Quyển 4 - Chương 84: Linh nghiệm như thần (thượng).
Huỳnh Dị
27/04/2015
Nhạc Lưu hỏi:
- Thái y từng giao đấu với Long Ưng sao?
Long Ưng nói:
- Đùa chơi mấy chiêu, bản thân đành ở thế hạ phong.
Những người đã nhìn thấy “Thái y” xuất thủ, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Thái Á nói:
- Thiên Oanh của Long Ưng quả thật vô cùng đáng sợ, không ai muốn gặp hắn ở chiến trường.
Đan Đan chợt nhìn Long Ưng mỉm cười ngọt ngào, kéo tay của Văn Ti, cả hai cùng rời khỏi.
Thái Á tiến sát Long Ưng, nói khẽ như tiếng muỗi kêu:
- Thái Á đố kỵ hết sức!
Long Ưng ngẩn ra, Nhạc Lưu đứng lên, nói:
- Muộn rồi, để ta đưa thái y về.
Long Ưng mờ mịt đứng dậy, Nhạc Lưu đặt tay lên vai hắn, lúc Biên Thạch cung kính trả lại Ô Đao, y kéo Long Ưng đi về phía lều của mình, cười nói:
- Bởi vì chỉ còn lại có một nửa số lều trại, cho nên đêm nay chen chúc một chút. Ha ha!
Rốt cuộc Long Ưng đã hiểu ra, cảm thấy hơi ngượng.
Nhạc Lưu cười nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, thái y chính là huynh đệ của ta, sau khi đến Nhiêu Nhạc, ta sẽ chọn một người đẹp nhất trong đám thê thiếp đến phục vụ ngươi, nếu từ chối thì không phải là huynh đệ.
Long Ưng thầm nghĩ, đây chính là tập quán xem vợ con như quần áo ở miền tái ngoại, cho nên Thái Á tự yêu cầu Lý Trí Cơ để nàng hầu hạ hắn qua đêm. Hắn lại nhớ đến lời của Bàn công công từng nói, phụ nữ ở tái ngoại có thể dùng dê, bò để đổi, đành phải cảm tạ thịnh tình của Nhạc Lưu.
Hai nàng ôm Long Ưng ngủ say sưa. Xa xa thỉnh thoảng vang lên tiếng nai kêu, sói tru, càng tương phản với sự yên tĩnh, bình thản trong lều.
Long Ưng mở to mắt nhìn nóc lều, suy nghĩ mãi về vấn đề làm hắn hết sức đau đầu, đó chính thực tế khắc nghiệt. Người Hề là những chiến sĩ rất thiện chiến, trên dưới một lòng, ai cũng có tinh thần dũng cảm liều mình, không sợ chết. Tinh thần này được hun đúc nên từ nhiều đời liên tiếp, nguyên do bởi tôn giáo và niềm tin của họ. Dân tộc này đấu tranh để sinh tồn trong hoàn cảnh rất khắc nghiệt, cỡi ngựa bắn cung trở thành toàn bộ nếp sinh hoạt của họ, khiến mỗi người đều biến thành một chiến sĩ ngoan cường và đáng sợ. Kẻ yếu sẽ bị đào thải, những người còn lại thật sự tinh nhuệ.
Người Hán không phải là đối thủ của họ, chỉ có thể nấp sau tường cao mà chống cự.
Từ người Hề, có thể thấy được, các chiến sĩ Khiết Đan dưới sự lãnh đạo của Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh, vừa trải qua những trận đại thắng liên tục, đã tạo nên một lực lượng vũ trang mạnh mẽ và đáng sợ nhất trên thảo nguyên. Cho nên quân Đại Chu gặp phải họ, hễ đánh là thua, không có chút cơ may nào đáng nói. Mặc dù có thêm hắn, Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình, nhưng trong tình thế đối chọi giữa thiên quân vạn mã, thật sự không có bao nhiêu tác dụng.
Mà nhược điểm chết người nhất của quân Đại Chu, là đánh mất ý chí chiến đấu và tinh thần binh sĩ, một khi không chống nổi sự tấn công mãnh liệt của địch quân, sẽ bại trận thê thảm. Nếu như không có cách nào thay đổi xu hướng này, thì mặc cho bọn hắn có bày mưu tính kế, xoay xở như thế nào, cũng sẽ bị đánh bại.
Làm thế nào có thể hoàn toàn đảo ngược tình thế địch mạnh ta yếu?
Vốn là hắn hoàn toàn có lòng tin, cho rằng chỉ với ba ngàn quân tinh nhuệ, có thể “Trực đáo Hoàng Long” (1) xông vào Tân Thành của Khiết Đan cắt lấy thủ cấp của Tẫn Trung mà quay về. Nhưng bây giờ lòng tin của hắn đã bị dao động trước những chiến sĩ vô cùng thiện chiến người Hề. Họ là những người gặp nguy không loạn, bình tĩnh, tỉnh táo, bất kể là qua sông hay đánh trận, đều khiến hắn mở rộng tầm mắt. Cho dù Quách Nguyên Chấn thao luyện như thế nào, cũng không thể trong thời gian ba tháng ngắn ngủi, khiến ba ngàn quân tinh nhuệ lột xác thành những chiến sĩ thiện chiến như người Hề. Chỉ nói về kinh nghiệm đánh trận ở vùng tái ngoại này, cũng kém xa người Hề.
Một khi thất bại, bởi vì chỉ là một cánh quân đơn độc xâm nhập, chắc chắn sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn. Ài, mình còn khoe khoang khoác lác, nói với Võ Chiếu rằng sẽ mang đầu lâu Tẫn Trung, Tôn Vạn Vinh về gặp bà ta nữa chứ!
Điều duy nhất có thể an ủi, đó là chiến sĩ người Hề cũng có thể thua trận và chạy trốn, vấn đề chỉ là làm sao để đánh tan bọn chúng.
Thật sự không có biện pháp sao?
Nghĩ tới đây, chợt trong đầu Long Ưng lóe lên linh quang, cả người trầm tĩnh lại, tươi cười đi vào mộng đẹp.
Long Ưng tỉnh lại, trong lều tối đen như mực. Đôi môi thơm của Văn Ti đưa tới. Long Ưng nhớ tới cuộc hoan lạc đêm qua, nàng vô cùng nhiệt tình và phóng đãng, sinh lòng trìu mến, nói:
- Chưa hừng đông mà, không ngủ thêm một lát sao?
Văn Ti uốn éo thân hình mềm mại, thở hổn hển nói:
- Văn Ti còn muốn!
Long Ưng thầm nghĩ cung kính không bằng tuân lệnh, xoay người đè lên nàng, nhất thời làm Đan Đan tỉnh dậy. Nàng ta từ phía sau quấn tới, nhưng vào lúc này, tiếng vó ngựa từ xa đang đến gần.
Ba người đồng thời giật mình, dừng tất cả động tác.
Tiếp theo là tiếng quát mắng của người canh gác và tiếng đáp lại. Giọng nói nhỏ dần, rồi tiếng chân vang lên, hướng về nơi đóng quân.
Long Ưng nói:
- Là đại vương các nàng phái người tới, hẳn là chuyện vô cùng khẩn cấp.
Đan Đan nói:
- Nhanh lên đi!
Long Ưng cười khổ, đùa:
- Chẳng phải chúng ta nên lập tức bắt đầu…để xem chuyện gì xảy ra sao? Úi da!
Từ bên ngoài truyền tới tiếng thu dọn lều, ba người vội vàng rời giường mặc quần áo, đều có một chút cảm giác kích thích sau khi làm chuyện vụng trộm.
Long Ưng rời lều đầu tiên, Nhạc Lưu chào đón, nói:
- Tuân lệnh đại vương, chúng ta phải lập tức khởi hành.
Long Ưng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Mặt Nhạc Lưu lộ vẻ hưng phấn, nói:
- Đại vương phát động chiến sĩ toàn tộc lên đường đánh dẹp Xử Hòa Bộ (2), chúng ta phải lập tức lên đường mới theo kịp bọn họ.
Nói xong, y thúc giục những người khác nhanh lên.
Văn Ti và Đan Đan chui ra khỏi lều, thuần thục chia lương thực thành nhiều phần. Thái Á trang phục chỉnh tề đi tới gần hắn, nói:
- Đại vương đã sớm không vừa mắt đối với Cổ Đô của Xử Hòa Bộ, gần đây hắn liên tục thuyết phục đại vương hợp nhất với Khiết Đan, giữa chúng ta và Xử Hòa Bộ chẳng chóng thì chầy sẽ xảy ra chuyện, chỉ là không ngờ Cổ Đô lại dám phái người giết bọn ta. Lần này đại vương thật sự nổi giận, thừa dịp Xử Hòa Bộ đang hao binh tổn tướng, dốc toàn lực tấn công, để cho Cổ Đô biết, ai mới là người làm chủ ở Hề tộc.
Chưa hết thời gian làm nóng một chén trà, tất cả đã thu xếp ổn thỏa, toàn thể lên ngựa, phi về hướng đông.
Qua một ngày một đêm phi ngựa không ngừng, khi mặt trời lên cao ở dãy núi phía trước, rốt cuộc đã bắt kịp đại quân vạn người của Lý Trí Cơ.
Một ngày một đêm đi đường, tất nhiên không làm khó được Long Ưng và Tuyết Nhi, nhưng khi hắn nhìn thấy đám người Hề, kể cả Đan Đan, cho dù là người hay ngựa, đều không có vẻ gì là mệt mỏi, thì thầm kinh hãi. Đám người Hề nhìn thấy cờ xí của Lý Trí Cơ, hân hoan như điên, ra roi thúc ngựa chạy thẳng tới một ngọn đồi cao đầy cờ xí.
Đại quân của Lý Trí Cơ đã bố trí chiến trận dọc theo đồi, chia làm năm đội, một đội gồm ba ngàn quân chiếm giữ vị trí ở sườn đồi. Hai đội khác ở hai bên và phía sau Lý Trí Cơ, mỗi đội khoảng năm trăm người.
Hai đội còn lại gồm hai ngàn người, phân bố hai phía cách khá xa ngọn đồi, tạo thành thế gọng kìm. Người người tinh thần dâng trào, thấy Nhạc Lưu đến, cùng kêu to lên.
Phía trước là một lòng chảo nhỏ trũng hẳn xuống, khắp nơi cỏ mọc xanh tươi cao tới đầu gối, giống như một chiến trường lớn do trời ban, đối diện là trùng điệp đồi núi nhấp nhô, chưa thấy bóng dáng binh lính Xử Hòa Bộ.
Nhạc Lưu đặc biệt dẫn Long Ưng đi thẳng tới chỗ treo cờ đại vương. Từ xa Long Ưng đã nhận ra Lý Trí Cơ đang ngồi trên lưng ngựa, bởi vì từ trang phục và chiến mã đều không giống với người thường, uy vũ khiếp người, lộ rõ tư thế vương giả.
Lý Trí Cơ quay lại nhìn hắn đi tới, thấy mặt hắn xấu xí, hơi kinh ngạc, rồi lại lộ vẻ tươi cười, hai mắt sáng ngời dò xét hắn.
Người đứng đầu Hề tộc chưa quá bốn mươi tuổi, mạnh mẽ, tráng kiện, lưng rộng, vai lớn, cổ rất to, ngoại hình đầy sức mạnh của con nhà võ, nhưng dung mạo lại đoan chính, có phần tao nhã, hợp lại tạo thành một sự quyến rũ kỳ dị đầy ma lực.
Long Ưng không ngờ y lại là một người như vậy, tuyệt đối không phải hạng người hữu dõng vô mưu.
Lý Trí Cơ nói bằng tiếng Hán:
- Hoan nghênh, hoan nghênh thái y ngàn dặm đến đây chữa bệnh, đợi sau khi bổn vương thanh lý nội bộ, sẽ cùng thái y nâng cốc ăn mừng. Mời thái y đến bên cạnh bổn vương.
Long Ưng vội vàng làm theo chỉ bảo của Thượng Quan Uyển Nhi, thi lễ bái kiến đứng mực với thân phận của hắn lúc này, sau đó giục ngựa đến bên cạnh ngựa của y, hơi lùi về phía sau một chút, tỏ ý không dám sóng vai ngang hàng với y.
Lý Trí Cơ nhìn Nhạc Lưu, nói:
- Ngươi chỉ huy trung quân thay bổn vương.
Nhạc Lưu nhận lệnh mà đi. Thái Á và năm trăm chiến sĩ bày trận ở phía sau Lý Trí Cơ, ngay ngắn trật tự.
Lý Trí Cơ giơ roi ngựa lên, chỉ vào ngọn đồi đối diện cách đó nửa dặm, nói:
- Qua khỏi ngọn đồi kia, là lều tù trưởng và nơi đóng quân của Cổ Đô.
Bổn vương hiện đang cho hắn một cơ hội quyết chiến công bình, nếu hắn không chấp nhận, bổn vương sẽ san bằng doanh trại của hắn, đàn ông thì giết hết không tha! Hừ, dám mạo phạm thái y của thiên triều, là hắn chán sống rồi.
Long Ưng nói:
- Đều là nhờ Nhạc Lưu đại tướng quân bảo vệ cho tại hạ.
Lý Trí Cơ cười nói:
- Thái y quá khiêm tốn rồi! Toàn bộ quá trình, bổn vương đều biết rõ cả. Ha ha! Thái y có khả năng đoán trước tương lai, phải chăng chuyện gì cũng có thể tính toán trước được?
Long Ưng nhớ lại Bàn công công nói hắn phải “đi mê hoặc”, bây giờ rốt cuộc gặp may mà nói đúng, thầm cười khổ, nói:
- Lúc linh cơ đến, chuyện gì cũng đoán trước được, mà lại phải theo quẻ nói thẳng, nếu không sẽ bị trời phạt.
Lý Trí Cơ mừng rỡ, nói:
- Không phải bổn vương không tin thái y, tộc của ta cũng có thầy cúng có khả năng giao tiếp với thần linh, nhưng không phải lúc nào cũng chính xác. Bổn vương có thể thử thách thái y một chút không, đó là tính xem trận này thắng bại như thế nào?
Long Ưng không cần nghĩ ngợi, nói:
- Không cần tính toán cũng biết đại vương tất thắng.
Lý Trí Cơ nói:
- Nhưng thắng lợi cũng có rất nhiều loại, thái y có thể tính ra là ta thắng trong tình thế như thế nào không?
Long Ưng nhắm mắt lại, liền tự nhiên tiến vào trạng thái Ma Cực, nhưng hoàn toàn không cảm ứng được bất kỳ sự nguy hiểm nào, trong lòng rất kinh ngạc. Một lúc lâu sau, hắn mở mắt, nói:
- Đã tính được, là thắng lợi hoàn toàn, mà không mất bất kỳ một binh sĩ nào.
Lý Trí Cơ cau mày hỏi:
- Sao có thể không có ai thương vong?
Bỗng dưng toàn thể chiến sĩ phát ra tiếng hú “hu hu”, tiếng động do gần vạn người tạo nên, vang động một góc trời, người nhát gan nghe là kinh hồn bạt vía.
Ở sườn đồi đối diện, địch nhân đã xuất hiện, lúc đầu là hơn mười kỵ sĩ, hơn trăm kỵ sĩ, rồi là hàng ngàn kỵ sĩ đứng trên sườn đồi, tổng số không quá ba ngàn người. Kỳ lạ là ai cũng ủ rũ, như đến phúng điếu hơn là đánh trận.
Một người nhanh nhẹn giục ngựa chạy thẳng tới, vóc dáng cao lớn, dũng mãnh, nhưng không mang vũ khí.
Khuôn mặt Lý Trí Cơ nghiêm trang, nhìn chằm chằm người tới, giơ tay phải lên.
Tiếng kêu như thủy triều lắng dần, cho đến khi lặng ngắt như tờ.
Lý Trí Cơ quay đầu lại, nhìn Long Ưng kính nể nói:
- Thái y bói quẻ Lục Nhâm quả thật linh nghiệm như thần.
Long Ưng thầm kêu “nguy hiểm thật”, hắn hoàn toàn chỉ vì không cảm ứng được sự nguy hiểm, cho nên mới suy đoán là trận chiến này không thành.
Kỵ sĩ kia chạy tới giữa lòng chảo thì dừng lại, nhảy xuống ngựa, quỳ xuống, lớn tiếng nói:
- Cổ Đô Xử Hòa Bộ biết tội, xin đại vương tùy ý xử trí, chỉ xin đại vương tha cho họ hàng thân thuộc của Cổ Đô.
Lý Trí Cơ dùng tiếng Hề quát to:
- Tha cho họ hàng thân thuộc của ngươi, để cho chúng có thể báo thù cho ngươi sao? Ngươi xem ta là thứ người gì? Việc này không thể thương lượng, quay về lấy binh khí của ngươi, chúng ta sẽ đại chiến một trận.
Cổ Đô sầu thảm nói:
- Đại vương giết ta đi!
Lý Trí Cơ quát to:
- Nhạc Lưu!
Nhạc Lưu lớn tiếng thưa.
Lý Trí Cơ nói:
- Hắn đã muốn giết ngươi, vinh dự giết chết hắn nên dành cho ngươi.
Toàn thể chiến sĩ A Hội Bộ vui mừng hoan hô, động viên Nhạc Lưu.
Trên sườn đồi đối diện, các chiến sĩ Xử Hòa Bộ im lìm.
(1) Trực đáo Hoàng Long: Hoàng Long tức phủ Hoàng Long, là vùng trung tâm của quân Kim. Triều Nam Tống, năm 1140, Nhạc Phi đại phá quân chủ lực của quân Kim, do Hoàng Nhan Tông Bật, tức Ngột Thuật chỉ huy, chiếm lại Trịnh Châu, Lạc Dương. Nhạc Phi vui vẻ nói với quân sĩ: "Chúng ta thừa thắng tiến quân, đánh thẳng tới phủ Hoàng Long, khi đó sẽ cùng chư vị nâng ly uống rượu mừng công!". Đời sau dùng "Đánh thẳng tới Hoàng Long” ý nói tiến quân thần tốc vào hang ổ địch quân, tiêu diệt hoàn toàn binh lực đối phương.
(2) Bộ là cơ cấu hoạt động của người Hề, từ thế kỷ thứ 4 đến đầu thế kỷ thứ 7, Hề quốc chia làm 5 bộ: Nhục Hột Chủ, Mạc Hạ Phất, Khế Cá, Mộc Côn, Thất Đắc, đứng đầu là tù trưởng, từ thế thứ 7 đến thứ 9, năm bộ đổi tên thành: A Hội Bộ, Xử Hòa Bộ, Áo Thất Bộ, Độ Kê Bộ, Nguyên Sĩ Chiết Bộ. Có lẽ đó là năm thị tộc khác nhau (người dịch)
- Thái y từng giao đấu với Long Ưng sao?
Long Ưng nói:
- Đùa chơi mấy chiêu, bản thân đành ở thế hạ phong.
Những người đã nhìn thấy “Thái y” xuất thủ, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Thái Á nói:
- Thiên Oanh của Long Ưng quả thật vô cùng đáng sợ, không ai muốn gặp hắn ở chiến trường.
Đan Đan chợt nhìn Long Ưng mỉm cười ngọt ngào, kéo tay của Văn Ti, cả hai cùng rời khỏi.
Thái Á tiến sát Long Ưng, nói khẽ như tiếng muỗi kêu:
- Thái Á đố kỵ hết sức!
Long Ưng ngẩn ra, Nhạc Lưu đứng lên, nói:
- Muộn rồi, để ta đưa thái y về.
Long Ưng mờ mịt đứng dậy, Nhạc Lưu đặt tay lên vai hắn, lúc Biên Thạch cung kính trả lại Ô Đao, y kéo Long Ưng đi về phía lều của mình, cười nói:
- Bởi vì chỉ còn lại có một nửa số lều trại, cho nên đêm nay chen chúc một chút. Ha ha!
Rốt cuộc Long Ưng đã hiểu ra, cảm thấy hơi ngượng.
Nhạc Lưu cười nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, thái y chính là huynh đệ của ta, sau khi đến Nhiêu Nhạc, ta sẽ chọn một người đẹp nhất trong đám thê thiếp đến phục vụ ngươi, nếu từ chối thì không phải là huynh đệ.
Long Ưng thầm nghĩ, đây chính là tập quán xem vợ con như quần áo ở miền tái ngoại, cho nên Thái Á tự yêu cầu Lý Trí Cơ để nàng hầu hạ hắn qua đêm. Hắn lại nhớ đến lời của Bàn công công từng nói, phụ nữ ở tái ngoại có thể dùng dê, bò để đổi, đành phải cảm tạ thịnh tình của Nhạc Lưu.
Hai nàng ôm Long Ưng ngủ say sưa. Xa xa thỉnh thoảng vang lên tiếng nai kêu, sói tru, càng tương phản với sự yên tĩnh, bình thản trong lều.
Long Ưng mở to mắt nhìn nóc lều, suy nghĩ mãi về vấn đề làm hắn hết sức đau đầu, đó chính thực tế khắc nghiệt. Người Hề là những chiến sĩ rất thiện chiến, trên dưới một lòng, ai cũng có tinh thần dũng cảm liều mình, không sợ chết. Tinh thần này được hun đúc nên từ nhiều đời liên tiếp, nguyên do bởi tôn giáo và niềm tin của họ. Dân tộc này đấu tranh để sinh tồn trong hoàn cảnh rất khắc nghiệt, cỡi ngựa bắn cung trở thành toàn bộ nếp sinh hoạt của họ, khiến mỗi người đều biến thành một chiến sĩ ngoan cường và đáng sợ. Kẻ yếu sẽ bị đào thải, những người còn lại thật sự tinh nhuệ.
Người Hán không phải là đối thủ của họ, chỉ có thể nấp sau tường cao mà chống cự.
Từ người Hề, có thể thấy được, các chiến sĩ Khiết Đan dưới sự lãnh đạo của Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh, vừa trải qua những trận đại thắng liên tục, đã tạo nên một lực lượng vũ trang mạnh mẽ và đáng sợ nhất trên thảo nguyên. Cho nên quân Đại Chu gặp phải họ, hễ đánh là thua, không có chút cơ may nào đáng nói. Mặc dù có thêm hắn, Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình, nhưng trong tình thế đối chọi giữa thiên quân vạn mã, thật sự không có bao nhiêu tác dụng.
Mà nhược điểm chết người nhất của quân Đại Chu, là đánh mất ý chí chiến đấu và tinh thần binh sĩ, một khi không chống nổi sự tấn công mãnh liệt của địch quân, sẽ bại trận thê thảm. Nếu như không có cách nào thay đổi xu hướng này, thì mặc cho bọn hắn có bày mưu tính kế, xoay xở như thế nào, cũng sẽ bị đánh bại.
Làm thế nào có thể hoàn toàn đảo ngược tình thế địch mạnh ta yếu?
Vốn là hắn hoàn toàn có lòng tin, cho rằng chỉ với ba ngàn quân tinh nhuệ, có thể “Trực đáo Hoàng Long” (1) xông vào Tân Thành của Khiết Đan cắt lấy thủ cấp của Tẫn Trung mà quay về. Nhưng bây giờ lòng tin của hắn đã bị dao động trước những chiến sĩ vô cùng thiện chiến người Hề. Họ là những người gặp nguy không loạn, bình tĩnh, tỉnh táo, bất kể là qua sông hay đánh trận, đều khiến hắn mở rộng tầm mắt. Cho dù Quách Nguyên Chấn thao luyện như thế nào, cũng không thể trong thời gian ba tháng ngắn ngủi, khiến ba ngàn quân tinh nhuệ lột xác thành những chiến sĩ thiện chiến như người Hề. Chỉ nói về kinh nghiệm đánh trận ở vùng tái ngoại này, cũng kém xa người Hề.
Một khi thất bại, bởi vì chỉ là một cánh quân đơn độc xâm nhập, chắc chắn sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn. Ài, mình còn khoe khoang khoác lác, nói với Võ Chiếu rằng sẽ mang đầu lâu Tẫn Trung, Tôn Vạn Vinh về gặp bà ta nữa chứ!
Điều duy nhất có thể an ủi, đó là chiến sĩ người Hề cũng có thể thua trận và chạy trốn, vấn đề chỉ là làm sao để đánh tan bọn chúng.
Thật sự không có biện pháp sao?
Nghĩ tới đây, chợt trong đầu Long Ưng lóe lên linh quang, cả người trầm tĩnh lại, tươi cười đi vào mộng đẹp.
Long Ưng tỉnh lại, trong lều tối đen như mực. Đôi môi thơm của Văn Ti đưa tới. Long Ưng nhớ tới cuộc hoan lạc đêm qua, nàng vô cùng nhiệt tình và phóng đãng, sinh lòng trìu mến, nói:
- Chưa hừng đông mà, không ngủ thêm một lát sao?
Văn Ti uốn éo thân hình mềm mại, thở hổn hển nói:
- Văn Ti còn muốn!
Long Ưng thầm nghĩ cung kính không bằng tuân lệnh, xoay người đè lên nàng, nhất thời làm Đan Đan tỉnh dậy. Nàng ta từ phía sau quấn tới, nhưng vào lúc này, tiếng vó ngựa từ xa đang đến gần.
Ba người đồng thời giật mình, dừng tất cả động tác.
Tiếp theo là tiếng quát mắng của người canh gác và tiếng đáp lại. Giọng nói nhỏ dần, rồi tiếng chân vang lên, hướng về nơi đóng quân.
Long Ưng nói:
- Là đại vương các nàng phái người tới, hẳn là chuyện vô cùng khẩn cấp.
Đan Đan nói:
- Nhanh lên đi!
Long Ưng cười khổ, đùa:
- Chẳng phải chúng ta nên lập tức bắt đầu…để xem chuyện gì xảy ra sao? Úi da!
Từ bên ngoài truyền tới tiếng thu dọn lều, ba người vội vàng rời giường mặc quần áo, đều có một chút cảm giác kích thích sau khi làm chuyện vụng trộm.
Long Ưng rời lều đầu tiên, Nhạc Lưu chào đón, nói:
- Tuân lệnh đại vương, chúng ta phải lập tức khởi hành.
Long Ưng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Mặt Nhạc Lưu lộ vẻ hưng phấn, nói:
- Đại vương phát động chiến sĩ toàn tộc lên đường đánh dẹp Xử Hòa Bộ (2), chúng ta phải lập tức lên đường mới theo kịp bọn họ.
Nói xong, y thúc giục những người khác nhanh lên.
Văn Ti và Đan Đan chui ra khỏi lều, thuần thục chia lương thực thành nhiều phần. Thái Á trang phục chỉnh tề đi tới gần hắn, nói:
- Đại vương đã sớm không vừa mắt đối với Cổ Đô của Xử Hòa Bộ, gần đây hắn liên tục thuyết phục đại vương hợp nhất với Khiết Đan, giữa chúng ta và Xử Hòa Bộ chẳng chóng thì chầy sẽ xảy ra chuyện, chỉ là không ngờ Cổ Đô lại dám phái người giết bọn ta. Lần này đại vương thật sự nổi giận, thừa dịp Xử Hòa Bộ đang hao binh tổn tướng, dốc toàn lực tấn công, để cho Cổ Đô biết, ai mới là người làm chủ ở Hề tộc.
Chưa hết thời gian làm nóng một chén trà, tất cả đã thu xếp ổn thỏa, toàn thể lên ngựa, phi về hướng đông.
Qua một ngày một đêm phi ngựa không ngừng, khi mặt trời lên cao ở dãy núi phía trước, rốt cuộc đã bắt kịp đại quân vạn người của Lý Trí Cơ.
Một ngày một đêm đi đường, tất nhiên không làm khó được Long Ưng và Tuyết Nhi, nhưng khi hắn nhìn thấy đám người Hề, kể cả Đan Đan, cho dù là người hay ngựa, đều không có vẻ gì là mệt mỏi, thì thầm kinh hãi. Đám người Hề nhìn thấy cờ xí của Lý Trí Cơ, hân hoan như điên, ra roi thúc ngựa chạy thẳng tới một ngọn đồi cao đầy cờ xí.
Đại quân của Lý Trí Cơ đã bố trí chiến trận dọc theo đồi, chia làm năm đội, một đội gồm ba ngàn quân chiếm giữ vị trí ở sườn đồi. Hai đội khác ở hai bên và phía sau Lý Trí Cơ, mỗi đội khoảng năm trăm người.
Hai đội còn lại gồm hai ngàn người, phân bố hai phía cách khá xa ngọn đồi, tạo thành thế gọng kìm. Người người tinh thần dâng trào, thấy Nhạc Lưu đến, cùng kêu to lên.
Phía trước là một lòng chảo nhỏ trũng hẳn xuống, khắp nơi cỏ mọc xanh tươi cao tới đầu gối, giống như một chiến trường lớn do trời ban, đối diện là trùng điệp đồi núi nhấp nhô, chưa thấy bóng dáng binh lính Xử Hòa Bộ.
Nhạc Lưu đặc biệt dẫn Long Ưng đi thẳng tới chỗ treo cờ đại vương. Từ xa Long Ưng đã nhận ra Lý Trí Cơ đang ngồi trên lưng ngựa, bởi vì từ trang phục và chiến mã đều không giống với người thường, uy vũ khiếp người, lộ rõ tư thế vương giả.
Lý Trí Cơ quay lại nhìn hắn đi tới, thấy mặt hắn xấu xí, hơi kinh ngạc, rồi lại lộ vẻ tươi cười, hai mắt sáng ngời dò xét hắn.
Người đứng đầu Hề tộc chưa quá bốn mươi tuổi, mạnh mẽ, tráng kiện, lưng rộng, vai lớn, cổ rất to, ngoại hình đầy sức mạnh của con nhà võ, nhưng dung mạo lại đoan chính, có phần tao nhã, hợp lại tạo thành một sự quyến rũ kỳ dị đầy ma lực.
Long Ưng không ngờ y lại là một người như vậy, tuyệt đối không phải hạng người hữu dõng vô mưu.
Lý Trí Cơ nói bằng tiếng Hán:
- Hoan nghênh, hoan nghênh thái y ngàn dặm đến đây chữa bệnh, đợi sau khi bổn vương thanh lý nội bộ, sẽ cùng thái y nâng cốc ăn mừng. Mời thái y đến bên cạnh bổn vương.
Long Ưng vội vàng làm theo chỉ bảo của Thượng Quan Uyển Nhi, thi lễ bái kiến đứng mực với thân phận của hắn lúc này, sau đó giục ngựa đến bên cạnh ngựa của y, hơi lùi về phía sau một chút, tỏ ý không dám sóng vai ngang hàng với y.
Lý Trí Cơ nhìn Nhạc Lưu, nói:
- Ngươi chỉ huy trung quân thay bổn vương.
Nhạc Lưu nhận lệnh mà đi. Thái Á và năm trăm chiến sĩ bày trận ở phía sau Lý Trí Cơ, ngay ngắn trật tự.
Lý Trí Cơ giơ roi ngựa lên, chỉ vào ngọn đồi đối diện cách đó nửa dặm, nói:
- Qua khỏi ngọn đồi kia, là lều tù trưởng và nơi đóng quân của Cổ Đô.
Bổn vương hiện đang cho hắn một cơ hội quyết chiến công bình, nếu hắn không chấp nhận, bổn vương sẽ san bằng doanh trại của hắn, đàn ông thì giết hết không tha! Hừ, dám mạo phạm thái y của thiên triều, là hắn chán sống rồi.
Long Ưng nói:
- Đều là nhờ Nhạc Lưu đại tướng quân bảo vệ cho tại hạ.
Lý Trí Cơ cười nói:
- Thái y quá khiêm tốn rồi! Toàn bộ quá trình, bổn vương đều biết rõ cả. Ha ha! Thái y có khả năng đoán trước tương lai, phải chăng chuyện gì cũng có thể tính toán trước được?
Long Ưng nhớ lại Bàn công công nói hắn phải “đi mê hoặc”, bây giờ rốt cuộc gặp may mà nói đúng, thầm cười khổ, nói:
- Lúc linh cơ đến, chuyện gì cũng đoán trước được, mà lại phải theo quẻ nói thẳng, nếu không sẽ bị trời phạt.
Lý Trí Cơ mừng rỡ, nói:
- Không phải bổn vương không tin thái y, tộc của ta cũng có thầy cúng có khả năng giao tiếp với thần linh, nhưng không phải lúc nào cũng chính xác. Bổn vương có thể thử thách thái y một chút không, đó là tính xem trận này thắng bại như thế nào?
Long Ưng không cần nghĩ ngợi, nói:
- Không cần tính toán cũng biết đại vương tất thắng.
Lý Trí Cơ nói:
- Nhưng thắng lợi cũng có rất nhiều loại, thái y có thể tính ra là ta thắng trong tình thế như thế nào không?
Long Ưng nhắm mắt lại, liền tự nhiên tiến vào trạng thái Ma Cực, nhưng hoàn toàn không cảm ứng được bất kỳ sự nguy hiểm nào, trong lòng rất kinh ngạc. Một lúc lâu sau, hắn mở mắt, nói:
- Đã tính được, là thắng lợi hoàn toàn, mà không mất bất kỳ một binh sĩ nào.
Lý Trí Cơ cau mày hỏi:
- Sao có thể không có ai thương vong?
Bỗng dưng toàn thể chiến sĩ phát ra tiếng hú “hu hu”, tiếng động do gần vạn người tạo nên, vang động một góc trời, người nhát gan nghe là kinh hồn bạt vía.
Ở sườn đồi đối diện, địch nhân đã xuất hiện, lúc đầu là hơn mười kỵ sĩ, hơn trăm kỵ sĩ, rồi là hàng ngàn kỵ sĩ đứng trên sườn đồi, tổng số không quá ba ngàn người. Kỳ lạ là ai cũng ủ rũ, như đến phúng điếu hơn là đánh trận.
Một người nhanh nhẹn giục ngựa chạy thẳng tới, vóc dáng cao lớn, dũng mãnh, nhưng không mang vũ khí.
Khuôn mặt Lý Trí Cơ nghiêm trang, nhìn chằm chằm người tới, giơ tay phải lên.
Tiếng kêu như thủy triều lắng dần, cho đến khi lặng ngắt như tờ.
Lý Trí Cơ quay đầu lại, nhìn Long Ưng kính nể nói:
- Thái y bói quẻ Lục Nhâm quả thật linh nghiệm như thần.
Long Ưng thầm kêu “nguy hiểm thật”, hắn hoàn toàn chỉ vì không cảm ứng được sự nguy hiểm, cho nên mới suy đoán là trận chiến này không thành.
Kỵ sĩ kia chạy tới giữa lòng chảo thì dừng lại, nhảy xuống ngựa, quỳ xuống, lớn tiếng nói:
- Cổ Đô Xử Hòa Bộ biết tội, xin đại vương tùy ý xử trí, chỉ xin đại vương tha cho họ hàng thân thuộc của Cổ Đô.
Lý Trí Cơ dùng tiếng Hề quát to:
- Tha cho họ hàng thân thuộc của ngươi, để cho chúng có thể báo thù cho ngươi sao? Ngươi xem ta là thứ người gì? Việc này không thể thương lượng, quay về lấy binh khí của ngươi, chúng ta sẽ đại chiến một trận.
Cổ Đô sầu thảm nói:
- Đại vương giết ta đi!
Lý Trí Cơ quát to:
- Nhạc Lưu!
Nhạc Lưu lớn tiếng thưa.
Lý Trí Cơ nói:
- Hắn đã muốn giết ngươi, vinh dự giết chết hắn nên dành cho ngươi.
Toàn thể chiến sĩ A Hội Bộ vui mừng hoan hô, động viên Nhạc Lưu.
Trên sườn đồi đối diện, các chiến sĩ Xử Hòa Bộ im lìm.
(1) Trực đáo Hoàng Long: Hoàng Long tức phủ Hoàng Long, là vùng trung tâm của quân Kim. Triều Nam Tống, năm 1140, Nhạc Phi đại phá quân chủ lực của quân Kim, do Hoàng Nhan Tông Bật, tức Ngột Thuật chỉ huy, chiếm lại Trịnh Châu, Lạc Dương. Nhạc Phi vui vẻ nói với quân sĩ: "Chúng ta thừa thắng tiến quân, đánh thẳng tới phủ Hoàng Long, khi đó sẽ cùng chư vị nâng ly uống rượu mừng công!". Đời sau dùng "Đánh thẳng tới Hoàng Long” ý nói tiến quân thần tốc vào hang ổ địch quân, tiêu diệt hoàn toàn binh lực đối phương.
(2) Bộ là cơ cấu hoạt động của người Hề, từ thế kỷ thứ 4 đến đầu thế kỷ thứ 7, Hề quốc chia làm 5 bộ: Nhục Hột Chủ, Mạc Hạ Phất, Khế Cá, Mộc Côn, Thất Đắc, đứng đầu là tù trưởng, từ thế thứ 7 đến thứ 9, năm bộ đổi tên thành: A Hội Bộ, Xử Hòa Bộ, Áo Thất Bộ, Độ Kê Bộ, Nguyên Sĩ Chiết Bộ. Có lẽ đó là năm thị tộc khác nhau (người dịch)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.