Quyển 4 - Chương 221: Luyện kiếm ở Ưng Oa.
Huỳnh Dị
12/06/2015
Hôm sau ba người qua sông Kim Sa Giang, tiến về phía tây nam Nhị Hải. Thời tiết dần dần chuyển sang lạnh lẽo, quả như Trình Triển nói, mút tầm mắt đều là núi non, đồng hoang, không có đường sá, địa thế dần dần cao lên, địa hình sơn nguyên phức tạp, cảnh đẹp nhiều vô kể.
Hoàng Đoạn Sơn Mạch (1) kéo dài từ cao nguyên Thổ Phiên đến phía tây bắc Vân Nam, lại trải rộng về phía đông nam thành Ngọc Long Tuyết Sơn, lại vượt qua Kim Sa Giang đến Mao Sơn, Hồ Sơn. Lúc lên cao, lúc xuống thấp, chênh nhau mấy trăm trượng, tất cả đều là thế núi uốn lượn, tạo thành lòng chảo lớn ở phía tây Điền Trì, kéo dài mấy trăm dặm.
Khi đến phía tây bắc Nhĩ Hải, Kim Sa Giang ngoặt lại, xuôi nam, đổ về phía đông khu Ba Thục. Thế núi xa gần chạy dài, suối khe nông cạn, nước trong vắt, cây rừng tĩnh mịch, tựa như nơi Bồng Lai tiên cảnh.
Ban đêm ba người hạ trại ở một thung lũng, đánh bắt và làm vài món ăn dân dã, nhóm lửa nướng.
Ba người ngồi bên đống lửa, yên lặng ăn uống, không khí khác thường.
Phong Quá Đình thở dài:
- Hai người đang ép ta phải nói chuyện.
Long Ưng nói:
- Huynh không nói ra, cũng không có vấn đề gì, không thể làm gì khác hơn là làm tùy tùng của huynh, xem huynh dẫn chúng ta đi đâu.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Không muốn nói cũng phải nói, hiện giờ đã tiến vào cao nguyên Vân Quý, càng rõ ràng chuyện của ngươi, càng có thể cho ngươi quyết định. Ba huynh đệ chúng ta cùng suy nghĩ, dù sao cũng tốt hơn một mình ngươi nghĩ ngợi lung tung.
Phong Quá Đình cười khổ nói:
- Việc đã đến nước này, còn có gì mà giấu diếm? Ài! Hơn mười năm, ta đã quen chôn kín mọi chuyện trong lòng, cho nên nhất thời khó nói ra miệng.
Long Ưng kinh ngạc:
- Công tử cao lắm là hai bảy, hai tám tuổi, mười năm trước là mười bảy, mười tám tuổi, huynh nói hơn mười năm trước, chẳng lẽ lúc xảy ra chuyện huynh mới mười ba, mười bốn tuổi ư?
Phong Quá Đình đáp:
- Bản lĩnh xem tuổi của ngươi kém xa năng lực nhìn người của ngươi, hiện nay tại hạ đã ba mươi hai, kém Vạn gia một tuổi. Chẳng qua là ta xuất đạo rất sớm, mười ba tuổi đã lang thang lưu lạc khắp nơi.
Vạn Nhận Vũ kinh ngạc nói:
- Mười ba tuổi? Sao cha mẹ ngươi lại bằng lòng cho ngươi lang thang bên ngoài?
Phong Quá Đình chua xót nói:
- Ta rời nhà trốn đi, nếu như có thể gọi đó là nhà. Ta xuất thân là con cháu nhà nông, ở một sơn thôn phụ cận Thành Đô, cha mẹ sống bằng nghề nông. Nhưng năm ta chín tuổi, cha mẹ ta sốt cao lần lượt qua đời, còn lại ta và đại tỷ sống nương tựa lẫn nhau. Không biết là may mắn hay bất hạnh, đại tỷ xinh đẹp tuyệt vời, một lần vào Thành Đô mua bán, bị một phú hộ nhìn thấy và rất vừa ý, bèn thu làm thiếp. Ta thích thú theo đại tỷ chuyển tới Thành Đô. Vợ của phú hộ mất sớm, ngoài ra còn hai người thiếp khác, phú hộ coi đại tỷ như châu như báu, yêu ai yêu cả tông ti họ hàng, vì vậy ta cũng được học chữ. Tuy nhiên trong lòng ta cảm thấy bất mãn, cho rằng đại tỷ lấy ông ta là hoa nhài cắm bãi cứt trâu, bởi vì phú hộ họ Trương đó rất thô tục, lớn hơn đại tỷ tới hai mươi tuổi. Do chín đứa con của chính thất và thiếp của ông ta hết sức căm ghét ta, ta không thể làm gì khác hơn là lang thang cả ngày ở bên ngoài. Lúc đó, ta cảm thấy rất hứng thú với đạo gia, cho nên theo học được một chút ngón nghề ở mấy cao nhân đạo gia tinh thông võ thuật, chỉ có điều họ cũng không nhận ta là đồ đệ, phần lớn là ta học lóm.
Long Ưng hỏi:
- Những chuyện này, có phải lần đầu huynh nói ra?
Phong Quá Đình đáp:
- Thật sự ta chưa bao giờ nói với ai. Bây giờ hồi tưởng lại, ta bị căm ghét là phải. Mẹ nó chứ, nhiều thứ cho dù đám ngu ngốc kia có cố gắng cỡ nào cũng không hiểu không thông nổi, ta chỉ xem một lần là hiểu ngay, thân thể bởi vì tập võ nên càng ngày càng cường tráng, lại bởi vì là con nhà quê mùa mà tinh thông lề lối giang hồ, lúc mười bốn tuổi đã cao lớn như người trưởng thành, không bị đố kỵ mới lạ!
Vạn Nhận Vũ hỏi:
- Có phải ngươi càng coi họ không ra gì?
Phong Quá Đình nói:
- Khi đó tuổi trẻ bồng bột, lại tự cao thông minh tài trí, đương nhiên là không coi bọn họ vào đâu. Cuối cùng có một ngày, năm con trai của phú hộ với sự hỗ trợ của ba người hầu trẻ tuổi cường tráng, định cho ta một bài học ở hậu hoa viên. Ài! Trong tình thế đó, làm sao ta biết là phải nương tay? Ta đánh bọn họ bò lê bò càng trên mặt đất, không đứng dậy được. Tuy nhiên ta sợ hãi, vội vàng để thư lại trốn đi, từ đó về sau không trở về.
Vạn Nhận Vũ cau mày nói:
- Ngươi không nhớ thương đại tỷ sao?
Phong Quá Đình nói:
- Đại tỷ vừa sinh con cho phú hộ, sự quan tâm đối với ta cũng không bằng lúc trước, ta bỏ đi, còn có thể khiến tỷ ấy đỡ một phần buồn phiền. Ài! Mà chuyện cũng không như ta nghĩ, đại tỷ nhất định thương tâm vô cùng vì ta trốn đi, ta không dám trở về tìm tỷ ấy, lại càng không dám điều tra tình hình của đại tỷ, bởi vì sợ nghe được tin mà ta không muốn nghe. Đại tỷ là người rất hiền lành.
Long Ưng và Vạn Nhận Vũ đều nói không nên lời, bởi vì hai người chưa bao giờ nghĩ tới, một ngự tiền thủ tịch kiếm thủ hào hoa phong nhã, lại có một lại lịch xuất thân buồn thảm như vậy.
Phong Quá Đình trầm giọng nói:
- Đó cũng là bước ngoặt trong cuộc đời ta. Khi đó ta mười lăm tuổi, vừa mới sinh nhật, thì thấy trên một đỉnh núi, có hai chim ưng đánh nhau truy đuổi kịch liệt, từ đó lĩnh ngộ được kiếm thuật thượng thừa, thấy tâm thần mê say, bèn gọt trúc làm kiếm, sống trong núi như dã nhân, bất kể ngày đêm nghiên cứu kiếm pháp, sáng chế ra bốn mươi chín thức kiếm pháp “Bản Chiêu”.
Vạn Nhận Vũ gật đầu nói:
- Đây là quá trình tu luyện của tất cả bậc thầy võ thuật, chiêu thức lợi hại nhất, đều tự nghĩ ra.
Phong Quá Đình nhìn lên bầu trời đêm, đôi mắt lóe lên thâm tình của hồi ức, giọng nói trở nên hòa hoãn, điềm tĩnh như mặt nước phẳng lặng:
- Ta đồng thời nhớ lại, từng nghe một lão đạo trưởng từng chu du thiên hạ kể một truyền thuyết, đó là ở vùng phụ cận Đại Lý, giữa núi non trùng điệp có một nơi gọi là Ưng Oa, là nơi một đám thần ưng thông linh dáng vóc khổng lồ tụ tập, bởi vậy nảy ra ý định tới đó để mở rộng tầm mắt, cũng có thể là một chuyến đi để tu luyện khổ hạnh đối với kiếm đạo.
Long Ưng nói:
- Thì ra là muốn tới Đại Lý.
Hắn không khỏi nhớ lại, Võ Tam Tư từng nhắc tới một nhóm nữ biểu diễn ca vũ mềm mại không xương đến từ Đại Lý.
Phong Quá Đình nói:
- Đại Lý chỉ là tên người Hán chúng ta gọi, bởi vì ở đó có nhiều đại lý thạch (đá cẩm thạch). Đó là nơi phân giới thế lực giữa Thiểm Chiếu và Mông Tây Chiếu, là một loại thị trấn lớn và làng chài, dân địa phương gọi là “Nhị Tây Tập”, tập trung nhiều xưởng đại lý thạch nên có tên Đại Lý.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Ưng Oa hẳn là ở phía tây Đại Lý, Thương Sơn nổi tiếng cũng ở đó.
Phong Quá Đình nói:
- Đại Lý nằm ở điểm giao nhau giữa Hoành Đoạn Sơn Mạch và Ai Lao Sơn Mạch, nổi danh nhất đương nhiên là Thương Sơn. Mười tám dòng suối ở mười chín ngọn núi của Thương Sơn, đổ vào Nhĩ Hải ở phía đông. Hình dạng hẹp dài của Nhĩ Hải cũng tương tự như Thương Sơn, giống như tai người, do đó có tên Nhĩ Hải. Cửa sông duy nhất của Nhĩ Hải là Tây Nhĩ Hà, chảy về phía nam hội hợp với sông Lan Thương. Giữa Thương Sơn và Nhĩ Hải, đồng cỏ mênh mông, là nơi đất lành chim đậu phì nhiêu nhất của khu Nhĩ Hải, cũng là vùng giao tranh của các tộc Chiếu. Hai người phải tận mắt thấy, mới hiểu được thế nào là khu vực làm người ta say đắm.
Hai người lắng nghe say mê.
Khi Phong Quá Đình nói chuyện, từng câu từng chữ chứa đầy thâm tình và nhung nhớ, có thể thấy, y từng có những kỷ niệm đẹp đẽ khó quên đối với mảnh đất này, cũng là mảnh đất khiến y cảm thấy mất mác, thương tâm bấy lâu nay.
Phong Quá Đình lại nói tiếp:
- Nơi đây là khu tập trung dân cư của Bạch tộc, gần Nhĩ Hải có hơn trăm nóc nhà, ngoài ra còn có lều trại dùng chăn nuôi, làm nông và đánh cá, vũ lực không mạnh. Có thể nói là, trong khe hẹp đấu tranh để tồn tại giữa hai cường tộc là Thiểm Chiếu và Mông Tây Chiếu, Bạch tộc Đại Lý có tộc trưởng và thầy cúng riêng của tộc mình, cuộc sống xem như sung túc yên ổn. Nhưng hiện thời, sự cân bằng thế lực ở khu Nhĩ Hải bị phá vỡ bởi sự nổi lên của Tông Mật Trí, ta không còn giữ được thái độ lạc quan đối với sự yên bình của khu này nữa rồi.
Long Ưng hỏi:
- Huynh tìm được Ưng Oa chưa?
Phong Quá Đình đưa mắt về phía bên trái ngọn núi, đó là chỗ tối nay thần ưng nghỉ chân, thong thả nói:
- Ta hóa trang thành người Ô Man, vượt qua Nhĩ Tây Tập, kín đáo đi về phía Thương Sơn. Dù là Bạch tộc, Ô tộc, đều có thái độ bài xích người ngoài. Đặc biệt, có một tộc Ô Man, tự xưng là “Ưng tộc”, tụ cư ở Thương Sơn, tự cho mình là người bảo vệ Ưng Oa, không để cho bất cứ ai đặt chân đến Ưng Oa nửa bước. Người của tộc này có võ nghệ cao cường, ngay cả những người Chiếu hung ác cũng không dám chọc bọn họ.
(1) Hoành Đoạn Sơn Mạch: tên tiếng Anh là The Hengduan Mountains, một trong những hệ thống núi trẻ của thế giới. Hoành Đoạn Sơn Mạch là hệ thống núi theo hướng nam bắc điển hình nhất, rộng nhất và dài nhất Trung Quốc, là hệ thống núi duy nhất có cả sông ngòi đổ vào cả Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương, ở đông nam cao nguyên Thanh Tạng, phía tây tỉnh Tứ Xuyên và Vân Nam và phía đông nam khu tự trị tây Tạng, bởi vì nằm vắt ngang từ đông sang tây nên có tên là “Hoành Đoạn” (vắt ngang).
Vạn Nhận Vũ thở dài, nói:
- Chuyện lại có những bước ngoặt như vậy, thật sự là không ngờ tới.
Long Ưng nói:
- Đây gọi là chuyện lạ không thiếu, nhưng cũng chính vì như thế, thần ưng mới tránh được cái họa săn bắn.
Phong Quá Đình mỉm cười nói:
- Ưng khổng lồ ra đời ở Ưng Oa, là thần ưng thông linh, căn bản không sợ bị săn bắn, bởi vì chúng ở trên những đỉnh núi hiểm trở, không dễ leo tới, mà có lên được thì cũng bị cả bầy thần ưng tấn công. Ta bỏ ra thời gian ba tháng, từ Ba Thục đến Đại Lý, dọc đường phải vượt qua những ngọn núi hiểm trở nhất, lặn xuống những con sông chảy xiết nhất, coi như là một cách để tu luyện kiếm đạo. Lúc đến Thương Sơn, ta có cảm giác đã thoát thai hoán cốt. Thế là với trạng thái “đỉnh cao” như vậy, ta xâm nhập vào vùng núi, trèo lên đỉnh núi mà thần ưng tụ tập.
Vạn Nhận Vũ kinh ngạc nói:
- Lũ chim ưng không tấn công ngươi sao?
Phong Quá Đình lộ vẻ say mê, nói:
- Chính là ta muốn dụ chúng tấn công ta. Khi đó ta còn non nớt, không lâm vào hoàn cảnh bất đắc dĩ thì không dám động thủ với người ta, càng sợ lỡ tay đả thương người giống như lần trước, sẽ kết thành thù oán. Nhưng không có thực chiến, làm sao biết được võ nghệ của mình có dùng được hay không? Vì vậy ta dùng dao vót một thanh kiếm gỗ cùn, đến Ưng Oa đọ sức với thần ưng, chỉ so chiêu thức, tuyệt đối không gây thương tích cho chúng, chủ yếu là học trộm chiêu thức của chúng. Lúc đầu biết bao chật vật, bị chúng cào cho thương tích đầy mình, phải trốn vào khe đá. Đến ngày thứ mười tám, ta mới bắt đầu nắm được cách công thủ linh hoạt như thần của chúng, đến ngày thứ chín mươi ba, chúng đã không cách nào cào trúng được ta, kỳ lạ hơn nữa là cũng không chịu tấn công ta nữa. Cái cảm giác như của con người của chúng, là không thể nào diễn tả được.
Long Ưng và Vạn Nhận Vũ lắng nghe say mê, hẳn là trên đỉnh núi kia, một kiếm thủ cái thế đã ra đời.
Phong Quá Đình nói:
- Hơn trăm chim ưng khổng lồ ở Ưng Oa đã tiếp nhận sự hiện hữu của ta. Ta thay đổi chủ ý, chuyên tâm quan sát chúng, bất kể là chúng hoạt động hay đang đứng yên, quỹ đạo khi chúng tiếp đất...đều hàm chứa sự tinh tế của kiếm đạo. Ta chết mê chết mệt vì điều đó, trong đầu chỉ có thần ưng, cũng không biết đã qua bao nhiêu thời gian, cuộc sống như mộng du ấy mới chợt kết thúc. Cuối cùng, lũ chim ưng cũng nhận ra ta đang quấy nhiễu chúng.
Long Ưng cười nói:
- Chúng hết kiên nhẫn nổi rồi đấy!
Phong Quá Đình cười khổ nói:
- Hoàn toàn ngược lại, hết kiên nhẫn nổi chính là ta! Cả đám chim ưng hơn năm trăm con bởi vậy tấn công ta, bởi vì ta cảm kích chúng, không dám đả thương chúng. Cheo leo trên vách đá, chỉ cần sơ sẩy một chút là chết người, ta đành phải chạy trối chết ra phía trước khu Thương Sơn, bị chúng trước sau năm lần chặn lại, may mắn là nhờ võ công tiến nhanh, cuối cùng cũng có thể phá vây mà trốn. Lúc trốn khỏi vùng núi đó, ta đã bị trúng hơn mười vết thương nặng nhẹ khác nhau, cuối cùng không gượng nổi nữa, té xỉu luôn. Không ngờ nhiều năm mong cầu có dịp thực chiến mà không được, rốt cuộc chỉ ba ngày ba đêm trong trận chiến đó, ta đã có được kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Hai người có thể tưởng tượng được sự gian nan và vô cùng nguy hiểm của Phong Quá Đình trong tình thế đó.
Vạn Nhận Vũ hỏi:
- Ngươi thật sự không làm chúng bị thương, dù chỉ một con?
Phong Quá Đình nói:
- Có thể nói như vậy, nhưng không thể tránh được việc đánh trúng huyệt đạo của chúng, khiến chúng ngoan ngoãn nằm yên một lát!
Long Ưng khen:
- Chỉ có công tử mới có thể nương tay trong tình thế như vậy!
Hắn lại hỏi:
- Phải chăng cô gái ấy cứu được ngươi?
Phong Quá Đình cười khổ nói:
- Khi ta tỉnh lại một lần nữa, thì đã ở trong một lều vải của người Ma.
Hai người kinh ngạc mở to mắt, kêu lên:
- Vậy mà ngươi vẫn sống?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Hẳn là họ thấy ngươi không đả thương họ, cho rằng ngươi là người tốt, phá lệ khai ân.
Phong Quá Đình nói:
- Đó chỉ là một trong những nguyên nhân, quan trọng hơn là khi ta đang hôn mê, mấy người trong Ưng tộc muốn giết ta, nhưng có mấy thần ưng từ trên trời bay xuống, đuổi bọn họ đi.
Long Ưng vỗ đùi nói:
- Không hổ là thần ưng thông linh, chúng đã xem huynh là bạn.
Phong Quá Đình nói:
- Tuy nhiên, thương thế của ta quá nặng, vu y (thầy mo chữa bệnh) của họ cũng bó tay không cứu được, mà bởi vì ta mất máu quá nhiều, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, họ quyết định đưa ta tới thầy mo chữa bệnh giỏi nhất khu bình nguyên Đại Lý, xem có thể cứu được cái mạng nhỏ của không.
Long Ưng buột miệng đoán:
- Người yêu của huynh, phải chăng là con gái của vu y?
Vẻ mặt buồn bã, Phong Quá Đình thấp giọng nói:
- Nàng chính là vu y. Tên của nàng rất dễ nghe, là Mi Nguyệt, cha của nàng là thầy cúng được tôn kính nhất Nhĩ Hải, nghe nói thần thông quảng đại, linh thông quỷ thần, bảy mươi tuổi mới sinh hạ Mi Nguyệt. Nàng cũng kế thừa tư chất thần bí trời ban của cha mình, mười hai tuổi đã biết chữa bệnh cho người và gia súc, hiểu được tiếng nói của thú vật, lại có thể gọi hồn người chết. Lúc ta được đưa đến lều của nàng, Thần ưng hiện nay của ta mới chỉ là một chú chim non, chưa biết bay bị ngã từ chỗ cao xuống, được đưa tới chỗ của nàng cùng một lúc.
Vạn Nhận Vũ thở một hơi dài vốn đã kìm nén trong lòng từ nãy giờ:
- Là một câu chuyện vô cùng cảm động.
Long Ưng nói:
- Nàng ta có đẹp không?
Đôi mắt tràn đầy nỗi đau thương vô tận, Phong Quá Đình nói với giọng khàn khàn:
- Năm đó nàng hai mươi, ta mới chỉ mười bảy. Lúc đầu ta cũng không cảm thấy nàng xinh đẹp, cùng lắm thì ngũ quan cân đối, nước da trắng như có bệnh, tuy nhiên nàng có một khí chất và phong thái vô cùng đặc biệt, không thích nói chuyện. Ít nhất một nửa công phu của ta là do nàng dùng cái này tạo ra. Xem này!
Từ trong ngực, Phong Quá Đình lấy ra một cây châm dài chừng bảy tấc, trong suốt và bóng loáng.
Có tiếng kêu từ chỗ Thần Ưng đang đậu, rồi Thần Ưng hiện ra phía trên đầu, bay xuống.
Long Ưng kêu lên:
- Đừng đưa ngọc châm cho ta!
Thần Ưng đáp xuống vai Phong Quá Đình, khiến gió thổi tàn lửa từ đống lửa lớn bay tung lên, những đốm lửa nhỏ bay lên người ba người, không khí vô cùng kỳ lạ.
Thần Ưng nhìn chòng chọc vào ngọc châm, kêu lên mấy tiếng như than khóc chấn động, khiến màng nhĩ ba người phát đau.
Vạn Nhận Vũ sợ hãi nói:
- Cất trâm đi đã!
Phong Quá Đình cất ngọc châm vào ngực, nói:
- Nàng dùng cây châm ngọc này, như có thần linh trợ giúp, kích thích tất cả các huyệt đạo then chốt của ta, trải qua bảy ngày trị liệu, cứu ta sống dở chết dở trở về, còn làm công lực của ta nhanh chóng tinh tiến, cũng dùng cây châm này cứu mạng Thần Ưng.
Long Ưng nói:
- Chắc chắn nàng giống như Lô Tuần, là người có năng lực thông linh, không phải phàm nhân.
Hắn lại nói:
- Kế tiếp huynh có cùng nàng rơi vào bể tình?
Phong Quá Đình nói:
- Nếu là như vậy, hôm nay ta đâu phải muôn sông nghìn núi quay lại Đại Lý? Nàng cực nhọc bảy ngày bảy đêm chăm sóc cho ta, khi mệt mỏi thì ngủ cùng lều với ta và Ưng nhi. Lúc đó ta trẻ người non dạ, không biết được hàm ý của nàng khi ngủ chung một lều với ta, sau đó mới biết nàng có địa vị cao cả ở Bạch tộc, chẳng những không thể đụng chạm, mà còn không được phép nhìn thẳng. Ta càng không nghĩ tới yêu nàng, chỉ xem nàng như một người chị, đương nhiên không có quan hệ thể xác với nàng. Cho nên sau khi ta hồi phục, việc trước nhất là nói cho nàng biết, ta muốn quay về Trung Thổ.
Vạn Nhận Vũ cau mày:
- Người không nói đưa nàng đi cùng sao?
Phong Quá Đình đau lòng nói:
- Lúc đó, điều duy nhất mà ta quan tâm, là làm sao cho kiếm pháp đã tốt còn tốt hơn.
Long Ưng hỏi:
- Phản ứng của nàng thế nào?
Giọng Phong Quá Đình khàn khàn:
- Nàng vẫn rất bình tĩnh, chỉ bảo ta cẩn thận một chút, phải tránh phạm vi thế lực của Ô tộc.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Nếu hai chúng ta là ngươi, trong tình cảnh đó cũng sẽ rời đi, lưu lạc ở thế giới bên ngoài, ngươi không cần phải tự trách như vậy.
Phong Quá Đình nói:
- Vấn đề không phải ở chỗ đó, mà là ta thật sự yêu nàng, chẳng qua là lúc đó ta không nhận ra.
Long Ưng nói:
- Chính vì như vậy, huynh đã rời khỏi nàng.
Phong Quá Đình nói:
- Nàng hết sức bình tĩnh, không giữ lại, không nhìn ta bằng ánh mắt u oán, hết thảy đều bình thường như trước giờ ta vẫn ra ngoài, chỉ là đôi bên đều hiểu, lần này ta đi, có lẽ sẽ mãi mãi không về nữa, ta cũng không có ý định trở về.
Long Ưng hỏi:
- Bao lâu sau huynh mới trở về?
Phong Quá Đình đáp:
- Bảy ngày sau, không chịu nổi, ta đã quay về. Không có nàng bên cạnh, bất cứ điều gì, kể cả kiếm đạo mà ta say mê, đều mất đi ý nghĩa. Đau khổ nhất là buổi tối đi ngủ, không có nàng bên cạnh nỉ non nói những lời nhỏ nhẹ, ta không chịu nổi. Ta chưa từng nghĩ tới yêu nàng, nhưng cảm giác hụt hẫng chới với khi không có nàng khiến ta hiểu, ta đã yêu nàng sâu sắc và khó kìm chế đến như thế nào.
Vẻ mặt nghiêm túc, Vạn Nhận Vũ hỏi:
- Ngươi có nghĩ là bị nàng bỏ bùa không? Tục truyền không ít phụ nữ dị tộc tinh thông dị thuật này, huống chi cha nàng là thầy mo nổi danh?
Phong Quá Đình gật đầu:
- Đúng là ta có nghĩ tới khả năng này, cũng là một trong những nguyên nhân khiến ta trở về tìm nàng. Ài! Ông trời già của ta ơi! Ngay buổi tối ngày thứ ba sau khi ta rời đi, tộc nhân phát hiện Mi Nguyệt đã nằm chết trong lều, khóe môi còn đọng lại nụ cười. Ta vừa trở lại Đại Lý một khắc, nàng đã được chôn xuống mồ.
Hai người ngây người nhìn Phong Quá Đình chằm chằm.
Phong Quá Đình hiểu hai người nghĩ gì, buồn bã nói:
- Chỉ một mình ta biết rõ, nàng vì ta mà tự vận.
Hoàng Đoạn Sơn Mạch (1) kéo dài từ cao nguyên Thổ Phiên đến phía tây bắc Vân Nam, lại trải rộng về phía đông nam thành Ngọc Long Tuyết Sơn, lại vượt qua Kim Sa Giang đến Mao Sơn, Hồ Sơn. Lúc lên cao, lúc xuống thấp, chênh nhau mấy trăm trượng, tất cả đều là thế núi uốn lượn, tạo thành lòng chảo lớn ở phía tây Điền Trì, kéo dài mấy trăm dặm.
Khi đến phía tây bắc Nhĩ Hải, Kim Sa Giang ngoặt lại, xuôi nam, đổ về phía đông khu Ba Thục. Thế núi xa gần chạy dài, suối khe nông cạn, nước trong vắt, cây rừng tĩnh mịch, tựa như nơi Bồng Lai tiên cảnh.
Ban đêm ba người hạ trại ở một thung lũng, đánh bắt và làm vài món ăn dân dã, nhóm lửa nướng.
Ba người ngồi bên đống lửa, yên lặng ăn uống, không khí khác thường.
Phong Quá Đình thở dài:
- Hai người đang ép ta phải nói chuyện.
Long Ưng nói:
- Huynh không nói ra, cũng không có vấn đề gì, không thể làm gì khác hơn là làm tùy tùng của huynh, xem huynh dẫn chúng ta đi đâu.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Không muốn nói cũng phải nói, hiện giờ đã tiến vào cao nguyên Vân Quý, càng rõ ràng chuyện của ngươi, càng có thể cho ngươi quyết định. Ba huynh đệ chúng ta cùng suy nghĩ, dù sao cũng tốt hơn một mình ngươi nghĩ ngợi lung tung.
Phong Quá Đình cười khổ nói:
- Việc đã đến nước này, còn có gì mà giấu diếm? Ài! Hơn mười năm, ta đã quen chôn kín mọi chuyện trong lòng, cho nên nhất thời khó nói ra miệng.
Long Ưng kinh ngạc:
- Công tử cao lắm là hai bảy, hai tám tuổi, mười năm trước là mười bảy, mười tám tuổi, huynh nói hơn mười năm trước, chẳng lẽ lúc xảy ra chuyện huynh mới mười ba, mười bốn tuổi ư?
Phong Quá Đình đáp:
- Bản lĩnh xem tuổi của ngươi kém xa năng lực nhìn người của ngươi, hiện nay tại hạ đã ba mươi hai, kém Vạn gia một tuổi. Chẳng qua là ta xuất đạo rất sớm, mười ba tuổi đã lang thang lưu lạc khắp nơi.
Vạn Nhận Vũ kinh ngạc nói:
- Mười ba tuổi? Sao cha mẹ ngươi lại bằng lòng cho ngươi lang thang bên ngoài?
Phong Quá Đình chua xót nói:
- Ta rời nhà trốn đi, nếu như có thể gọi đó là nhà. Ta xuất thân là con cháu nhà nông, ở một sơn thôn phụ cận Thành Đô, cha mẹ sống bằng nghề nông. Nhưng năm ta chín tuổi, cha mẹ ta sốt cao lần lượt qua đời, còn lại ta và đại tỷ sống nương tựa lẫn nhau. Không biết là may mắn hay bất hạnh, đại tỷ xinh đẹp tuyệt vời, một lần vào Thành Đô mua bán, bị một phú hộ nhìn thấy và rất vừa ý, bèn thu làm thiếp. Ta thích thú theo đại tỷ chuyển tới Thành Đô. Vợ của phú hộ mất sớm, ngoài ra còn hai người thiếp khác, phú hộ coi đại tỷ như châu như báu, yêu ai yêu cả tông ti họ hàng, vì vậy ta cũng được học chữ. Tuy nhiên trong lòng ta cảm thấy bất mãn, cho rằng đại tỷ lấy ông ta là hoa nhài cắm bãi cứt trâu, bởi vì phú hộ họ Trương đó rất thô tục, lớn hơn đại tỷ tới hai mươi tuổi. Do chín đứa con của chính thất và thiếp của ông ta hết sức căm ghét ta, ta không thể làm gì khác hơn là lang thang cả ngày ở bên ngoài. Lúc đó, ta cảm thấy rất hứng thú với đạo gia, cho nên theo học được một chút ngón nghề ở mấy cao nhân đạo gia tinh thông võ thuật, chỉ có điều họ cũng không nhận ta là đồ đệ, phần lớn là ta học lóm.
Long Ưng hỏi:
- Những chuyện này, có phải lần đầu huynh nói ra?
Phong Quá Đình đáp:
- Thật sự ta chưa bao giờ nói với ai. Bây giờ hồi tưởng lại, ta bị căm ghét là phải. Mẹ nó chứ, nhiều thứ cho dù đám ngu ngốc kia có cố gắng cỡ nào cũng không hiểu không thông nổi, ta chỉ xem một lần là hiểu ngay, thân thể bởi vì tập võ nên càng ngày càng cường tráng, lại bởi vì là con nhà quê mùa mà tinh thông lề lối giang hồ, lúc mười bốn tuổi đã cao lớn như người trưởng thành, không bị đố kỵ mới lạ!
Vạn Nhận Vũ hỏi:
- Có phải ngươi càng coi họ không ra gì?
Phong Quá Đình nói:
- Khi đó tuổi trẻ bồng bột, lại tự cao thông minh tài trí, đương nhiên là không coi bọn họ vào đâu. Cuối cùng có một ngày, năm con trai của phú hộ với sự hỗ trợ của ba người hầu trẻ tuổi cường tráng, định cho ta một bài học ở hậu hoa viên. Ài! Trong tình thế đó, làm sao ta biết là phải nương tay? Ta đánh bọn họ bò lê bò càng trên mặt đất, không đứng dậy được. Tuy nhiên ta sợ hãi, vội vàng để thư lại trốn đi, từ đó về sau không trở về.
Vạn Nhận Vũ cau mày nói:
- Ngươi không nhớ thương đại tỷ sao?
Phong Quá Đình nói:
- Đại tỷ vừa sinh con cho phú hộ, sự quan tâm đối với ta cũng không bằng lúc trước, ta bỏ đi, còn có thể khiến tỷ ấy đỡ một phần buồn phiền. Ài! Mà chuyện cũng không như ta nghĩ, đại tỷ nhất định thương tâm vô cùng vì ta trốn đi, ta không dám trở về tìm tỷ ấy, lại càng không dám điều tra tình hình của đại tỷ, bởi vì sợ nghe được tin mà ta không muốn nghe. Đại tỷ là người rất hiền lành.
Long Ưng và Vạn Nhận Vũ đều nói không nên lời, bởi vì hai người chưa bao giờ nghĩ tới, một ngự tiền thủ tịch kiếm thủ hào hoa phong nhã, lại có một lại lịch xuất thân buồn thảm như vậy.
Phong Quá Đình trầm giọng nói:
- Đó cũng là bước ngoặt trong cuộc đời ta. Khi đó ta mười lăm tuổi, vừa mới sinh nhật, thì thấy trên một đỉnh núi, có hai chim ưng đánh nhau truy đuổi kịch liệt, từ đó lĩnh ngộ được kiếm thuật thượng thừa, thấy tâm thần mê say, bèn gọt trúc làm kiếm, sống trong núi như dã nhân, bất kể ngày đêm nghiên cứu kiếm pháp, sáng chế ra bốn mươi chín thức kiếm pháp “Bản Chiêu”.
Vạn Nhận Vũ gật đầu nói:
- Đây là quá trình tu luyện của tất cả bậc thầy võ thuật, chiêu thức lợi hại nhất, đều tự nghĩ ra.
Phong Quá Đình nhìn lên bầu trời đêm, đôi mắt lóe lên thâm tình của hồi ức, giọng nói trở nên hòa hoãn, điềm tĩnh như mặt nước phẳng lặng:
- Ta đồng thời nhớ lại, từng nghe một lão đạo trưởng từng chu du thiên hạ kể một truyền thuyết, đó là ở vùng phụ cận Đại Lý, giữa núi non trùng điệp có một nơi gọi là Ưng Oa, là nơi một đám thần ưng thông linh dáng vóc khổng lồ tụ tập, bởi vậy nảy ra ý định tới đó để mở rộng tầm mắt, cũng có thể là một chuyến đi để tu luyện khổ hạnh đối với kiếm đạo.
Long Ưng nói:
- Thì ra là muốn tới Đại Lý.
Hắn không khỏi nhớ lại, Võ Tam Tư từng nhắc tới một nhóm nữ biểu diễn ca vũ mềm mại không xương đến từ Đại Lý.
Phong Quá Đình nói:
- Đại Lý chỉ là tên người Hán chúng ta gọi, bởi vì ở đó có nhiều đại lý thạch (đá cẩm thạch). Đó là nơi phân giới thế lực giữa Thiểm Chiếu và Mông Tây Chiếu, là một loại thị trấn lớn và làng chài, dân địa phương gọi là “Nhị Tây Tập”, tập trung nhiều xưởng đại lý thạch nên có tên Đại Lý.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Ưng Oa hẳn là ở phía tây Đại Lý, Thương Sơn nổi tiếng cũng ở đó.
Phong Quá Đình nói:
- Đại Lý nằm ở điểm giao nhau giữa Hoành Đoạn Sơn Mạch và Ai Lao Sơn Mạch, nổi danh nhất đương nhiên là Thương Sơn. Mười tám dòng suối ở mười chín ngọn núi của Thương Sơn, đổ vào Nhĩ Hải ở phía đông. Hình dạng hẹp dài của Nhĩ Hải cũng tương tự như Thương Sơn, giống như tai người, do đó có tên Nhĩ Hải. Cửa sông duy nhất của Nhĩ Hải là Tây Nhĩ Hà, chảy về phía nam hội hợp với sông Lan Thương. Giữa Thương Sơn và Nhĩ Hải, đồng cỏ mênh mông, là nơi đất lành chim đậu phì nhiêu nhất của khu Nhĩ Hải, cũng là vùng giao tranh của các tộc Chiếu. Hai người phải tận mắt thấy, mới hiểu được thế nào là khu vực làm người ta say đắm.
Hai người lắng nghe say mê.
Khi Phong Quá Đình nói chuyện, từng câu từng chữ chứa đầy thâm tình và nhung nhớ, có thể thấy, y từng có những kỷ niệm đẹp đẽ khó quên đối với mảnh đất này, cũng là mảnh đất khiến y cảm thấy mất mác, thương tâm bấy lâu nay.
Phong Quá Đình lại nói tiếp:
- Nơi đây là khu tập trung dân cư của Bạch tộc, gần Nhĩ Hải có hơn trăm nóc nhà, ngoài ra còn có lều trại dùng chăn nuôi, làm nông và đánh cá, vũ lực không mạnh. Có thể nói là, trong khe hẹp đấu tranh để tồn tại giữa hai cường tộc là Thiểm Chiếu và Mông Tây Chiếu, Bạch tộc Đại Lý có tộc trưởng và thầy cúng riêng của tộc mình, cuộc sống xem như sung túc yên ổn. Nhưng hiện thời, sự cân bằng thế lực ở khu Nhĩ Hải bị phá vỡ bởi sự nổi lên của Tông Mật Trí, ta không còn giữ được thái độ lạc quan đối với sự yên bình của khu này nữa rồi.
Long Ưng hỏi:
- Huynh tìm được Ưng Oa chưa?
Phong Quá Đình đưa mắt về phía bên trái ngọn núi, đó là chỗ tối nay thần ưng nghỉ chân, thong thả nói:
- Ta hóa trang thành người Ô Man, vượt qua Nhĩ Tây Tập, kín đáo đi về phía Thương Sơn. Dù là Bạch tộc, Ô tộc, đều có thái độ bài xích người ngoài. Đặc biệt, có một tộc Ô Man, tự xưng là “Ưng tộc”, tụ cư ở Thương Sơn, tự cho mình là người bảo vệ Ưng Oa, không để cho bất cứ ai đặt chân đến Ưng Oa nửa bước. Người của tộc này có võ nghệ cao cường, ngay cả những người Chiếu hung ác cũng không dám chọc bọn họ.
(1) Hoành Đoạn Sơn Mạch: tên tiếng Anh là The Hengduan Mountains, một trong những hệ thống núi trẻ của thế giới. Hoành Đoạn Sơn Mạch là hệ thống núi theo hướng nam bắc điển hình nhất, rộng nhất và dài nhất Trung Quốc, là hệ thống núi duy nhất có cả sông ngòi đổ vào cả Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương, ở đông nam cao nguyên Thanh Tạng, phía tây tỉnh Tứ Xuyên và Vân Nam và phía đông nam khu tự trị tây Tạng, bởi vì nằm vắt ngang từ đông sang tây nên có tên là “Hoành Đoạn” (vắt ngang).
Vạn Nhận Vũ thở dài, nói:
- Chuyện lại có những bước ngoặt như vậy, thật sự là không ngờ tới.
Long Ưng nói:
- Đây gọi là chuyện lạ không thiếu, nhưng cũng chính vì như thế, thần ưng mới tránh được cái họa săn bắn.
Phong Quá Đình mỉm cười nói:
- Ưng khổng lồ ra đời ở Ưng Oa, là thần ưng thông linh, căn bản không sợ bị săn bắn, bởi vì chúng ở trên những đỉnh núi hiểm trở, không dễ leo tới, mà có lên được thì cũng bị cả bầy thần ưng tấn công. Ta bỏ ra thời gian ba tháng, từ Ba Thục đến Đại Lý, dọc đường phải vượt qua những ngọn núi hiểm trở nhất, lặn xuống những con sông chảy xiết nhất, coi như là một cách để tu luyện kiếm đạo. Lúc đến Thương Sơn, ta có cảm giác đã thoát thai hoán cốt. Thế là với trạng thái “đỉnh cao” như vậy, ta xâm nhập vào vùng núi, trèo lên đỉnh núi mà thần ưng tụ tập.
Vạn Nhận Vũ kinh ngạc nói:
- Lũ chim ưng không tấn công ngươi sao?
Phong Quá Đình lộ vẻ say mê, nói:
- Chính là ta muốn dụ chúng tấn công ta. Khi đó ta còn non nớt, không lâm vào hoàn cảnh bất đắc dĩ thì không dám động thủ với người ta, càng sợ lỡ tay đả thương người giống như lần trước, sẽ kết thành thù oán. Nhưng không có thực chiến, làm sao biết được võ nghệ của mình có dùng được hay không? Vì vậy ta dùng dao vót một thanh kiếm gỗ cùn, đến Ưng Oa đọ sức với thần ưng, chỉ so chiêu thức, tuyệt đối không gây thương tích cho chúng, chủ yếu là học trộm chiêu thức của chúng. Lúc đầu biết bao chật vật, bị chúng cào cho thương tích đầy mình, phải trốn vào khe đá. Đến ngày thứ mười tám, ta mới bắt đầu nắm được cách công thủ linh hoạt như thần của chúng, đến ngày thứ chín mươi ba, chúng đã không cách nào cào trúng được ta, kỳ lạ hơn nữa là cũng không chịu tấn công ta nữa. Cái cảm giác như của con người của chúng, là không thể nào diễn tả được.
Long Ưng và Vạn Nhận Vũ lắng nghe say mê, hẳn là trên đỉnh núi kia, một kiếm thủ cái thế đã ra đời.
Phong Quá Đình nói:
- Hơn trăm chim ưng khổng lồ ở Ưng Oa đã tiếp nhận sự hiện hữu của ta. Ta thay đổi chủ ý, chuyên tâm quan sát chúng, bất kể là chúng hoạt động hay đang đứng yên, quỹ đạo khi chúng tiếp đất...đều hàm chứa sự tinh tế của kiếm đạo. Ta chết mê chết mệt vì điều đó, trong đầu chỉ có thần ưng, cũng không biết đã qua bao nhiêu thời gian, cuộc sống như mộng du ấy mới chợt kết thúc. Cuối cùng, lũ chim ưng cũng nhận ra ta đang quấy nhiễu chúng.
Long Ưng cười nói:
- Chúng hết kiên nhẫn nổi rồi đấy!
Phong Quá Đình cười khổ nói:
- Hoàn toàn ngược lại, hết kiên nhẫn nổi chính là ta! Cả đám chim ưng hơn năm trăm con bởi vậy tấn công ta, bởi vì ta cảm kích chúng, không dám đả thương chúng. Cheo leo trên vách đá, chỉ cần sơ sẩy một chút là chết người, ta đành phải chạy trối chết ra phía trước khu Thương Sơn, bị chúng trước sau năm lần chặn lại, may mắn là nhờ võ công tiến nhanh, cuối cùng cũng có thể phá vây mà trốn. Lúc trốn khỏi vùng núi đó, ta đã bị trúng hơn mười vết thương nặng nhẹ khác nhau, cuối cùng không gượng nổi nữa, té xỉu luôn. Không ngờ nhiều năm mong cầu có dịp thực chiến mà không được, rốt cuộc chỉ ba ngày ba đêm trong trận chiến đó, ta đã có được kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Hai người có thể tưởng tượng được sự gian nan và vô cùng nguy hiểm của Phong Quá Đình trong tình thế đó.
Vạn Nhận Vũ hỏi:
- Ngươi thật sự không làm chúng bị thương, dù chỉ một con?
Phong Quá Đình nói:
- Có thể nói như vậy, nhưng không thể tránh được việc đánh trúng huyệt đạo của chúng, khiến chúng ngoan ngoãn nằm yên một lát!
Long Ưng khen:
- Chỉ có công tử mới có thể nương tay trong tình thế như vậy!
Hắn lại hỏi:
- Phải chăng cô gái ấy cứu được ngươi?
Phong Quá Đình cười khổ nói:
- Khi ta tỉnh lại một lần nữa, thì đã ở trong một lều vải của người Ma.
Hai người kinh ngạc mở to mắt, kêu lên:
- Vậy mà ngươi vẫn sống?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Hẳn là họ thấy ngươi không đả thương họ, cho rằng ngươi là người tốt, phá lệ khai ân.
Phong Quá Đình nói:
- Đó chỉ là một trong những nguyên nhân, quan trọng hơn là khi ta đang hôn mê, mấy người trong Ưng tộc muốn giết ta, nhưng có mấy thần ưng từ trên trời bay xuống, đuổi bọn họ đi.
Long Ưng vỗ đùi nói:
- Không hổ là thần ưng thông linh, chúng đã xem huynh là bạn.
Phong Quá Đình nói:
- Tuy nhiên, thương thế của ta quá nặng, vu y (thầy mo chữa bệnh) của họ cũng bó tay không cứu được, mà bởi vì ta mất máu quá nhiều, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, họ quyết định đưa ta tới thầy mo chữa bệnh giỏi nhất khu bình nguyên Đại Lý, xem có thể cứu được cái mạng nhỏ của không.
Long Ưng buột miệng đoán:
- Người yêu của huynh, phải chăng là con gái của vu y?
Vẻ mặt buồn bã, Phong Quá Đình thấp giọng nói:
- Nàng chính là vu y. Tên của nàng rất dễ nghe, là Mi Nguyệt, cha của nàng là thầy cúng được tôn kính nhất Nhĩ Hải, nghe nói thần thông quảng đại, linh thông quỷ thần, bảy mươi tuổi mới sinh hạ Mi Nguyệt. Nàng cũng kế thừa tư chất thần bí trời ban của cha mình, mười hai tuổi đã biết chữa bệnh cho người và gia súc, hiểu được tiếng nói của thú vật, lại có thể gọi hồn người chết. Lúc ta được đưa đến lều của nàng, Thần ưng hiện nay của ta mới chỉ là một chú chim non, chưa biết bay bị ngã từ chỗ cao xuống, được đưa tới chỗ của nàng cùng một lúc.
Vạn Nhận Vũ thở một hơi dài vốn đã kìm nén trong lòng từ nãy giờ:
- Là một câu chuyện vô cùng cảm động.
Long Ưng nói:
- Nàng ta có đẹp không?
Đôi mắt tràn đầy nỗi đau thương vô tận, Phong Quá Đình nói với giọng khàn khàn:
- Năm đó nàng hai mươi, ta mới chỉ mười bảy. Lúc đầu ta cũng không cảm thấy nàng xinh đẹp, cùng lắm thì ngũ quan cân đối, nước da trắng như có bệnh, tuy nhiên nàng có một khí chất và phong thái vô cùng đặc biệt, không thích nói chuyện. Ít nhất một nửa công phu của ta là do nàng dùng cái này tạo ra. Xem này!
Từ trong ngực, Phong Quá Đình lấy ra một cây châm dài chừng bảy tấc, trong suốt và bóng loáng.
Có tiếng kêu từ chỗ Thần Ưng đang đậu, rồi Thần Ưng hiện ra phía trên đầu, bay xuống.
Long Ưng kêu lên:
- Đừng đưa ngọc châm cho ta!
Thần Ưng đáp xuống vai Phong Quá Đình, khiến gió thổi tàn lửa từ đống lửa lớn bay tung lên, những đốm lửa nhỏ bay lên người ba người, không khí vô cùng kỳ lạ.
Thần Ưng nhìn chòng chọc vào ngọc châm, kêu lên mấy tiếng như than khóc chấn động, khiến màng nhĩ ba người phát đau.
Vạn Nhận Vũ sợ hãi nói:
- Cất trâm đi đã!
Phong Quá Đình cất ngọc châm vào ngực, nói:
- Nàng dùng cây châm ngọc này, như có thần linh trợ giúp, kích thích tất cả các huyệt đạo then chốt của ta, trải qua bảy ngày trị liệu, cứu ta sống dở chết dở trở về, còn làm công lực của ta nhanh chóng tinh tiến, cũng dùng cây châm này cứu mạng Thần Ưng.
Long Ưng nói:
- Chắc chắn nàng giống như Lô Tuần, là người có năng lực thông linh, không phải phàm nhân.
Hắn lại nói:
- Kế tiếp huynh có cùng nàng rơi vào bể tình?
Phong Quá Đình nói:
- Nếu là như vậy, hôm nay ta đâu phải muôn sông nghìn núi quay lại Đại Lý? Nàng cực nhọc bảy ngày bảy đêm chăm sóc cho ta, khi mệt mỏi thì ngủ cùng lều với ta và Ưng nhi. Lúc đó ta trẻ người non dạ, không biết được hàm ý của nàng khi ngủ chung một lều với ta, sau đó mới biết nàng có địa vị cao cả ở Bạch tộc, chẳng những không thể đụng chạm, mà còn không được phép nhìn thẳng. Ta càng không nghĩ tới yêu nàng, chỉ xem nàng như một người chị, đương nhiên không có quan hệ thể xác với nàng. Cho nên sau khi ta hồi phục, việc trước nhất là nói cho nàng biết, ta muốn quay về Trung Thổ.
Vạn Nhận Vũ cau mày:
- Người không nói đưa nàng đi cùng sao?
Phong Quá Đình đau lòng nói:
- Lúc đó, điều duy nhất mà ta quan tâm, là làm sao cho kiếm pháp đã tốt còn tốt hơn.
Long Ưng hỏi:
- Phản ứng của nàng thế nào?
Giọng Phong Quá Đình khàn khàn:
- Nàng vẫn rất bình tĩnh, chỉ bảo ta cẩn thận một chút, phải tránh phạm vi thế lực của Ô tộc.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Nếu hai chúng ta là ngươi, trong tình cảnh đó cũng sẽ rời đi, lưu lạc ở thế giới bên ngoài, ngươi không cần phải tự trách như vậy.
Phong Quá Đình nói:
- Vấn đề không phải ở chỗ đó, mà là ta thật sự yêu nàng, chẳng qua là lúc đó ta không nhận ra.
Long Ưng nói:
- Chính vì như vậy, huynh đã rời khỏi nàng.
Phong Quá Đình nói:
- Nàng hết sức bình tĩnh, không giữ lại, không nhìn ta bằng ánh mắt u oán, hết thảy đều bình thường như trước giờ ta vẫn ra ngoài, chỉ là đôi bên đều hiểu, lần này ta đi, có lẽ sẽ mãi mãi không về nữa, ta cũng không có ý định trở về.
Long Ưng hỏi:
- Bao lâu sau huynh mới trở về?
Phong Quá Đình đáp:
- Bảy ngày sau, không chịu nổi, ta đã quay về. Không có nàng bên cạnh, bất cứ điều gì, kể cả kiếm đạo mà ta say mê, đều mất đi ý nghĩa. Đau khổ nhất là buổi tối đi ngủ, không có nàng bên cạnh nỉ non nói những lời nhỏ nhẹ, ta không chịu nổi. Ta chưa từng nghĩ tới yêu nàng, nhưng cảm giác hụt hẫng chới với khi không có nàng khiến ta hiểu, ta đã yêu nàng sâu sắc và khó kìm chế đến như thế nào.
Vẻ mặt nghiêm túc, Vạn Nhận Vũ hỏi:
- Ngươi có nghĩ là bị nàng bỏ bùa không? Tục truyền không ít phụ nữ dị tộc tinh thông dị thuật này, huống chi cha nàng là thầy mo nổi danh?
Phong Quá Đình gật đầu:
- Đúng là ta có nghĩ tới khả năng này, cũng là một trong những nguyên nhân khiến ta trở về tìm nàng. Ài! Ông trời già của ta ơi! Ngay buổi tối ngày thứ ba sau khi ta rời đi, tộc nhân phát hiện Mi Nguyệt đã nằm chết trong lều, khóe môi còn đọng lại nụ cười. Ta vừa trở lại Đại Lý một khắc, nàng đã được chôn xuống mồ.
Hai người ngây người nhìn Phong Quá Đình chằm chằm.
Phong Quá Đình hiểu hai người nghĩ gì, buồn bã nói:
- Chỉ một mình ta biết rõ, nàng vì ta mà tự vận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.