Quyển 4 - Chương 143: Kế hoạch tương lai (hạ).
Huỳnh Dị
27/04/2015
Vạn Nhận Vũ nói:
- Rời khỏi Trường An, chúng ta đi về phía bắc qua Hoàng Hà, qua Lan Châu, Lương Châu. Xuôi theo Kỳ Liên Sơn đến Trương Dịch, Tửu Tuyền, Đôn Hoàng, Ngọc Môn Quan. Khi ra khỏi Ngọc Môn Quan, liền đi về tây bắc, men theo sa mạc Taklimakan có tên “biển chết” mà tới Quy Tư. Đó, là trạm đầu tiên của chúng ta.
Long Ưng trầm ngâm nói:
- Theo Vạn gia dự tính, từ đây tới Quy Tư cần bao nhiêu lâu?
Phong Quá Đình nói:
- Không đi mất hai, ba tháng thì đừng mong tới nơi.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Lần này chúng ta không phải là đi du sơn, ngoạn thủy. Tình thế ở Tây Vực rất hiểm ác, sông núi dọc ngang, sa mạc rộng lớn. Kẻ địch không thắng chúng ta ở chiến trường, nhất định sẽ dùng đủ mọi cách phục kích để đảo ngược tình thế. Giờ chúng ta ở trên địa bàn địch, nếu bị kẻ địch nhắm vào, chúng ta nhất định sẽ không thể sống sót quay về.
Trong ba người, những kiến thức và kinh nghiệm của gã là phong phú nhất. Vì vậy Long Ưng và Phong Quá Đình đều coi gã là quân sư.
Vạn Nhận Vũ nói tiếp:
- Điểm hay nhất lần này, là kẻ địch tưởng chúng ta đi thẳng tới Thổ Phiên, không ngờ chúng ta đến Quy Tư trước. Vì vậy, sau khi ra khỏi Ngọc Môn Quan, chỉ cần chúng ta bỏ rơi kẻ địch là thành công. Chúng chỉ có thể bày binh bố trận trên tuyến đường tới Thổ Phiên, và nắm sai tuyến đường của chúng ta. Như vậy, chúng ta có thể đến Quy Tư thăm mỹ nhân của mình mà không gặp nguy hiểm gì.
Phong Quá Đình nói thêm:
- Chúng ta đi qua thành trấn mà không vào đó, chỉ đi những con đường hẻo lánh. Như vậy, nếu có người đuổi theo phía sau, sẽ không giấu nổi con mắt của Ưng Nhi.
Long Ưng đề nghị:
- Tốt nhất là nghỉ ngày đi đêm, để tránh nguy hiểm. Ôi! Điều ta lo lắng nhất là bí nữ xinh đẹp Vạn Sĩ Cơ Thuần và tộc nhân của nàng ta. Họ thực sự là những cao thủ giỏi che dấu và truy lùng. Suýt nữa thì ta đã gặp nạn.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Khi thời cơ thích hợp, chúng ta có thể bố trí bẫy để trị họ.
Phong Quá Đình thở dài:
- Nếu người đứng đầu không phải là bí nữ, thì có lẽ phương pháp của ngươi có ích. Giờ thì ta không dám lạc quan.
Long Ưng nói:
- Binh tới thì tướng đỡ. Nước tới thì đất bồi. Còn có gì là chúng ta chưa từng trải qua chứ?
Rồi hắn nói tiếp:
- Rốt cuộc mua tơ lụa để làm gì?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Nếu gặp phải dân du mộc ở vùng biên giới sa mạc, thì tặng vàng cũng không có tác dụng. Nhưng nếu tặng tơ lụa, nhất định sẽ được họ tiếp đãi nhiệt tình. Ha! Ha!...! Ra khỏi nhà phải dựa vào bạn bè. Đã là bạn bè, thì phải tặng họ chút quà.
Long Ưng thở dài:
- Vạn gia suy nghĩ thật chu đáo.
Phong Quá Đình nói:
- Chúng ta còn thống nhất, gặp phải sa mạc là không vào đó. Bởi, ở đó nhất định sẽ không có gì thú vị.
Long Ưng nói với Vạn Nhận Vũ:
- Ngươi đã từng tới sa mạc chưa?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Ta từng vào sa mạc nhỏ hai lần, nhưng cũng không chịu nổi rồi. Đó, không phải là nơi cho người ở. Thời tiết biến hóa thất thường, lúc thì nóng chết ngất, lúc thì lạnh run cầm cập. Còn có bão cát có thể đến bất kỳ lúc nào, không hề có một nguồn sống nào ở đó.
Rồi gã nói tiếp:
- Nghe nói sa mạc đáng sợ nhất vẫn là Taklimakan. Đó là sa mạc lớn nhất Tái Ngoại, còn được gọi là sa mạc biết lưu động. Từ Đông sang Tây dài gần 2000 dặm. Từ Bắc đến Nam dài tới năm, sáu trăm dặm. Ở đó đầy những núi, thung lũng cát. Cát tạo thành cồn cát hoặc hình tổ ong, hoặc hình lông chim, hình vây cá...vô cùng phức tạp. Nghe người bản địa nói, ở sâu trong sa mạc có hai cồn cát đỏ, trắng khác nhau, gọi là Thần Sơn. Ta từng nghĩ tới việc đến sa mạc tìm, cuối cùng đã được người bản địa khuyên thôi. Mẹ kiếp, không có ai dẫn đường, ta càng không dám vào đó.
Phong Quá Đình hiếu kỳ hỏi:
- Nói vậy, ít nhất Vạn gia đã từng tới khu vực biên giới của “biển chết”.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Đúng vậy. Bốn phía xung quanh sa mạc Taklimakan sông ngòi chằng chịt. Như sông Thả Mạc, sông Hòa Điền, Hồ Dương và sông Sanh Liễu Duyên dày đặc, hình thành vùng đất xanh bao quanh sa mạc. Có rất nhiều dân tộc sống ở đó, vô cùng thịnh vượng.
Long Ưng khen:
- Vạn gia biết thật nhiều điều.
Phong Quá Đình nói:
- Quy Tư nằm ở phía bắc sa mạc Taklimakan, Thổ Phiên thì nằm ở phía nam của nó. Chẳng lẽ chúng ta phải đi vòng quanh sa mạc ư?
Vạn Nhận Vũ nói:
- May mà có sông Hòa Điền xuyên qua sa mạc từ bắc đến nam. Đó được coi là con đường sống trong biển chết. Dọc sông có nhiều ốc đảo nối nhau. Đó là nguồn sống duy nhất trong biển chết mênh mông.
Long Ưng nói:
- Nhưng nếu bị kẻ địch chặn đánh, thì đường sống duy nhất là chạy vào sa mạc ở hai bên.
Vạn Nhận vũ nói:
- Vì vậy điểm mấu chốt quyết định thành bại của lần này, là không được để kẻ địch biết chúng ta đến Quy Tư.
Gã đứng lên nói:
- Hôm nay ta còn mấy cuộc hẹn nữa, phải đi trước.
Nói đoạn gã liền đi.
Chỉ còn lại Phong Quá Đình và Long Ưng. Hai người nhìn nhau, không biết nói gì.
Phong Quá Đình nói:
- Việc Tịch Diêu có phải giải quyết dễ dàng quá không?
Long Ưng hỏi:
- Nhận Vũ cũng nghi ngờ vậy sao?
Phong Quá Đình:
- Đêm qua gã uống say mèm mới về, chưa có cơ hội nói với gã chuyện này.
Long Ưng không đành lòng lừa gã, bèn nói:
- Trong chuyện này thực sự có điều rất kỳ lạ. Ngươi có thể coi y là người muốn thành tiên đến độ phát điên. Vì vậy, không thể suy đoán được hành vi của y. Có cơ hội ta sẽ nói chi tiết với ngươi.
Phong Quá Đình bất mãn:
- Giờ ngươi bận lắm sao?
Long Ưng nói:
- Sáng mai lên đường, nếu nói không bận là lừa ngươi. Hôm nay, nhân lúc Tiểu Ma Nữ đến tế Đạo Tôn gặp Minh Huệ, Minh Tâm và Mẫn đại gia, chúng ta đến Phúc Tụ Lâu ăn cơm tối.
Phong Quá Đình nói:
- Huyền Thanh thực sự rất kính trọng ngươi, không chừng đã yêu ngươi thật rồi.
Long Ưng thất thanh:
- Tình yêu của nàng ấy mà cũng có thật và giả sao?
Phong Quá Đình:
- Nàng ấy luôn có thái độ trêu chọc người khác. Trong quan hệ nam nữ, không biết đã làm tổn thương trái tim biết bao người phong lưu rồi. Vậy mà nàng lại dè chừng với ngươi. Mỗi lần gặp tại hạ, đều hỏi thăm tình hình của ngươi.
Tiểu Ma Nữ đã tới, hai người vội ngừng câu chuyện.
Địch Ngẫu Tiên và Thanh Chi đến cạnh họ, nói:
- Thiếu bang chủ đến rồi, chúng ta xuất phát đây!
Hai người đưa họ ra khỏi cửa, vẫy tay chào tạm biệt. Long Ưng nói:
- Hay là cùng đi gặp Minh Huệ và Minh Tâm?
Phong Quá Đình nói:
- Người họ muốn gặp là ngươi, không phải tại hạ. Huống hồ ta còn phải đi tìm mua một vài vật phẩm cần thiết cho lần đi xa này. Ngươi cứ tự thưởng thức sự phong lưu, vui vẻ đi.
Long Ưng bật cười:
- Phong lưu vui vẻ? Thật là biết đùa! Phái Thượng Thanh là đạo phái chính thống của Đạo môn. Ta đi phá hoại sự trong sáng của phái chủ mới thì còn ra thể thống gì nữa? Ha! Chúng ta vừa đi vừa nói.
Phong Quá Đình nói:
- Không cưỡi ngựa sao?
Long Ưng sánh vai cùng gã bước trên con đường, rồi rẽ trái, nói:
- Để Tuyết Nhi nghỉ một ngày!
Quá Đình nói:
- Nghe nói hôm qua Pháp Minh đích thân đến tìm ngươi, có chuyện gì vậy?
Long Ưng bước chậm trên đường. Cảnh vật hai bên khiến hắn không ngừng nhìn xung quanh, nói:
- Chẳng phải là để hỏi chuyện của Tịch Diêu hay sao.
Hắn nói:
- Thành phủ của Pháp Minh lạnh lẽo khiến người ta phát sợ. Ngươi đã giết đồng bọn của y là Mạc Vấn Thường, mà y vẫn như không có việc gì vậy.
Long Ưng thầm nghĩ, ngoài Đoan Mộc Lăng, không ai biết Võ Chiếu, Pháp Minh và hắn là người đồng môn. Vì vậy, bọn họ càng khó hiểu tình hình địch hữu khó phân giữa Pháp Minh và hắn. Hắn nói:
- Nói cho cùng vẫn là quan hệ lợi hại. Không giết được lão tử, đành tạm thời giảng hòa, càng hi vọng ta giấu Thánh thượng cho y.
Phong Quá Đình:
- Dường như ngươi có giấu gì đó về chuyện của Tịch Diêu.
Long Ưng vỗ vai gã rồi nói:
- Trên đường ta sẽ nói cho ngươi.
Nói xong hai người bèn chia tay nhau.
Đến Thượng Thanh Quan, nơi mà Minh Huệ và Minh Tâm ở. Long Ưng giật thót người, trong đó người đông tấp nập, tụ tập đầy tín đồ.
Những người mới tới vẫn chen nhau vào.
Thượng Thanh Quan là chủ quan của phái Thượng Thanh ở Tây Đô, giống như tổng đàn của bang hội vậy. Quy mô của nó không hề kém Thiên Sư Quan ngoài thành trong khi nó lại ở trong thành. Có thể thấy sự coi trọng của Đường thất đối với phái Thượng Thanh.
Long Ưng kéo lấy một người thanh niên dáng điệu thư sinh đang muốn vào miếu hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thư sinh đáp:
- Ngươi không biết sao? Thánh Đan nương nương tu chân dưỡng đạo ở đây, lập đàn hoằng pháp. Thánh nương vừa bước lên vị trí Chủ Thánh, ban ân cho chúng sinh, linh nghiệm như thần. Mọi người đều đến cầu phúc, mong kéo dài tuổi thọ. Không ít người bệnh đến cầu phúc lại đột nhiên mà khỏi. Tất cả thần kỳ đến độ giáo nhân khó mà tin được. Xin lỗi ta không có thời gian nói nữa!
Gã vội vàng vào miếu.
Long Ưng ngơ ngác nhìn theo bóng người thư sinh hòa vào dòng người. Hắn bắt đầu hiểu tại sao nguyên lão của phái Thượng Thanh ủng hộ Minh Tâm ngồi lên vị trí phái chủ. Cái chết của Vô Cấu Tử khiến phái Thượng Thanh rơi vào tình trạng bấp bênh. Minh Tâm có Nữ Đan thần kỳ, nên đã trở thành Thánh Đan nương nương. Mọi người truyền tụng Thánh Đan có sức hiệu triệu rất mạnh đối với tín đồ trong đạo giáo. Có thể gột mọi cái xấu. Không những khiến tình hình của phái Thượng Thanh ổn định lại, mà còn có thể khiến phái đi lên rất thịnh vượng.
Hôm qua Minh Tâm mới bước lên vị trí phái chủ. Hôm nay đã có hàng vạn người đến, sự thực nói rõ tất cả. Nghĩ tới hình tượng ngây thơ thánh khiết của Minh Tâm, ngay cả hắn cũng muốn kính bái. Có thể thấy được mọi người có cảm giác gì khi gặp nàng.
Đang không biết chen chân vào từ đâu thì tiếng Mẫn Huyền Thanh vang lên từ bên cạnh:
- Ưng gia đang đau đầu không biết làm thế nào gặp Minh Tâm của ngươi phải không?
Long Ưng nhìn về bên cạnh thì thấy phong lưu nữ quan xinh đẹp đứng bên cạnh hắn, mặt tươi như hoa. Long Ưng vui vẻ nói:
- Có Mẫn đại gia dẫn đường, vấn đề của ta được giải quyết rồi.
Mẫn Huyền Thanh dí dỏm nói:
- Ngược lại mới đúng. Ta cũng như ngươi, chẳng có cách nào, vì vậy mới đứng xem ở ngoài cửa. Từ hôm qua, sau khi đăng vị, Minh Tâm đã đăng đàn làm phép ở đại điện, nhắm mắt ngồi thiền đến tận bây giờ. Chuyện này một đồn mười, mười đồn trăm. Cả trong và ngoài thành Tây Đô có rất nhiều tín đồ nghe tin tìm đến. Nghe nói, có người sau khi bái xong Minh Tâm, đã khỏi bệnh. Nữ Đan của Minh Tâm quả là danh bất hư truyền. Giờ đây trưởng lão trong phái, ai nấy đều cảm thấy đã có quyết định đúng đắn. Những người vốn không đồng ý cũng đã hoàn toàn thay đổi thái độ.
Long Ưng nói:
- Chẳng lẽ không còn cửa nào khác sao?
Mẫn Huyền Thanh nói:
- Có thì đã sao? Giờ đây với tình hình thế này, sao Minh Tâm có thể phân thân gặp ngươi chứ? Minh Huệ thì lại phải ở cùng tiểu sư muội của nàng ấy. Ngươi đã đến là được rồi, Huyền Thanh sẽ nói với họ.
Long Ưng thầm nghĩ, Nữ Đan quả là thần kỳ! Nếu bắt hắn phải ngồi bất động một ngày một đêm như vậy, hắn nhất định không làm được. Trong Đạo môn có lẽ cũng chẳng mấy ai làm được. Huồng hồ còn không biết nàng ấy sẽ ngồi tiếp mấy ngày nữa?
Huyền Thanh ghé đến bên tai hắn rồi nói:
- Coi như ngươi đến tìm người ta, được không?
Lòng Long Ưng chợt nóng lên, gật đầu nói:
- Lần trước là ở nhà tắm công cộng, lần này thì phải đến thăm hương khuê của Mẫn đại gia rồi.
Mẫn Huyền Thanh kéo tay áo hắn, rồi dẫn đường, bước lên chiếc xe ngựa của nàng đỗ ở bên đường.
Hai người ngồi cạnh nhau rất thân mật, chiếc xe ngựa đi ra ngoài.
- Rời khỏi Trường An, chúng ta đi về phía bắc qua Hoàng Hà, qua Lan Châu, Lương Châu. Xuôi theo Kỳ Liên Sơn đến Trương Dịch, Tửu Tuyền, Đôn Hoàng, Ngọc Môn Quan. Khi ra khỏi Ngọc Môn Quan, liền đi về tây bắc, men theo sa mạc Taklimakan có tên “biển chết” mà tới Quy Tư. Đó, là trạm đầu tiên của chúng ta.
Long Ưng trầm ngâm nói:
- Theo Vạn gia dự tính, từ đây tới Quy Tư cần bao nhiêu lâu?
Phong Quá Đình nói:
- Không đi mất hai, ba tháng thì đừng mong tới nơi.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Lần này chúng ta không phải là đi du sơn, ngoạn thủy. Tình thế ở Tây Vực rất hiểm ác, sông núi dọc ngang, sa mạc rộng lớn. Kẻ địch không thắng chúng ta ở chiến trường, nhất định sẽ dùng đủ mọi cách phục kích để đảo ngược tình thế. Giờ chúng ta ở trên địa bàn địch, nếu bị kẻ địch nhắm vào, chúng ta nhất định sẽ không thể sống sót quay về.
Trong ba người, những kiến thức và kinh nghiệm của gã là phong phú nhất. Vì vậy Long Ưng và Phong Quá Đình đều coi gã là quân sư.
Vạn Nhận Vũ nói tiếp:
- Điểm hay nhất lần này, là kẻ địch tưởng chúng ta đi thẳng tới Thổ Phiên, không ngờ chúng ta đến Quy Tư trước. Vì vậy, sau khi ra khỏi Ngọc Môn Quan, chỉ cần chúng ta bỏ rơi kẻ địch là thành công. Chúng chỉ có thể bày binh bố trận trên tuyến đường tới Thổ Phiên, và nắm sai tuyến đường của chúng ta. Như vậy, chúng ta có thể đến Quy Tư thăm mỹ nhân của mình mà không gặp nguy hiểm gì.
Phong Quá Đình nói thêm:
- Chúng ta đi qua thành trấn mà không vào đó, chỉ đi những con đường hẻo lánh. Như vậy, nếu có người đuổi theo phía sau, sẽ không giấu nổi con mắt của Ưng Nhi.
Long Ưng đề nghị:
- Tốt nhất là nghỉ ngày đi đêm, để tránh nguy hiểm. Ôi! Điều ta lo lắng nhất là bí nữ xinh đẹp Vạn Sĩ Cơ Thuần và tộc nhân của nàng ta. Họ thực sự là những cao thủ giỏi che dấu và truy lùng. Suýt nữa thì ta đã gặp nạn.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Khi thời cơ thích hợp, chúng ta có thể bố trí bẫy để trị họ.
Phong Quá Đình thở dài:
- Nếu người đứng đầu không phải là bí nữ, thì có lẽ phương pháp của ngươi có ích. Giờ thì ta không dám lạc quan.
Long Ưng nói:
- Binh tới thì tướng đỡ. Nước tới thì đất bồi. Còn có gì là chúng ta chưa từng trải qua chứ?
Rồi hắn nói tiếp:
- Rốt cuộc mua tơ lụa để làm gì?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Nếu gặp phải dân du mộc ở vùng biên giới sa mạc, thì tặng vàng cũng không có tác dụng. Nhưng nếu tặng tơ lụa, nhất định sẽ được họ tiếp đãi nhiệt tình. Ha! Ha!...! Ra khỏi nhà phải dựa vào bạn bè. Đã là bạn bè, thì phải tặng họ chút quà.
Long Ưng thở dài:
- Vạn gia suy nghĩ thật chu đáo.
Phong Quá Đình nói:
- Chúng ta còn thống nhất, gặp phải sa mạc là không vào đó. Bởi, ở đó nhất định sẽ không có gì thú vị.
Long Ưng nói với Vạn Nhận Vũ:
- Ngươi đã từng tới sa mạc chưa?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Ta từng vào sa mạc nhỏ hai lần, nhưng cũng không chịu nổi rồi. Đó, không phải là nơi cho người ở. Thời tiết biến hóa thất thường, lúc thì nóng chết ngất, lúc thì lạnh run cầm cập. Còn có bão cát có thể đến bất kỳ lúc nào, không hề có một nguồn sống nào ở đó.
Rồi gã nói tiếp:
- Nghe nói sa mạc đáng sợ nhất vẫn là Taklimakan. Đó là sa mạc lớn nhất Tái Ngoại, còn được gọi là sa mạc biết lưu động. Từ Đông sang Tây dài gần 2000 dặm. Từ Bắc đến Nam dài tới năm, sáu trăm dặm. Ở đó đầy những núi, thung lũng cát. Cát tạo thành cồn cát hoặc hình tổ ong, hoặc hình lông chim, hình vây cá...vô cùng phức tạp. Nghe người bản địa nói, ở sâu trong sa mạc có hai cồn cát đỏ, trắng khác nhau, gọi là Thần Sơn. Ta từng nghĩ tới việc đến sa mạc tìm, cuối cùng đã được người bản địa khuyên thôi. Mẹ kiếp, không có ai dẫn đường, ta càng không dám vào đó.
Phong Quá Đình hiếu kỳ hỏi:
- Nói vậy, ít nhất Vạn gia đã từng tới khu vực biên giới của “biển chết”.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Đúng vậy. Bốn phía xung quanh sa mạc Taklimakan sông ngòi chằng chịt. Như sông Thả Mạc, sông Hòa Điền, Hồ Dương và sông Sanh Liễu Duyên dày đặc, hình thành vùng đất xanh bao quanh sa mạc. Có rất nhiều dân tộc sống ở đó, vô cùng thịnh vượng.
Long Ưng khen:
- Vạn gia biết thật nhiều điều.
Phong Quá Đình nói:
- Quy Tư nằm ở phía bắc sa mạc Taklimakan, Thổ Phiên thì nằm ở phía nam của nó. Chẳng lẽ chúng ta phải đi vòng quanh sa mạc ư?
Vạn Nhận Vũ nói:
- May mà có sông Hòa Điền xuyên qua sa mạc từ bắc đến nam. Đó được coi là con đường sống trong biển chết. Dọc sông có nhiều ốc đảo nối nhau. Đó là nguồn sống duy nhất trong biển chết mênh mông.
Long Ưng nói:
- Nhưng nếu bị kẻ địch chặn đánh, thì đường sống duy nhất là chạy vào sa mạc ở hai bên.
Vạn Nhận vũ nói:
- Vì vậy điểm mấu chốt quyết định thành bại của lần này, là không được để kẻ địch biết chúng ta đến Quy Tư.
Gã đứng lên nói:
- Hôm nay ta còn mấy cuộc hẹn nữa, phải đi trước.
Nói đoạn gã liền đi.
Chỉ còn lại Phong Quá Đình và Long Ưng. Hai người nhìn nhau, không biết nói gì.
Phong Quá Đình nói:
- Việc Tịch Diêu có phải giải quyết dễ dàng quá không?
Long Ưng hỏi:
- Nhận Vũ cũng nghi ngờ vậy sao?
Phong Quá Đình:
- Đêm qua gã uống say mèm mới về, chưa có cơ hội nói với gã chuyện này.
Long Ưng không đành lòng lừa gã, bèn nói:
- Trong chuyện này thực sự có điều rất kỳ lạ. Ngươi có thể coi y là người muốn thành tiên đến độ phát điên. Vì vậy, không thể suy đoán được hành vi của y. Có cơ hội ta sẽ nói chi tiết với ngươi.
Phong Quá Đình bất mãn:
- Giờ ngươi bận lắm sao?
Long Ưng nói:
- Sáng mai lên đường, nếu nói không bận là lừa ngươi. Hôm nay, nhân lúc Tiểu Ma Nữ đến tế Đạo Tôn gặp Minh Huệ, Minh Tâm và Mẫn đại gia, chúng ta đến Phúc Tụ Lâu ăn cơm tối.
Phong Quá Đình nói:
- Huyền Thanh thực sự rất kính trọng ngươi, không chừng đã yêu ngươi thật rồi.
Long Ưng thất thanh:
- Tình yêu của nàng ấy mà cũng có thật và giả sao?
Phong Quá Đình:
- Nàng ấy luôn có thái độ trêu chọc người khác. Trong quan hệ nam nữ, không biết đã làm tổn thương trái tim biết bao người phong lưu rồi. Vậy mà nàng lại dè chừng với ngươi. Mỗi lần gặp tại hạ, đều hỏi thăm tình hình của ngươi.
Tiểu Ma Nữ đã tới, hai người vội ngừng câu chuyện.
Địch Ngẫu Tiên và Thanh Chi đến cạnh họ, nói:
- Thiếu bang chủ đến rồi, chúng ta xuất phát đây!
Hai người đưa họ ra khỏi cửa, vẫy tay chào tạm biệt. Long Ưng nói:
- Hay là cùng đi gặp Minh Huệ và Minh Tâm?
Phong Quá Đình nói:
- Người họ muốn gặp là ngươi, không phải tại hạ. Huống hồ ta còn phải đi tìm mua một vài vật phẩm cần thiết cho lần đi xa này. Ngươi cứ tự thưởng thức sự phong lưu, vui vẻ đi.
Long Ưng bật cười:
- Phong lưu vui vẻ? Thật là biết đùa! Phái Thượng Thanh là đạo phái chính thống của Đạo môn. Ta đi phá hoại sự trong sáng của phái chủ mới thì còn ra thể thống gì nữa? Ha! Chúng ta vừa đi vừa nói.
Phong Quá Đình nói:
- Không cưỡi ngựa sao?
Long Ưng sánh vai cùng gã bước trên con đường, rồi rẽ trái, nói:
- Để Tuyết Nhi nghỉ một ngày!
Quá Đình nói:
- Nghe nói hôm qua Pháp Minh đích thân đến tìm ngươi, có chuyện gì vậy?
Long Ưng bước chậm trên đường. Cảnh vật hai bên khiến hắn không ngừng nhìn xung quanh, nói:
- Chẳng phải là để hỏi chuyện của Tịch Diêu hay sao.
Hắn nói:
- Thành phủ của Pháp Minh lạnh lẽo khiến người ta phát sợ. Ngươi đã giết đồng bọn của y là Mạc Vấn Thường, mà y vẫn như không có việc gì vậy.
Long Ưng thầm nghĩ, ngoài Đoan Mộc Lăng, không ai biết Võ Chiếu, Pháp Minh và hắn là người đồng môn. Vì vậy, bọn họ càng khó hiểu tình hình địch hữu khó phân giữa Pháp Minh và hắn. Hắn nói:
- Nói cho cùng vẫn là quan hệ lợi hại. Không giết được lão tử, đành tạm thời giảng hòa, càng hi vọng ta giấu Thánh thượng cho y.
Phong Quá Đình:
- Dường như ngươi có giấu gì đó về chuyện của Tịch Diêu.
Long Ưng vỗ vai gã rồi nói:
- Trên đường ta sẽ nói cho ngươi.
Nói xong hai người bèn chia tay nhau.
Đến Thượng Thanh Quan, nơi mà Minh Huệ và Minh Tâm ở. Long Ưng giật thót người, trong đó người đông tấp nập, tụ tập đầy tín đồ.
Những người mới tới vẫn chen nhau vào.
Thượng Thanh Quan là chủ quan của phái Thượng Thanh ở Tây Đô, giống như tổng đàn của bang hội vậy. Quy mô của nó không hề kém Thiên Sư Quan ngoài thành trong khi nó lại ở trong thành. Có thể thấy sự coi trọng của Đường thất đối với phái Thượng Thanh.
Long Ưng kéo lấy một người thanh niên dáng điệu thư sinh đang muốn vào miếu hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thư sinh đáp:
- Ngươi không biết sao? Thánh Đan nương nương tu chân dưỡng đạo ở đây, lập đàn hoằng pháp. Thánh nương vừa bước lên vị trí Chủ Thánh, ban ân cho chúng sinh, linh nghiệm như thần. Mọi người đều đến cầu phúc, mong kéo dài tuổi thọ. Không ít người bệnh đến cầu phúc lại đột nhiên mà khỏi. Tất cả thần kỳ đến độ giáo nhân khó mà tin được. Xin lỗi ta không có thời gian nói nữa!
Gã vội vàng vào miếu.
Long Ưng ngơ ngác nhìn theo bóng người thư sinh hòa vào dòng người. Hắn bắt đầu hiểu tại sao nguyên lão của phái Thượng Thanh ủng hộ Minh Tâm ngồi lên vị trí phái chủ. Cái chết của Vô Cấu Tử khiến phái Thượng Thanh rơi vào tình trạng bấp bênh. Minh Tâm có Nữ Đan thần kỳ, nên đã trở thành Thánh Đan nương nương. Mọi người truyền tụng Thánh Đan có sức hiệu triệu rất mạnh đối với tín đồ trong đạo giáo. Có thể gột mọi cái xấu. Không những khiến tình hình của phái Thượng Thanh ổn định lại, mà còn có thể khiến phái đi lên rất thịnh vượng.
Hôm qua Minh Tâm mới bước lên vị trí phái chủ. Hôm nay đã có hàng vạn người đến, sự thực nói rõ tất cả. Nghĩ tới hình tượng ngây thơ thánh khiết của Minh Tâm, ngay cả hắn cũng muốn kính bái. Có thể thấy được mọi người có cảm giác gì khi gặp nàng.
Đang không biết chen chân vào từ đâu thì tiếng Mẫn Huyền Thanh vang lên từ bên cạnh:
- Ưng gia đang đau đầu không biết làm thế nào gặp Minh Tâm của ngươi phải không?
Long Ưng nhìn về bên cạnh thì thấy phong lưu nữ quan xinh đẹp đứng bên cạnh hắn, mặt tươi như hoa. Long Ưng vui vẻ nói:
- Có Mẫn đại gia dẫn đường, vấn đề của ta được giải quyết rồi.
Mẫn Huyền Thanh dí dỏm nói:
- Ngược lại mới đúng. Ta cũng như ngươi, chẳng có cách nào, vì vậy mới đứng xem ở ngoài cửa. Từ hôm qua, sau khi đăng vị, Minh Tâm đã đăng đàn làm phép ở đại điện, nhắm mắt ngồi thiền đến tận bây giờ. Chuyện này một đồn mười, mười đồn trăm. Cả trong và ngoài thành Tây Đô có rất nhiều tín đồ nghe tin tìm đến. Nghe nói, có người sau khi bái xong Minh Tâm, đã khỏi bệnh. Nữ Đan của Minh Tâm quả là danh bất hư truyền. Giờ đây trưởng lão trong phái, ai nấy đều cảm thấy đã có quyết định đúng đắn. Những người vốn không đồng ý cũng đã hoàn toàn thay đổi thái độ.
Long Ưng nói:
- Chẳng lẽ không còn cửa nào khác sao?
Mẫn Huyền Thanh nói:
- Có thì đã sao? Giờ đây với tình hình thế này, sao Minh Tâm có thể phân thân gặp ngươi chứ? Minh Huệ thì lại phải ở cùng tiểu sư muội của nàng ấy. Ngươi đã đến là được rồi, Huyền Thanh sẽ nói với họ.
Long Ưng thầm nghĩ, Nữ Đan quả là thần kỳ! Nếu bắt hắn phải ngồi bất động một ngày một đêm như vậy, hắn nhất định không làm được. Trong Đạo môn có lẽ cũng chẳng mấy ai làm được. Huồng hồ còn không biết nàng ấy sẽ ngồi tiếp mấy ngày nữa?
Huyền Thanh ghé đến bên tai hắn rồi nói:
- Coi như ngươi đến tìm người ta, được không?
Lòng Long Ưng chợt nóng lên, gật đầu nói:
- Lần trước là ở nhà tắm công cộng, lần này thì phải đến thăm hương khuê của Mẫn đại gia rồi.
Mẫn Huyền Thanh kéo tay áo hắn, rồi dẫn đường, bước lên chiếc xe ngựa của nàng đỗ ở bên đường.
Hai người ngồi cạnh nhau rất thân mật, chiếc xe ngựa đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.