Quyển 4 - Chương 218: Mẫu tử bình an (thượng).
Huỳnh Dị
02/06/2015
Hai người thấy đau đầu vì câu chuyện của y, dù cho cô gái mà Phong Quá Đình yêu đã đầu thai kiếp khác, nhưng vấn đề tiếp theo, lại không đơn giản như vậy. Nàng chẳng những đã trở thành một người khác, mà nếu vừa mới đầu thai tái sinh không lâu, thì hiện giờ vẫn là một trẻ sơ sinh còn bọc tã. Cũng không biết là nam hay nữ? Tướng mạo thế nào? Không sao đoán được!
Long Ưng nhớ tới Nhân Nhã, nói:
- Trên cơ thể nàng có nét đặc thù gì không?
Phong Quá Đình sững sờ một lát, nói:
- Ở bên trái lỗ rốn của nàng, có nốt ruồi son nhỏ.
Long Ưng nói:
- Thế thì cũng dễ dàng thôi, nếu nàng một lòng trở lại trần thế để tiếp tục mối duyên kiếp trước với huynh, chắc chắn sẽ giữ lại dấu hiệu gì đó để huynh có thể nhận ra được, trường hợp này hẳn là nốt ruồi son đó rồi.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Chuyện xảy ra cách đây bao nhiêu năm?
Phong Quá Đình nói:
- Đến bây giờ đã gần mười sáu năm rồi, khi đó ta mười bảy tuổi, nàng hơn ta ba tuổi.
Long Ưng nói:
- Nếu sau khi chết, nàng lập tức đầu thai, hiện giờ đã là một cô gái duyên dáng xinh đẹp rồi.
Vạn Nhận Vũ muốn nói lại thôi.
Phong Quá Đình liếc nhìn y, cười khổ nói:
- Có phải huynh muốn nói, nàng chỉ có thể đưa ra tin tức cho ta trước khi đầu thai kiếp khác, cho nên rất có thể khiến ta gặp được thiên thạch, ngay trước lúc đầu thai? Ài! Ta suy nghĩ đến mụ cả đầu óc!
Long Ưng nói:
- Ta có thể cam đoan là không phải như vậy, lúc ta cảm nhận được mối liên hệ thần bí giữa huynh và nàng, trực giác nói cho ta biết, tin tức đó đến từ rất lâu trước kia, có thể hiểu tin tức này vẫn luôn ẩn giấu trong linh giác của công tử, nhờ có thiên thạch mà lộ ra.
Phong Quá Đình lập tức phấn chấn, đôi mắt sáng lên.
Vạn Nhận Vũ hỏi:
- Về sau công tử có còn nằm mộng, hoặc có cảm giác kỳ dị gì không?
Phong Quá Đình nói:
- Không phải là không có, nhưng chỉ thoáng qua, chứ không mãnh liệt như lúc đầu.
Long Ưng quả quyết nói:
- Sau khi đến cao nguyên, cho ta thời gian mười ngày thăm hỏi vợ, sau đó chúng ta đến Nam Chiếu, nếu không tìm được cô gái của công tử, thề không bỏ cuộc!
Phong Quá Đình giật nảy người, hỏi:
- Sao huynh biết nàng ấy ở Nam Chiếu?
Long Ưng gãi đầu, nói:
- Ta cũng không rõ, chỉ thuận miệng thốt ra thôi. Tiên sư chúng nó chứ, chuyện này thật kỳ lạ! Cứ như có người bỏ sẵn hai tiếng Nam Chiếu vào miệng ta vậy!
Vạn Nhận Vũ ân cần nói:
- Thật sự là Nam Chiếu sao?
Vẻ kinh dị của Phong Quá Đình vẫn không giảm, rất nghiêm trang nhìn Long Ưng với vẻ dò xét, gật đầu nói:
- Quê quán của nàng đúng là ở Nam Chiếu.
Vạn Nhận Vũ nhìn Long Ưng nói:
- Tiểu tử quả thật có chút bản lĩnh, có thể nói cho chúng tôi biết, vì sao huynh cho là công tử có thể tìm được cô gái đầu thai chuyển kiếp kia?
Long Ưng nói:
- Đây là cảm ứng, nó đến một cách huyền diệu, không thể nào giải thích được, nhưng rất rõ ràng và chính xác. Hơn nữa, cảm giác thần bí ấy tràn đầy mong đợi, khát vọng và vui sướng, có thể thấy là sẽ không kết thúc một cách ảm đạm. Bây giờ chúng ta không nên nghĩ ngợi lung tung, một lòng đến Nam Chiếu tìm người, chỉ cần tìm người trong mộng của công tử ở thung lũng sông, là nơi nàng ấy có thể đầu thai. Đây là duyên phận kiếp trước, lúc công tử trông thấy nàng, nhất định sẽ có cảm giác đặc biệt.
Phong Quá Đình lộ vẻ tâm trạng rối bời, hơi thở hơi gấp gáp, nói:
- Cứ làm như thế.
Y quay sang Vạn Nhận Vũ, nói:
- Có Long Ưng đi cùng giúp ta là được rồi, tốt nhất là Vạn huynh nên nhanh chóng trở về với Nhiếp cô nương.
Vạn Nhận Vũ mỉm cười nói:
- Việc này sao có thể thiếu ta được? Nam Chiếu là nơi cát cứ của nhiều tộc người, còn hỗn loạn hơn cả Tây Vực, có đao Tĩnh Trung Nguyệt của ta, nhỡ có đánh đấm gì thì cũng đỡ đần được cho hai người.
Long Ưng nói:
- Rốt cuộc Nam chiếu là một nơi như thế nào vậy?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Nam Chiếu là tên gọi chung khu vực rộng lớn gồm Vân Nam và Nhĩ Hải, nhiều bộ tộc lớn nhỏ ở rải rác không phụ thuộc lẫn nhau, cát cứ sông núi, làm theo ý mình, trong nội bộ các bộ tộc thường có tranh đoạt, tạo ra bầu không khí thích tranh đấu một cách tàn nhẫn. Khi tới tận nơi, công tử sẽ hiểu rõ hơn.
Phong Quá Đình nói:
- Ta đến Nam Chiếu, cũng không phải để tìm hiểu về Nam Chiếu, cho nên hiểu biết về nó chỉ có hạn. Theo ta biết, thời Tam Quốc, Gia Cát Lượng từng dẫn binh nam chinh, bình Ích Châu. Khi binh đến Vân Nam, thủ lĩnh Long Hữu của nước lớn nhất khu Nam Chiếu thời đó là nước Bạch Tử, đặt căn cứ ở Bạch Nhai, mở rộng ra bên ngoài. Vì muốn vỗ yên các khu vực vùng biên, Gia Cát Lượng phong cho Long Hữu làm Tây Nhị Hà Hầu, cũng ban cho y họ Trương, thực hiện chính sách cai trị ràng buộc các bộ tộc ở Tây Nhị Hà. Thời Đại Đường khai quốc, thủ lĩnh Trương Nhạc Tiến của nước Bạch Tử được phong làm “Vân Nam Quốc Chiếu”, từ “Nam Chiếu” có lẽ xuất phát từ việc này.
Vạn Nhận Vũ hỏi:
- Hiện giờ nước Bạch Tử còn không?
Phong Quá Đình nói:
- Đã bị một tộc người khác là Mông Xá Chiếu chiếm đoạt. Hiện thời khu Nam Chiếu có sáu bộ tộc tương đối mạnh mẽ, ngoại trừ Mông Xá Chiếu, còn có Mông Tây Chiếu, Thiểm Chiếu, Thi Lãng Chiếu, Lãng Khung Chiếu, Việt Tích Chiếu. Ngoài sáu bộ tộc mạnh nhất này, còn có rất nhiều bộ tộc nhỏ khác, mà quan hệ giữa họ với nhau, những người ngoài như chúng ta khó thể hiểu rõ được. Vào thời Khâm Lăng, Thổ Phiên đã nhiều lần xuất binh tấn công Nam Chiếu, thu phục nhiều bộ tộc. Về vấn đề này, bây giờ tầm ảnh hưởng của Đại Đường chúng ta đối với Nam Chiếu, so ra không bằng thời trước, thậm chí còn bị bài xích, coi là thù địch.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Đã như vậy, chúng ta tuyệt đối không thể để lộ thân phận, nếu không sẽ gặp phiền phức.
Long Ưng nói:
- Một địa phương lộn xộn như vậy, chắc chắn Khoan Ngọc sẽ không bỏ qua, một trong số tổng đàn của Đại Giang Liên cũng đặt ở Kim Sa Giang, không phải là không có nguyên nhân. Mà Nam Chiếu là một trong hai nơi chủ yếu phát sinh việc buôn người của Đại Giang Liên, nói không chừng chúng ta có thể nhân dịp này giáng một đòn nghiêm trọng vào Đại Giang Liên.
Vạn Nhận Vũ cau mày nói:
- Chuyện của công tử là quan trọng nhất, không nên làm phức tạp vấn đề.
Phong Quá Đình nói:
- Công có công, tư có tư, tất cả cứ để trời già an bài đi!
Long Ưng vỗ đùi nói:
- Nói hay lắm! Chúng ta quay về lều nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục lên đường. Rất hy vọng là ngày mai sẽ đến được Nam Chiếu. Hừm!
...
Ba người phi ngựa với tốc độ cao nhất, coi như một hành trình rèn luyện, mỗi ngày chỉ để ngựa nghỉ ngơi hai canh giờ, còn ba người ngồi xuống điều tức. Cứ như thế hết ngày dài lại đêm thâu, khi đến sông Nhã Lỗ Tàng Bố, trước mắt đã là sắc thu.
Nghe tin, Hoành Không Mục Dã dẫn một đoàn người ngựa, ra khỏi thành chào đón, đi cùng còn có đám Tất Huân, Lâm Tráng quen biết cũ. Mọi người ngồi trên lưng ngựa ôm nhau, hết sức vui vẻ.
Lúc ôm Long Ưng, Hoành Không Mục Dã chúc mừng:
- Chúc mừng! Chúc mừng! Mỹ Tư Na Phù đã sinh cho người anh em của ta một bé trai khỏe mạnh, lanh lợi, hai mẹ con đều bình an.
Long Ưng chấn động:
- Ta lại đến chậm rồi!
Hoành Không Mục Dã vỗ mạnh vào vai hắn, cười nói:
- Không phải ngươi đến chậm, mà là đứa bé ra đời sớm bảy ngày. Nào, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, không nên để Mỹ Tư Na Phù phải chờ đợi.
Mọi người đều ra roi thúc ngựa, khi tiến vào thành La Ta to lớn, mới giảm tốc độ.
Thành La Ta là thủ phủ của Thổ Phiên, ở bờ bắc nhánh sông La Ta của sông Nhã Lỗ Bố Giang, ánh mặt trời tràn đầy, nên còn có tên “thành Nhật Quang” (thành Ánh Nắng”. Thời Tần, thành này thuộc Cổ Khương, đến thời Hán, người Thổ Phiên quật khởi, dần dần phát triển thành trung tâm quân sự, kinh tế và văn hóa.
Đến đời thứ ba mươi hai, Thổ Phiên dời thủ phủ từ Bạt Bố Xuyên đến thành La Ta, xây dựng cung điện trên núi Bố Đạt Lạp, đổi tên La Ta thành La Sa, có nghĩa là “Thánh Địa”.
Cung Bố Đạt Lạp trên núi Bố Đạt Lạp, ở phía tây thành La Ta, có cung điện, linh miếu, Phật điện, linh tháp, kinh đường, đình viện, quảng trường, lầu quan sát, được tường thành bao quanh, là cung có quy mô lớn nhất ở cao nguyên, đại biểu cho địa vị và sự thống trị của vương quyền Thổ Phiên trên cao nguyên.
Bên ngoài cung Bố Đạt Lạp còn có Đại Chiêu Tự, là đỉnh cao của sự kết hợp nghệ thuật kiến trúc của Trung Thổ và Thổ Phiên, tám tòa cung điện liên kết với nhau, hệ thống xà cột dùng kỹ thuật ghép nối của Trung Thổ, nhưng đầu cột, mái hiên, lại được trang trí theo phong cách truyền thống Thổ Phiên.
Phía ngoài Đại Chiêu Tự lại có Tiểu Chiêu Tự ở phía bắc thành và nhiều chùa miếu khác, đều là những công trình kiến trúc hỗn hợp giữa kỹ thuật và nghệ thuật Đại Đường với Thổ Phiên, khiến người ta nhìn mà phải tấm tắc khen ngợi.
Lúc này Hoành Không Mục Dã đã trở thành nhân vật dưới một người, trên vạn người, có thành lũy riêng, tòa thành đó ở trên một ngọn núi, ngoài thành Đông Giao. Hoành Không Mục Dã biết bọn Long Ưng không thích xã giao, dẫn ba người đi thẳng về thành.
Hoành Không Mục Dã nhìn Long Ưng nói:
- Mỹ Tư Na Phù không biết ngươi về, bởi vì ta sợ nàng liều lĩnh đi đón ngươi. Tuy nàng đã đi lại như thường, nhưng mới sinh không lâu, thực sự không nên cưỡi ngựa.
Vạn Nhận Vũ ở phía bên kia, cười hỏi:
- Có giống hắn không?
Lâm Tráng ở phía sau, đáp:
- Như đúc ra từ một cái khuôn vậy. Cho nên vừa ra đời, chúng tôi đã gọi nó là Tiểu Ưng gia. Ha ha!
Phong Quá Đình mỉm cười nói:
- Vậy thì ta càng muốn mau thấy nó xem sao!
Lòng Long Ưng tràn đầy niềm vui sướng khó tả, suýt nữa đã phóng hết tốc lực đi trước gặp hai mẹ con Mỹ Tư Na Phù. Rốt cuộc hắn đã có được đứa con mang máu thịt của mình với mỹ nữ yêu dấu. Lúc giam mình trong gian nhà đá ở hoang cốc, làm sao nghĩ tới sẽ có một ngày được hưởng tư vị rung động lòng người thế này?
Lâm Tráng ở phía sau cùng với Tất Huân, nói:
- Ưng gia định dừng lại ở đây bao lâu?
Hoành Không Mục Dã đưa mắt nhìn Long Ưng, trong mắt tràn ngập sự mong đợi.
Long Ưng thở dài:
- Chỉ có thể ở lại mười ngày, bởi vì có việc gấp phải làm, chuyện này, sợ nhất là phải mở miệng nói với Mỹ Tư Na Phù.
Hoành Không Mục Dã lộ vẻ thất vọng, nói:
- Chỉ ở mấy ngày là lại đi, tuy nhiên ta thông cảm được. Không cần phải lo lắng cho Mỹ Tư Na Phù, phụ nữ Thổ Phiên chúng ta đều hiểu được câu “Trượng phu chí tại tứ phương”. Trong tình hình lộn xộn hiện nay, ngươi càng không thể ở lại lâu bên cạnh nàng ấy.
Cửa lâu đài mở rộng ra, mọi người bước lên con đường rộng rãi vào lâu đài.
Hoành Không Mục Dã lại kinh ngạc hỏi:
- Công tử đổi kiếm rồi sao?
Vạn Nhận Vũ cười nói:
- Vương tử thật tinh mắt, kiếm mới của công tử ra đời được ba tháng, do hắn tự tay lấy quặng và chế tạo, có thể nói là thanh kiếm mỏng nhất và sắc bén nhất trong thiên hạ.
Phong Quá Đình rút kiếm Thải Hồng ra, cầm mũi kiếm đưa cho Hoành Không Mục Dã. Kiếm vừa rời vỏ, mặc dù dưới ánh nắng chiếu rọi, vẫn sinh ra khí lạnh, tỏa ra vầng sáng chói mắt.
Hoành Không Mục Dã nhận kiếm, đưa ngang mắt, khó tin nói:
- Thế gian lại có thứ binh khí sắc bén như thần thế này, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta phải rùng mình! Ta chưa bao giờ thấy thanh kiếm nào có đặc tính như vậy, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Vạn Nhận Vũ cảm xúc mà nói:
- Kiếm này tên là Thải Hồng, sự ra đời của nó bao hàm một câu chuyện làm lòng người đau xót, kể ra rất dài dòng.
Hoành Không Mục Dã đưa đầu ngón tay mân mê mũi kiếm, quyến luyến không rời, nói:
- Nếu thế gian thực sự có đao kiếm sắc bén có thể chém sắt như chém bùn, thì hẳn là cũng chỉ sắc bén đến mức này thôi! Ta đã vì các vị mà từ chối tất cả tiệc tùng, nhưng bữa tiệc của Vương Thái hậu chiêu đãi tối nay, thì dù thế nào cũng xin nể mặt ta một chút mà đến dự. Thái hậu muốn liên minh với Đại Chu, còn muốn xem ý của Ưng gia.
Long Ưng nhớ tới Nhân Nhã, nói:
- Trên cơ thể nàng có nét đặc thù gì không?
Phong Quá Đình sững sờ một lát, nói:
- Ở bên trái lỗ rốn của nàng, có nốt ruồi son nhỏ.
Long Ưng nói:
- Thế thì cũng dễ dàng thôi, nếu nàng một lòng trở lại trần thế để tiếp tục mối duyên kiếp trước với huynh, chắc chắn sẽ giữ lại dấu hiệu gì đó để huynh có thể nhận ra được, trường hợp này hẳn là nốt ruồi son đó rồi.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Chuyện xảy ra cách đây bao nhiêu năm?
Phong Quá Đình nói:
- Đến bây giờ đã gần mười sáu năm rồi, khi đó ta mười bảy tuổi, nàng hơn ta ba tuổi.
Long Ưng nói:
- Nếu sau khi chết, nàng lập tức đầu thai, hiện giờ đã là một cô gái duyên dáng xinh đẹp rồi.
Vạn Nhận Vũ muốn nói lại thôi.
Phong Quá Đình liếc nhìn y, cười khổ nói:
- Có phải huynh muốn nói, nàng chỉ có thể đưa ra tin tức cho ta trước khi đầu thai kiếp khác, cho nên rất có thể khiến ta gặp được thiên thạch, ngay trước lúc đầu thai? Ài! Ta suy nghĩ đến mụ cả đầu óc!
Long Ưng nói:
- Ta có thể cam đoan là không phải như vậy, lúc ta cảm nhận được mối liên hệ thần bí giữa huynh và nàng, trực giác nói cho ta biết, tin tức đó đến từ rất lâu trước kia, có thể hiểu tin tức này vẫn luôn ẩn giấu trong linh giác của công tử, nhờ có thiên thạch mà lộ ra.
Phong Quá Đình lập tức phấn chấn, đôi mắt sáng lên.
Vạn Nhận Vũ hỏi:
- Về sau công tử có còn nằm mộng, hoặc có cảm giác kỳ dị gì không?
Phong Quá Đình nói:
- Không phải là không có, nhưng chỉ thoáng qua, chứ không mãnh liệt như lúc đầu.
Long Ưng quả quyết nói:
- Sau khi đến cao nguyên, cho ta thời gian mười ngày thăm hỏi vợ, sau đó chúng ta đến Nam Chiếu, nếu không tìm được cô gái của công tử, thề không bỏ cuộc!
Phong Quá Đình giật nảy người, hỏi:
- Sao huynh biết nàng ấy ở Nam Chiếu?
Long Ưng gãi đầu, nói:
- Ta cũng không rõ, chỉ thuận miệng thốt ra thôi. Tiên sư chúng nó chứ, chuyện này thật kỳ lạ! Cứ như có người bỏ sẵn hai tiếng Nam Chiếu vào miệng ta vậy!
Vạn Nhận Vũ ân cần nói:
- Thật sự là Nam Chiếu sao?
Vẻ kinh dị của Phong Quá Đình vẫn không giảm, rất nghiêm trang nhìn Long Ưng với vẻ dò xét, gật đầu nói:
- Quê quán của nàng đúng là ở Nam Chiếu.
Vạn Nhận Vũ nhìn Long Ưng nói:
- Tiểu tử quả thật có chút bản lĩnh, có thể nói cho chúng tôi biết, vì sao huynh cho là công tử có thể tìm được cô gái đầu thai chuyển kiếp kia?
Long Ưng nói:
- Đây là cảm ứng, nó đến một cách huyền diệu, không thể nào giải thích được, nhưng rất rõ ràng và chính xác. Hơn nữa, cảm giác thần bí ấy tràn đầy mong đợi, khát vọng và vui sướng, có thể thấy là sẽ không kết thúc một cách ảm đạm. Bây giờ chúng ta không nên nghĩ ngợi lung tung, một lòng đến Nam Chiếu tìm người, chỉ cần tìm người trong mộng của công tử ở thung lũng sông, là nơi nàng ấy có thể đầu thai. Đây là duyên phận kiếp trước, lúc công tử trông thấy nàng, nhất định sẽ có cảm giác đặc biệt.
Phong Quá Đình lộ vẻ tâm trạng rối bời, hơi thở hơi gấp gáp, nói:
- Cứ làm như thế.
Y quay sang Vạn Nhận Vũ, nói:
- Có Long Ưng đi cùng giúp ta là được rồi, tốt nhất là Vạn huynh nên nhanh chóng trở về với Nhiếp cô nương.
Vạn Nhận Vũ mỉm cười nói:
- Việc này sao có thể thiếu ta được? Nam Chiếu là nơi cát cứ của nhiều tộc người, còn hỗn loạn hơn cả Tây Vực, có đao Tĩnh Trung Nguyệt của ta, nhỡ có đánh đấm gì thì cũng đỡ đần được cho hai người.
Long Ưng nói:
- Rốt cuộc Nam chiếu là một nơi như thế nào vậy?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Nam Chiếu là tên gọi chung khu vực rộng lớn gồm Vân Nam và Nhĩ Hải, nhiều bộ tộc lớn nhỏ ở rải rác không phụ thuộc lẫn nhau, cát cứ sông núi, làm theo ý mình, trong nội bộ các bộ tộc thường có tranh đoạt, tạo ra bầu không khí thích tranh đấu một cách tàn nhẫn. Khi tới tận nơi, công tử sẽ hiểu rõ hơn.
Phong Quá Đình nói:
- Ta đến Nam Chiếu, cũng không phải để tìm hiểu về Nam Chiếu, cho nên hiểu biết về nó chỉ có hạn. Theo ta biết, thời Tam Quốc, Gia Cát Lượng từng dẫn binh nam chinh, bình Ích Châu. Khi binh đến Vân Nam, thủ lĩnh Long Hữu của nước lớn nhất khu Nam Chiếu thời đó là nước Bạch Tử, đặt căn cứ ở Bạch Nhai, mở rộng ra bên ngoài. Vì muốn vỗ yên các khu vực vùng biên, Gia Cát Lượng phong cho Long Hữu làm Tây Nhị Hà Hầu, cũng ban cho y họ Trương, thực hiện chính sách cai trị ràng buộc các bộ tộc ở Tây Nhị Hà. Thời Đại Đường khai quốc, thủ lĩnh Trương Nhạc Tiến của nước Bạch Tử được phong làm “Vân Nam Quốc Chiếu”, từ “Nam Chiếu” có lẽ xuất phát từ việc này.
Vạn Nhận Vũ hỏi:
- Hiện giờ nước Bạch Tử còn không?
Phong Quá Đình nói:
- Đã bị một tộc người khác là Mông Xá Chiếu chiếm đoạt. Hiện thời khu Nam Chiếu có sáu bộ tộc tương đối mạnh mẽ, ngoại trừ Mông Xá Chiếu, còn có Mông Tây Chiếu, Thiểm Chiếu, Thi Lãng Chiếu, Lãng Khung Chiếu, Việt Tích Chiếu. Ngoài sáu bộ tộc mạnh nhất này, còn có rất nhiều bộ tộc nhỏ khác, mà quan hệ giữa họ với nhau, những người ngoài như chúng ta khó thể hiểu rõ được. Vào thời Khâm Lăng, Thổ Phiên đã nhiều lần xuất binh tấn công Nam Chiếu, thu phục nhiều bộ tộc. Về vấn đề này, bây giờ tầm ảnh hưởng của Đại Đường chúng ta đối với Nam Chiếu, so ra không bằng thời trước, thậm chí còn bị bài xích, coi là thù địch.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Đã như vậy, chúng ta tuyệt đối không thể để lộ thân phận, nếu không sẽ gặp phiền phức.
Long Ưng nói:
- Một địa phương lộn xộn như vậy, chắc chắn Khoan Ngọc sẽ không bỏ qua, một trong số tổng đàn của Đại Giang Liên cũng đặt ở Kim Sa Giang, không phải là không có nguyên nhân. Mà Nam Chiếu là một trong hai nơi chủ yếu phát sinh việc buôn người của Đại Giang Liên, nói không chừng chúng ta có thể nhân dịp này giáng một đòn nghiêm trọng vào Đại Giang Liên.
Vạn Nhận Vũ cau mày nói:
- Chuyện của công tử là quan trọng nhất, không nên làm phức tạp vấn đề.
Phong Quá Đình nói:
- Công có công, tư có tư, tất cả cứ để trời già an bài đi!
Long Ưng vỗ đùi nói:
- Nói hay lắm! Chúng ta quay về lều nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục lên đường. Rất hy vọng là ngày mai sẽ đến được Nam Chiếu. Hừm!
...
Ba người phi ngựa với tốc độ cao nhất, coi như một hành trình rèn luyện, mỗi ngày chỉ để ngựa nghỉ ngơi hai canh giờ, còn ba người ngồi xuống điều tức. Cứ như thế hết ngày dài lại đêm thâu, khi đến sông Nhã Lỗ Tàng Bố, trước mắt đã là sắc thu.
Nghe tin, Hoành Không Mục Dã dẫn một đoàn người ngựa, ra khỏi thành chào đón, đi cùng còn có đám Tất Huân, Lâm Tráng quen biết cũ. Mọi người ngồi trên lưng ngựa ôm nhau, hết sức vui vẻ.
Lúc ôm Long Ưng, Hoành Không Mục Dã chúc mừng:
- Chúc mừng! Chúc mừng! Mỹ Tư Na Phù đã sinh cho người anh em của ta một bé trai khỏe mạnh, lanh lợi, hai mẹ con đều bình an.
Long Ưng chấn động:
- Ta lại đến chậm rồi!
Hoành Không Mục Dã vỗ mạnh vào vai hắn, cười nói:
- Không phải ngươi đến chậm, mà là đứa bé ra đời sớm bảy ngày. Nào, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, không nên để Mỹ Tư Na Phù phải chờ đợi.
Mọi người đều ra roi thúc ngựa, khi tiến vào thành La Ta to lớn, mới giảm tốc độ.
Thành La Ta là thủ phủ của Thổ Phiên, ở bờ bắc nhánh sông La Ta của sông Nhã Lỗ Bố Giang, ánh mặt trời tràn đầy, nên còn có tên “thành Nhật Quang” (thành Ánh Nắng”. Thời Tần, thành này thuộc Cổ Khương, đến thời Hán, người Thổ Phiên quật khởi, dần dần phát triển thành trung tâm quân sự, kinh tế và văn hóa.
Đến đời thứ ba mươi hai, Thổ Phiên dời thủ phủ từ Bạt Bố Xuyên đến thành La Ta, xây dựng cung điện trên núi Bố Đạt Lạp, đổi tên La Ta thành La Sa, có nghĩa là “Thánh Địa”.
Cung Bố Đạt Lạp trên núi Bố Đạt Lạp, ở phía tây thành La Ta, có cung điện, linh miếu, Phật điện, linh tháp, kinh đường, đình viện, quảng trường, lầu quan sát, được tường thành bao quanh, là cung có quy mô lớn nhất ở cao nguyên, đại biểu cho địa vị và sự thống trị của vương quyền Thổ Phiên trên cao nguyên.
Bên ngoài cung Bố Đạt Lạp còn có Đại Chiêu Tự, là đỉnh cao của sự kết hợp nghệ thuật kiến trúc của Trung Thổ và Thổ Phiên, tám tòa cung điện liên kết với nhau, hệ thống xà cột dùng kỹ thuật ghép nối của Trung Thổ, nhưng đầu cột, mái hiên, lại được trang trí theo phong cách truyền thống Thổ Phiên.
Phía ngoài Đại Chiêu Tự lại có Tiểu Chiêu Tự ở phía bắc thành và nhiều chùa miếu khác, đều là những công trình kiến trúc hỗn hợp giữa kỹ thuật và nghệ thuật Đại Đường với Thổ Phiên, khiến người ta nhìn mà phải tấm tắc khen ngợi.
Lúc này Hoành Không Mục Dã đã trở thành nhân vật dưới một người, trên vạn người, có thành lũy riêng, tòa thành đó ở trên một ngọn núi, ngoài thành Đông Giao. Hoành Không Mục Dã biết bọn Long Ưng không thích xã giao, dẫn ba người đi thẳng về thành.
Hoành Không Mục Dã nhìn Long Ưng nói:
- Mỹ Tư Na Phù không biết ngươi về, bởi vì ta sợ nàng liều lĩnh đi đón ngươi. Tuy nàng đã đi lại như thường, nhưng mới sinh không lâu, thực sự không nên cưỡi ngựa.
Vạn Nhận Vũ ở phía bên kia, cười hỏi:
- Có giống hắn không?
Lâm Tráng ở phía sau, đáp:
- Như đúc ra từ một cái khuôn vậy. Cho nên vừa ra đời, chúng tôi đã gọi nó là Tiểu Ưng gia. Ha ha!
Phong Quá Đình mỉm cười nói:
- Vậy thì ta càng muốn mau thấy nó xem sao!
Lòng Long Ưng tràn đầy niềm vui sướng khó tả, suýt nữa đã phóng hết tốc lực đi trước gặp hai mẹ con Mỹ Tư Na Phù. Rốt cuộc hắn đã có được đứa con mang máu thịt của mình với mỹ nữ yêu dấu. Lúc giam mình trong gian nhà đá ở hoang cốc, làm sao nghĩ tới sẽ có một ngày được hưởng tư vị rung động lòng người thế này?
Lâm Tráng ở phía sau cùng với Tất Huân, nói:
- Ưng gia định dừng lại ở đây bao lâu?
Hoành Không Mục Dã đưa mắt nhìn Long Ưng, trong mắt tràn ngập sự mong đợi.
Long Ưng thở dài:
- Chỉ có thể ở lại mười ngày, bởi vì có việc gấp phải làm, chuyện này, sợ nhất là phải mở miệng nói với Mỹ Tư Na Phù.
Hoành Không Mục Dã lộ vẻ thất vọng, nói:
- Chỉ ở mấy ngày là lại đi, tuy nhiên ta thông cảm được. Không cần phải lo lắng cho Mỹ Tư Na Phù, phụ nữ Thổ Phiên chúng ta đều hiểu được câu “Trượng phu chí tại tứ phương”. Trong tình hình lộn xộn hiện nay, ngươi càng không thể ở lại lâu bên cạnh nàng ấy.
Cửa lâu đài mở rộng ra, mọi người bước lên con đường rộng rãi vào lâu đài.
Hoành Không Mục Dã lại kinh ngạc hỏi:
- Công tử đổi kiếm rồi sao?
Vạn Nhận Vũ cười nói:
- Vương tử thật tinh mắt, kiếm mới của công tử ra đời được ba tháng, do hắn tự tay lấy quặng và chế tạo, có thể nói là thanh kiếm mỏng nhất và sắc bén nhất trong thiên hạ.
Phong Quá Đình rút kiếm Thải Hồng ra, cầm mũi kiếm đưa cho Hoành Không Mục Dã. Kiếm vừa rời vỏ, mặc dù dưới ánh nắng chiếu rọi, vẫn sinh ra khí lạnh, tỏa ra vầng sáng chói mắt.
Hoành Không Mục Dã nhận kiếm, đưa ngang mắt, khó tin nói:
- Thế gian lại có thứ binh khí sắc bén như thần thế này, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta phải rùng mình! Ta chưa bao giờ thấy thanh kiếm nào có đặc tính như vậy, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Vạn Nhận Vũ cảm xúc mà nói:
- Kiếm này tên là Thải Hồng, sự ra đời của nó bao hàm một câu chuyện làm lòng người đau xót, kể ra rất dài dòng.
Hoành Không Mục Dã đưa đầu ngón tay mân mê mũi kiếm, quyến luyến không rời, nói:
- Nếu thế gian thực sự có đao kiếm sắc bén có thể chém sắt như chém bùn, thì hẳn là cũng chỉ sắc bén đến mức này thôi! Ta đã vì các vị mà từ chối tất cả tiệc tùng, nhưng bữa tiệc của Vương Thái hậu chiêu đãi tối nay, thì dù thế nào cũng xin nể mặt ta một chút mà đến dự. Thái hậu muốn liên minh với Đại Chu, còn muốn xem ý của Ưng gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.