Quyển 1 - Chương 24: Hứa cho chàng làm thiếp (hạ) - Du long hí phượng* (thượng)
Huỳnh Dị
29/08/2013
* Du long hí phượng xuất phát từ điển cố nhà vua (long) vi hành gặp và yêu người con gái trong tên có chữ Phượng. Có thể dùng để nói về việc tình cờ đi đây đó gặp được thứ yêu thích.
Hai mắt Võ Chiếu ánh lên vẻ phức tạp, nàng cảm khái nói: "Có lẽ tiên sinh đã chạm đến một tâm sự nào đó trong lòng hắn. Tiên sinh có thể yên âm tin tưởng lời hắn. Ở trong cung, hắn là người duy nhất trẫm có thể tâm sự, có điều hai năm gần đây chúng ta cũng rất ít nói chuyện. Nói với công công, chuyện hắn đã làm cho trẫm, trẫm sẽ không quên."
Long Ưng cực kì sợ hãi, hiểu được nàng là thẳng thắn như thế, cho thấy đã nhìn thấu quan hệ của mình và Bàn công công. Nhưng chỉ cần một ngày nàng chưa giết mình thì tuyệt đối sẽ không động đến Bàn công công, nếu không Võ Chiếu đã không giữ không gian riêng cho hắn và Long Ưng.
Võ Chiếu xử lý tốt một tấu chương cuối cùng, chiếc sọt bên phải từ đầy ắp trở thành rỗng tuếch. Nàng vui vẻ đứng dậy rồi nói: "Qua nhiều năm như vậy, ở thư phòng có rất nhiều người hầu hạ trẫm nhưng chỉ có tiên sinh cùng trẫm xử lý công việc."
Long Ưng vội vàng đứng dậy khom mình tiễn đưa.
Võ Chiếu cất bước đến trước Long Ưng, tươi cười nói: "Đây là lần đầu trẫm tự tay lấy tấu chương phê duyệt, trước kia luôn có người hầu làm thay, nhưng trẫm không muốn ảnh hưởng đến sự tập trung của tiên sinh nên đã cấm bọn hắn đến Ngự Thư Phòng. Nếu như tiên sinh muốn Nhân Nhã đến thư hòng làm bạn với ngươi thì tuyệt không vấn đề gì, trẫm cũng thích nhìn thấy nàng."
Long Ưng cung kính nói: "Tạ ơn chúa thượng."
Võ Chiếu im lặng một lát, muốn nói gì lại thôi, rốt cục rời đi.
Long Ưng dùng tốc độ nhanh nhất, đến giờ Mùi cố hoàn thành công việc hôm nay, rời khỏi Ngự thư Phòng. Lệnh Vũ đã đợi tầm nửa canh giờ, hai người vừa đi vừa nói chuyện. Lúc này mưa đã ngừng từ lâu nhưng trên cao vẫn mây dệt tầng tầng, không thấy ánh mặt trời.
Long Ưng móc hai đĩnh vàng trong ngực ra, nhét vào trong tay hắn và nói: "Đây là chi phí đến Phương Hoa Các, số còn dư thì cho tất cả các huynh đệ mua bộ quần áo gọn gàng tí, đến thanh lâu bộc lộ khí phái."
Lệnh Vũ ồ lên: "Mẹ ơi! Không ngờ là vàng thoi, đủ để đi mười lần."
Long ưng thầm nghĩ đêm nay đương nhiên sẽ cùng Nhân Nhã, còn ngày mai là công chúa Thái Bình, thích thú nói: "Vậy quyết định là sau khi đi Phương Hoa Các đi, bảo Đại Hàn chuẩn bị sẵn sàng, nếu có huynh đệ nào không muốn đi tầm hoa vấn liễu thì cứ để tùy ý hắn."
Lệnh Vũ cười nói: "Tiểu tướng còn chưa thấy qua nam tử Hán không muốn đến thanh lâu, ngoại trừ những tên đọc sách kiết xác hủ lậu. Ưng gia tỏ ý không ai dám không hầu, tên tuổi Ưng gia bây giờ nổi danh hơn so với bất kì ai, tiểu tướng có thể dùng tên Ưng gia đi đặt phòng không? Nói không chừng có thể đặt được phòng loại tốt nhất."
Long Ưng nói: "Không vấn đề gì, giờ ta phải đi vào thành một chuyến, các ngươi có thể giả vờ hộ tống ta. Khi ta đi gặp người thì các ngươi hãy thừa cơ lẻn đi."
Lệnh Vũ mừng rỡ nói: "Ưng gia nghĩ chu đáo quá! Đại thống lĩnh đã sớm có lệnh. Khi nào Ưng gia cần chúng ta? Chúng ta đang đợi mệnh, chỉ cần gọi là đến ngay."
Hắn lại nói: "Đêm qua Ưng gia biểu hiện bản lĩnh, đến sáng nay chủ đề tranh luận của tất cả mọi người không rời khỏi cuộc chiến đêm qua. Ưng gia muốn đến chỗ nào trong thành vậy?"
Long Ưng nói: "Ta muốn đến phủ đệ của Quốc Lão*. Các ngươi đêm ta đến trước cửa là được, sau đó chia nhau ra mà làm việc."
* Nguyên văn là "国老" chỉ trọng thần có tuổi, đức cao vọng trọng.
Lệnh Vũ chạy vọt đi chuẩn bị mọi thứ.
Long Ưng quen lối, thản nhiên đi bộ xuyên qua sân, hướng về phía cửa lầu chính. Hiện ở nhà đã có Nhân Nhã, mà từ lâu hắn đã mất đi mộng tưởng ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, làn này đến thanh lâu, một mặt xác thực là để biết thêm về thanh lâu số một Lạc Dương, quan trọng nhất là để vui vẻ với các huynh đệ. Hắn cũng không cho rằng việc vờn hoa ghẹo liễu có gì sai, cũng bởi vì hắn trưởng thành ở trong Ma Môn cách kinh phản đạo, coi thường đạo đức lễ phép, mà hắn khác với các sư huynh ở đạo tâm tinh khiết không tì vết.
Lát nữa gặp Đoan Mộc Lăng còn đẹp hơn cả tiên trên trời sẽ có tình cảnh như thế nào nhỉ?
Đến Quốc Lão Phủ, Long Ưng báo tên ra, xin gặp đích danh Đoan Mộc Lăng. Đây là cách tìm nàng tốt nhất mà hắn nghĩ ra được, nếu không được cũng phải hỏi cho được chỗ nàng.
Lính gác cổng nghe tên hắn như sấm đánh bên tai, không dám chậm trễ, cuống quít chạy đi báo. Không bao lâu, một người trung niên có bộ dạng như quản gia đích thân đi ra đón và nói: "Đoan Mộc tiểu thư ra ngoài chưa về, không biết hôm nay nàng có trở về hay không. Nhưng Quốc Lão hiện đang ở nhà, tiểu nhân xin mời Ưng gia vào phòng chính gặp mặt, để chủ nhà tận tình tiếp đón."
Long Ưng không ngờ danh xưng "Ưng gia" lan đến cả tận đây, một mặt cảm thấy cực kì thất vọng vì tiên tung Đoan Mộc Lăng khó dò, một mặt khác thì được sủng mà sợ, không ngờ được trọng thần đứng đầu đương triều tể tướng Địch Nhân Kiệt cấp cho hắn thể diện như thế, tâm tình phức tạp chưa thỏa mãn. Hắn theo quản gia Địch phủ đi vào.
Đi đến cửa mái chính của đại trạch, trước mặt là bức tường gạch, hai bên sườn có một lối vào, quản gia dẫn Long Ưng sang trái tiến vào sân ở phía nam, trung viện nằm ở trung tâm Quốc Lão Phủ, xung quanh có các sân nhỏ đối xứng, tạo thành bộ ba tứ hợp viện* kép cùng sáu cái sân nhỏ, thường được gọi là bố cục "Tam cung lục viện", các sân tạo thành đơn vị độc lập nhưng vẫn thông với nhau. Trong đó, trung viện là đẹp nhất, màu sắc của các hình ảnh điêu khắc trên gỗ, trên gạch tạo nên nét cổ xưa cứng cáp.
* Tứ hợp viện là khu nhà cấp bốn hình vuông, ở giữa là sân, xung quanh là nhà, tường bao.
Địch Nhân Kiệt đứng ở thềm đá đón khách, dẫn hắn tiến vào trong chủ đường, phân chủ khách ngồi xuống. Tiểu tỳ dâng trà thơm xong liền lui ra ngoài, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Địch Nhân Kiệt năm nay ít nhất sáu mươi tuổi, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ giống người mới bốn mươi, tướng mạo gầy gò, thần thái sáng láng, hai mắt linh hoạt thông minh, phong thái trầm tĩnh, để năm chòm râu, hiên ngang rắn rỏi, thần thái sáng ngời, khiến người ta nhìn thấy liền sinh lòng kính yêu. Khó lắm mới thấy được hắn ôn hòa thế này nhưng ánh mắt sắc bén khiến người ta khó có thể chống lại, chỉ là thoáng qua cũng đã khiến Long Ưng thầm sợ hãi.
Sau khi mời trà Địch Nhân Kiệt nói: "Đoan Mộc tiểu thư từ lâu đã biết tiên sinh sẽ đến thăm nhưng không ở lại trò chuyện, khiến người ta thật khó xử. Mặc dù dung mạo tiểu thư đẹp như tiên nhưng trước nay chưa từng để ý đến những người tuấn tú tài giỏi theo đuổi mình, vậy mà lại rất quan tâm đến Long tiên sinh. Không những theo lão phu đến Bát Phương Quán quan chiến mà còn chủ động trợ giúp Long tiên sinh một tay, khiến lão phu không hiểu chút nào. Long tiên sinh có thể chỉ dạy cho ta không?"
Long Ưng có gì nói đây, chẳng lẽ nói cho hắn biết Ma Chủng của mình bị nàng phát hiện sao? Nên đành phải nói: "Tiên tâm khó dò, sợ rằng Quốc Lão phải đích thân đi hỏi, xem nàng có chịu mở tiên khẩu hay không."
Địch Nhân Kiệt bật cười giòn tan: "Hay cho một câu 'Tiên tâm khó dò' đã phủi sạch sành sanh. Lão phu đã từng hỏi qua công chúa Thái Bình về xuất thân lai lịch của ngươi, công chúa nói lão phu hỏi Thánh Thượng, thế tức là lão phu không nên hỏi rồi. Có điều gần đây lòng hiếu kì của ta tăng, phàm chuyện gì cũng muốn hiểu rõ ràng rành mạch nên đành phải đi hỏi trực tiếp Long tiên sinh. Chớ trách lão phu quen sơ mà hỏi nhiều, đối với tiểu huynh lão phu chỉ có hảo cảm tuyệt không có ác ý. Sự tình sáng nay càng chứng tỏ tiểu huynh là người của chúng ta*"
* Nguyên văn là "我辈中人" (Ngã bối trung nhân)
Long Ưng không hiểu ra sao bèn hỏi: "Chuyện gì sáng nay cơ?"
Địch Nhân Kiệt mỉm cười nói: "Đêm khuya hôm qua, công chúa tìm đến lão phu, báo chuyện Võ Thừa Tự muốn vu cáo Lư Lăng Vương. Lão phu biết sự tình nghiêm trọng, vội vàng liên lạc với người đủ tư cách để bàn chuyện, chuẩn bị lúc lâm triều đánh đòn phủ đầu. Nào ngờ sáng nay công chúa đã sai người thông báo cho lão phu sự tình đã được giải quyết. Chúng ta yên lặng theo dõi, quả nhiên cả buổi lâm triều Võ Thừa tự không kêu một tiếng. Sau buổi triều, lão phu tìm công chúa nói chuyện, ép mãi nàng mới nói cho biết là do ngươi ra tay, trước khi lâm triều đã xông vào Ngụy Vương phủ, cứng rắn ép Võ Thừa Tự hủy bỏ việc này."
Sau đó, ông ta chăm chú nhìn hắn, nói từng chữ từng chữ: "Tiểu huynh dựa vào cái gì làm hắn khuất phục?"
Long Ưng đáp lễ ánh mắt sắc như dao của ông ta, nói: "Đe dọa!"
Địch Nhân Kiệt không đổi sắc nói: "Chỉ đe dọa thôi?"
Long Ưng nhịn không được khóe miệng bật ra ý cười, nói: "Có bắt ép nữa!"
Hai người nhìn nhau một lát rồi cùng cười nghiêng ngả, chảy cả nước mắt.
Địch Nhân Kiệt hổn hển nói: "Tiểu huynh đúng là tuyệt không thể tả. Hài! Ngươi sao lại ở một chỗ với Lai Tuấn Thần chứ?"
Long Ưng cười khổ nói: "Chuyện này một lời khó nói hết."
Địch Nhân Kiệt nhìn chòng chọc hắn đầy hung ác một lát, rồi lắc đầu thở dài: "Sợ rằng phải có đại hình chăm sóc thì tiểu huynh mới chịu lộ ra thêm đôi câu rồi."
Long Ưng nhân cơ hội hỏi: "Có đúng tên Lai Tuấn Thần kia chết chắc không?"
Địch Nhân Kiệt nói: "Tiểu huynh vì sao lại quan tâm hắn vậy? Ngươi có biết bao nhiêu người vì hắn vu oan mà cửa nát nhà tan, trôi giạt khăp nơi hay không? Lần lật lại bản án này rất quan trọng, không cho phép có sai sót. Chỉ cần chứng minh vụ án lớn nhất này là án oan thì dù là Thánh Thượng cũng không cách nào đè xuống hàng trăm hàng ngàn bản án cũng là án oan khác. Đến lúc đó người chết phải được an táng, người bị cách chức có thể phục hồi chức cũ, người bị đày có thể trở về. Lão phu không thể thoái thác, nhất định phải lấy được công đạo cho người bị oan."
Long Ưng lòng sinh kính ý, nói: "Hẳn là như thế."
Địch Nhân Kiệt trở lại chủ đề ban đầu, nói: "Các thời kỳ đều có việc tiến cử hiền sĩ. Hiện giờ Thánh Thượng đã sửa đổi thường lệ nên người vào triều* vô số kể. Nhưng tiểu huynh là dạng ẩn sĩ lánh đời lại vào triều, còn được Thánh Thượng dùng lễ quốc khách đối đãi, khiến người ta khó hiểu. Rốt cuộc thì tiểu huynh là do người phương nào tiến cử?"
* Nguyên văn là "入仕者" (nhập sĩ giả) chỉ người vào triều làm quan.
Long Ưng tiến lại gần rồi hạ giọng nói: "Đúng là Thánh Thượng tự mình làm cả. Quốc Lão không được nói cho bất cứ ai, không tin có thể đi hỏi Thánh Thượng."
Hai người nhìn nhau, cùng cười ha hả, lần này còn cười mạnh hơn.
Địch Nhân Kiệt thở dài: "Tiểu huynh quả là người thú vị. Nếu không phải thấy được ngươi chính trực thì sau này lão phu sẽ ngủ không ngon! Hãy để lão phu tiễn tiểu huynh xuất phủ."
Long Ưng vội hỏi: "Sao dám làm phiền Quốc Lão, tiểu tử* biết đường mà."
* Nguyên văn là "小子" được dùng để người nam trẻ tuổi xưng hô với bề trên.
Địch Nhân Kiệt hỏi: "Ngươi phải xuất phủ theo một con đường khác."
Long Ưng lấy làm lạ hỏi: "Vì sao không theo đường cũ?"
Địch Nhân Kiệt cười khổi nói: "Bởi vì chỉ có đi đường kia thì đứa con gái chanh chua của ta mới có thể phục kích ngươi được. Tiểu huynh yên tâm, nàng chỉ dùng kiếm trúc, chém trúng cổ cũng không sao."
Địch Nhân Kiệt dẫn Long Ưng đi vào nam viên, cố ý cất cao giọng nói: "Đi qua cửa vòm, rẽ trái qua cửa là ra bên ngoài phố."
Long Ưng vội nói: "Mời Quốc Lão trở lại, tiểu tử muốn tiện đường thưởng thức cảnh sắc trong vườn luôn."
Địch Nhân Kiệt nháy mắt mấy cái rồi quay lại luôn.
Long Ưng thầm nghĩ hắn thường tự nói mình là người thú vị nhưng trên thực tế phụ nữ còn thú vị hơn. Hắn liếc nhìn cửa vòm, buồn cười trong lòng, tiểu ma nữ cũng biết chọn chỗ nhỉ. Ai ngờ tới Quốc Lão Phủ cũng có mai phục, tay mơ khẳng định trúng chiêu ngay, rồi nàng kia có thể kể lể khắp nơi. Mà chính hắn bỗng nổi lên lòng tinh nghịch, giả bộ như thờ ơ không để ý gì đi về phía cửa vòm, đến chỗ cảm giác có người lại lui lại, vỗ trán tự nhủ: "Thật đãng trí, quên mũ rồi."
Tiểu ma nữ trốn sau cửa liền thở gấp, cho thấy nàng vừa tức vừa khẩn trương.
Thời niên thiếu của hắn toàn đối mặt với các học trò của Đỗ Ngạo lớn tuổi hơn mình rất nhiều. Dưới sự chở che của Đỗ Ngạo, không ai bắt nạt hắn cả, nhưng nếu hắn có muốn tìm người chơi đùa thì cũng không được, mọi trò chơi đều phải tiến hành trong đầu. Hiện giờ đã có Nhân Nhã xinh đẹp nhỏ tuổi hơn hắn, tuy mỹ nữ thanh tú, nhỏ nhắn yếu ớt này ca múa không đến nỗi nào nhưng mình mà trêu đùa thì nhất định là làm khó cho nàng. Chỉ có tiểu ma nữ trời sinh đã thích chơi đùa ngươi muốn không chơi với nàng cũng không được, nhất định ở xung quanh trêu chọc đấm đá, chơi đủ trò đủ kiểu, vừa khéo bù đắp tiếc nuối tuổi thơ của hắn.
Hai mắt Võ Chiếu ánh lên vẻ phức tạp, nàng cảm khái nói: "Có lẽ tiên sinh đã chạm đến một tâm sự nào đó trong lòng hắn. Tiên sinh có thể yên âm tin tưởng lời hắn. Ở trong cung, hắn là người duy nhất trẫm có thể tâm sự, có điều hai năm gần đây chúng ta cũng rất ít nói chuyện. Nói với công công, chuyện hắn đã làm cho trẫm, trẫm sẽ không quên."
Long Ưng cực kì sợ hãi, hiểu được nàng là thẳng thắn như thế, cho thấy đã nhìn thấu quan hệ của mình và Bàn công công. Nhưng chỉ cần một ngày nàng chưa giết mình thì tuyệt đối sẽ không động đến Bàn công công, nếu không Võ Chiếu đã không giữ không gian riêng cho hắn và Long Ưng.
Võ Chiếu xử lý tốt một tấu chương cuối cùng, chiếc sọt bên phải từ đầy ắp trở thành rỗng tuếch. Nàng vui vẻ đứng dậy rồi nói: "Qua nhiều năm như vậy, ở thư phòng có rất nhiều người hầu hạ trẫm nhưng chỉ có tiên sinh cùng trẫm xử lý công việc."
Long Ưng vội vàng đứng dậy khom mình tiễn đưa.
Võ Chiếu cất bước đến trước Long Ưng, tươi cười nói: "Đây là lần đầu trẫm tự tay lấy tấu chương phê duyệt, trước kia luôn có người hầu làm thay, nhưng trẫm không muốn ảnh hưởng đến sự tập trung của tiên sinh nên đã cấm bọn hắn đến Ngự Thư Phòng. Nếu như tiên sinh muốn Nhân Nhã đến thư hòng làm bạn với ngươi thì tuyệt không vấn đề gì, trẫm cũng thích nhìn thấy nàng."
Long Ưng cung kính nói: "Tạ ơn chúa thượng."
Võ Chiếu im lặng một lát, muốn nói gì lại thôi, rốt cục rời đi.
Long Ưng dùng tốc độ nhanh nhất, đến giờ Mùi cố hoàn thành công việc hôm nay, rời khỏi Ngự thư Phòng. Lệnh Vũ đã đợi tầm nửa canh giờ, hai người vừa đi vừa nói chuyện. Lúc này mưa đã ngừng từ lâu nhưng trên cao vẫn mây dệt tầng tầng, không thấy ánh mặt trời.
Long Ưng móc hai đĩnh vàng trong ngực ra, nhét vào trong tay hắn và nói: "Đây là chi phí đến Phương Hoa Các, số còn dư thì cho tất cả các huynh đệ mua bộ quần áo gọn gàng tí, đến thanh lâu bộc lộ khí phái."
Lệnh Vũ ồ lên: "Mẹ ơi! Không ngờ là vàng thoi, đủ để đi mười lần."
Long ưng thầm nghĩ đêm nay đương nhiên sẽ cùng Nhân Nhã, còn ngày mai là công chúa Thái Bình, thích thú nói: "Vậy quyết định là sau khi đi Phương Hoa Các đi, bảo Đại Hàn chuẩn bị sẵn sàng, nếu có huynh đệ nào không muốn đi tầm hoa vấn liễu thì cứ để tùy ý hắn."
Lệnh Vũ cười nói: "Tiểu tướng còn chưa thấy qua nam tử Hán không muốn đến thanh lâu, ngoại trừ những tên đọc sách kiết xác hủ lậu. Ưng gia tỏ ý không ai dám không hầu, tên tuổi Ưng gia bây giờ nổi danh hơn so với bất kì ai, tiểu tướng có thể dùng tên Ưng gia đi đặt phòng không? Nói không chừng có thể đặt được phòng loại tốt nhất."
Long Ưng nói: "Không vấn đề gì, giờ ta phải đi vào thành một chuyến, các ngươi có thể giả vờ hộ tống ta. Khi ta đi gặp người thì các ngươi hãy thừa cơ lẻn đi."
Lệnh Vũ mừng rỡ nói: "Ưng gia nghĩ chu đáo quá! Đại thống lĩnh đã sớm có lệnh. Khi nào Ưng gia cần chúng ta? Chúng ta đang đợi mệnh, chỉ cần gọi là đến ngay."
Hắn lại nói: "Đêm qua Ưng gia biểu hiện bản lĩnh, đến sáng nay chủ đề tranh luận của tất cả mọi người không rời khỏi cuộc chiến đêm qua. Ưng gia muốn đến chỗ nào trong thành vậy?"
Long Ưng nói: "Ta muốn đến phủ đệ của Quốc Lão*. Các ngươi đêm ta đến trước cửa là được, sau đó chia nhau ra mà làm việc."
* Nguyên văn là "国老" chỉ trọng thần có tuổi, đức cao vọng trọng.
Lệnh Vũ chạy vọt đi chuẩn bị mọi thứ.
Long Ưng quen lối, thản nhiên đi bộ xuyên qua sân, hướng về phía cửa lầu chính. Hiện ở nhà đã có Nhân Nhã, mà từ lâu hắn đã mất đi mộng tưởng ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, làn này đến thanh lâu, một mặt xác thực là để biết thêm về thanh lâu số một Lạc Dương, quan trọng nhất là để vui vẻ với các huynh đệ. Hắn cũng không cho rằng việc vờn hoa ghẹo liễu có gì sai, cũng bởi vì hắn trưởng thành ở trong Ma Môn cách kinh phản đạo, coi thường đạo đức lễ phép, mà hắn khác với các sư huynh ở đạo tâm tinh khiết không tì vết.
Lát nữa gặp Đoan Mộc Lăng còn đẹp hơn cả tiên trên trời sẽ có tình cảnh như thế nào nhỉ?
Đến Quốc Lão Phủ, Long Ưng báo tên ra, xin gặp đích danh Đoan Mộc Lăng. Đây là cách tìm nàng tốt nhất mà hắn nghĩ ra được, nếu không được cũng phải hỏi cho được chỗ nàng.
Lính gác cổng nghe tên hắn như sấm đánh bên tai, không dám chậm trễ, cuống quít chạy đi báo. Không bao lâu, một người trung niên có bộ dạng như quản gia đích thân đi ra đón và nói: "Đoan Mộc tiểu thư ra ngoài chưa về, không biết hôm nay nàng có trở về hay không. Nhưng Quốc Lão hiện đang ở nhà, tiểu nhân xin mời Ưng gia vào phòng chính gặp mặt, để chủ nhà tận tình tiếp đón."
Long Ưng không ngờ danh xưng "Ưng gia" lan đến cả tận đây, một mặt cảm thấy cực kì thất vọng vì tiên tung Đoan Mộc Lăng khó dò, một mặt khác thì được sủng mà sợ, không ngờ được trọng thần đứng đầu đương triều tể tướng Địch Nhân Kiệt cấp cho hắn thể diện như thế, tâm tình phức tạp chưa thỏa mãn. Hắn theo quản gia Địch phủ đi vào.
Đi đến cửa mái chính của đại trạch, trước mặt là bức tường gạch, hai bên sườn có một lối vào, quản gia dẫn Long Ưng sang trái tiến vào sân ở phía nam, trung viện nằm ở trung tâm Quốc Lão Phủ, xung quanh có các sân nhỏ đối xứng, tạo thành bộ ba tứ hợp viện* kép cùng sáu cái sân nhỏ, thường được gọi là bố cục "Tam cung lục viện", các sân tạo thành đơn vị độc lập nhưng vẫn thông với nhau. Trong đó, trung viện là đẹp nhất, màu sắc của các hình ảnh điêu khắc trên gỗ, trên gạch tạo nên nét cổ xưa cứng cáp.
* Tứ hợp viện là khu nhà cấp bốn hình vuông, ở giữa là sân, xung quanh là nhà, tường bao.
Địch Nhân Kiệt đứng ở thềm đá đón khách, dẫn hắn tiến vào trong chủ đường, phân chủ khách ngồi xuống. Tiểu tỳ dâng trà thơm xong liền lui ra ngoài, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Địch Nhân Kiệt năm nay ít nhất sáu mươi tuổi, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ giống người mới bốn mươi, tướng mạo gầy gò, thần thái sáng láng, hai mắt linh hoạt thông minh, phong thái trầm tĩnh, để năm chòm râu, hiên ngang rắn rỏi, thần thái sáng ngời, khiến người ta nhìn thấy liền sinh lòng kính yêu. Khó lắm mới thấy được hắn ôn hòa thế này nhưng ánh mắt sắc bén khiến người ta khó có thể chống lại, chỉ là thoáng qua cũng đã khiến Long Ưng thầm sợ hãi.
Sau khi mời trà Địch Nhân Kiệt nói: "Đoan Mộc tiểu thư từ lâu đã biết tiên sinh sẽ đến thăm nhưng không ở lại trò chuyện, khiến người ta thật khó xử. Mặc dù dung mạo tiểu thư đẹp như tiên nhưng trước nay chưa từng để ý đến những người tuấn tú tài giỏi theo đuổi mình, vậy mà lại rất quan tâm đến Long tiên sinh. Không những theo lão phu đến Bát Phương Quán quan chiến mà còn chủ động trợ giúp Long tiên sinh một tay, khiến lão phu không hiểu chút nào. Long tiên sinh có thể chỉ dạy cho ta không?"
Long Ưng có gì nói đây, chẳng lẽ nói cho hắn biết Ma Chủng của mình bị nàng phát hiện sao? Nên đành phải nói: "Tiên tâm khó dò, sợ rằng Quốc Lão phải đích thân đi hỏi, xem nàng có chịu mở tiên khẩu hay không."
Địch Nhân Kiệt bật cười giòn tan: "Hay cho một câu 'Tiên tâm khó dò' đã phủi sạch sành sanh. Lão phu đã từng hỏi qua công chúa Thái Bình về xuất thân lai lịch của ngươi, công chúa nói lão phu hỏi Thánh Thượng, thế tức là lão phu không nên hỏi rồi. Có điều gần đây lòng hiếu kì của ta tăng, phàm chuyện gì cũng muốn hiểu rõ ràng rành mạch nên đành phải đi hỏi trực tiếp Long tiên sinh. Chớ trách lão phu quen sơ mà hỏi nhiều, đối với tiểu huynh lão phu chỉ có hảo cảm tuyệt không có ác ý. Sự tình sáng nay càng chứng tỏ tiểu huynh là người của chúng ta*"
* Nguyên văn là "我辈中人" (Ngã bối trung nhân)
Long Ưng không hiểu ra sao bèn hỏi: "Chuyện gì sáng nay cơ?"
Địch Nhân Kiệt mỉm cười nói: "Đêm khuya hôm qua, công chúa tìm đến lão phu, báo chuyện Võ Thừa Tự muốn vu cáo Lư Lăng Vương. Lão phu biết sự tình nghiêm trọng, vội vàng liên lạc với người đủ tư cách để bàn chuyện, chuẩn bị lúc lâm triều đánh đòn phủ đầu. Nào ngờ sáng nay công chúa đã sai người thông báo cho lão phu sự tình đã được giải quyết. Chúng ta yên lặng theo dõi, quả nhiên cả buổi lâm triều Võ Thừa tự không kêu một tiếng. Sau buổi triều, lão phu tìm công chúa nói chuyện, ép mãi nàng mới nói cho biết là do ngươi ra tay, trước khi lâm triều đã xông vào Ngụy Vương phủ, cứng rắn ép Võ Thừa Tự hủy bỏ việc này."
Sau đó, ông ta chăm chú nhìn hắn, nói từng chữ từng chữ: "Tiểu huynh dựa vào cái gì làm hắn khuất phục?"
Long Ưng đáp lễ ánh mắt sắc như dao của ông ta, nói: "Đe dọa!"
Địch Nhân Kiệt không đổi sắc nói: "Chỉ đe dọa thôi?"
Long Ưng nhịn không được khóe miệng bật ra ý cười, nói: "Có bắt ép nữa!"
Hai người nhìn nhau một lát rồi cùng cười nghiêng ngả, chảy cả nước mắt.
Địch Nhân Kiệt hổn hển nói: "Tiểu huynh đúng là tuyệt không thể tả. Hài! Ngươi sao lại ở một chỗ với Lai Tuấn Thần chứ?"
Long Ưng cười khổ nói: "Chuyện này một lời khó nói hết."
Địch Nhân Kiệt nhìn chòng chọc hắn đầy hung ác một lát, rồi lắc đầu thở dài: "Sợ rằng phải có đại hình chăm sóc thì tiểu huynh mới chịu lộ ra thêm đôi câu rồi."
Long Ưng nhân cơ hội hỏi: "Có đúng tên Lai Tuấn Thần kia chết chắc không?"
Địch Nhân Kiệt nói: "Tiểu huynh vì sao lại quan tâm hắn vậy? Ngươi có biết bao nhiêu người vì hắn vu oan mà cửa nát nhà tan, trôi giạt khăp nơi hay không? Lần lật lại bản án này rất quan trọng, không cho phép có sai sót. Chỉ cần chứng minh vụ án lớn nhất này là án oan thì dù là Thánh Thượng cũng không cách nào đè xuống hàng trăm hàng ngàn bản án cũng là án oan khác. Đến lúc đó người chết phải được an táng, người bị cách chức có thể phục hồi chức cũ, người bị đày có thể trở về. Lão phu không thể thoái thác, nhất định phải lấy được công đạo cho người bị oan."
Long Ưng lòng sinh kính ý, nói: "Hẳn là như thế."
Địch Nhân Kiệt trở lại chủ đề ban đầu, nói: "Các thời kỳ đều có việc tiến cử hiền sĩ. Hiện giờ Thánh Thượng đã sửa đổi thường lệ nên người vào triều* vô số kể. Nhưng tiểu huynh là dạng ẩn sĩ lánh đời lại vào triều, còn được Thánh Thượng dùng lễ quốc khách đối đãi, khiến người ta khó hiểu. Rốt cuộc thì tiểu huynh là do người phương nào tiến cử?"
* Nguyên văn là "入仕者" (nhập sĩ giả) chỉ người vào triều làm quan.
Long Ưng tiến lại gần rồi hạ giọng nói: "Đúng là Thánh Thượng tự mình làm cả. Quốc Lão không được nói cho bất cứ ai, không tin có thể đi hỏi Thánh Thượng."
Hai người nhìn nhau, cùng cười ha hả, lần này còn cười mạnh hơn.
Địch Nhân Kiệt thở dài: "Tiểu huynh quả là người thú vị. Nếu không phải thấy được ngươi chính trực thì sau này lão phu sẽ ngủ không ngon! Hãy để lão phu tiễn tiểu huynh xuất phủ."
Long Ưng vội hỏi: "Sao dám làm phiền Quốc Lão, tiểu tử* biết đường mà."
* Nguyên văn là "小子" được dùng để người nam trẻ tuổi xưng hô với bề trên.
Địch Nhân Kiệt hỏi: "Ngươi phải xuất phủ theo một con đường khác."
Long Ưng lấy làm lạ hỏi: "Vì sao không theo đường cũ?"
Địch Nhân Kiệt cười khổi nói: "Bởi vì chỉ có đi đường kia thì đứa con gái chanh chua của ta mới có thể phục kích ngươi được. Tiểu huynh yên tâm, nàng chỉ dùng kiếm trúc, chém trúng cổ cũng không sao."
Địch Nhân Kiệt dẫn Long Ưng đi vào nam viên, cố ý cất cao giọng nói: "Đi qua cửa vòm, rẽ trái qua cửa là ra bên ngoài phố."
Long Ưng vội nói: "Mời Quốc Lão trở lại, tiểu tử muốn tiện đường thưởng thức cảnh sắc trong vườn luôn."
Địch Nhân Kiệt nháy mắt mấy cái rồi quay lại luôn.
Long Ưng thầm nghĩ hắn thường tự nói mình là người thú vị nhưng trên thực tế phụ nữ còn thú vị hơn. Hắn liếc nhìn cửa vòm, buồn cười trong lòng, tiểu ma nữ cũng biết chọn chỗ nhỉ. Ai ngờ tới Quốc Lão Phủ cũng có mai phục, tay mơ khẳng định trúng chiêu ngay, rồi nàng kia có thể kể lể khắp nơi. Mà chính hắn bỗng nổi lên lòng tinh nghịch, giả bộ như thờ ơ không để ý gì đi về phía cửa vòm, đến chỗ cảm giác có người lại lui lại, vỗ trán tự nhủ: "Thật đãng trí, quên mũ rồi."
Tiểu ma nữ trốn sau cửa liền thở gấp, cho thấy nàng vừa tức vừa khẩn trương.
Thời niên thiếu của hắn toàn đối mặt với các học trò của Đỗ Ngạo lớn tuổi hơn mình rất nhiều. Dưới sự chở che của Đỗ Ngạo, không ai bắt nạt hắn cả, nhưng nếu hắn có muốn tìm người chơi đùa thì cũng không được, mọi trò chơi đều phải tiến hành trong đầu. Hiện giờ đã có Nhân Nhã xinh đẹp nhỏ tuổi hơn hắn, tuy mỹ nữ thanh tú, nhỏ nhắn yếu ớt này ca múa không đến nỗi nào nhưng mình mà trêu đùa thì nhất định là làm khó cho nàng. Chỉ có tiểu ma nữ trời sinh đã thích chơi đùa ngươi muốn không chơi với nàng cũng không được, nhất định ở xung quanh trêu chọc đấm đá, chơi đủ trò đủ kiểu, vừa khéo bù đắp tiếc nuối tuổi thơ của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.