Quyển 4 - Chương 57: Kế kỳ binh (hạ).
Huỳnh Dị
27/04/2015
Rượu và thức ăn được mang lên nhanh chóng. Vũ Tam Tư từng nhắc tới các mỹ nữ đến từ Đại Lý. Họ biểu diễn ca múa ở giữa sân, có tiếng cổ nhạc hòa theo, váy áo các nàng tung bay trong gió. Người thì yêu kiều thướt tha, ca thì du dương động lòng người. Hàng chục mỹ nữ cùng vịnh xướng khiến cho khách khứa như lạc vào trong mây, chú ý lắng nghe tới mê mẩn cả người.
Long Ưng nhìn sang Hoa Tú Mỹ, Phù Quân Hầu đang ngồi bên cạnh nói thầm với nàng chuyện gì đó, Hoa Tú Mỹ lạnh lùng, không có một câu đáp lời.
Long Ưng đang nhìn Phù Quân Hầu, cũng cảm thấy rất nhiều người đang chăm chú nhìn y, đương nhiên khó tránh được việc phải đáp lễ.
Quay sang nhìn công chúa Thái Bình cùng Ngưng Diễm, hắn nở một nụ cười rạng rỡ. Người phía trước thần sắc ủ rũ, cố ý tránh cái nhìn của hắn, người thứ hai không để cho hắn nhìn thẳng dù chỉ một khắc, ánh mắt ác liệt vô cùng.
Thượng Quan Uyển Nhi đi theo lối sau đứng ở sau lưng sáu người, đem một cái chiêng và chùy bằng đồng giao cho Vũ Thừa Xuyên, nói:
- Chúng ta đã thương lượng với Ngưng Diễm rồi, tiếng chiêng vang lên thì cuộc tỉ thí giữa hai bên phải lập tức dừng lại, kẻ trái lệnh sẽ bị xử quyết.
Vũ Thừa Xuyên nhận chiếc chiêng để lên bàn, sau đó cười khổ nói:
- Bất luận ai thắng ai thua, cũng không phải là chuyện tốt, chiêu này của Người Đột Quyết quả thực rất độc.
Cần phải biết rằng, bất luận là người trong hay ngoài cuộc, võ sĩ coi trọng nhất là danh dự. Nếu khi tỉ thí công khai mà thất bại, họ sẽ coi đó là nỗi nhục nhã vô cùng, nếu người đại diện là người của một đất nước thì đó sẽ là nỗi sỉ nhục của quốc gia đó. Hành động lần này của bọn họ là muốn các bộ tộc kết thù với Đại Chu, nếu có thương vong, tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, Vũ Thừa Xuyên đang lo đến chuyện này.
Thượng Quan Uyển Nhi than nhẹ một tiếng, giao một tờ danh sách cho Vũ Thừa Xuyên, nói:
- Trừ ba vị đại ca ra, danh sách có bảy danh tự, là người được chọn lựa để xuất chiến đêm nay. Toàn bộ giao cho đại thống lĩnh điều binh khiển tướng, chúng ta và đối phương thay phiên phái người lên sân. Do chúng ta phái người đầu tiên.
Long Ưng hỏi:
- Thượng Quan, nàng ngồi chỗ nào?
Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Ngươi quan tâm nhiều chuyện quá đấy, cho đến giờ ta vẫn chưa thể ngồi xuống.
Rồi nàng quay sang nói với Vũ Thừa Xuyên:
- Sau khi nghe tiếng chiêng và tách ra, người gõ chiêng phải nói rõ nguyên nhân, cũng phải vạch rõ bên thắng.
Vũ Thừa Xuyên nghe vậy liền đưa tất cả chiêng chùy đến trước bàn Long Ưng, cười nói:
- Há có thể bỏ qua người có tư cách gõ chiêng hơn ta đây, sở trường lớn nhất của ta là điều binh khiển tướng, vậy xin được giao cho Ưng gia đảm nhiệm chức vị quan trọng này.
Tiểu Ma Nữ cười đến cười run rẩy hết cả người, Thượng Quan Uyển Nhi cũng cười đến gập bụng xuống, những người khác ai cũng cười ha hả.
Long Ưng giao chiêng chùy cho Phong Quá Đình, vươn người đứng dậy, những người có mặt không ai hiểu hắn đang định làm gì, rồi hắn quay sang Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Mời người hãy ngồi vào vị trí của ta, thân cận với Tiên nhi một chút để hiểu nàng hơn.
Rồi hắn lại quay sang nói với Tiểu Ma Nữ:
- Nhớ kỹ là phải phất cờ hò reo cho ta.
Hắn nhẹ nhàng bước lên giữa sàn đấu, nhất thời thu hút ánh mắt mọi người, tiếng động lớn từ trên cao vọng xuống, ngay sau đó không gian yên tĩnh tới mức mọi người có thể nghe thấy tiếng lá rơi và tiếng kim rơi xuống đất.
Long Ưng hướng về phía ghế chủ, khom người thi lễ, hơn hai mươi đôi mắt như tên nhọn nhằm vào người hắn. Vẻ mặt Công Chúa Thái Bình cùng Võ Tam Tư ngỡ ngàng, những người khác chỉ cần nhìn nét mặt của hai người bọn họ liền biết bọn họ cũng không hiểu Long Ưng đang làm chuyện gì.
Đôi mắt tươi đẹp của Ngưng Diễm bắn ra cái nhìn ác liệt, nhìn chằm chằm Long Ưng không hề chớp mắt.
Ánh mắt Long Ưng nhìn qua bàn Thái Bình cùng đệ tử họ Võ rồi chậm rãi dời sang bên bàn chủ của ngoại tân, chạm vào ánh mắt thâm trầm của cao thủ thần bí, phút chốc ma mang kịch thịnh, tiến vào ma cực.
Khí thế của hắn đột nhiên tăng tới mức không ai bì nổi. Hắn dùng khí phách Tà Đế thống trị thiên hạ. Những người có mặt bất luận biết võ công hoặc không biết võ công, đều phát giác sự thay đổi này, họ cảm thấy ớn lạnh.
Nhân vật cao thủ của Bí tộc híp mắt lại, ẩn mang kinh dị.
Ma mục của Long Ưng bắn ra tia xạ. Mấy kẻ ngồi trên ghế công lực còn kém nhao nhao tránh đi nhãn thần như điện của hắn, những người khác thì lộ ra vẻ sợ hãi. Cuối cùng, ánh mắt Long Ưng cùng Ngưng Diễm giao nhau, hắn nói:
- Sau khi nghe ca múa, trước khi trung ngoại luận võ, ta xin được thể hiện sự kém cỏi vụng về trước, mong Ngưng Diễm công chúa vui lòng chỉ giáo.
Giọng nói mới cất lên, Vạn Nhận Vũ dẫn đầu vỗ tay trầm trồ khen ngợi, tiếp theo là bàn huynh đệ Trương thị, sau đó mọi người cùng vỗ tay theo. Tiếng vang rung trời, lời mời tỉ thí của Long Ưng coi như bắt buộc phải thi hành.
Gương mặt của Ngưng Diễm lạnh lùng, không hề che dấu sự bất mãn trong lòng. Nhưng biết không thể nào tránh được, ánh mắt nàng nhìn Thái Bình Công Chúa cầu cứu. Sắc mặt Thái Bình Công Chúa trắng bệch, hiển nhiên đã biết Long Ưng đang muốn nhằm vào ai, bất đắc dĩ nói:
- Xin hỏi Long Tiên Sinh muốn chọn người nào làm đối thủ đây?
Mọi người yên lặng, chăm chú lắng nghe cái tên mà Long Ưng sẽ công bố. Long Ưng quát to:
- Quân hầu! Đã đến giờ biểu diễn rồi đấy! Còn ngồi ở chỗ đó làm gì!
Tiếng vỗ tay ầm ầm lại vang lên.
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình trong thâm tâm trầm trồ khen ngợi, kỳ binh Long Ưng ra trận, bên Ngưng Diễm dù có kỳ mưu diệu kế cũng sẽ bị Long Ưng phá hỏng toàn bộ. Giả thiết Phù Quân Hầu đích thực là quân cờ lợi hại mà kẻ địch đặt ở trung thổ, vậy thì Long Ưng chính là điểm yếu chí mạng của kẻ địch.
Khuôn mặt Ngưng Diễm lúc đỏ lúc trắng, nàng không chỉ rối loạn mà chân tay cũng run rẩy. Long Ưng thu lại tiếng nói dọa người ban nãy.
Ánh mắt mọi người chuyển qua "Thương quân" Phù Quân Hầu.
Ai cũng ít nhiều nghe phong phanh qua rằng gần đây Phù Quân Hầu cùng Thái Bình Công Chúa rất thân nhau, cũng biết Long Ưng cùng Thái Bình có quan hệ mật thiết, cho nên trận này mặc dù lấy tên là biểu diễn luận võ, song lại giống như trận đấu công khai sống chết với nhau, đối quyết ganh đua cao thấp.
Thanh thế gần đây của Phù Quân Hầu như mặt trời ban trưa, số người thua dưới tay hắn nhiều không kể xiết, mà lại mang danh hiệu thương thủ số một của phương Nam. Mặc dù Long Ưng giống như sao chổi quật khởi võ lâm, nhưng có thể thắng hắn hay không vẫn là ẩn số chưa biết. Điều này khiến cho trận chiến này rất đáng xem, giống như trận đấu tìm ra cao thủ đứng đầu.
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình thì biết rõ Long Ưng nhất định sẽ thắng. Nhìn hắn lúc này chỉ còn đợi xem hắn sẽ giành thắng lợi một cách giòn giã như thế nào mà thôi.
Trong khi Tiểu Ma Nữ cùng Thượng Quan Uyển Nhi lo lắng đến mức hít thở không thông thì Thái Bình Công Chúa mâu thuẫn đến mức muốn tự vẫn, dù bên nào thua thì đó cũng là điều nàng không hề mong muốn.
Phù Quân Hầu chậm rãi đứng dậy, Long Ưng thối lui về phía hai bàn chủ của phương Nam, nhường lại vị trí trung tâm sàn đấu. Giữa hai người như có một sợi dây vô hình dẫn dắt, người này lui người kia vào.
Phù Quân Hầu cho thấy phong độ của tay thương số 1 phương Nam.
Hắn ngang nhiên bước đến khu vực trung tâm, quay về phía Long Ưng đứng nghiêm cách hắn 50 bước cười dài nói:
- Người kém cỏi phải là Phù mỗ mới đúng. Có thể cùng Long huynh tỷ thí công bình là việc mà Phù mỗ tha thiết ước mơ. Mang thương tới đây!
Không khí lặng ngắt như tờ, mọi người đều bị khí thế giằng co giữa hai đại cao thủ đứng cách xa này chấn nhiếp.
Lần này Long Ưng nắm thế chủ động, tuyệt đối không phải vì thích tranh đấu tàn nhẫn, hoặc vì Phù Quân Hầu luân phiên trêu ghẹo chọc vào lửa giận của hắn, mà là muốn hóa giải độc kế của Người Đột Quyết khiến cho Trung Thổ kết thù oán với các ngoại tộc khác, cũng nhân cơ hội này chấn nhiếp ngoại tộc có dị tâm, để cho bọn họ chứng kiến uy thế của Trung thổ. Cái hay nằm ở chỗ các ngoại tộc khác đều không hề hay biết dã tâm của Phù Quân Hầu, cứ ngỡ rằng hai người tùy tiện mà xuất trận và họ đều là những cao thủ đáng sợ như nhau.
Một người nâng cây thương nặng bằng thép từ ghế phía sau huynh đệ Trương thị chạy thẳng đến bên cạnh Phù quân hầu.
Phù Quân Hầu tiếp lấy trường thương, một tay đặt vào đuôi thương, tùy ý vung vài cái. Lập tức thanh âm xé gió giống như ngàn vạn con Lệ Quỷ thét lên, cực kỳ kinh người. Hắn thu cây thương lại sau lưng rồi ngang nhiên đứng thẳng, thong dong nói:
- Thương này tên “Phi phục” đến từ Quái Tượng, cái gọi là Quái hào ý nằm ở chỗ bên ngoài như bay, không thể nhận ra mà nấp trong thứ hai là phục, cũng là Phù mỗ tự nghĩ ra cùng tâm pháp “Phi phục” tạo thành 108 thương.
Rồi hắn vừa cười nói:
- Long huynh muốn dùng tay không để đỡ Phi phục thương của Phù mỗ sao?
Long Ưng cười nói:
- Nếu tiểu đệ đoán không nhầm thì thương này của Quân Hầu dài chín xích ba tấc rưỡi, nặng 32.5 cân, không biết tiểu đệ có nhìn lầm hay không?
Nét mặt Phù Quân Hầu vốn trầm tĩnh, chợt thay đổi, thất thanh nói:
- Long huynh đứng ở xa như vậy mà thật sự có thể đoán ra được hay sao?
Mọi người xôn xao.
"Khanh!"
Giọng nói từ phía sau của Ngưng Diễm công chúa truyền đến tai Long Ưng:
- Long Tiên Sinh hãy đoán xem kiếm này của Ngưng Diễm chiều dài cùng sức nặng như thế nào?
Mọi người cảm thấy thú vị, ánh mắt nhìn về phía thanh kiếm sắc trên tay Ngưng Diễm. Hình dạng và cấu tạo của thanh kiếm quả thực không giống như bình thường. Nó dài khoảng ba đến bốn thước, chất thép kỳ quái, giống như nặng mà không phải nặng, giống như nhẹ mà không nhẹ. Ngưng Diễm dám dùng kiếm này khiêu chiến Long Ưng, đương nhiên cho rằng hắn không có khả năng đoán đúng.
Khi ai cũng cho rằng Long Ưng sẽ xoay người lại để nhìn kiếm thì Long Ưng vẫn quay lưng về phía người đẹp cười dài nói:
- Kỹ thuật thần bí của công chúa khiến người khác phải nể phục, nàng có thể vận công giảm bớt độ nặng của kiếm, kiếm này dài ba xích 9 tấc, nặng 11.25 cân.
Vẻ mặt Ngưng Diễm công chúa không tin nổi rồi lần đầu tiên nàng phải giảm bớt khí thế của mình:
- Long Tiên Sinh không phải là phàm nhân.
Tiếng ồn ào điếc tai ầm ầm vang lên, mọi người đồng loạt vỗ tay hoan hô.
Tiểu Ma Nữ hò reo to nhất, khuôn mặt ửng hồng, nàng chẳng thèm để ý dáng vẻ nữa.
Long Ưng quát:
- Mang hoàn văn đến đây, nên tỷ võ rồi, binh khí của lão tử ở đâu?
"Binh khí đến đây!"
Thanh âm vọng ra từ phía chủ đường, Tiểu Tăng cùng Tiểu Từ là hai huynh đệ ngự vệ, một đầu một đuôi khiêng Tiếp Thiên Oanh, cố ý thở gấp chạy về phía Long Ưng chạy tới.
Ngoại trừ Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đính toàn bộ đám người ở đây, kể cả Phù Quân Hầu đều nhìn ngây cả người, không ngờ trên đời lại có thứ binh khí kỳ dị hình dạng đáng sợ như vậy?
Long Ưng một tay tiếp nhận binh khí. Tiểu Tăng và Tiểu Từ hai người dời về phía Tiểu Ma Nữ rồi đứng sau lưng Vũ Thừa Xuyên.
Long Ưng nhẹ nhàng đem Tiếp Thiên Oanh dài một trượng hai thước đặt lên vai trái, tay kia giơ chưởng về phía Phù Quân Hầu, mỉm cười nói:
- Binh khí này có tên Tiếp Thiên Oanh, có thể dài có thể ngắn, dài nhất là hiện tại một trượng hai thước, cũng có thể một phân thành hai, thiên biến vạn hóa. Ta dùng thần khí này để rong ruổi sa trường, giữa thiên quân vạn mã có thể lấy đầu tướng địch giống như lấy đồ trong túi. Nó có đặc tính nhiều mặt của nhiều loại binh khí, vĩnh viễn không bao giờ gãy, dùng trong luận võ bình thường thực có chút không công bằng. Tiểu đệ nhường Quân Hầu tấn công mấy chiêu trước, quân hầu không cần khách khí.
Phù Quân Hầu thấy hắn giống như tùy ý và không hề phòng bị nhưng thực chất hắn đã lập thế giang thiên áp địa, ngưng kết khí thế hùng mạnh, giống như tĩnh giống như động, không chê vào đâu được. Đồng thời y hoàn toàn đoán không ra đặc tính của Tiếp Thiên Oanh nên không dám cậy mạnh tấn công, thầm quyết định dùng mưu lược lấy bất biến ứng vạn biến, cười nói:
- Võ tràng đối chiến, há có thể nói công bình hay không? Phù mỗ sẽ không khách khí, Long huynh cứ ra tay tấn công, để cho Phù mỗ lĩnh giáo cao minh.
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình trao đổi ánh mắt, hiểu được Phù Quân Hầu đã trúng kế, biến ý tốt của Long Ưng coi là kế địch. Mặc dù bọn hắn chưa thấy qua Long Ưng dùng Tiếp Thiên Oanh cường công, nhưng đã có thể tưởng tượng tư thế mãnh liệt không thể đỡ của hắn.
Long Ưng bật cười khanh khách:
- Sau này Quân Hầu sẽ hối hận vì quyết định này. Nếu là Hoành Không Mục Dã, chắc sẽ không chọn như vậy.
Long Ưng nhìn sang Hoa Tú Mỹ, Phù Quân Hầu đang ngồi bên cạnh nói thầm với nàng chuyện gì đó, Hoa Tú Mỹ lạnh lùng, không có một câu đáp lời.
Long Ưng đang nhìn Phù Quân Hầu, cũng cảm thấy rất nhiều người đang chăm chú nhìn y, đương nhiên khó tránh được việc phải đáp lễ.
Quay sang nhìn công chúa Thái Bình cùng Ngưng Diễm, hắn nở một nụ cười rạng rỡ. Người phía trước thần sắc ủ rũ, cố ý tránh cái nhìn của hắn, người thứ hai không để cho hắn nhìn thẳng dù chỉ một khắc, ánh mắt ác liệt vô cùng.
Thượng Quan Uyển Nhi đi theo lối sau đứng ở sau lưng sáu người, đem một cái chiêng và chùy bằng đồng giao cho Vũ Thừa Xuyên, nói:
- Chúng ta đã thương lượng với Ngưng Diễm rồi, tiếng chiêng vang lên thì cuộc tỉ thí giữa hai bên phải lập tức dừng lại, kẻ trái lệnh sẽ bị xử quyết.
Vũ Thừa Xuyên nhận chiếc chiêng để lên bàn, sau đó cười khổ nói:
- Bất luận ai thắng ai thua, cũng không phải là chuyện tốt, chiêu này của Người Đột Quyết quả thực rất độc.
Cần phải biết rằng, bất luận là người trong hay ngoài cuộc, võ sĩ coi trọng nhất là danh dự. Nếu khi tỉ thí công khai mà thất bại, họ sẽ coi đó là nỗi nhục nhã vô cùng, nếu người đại diện là người của một đất nước thì đó sẽ là nỗi sỉ nhục của quốc gia đó. Hành động lần này của bọn họ là muốn các bộ tộc kết thù với Đại Chu, nếu có thương vong, tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, Vũ Thừa Xuyên đang lo đến chuyện này.
Thượng Quan Uyển Nhi than nhẹ một tiếng, giao một tờ danh sách cho Vũ Thừa Xuyên, nói:
- Trừ ba vị đại ca ra, danh sách có bảy danh tự, là người được chọn lựa để xuất chiến đêm nay. Toàn bộ giao cho đại thống lĩnh điều binh khiển tướng, chúng ta và đối phương thay phiên phái người lên sân. Do chúng ta phái người đầu tiên.
Long Ưng hỏi:
- Thượng Quan, nàng ngồi chỗ nào?
Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Ngươi quan tâm nhiều chuyện quá đấy, cho đến giờ ta vẫn chưa thể ngồi xuống.
Rồi nàng quay sang nói với Vũ Thừa Xuyên:
- Sau khi nghe tiếng chiêng và tách ra, người gõ chiêng phải nói rõ nguyên nhân, cũng phải vạch rõ bên thắng.
Vũ Thừa Xuyên nghe vậy liền đưa tất cả chiêng chùy đến trước bàn Long Ưng, cười nói:
- Há có thể bỏ qua người có tư cách gõ chiêng hơn ta đây, sở trường lớn nhất của ta là điều binh khiển tướng, vậy xin được giao cho Ưng gia đảm nhiệm chức vị quan trọng này.
Tiểu Ma Nữ cười đến cười run rẩy hết cả người, Thượng Quan Uyển Nhi cũng cười đến gập bụng xuống, những người khác ai cũng cười ha hả.
Long Ưng giao chiêng chùy cho Phong Quá Đình, vươn người đứng dậy, những người có mặt không ai hiểu hắn đang định làm gì, rồi hắn quay sang Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Mời người hãy ngồi vào vị trí của ta, thân cận với Tiên nhi một chút để hiểu nàng hơn.
Rồi hắn lại quay sang nói với Tiểu Ma Nữ:
- Nhớ kỹ là phải phất cờ hò reo cho ta.
Hắn nhẹ nhàng bước lên giữa sàn đấu, nhất thời thu hút ánh mắt mọi người, tiếng động lớn từ trên cao vọng xuống, ngay sau đó không gian yên tĩnh tới mức mọi người có thể nghe thấy tiếng lá rơi và tiếng kim rơi xuống đất.
Long Ưng hướng về phía ghế chủ, khom người thi lễ, hơn hai mươi đôi mắt như tên nhọn nhằm vào người hắn. Vẻ mặt Công Chúa Thái Bình cùng Võ Tam Tư ngỡ ngàng, những người khác chỉ cần nhìn nét mặt của hai người bọn họ liền biết bọn họ cũng không hiểu Long Ưng đang làm chuyện gì.
Đôi mắt tươi đẹp của Ngưng Diễm bắn ra cái nhìn ác liệt, nhìn chằm chằm Long Ưng không hề chớp mắt.
Ánh mắt Long Ưng nhìn qua bàn Thái Bình cùng đệ tử họ Võ rồi chậm rãi dời sang bên bàn chủ của ngoại tân, chạm vào ánh mắt thâm trầm của cao thủ thần bí, phút chốc ma mang kịch thịnh, tiến vào ma cực.
Khí thế của hắn đột nhiên tăng tới mức không ai bì nổi. Hắn dùng khí phách Tà Đế thống trị thiên hạ. Những người có mặt bất luận biết võ công hoặc không biết võ công, đều phát giác sự thay đổi này, họ cảm thấy ớn lạnh.
Nhân vật cao thủ của Bí tộc híp mắt lại, ẩn mang kinh dị.
Ma mục của Long Ưng bắn ra tia xạ. Mấy kẻ ngồi trên ghế công lực còn kém nhao nhao tránh đi nhãn thần như điện của hắn, những người khác thì lộ ra vẻ sợ hãi. Cuối cùng, ánh mắt Long Ưng cùng Ngưng Diễm giao nhau, hắn nói:
- Sau khi nghe ca múa, trước khi trung ngoại luận võ, ta xin được thể hiện sự kém cỏi vụng về trước, mong Ngưng Diễm công chúa vui lòng chỉ giáo.
Giọng nói mới cất lên, Vạn Nhận Vũ dẫn đầu vỗ tay trầm trồ khen ngợi, tiếp theo là bàn huynh đệ Trương thị, sau đó mọi người cùng vỗ tay theo. Tiếng vang rung trời, lời mời tỉ thí của Long Ưng coi như bắt buộc phải thi hành.
Gương mặt của Ngưng Diễm lạnh lùng, không hề che dấu sự bất mãn trong lòng. Nhưng biết không thể nào tránh được, ánh mắt nàng nhìn Thái Bình Công Chúa cầu cứu. Sắc mặt Thái Bình Công Chúa trắng bệch, hiển nhiên đã biết Long Ưng đang muốn nhằm vào ai, bất đắc dĩ nói:
- Xin hỏi Long Tiên Sinh muốn chọn người nào làm đối thủ đây?
Mọi người yên lặng, chăm chú lắng nghe cái tên mà Long Ưng sẽ công bố. Long Ưng quát to:
- Quân hầu! Đã đến giờ biểu diễn rồi đấy! Còn ngồi ở chỗ đó làm gì!
Tiếng vỗ tay ầm ầm lại vang lên.
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình trong thâm tâm trầm trồ khen ngợi, kỳ binh Long Ưng ra trận, bên Ngưng Diễm dù có kỳ mưu diệu kế cũng sẽ bị Long Ưng phá hỏng toàn bộ. Giả thiết Phù Quân Hầu đích thực là quân cờ lợi hại mà kẻ địch đặt ở trung thổ, vậy thì Long Ưng chính là điểm yếu chí mạng của kẻ địch.
Khuôn mặt Ngưng Diễm lúc đỏ lúc trắng, nàng không chỉ rối loạn mà chân tay cũng run rẩy. Long Ưng thu lại tiếng nói dọa người ban nãy.
Ánh mắt mọi người chuyển qua "Thương quân" Phù Quân Hầu.
Ai cũng ít nhiều nghe phong phanh qua rằng gần đây Phù Quân Hầu cùng Thái Bình Công Chúa rất thân nhau, cũng biết Long Ưng cùng Thái Bình có quan hệ mật thiết, cho nên trận này mặc dù lấy tên là biểu diễn luận võ, song lại giống như trận đấu công khai sống chết với nhau, đối quyết ganh đua cao thấp.
Thanh thế gần đây của Phù Quân Hầu như mặt trời ban trưa, số người thua dưới tay hắn nhiều không kể xiết, mà lại mang danh hiệu thương thủ số một của phương Nam. Mặc dù Long Ưng giống như sao chổi quật khởi võ lâm, nhưng có thể thắng hắn hay không vẫn là ẩn số chưa biết. Điều này khiến cho trận chiến này rất đáng xem, giống như trận đấu tìm ra cao thủ đứng đầu.
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình thì biết rõ Long Ưng nhất định sẽ thắng. Nhìn hắn lúc này chỉ còn đợi xem hắn sẽ giành thắng lợi một cách giòn giã như thế nào mà thôi.
Trong khi Tiểu Ma Nữ cùng Thượng Quan Uyển Nhi lo lắng đến mức hít thở không thông thì Thái Bình Công Chúa mâu thuẫn đến mức muốn tự vẫn, dù bên nào thua thì đó cũng là điều nàng không hề mong muốn.
Phù Quân Hầu chậm rãi đứng dậy, Long Ưng thối lui về phía hai bàn chủ của phương Nam, nhường lại vị trí trung tâm sàn đấu. Giữa hai người như có một sợi dây vô hình dẫn dắt, người này lui người kia vào.
Phù Quân Hầu cho thấy phong độ của tay thương số 1 phương Nam.
Hắn ngang nhiên bước đến khu vực trung tâm, quay về phía Long Ưng đứng nghiêm cách hắn 50 bước cười dài nói:
- Người kém cỏi phải là Phù mỗ mới đúng. Có thể cùng Long huynh tỷ thí công bình là việc mà Phù mỗ tha thiết ước mơ. Mang thương tới đây!
Không khí lặng ngắt như tờ, mọi người đều bị khí thế giằng co giữa hai đại cao thủ đứng cách xa này chấn nhiếp.
Lần này Long Ưng nắm thế chủ động, tuyệt đối không phải vì thích tranh đấu tàn nhẫn, hoặc vì Phù Quân Hầu luân phiên trêu ghẹo chọc vào lửa giận của hắn, mà là muốn hóa giải độc kế của Người Đột Quyết khiến cho Trung Thổ kết thù oán với các ngoại tộc khác, cũng nhân cơ hội này chấn nhiếp ngoại tộc có dị tâm, để cho bọn họ chứng kiến uy thế của Trung thổ. Cái hay nằm ở chỗ các ngoại tộc khác đều không hề hay biết dã tâm của Phù Quân Hầu, cứ ngỡ rằng hai người tùy tiện mà xuất trận và họ đều là những cao thủ đáng sợ như nhau.
Một người nâng cây thương nặng bằng thép từ ghế phía sau huynh đệ Trương thị chạy thẳng đến bên cạnh Phù quân hầu.
Phù Quân Hầu tiếp lấy trường thương, một tay đặt vào đuôi thương, tùy ý vung vài cái. Lập tức thanh âm xé gió giống như ngàn vạn con Lệ Quỷ thét lên, cực kỳ kinh người. Hắn thu cây thương lại sau lưng rồi ngang nhiên đứng thẳng, thong dong nói:
- Thương này tên “Phi phục” đến từ Quái Tượng, cái gọi là Quái hào ý nằm ở chỗ bên ngoài như bay, không thể nhận ra mà nấp trong thứ hai là phục, cũng là Phù mỗ tự nghĩ ra cùng tâm pháp “Phi phục” tạo thành 108 thương.
Rồi hắn vừa cười nói:
- Long huynh muốn dùng tay không để đỡ Phi phục thương của Phù mỗ sao?
Long Ưng cười nói:
- Nếu tiểu đệ đoán không nhầm thì thương này của Quân Hầu dài chín xích ba tấc rưỡi, nặng 32.5 cân, không biết tiểu đệ có nhìn lầm hay không?
Nét mặt Phù Quân Hầu vốn trầm tĩnh, chợt thay đổi, thất thanh nói:
- Long huynh đứng ở xa như vậy mà thật sự có thể đoán ra được hay sao?
Mọi người xôn xao.
"Khanh!"
Giọng nói từ phía sau của Ngưng Diễm công chúa truyền đến tai Long Ưng:
- Long Tiên Sinh hãy đoán xem kiếm này của Ngưng Diễm chiều dài cùng sức nặng như thế nào?
Mọi người cảm thấy thú vị, ánh mắt nhìn về phía thanh kiếm sắc trên tay Ngưng Diễm. Hình dạng và cấu tạo của thanh kiếm quả thực không giống như bình thường. Nó dài khoảng ba đến bốn thước, chất thép kỳ quái, giống như nặng mà không phải nặng, giống như nhẹ mà không nhẹ. Ngưng Diễm dám dùng kiếm này khiêu chiến Long Ưng, đương nhiên cho rằng hắn không có khả năng đoán đúng.
Khi ai cũng cho rằng Long Ưng sẽ xoay người lại để nhìn kiếm thì Long Ưng vẫn quay lưng về phía người đẹp cười dài nói:
- Kỹ thuật thần bí của công chúa khiến người khác phải nể phục, nàng có thể vận công giảm bớt độ nặng của kiếm, kiếm này dài ba xích 9 tấc, nặng 11.25 cân.
Vẻ mặt Ngưng Diễm công chúa không tin nổi rồi lần đầu tiên nàng phải giảm bớt khí thế của mình:
- Long Tiên Sinh không phải là phàm nhân.
Tiếng ồn ào điếc tai ầm ầm vang lên, mọi người đồng loạt vỗ tay hoan hô.
Tiểu Ma Nữ hò reo to nhất, khuôn mặt ửng hồng, nàng chẳng thèm để ý dáng vẻ nữa.
Long Ưng quát:
- Mang hoàn văn đến đây, nên tỷ võ rồi, binh khí của lão tử ở đâu?
"Binh khí đến đây!"
Thanh âm vọng ra từ phía chủ đường, Tiểu Tăng cùng Tiểu Từ là hai huynh đệ ngự vệ, một đầu một đuôi khiêng Tiếp Thiên Oanh, cố ý thở gấp chạy về phía Long Ưng chạy tới.
Ngoại trừ Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đính toàn bộ đám người ở đây, kể cả Phù Quân Hầu đều nhìn ngây cả người, không ngờ trên đời lại có thứ binh khí kỳ dị hình dạng đáng sợ như vậy?
Long Ưng một tay tiếp nhận binh khí. Tiểu Tăng và Tiểu Từ hai người dời về phía Tiểu Ma Nữ rồi đứng sau lưng Vũ Thừa Xuyên.
Long Ưng nhẹ nhàng đem Tiếp Thiên Oanh dài một trượng hai thước đặt lên vai trái, tay kia giơ chưởng về phía Phù Quân Hầu, mỉm cười nói:
- Binh khí này có tên Tiếp Thiên Oanh, có thể dài có thể ngắn, dài nhất là hiện tại một trượng hai thước, cũng có thể một phân thành hai, thiên biến vạn hóa. Ta dùng thần khí này để rong ruổi sa trường, giữa thiên quân vạn mã có thể lấy đầu tướng địch giống như lấy đồ trong túi. Nó có đặc tính nhiều mặt của nhiều loại binh khí, vĩnh viễn không bao giờ gãy, dùng trong luận võ bình thường thực có chút không công bằng. Tiểu đệ nhường Quân Hầu tấn công mấy chiêu trước, quân hầu không cần khách khí.
Phù Quân Hầu thấy hắn giống như tùy ý và không hề phòng bị nhưng thực chất hắn đã lập thế giang thiên áp địa, ngưng kết khí thế hùng mạnh, giống như tĩnh giống như động, không chê vào đâu được. Đồng thời y hoàn toàn đoán không ra đặc tính của Tiếp Thiên Oanh nên không dám cậy mạnh tấn công, thầm quyết định dùng mưu lược lấy bất biến ứng vạn biến, cười nói:
- Võ tràng đối chiến, há có thể nói công bình hay không? Phù mỗ sẽ không khách khí, Long huynh cứ ra tay tấn công, để cho Phù mỗ lĩnh giáo cao minh.
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình trao đổi ánh mắt, hiểu được Phù Quân Hầu đã trúng kế, biến ý tốt của Long Ưng coi là kế địch. Mặc dù bọn hắn chưa thấy qua Long Ưng dùng Tiếp Thiên Oanh cường công, nhưng đã có thể tưởng tượng tư thế mãnh liệt không thể đỡ của hắn.
Long Ưng bật cười khanh khách:
- Sau này Quân Hầu sẽ hối hận vì quyết định này. Nếu là Hoành Không Mục Dã, chắc sẽ không chọn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.