Mộng Điệp lại gần Long Ưng, hỏi nhỏ bên tai:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Long Ưng đáp:
- Thật sự là rất kỳ lạ, giữa chúng tôi hình thành một mối liên hệ khác thường, giống như là nguyên khí hỗ trợ bổ sung cho nhau, mệt nhọc đều tiêu tan.
Minh Huệ đứng bên cạnh buộc hai tay Minh Tâm lại, nói:
- Muội hiểu. Đây là phương pháp song tu của đạo môn chúng tôi, cũng đồng dạng với Ma Chủng nên có thể hợp luyện. Hiện giờ không có thời gian giải thích đâu!
Long Ưng cảm nhận được sự mềm mại của thân thể Minh Tâm, mặt cô vùi sâu vào đầu vai hắn, tiến vào trạng thái “Thai tức” (hô hấp của bào thai), thân thể đồng thời nóng lên, cảm giác vô cùng động lòng người, trong lòng không khỏi dâng trào yêu thương, càng tăng thêm ý chí chiến đấu, muốn xông ra giết địch. Hắn nói:
- Minh Huệ nhớ theo sát sau ta, mượn lực của cây rừng mà bật lên cao.
Mộng Điệp nhắc nhở:
- Không nên nhảy quá xa, Minh Huệ sẽ không theo kịp ngươi.
Long Ưng gật đầu đáp ứng, dẫn đầu đi xuống sườn núi, cùng hai người lên trên một tảng đá lớn, quan sát cây cối rậm rạp phía dưới.
Hơn mười bó đuốc cháy rực đang di chuyển ở phía dưới. Long Ưng cầm lấy trường cung do Mộng Điệp đưa cho, lại đón lấy mũi tên, gác trên dây cung.
- Phựt!
Kình tiễn xuyên qua trời đêm bắn ra, không phải nhằm ngay đường định chạy trốn ở phía trước, mà là ngay phía sau dốc núi cạnh rừng cây thưa thớt.
Chẳng bao lâu, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Mộng Điệp khó thể tin được, nói:
- Sao có thể làm được như vậy? Ngay cả đối phương ở đâu, ngươi cũng không nhìn thấy mà!
Dưới chân núi mơ hồ vọng tới tiếng vó ngựa và tiếng hô hoán ầm ĩ, hiển nhiên bọn chúng cho rằng bọn Long Ưng sẽ nhằm phía có tiếng kêu thảm thiết để phá vòng vây.
Long Ưng cười:
- Đây là nhờ Ma Chủng thần thông quảng đại. Nếu như ta có cả ngàn mũi tên cứng, ngồi ở đây có thể giết kẻ địch như hoa rơi nước chảy.
Minh Huệ hớn hở:
- Chúng tôi đã được chứng kiến tận mắt tài xạ tiễn thần kỳ của Phạm tiên sinh.
- Phựt!
Một mũi tên khác bay lên không trung, lao vào chỗ tiếng người huyên náo.
Mộng Điệp nói:
- Có cao thủ tiến lên đấy!
Long Ưng nhận ba mũi tên Minh Huệ đưa, cười:
- Để cho ta đây giết một cao thủ trước, càng tốt để ra uy phủ đầu.
Trong phút chốc, ba mũi lên lần lượt bắn ra.
- A.A.A...!
Tiếp theo là tiếng thân người lăn xuống dốc núi.
Long Ưng mừng rỡ:
- Diệt một tên. Mũi tên!
Minh Huệ nghe tiếng va chạm vào cây cỏ của một số đông người xông lên, cuống quít đưa tên.
Kình tiễn từng mũi bắn ra, kẻ địch lập tức không ngừng lăn xuống sườn dốc, cho đến lúc hết tên, Long Ưng nói:
- Thành công rồi! Đi theo ta!
Lưng cõng Minh Tâm, hắn nhảy xuống phía một rừng cây, đáp xuống ngọn một cành ngang, mượn lực lại tung người lên tiếp, một cách ung dung, nhẹ nhàng. Hai nàng theo sát phía sau, theo chính xác điểm rơi của hắn, cùng Long Ưng đằng vân giá vũ, nhanh chóng rời khỏi cánh rừng bao la bạt ngàn.
Đêm đó không biết là bởi vì kế “Giương đông trốn tây” khéo léo, hay là vì địch nhân chưa kịp củng cố lưới bao vây, hoặc thuật chạy trốn trên rừng cây của Long Ưng có hiệu quả, sau khi tránh được mấy mũi tên, bọn hắn thành công phá vòng vây bỏ chạy. Chạy một hơi gần trăm dặm đường, đến lúc không đi nổi nữa, cả bọn mới nghỉ lại. Đêm đi ngày tới, trời nổi cơn mưa phùn lay phay, trên cánh đồng tràn đầy xuân ý. Minh Tâm vẫn đang âm thầm thai tức. Long Ưng đặt nàng trên mặt đất, đang định để nàng ngồi dựa vào tảng đá, thiếu nữ kia đột nhiên khoanh chân ngồi kiểu kiết già (ngồi xếp bằng, bàn chân này gác lên đùi chân kia, hai đầu gối sát đất), khiến ba người chắc lưỡi, lấy làm kỳ.
Nơi bọn hắn nghỉ chân là một bãi cỏ bên bờ một dòng suối nhỏ, nước chảy khá mạnh. Nơi xa núi non điệp trùng, ở gần sóng cỏ đưa hương, hoa dại rực rỡ sắc màu đua chen, trông như chốn Bồng Lai tiên cảnh.
Long Ưng sống ở gian nhà đá nơi hoang cốc nhiều năm, đã quen thuộc với cách sinh sống nơi núi rừng, đi đến vùng phụ cận ngắt lấy quả dại ngon lành. Khi hắn quay lại, Minh Tâm đã tỉnh, vẻ mặt hưng phấn hơn trước lúc bị thương nhiều.
Minh Huệ thúc giục:
- Còn không cho Phạm tiên sinh xem vết thương?
Mặt ửng đỏ, Minh Tâm kéo cao ống quần, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết trên đùi, đường cong ưu mỹ, mà đường cong của bắp chân càng hoàn mỹ không chút tì vết.
Long Ưng buột miệng khen:
- Thật là nuột nà!
Lời ra khỏi miệng, mới biết mình không lựa lời.
Minh Huệ oán trách:
- Phạm tiên sinh! Đây là để cho ngài xem, vết thương trúng tên của sư muội đã hoàn toàn biến mất, không để lại một chút dấu vết nào.
Long Ưng kìm nén xúc động, sờ vào đùi Minh Tâm một cái, nói:
- Xem ra Ma Chủng của ta đối với nữ đan của Minh Tâm có hiệu quả thật kỳ diệu, cứ như là bệnh có thuốc tiên, sau này Minh Tâm có chuyện gì, cứ để ta ôm một cái là được.
Mặt Minh Huệ đỏ bừng, gắt:
- Phạm tiên sinh!
Long Ưng cười khổ:
- Minh Tâm mau thả ống quần xuống, ta không phải là chính nhân quân tử gì đâu, chịu không nổi cám dỗ.
Minh Tâm ngọt ngào cười một tiếng, không để tâm tới lời lẽ cợt nhã của hắn, ngược lại dường như còn rất vui vẻ, đâu còn chút dáng vẻ gì là thanh quy giới luật của đệ tử đạo môn?
Long Ưng nói:
- Mộng Điệp không phải là đi tắm sao? Không có quần áo thay, tắm làm gì?
Mộng Điệp đã trở lại, nhận lấy quả dại Long Ưng ném qua, vừa cắn ăn, vừa nói:
- Bổn cô nương làm gì có mắc mớ đến Long Ưng ngươi sao? Vừa mới ngoảnh đi một lát, là ngươi lại trêu ghẹo Minh Huệ với Minh Tâm rồi!
Long Ưng đầu hàng:
- Tiểu đệ biết tội. Ài! Tình thế ngày hôm qua quá ác liệt mà vẫn không chết, khiến người ta cũng trở nên điên điên.
Mộng Điệp đến ngồi một bên Minh Tâm, vui vẻ nói:
- Theo ta thấy, Minh Huệ và Minh Tâm cũng không để tâm đến những lời điên khùng của ngươi, nhưng ngươi phải nhớ, các nàng dù sao vẫn là người tu chân, làm ảnh hưởng tới sự thanh tu của các nàng, hậu quả khó lường.
Long Ưng nửa quỳ trước mặt ba nàng, nói:
- Dạy bảo rất đúng! Trước tiên chúng ta tìm một huyện trấn nào đó, mua mấy bộ quần áo, ăn no một bữa, ngủ say một giấc, rồi mới tính tới chuyện giải quyết mối hận ngày hôm qua như thế nào?
Hắn lại quay sang Minh Tâm, hỏi:
- Minh Tâm có thể đi lại được không?
Minh Tâm vui vẻ:
- Đương nhiên!
Trước sự kinh ngạc của ba người, nàng tung mình lên cao, đến khoảng bốn, năm thước, rồi đáp xuống đất, bản thân nàng cũng hết sức ngạc nhiên, đôi mắt đẹp mở to.
Long Ưng gãi đầu:
- Ôi trời ơi! Xem ra Ma Chủng của ta tạo nên một siêu cấp nữ kiếm thủ rồi!
Minh Huệ mừng rỡ:
- Sư tôn nói đúng, Ma Chủng có thể kích phát nội đan của Minh Tâm.
Mộng Điệp cũng vui mừng, trong bốn người, võ công của Minh Tâm yếu nhất, hiện giờ chuyển yếu thành mạnh, đương nhiên là có lợi rất lớn đối với bọn họ. Nàng vội hỏi:
- Về chuyện này, sư tôn cô nói gì?
Minh Huệ đáp:
- Hôm đó, sau khi Phạm tiên sinh rời khỏi khoang thuyền của chúng tôi, sư tôn trầm ngâm thật lâu, chợt nói ra điều này. Lúc ấy chúng tôi không hiểu, bây giờ rốt cuộc đã rõ ràng rồi.
Long Ưng nói:
- Như vậy bắt đầu từ bây giờ, chúng ta vừa đi vừa để Minh Tâm luyện công, xem cô ấy có thể lợi hại tới mức nào.
Mộng Điệp nói:
- Trước tiên cứ đi một đoạn rồi hãy nói, địch nhân đang truy tìm chúng ta.
Bốn người với tâm trạng nhẹ nhõm và vui vẻ vì gặp đại nạn mà không chết, đi về phía nam.
Một tòa sơn trại có phong cách đặc biệt, với đường nét đặc sắc của dân tộc thiểu số, có ước chừng hơn trăm hộ, nằm ở sườn núi cao, dựa vào vách núi, hướng ra mặt nước, từ xa nhìn lại, nhà cửa đều xây theo thế núi, cao thấp xen nhau, mà lại có tháp canh, dưới ánh chiều tà, khí thế dọa người.
Mộng Điệp vui vẻ nói:
- Sư tôn từng dẫn ta tới đây, là nơi dân tộc Khương sống tập trung, gọi là Khương trại. Sư tôn và tộc trưởng của họ là bằng hữu.
Dứt lời, mặt nàng lộ vẻ buồn bã, vì nhớ tới Hầu Hi Bạch.
Minh Huệ nói:
- Điệp tỷ biết tiếng Khương không?
Mộng Điệp đáp:
- Biết chừng mươi câu thôi. Các ngươi ở đây đợi một lát, dân ở đây rất cảnh giác đối với người ngoài, để ta đi trước chào hỏi họ đã.
Nói xong, nàng liền phi thân đi.
Tìm ba tảng đá ngồi xuống, Long Ưng hỏi:
- Mệt không?
Hai cô gái đồng thời lắc đầu.
Minh Huệ phấn khởi nói:
- Hóa ra chạy trốn cũng thưởng thức được cảnh đẹp như vậy. Những nhà đá màu vàng sẫm trên núi kia, sẽ càng rất đẹp vào buổi tối.
Long Ưng thấy nàng bộc lộ tính cách thật, lòng thầm vui mừng. Nhớ lại Đan Thanh Tử đã từng nói, các nàng là vì gia tộc gặp họa bị đuổi giết, cho nên người nhà mới đưa các nàng vào đạo môn, nhờ Đan Thanh Tử che chở để tránh kiếp nạn. Hai vị tiểu đạo cô này như hai tờ giấy trắng, không hề nhiễm chút tục khí nào. Nhiều năm tu chân khiến tính cách các nàng khác hẳn người thường, rất tin tưởng vào việc tu đạo thành tiên, nhưng dù sao các nàng vẫn là con người với đầy đủ máu thịt, có đủ hỉ, nộ, ái ố, khao khát và mộng tưởng của con người bình thường.
Long Ưng hỏi:
- Minh Huệ từng nói tới việc quý môn có phương pháp song tu, rốt cuộc nó là thế nào? So với phương pháp song tu mà Pháp Minh cất giấu, có gì khác biệt?
Khuôn mặt Minh Huệ ửng đỏ, vội đáp:
- Đó là hai phương pháp hoàn toàn khác nhau. Phương pháp song tu trong “Vô Thượng Trí Kinh” là dùng chân âm thuộc Ly của đối phương, để bổ túc cho chân dương thuộc Khảm của mình, thần giao mà thể xác không giao, khí giao mà hình không giao, vì vậy song tu song bổ, lợi mình mà không tổn hại người, gọi là Nhất Nguyên Đan Pháp.
Long Ưng thầm kinh hãi.
Trước kia hai nàng không hề xấu hổ, nhưng từ sau khi nhảy thuyền chạy trốn, không biết có phải bởi vì da thịt gần gũi, thỉnh thoảng các nàng lại thẹn thùng đỏ mặt, rất có khả năng là ma khí của mình nhiễu loạn đạo pháp của các nàng, khiến các nàng không giữ vững được đạo tâm, hậu quả thật khó đoán. Nhớ tới nguyên nhân khiến Mỹ Tu Na Phù xấu hổ, hắn càng than thầm hỏng bét, nhưng không có cách nào.
Bây giờ chỉ có cách mau chóng đưa hai nàng đến Tĩnh Trai, hy vọng thời gian có thể làm phai nhạt tất cả.
Nhịn không được, hắn hỏi:
- Vừa rồi, ta và Minh Tâm đâu có làm trái với quy tắc “khí giao hình không giao”, vì sao Minh Tâm lại có biến chuyến lớn như vậy?
Khuôn mặt xinh đẹp của Minh Huệ càng đỏ hơn, xấu hổ cúi gằm xuống, khẽ nói:
- Bởi vì Phạm tiên sinh không phải là người thường!
Một lần nữa Long Ưng lại thầm tự trách mình không lựa lời trước khi nói, quay sang nhìn Minh Tâm, thấy dáng vẻ của nàng điềm nhiên như không có gì xảy ra, cũng hơi yên tâm. Hắn đang muốn nói chuyện tiếp để phá tan không khí lúng túng, chợt có tiếng chân từ Khương trại đi tới.
Hơn mười kỵ sĩ vọt ra từ cửa trại rộng mở, dẫn đầu là Mộng Điệp và một ông lão, tất cả mọi người phía sau đều là nam giới trẻ tuổi dân tộc Khương, còn dãn theo ba con ngựa không người cưỡi.
Long Ưng hớn hở:
- Ý nguyện muốn tá túc một đêm ở Khương trại của Minh Huệ sắp thành sự thật rồi.
- Sợ nhất là địch quân có cao thủ đuổi theo, chỉ cần chúng ngăn chặn một người trong bốn chúng ta, hậu quả khó mà lường được.
Long Ưng nói:
- Vậy để xem đối phương có bản lĩnh tránh được kỹ năng bắn tên trong đêm tối của ta không. Chúng ta thừa dịp kẻ địch chưa biết rõ tình hình, lập tức đào tẩu. Hàaa...! Lần này đại tỷ có muốn không có cảm giác nương tựa vào nhau cũng không thể được!
Minh Tâm nằm trên lưng Long Ưng, hai tay ôm cổ, hai chân kẹp lấy hông của Long Ưng, dùng vải bố cột lại ở phía trước. Đó là vì Minh Huệ không yên lòng, cột Minh Tâm vào với Long Ưng.
Mặc dù lúc này không thích hợp nghĩ ngợi những chuyện linh tinh, Long Ưng vẫn cảm nhận được sức hấp dẫn kinh người từ cơ thể của Minh Tâm, thậm chí còn có cảm giác kích thích muốn làm điều cấm kỵ, may mà hắn hiểu, một khi tiến vào cảnh giới Ma Cực, hắn sẽ quên đi tất cả.
Minh Tâm rên lên một tiếng.
Mộng Điệp quan tâm, hỏi:
- Đau không?
Minh Tâm lắc đầu:
- Không đau! A, rất thoải mái! Thoải mái đến nỗi muốn ngủ. Thân thể Phạm tiên sinh rất ấm áp.
Long Ưng sực nhớ, nói:
- Minh Huệ, cô cột cả tay nàng lại, để cho Minh Tâm ngủ một giấc thật say.
Hắn lại quay đầu nhìn Minh Tâm:
- Ngủ dậy là mọi chuyện ổn cả.
Mộng Điệp lại gần Long Ưng, hỏi nhỏ bên tai:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Long Ưng đáp:
- Thật sự là rất kỳ lạ, giữa chúng tôi hình thành một mối liên hệ khác thường, giống như là nguyên khí hỗ trợ bổ sung cho nhau, mệt nhọc đều tiêu tan.
Minh Huệ đứng bên cạnh buộc hai tay Minh Tâm lại, nói:
- Muội hiểu. Đây là phương pháp song tu của đạo môn chúng tôi, cũng đồng dạng với Ma Chủng nên có thể hợp luyện. Hiện giờ không có thời gian giải thích đâu!
Long Ưng cảm nhận được sự mềm mại của thân thể Minh Tâm, mặt cô vùi sâu vào đầu vai hắn, tiến vào trạng thái “Thai tức” (hô hấp của bào thai), thân thể đồng thời nóng lên, cảm giác vô cùng động lòng người, trong lòng không khỏi dâng trào yêu thương, càng tăng thêm ý chí chiến đấu, muốn xông ra giết địch. Hắn nói:
- Minh Huệ nhớ theo sát sau ta, mượn lực của cây rừng mà bật lên cao.
Mộng Điệp nhắc nhở:
- Không nên nhảy quá xa, Minh Huệ sẽ không theo kịp ngươi.
Long Ưng gật đầu đáp ứng, dẫn đầu đi xuống sườn núi, cùng hai người lên trên một tảng đá lớn, quan sát cây cối rậm rạp phía dưới.
Hơn mười bó đuốc cháy rực đang di chuyển ở phía dưới. Long Ưng cầm lấy trường cung do Mộng Điệp đưa cho, lại đón lấy mũi tên, gác trên dây cung.
- Phựt!
Kình tiễn xuyên qua trời đêm bắn ra, không phải nhằm ngay đường định chạy trốn ở phía trước, mà là ngay phía sau dốc núi cạnh rừng cây thưa thớt.
Chẳng bao lâu, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Mộng Điệp khó thể tin được, nói:
- Sao có thể làm được như vậy? Ngay cả đối phương ở đâu, ngươi cũng không nhìn thấy mà!
Dưới chân núi mơ hồ vọng tới tiếng vó ngựa và tiếng hô hoán ầm ĩ, hiển nhiên bọn chúng cho rằng bọn Long Ưng sẽ nhằm phía có tiếng kêu thảm thiết để phá vòng vây.
Long Ưng cười:
- Đây là nhờ Ma Chủng thần thông quảng đại. Nếu như ta có cả ngàn mũi tên cứng, ngồi ở đây có thể giết kẻ địch như hoa rơi nước chảy.
Minh Huệ hớn hở:
- Chúng tôi đã được chứng kiến tận mắt tài xạ tiễn thần kỳ của Phạm tiên sinh.
- Phựt!
Một mũi tên khác bay lên không trung, lao vào chỗ tiếng người huyên náo.
Mộng Điệp nói:
- Có cao thủ tiến lên đấy!
Long Ưng nhận ba mũi tên Minh Huệ đưa, cười:
- Để cho ta đây giết một cao thủ trước, càng tốt để ra uy phủ đầu.
Trong phút chốc, ba mũi lên lần lượt bắn ra.
- A.A.A...!
Tiếp theo là tiếng thân người lăn xuống dốc núi.
Long Ưng mừng rỡ:
- Diệt một tên. Mũi tên!
Minh Huệ nghe tiếng va chạm vào cây cỏ của một số đông người xông lên, cuống quít đưa tên.
Kình tiễn từng mũi bắn ra, kẻ địch lập tức không ngừng lăn xuống sườn dốc, cho đến lúc hết tên, Long Ưng nói:
- Thành công rồi! Đi theo ta!
Lưng cõng Minh Tâm, hắn nhảy xuống phía một rừng cây, đáp xuống ngọn một cành ngang, mượn lực lại tung người lên tiếp, một cách ung dung, nhẹ nhàng. Hai nàng theo sát phía sau, theo chính xác điểm rơi của hắn, cùng Long Ưng đằng vân giá vũ, nhanh chóng rời khỏi cánh rừng bao la bạt ngàn.
Đêm đó không biết là bởi vì kế “Giương đông trốn tây” khéo léo, hay là vì địch nhân chưa kịp củng cố lưới bao vây, hoặc thuật chạy trốn trên rừng cây của Long Ưng có hiệu quả, sau khi tránh được mấy mũi tên, bọn hắn thành công phá vòng vây bỏ chạy. Chạy một hơi gần trăm dặm đường, đến lúc không đi nổi nữa, cả bọn mới nghỉ lại. Đêm đi ngày tới, trời nổi cơn mưa phùn lay phay, trên cánh đồng tràn đầy xuân ý. Minh Tâm vẫn đang âm thầm thai tức. Long Ưng đặt nàng trên mặt đất, đang định để nàng ngồi dựa vào tảng đá, thiếu nữ kia đột nhiên khoanh chân ngồi kiểu kiết già (ngồi xếp bằng, bàn chân này gác lên đùi chân kia, hai đầu gối sát đất), khiến ba người chắc lưỡi, lấy làm kỳ.
Nơi bọn hắn nghỉ chân là một bãi cỏ bên bờ một dòng suối nhỏ, nước chảy khá mạnh. Nơi xa núi non điệp trùng, ở gần sóng cỏ đưa hương, hoa dại rực rỡ sắc màu đua chen, trông như chốn Bồng Lai tiên cảnh.
Long Ưng sống ở gian nhà đá nơi hoang cốc nhiều năm, đã quen thuộc với cách sinh sống nơi núi rừng, đi đến vùng phụ cận ngắt lấy quả dại ngon lành. Khi hắn quay lại, Minh Tâm đã tỉnh, vẻ mặt hưng phấn hơn trước lúc bị thương nhiều.
Minh Huệ thúc giục:
- Còn không cho Phạm tiên sinh xem vết thương?
Mặt ửng đỏ, Minh Tâm kéo cao ống quần, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết trên đùi, đường cong ưu mỹ, mà đường cong của bắp chân càng hoàn mỹ không chút tì vết.
Long Ưng buột miệng khen:
- Thật là nuột nà!
Lời ra khỏi miệng, mới biết mình không lựa lời.
Minh Huệ oán trách:
- Phạm tiên sinh! Đây là để cho ngài xem, vết thương trúng tên của sư muội đã hoàn toàn biến mất, không để lại một chút dấu vết nào.
Long Ưng kìm nén xúc động, sờ vào đùi Minh Tâm một cái, nói:
- Xem ra Ma Chủng của ta đối với nữ đan của Minh Tâm có hiệu quả thật kỳ diệu, cứ như là bệnh có thuốc tiên, sau này Minh Tâm có chuyện gì, cứ để ta ôm một cái là được.
Mặt Minh Huệ đỏ bừng, gắt:
- Phạm tiên sinh!
Long Ưng cười khổ:
- Minh Tâm mau thả ống quần xuống, ta không phải là chính nhân quân tử gì đâu, chịu không nổi cám dỗ.
Minh Tâm ngọt ngào cười một tiếng, không để tâm tới lời lẽ cợt nhã của hắn, ngược lại dường như còn rất vui vẻ, đâu còn chút dáng vẻ gì là thanh quy giới luật của đệ tử đạo môn?
Long Ưng nói:
- Mộng Điệp không phải là đi tắm sao? Không có quần áo thay, tắm làm gì?
Mộng Điệp đã trở lại, nhận lấy quả dại Long Ưng ném qua, vừa cắn ăn, vừa nói:
- Bổn cô nương làm gì có mắc mớ đến Long Ưng ngươi sao? Vừa mới ngoảnh đi một lát, là ngươi lại trêu ghẹo Minh Huệ với Minh Tâm rồi!
Long Ưng đầu hàng:
- Tiểu đệ biết tội. Ài! Tình thế ngày hôm qua quá ác liệt mà vẫn không chết, khiến người ta cũng trở nên điên điên.
Mộng Điệp đến ngồi một bên Minh Tâm, vui vẻ nói:
- Theo ta thấy, Minh Huệ và Minh Tâm cũng không để tâm đến những lời điên khùng của ngươi, nhưng ngươi phải nhớ, các nàng dù sao vẫn là người tu chân, làm ảnh hưởng tới sự thanh tu của các nàng, hậu quả khó lường.
Long Ưng nửa quỳ trước mặt ba nàng, nói:
- Dạy bảo rất đúng! Trước tiên chúng ta tìm một huyện trấn nào đó, mua mấy bộ quần áo, ăn no một bữa, ngủ say một giấc, rồi mới tính tới chuyện giải quyết mối hận ngày hôm qua như thế nào?
Hắn lại quay sang Minh Tâm, hỏi:
- Minh Tâm có thể đi lại được không?
Minh Tâm vui vẻ:
- Đương nhiên!
Trước sự kinh ngạc của ba người, nàng tung mình lên cao, đến khoảng bốn, năm thước, rồi đáp xuống đất, bản thân nàng cũng hết sức ngạc nhiên, đôi mắt đẹp mở to.
Long Ưng gãi đầu:
- Ôi trời ơi! Xem ra Ma Chủng của ta tạo nên một siêu cấp nữ kiếm thủ rồi!
Minh Huệ mừng rỡ:
- Sư tôn nói đúng, Ma Chủng có thể kích phát nội đan của Minh Tâm.
Mộng Điệp cũng vui mừng, trong bốn người, võ công của Minh Tâm yếu nhất, hiện giờ chuyển yếu thành mạnh, đương nhiên là có lợi rất lớn đối với bọn họ. Nàng vội hỏi:
- Về chuyện này, sư tôn cô nói gì?
Minh Huệ đáp:
- Hôm đó, sau khi Phạm tiên sinh rời khỏi khoang thuyền của chúng tôi, sư tôn trầm ngâm thật lâu, chợt nói ra điều này. Lúc ấy chúng tôi không hiểu, bây giờ rốt cuộc đã rõ ràng rồi.
Long Ưng nói:
- Như vậy bắt đầu từ bây giờ, chúng ta vừa đi vừa để Minh Tâm luyện công, xem cô ấy có thể lợi hại tới mức nào.
Mộng Điệp nói:
- Trước tiên cứ đi một đoạn rồi hãy nói, địch nhân đang truy tìm chúng ta.
Bốn người với tâm trạng nhẹ nhõm và vui vẻ vì gặp đại nạn mà không chết, đi về phía nam.
Một tòa sơn trại có phong cách đặc biệt, với đường nét đặc sắc của dân tộc thiểu số, có ước chừng hơn trăm hộ, nằm ở sườn núi cao, dựa vào vách núi, hướng ra mặt nước, từ xa nhìn lại, nhà cửa đều xây theo thế núi, cao thấp xen nhau, mà lại có tháp canh, dưới ánh chiều tà, khí thế dọa người.
Mộng Điệp vui vẻ nói:
- Sư tôn từng dẫn ta tới đây, là nơi dân tộc Khương sống tập trung, gọi là Khương trại. Sư tôn và tộc trưởng của họ là bằng hữu.
Dứt lời, mặt nàng lộ vẻ buồn bã, vì nhớ tới Hầu Hi Bạch.
Minh Huệ nói:
- Điệp tỷ biết tiếng Khương không?
Mộng Điệp đáp:
- Biết chừng mươi câu thôi. Các ngươi ở đây đợi một lát, dân ở đây rất cảnh giác đối với người ngoài, để ta đi trước chào hỏi họ đã.
Nói xong, nàng liền phi thân đi.
Tìm ba tảng đá ngồi xuống, Long Ưng hỏi:
- Mệt không?
Hai cô gái đồng thời lắc đầu.
Minh Huệ phấn khởi nói:
- Hóa ra chạy trốn cũng thưởng thức được cảnh đẹp như vậy. Những nhà đá màu vàng sẫm trên núi kia, sẽ càng rất đẹp vào buổi tối.
Long Ưng thấy nàng bộc lộ tính cách thật, lòng thầm vui mừng. Nhớ lại Đan Thanh Tử đã từng nói, các nàng là vì gia tộc gặp họa bị đuổi giết, cho nên người nhà mới đưa các nàng vào đạo môn, nhờ Đan Thanh Tử che chở để tránh kiếp nạn. Hai vị tiểu đạo cô này như hai tờ giấy trắng, không hề nhiễm chút tục khí nào. Nhiều năm tu chân khiến tính cách các nàng khác hẳn người thường, rất tin tưởng vào việc tu đạo thành tiên, nhưng dù sao các nàng vẫn là con người với đầy đủ máu thịt, có đủ hỉ, nộ, ái ố, khao khát và mộng tưởng của con người bình thường.
Long Ưng hỏi:
- Minh Huệ từng nói tới việc quý môn có phương pháp song tu, rốt cuộc nó là thế nào? So với phương pháp song tu mà Pháp Minh cất giấu, có gì khác biệt?
Khuôn mặt Minh Huệ ửng đỏ, vội đáp:
- Đó là hai phương pháp hoàn toàn khác nhau. Phương pháp song tu trong “Vô Thượng Trí Kinh” là dùng chân âm thuộc Ly của đối phương, để bổ túc cho chân dương thuộc Khảm của mình, thần giao mà thể xác không giao, khí giao mà hình không giao, vì vậy song tu song bổ, lợi mình mà không tổn hại người, gọi là Nhất Nguyên Đan Pháp.
Long Ưng thầm kinh hãi.
Trước kia hai nàng không hề xấu hổ, nhưng từ sau khi nhảy thuyền chạy trốn, không biết có phải bởi vì da thịt gần gũi, thỉnh thoảng các nàng lại thẹn thùng đỏ mặt, rất có khả năng là ma khí của mình nhiễu loạn đạo pháp của các nàng, khiến các nàng không giữ vững được đạo tâm, hậu quả thật khó đoán. Nhớ tới nguyên nhân khiến Mỹ Tu Na Phù xấu hổ, hắn càng than thầm hỏng bét, nhưng không có cách nào.
Bây giờ chỉ có cách mau chóng đưa hai nàng đến Tĩnh Trai, hy vọng thời gian có thể làm phai nhạt tất cả.
Nhịn không được, hắn hỏi:
- Vừa rồi, ta và Minh Tâm đâu có làm trái với quy tắc “khí giao hình không giao”, vì sao Minh Tâm lại có biến chuyến lớn như vậy?
Khuôn mặt xinh đẹp của Minh Huệ càng đỏ hơn, xấu hổ cúi gằm xuống, khẽ nói:
- Bởi vì Phạm tiên sinh không phải là người thường!
Một lần nữa Long Ưng lại thầm tự trách mình không lựa lời trước khi nói, quay sang nhìn Minh Tâm, thấy dáng vẻ của nàng điềm nhiên như không có gì xảy ra, cũng hơi yên tâm. Hắn đang muốn nói chuyện tiếp để phá tan không khí lúng túng, chợt có tiếng chân từ Khương trại đi tới.
Hơn mười kỵ sĩ vọt ra từ cửa trại rộng mở, dẫn đầu là Mộng Điệp và một ông lão, tất cả mọi người phía sau đều là nam giới trẻ tuổi dân tộc Khương, còn dãn theo ba con ngựa không người cưỡi.
Long Ưng hớn hở:
- Ý nguyện muốn tá túc một đêm ở Khương trại của Minh Huệ sắp thành sự thật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.