Nhật Nguyệt Đương Không

Quyển 4 - Chương 99: Hoàn thành nhiệm vụ (thượng).

Huỳnh Dị

27/04/2015

Quách Nguyên Chấn lại ra lệnh chặt cây rừng, loại bỏ chướng ngại.

Ngày thứ ba, ba đội quân lớn của Lâu Sư Đức, Trương Cửu Tiết và Dương Huyền cơ cùng đến chiến trường. Ngay lập tức bọn họ mở hội nghị quân sự, cùng quyết định sau khi nghỉ ngơi ba ngày, sẽ dồn toàn bộ sức lực tấn công Tôn Vạn Vinh.

Giờ đây liên quân của Long Ưng và Lý Trí Cơ cũng đang mai phục cũng dần tới cánh rừng rậm phía sau Tôn Vạn Vinh, ngay lập tức hắn sai người đến thông báo cho Quách Nguyên Chấn. Hắn cùng Lý Trí Cơ, Vạn Nhận Vũ, Hoang Nguyên Vũ, Nhạc Lưu và năm thủ lĩnh tộc Hề đứng lên vị trí cao quan sát, thấy được doanh trại của đội quân Tôn Vạn Vinh ở vị trí cách đó hơn 10 dặm.

Đại tù Mục Dã nói đùa:

- Hôm qua chỉ trong một ngày, có lẽ những người Khiết Đan trốn đi khoảng 4000 đến 6000 người, không ai có thể khống chế nổi. Cuối cùng có thể còn lại hơn một vạn người là tốt lắm rồi.

Màn đêm dần buông xuống, doanh trại của Tôn Vạn Vinh sáng đèn, trải rộng hơn mười ngọn núi. Vốn nó rất có uy thế, nhưng sau khi Mục Dã nói xong câu này, những người hiểu được nó đều cảm nhận được rằng đằng sau ánh đèn đó là cái cảm giác cô đơn lạnh lẽo.

Hoang Nguyên Vũ giải thích lời của Mục Dã với Vạn Nhận Vũ.

Lý Trí Cơ nói:

- Thất Hoạt đã gửi tin tới thuộc hạ của Tôn Vạn Vinh, nói rằng nếu không đến nhận vợ và con cái tại Tùng Mạc trong vòng ba mươi ngày, thì sẽ xử lý họ theo quy định. Nếu như đã chứng thực, thì không thể thay đổi được nữa. Những kẻ có người thân tại Tùng Mạc còn ai muốn hi sinh tất cả cho Tôn Vạn Vinh nữa đây?

Long Ưng nói:

- Khí thế của Tôn Vạn Vinh đã hạ, nhưng vẫn có cơ hội làm lại.

Lý Trí Cơ không hiểu:

- Y còn có cơ hội gì sao?

Long Ưng không trả lời mà hỏi lại:

- Theo đại vương tính toán, có bao nhiêu người đồng ý đi theo Tôn Vạn Vinh?

Một người đại tù khác trả lời thay cho Tất Sĩ Sùng:

- Có lẽ chỉ có con em bổn tộc của Tôn Vạn Vinh mới trung thành với y. Khi Tôn Vạn Vinh ở vào thời kỳ hoàng kim nhất, số quân con em đạt tới 12000 người, đó là đội quân tinh nhuệ và đáng tin cậy nhất trong tay y. Mặc dù tổn thất một nửa, nhưng vẫn đạt tới sáu nghìn người.

Long Ưng nói:

- Giờ đây mọi người đều sốt ruột đi tới Tùng Mạc đoàn tụ với vợ con. Chỉ cần Tôn Vạn Vinh nói rõ rằng đột phá khỏi trùng vây, đi thẳng tới Tùng Mạc, đoạt lại quyền Thống lĩnh Khiết Đan, để thuộc hạ đòi lại được người thân, thì 15000 đến 20000 người còn lại nhất định sẽ dốc hết sức cho y. Sau khi đến Tùng Mạc, do cả khu vực đều thuộc phạm vi quyền lực của y trước kia, chỉ cần đuổi Thất Hoạt đi, là có thể lập lại trận tuyến. Hoặc y có thể trốn vào trong núi, đợi chúng ta lui binh mới ra mặt.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Thật có kiến giải!

Lý Trí Cơ cười lạnh lùng:

- Chúng có thể trốn được ra sao?

Hoang Nguyên Vũ nhìn bầu trời đêm, điềm đạm nói:

- Vậy thì phải xem ông trời có đồng ý giúp đỡ chúng ta hay không rồi. Nếu như mưa to, thì họ có cơ hội thoát về Tùng Mạc rất cao.

Lý Trí Cơ nhìn bầu trời dày đặc mây, trăng sao không sáng, rồi đồng ý đáp:

- Khả năng có mưa là rất lớn, chúng ta phải làm thế nào?

Long Ưng nói:

- May mà mọi người cũng giỏi đánh trận đêm. Đội quân của chúng ta cũng đã được huấn luyện đánh đêm rất nghiêm ngặt. Chỉ cần chúng ta đánh trống với tiết tấu đã hẹn trước, đội quân ta ở một bên sẽ ngay lập tức tiến vào trận địa địch, tăng thêm áp lực. Lúc đó chúng ta xuất hiện đột ngột phía sau, làm thành thế gọng kìm kẹp chặt, nhất định đội quân của Tôn Vạn Vinh sẽ tán loạn, chạy thoát thân về hai hướng đông tây, chỉ còn lại Tôn Vạn Vinh và những binh lính con em của y dốc toàn lực đột phá vòng vây.

Lý Trí Cơ nói:

- Tôn Vạn Vinh sẽ chạy theo hướng nào đây?

Long Ưng mỉm cười nói:

- Chúng ta sẽ biết nhanh thôi.



- Tùng! Tùng! Tùng tùng! Tùng! Tùng!

Tiếng trống trận vang lên liên hồi, hình thành tiết tấu chấn áp lòng người.

Long Ưng, Vạn Nhận Vũ và Hoang Nguyên Vũ đến một đỉnh núi cách doanh trại Khiết Đan chỉ hơn 50 trượng. Một nơi quan trọng mang tính chiến lược thế này không ngờ lại không có lính canh gác của người Khiết Đan. Có thể thấy rằng nếu không phải do lính canh đã đi khỏi, thì là do trận địa của địch đã loạn.

Mưa bắt đầu rơi xuống, càng lúc càng to. Một lát sau, cả khu đồi núi chìm trong làn mưa mờ mịt.

Long Ưng lấy Triệp Điệp Cung ra, đưa mũi tên lên dây, rồi cười nói:

- Đây là món quà tốt nhất để đưa Tôn Vạn Vinh lên đường.

Vạn Nhận Vũ và Hoang Nguyên Vũ nhìn nhau. Giờ đây còn không nhìn rõ được cả doanh trại của địch, làm sao có thể bắn trúng được?

Long Ưng kéo căng hết cỡ Cung Triệp Điệp, “vèo”, cung tên ra khỏi dây cung, bay vút lên bầu trời cao, rồi biến mất trong màn đêm cơn mưa lớn.

- A!

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Vạn Nhận Vũ khen ngợi!

- Tiểu tử giỏi lắm! Tôn Vạn Vinh sẽ tưởng rằng chúng ta đã đánh tới, và bắn bừa cung tên nên mới may mắn trúng.

Long Ưng không nhàn rỗi, nhận lấy mũi tên hai người đưa đến, rồi bắn ra liên tiếp. Những tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.

Long Ưng thu Cung Triệp Điệp, rồi lấy Tiếp Thiên Oanh, hét lớn:

- Các huynh đệ! Xông lên!

Vạn Nhận Vũ cười khổ nói:

- Hình như ngươi quên mất rằng giờ chúng ta chỉ có ba người mà thôi.

Hoang Nguyên Vũ không nhịn nổi cười, móc tù và ra, thổi “tu tu tu” khiến cho âm thanh vang ra tứ phía.

Ma tính của Long Ưng dồn lên, hắn cười dài nói:

- Có hai người trợ giúp ta, còn hơn cả thiên quân vạn mã. Các anh em! Đi thôi!

Rồi hắn cưỡi Tuyết Nhi lao về phía doanh trại địch.

Mưa đã nhỏ hơn, nhưng vẫn chưa dừng, phía chân trời vẫn lóe lên những tia chớp cùng tiếng sấm. Có điều những người trên chiến trường đều chiến đấu quên mình, không ai để ý đến những việc khác ngoài giết địch.

Những dòng sông lớn nhỏ trong khắp vùng đồi núi tràn ngập nước.

Tiếng nước chảy ào ào, càng tăng thêm sự cuồng bạo cho một trận huyết chiến.

Chiến sĩ Khiết Đan đã bị bao vây trùng trùng, bị liên quân của Đại Chu và tộc Hề đánh đến độ tan tác. Đây là trận chiến kịch liệt nhất do Long Ưng và Lý Trí Cơ dẫn đầu. Khi Long Ưng đánh tan đội quân năm trăm người mà Tôn Vạn Vinh bố trí ở vòng ngoài, y dẫn theo đội quân chủ lực hơn bảy nghìn người, đột phá chạy trốn về phía Bột Hải, nhưng lại bị đội quân tộc Hề của Lý Trí Cơ mai phục chặn lại, bẻ làm hai nhánh. Một vạn quân tinh nhuệ của Phương Quân đánh từ phía sau.

Gần năm nghìn quân tinh nhuệ Khiết Đan đã sức tàn lực kiệt, chỉ đành chịu giết.

Giờ đây sắc trời dần sáng, quân Khiết Đan chạy trốn tan tác.

Tôn Vạn Vinh dẫn theo hai nghìn kỵ binh, đột phá vòng vây thành công. Nhưng tại nơi cách chiến trường chính không tới hai mươi dặm, lại bị năm nghìn chiến sĩ tộc Hề do Nhạc Lưu dẫn đầu đón đánh. Tôn Vạn Vinh và hơn hai trăm lính thân cận đành phải bỏ chạy về phía bắc.

Long Ưng luôn truy sát Tôn Vạn Vinh, làm sao có thể để y trốn thoát.

Hắn phối hợp nhuần nhuyễn với Vạn Nhận Vũ và Hoàng Nguyên Vũ theo sát phía sau Tôn Vạn Vinh.

Tuyết Nhi nhảy vọt lên cao, vượt qua một dòng sông nhỏ rộng khoảng hai trượng, rồi hạ xuống sườn đồi bờ bên kia, chạy trước về phía đỉnh đồi. Phía trước là một đồng cỏ rộng lớn. Hơn hai trăm quân lính của Tôn Vạn Vinh điên cuồng chạy về phía bắc cách hắn chừng nửa dặm.

Long Ưng kẹp chặt Tuyết Nhi, dồn ma khí xuống, Tuyết Nhi đột ngột tăng tốc, chỉ sau hơn mười nhịp thở đã đuổi kịp kẻ địch. Long Ưng lấy Tiếp Thiên Oanh ra, hét lớn bằng tiếng Hề:



- Ngày này năm sau, chính là ngày giỗ của Tôn Vạn Vinh ngươi.

Hơn trăm kỵ sĩ quay đầu lại, liều chết bảo vệ chủ nhân. Tiếp Thiên Oanh của Long Ưng chém ngang, ba người đối phương ngay lập tức thịt nát xương tan, rơi khỏi lưng ngựa. Nhưng Long Ưng lại vướng phải một cuộc khổ chiến, không thể truy kích Tôn Vạn Vinh được nữa.

Vạn Nhận Vũ và Hoang Nguyên Vũ cũng đã tới.

Long Ưng hét lớn:

- Cứ để kệ ta, đuổi theo y mau!

Hai người vượt qua đám người người ngựa bị Long Ưng phanh thây, thuận thế đánh ngã người đối phương, đuổi theo. Lúc này chỉ còn lại một số kỵ sĩ đi cùng Tôn Vạn Vinh. Một lát sau cả hai đã đuổi kịp kẻ địch.

Vạn Nhận Vũ biết rằng, nếu như tiếp tục bị các kỵ sĩ Khiết Đan bảo vệ chủ nhân chặn lại, rất có thể Tôn Vạn Vinh sẽ thoát, bèn hét lớn:

- Nguyên Vũ, giao bọn chúng cho ngươi đấy.

Rồi gã vòng quá đám kỵ binh, tiếp tục đuổi theo Tôn Vạn Vinh.

Trời đã sáng, mưa vẫn rơi nặng hạt. Tôn Vạn Vinh thúc ngựa chạy cách mấy trượng. Cách đó không xa là một cánh rừng rậm, cũng là điểm cuối cùng của đồng cỏ.

Tiếng đao kiếm chém vào nhau vang lên từ phía sau, Hoang Nguyên Vũ đã bị hơn sáu mươi kỵ binh vây đánh. Tiếng ngựa vang trời vang lên ở phía sau. Cuối cùng đội quân Thần Ưng đi sau đã đuổi tới.

Khi Vạn Nhận Vũ đuổi tới khoảng cách gần hai trượng, gã biết rằng không thể chặn Tôn Vạn Vinh lại trước khi y chạy vào cánh rừng rậm, bèn hét lớn lên một tiếng, rồi nhảy ra khỏi ngựa. Tỉnh Trung Nguyệt hóa thành đường kiếm vàng, đổ ập xuống lưng Tôn Vạn Vinh, đao khí sắc bén khiến đối phương như bị thít chặt.

Tôn Vạn Vinh khôi ngô tuấn tú, mặc chiếc áo giáp màu đen, thực sự có uy thế của một bá chủ. Y không kịp rút mâu ra ứng chiến, vội vàng rút ra một con dao bầu, quay lại chém.

- Đooong!

Tiếng kim loại đập vào nhau vang khắp vùng hoang dã, cho dù tiếng chém giết vẫn không thể nào át đi âm thanh đó.

Cả người và đao của Tôn Vạn Vinh bị một đòn toàn lực của Vạn Nhận Vũ đánh rơi khỏi ngựa. Sau khi rơi xuống đất, y phun ra một ngụm máu tươi, lăn sang một bên. Vạn Nhận Vũ nhún lên lưng ngựa, mượn sức quay vòng người. Tỉnh Trung Nguyệt tiếp tục truy kích người lãnh tụ Khiết Đan từng nổi danh một thời.

Sau khi Long Ưng tiêu diệt xong năm mươi người, hắn đột phá vòng vây thoát thân. Đội quân Thần Ưng xử lý số tàn binh còn lại. Hắn gia nhập vào cuộc chiến của Hoang Nguyên Vũ, từng nhát kiếm của hắn khiến kẻ địch chạy trốn chết.

Sau khi giảm bớt được áp lực, Hoang Nguyên Vũ nói:

- Để ta ứng phó ở đây.

Tiếp Thiên Oanh của Long Ưng đâm về phía trước, kẻ địch phía trước dùng mâu để chống lại bị hắn đâm đến độ cả người và mâu bay về phía sau. Long Ưng thoát ra và chạy về phía Vạn Nhận Vũ cùng Tôn Vạn Vinh.

Tôn Vạn Vinh cũng rất giỏi, y mượn sức của eo nhảy bật lên, dùng chiếc đao đỡ lấy Tỉnh Trung Nguyệt. Y liên tiếp đỡ được hơn 10 đường đao như điện giật, của Vạn Nhận Vũ.

Âm thanh hai chiếc đao đập vào nhau dồn dập như mưa đập vào lá chuối. Có điều Tôn Vạn Vinh đã dồn hết sức lực cuối cùng, bị Vạn Nhận Vũ đánh cho không còn sức để chống trả, không còn cách đảo ngược lại thế hạ phong.

Lần đầu tiên Long Ưng nhìn thấy Tôn Vạn Vinh. Người này lông mày rậm, tóc dài đến vai, gương mặt tục tằn, ánh mắt lạnh lùng độc địa, khiến người ta vừa nhìn là sợ. Hắn bèn cười ha ha nói:

- Tôn Vạn Vinh, ta tới đây!

- Choang!

Vạn Nhận Vũ nhân lúc Tôn Vạn Vinh mất chú ý vì nghe thấy tên của Long Ưng, bèn đẩy đao của y ra, rồi lao người về ngực Tôn Vạn Vinh, vai của gã đập mạnh vào ngực y.

Tôn Vạn Vinh ngã về phía sau, Tỉnh Trung Nguyệt lóe lên, vị bá chủ Tái Ngoại hiển hách một thời rớt đầu trong phút chốc.

Máu của chiếc đầu chết không nhắm mắt phun lên trời, cơ thể mất đầu tiếp tục lùi về phía sau hơn một trượng mới ngã xuống đất.

Vạn Nhận Vũ ra tay nhanh chóng, tóm lấy tóc của thủ cấp rơi xuống, rồi dừng lại điều chỉnh hơi thở.

Long Ưng nhảy xuống ngựa, mở Tiếp Thiên Oanh ra, đặt ở bên yên ngựa, bước về phía Vạn Nhận Vũ đang một tay cầm đao, một tay cầm thủ cấp của Tôn Vạn Vinh mà mừng rỡ nói:

- Tôn Vạn Vinh không thể tránh nổi cái chết, không ngờ y dám lấy đao để chống lại đao. Ha! Ý!

Hắn lập tức đứng nghiêm lại, hai mắt sáng lên ánh sáng ma quái.

Vạn Nhận Vũ cũng sinh cảnh giác, nhìn về phía hắn. Tất cả xảy ra quá nhanh, Long Ưng rút Ô Đao ra, chém một nhát không thèm nhìn. Ngọn đao cao hơn đỉnh đầu rồi bổ xuống, nơi chiếc đao đánh trúng tóe ra ánh lửa. Chiếc ám khí bị đao đánh trúng găm vào nền đất, chỉ còn một nửa lộ ra trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Nguyệt Đương Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook